Tam thiên nha sát - Chương 42
Chương 42: Chúng ta nói
chuyện
Bốn người tiến vào gian phòng
vỏ sò, rất nhanh liền có mấy chú cá nhỏ màu sắc rực rỡ bưng khay trà trên đầu
bơi tới, trong tách trà không ngâm lá trà, cũng không biết là loại rong biển
gì, màu xanh tươi vô cùng hấp dẫn.
Đàm Xuyên có chút chột dạ,
nhanh chóng bưng lên uống một ngụm, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, không khỏi
khen một tiếng, lúc này mới hỏi: “Ơ thế… ta ngủ mấy ngày rồi?”
Nói thật, bốn người bọn họ
ngồi cùng một chỗ uống trà, thật sự rất quỷ dị, quỷ dị tới nỗi nàng không thể
không tìm một đề tài để thay đổi bầu không khí nặng nề này.
Huyền Châu sắc mặt không tốt
làm bộ như không nghe thấy, Phó Cửu Vân chỉ mải nhìn nàng cười lạnh, cười đến
độ làm nàng toàn thân sợ hãi, chỉ có Tả Tử Thần nhìn quanh một vòng, thấy không
ai thèm để ý nàng, thế là do dự mở miệng giúp nàng đỡ lúng túng: “Muội bị một
chưởng của quốc sư làm chấn động toàn thân, xương cốt vỡ năm phần, sau khi dùng
linh dược đã ngủ đủ năm ngày, bây giờ trên người có chỗ nào không khỏe không?”
“Ách, ta khỏe rồi…” Đàm Xuyên
quay đầu không nhìn bản mặt cười lạnh của Phó Cửu Vân, “Vậy… cám ơn mọi người
cứu ta… Có điều huynh và Phó Cửu Vân sao lại tới cùng nhau?”
“Ta vốn định rời khỏi Thiên
Nguyên, ” Tả Tử Thần ngừng một chút, không nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Huyền
Châu, tiếp tục nói: “Tình cờ gặp Cửu Vân, mới biết muội và Huyền Châu gặp
chuyện. Cho nên hai người cùng nhau bàn kế sách, ta nói chuyện với quốc sư kéo
dài thời gian, Cửu Vân dán bùa, chờ cơ hội cứu bọn muội ra.”
“Choang” một tiếng, là thanh
âm tách trà vỡ nát, tách trà trong tay Huyền Châu bị nàng ta hung hăng ném
xuống đất, nước trà xanh biếc lập tức hòa tan trong nước biển dập dềnh. Trong
mắt nàng ta tràn đầy lệ, đứng dậy định bỏ đi.
“Đợi chút đã.” Phó Cửu Vân
đột nhiên mở miệng, “Mấy ngày nay ta bị màn kịch đi đi ở ở của ngươi quậy cho
nhức đầu, ngươi tóm lại là muốn đi hay ở? Hoặc ngươi lần này đi đừng quay lại,
hoặc ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta.”
Huyền Châu nhìn hắn một cái,
trong mắt đầy vẻ căm hờn, có điều ánh mắt đó rất nhanh lại chuyển đến Tả Tử
Thần, bên trong thêm nhiều phần ủy khuất cùng phẫn uất, thấp giọng nói: “Tử
Thần, chàng cũng muốn ta đi?”
Tả Tử Thần im lặng hồi lâu,
bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Những gì cần nói mấy ngày trước ta và nàng đã
nói rõ cả rồi, cũng không muốn nhắc lại lần thứ hai. Nàng nguyện ý trở lại núi
Hương Thủ là tốt nhất, một mực giận dỗi bên ngoài, chỉ là tự tạo nghiệp chướng
cho chính mình mà thôi.”
Huyền Châu đờ đẫn đứng nơi
đó, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt khép chặt của hắn, nói: “Chàng nói chàng cảm
kích ta có phải không? Chàng căn bản không thiếu nợ cô ta cái gì! Chàng là
thiếu nợ ta! Chàng phải hoàn trả cho cô ta, vì cái gì không nghĩ phải bù đắp
cho ta?!”
Không có ai trả lời nàng ta.
Nàng ta khẽ gật đầu, thì thào nói: “Trong lòng chàng một chút địa vị ta cũng
không có, cho nên chưa bao giờ chàng cảm thấy thiệt thòi cho ta… Được, ta hiểu
rồi.”
Nàng ta xoay người đi ra khỏi
cửa, một mặt lại nói: “Ta sẽ không trở lại. Tử Thần… Những ngày chúng ta ở núi
Hương Thủ thật là đẹp, ta cho rằng khi đó chàng đã thích ta, không phải sao?
Chỉ có điều chàng lại muốn vứt bỏ ta thêm lần nữa.”
Quãng thời gian đẹp nhất
trong cuộc đời nàng dường như chỉ có bốn năm trên núi Hương Thủ ấy, không có
nước, không có nhà, không có Thu Hoa phu nhân, cũng không có Đế Cơ. Chỉ có điều
cái gì tốt đẹp cũng đều ngắn ngủi, đặc biệt là với nàng. Có lẽ kia chỉ là một
hồi ảo mộng của một nam tử mất trí nhớ bất lực, tỉnh mộng hắn liền cảm thấy bội
phần sỉ nhục, không chút lưu luyến mà dứt khoát ra đi. Nhưng đó đã là tất cả
trong cuộc đời nàng mất rồi.
“Tả Tử Thần, rồi chàng sẽ hối
hận! Ta muốn chàng vĩnh viễn hối hận!”
Lời nguyền rủa oán độc biến
mất dần bên ngoài phòng, ba người trong phòng thật lâu sau vẫn ngồi im lìm. Tả
Tử Thần khẽ động, đứng dậy nói: “… Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ tạm. Các ngươi cứ
chậm rãi trò chuyện.”
Đàm Xuyên cảm giác được ánh
mắt Phó Cửu Vân ra sức đảo quanh sau lưng mình, dấu hiệu thập phần thập phần
không ổn, vội vàng buông chén trà xuống cười làm lành nói: “Vậy, vậy ta đây
cũng mệt rồi… Buồn ngủ quá, đi ngủ một giấc…”
“Đàm Xuyên.” Hắn không lên
giọng, trong giọng nói cũng không có vẻ gì là uy hiếp, thậm chí còn rất dịu
dàng, vì sao lại khiến nàng có cảm giác muốn toát mồ hôi lạnh? Nàng ngừng chân,
quay đầu cười với hắn: “Ta mệt thật mà, còn trọng thương mới khỏi đây này.”
Phó Cửu Vân vẫy tay với nàng,
cười đến quỷ dị: “Mấy kẻ cản trở đều đi cả rồi, bây giờ chúng ta có thể nói
chuyện cho rõ ràng.”
Nàng quay lại ngồi, nghĩ
nghĩ, nói: “Được, chàng nói, ta nghe.”
Phó Cửu Vân lại không nói gì,
chỉ vung tay ném cho nàng hai phong thư, cất giọng cười như có chút mỉa mai: “Ở
trước mặt nàng, Thiên hoàng lão tử cũng phải nhận thua. Thứ nàng vẫn muốn, giờ
cho nàng.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn
phong thư trong lòng, chốc lát sau mới phản ứng kịp đây là lai lịch quốc sư,
rốt cuộc bất chấp chuyện khác, lập tức mở ra xem kỹ.
Mi Sơn Quân quả nhiên rất có
bản lĩnh, ngay cả quốc sư sinh vào năm nào, theo học người phương nào đều có
thể kể ra đầy đủ.
Quốc sư có huyết thống tộc
yêu quái cổ thuộc hai mươi bốn động Nam Man, dòng máu yêu thuần chủng, tới giờ
đã ba trăm tuổi. Đại để là tham luyến danh lợi phồn hoa chốn nhân gian, năm
mươi năm trước tới Thiên Nguyên làm một viên thần quan không chút tiếng tăm,
được cái bộ dạng bất lão bất tử lại làm cho hoàng đế hứng thú, muốn học chút
thuật trường sinh bất lão, liền đề bạt lão làm quốc sư.
Phán rằng thái tử mệnh cách
vô song, cũng là dựa vào một lời tiên đoán của Thiên Nguyên quốc từ xưa. Mấy
đời trước từng có vị thần quan tiên đoán trăm năm sau Thiên Nguyên sẽ giáng lâm
một người mang mệnh cách vô song, huyết chiến Trung Nguyên, hoàn thành bá
nghiệp nhất thống thiên hạ. Quốc sư chắc hẳn là chui vào chỗ trống này, dùng
máu tươi của chính lão trộn lẫn với bọn quỷ hung thần luyện hóa, mượn bụng
hoàng hậu sinh hạ một thái tử không phải yêu cũng chẳng phải người. Bản thân gã
đã có sức mạnh của yêu ma mang dòng máu thuần chủng, lại thêm sát khí trời
sinh, còn thiện chiến khát máu hơn bất cứ kẻ nào, ai ngờ chỉ một khắc không đề
phòng, đã bị Phó Cửu Vân lén lút cắt đầu, ngay cả hồn phách cũng lấy đi, cũng
khó trách quốc sư phẫn nộ điên cuồng.
Đoạn cuối của bức thư được
viết theo lối ứng đối, huyết thống yêu quái cổ thuộc hai mươi bốn động Nam Man,
thập phần khó chơi, dù có chặt đầu cắt thành nhiều mảnh nhỏ, cũng chưa chắc
giết được. Đàm Xuyên nhớ lại tình hình ám sát thái tử ngày đó, không khỏi âm
thầm gật đầu.
Nếu muốn tiêu diệt triệt để,
có hai phương pháp, một là sau khi cắt đầu lập tức rút hồn phách, phương pháp
này đã được Phó Cửu Vân áp dụng để đối phó thái tử; hai là dùng linh lực của
thanh oánh thạch ở Cực Bắc, tạo thành kết giới vây nó lại, dùng tóc da hoặc
thân thể của nó làm vật dẫn, chú sát.
[chú sát: niệm chú cho chết,
nguyền rủa cho chết]
Muốn cắt đầu quốc sư rồi rút
hồn phách, cực kỳ khó khăn, trải qua trận vừa rồi, chỉ e lão cũng phòng bị như
tường đồng vách sắt, không có khả năng may mắn chỉ bị thương giống như lần
trước. Chỉ có phương pháp thứ hai còn có thể thử xem.
Đàm Xuyên xem xong thư không
nén nổi kích động, liên thanh nói: “Cảm ơn chàng! Ta đã biết nên đối phó lão
thế nào, chuyện tiếp theo không cần chàng giúp, tự ta sẽ…”
“Đàm Xuyên, ta hỏi nàng, có
phải nhất định phải dùng chính mình đi thắp hồn đăng? Tuyệt đối không chừa
đường sống?”
Một câu hỏi hời hợt của Phó
Cửu Vân, lại làm nàng cứng người một chút, vô ý thức siết chặt bức thư trong
lòng bàn tay, thấp giọng nói: “… Chàng nói không sai. Những gì phải nói ta cũng
đã sớm nói với chàng, Cửu Vân, ta rất cảm kích chàng nguyện ý giúp ta. Thiếu nợ
chàng chỉ sợ không thể trả, ta cũng chỉ có thể nợ chàng như vậy… Chuyện tiếp
theo ta thực sự có thể tự mình…”
“Dù cho ta sẽ phải mất mạng,
nàng cũng vẫn muốn kiên trì?” Lại là một câu hỏi lạnh lùng.
Cổ tay Đàm Xuyên hơi run lên,
cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo con cá nhỏ kéo theo cái đuôi rực
rỡ đang chơi đùa trong rặng san hô, cười khan hai tiếng: “Chàng mất mạng cái gì
chứ? Chuyện này vốn không liên quan đến chàng. Đừng có bảo là tự tử vì tình… Ha
hả, loại chuyện này so với phong cách xưa nay của chàng không khỏi một trời một
vực.”
Nàng giả bộ thoải mái, nói
giỡn một câu tuyệt đối không buồn cười chút nào.
Phó Cửu Vân lẳng lặng nhìn
khuôn mặt đang cúi xuống của nàng, có lẽ hắn trước giờ cũng chưa từng nghiêm
túc chăm chú nhìn nàng như vậy, trước kia đều là mang theo vẻ hài hước và yêu
thương. Biểu cảm như vậy làm cho nàng có chút cứng ngắc, theo bản năng dùng
ngón tay ra sức xoắn xoắn vạt áo, vân vê vạt áo thành một nhúm.
“Thì ra nàng nghĩ như vậy,
giờ thì ta hiểu rồi. Thật ra, ta vốn nghĩ vô luận ra sao cũng phải ngăn cản
nàng.” Hắn cất giọng hời hợt, “Có điều mấy lời sáo rỗng đó chỉ có thể lay động
những kẻ ngoài cuộc, mà ta cũng chẳng có tư cách lên tiếng khuyên nàng buông bỏ
việc báo thù. Ta hỏi nàng một câu cuối cùng, thành thật trả lời ta, nếu ta lần
nữa đoạt lại hồn đăng, nàng sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt nàng chậm rãi trở nên
lạnh lùng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Tội gì phải bức ép ta lần nữa?”
Hắn cười hai tiếng, chậm rãi
đứng dậy, trầm giọng nói: “Cho nên ta cũng chỉ là không thể không giúp nàng,
không cần nàng cảm kích. Đoạt cũng không được, ta cũng không muốn thấy nàng
chết trên tay người khác. Thực muốn chết, không bằng để ta thấy nàng ra đi.
Nhưng mà Đàm Xuyên, tim nàng quả nhiên cứng rắn như đá, điểm này ngay cả ta
cũng tự thẹn không bằng.”
Cho dù có theo đuổi nàng,
cùng chung sống với nàng, qua một thời gian dài như vậy, với nàng ước chừng
cũng chỉ hời hợt như một giọt nước mưa đọng trên tảng đá. Chẳng trách được ai,
thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng, hắn đã không theo kịp.
Hắn xoay người đi ra ngoài,
Đàm Xuyên vội vàng mở miệng: “Chàng đi đâu?”
Phó Cửu Vân hờ hững nói: “Nếu
không phải có hồn đăng, giữa chúng ta căn bản không có bất kỳ quan hệ gì. Nàng
không nên hỏi, ta cũng không nên đáp. Như vậy với nàng mà nói không phải tốt
nhất sao?”
Hắn ra khỏi cửa, không quay
đầu lại. Đàm Xuyên ngơ ngẩn ngồi trong đại sảnh vắng vẻ, mấy con cá nhỏ sặc sỡ
bơi qua bơi lại chung quanh, bọt biển trong suốt tựa như những viên pha lê sủi
bọt bay lên, rõ ràng là cảnh đẹp hiếm thấy, nàng lại không có tâm tư thưởng
thức.
Những gì nàng phải làm bây
giờ chỉ là chờ đợi, trước khi chết vẫn có người ở bên nàng, bất cứ khi nào bất
cứ nơi đâu cũng đều trao cho nàng những an ủi và ấm áp mà nàng khao khát, sau
đó khi muốn chàng rời đi chàng sẽ dứt khoát rời đi. Phải, những gì nàng muốn
chính là như vậy, cho dù bị nói là ích kỷ cũng không sao, thế nào cũng được.
Đàm Xuyên đờ đẫn đứng dậy,
trong ngực rõ ràng đã có một trái tim, lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng một
khoảng lớn. Chàng giúp nàng rất nhiều, vẫn im lặng không nói, luôn ở phía sau
trao cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Được rồi, đó đều là do chàng tự
nguyện, kỳ thật chẳng liên can gì tới nàng, chính chàng cũng đã nói, không cần
nàng cảm kích.
Nàng vẫn luôn trông mong cục
diện ấy tới, đến khi nó thực sự tới, nàng đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng
chàng, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau. Nàng chẳng hề sợ hãi tử vong, cũng
không sợ sau khi chết thắp sáng hồn đăng sẽ phải chịu nỗi thống khổ khôn cùng.
Nàng chỉ sợ… Sợ cái gì? Chính nàng cũng không nói rõ.
Giống như ngày hôm đó A Mãn
chết, hay như buổi tối kia tiên sinh ngậm cười nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng
không rơi lệ, chỉ cảm thấy ngực bị khoét đi một khối, toàn bộ thân thể tựa như
một tấm da bọc ngoài lớp xương, từng cơn gió lạnh thổi vù vù qua khoảng trống ở
giữa, làm nàng phát run.
Đàm Xuyên đột ngột xoay người
cất bước chạy, chạy tới ngoài cửa, cao giọng gọi: “Phó Cửu Vân! Chàng sẽ phải
chết là có ý gì?! Chàng mau nói cho rõ ràng!”
Những bong bóng trong suốt
quay cuồng theo động tác của nàng, chàng đã biến mất, có thể là không nghe
thấy, cũng có thể nghe thấy nhưng không muốn trả lời. Nàng ra sức chạy về phía
trước, cảm thấy như vậy thật ngốc, thật không nên, nhưng nàng không thể dừng
lại. Cũng như biết rõ ảo tưởng chính mình sẽ sống sót, trở thành một cụ bà tóc
trắng xoá, ngồi bên Phó Cửu Vân trong rừng trúc đầy gió, chuyện như vậy sẽ
chẳng bao giờ có thật, nhưng vẫn không nhịn nổi mà ảo tưởng.