Bắt đền anh yêu - Chương 02 part 2

Anh
vươn tay nâng vai cô dậy. « Cô không cần khách sáo thế. »

« Tôi… tôi rất vui… » Cô ngẩng đầu, cố chớp mắt át đi
những giọt lệ xúc động. Hôm nay là một ngày vui vẻ kia mà, cô không thể khóc
được.

Phát hiện khóe mắt cô long lanh nước, anh vừa ngạc nhiên vừa đau
lòng, nhịn không được liền vươn tay ra khẽ vuốt nhẹ lên mặt cô. Cô có biết mình
dịu dàng động lòng người tới mức nào không ? Cô bảo mình không biết làm
nũng, nhưng lại bất tri bất giác khiến anh động lòng, có lẽ đây mới là nguyên
nhân chính khiến anh đồng ý.

Anh chỉ vuốt ve khẽ khàng vài giây rồi lại buông tay. Hai người rõ
ràng đã hôn nhau nồng nàn là thế, nhưng giờ vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cả hai
đều có thể được coi là những người trưởng thành có lý trí vững vàng, lại có một
quyết định mang tính cảm tính như thế, nói không chừng ẩn bên trong bọn họ đều
có một sự nổi loạn ngầm cũng nên.

« Người tạo hình đang chờ, chúng ta đi thay quần áo
đã ! »

« Được. »

Vào bên trong cửa hàng áo cưới, bọn họ mỗi người bị một nhân viên
hướng dẫn lôi đi, trải qua một phen khéo tay trang điểm phục sức, nhanh chóng
hóa thành dáng vẻ nên có của cô dâu chú rể, vừa trang trọng, vừa thuần khiết,
vừa đầy vẻ vui mừng hạnh phúc. Khi bọn họ ra khỏi phòng thay đồ nhìn thấy nhau,
chỉ một thoáng hai người cũng sững sờ.

« Anh mặc bộ vest màu trắng này trông… rất đẹp trai. »

« Cám ơn, em cũng vậy… rất xinh đẹp. »

Còn muốn khen ngợi nhiều hơn nhưng đều giữ lại trong lòng, thật ra
bọn họ ai cũng ngạc nhiên mát mắt đến không ngờ, nhưng lại không tìm thấy từ
nào tốt hơn. Ai bảo họ mới quen nhau mới có vài ngày chứ, còn chưa quen ngọt
ngào với nhau.

« Đi thôi. » Thợ chụp ảnh cùng trợ lý đều đã lên xe,
quay ra thúc giục đôi vợ chồng sắp cưới chỉ lo liếc mắt đưa tình này. Đều sắp
kết hôn đến nơi, hẳn là đã nhìn thấy nhau trong bộ dàng này nhiều rồi mới
phải ?

Xe chạy tới thánh địa chụp ảnh cưới : Dương Minh
Sơn (1), bao gồm có ao Lãnh Thủy, đường mòn Thất Tinh Sơn, công viên Đại
Truân Sơn, đều là những địa điểm có bối cảnh tuyệt vời. Dân chúng chung quanh
sớm quen với việc có cô dâu chú rể tới chụp cảnh, mà ở đó cũng không chỉ có đám
người bọn họ.

Chỉ một lúc sau, Phó Lập Đường có thể hoàn toàn hiểu rõ, chụp ảnh
cưới là một hoạt động yêu cầu có ý chí sắt thép vô cùng. Mặc cho ánh mặt trời
chói chang khó mà mở to mắt, mặc cho gió núi thổi bay các đạo cụ, ai cũng vẫn
kiên trì để có được những tấm ảnh đẹp.

« Hai người đừng có thẹn thùng thế chứ. Chú rể mau ôm lấy cô
dâu chặt một chút nào, thoải mái một chút ! »

Giai nhân trong lòng khiến Phó Lập Đường có chút luống cuống tay
chân, nhưng dưới sự giục giã của thợ chụp ảnh, anh cũng không thể không dứt bỏ
sự rụt rè của mình. Thế là dưới tán cây, trong gió mát, hai người cùng nhau bày
ra đủ loại tư thế thân mật. Vốn đây là những chuyện  thuộc loại giữa hai
người yêu nhau, không những hai người tận hưởng với nhau mà lại còn phải diễn
cho người khác xem, chụp ảnh, giữa họ bỗng có một sợi dây tình cảm kỳ diệu,
không có chút nào miễn cưỡng…

« Nếu em cảm thấy không thoải mái, nhất định phải cho tôi
biết. » Anh ôm lấy vòng eo thon của cô, hết nhấc bổng cô lên lại ôm ngang
cô vào lòng, quả thật rất sợ lỡ tay làm cô gãy vỡ. Cô quả thật là một người con
gái thon thả, mảnh mai, lại rất thơm mát, rất mềm mại… rất quyến rũ…

« Tôi không sao. » Hai tay anh rất mạnh mẽ, ôm có lực,
nâng có sức, cô hoàn toàn không sợ ngã chút nào, lại có một chút cảm giác nói
không nên lời, rằng cô thật sự có lòng tin vào anh.

Dường như có một dòng điện chợt lóe chợt hiện giữa họ khiến ánh
mắt họ đuổi theo nhau, lại dường như trốn tránh, không cần ngôn ngữ cũng có thể
hiểu biết lẫn nhau. Cái gọi là ‘cảm tình’ quả nhiên thật là huyền ảo, nói tới
là tới, mạnh mẽ tới mức khiến người ta khó mà bỏ qua.

Chụp
xong cảnh nói, mọi người lại tranh thủ cảnh hoàng hôn mà chạy tới vịnh Bạch
Sa (2), để chụp thêm vài cảnh đẹp bên bờ biển. Mắt thấy không khí giữa cặp
đôi kia cũng vô cùng tốt đẹp, thợ chụp ảnh cũng vô cùng hài lòng. « Tôi
chụp thấy rất có cảm giác của mối tình đầu. Cho hỏi tôi có thể phóng vài tấm
trưng bày ở ngoài cửa hàng được không ? »

« Dĩ nhiên, đây là niềm hân hạnh của chúng tôi. » Phó
Lập Đường trả lời thay vợ… Khoan đã… anh đã coi Liên tiểu thư thành vợ mình rồi
sao ? Làm sao lại có thể trả lời tự nhiên như thế ? Thợ chụp ảnh với
thợ hóa trang quả nhiên là nhà ảo thuật mà, tất cả hẳn là do bọn họ thôi miên
anh ! 

Nhìn Phó Lập Đường không biết đang nghĩ gì tới mức xuất thần, Liên
Dật Linh liền ghé vào tai anh nói khẽ. « Chờ lát chụp xong, tối nay anh đi
cùng tôi về nhà cha mẹ tôi ăn cơm nhé. »

« Hả ? » Cô ấy vừa nói gì cơ ? Anh lập tức
giật mình tỉnh khỏi giấc mộng ban ngày, phát hiện thế giới hiện thực đang còn
tồn tại.

« Con rể dĩ nhiên là phải ra mắt bố mẹ vợ rồi. Anh đừng lo,
bố mẹ tôi đều là những người rất dễ chịu. » Cô vỗ vỗ vai anh, thoải mái an
ủi.

Sau lưng Phó Lập Đường có một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống.
Kết hôn quả là không phải đơn giản như thế. Nhỡ hai vị lão nhân gia nhà họ Liên
không chịu gả con gái cho anh thì sao bây giờ ? Đàn ông đến khi kết hôn
đều phải trải qua cửa này, nhưng anh chưa từng nghĩ là sẽ nhanh như vậy
a ! Anh còn chưa có chuẩn bị tinh thần gì hết mà !!!

***

Chú thích :

(1) Dương Minh Sơn, hay tên đầy đủ là Công viên quốc gia hoặc
Rừng quốc gia Dương Minh Sơn, thuộc huyện Song Bài, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc,
bên trong có rất nhiều loài cây được bảo hộ cấp I và II của Trung Quốc. Cảnh
vật vô cùng đẹp đẽ, trên núi có mười vạn mẫu đất (1 mẫu = 3600m²) trồng hoa đỗ
quyên đỏ, được phong là Thiên hạ đệ nhất đỗ quyên hồng.

Chương
2-2

Nghe nói con gái muốn dẫn đối tượng kết hôn về nhà, lại không phải
vị chồng chưa cưới ban đầu, vợ chồng nhà họ Liên thiếu chút nữa thì lên cơn đau
tim cấp tính, mà kể cả họ không bao giờ bị bệnh tim cũng sẽ sớm lên cơn đau tim
cho mà xem !

Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm sinh được ba cô con gái, cô cả và
cô hai đều đã sớm lấy chồng sinh con, chỉ còn có cô út Liên Dật Linh vẫn còn
độc thân. Từ nhỏ cô đã rất có cá tính riêng, tự lập tự chủ trên mọi phương
diện, khiến hai người làm cha mẹ cũng vô cùng an lòng. Nào ngờ lại có sự việc
đột biến thế này, khiến cả hai vô cùng choáng váng.

Bảy giờ tối hôm đó, Liên Dật Linh mở cánh cổng lớn nhà mình, hô
một câu chào người nhà. « Cha, mẹ, chúng con đã về ! »

« Ừm. » Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm ngồi nghiêm
chỉnh trên ghế, cố ý hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ vô cùng nghiêm trang nhưng
lại không có việc gì quan trọng, có điều hai mắt đều mở to hết cỡ để nhìn xem
rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể khiến con gái mình quyết
định đột ngột như thế.

Vừa vào cửa, Phó Lập Đường lập tức cúi gập thân mình đủ một góc
vuông, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu ra mắt. « Bác trai, bác gái, cháu
chào hai bác. Thật có lỗi, hôm nay vội vã bất ngờ tới chơi nên cháu không chuẩn
bị được quà ra mắt gì đặc biệt, mong hai bác thứ lỗi. »

Chụp ảnh từ sáng tới tối rất mất thời gian, để không tới muộn, anh
chỉ có thể mua tạp vài túi hoa quả trên đường mang tới. Chỉ có vài quả lê vài
quả táo đã đòi cưới con gái người ta về nhà, chả có thành ý chút nào, khiến anh
còn thấy xấu hổ nữa là.

« À… chào cậu, không cần khách sáo thế. » Liên Chấn
Chương không ngờ là anh chàng này lại lễ phép ngoan ngoãn thế, vừa có vẻ hào
hoa phong nhã, vừa không mất sự trang trọng có lễ, so với Lô Chí Phàm còn có
khí chất đàn ông hơn mấy phần. Xem ra mắt nhìn người của con gái mình cũng
không tệ.

Trên bàn cơm, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Vợ chồng nhà
họ Liên dĩ nhiên là hỏi han cặn kẽ cậu con rể tương lai, nào là gia cảnh, công
việc, bằng cấp, sở thích. Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vô cùng toàn vẹn vô
cùng hoàn mỹ, quả thật khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông hàng xịn chất
lượng cao như thế còn chưa có gia đình. Không lẽ cậu ta có bệnh kín không tiện
nói với ai ? Chưa kể thời gian quen biết cũng là một vấn đề nha, rốt cục
hai đứa nó quen nhau bao lâu rồi ?

« Hai con quen nhau từ lúc nào ? Thật sự đã muốn đi đến
hôn nhân sao ? » Tiêu Nhã Tâm hỏi thẳng vào trọng tâm.

« Thật ra chúng con quen nhau đã lâu. Từ lúc con vừa vào hãng
hàng không Kình Vũ làm việc, anh ấy đã là khách hàng quen trên máy bay, sau đó
chúng con trở thành bạn thân, gần đây mới quyết định tiến xa hơn. » Liên
Dật Linh khẽ nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, ý bảo anh nên phối hợp lời nói dối
có ý tốt của cô.

Tay cô vô cùng bé bỏng, vô cùng mềm mại, khiến anh trong thoáng
chốc quên phắt mình định nói gì, chỉ có thể gật đầu hùa theo. « Vâng vâng,
chính là như vậy ạ. »

Cô cảm thấy anh lật tay lại nắm lấy tay mình, hại cô cũng tim đập
chân run mất một trận. Đáng ghét, cô có còn là một cô gái nhỏ e lệ thẹn thùng
nữa đâu, mới nắm tay thôi thì đã sao. Có điều không hiểu sao cô vẫn nóng bừng
cả người, nhất định anh ta cũng cảm thấy được.

Hai vợ chồng nhà họ Liên thấy đôi vợ chồng son này thật sự có vẻ
ăn ý hợp nhau, cũng không giống người lạ mới quen, mà tràn ngập vẻ yêu đương
mặn nồng. Thôi thì mình nhắm một mắt mở một mắt cũng được, chỉ cần con gái vui
vẻ là tốt rồi.

Ăn tối xong xuôi, Liên Dật Linh tiễn Phó Lập Đường ra cửa, sóng
vai anh đi tới chỗ đỗ xe. Cả hai người đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay coi
như đã được thông qua một cửa.

« Hôm nay anh thể hiện rất tốt. Cám ơn anh. » Từ việc
chụp ảnh cưới tới việc ra mắt người lớn trong nhà, anh ta đều thể hiện vô cùng
xuất sắc chu toàn, vượt xa mong ước của cô.

« Tôi có thể hiểu, em không muốn làm cha mẹ thất vọng. Nhưng
nếu lần này em đặt cược bị thua cả một đời, em không sợ hãi sao ? » Chỉ
ở chung với gia đình cô có hai tiếng đồng hồ, anh đã nhận ra Liên Dật Linh ở
nhà là một cô con gái khiến người lớn vô cùng yên tâm, việc hay việc dở đều tự
mình gánh vác lấy không phiền tới ai. Cô gái này quả thật vô cùng kiên cường
mạnh mẽ, có điều mọi người đều yên lòng về cô, nhưng lại có ai hiểu cho những
nỗi khổ tâm trong lòng cô ấy chứ ?

« Tôi không sợ, cuộc đời chính là không thể tính toán trước
được. Hơn nữa quan trọng nhất là hiện giờ tôi cảm thấy hết thảy đều vô cùng
thoải mái. »

Anh lặng lẽ ngắm cô một lúc. « Em quả thật là một cô gái kỳ
diệu. »

« Tôi cũng thấy thế nha ! » Trong quá khứ, ai cũng
khen cô chân thành, khôn khéo, cẩn thận này nọ, cho tới giờ chưa có ai dùng hai
chữ ‘kỳ diệu’ để nói về cô. Hai chữ này như thể ‘kỳ quái’, ‘quái đản’ gì đó,
khiến cô nhịn không được cười phá lên.

Anh bất giác choáng váng nhìn, nụ cười của cô hóa ra sáng lạng
chói chang như thế, khiến trái tim anh theo đó mà nhảy tưng lên, càng lúc càng
nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

« Xin lỗi, cho tôi thử lại lần nữa được không ? »

« Gì cơ ? » Cô còn đang sững sờ, anh đã hôn lên đôi
môi như cánh hoa đào của cô, hai tay cũng vòng qua xiết chặt tấm lưng thon thả.
Lần này không có thợ chụp ảnh ra lệnh, mà là bản thân anh muốn làm như thế.

Cô từ từ nhắm mắt lại, mặc anh tùy ý chủ động. Nếu lần nào cũng
bắt cô chủ động, rất nhanh chóng cô sẽ hết sạch dũng khí dự trữ cho mà xem. Lần
này, hãy để anh bổ sung năng lượng cho cô, mà đừng có nhẹ nhàng như chuồn chuồn
lướt nước, cô cần cảm giác nồng nhiệt, cảm giác sâu đậm thật nhiều cơ.

Dưới ngọn đèn đường, hai bóng người ôm nhau hôn nồng nàn hơn mười
phút, hành động này vô cùng không phải của trẻ con nít ranh, người qua đường đi
qua đi lại bàng quan họ không để ý cũng không biết bao nhiêu. Mãi tới khi một
chú chó nào đó sủa một tràng xa xăm, anh mới tỉnh lại mà miễn cưỡng buông cô
ra.

« Cám ơn em. »

« Không có gì. »

Hai câu trò chuyện vô cùng khách sáo, nhưng lại ẩn chứa một luồng
tình cảm dịu dàng vờn quanh, như thể họ vừa nếm được hương vị tình yêu, ngọt
ngào ê môi, lại có một chút e lệ ngại ngùng.

Thấy áo anh có chút bị xô lệch, cô vươn tay sửa lại cho chỉnh tề.
« Anh đi đường cẩn thận. »

« Ừhm, chúc em ngủ ngon. » Anh bắt đầu có cảm giác, họ
thật sự sẽ kết hôn, thật sự sẽ thành vợ thành chồng.

Nhìn xe của anh dần dần rời đi rồi quay về nhà, cô thật sự không
biết mình làm thế nào về được tới nơi, bước chân như đang bay bay, trong lòng
ấm áp khôn cùng. Chỉ trong vài ngày, thế giới của cô đã hoàn toàn đảo lộn, từ
chức, chia tay chồng chưa cưới, quyết định cầu hôn và kết hôn với người khác,
quả thực giống như trong mộng ảo vậy !

Thấy vẻ mặt con gái tươi cười mê mải, hai vợ chồng họ Liên dù có
lo lắng trong lòng tới đâu cũng đành thỏa hiệp chấp nhận. Dù sao con gái lớn
cũng khó mà giữ lại mãi, con cháu có phúc của con cháu a.

Hai tuần sau, hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng,
với hai trăm bàn tiệc được chuẩn bị. Nguyên đám thày trò của Học viện Thanh
Truyền đã chiếm hơn nửa số đó, ngài hiệu trưởng đáng kính của họ cuối cùng cũng
thành hôn, viẹc này so ra còn quan trọng hơn ngày kỷ niệm thành lập trường ấy
chứ, làm sao mà vắng mặt được.

Đồng nghiệp cũ của Liên Dật Linh cũng tới tham gia. Mọi người nghe
nói chú rể là người khác, dĩ nhiên là rất tò mò chạy tới ngắm xem vị chân nhân
thần kỳ tới mức nào mà có thể chỉ trong một thời gian ngắn khiến Liên Dật Linh
động lòng như thế, dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta không phải người thường.
Mà Lô Chí Phàm tuy không nhận được thiếp mời, cũng nhờ người đưa tiền mừng cưới
tới coi như thể hiện một phần tấm lòng với người cũ.

Trước khi tiệc cưới bắt đầu, trong phòng cưới, mọi người đang thay
nhau chụp ảnh cùng cô dâu, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ai nhắc lại
chuyện cô dâu đã từng đính hôn với người khác, chuyện hôm qua cứ cất nó vào
ngày hôm qua, hôm nay là dành cho nam nhân vật chính của hôm nay nha.

Phù dâu Chu Vân An tìm cơ hội rảnh rỗi bèn không nén nổi thì thầm hỏi.
« Dật Linh, cậu thật sự quyết định muốn làm thế sao ? »

« Chứ không lẽ giờ này còn hủy bỏ hôn lễ ? Mọi người đều
tới cả rồi. » Liên Dật Linh ngắm bóng mình trong gương, vẻ mặt của cô vô
cùng chắc chắn và hạnh phúc. Cô tin tưởng sự lựa chọn của mình là đúng, tuy
rằng tốc độ tiến hành có vẻ hơi bị nhanh chóng quá, nhưng ai nói nhất định cứ
phải y theo kế hoạch định sẵn chứ ? Nói không chừng hạnh phúc nằm ngay tại
việc cô phá vỡ kế hoạch đó thôi.

« Phó tiên sinh thoạt nhìn cũng là người tốt, nhưng hai người
mới quen nhau chưa tới một tháng nha. » Chu Vân An vẫn không tin nổi loại
sự việc này lại có thể xảy ra với bạn thân của mình. Liên Dật Linh là một người
luôn y theo thời khóa biểu thời gian biểu định sẵn mà sống, mỗi khoản tiền đều
phân chia thu chi rành mạch. Không hiểu thần kinh cô ấy có bị kích thích quá
thành có vấn đề tới mức xúc động quá mà kết hôn nhanh chóng hay không ?

« Trước kia tớ lúc nào cũng lên kế hoạch chu đáo tỉ mẩn, kết
quả không phải là chuốc lấy thất bại hay sao ? Cuộc đời cũng là một ván
cược, hôm nay tớ quyết định đặt cược một phen. » Bất kể là thắng hay thua,
cô sẽ không hối hận quyết định hôm nay. Yêu đương cần có sự xúc tác, kết hôn
lại càng cần có xúc tác. Cứ quen nhau yêu nhau chán chê cuối cùng chả có kết
quả gì, chi bằng có kết quả trước rồi hẵng yêu nhau, nói cho cùng đây cũng là
một cách sống mà !

« Tớ thật khâm phục sự dũng cảm của cậu nha ! » Chu
Vân An cười khổ. « Nhất định cậu phải thành công đấy, cho tớ còn có cơ hội
học theo. »

« Duyên phận là do chính mình theo đuổi, hôm nay nếu cậu có
thấy ai vừa mắt thì cũng đừng do dự, cứ thế mà tấn công đi thôi ! »

Chu Vân An nghe thấy liền sửng sốt, lời này mà cũng do Liên Dật
Linh thốt ra hay sao ? Mọi người đều sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng cô
ấy không phải là thay đổi hơi quá nhiều chứ ?

Giờ lành đã tới, cô dâu chú rể xuất hiện trong tiếng nhạc rộn rã,
mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Quả là một đôi thần tiên quyến lữ trời
sinh, từ ngoại hình, khí chất tới dáng vẻ đều vô cùng xứng đôi, ai cũng không
ngờ họ mới quen nhau hơn mười ngày, mà đều nghĩ thoạt nhìn như thể họ đã bên
nhau hơn mười năm.

Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi. Liên Dật Linh từ trước đã thu
xếp đầy đủ chu đáo mọi thứ, với những việc cần lên kế hoạch thế này đúng là thế
mạnh của cô, Lô Chí Phàm không cưới cô quả thật là quá tiếc. Có điều cũng không
sao, Phó Lập Đường cũng vô cùng may mắn, cô tin tưởng mình có thể bình yên mà
‘nâng khăn sửa áo’ cho anh, khiến anh có thể tự hào về mình. Điểm khuyết duy
nhất còn lại chính là cô em chồng dường như tới giờ vẫn đang giận dỗi, sao giờ
này vẫn chưa thấy bóng cô bé đâu nhỉ ?

Tới khi cô dâu chú rể tới từng bàn chúc rượu, Phó Quế Dung cả
người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện, khiến toàn bộ người tới dự giật mình,
không hiểu cô gái này có chuyện gì. Nhìn vẻ mặt nàng cô đơn não nề như vừa thất
tình vậy…

« Anh hai, em chúc anh hạnh phúc. » Phó Quế Dung tiện
tay cầm một chén rượu trên bàn cạnh đó lên, cũng không thèm quan tâm xem là
chén của ai, đã bị uống dở hay chưa, tóm lại chỉ là tiện tay nhấc lên chúc
rượu.

« Cuối cùng em cũng tới. » Phó Lập Đường với em gái đã
chiến tranh lạnh được vài ngày. Con bé không chịu nói chuyện với anh, lại càng
từ chối chấp nhận chuyện anh sẽ kết hôn.

Cảm thấy giữa hai anh em có chút kỳ lạ, Dật Linh liền mỉm cười nói
xen vào. « Cô em chồng thân mến, cám ơn em đã tới uống rượu mừng của anh
chị. Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, hi vọng sẽ chung sống vui vẻ. »

Phó Quế Dung phớt lờ chị dâu, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào anh
trai. « Anh sẽ không hối hận chứ ? »

Nhìn vẻ mặt cố chấp của em gái, Phó Lập Đường hiểu ra anh phải làm
cái gì đó. Thế là anh quay sang cúi xuống nói khẽ vào tai cô dâu của mình.
« Giờ tôi có thể hôn em không ? »

Chuyện đó cũng phải hỏi sao ? Liên Dật Linh lập tức choàng
tay qua vai chồng mình, chủ động dâng lên môi thơm, muốn hôn thế nào thì cứ
việc hôn, anh không cần khách sáo nha !

Trước mắt hàng bao nhiêu người, nụ hôn kéo dài tới hơn mười phút,
khiến toàn bộ người xem đều choáng váng sôi sục. Không ngờ Phó hiệu trưởng lại
nồng nhiệt nóng bỏng thế nha, ai bảo anh ta chỉ có hình tượng nghiêm túc khó
gần chứ, phải nói là mãnh nam vừa chuẩn vừa xịn a !

Trong tiếng hoan hô vỗ tay ầm ầm, Phó Quế Dung len lén rời khỏi
hội trường. Nàng còn nhớ trước đây từng nói sẽ làm cô dâu của anh hai, anh hai
cũng đã đồng ý rồi, nhưng giờ, anh ấy đã quên hết sạch, vậy nàng còn cố giữ lại
làm gì ? Buông tay thôi, buông hết cả thôi, nếu không nàng không có cách
nào tiếp tục cả.

Phó Lập Đường không có thời gian nghĩ nhiều, anh còn bận đón nhận
lời chúc mừng của mọi người. Do ảnh hưởng của nụ hôn nồng nhiệt hồi nãy, đám
người lúc đầu còn e sợ ngại ngần vị hiệu trưởng cao quý này, giờ tất cả đều trở
nên điên cuồng. Liên Dật Linh mỉm cười nhìn chồng mình trở thành tiêu điểm của
đám cưới, cô thật vô cùng vui mừng khi thấy anh được hoan nghênh, nhưng tận đáy
lòng cô vẫn đau đáu lo cho cô em chồng kia, không biết giờ này tâm trạng Quế
Dung ra sao nhỉ ?

Bất kể là loại tình cảm lưu luyến nào, đã hết nghĩa là đã hết,
cũng là cơ hội cho chuyện mới bắt đầu, hi vọng em chồng cô có thể hiểu được để
nắm bắt cơ hội trong lúc này nha.

Đêm tân hôn, Phó Lập Đường hoàn toàn say xỉn không biết gì. Vốn
tửu lượng anh cũng không tệ, nhưng đêm nay tất cả mọi người đều nhằm vào mình
anh, anh cũng chẳng nhớ mình thật ra đã uống bao nhiêu chén, vì từ chén thứ hai
mươi anh đã không đếm nổi nữa rồi. May mà đêm nay họ đã đặt phòng cưới ở ngay
trong khách sạn, chỉ cần bắt thang máy đi thêm một đoạn là tới.

Dưới sự giúp đỡ của phù dâu phù rể, Dật Linh cuối cùng cũng dìu
được chồng mình nằm vật xuống giường. « Cám ơn hai người, thật vất vả cho
hai bạn quá ! »

« Đừng khách sáo, mau nghỉ ngơi đi. » Phù dâu và phù rể
đều rất có lương tâm, không có ý định nháo động phòng như thường lệ. Trước mắt
chú rể giờ đã bất tỉnh nhân sự, muốn nháo cũng hẳn là chả có cách nào nháo cả.

Ra khỏi phòng, phù rể Liêu Đức Chính nhìn đồng hồ. « Cũng
không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà. »

Phù dâu Chu Vân An bỗng thấy tim đập mạnh mộ chút, lại nhớ tới lời
cô dâu dặn trước đó. « Ơ… nếu anh không phiền thì nhờ anh vậy. »

Hai người bận rộn quay cuồng cả ngày, thật ra cũng chưa ăn gì
nhiều, thế là trước tiên đi ăn bữa khuya cùng nhau, nhân tiện tâm sự tán gẫu,
tìm hiểu lẫn nhau.

Trong phòng cưới, Dật Linh rút điện thoại ra gọi tới số di động
của em chồng, không ngòai dự đoán là không ai nhấc máy, đường dây nhanh chóng
chuyển sang hộp thư thoại tự động, vì thế cô đành để lại lời nhắn. « Quế
Dung, là chị dâu của em đây. Dù em có đang ở đâu cũng phải tự lo cho bản thân
cho tốt. Có việc gì thì lập tức gọi điện cho chị. Chị cũng như anh hai em, đều
rất quan tâm đến em. »

Cô là một người vợ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, trong
điện thoại đã lưu lại đủ hết các số máy có liên quan tới chồng cô : trường
học, thư ký, số ở nhà, số của em chồng, số của hai vị quản gia. Buông máy
xuống, cô quay sang nhìn chồng mình đang say giấc nồng trên giường. Đêm nay hẳn
là không có việc trăng gió mây mưa kích thích mãnh liệt gì rồi, nhưng cô vẫn vô
cùng hài lòng. Rốt cục họ đã kết hôn, chuyện tình giữa họ giờ mới bắt đầu nha.

Cô cẩn thận cởi bỏ áo khoác, giày và thắt lưng của anh, để anh mặc
áo sơ mi và quần dài đi ngủ vậy. Cô đoán hẳn vị hiệu trưởng đáng kính này sẽ
không thích ngủ trần đâu.

« Ông xã thân yêu, ngủ ngon ! »

Tắm xong xuôi, cô nằm xuống cạnh chồng, yên tâm nhắm mắt lại. Cô
biết, khi cô tỉnh dậy sáng mai, hai người sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Hết chương 2

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3