Như không hề có - Chương 06

Ở nhà mới của Kim, trên khoảng đồi nhìn ra Sunset, cổng nhà để
ngỏ, nhưng xem chừng không có nhiều xe ô tô ở xung quanh. Khi Blair và
tôi bước tới cửa bấm chuông, phải rất lâu sau mới có người ra mở. Sau
rốt Kim cũng xuất hiện, mặc jeans bó bạc màu, áo thun trắng, đi giày ống
cao bằng da đen, đang hút một điếu cần sa. Cô nàng hít một hơi rồi mới
ôm cả hai đứa tôi và nói “Chúc mừng năm mới,” sau đó dẫn chúng tôi vào
gian tiền thất trần cao, cho biết cô nàng vừa dọn đến ba ngày trước, “Mẹ
đang ở bên Anh với Milo,” và họ chưa có thời gian sắm sửa đồ đạc. Rồi
Kim nói thêm là dù sao sàn nhà ở các phòng cũng đã được trải thảm và thế
là tốt rồi, tôi không hỏi làm sao mà tốt. Cô nàng bảo căn nhà khá cũ và
người chủ trước là một tay theo Đức Quốc xã. Trên hiên nhà có một đám
chậu cây cảnh nhỏ, trên thân sơn đầy chữ thập ngoặc. “Người ta gọi chúng
là chậu cây Quốc xã,” Kim nói.

Bọn tôi theo chân Kim xuống nhà, ở
đây chỉ có chừng mười hai, mười ba người. Kim bảo lẽ ra Fear sẽ chơi
nhạc tối nay. Cô giới thiệu Blair và tôi với Spit, bạn của tay trống,
Spit có nước da nhợt nhạt vô cùng, nhợt hơn cả Muriel, mái tóc ngắn ngủn
vuốt keo, đeo khuyên tai hình đầu lâu, dưới mắt có quầng thâm, nhưng gã
đang cáu bẳn nên chào hỏi xong xuôi gã liền bảo Kim là phải làm gì đó
với Muriel.

“Sao?” Kim hỏi, rít điếu thuốc.

“Vì cái đồ chó cái đấy bảo tao trông như xác chết,” Spit nói, trợn mắt.

“Ôi, Spit,” Kim nói.

“Nó kêu tao bốc mùi xác thú.”

“Thôi nào, Spit, bỏ đi,” Kim xoa dịu.

“Mày biết tao đâu còn để thú chết trong phòng.”

Nó nhìn sang Muriel đứng cuối quầy rượu, đang cười lớn, tay cầm một ly punch.

“Ôi,
con nhỏ dễ thương mà Spit. Chỉ tại gần đây nó nốc sáu mươi miligam
lithium một ngày. Nó mệt quá đó thôi,” Kim quay sang Blair và tôi. “Mẹ
nàng vừa mua cho nàng một em Porsche năm nhăm ngàn đô đấy.” Rồi cô nhìn
sang Spit. “Anh tin nổi không?”

Spit đáp không, nói sẽ ráng bỏ
qua, và sẽ quyết định xem nên bật album nào, Kim liền bảo, “Cứ việc,”
rồi nói thêm trước khi thằng kia đến chỗ dàn stereo, “Nghe này, Spit,
đừng làm Muriel buồn. Đừng nói gì nhé. Nó vừa mới rời Cedars-Sinai, và
cứ say là nó hiền khô. Nó chỉ hơi phê thuốc thôi.”

Spit tảng lờ, cầm một đĩa hát cũ của Oingo Boingo.

“Tao bật đĩa này được không?”

“Để sau hãy bật nhé?”

“Nghe này, Kim-ber-ly, tao bắt đầu thấy chán rồi đây,” gã nói, nghiến răng nghiến lợi.

Kim rút một điếu cần sa từ trong túi quần sau đưa cho gã.

“Cứ bình tĩnh đi, Spit.”

Spit
nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống đi văng có họa tiết cờ Mỹ kế bên lò sưởi,
dán mắt vào điếu cần sa một lúc lâu trước khi châm lửa.

“Chà, hai người trông hết sẩy,” Kim nói.

“Cậu
cũng thế,” Blair bảo cô nàng. Tôi gật đầu. Tôi mệt mỏi, hơi say thuốc
và không thực sự muốn đến, nhưng trước đó Blair lại qua nhà tôi, hai đứa
đi bơi rồi lên giường và sau đó thì Kim gọi đến.

“Alana có đến không?” Blair nói.

“Không, không đến được.” Kim lắc đầu, rít thêm một hơi từ điếu cần sa.

“Đang đi Springs rồi.”

“Thế còn Julian?” Blair hỏi.

“Không. Còn bận phang đám luật sư Beverly Hills để kiếm xu,” Kim thở dài, rồi cười phá lên.

Tôi
toan hỏi cô nàng có ý gì thì bất chợt có người gọi tên cô, Kim nói,
“Ôi, chó thật, gã bán rượu vừa đến,” rồi bỏ đi, tôi bèn nhìn ra ngoài,
qua bể bơi lớn sáng đèn, nhằm về phía Hollywood, về phía những mảng sáng
dưới khoảng trời màu tía, Blair hỏi tôi có ổn không, tôi liền đáp dĩ
nhiên rồi.

Một thằng con trai, chừng mười tám, mười chín tuổi,
mang vào một chiếc hộp các tông lớn, đặt nó lên quầy rượu, Kim kí tên gì
đó, đưa tiền boa, nó liền nói, “Chúc mừng năm mới nhé, các bạn” rồi bỏ
đi. Kim lôi từ trong thùng ra một chai champagne, khui rượu đầy điệu
nghệ, lớn tiếng gọi, “Mỗi người lấy một chai nhé. Perrier-Jouet đấy. Còn
lạnh.”

“Cậu chinh phục được tớ rồi đấy, của khỉ.” Muriel lao tới, ôm lấy Kim, Kim liền đưa cho cô nàng một chai.

“Spit bực tớ hay sao thế? Tớ chỉ bảo trông lão đó như xác chết thôi mà,”

Muriel nói, khui chai rượu.

“Chào Blair, chào Clay.”

“Lão đó căng thẳng ấy mà,” Kim nói. “Tại gió lạ hay sao đó.”

“Lão
ấy đúng là đần. Lão bảo tớ, Anh từng học hành tử tế hồi còn ở trường,
trước khi họ tống cổ anh. Hả? Thế nghĩa là thế quái nào?” Muriel hỏi,
“Lão đần ấy lại còn dùng cả đèn hàn để đốt cocain nữa chứ.”

Kim nhún vai, nhấp thêm một ngụm.

“Muriel, trông cậu long lanh lắm,” Blair nói.

“Ôi, Blair, cậu vẫn xinh tuyệt như thường lệ,” Muriel nói, tu một ngụm rượu.

“Mà Chúa ơi, Clay, anh phải đưa em cái áo khoác đó thôi.”

Tôi
đang khui chai rượu cho mình, bèn đưa mắt nhìn xuống. Chiếc áo khoác
chỉ là một cái áo ca rô xám và trắng, một trong những hình tam giác trên
áo có màu đỏ sậm.

“Trông cứ như anh bị đâm ấy. Cho em mặc đi mà,” Muriel van vỉ, mân mê chiếc áo.

Tôi
mỉm cười nhìn cô, rồi nhận ra cô hoàn toàn nghiêm túc, mà tôi lại chẳng
còn hơi sức đâu mà từ chối, nên tôi cởi áo ra đưa cho cô, cô liền mặc
vào, cười phá lên. “Em sẽ trả lại, em sẽ trả lại, đừng có lo.”

Trong
phòng có một tay thợ ảnh đặc biệt khó ưa, liên tục chụp ảnh tất cả mọi
người. Hắn tiến đến chỗ ai đó, chĩa camera vào mặt họ, chụp chừng hai,
ba tấm, rồi hắn qua chỗ tôi, ánh đèn flash của hắn làm tôi lóa mắt trong
thoáng chốc, tôi uống thêm một ngụm từ chai champagne. Kim bắt đầu thắp
nến khắp phòng, Spit cho album của X vào đầu máy, ai đó bắt đầu đính
bong bóng lên một trong các bức tường trống, những quả bóng mới chỉ thổi
được một nửa cứ lơ lửng trên đó, yếu ớt. Cánh cửa dẫn ra bể bơi và hiên
nhà để ngỏ, có hai quả bóng cũng được đính lên đó, và chúng tôi bước ra
ngoài, tới bể bơi.

“Giờ mẹ cậu làm gì?” Blair hỏi. “Cô ấy còn hẹn hò với Tom không?”

“Cậu nghe chuyện đó ở đâu thế? The Inquirer hả?” Kim cười lớn.

“Không. Tớ trông thấy ảnh họ trên Hollywood Reporter.”

“Mẹ
tớ đang ở Anh với Milo, tớ bảo cậu rồi mà,” Kim nói trong lúc chúng tôi
tiến dần về bể nước sáng đèn. “Ít nhất đó là điều tớ đọc được trên
Variety.”

“Thế còn cậu?” Blair hỏi, nhoẻn miệng cười. “Cậu đang hẹn hò với ai?”

“Moi(27)?”
Kim cười lớn, sau đó nhắc đến một tay diễn viên trẻ nổi tiếng nào đó mà
tôi nghĩ từng học cùng trường với chúng tôi, không nhớ nữa.

27. Tiếng Pháp, nghĩa là “Tớ á?”.

“Ừ. Tớ có nghe. Chỉ muốn nghe cậu xác nhận thôi.”

“Đúng là thế.”

“Anh ta không có mặt trong bữa tiệc Giáng sinh của cậu,” Blair nói.

“Không á?” Kim có vẻ lo lắng. “Cậu chắc chứ?”

“Anh ta không có mặt,” Blair nói. “Anh có gặp anh ta không, Clay?”

“Không, anh không thấy nó,” tôi bảo cô, chả nhớ gì hết.

“Lạ thật,” Kim nói. “Chắc là bận ở trường quay.”

“Anh ấy ra sao?”

“Anh ấy tử tế, thật sự tử tế.”

“Thế còn Dimitri?”

“Ôi, thì sao chứ,” Kim nói.

“Anh ấy có biết không?” Blair nói.

“Chắc biết. Tớ không chắc.”

“Cậu có nghĩ anh ấy buồn không?”

“Nghe này, Jeff là tạm thời thôi. Tớ thích Dimitri.”

Dimitri
đang ngồi chơi guitar trên một chiếc ghế bên bể bơi, làn da rám nắng,
tóc vàng ngắn củn, anh ta cứ ngồi yên trên ghế dài, chơi những hợp âm lạ
lùng, kỳ quái, sau đó bắt đầu chơi đi chơi lại một đoạn nhạc ngắn, Kim
chỉ nhìn anh ta mà không nói gì. Trong nhà có tiếng chuông điện thoại,
Muriel gọi với ra, vẫy vẫy hai tay, “Cậu có điện thoại, Kim ơi.”

Kim
bước vào trong, tôi định hỏi Blair xem cô có muốn đi không, nhưng Spit,
vẫn đang phì phèo điếu cần sa, tiến đến chỗ Dimitri cùng một tay lướt
sóng nào đó và nói, “Heston có axit tuyệt hảo đấy,” tay lướt sóng đi với
Spit nhìn Blair, nháy mắt, cô vỗ mông tôi, châm một điếu thuốc. “Kim
đâu?” Spit hỏi vì không moi được câu trả lời từ Dimitri, lúc này vẫn
đang mắt chằm chằm ngó xuống bể bơi, tay búng guitar. Rồi Dimitri nhìn
bốn đứa tôi đang đứng quanh, và trong một lúc, trông anh ta như sắp nói
gì đó. Nhưng rốt cuộc anh ta chẳng nói gì, chỉ thở dài rồi lại nhìn
xuống nước.

Một nữ diễn viên trẻ bước vào cùng một nhà sản xuất
phim nổi tiếng nào đó mà tôi từng gặp tại một bữa tiệc của Blair, họ
quan sát xung quanh, sau đó tiến đến chỗ Kim, lúc ấy chỉ vừa mới gác
máy, cô bảo họ là mẹ cô đang ở Anh với Milo, tay sản xuất bèn nói, theo
như tin tức gã nghe được gần đây nhất thì bà ấy đang ở Hawaii, sau đó họ
bảo Thomas Noguchi có thể sẽ tạt qua, rồi nữ diễn viên với gã sản xuất
phim bỏ đi, Kim ra chỗ Blair và tôi, cho biết là Jeff gọi điện đến.

“Anh ta nói gì?” Blair hỏi.

“Anh ta thật là đồ khốn. Anh ta đang ở Malibu với một tay lướt sóng, một gã nào đấy, và bọn họ đang ở nhờ nhà anh ta.”

“Anh ta muốn gì?”

“Chúc mừng năm mới tớ.” Kim bực bội ra mặt.

“Cũng tốt mà,” Blair nói giọng lạc quan.

“Anh
ta bảo, Năm mới vui nhé, chó cái,” Kim nói rồi châm một điếu thuốc,
chai champagne cô nàng mang bên mình đã gần hết. Cô nàng sắp khóc đến
nơi hoặc định nói thêm gì đó thì Spit đến bảo rằng Muriel đã tự nhốt
mình trong phòng Kim, thế là Kim, Spit, Blair và tôi bước vào nhà, lên
lầu, đi dọc hành lang, đến cửa phòng Kim, Kim thử mở nhưng cửa đã bị
khóa.

“Muriel,” cô gọi với vào, gõ cửa. Không ai trả lời.

Spit dộng cửa thình thình, rồi đá vào cửa.

“Đừng phá cửa chứ, Spit,” Kim nói, xong hét lên, “Muriel, ra đi.”

Tôi nhìn sang Blair, trông cô lo lắng ra mặt.

“Cậu có nghĩ nó ổn không?”

“Tớ không biết,” Kim nói.

“Cô ta có chuyện gì thế nhỉ?” Spit thắc mắc.

“Muriel?” Kim lại gọi lớn.

Spit
châm thêm một điếu cần sa, dựa người vào tường. Tay thợ ảnh đi qua chụp
hình cả bọn. Cửa từ từ mở ra, Muriel đứng đó, trông như đã khóc lóc nãy
giờ. Cô để Spit, Kim, Blair, tay thợ ảnh và tôi vào phòng, sau đó đóng
cửa, khóa lại.

“Cậu ổn chứ?” Kim hỏi.

“Tớ không sao,” cô nói, lau mặt.

Căn
phòng tối om, chỉ có hai cây nến thắp ở góc phòng, Muriel ngồi xuống
trong góc, bên cạnh một cây nến, một chiếc thìa, một ống tiêm, một mẩu
giấy nhỏ gập đôi đựng thứ bột màu nâu nhạt và một mẩu vải cotton. Trong
cái thìa đã có sẵn chất gì đó, Muriel cuộn mẩu vãi lại nhỏ hết cỡ, bỏ nó
lên cái thìa, đâm kim tiêm xuyên qua mẩu vãi, đoạn hút cái chất có sẵn
trên thìa vào trong ống tiêm. Sau đó cô xắn tay áo lên, mò mẫm tìm thắt
lưng trong bóng tối, quấn nó quanh bắp tay. Tôi nhìn mũi kim tiêm, ngó
sang Blair đang dán mắt vào cánh tay Muriel.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Kim hỏi. “Muriel, cậu đang làm trò gì vậy?”

Muriel
không nói gì, chỉ đập vào cánh tay tìm mạch máu, tôi nhìn vào cái áo
khoác của mình, chợt rùng mình vì trông nó quả thật giống như có kẻ đã
bị đâm. Muriel vẫn giữ cái ống tiêm, Kim thì thào, “Đừng làm thế,” nhưng
môi Muriel run rẩy, mặt cô hiện rõ vẻ phấn khích, và tôi có thể trông
thấy cô bắt đầu nhoẻn miệng cười, tôi có cảm giác cô không hề định cười,
rồi khi chiếc kim đâm vào cánh tay Muriel, Blair đứng dậy nói, “Tớ về
đây,” và ra khỏi phòng. Muriel nhắm mắt lại, máu chầm chậm dâng lên đầy
ống tiêm.

Spit nói, “Ôi trời đất ơi, chuyện này thật là điên.”

Tay thợ lại chụp ảnh.

Hai
tay tôi run rẩy khi tôi châm điếu thuốc. Muriel òa khóc, Kim thấy thế
bèn vuốt đầu cô, nhưng Muriel vẫn khóc không ngừng, mũi dãi ròng ròng,
trông cô như đang phá lên cười, son dính nhoe nhoét trên mũi, trên môi,
mascara chảy dọc xuống má.

Nửa đêm, Spit thử đốt mấy quả pháo
nhưng chỉ có hai quả cháy được. Kim ôm Dimitri, dường như anh ta chẳng
nhận thấy hoặc chẳng buồn bận tâm, buông chiếc guitar xuống dọc thân
mình, trân trân ngó ra bể bơi, mười một hay mười hai người chúng tôi
đang ngoài bể, ai đó vặn nhỏ nhạc để cả bọn nghe thấy tiếng cả thành phố
ăn mừng, nhưng không có nhiều âm thanh để mà nghe, tôi thì cứ mải nhìn
vào trong phòng khách, nơi Muriel đang nằm trên đi văng, hút thuốc, đeo
kính râm, xem MTV. Tất cả những gì chúng tôi có thể nghe được là tiếng
cửa sổ vỡ toang trên đồi, tiếng chó tru, một quả bóng bị vỡ, Spit đánh
rơi một chai champagne và lá cờ Mỹ lơ lửng như một tấm rèm trên lò sưởi
lay động trong làn gió nóng nực, rồi Kim đứng lên, châm một điếu cần sa
khác. Blair thì thầm câu “Chúc mừng năm mới” với tôi, sau đó tháo giày,
thả chân xuống bể nước ấm áp và sáng ánh đèn. Fear không xuất hiện và
tiệc tan sớm.

Đêm hôm ấy, ở nhà, khoảng gần sáng, tôi đang ngồi
trong phòng xem các chương trình về tôn giáo trên truyền hình cáp vì đã
chán xem video, thì trên màn hình xuất hiện hai lão linh mục hay truyền
giáo gì đó, chừng bốn mươi, có khi bốn nhăm tuổi, diện com lê và cà vạt
kiểu dân kinh doanh, đeo kính râm hồng, nói chuyện về các đĩa hát của
Led Zeppelin, bảo rằng nếu phát theo chiều ngược lại, chúng sẽ mở lối
đưa đường tới chỗ gặp ác quỷ. Một trong hai lão đứng lên, bẻ cái đĩa ra
làm đôi và nói, “Hãy tin tôi đi, là những con chiên Cơ đốc kính sợ Chúa,
chúng tôi không chấp nhận thứ này!” Rồi lão bắt đầu bày tỏ nỗi lo ngại
là nó sẽ gây hại cho giới trẻ. “Mà giới trẻ lại là tương lai của đất
nước này,” lão gào lên, sau đó bẻ tiếp một đĩa hát khác.

“Julian muốn gặp mày,” Rip nói qua điện thoại.

“Em á?”

“Ừ.”

“Nó có nói vì sao không?” tôi hỏi.

“Không. Nó không có số mày, nó cần nên anh cho nó.”

“Nó không có số em à?”

“Nó bảo thế.”

“Em không nghĩ nó đã gọi cho em.”

“Nó bảo là nó cần nói chuyện với mày. Nghe này, tao không khoái việc truyền tin đâu, thằng em, mày phải lấy làm biết ơn chứ.”

“Cám ơn anh.”

“Nó bảo nó sẽ có mặt tại Rạp Tàu ba rưỡi chiều nay. Tao nghĩ mày có thể

gặp nó ở đó.”

“Nó làm gì ở đó?” tôi hỏi.

“Mày nghĩ là làm gì?”

Tôi
quyết định gặp Julian. Tôi lái xe tới Rạp Tàu ở đại lộ Hollywood và dán
mắt vào những dấu chân(28) trong một thoáng. Không có ai quanh đó, trừ
một đôi tình nhân trẻ không sống ở L.A. đang chụp hình các dấu chân và
một gã người châu Á dáng vẻ khả nghi đứng cạnh buồng vé. Tay hướng dẫn
tóc vàng, da rám nắng đứng bên cửa nói với tôi, “Này, tôi biết cậu đấy.
Hai năm trước, tháng Mười hai trong bữa tiệc ở Santa Monica, đúng không
nào?”

28. Chạy dọc bên lề đại lộ Hollywood có một đoạn đường
mang tên The Hollywood Walk of Fame (Đại lộ Danh vọng Hollywood). Nơi
đây vinh danh các nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí. Mỗi nhân vật
được lưu danh ở đây có một ngôi sao cho riêng mình, trong đó khắc tên,
dấu chân hoặc dấu tay của họ.

“Tôi không nghĩ thế,” tôi bảo hắn.

“Có mà. Bữa tiệc của Kicker ấy. Nhớ không?”

Tôi
bảo hắn tôi không nhớ, rồi hỏi hắn quầy bán thức ăn có mở không. Tay
hướng dẫn nói có, hắn đưa tôi vào, tôi liền mua một lon Coca.

“Có điều phim bắt đầu mất rồi,” tay hướng dẫn bảo tôi.

“Không sao. Tôi không muốn xem phim đó,” tôi trả lời hắn.

Gã châu Á dáng vẻ khả nghi liên tục nhìn đồng hồ, rồi cuối cùng cũng bỏ đi.

Tôi uống cạn lon Coca rồi đợi đến khoảng bốn giờ. Julian không ló mặt.

Tôi
lái xe đến nhà Trent, nhưng Trent không có nhà, thành thử tôi ngồi
trong phòng nó, cho một cuốn phim vào đầu Betamax và gọi điện hỏi Blair
xem cô có muốn làm gì tối nay không, tới một câu lạc bộ nào đó hoặc xem
phim chẳng hạn, cô trả lời là có, trong khi đó tôi bắt đầu vẽ vời lên
một tờ giấy cạnh điện thoại, viết lại các số điện thoại lên trên đó.

“Julian muốn gặp anh,” Blair bảo tôi.

“Ừa. Anh có nghe. Nó có nói lý do không?”

“Em không biết anh ta muốn gặp anh làm gì. Anh ta chỉ bảo cần phải nói chuyện với anh.”

“Em có số nó không?” tôi hỏi.

“Không.
Họ đổi tất tật các số ở căn nhà trong Bel Air rồi. Em nghĩ chắc anh ta
đang ở căn nhà đằng Malibu. Nhưng em không chắc trăm phần trăm... Có vấn
đề gì không? Chắc anh ta không thiết tha gặp anh đến thế đâu.”

“À,” tôi cất tiếng, “có lẽ anh sẽ tạt qua cái nhà ở Bel Air.”

“Okay.”

“Nếu em muốn làm gì đó tối nay, hãy gọi cho anh nhé, okay?” tôi bảo cô.

“Okay.”

Một khoảng lặng dài trôi qua, cô nói okay một lần nữa rồi gác máy.

Julian
không ở ngôi nhà ở Bel Air, nhưng có mẫu giấy nhắn trên cửa cho biết nó
có thể đang ở một cái nhà nào đó trên Kings Road. Nhưng tại cái nhà
trên King Road, tôi cũng không thấy Julian đâu, mà thay vào đó là một gã
tóc bạch kim, thấp bé, mặc đồ bơi đang nâng tạ ngoài sân sau. Gã đặt
một cái tạ xuống đất, châm thuốc và hỏi tôi có muốn Quaalude không. Tôi
hỏi gã Julian đâu. Một cô ả tóc vàng nằm trên cái ghế dài bên bể bơi,
say xỉn, cất giọng uể oải, “Ôi, Julian có thể ở bất cứ đâu. Anh ta nợ
tiền anh à?” ả mang ti vi ra ngoài và đang xem một bộ phim về người
thượng cổ.

“Không,” tôi đáp.

“À, thế thì tốt. Anh ta hứa sẽ
trả tiền một gam coke tôi lấy cho anh ta.” Ả lắc đầu. “Không. Anh ta chả
bao giờ trả.” Ả lại chậm rãi lắc đầu, giọng lè nhè, một chai gin đã vơi
nửa đặt bên cạnh.

Gã nâng tạ đeo băng đệm hỏi tôi có muốn mua
băng Temple of Doom bản lậu không. Tôi đáp không, rồi bảo hắn nhắn với
Julian là tôi có tạt qua. Gã nâng tạ gật đầu, vẻ như không hiểu gì, đứa
con gái hỏi gã có vé mời hậu trường cho buổi biểu diễn của Missing
Persons không. Gã đáp, “Có đấy, bé cưng,” và cô ả nhảy ùm xuống bể bơi.
Một gã người thượng cổ bị đẩy xuống từ một vách đá, tôi bèn lủi đi.

Trên
đường quay lại xe, tôi chạm mặt Julian. Dưới lớp da rám nắng trông nó
tái xanh tái xám, không bảnh cho lắm, tôi tưởng như nó sắp xỉu đi, nó
đứng đó, nom chẳng khác một xác chết là bao, nhưng nó vẫn mở miệng nói,
“Chào Clay.”

“Hey, Julian.”

“Muốn phê một tí không?”

“Bây giờ thì không.”

“Tao mừng vì mày đã ghé qua.”

“Nghe bảo mày muốn gặp tao.”

“Ừ.”

“Mày muốn gì? Có chuyện gì?”

Julian ngó xuống rồi ngước lên phía tôi, nheo mắt nhìn mặt trời đang lặn và nói, “Tiền.”

Nó hạ mắt xuống đất, sờ gáy và nói, “Này, mình đến Galleria đi, okay? Đi nào.”

Tôi
không muốn đến Galleria mà cũng chẳng muốn cho Julian vay tiền, nhưng
chiều ấy trời nắng và tôi chẳng có gì để làm, vì thế tôi đi theo Julian
vào Sherman Oaks.

Chúng tôi chiếm một bàn ở Galleria. Julian đang
nhấm nháp hamburger pho mát, không hẳn là ăn. Nó lấy khăn ăn lau sạch
chỗ nước sốt cà chua. Tôi thì uống một lon Coca. Julian nói nó cần một
khoản tiền mặt.

“Để làm gì?” tôi hỏi.

“Mày ăn khoai tây không?”

“Mày làm ơn tập trung vào chuyên môn được không?”

“Có đứa cần phá thai.” Nó cắn một miếng hamburger pho mát, còn tôi lấy chiếc khăn ăn dính đầy nước sốt bỏ ra cái bàn đằng sau.

“Phá thai á?”

“Ừ.”

“Ai?”

Một khoảng lặng dài trôi qua, rồi Julian nói, “Một con bé.”

“Ai chả biết. Nhưng ai?”

“Nó đang sống với vài đứa bạn ở Westwood. Nghe này, mày có cho tao mượn tiền hay không?”

Tôi
nhìn xuống đám người đi lại quanh tầng trệt của quán Galleria và tự hỏi
chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đánh đổ Coca xuống. “Có,” cuối cùng tôi
trả lời “Chắc thế.”

“Wow, Tuyệt quá,” Julian nói, thở phào nhẹ nhõm.

“Thế mày không có tiền à?” tôi hỏi.

Julian
liếc nhìn tôi rồi nói, “Ừm, bây giờ thì không. Nhưng tao sẽ có, mà tới
lúc đó thì đại khái là quá muộn rồi, mày hiểu không? Với lại tao không
muốn phải bán cái Porsche. Ý tao là thế thì dở quá.” Nó ngừng lại hồi
lâu, rờ rờ món hamburger pho mát. “Chỉ vì chuyện phá thai sao?” nó ráng
cười lớn.

Tôi bảo Julian rằng tôi thành thực nghi ngờ chuyện nó phải bán cả chiếc Porsche của nó để trả tiền cho một vụ phá thai.

“Thực ra là để làm gì?” tôi hỏi nó.

“Ý mày là gì?” nó nói, vẻ phòng thủ cao độ. “Thì để phá thai.”

“Julian, một vụ phá thai không cần nhiều tiền như thế.”

“Có
chứ, phí tổn đắt đỏ lắm,” nó nói chậm rãi và vụng về. “Nó không muốn
đến phòng khám thường. Tao cũng chẳng biết tại sao. Chỉ là nó không
muốn.”

Tôi thở dài ngồi lại xuống ghế.

“Tao thề có Chúa, Clay, đó là một vụ phá thai.”

“Julian, thôi đi.”

“Tao
có thẻ tín dụng với lại tài khoản séc, nhưng tao nghĩ bố mẹ tao đóng
băng tài khoản rồi. Tao chỉ cần một khoản tiền mặt thôi. Mày có cho tao
mượn chỗ đó hay là không?”

“Có, Julian ạ, tao sẽ cho mày mượn, nhưng tao chỉ muốn mày cho tao biết số tiền đó để làm gì.”

“Tao bảo mày rồi đấy.”

Báo cáo nội dung xấu