Tam thiên nha sát - Chương 01

Chương 1: Mùi hương bí ẩn là
ai?

Những ngày cuối năm, dưới
chân núi Hương Thủ đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi lả tả trọn một đêm, đọng
lại ước chừng chưa tới đầu gối. Đàm Xuyên vừa từ phòng bếp ấm áp bước ra, lập
tức run cầm cập vì lạnh, vội đưa tay quấn chặt khăn quàng cổ.

Trần đại gia quản sự phòng
bếp từ bên trong đuổi theo, luôn miệng gọi nàng: “Xuyên Nhi, chờ một chút!”

“Mọi người còn chuyện gì cần
giúp ạ?” Đàm Xuyên nhảy tưng tưng vì lạnh như một chú thỏ nhỏ.

“Cũng không phải chuyện gì
quan trọng, chỉ muốn hỏi một chút, ngày mai lúc nào cháu tới phòng bếp làm
giúp? Minh Nhi con bác tới sửa lại bếp lò, có nhắc với bác về cháu, chẳng biết
có được gặp mặt hay không.” Trần đại gia cười tươi tới mức khuôn mặt già nua
nhăn nheo cả lại.

Đàm Xuyên giỏi nhất là nhìn
mặt đoán ý, trong lòng lập tức hiểu được ý tứ của lão, liền cười nói: “Việc này
cháu cũng không nói chắc được, phải hỏi Triệu quản sự một tiếng. Cháu cũng rất
mong được gặp Trần đại ca nha, anh ta vận khí vô cùng tốt, chơi bạc mười lần
thì thắng đến chín lần, cháu còn đang chờ anh ta dạy cháu chơi nữa kìa .”

[vận khí: vận may]

Gương mặt già nua của Trần
đại gia không khỏi đỏ lên, hiển nhiên hiểu được người ta nói mập mờ như vậy là
còn cho mình chút thể diện, con của lão rõ ràng là một kẻ vô tích sự ham mê cờ
bạc, chơi mười lần thì chín lần thua, muốn tìm cho nó một cô vợ thật chẳng dễ
dàng.

Vẫy chào Trần lão đại còn
đang xấu hổ, Đàm Xuyên rụt cổ chạy phía bên trái bờ hồ. Tối qua tuyết rơi
nhiều, chỉ sợ cây liễu tinh bên hồ bị đông lạnh hỏng mất, nàng phải nhanh đi
quét tuyết một phen, tránh cho chúng nó lại đi tìm nàng khóc lóc.

Mới vừa đi được nửa đường,
trước mặt lại thấy Triệu quản sự dẫn theo một cậu chàng tựa như một quả cầu
thịt [ý là béo như quả bóng] đi tới, Đàm Xuyên vội vàng dừng bên đường, tươi
cười chào hỏi: “Xin chào Triệu quản sự.”

Triệu quản sự vừa thấy nàng
mắt liền sáng lên, hấp tấp đẩy quả cầu thịt kia tới: “Xuyên Nhi, vừa vặn quá,
đang có việc tìm cháu đây.”

Hiển nhiên quả cầu thịt kia
cũng không cam tâm tình nguyện, chu môi chớp mắt, xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn bị
Triệu quản sự đẩy đến trước mặt Đàm Xuyên: “Phải rồi, đây là cháu trai ta, làm
môi giới ở đây. Nó năm nay hai mươi, còn chưa lấy vợ…”

Quả cầu thịt nổi giận, chỉ
vào Đàm Xuyên ra sức ồn ào: “Dì! Ánh mắt dì bị sao vậy?! Bộ dạng nàng ta xấu
đến cỡ này! So với vỏ quýt còn vàng hơn! Còn không bằng một đầu ngón út của
Hoàng Châu đại nhân, sao có thể xứng đôi với cháu?”

Quả thực là ăn ngay nói
thẳng, làm cho Đàm Xuyên sửng sốt không thôi.

Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn
nàng: “Này, ta nói ngươi cũng đừng quấn quýt lấy ta nha! Ta đây không rảnh mà
lèo nhèo với ngươi!”

Đàm Xuyên vội gật đầu lia
lịa: “Đúng vậy đúng vậy, ta làm sao xứng được đứng cạnh ngài…” Nói xong nhìn
cái bụng tròn vo của hắn, cả người giống như bánh trôi vừa được luộc trong nồi,
béo mập trắng nõn, không khỏi mỉm cười: “Ngài là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm
phong, phong thần tuấn lãng như vậy, đương nhiên chỉ có mỹ nhân khuynh quốc
khuynh thành mới có thể xứng đôi.”

“Hừ, xem như ngươi biết tự
lượng sức mình.” Quả cầu thịt cười hớn hở, “Dì à, cháu đi đây. Lần sau nhớ tìm
người xinh đẹp một chút, mới có thể xứng đôi cháu.”

“Ngài đi mạnh giỏi…” Đàm
Xuyên cười híp mắt dõi mắt theo hắn, quay đầu lại nhìn Triệu quản sự, bà ta
hiển nhiên vô cùng xấu hổ, luôn miệng giải thích: “Xuyên Nhi… Đúng là tính tình
của nó hơi xấu, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt… Cháu, cháu cũng đừng để bụng…”

“Có gì đâu, lệnh điệt [điệt
là cháu, ở đây ý nói cháu của Trần quản sự theo lối lịch sự] ăn nói thẳng thắn,
cởi mở không câu nệ, đúng là bản sắc của nam nhi.” Đàm Xuyên nói mà mặt không
đổi sắc, tâm không loạn.

Triệu quản sự tự thấy thật là
đáng tiếc, thở dài một hơi. Đàm Xuyên tuy mới đến chưa được ba tháng, nhưng làm
việc nhanh nhẹn, lại không có tư tình nam nữ, mồm miệng ngọt ngào khéo léo.
Thời nay những cô nương còn ít tuổi mà thông minh lanh lợi như vậy thật sự không
nhiều, bà có ý muốn tìm giúp cháu trai một người vợ tốt, nào ngờ cháu trai bảo
bối kia của bà mắt để trên đầu, không phải giai nhân tuyệt sắc thì nhất định
không vừa lòng.

Đứa nhỏ Đàm Xuyên này, cái gì
cũng tốt, có điều bộ dạng hơi khó coi, mắt nhỏ mày nhỏ, môi mỏng mũi tẹt, sắc
mặt giống như mười năm rồi chưa được ăn no, xanh xao vàng vọt. Đặt giữa một đám
người, thì trong nháy mắt liền chìm ngỉm [quá mờ nhạt sẽ bị che khuất].

“Đúng rồi, quản sự ngài tìm
cháu là có việc gì phân phó sao?” Đàm Xuyên trực tiếp đổi đề tài.

Triệu quản sự cẩn thận lấy từ
trong ngực ra một cái hộp gỗ: “Ta còn bao nhiêu việc phải lo, cháu đem cái hộp
này qua Nam
điện. Phải thật cẩn thận, đừng để va chạm sứt mẻ, đây chính là vật quan trọng
của Huyền Châu đại nhân.”

Đàm Xuyên gật gật đầu, cầm
hộp xoay người định đi, bỗng nhiên giống như nhớ tới việc gì, quay đầu lại cười
nói: “Quản sự, hôm nay Thúy Nha nói với cháu, khỏi bệnh có thể làm việc được
rồi. Việc phụ giúp ở phòng bếp ngày mai, có nên giao cho nhóc ấy?”

Triệu quản sự không hề nghĩ
ngợi: “Vậy ngày mai để nó đi làm, cháu qua giúp ta, vừa vặn đang thiếu người.”

Đàm Xuyên cười tủm tỉm rời
đi.

***

Chốn bồng lai núi Hương Thủ
chia ra phía ngoài và phía trong, phía ngoài dành cho hạ nhân tạp dịch lưu lại
làm việc, phía trong là nơi ở của sơn chủ và các đệ tử. Tạp dịch phía ngoài
không được phép đi vào phía trong, vì vậy bốn điện đông tây nam bắc được xem
như trạm kiểm soát, bốn điện này tường xây bằng đá, cao hơn 10 trượng [khoảng
trên 300m é.è], đối với những kẻ phàm trói gà không chặt như bọn họ mà nói, có
gắn thêm cánh cũng khó mà bay lên được.

Thế gian này, tiên nhân cũng
thật bại hoại.

Sơn chủ khi xưa ở trên đỉnh
Hương Thủ mọc cánh thành tiên, từ đó chiếm núi làm … tiên [hắc hắc, ý nói không
phải làm sơn tặc], trong khi trắng trợn cướp đoạt những bảo vật hiếm lạ của thế
gian, cũng biết thương xót những người trần tục cực khổ, làm không ít việc
thiện. Dạo gần đây có lẽ do tuổi tác đã lớn, nhìn thấu tình đời ấm lạnh, cả
ngày rụt cổ ở phía trong đếm bảo vật, nhân tiện còn thu nhận vô số thiếu nam
thiếu nữ mỹ mạo làm đệ tử, yên ổn hưởng thụ cuộc sống của một lão nhân gia [ông
già].

Núi Hương Thủ giờ đây chẳng
khác nào một cái lồng chim kín không kẽ hở, thậm chí còn có hai tầng lồng.

Đàm Xuyên cầm chiếc hộp một
mạch đi tới Nam
điện, gã gác cửa đang ôm lò sưởi đọc sách, cũng không thèm nhìn nàng một cái,
ồm ồm nói: “Dừng lại, có đồ vật gì cũng bỏ xuống, qua bên kia ký tên đi. Thứ
này chưa chắc đến được tay Tử Thần đại nhân đâu, ngươi hiểu không?”

Đàm Xuyên vòng vo đảo mắt,
lắc đầu cười: “Không hiểu, vì sao vậy?”

Gã gác cửa tiện tay chỉ chỉ
phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn: “Biếu tặng Tử Thần đại nhân nhiều đồ thế kia,
hắn làm sao có thể nhận hết? Đám tạp dịch phía ngoài bọn ngươi, tầm thường vô
danh còn không biết tự lượng sức mình, lại suốt ngày muốn thấy người sang bắt
quàng làm họ. Gửi tặng những thứ linh tinh vào đó, lần nào cũng đều bị ném
xuống, còn không chịu ngừng!”

Đàm Xuyên tò mò hướng vào
trong nhìn quanh, quả thực thấy đầy một phòng là chai, lọ, hòm, tráp, tiền xu
nhìn mà hoa cả mắt.

Nàng không khỏi líu lưỡi:
“Nhiều đồ như vậy … đều là gửi tới Tử Thần đại nhân sao?”

Gã gác cửa rốt cuộc ngẩng đầu
lên, nhếch đôi mắt ti hí nhìn nàng: “Đúng thế đấy, biết điều thì mau biến đi,
thứ gì đó chuyển tới cũng không thể đưa vào bên trong đâu.”

Đàm Xuyên mỉm cười, giơ chiếc
hộp lên trước mặt hắn: “Hiểu rồi, lần sau ta sẽ chú ý. Đây là đồ quan trọng của
Huyền Châu đại nhân, phiền ngài nhanh đưa vào trong, đừng để lỡ việc.”

Gã gác cửa sợ giật bắn mình,
thực sự nhảy dựng lên, đỡ lấy chiếc hộp bằng hai tay, luôn miệng nói: “Sao
không nói sớm! Thì ra là đồ của Huyền Châu đại nhân! Nếu để lỡ việc, với tính
tình của nàng thì… Chậc chậc!”

Đàm Xuyên vừa ghi tên mình
vào danh sách, vừa hỏi: “Bác à, mỗi ngày đều có nhiều người như vậy từ bên
ngoài tặng đồ cho Tử Thần đại nhân sao?”

“Nói vậy cũng không phải,
ngươi mới tới đây hay sao? Chẳng trách không biết được. Ngày kia là sinh nhật
Tử Thần đại nhân hai mươi ba tuổi, những người biết việc này đương nhiên muốn
tặng quà mừng. Có điều những tạp dịch phía ngoài này cũng không biết suy nghĩ
một chút, Tử Thần đại nhân có thân phận thế nào, sao có thể vừa ý mấy thứ quà
phế phẩm không đáng tiền của bọn chúng? Năm nào cũng tặng, làm phiền lão nhân
gia ta còn phải đem từng cái từng cái ném xuống.”

Đàm Xuyên đỡ trán tưởng tượng
Tả Tử Thần ôm trong lòng một đống ngân tráp [hộp đựng bạc] tiền xu, vẫn như cũ
bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm phạm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chẳng hiểu sao, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp hắn năm năm
trước. Trên đài Triêu Dương, thiếu niên tựa phù du ấy tay nắm nhành liễu, hiếm
khi nở một nụ cười, thanh tú như hoa lan, không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu
nữ.

Rõ ràng trái tim hắn còn lạnh
hơn băng tuyết, nhưng những người thích hắn lại vẫn nhiều đến vậy.

Nàng ghi danh xong, phủi phủi
tay định rời đi, gã trông cửa bỗng nhiên hô gọi nàng: “Đợi đã, tiện thể ngươi
tới đây thì mang luôn phong thư này cho Triệu quản sự, là chuyện rất quan
trọng.”

Đàm Xuyên hơi nheo mắt, vân
vê thư ở trong tay một thoáng, cười nói: “Được, ta nhất định sẽ đưa.”

Một mạch từ Nam điện đi ra,
sắc trời đã tối sầm.

Đàm Xuyên tìm một nơi vắng
lặng, dựa trên bờ đá thạch bích đánh lên một đốm lửa nhỏ. Lá thư này không dán
miệng, ở vùng núi tiên này xưa nay chưa từng làm những việc đề phòng người như
vậy, luôn xem trọng quang minh chính đại, vì thế hôm nay mới có dịp được gặp
một người không được “quang minh chính đại” cho lắm như nàng.

Mở phong thư, để sát vào ánh
lửa xem qua một lượt, Đàm Xuyên bất chợt cau mày, cũng không biết là kinh hay
là hỉ [ý là việc đáng sợ hay việc vui]. Thì ra tháng sau Bạch Hà Long Vương
muốn tới núi Hương Thủ làm khách, quản sự phía trong lệnh cho Triệu quản sự
chọn lựa một số tạp dịch bên ngoài, cho vào để giúp chuẩn bị mọi việc.

Nàng xem thư đến nhập thần,
chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân giẫm trên tuyết rất nhỏ, bất giác
cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng ném đốm lửa xuống đất, lấy chân giẫm lên, một
khắc sau liền bị một đôi tay rắn chắc ôm vào trong ngực.

Đàm Xuyên trong lòng có quỷ
[đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an], ngưng thở không dám động, chỉ cảm thấy
người này thân hình cao lớn, có vẻ như vừa uống rượu, hơi thở ấm áp mang theo
mùi rượu thơm nồng phả lên vành tai nàng, vừa tê vừa ngứa.

“Ta tới muộn, có phải đang
trách ta hay không?” Người đó cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo lại mang theo
chút mềm yếu, mỗi tiếng đều mê người.

Đàm Xuyên không nói gì, vừa
nghi hoặc vừa sợ hãi, chậm rãi lắc đầu.

Người nọ đỡ lấy đầu vai của
nàng, xoay người nàng lại, nàng cũng không dám phản kháng, may mà lúc này sắc
trời tối mù, phía trên lại có bờ đá thạch bích che chắn, đứng đối mặt cũng
không thể thấy rõ đường nét.

“Thanh Thanh, sao không nói
gì? Trong lòng đang trách ta sao?” Tay hắn từ
đầu vai trượt lên, dừng lại sau gáy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc dài, tay kia để
trên vành tai mềm mại của nàng, vuốt ve đầy yêu thương.

Đàm Xuyên sợ buồn, vội tránh
ra một chút, hắn say ngà ngà cười nói: “Vẫn không chịu nói? À, ta tự có cách
khiến nàng phải nói.”

Đàm Xuyên chỉ cảm thấy trước
mũi ấm áp, mặt hắn thoắt cái đã kề sát, khẽ ngửi bên môi nàng, sau đó khe khẽ
thổi hơi trên mái tóc, than nhẹ: “Thơm quá … nàng dùng hương liệu gì vậy?”

Nàng hốt hoảng, vội vàng
nghiêng đầu tránh, không ngờ hắn đột nhiên giữ cằm nàng, mạnh mẽ hôn xuống.

Lúc này nàng mới thực sự
hoảng sợ, trong họng phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, dùng hết sức đấm đá giãy
dụa, cũng chẳng thể lay động chút nào. Hắn hôn rất mạnh mẽ, thậm chí còn có
chút thô lỗ, mút lấy cánh môi nàng, ma sát lẫn nhau, hơi thở giao triền. Đàm
Xuyên gần như không thể hô hấp, trong ngực phảng phất có một ngọn lửa, thiêu
đốt tứ chi, rồi hừng hực lan ra toàn bộ cơ thể. Nàng thực sự không chịu nổi,
trên môi nóng cháy đau nhức, tay chân lại phát lạnh vì sợ hãi.

Gian nan lần mò trong chiếc
túi đeo bên hông, đầu ngón tay rã rời, run rẩy không nắm nổi thứ gì, Đàm Xuyên
thầm mắng chính mình vô dụng, khó khăn lắm mới sờ thấy một cây ngân châm, dùng
hai ngón tay nhặt lên, im hơi lặng tiếng đâm xuống vai người nọ.

[ngân châm: châm bạc – cây
kim bạc]

Châm đâm vào chưa đến một
nửa, toàn thân người nọ chợt căng cứng, năm ngón tay như cái kìm sắt, nhanh như
chớp siết chặt cổ tay nàng.

“Trên châm có độc, ngươi là
ai?” Tiếng nói của hắn bỗng trở nên trầm thấp, lại không hề tỏ ra hoảng hốt.

Đàm Xuyên cắn chặt môi, mặc
cho xương tay sắp bị hắn bóp nát, vẫn không nói một tiếng.

Hai mắt người nọ trong bóng
đêm sáng rực như sao, nhìn nàng thật lâu, bỗng nở một nụ cười nhạt: “Dù thế nào
… Ta cũng có … biện pháp tìm … tìm ra ngươi …”

Chưa dứt lời, người đã chậm
rãi ngã xuống đất, thuốc mê kia phát tác rất nhanh, tiếp xúc với máu lập tức
lan ra, người này có thể chống cự lâu như vậy, thật không phải dễ.

Đàm Xuyên toát mồ hôi lạnh
đầy người, vùng khỏi tay hắn, không dám chần chừ một khắc, ba chân bốn cẳng bỏ
chạy, băng tuyết trên mặt đất rất nhiều, không biết nàng đã vấp ngã bao nhiêu
lần, cũng không dám dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu,
người nọ từ mặt đất đứng lên, thấy trên mặt tuyết cách đó không xa có một chiếc
túi nhỏ màu vàng nhạt.

Nhặt lên, đặt ở trước mũi hít
một hơi thật sâu, hương thơm nhẹ nhàng kín đáo lan tỏa trong ngực, đúng là mùi
hương trên môi nàng. Hắn tung nhẹ ước lượng chiếc túi trong lòng bàn tay, dường
như đang suy nghĩ điều gì.

–––––

Anh zai được nhắc tới phía
trên họ Tả, tên Tử Thần, cả họ tên là Tả Tử Thần, chứ không phải anh là “tử
thần” đâu nhóe

Báo cáo nội dung xấu