Như không hề có - Chương 10
Rip nói lúc nào ta cũng có thể tìm ra ai đó ở quán Pages ở
Encino lúc một hoặc hai giờ sáng. Một tối, tôi và Rip lái xe đến đó vì
Dupar’s đã chật cứng mấy thằng choai choai vừa đến từ các bữa tiệc
trắng(42) và cả những mụ diễn viên già đi giày trị liệu, mặc những bộ
cánh giống nhau đính hoa tử đinh hương, luôn miệng kêu gọi người khác
trật tự. Thế nên tôi và Rip đến Pages, thấy Billy và Rod ở đó, rồi cả
Simon, Amos, LeDeu, Sophie, Kristy và David. Sophie ngồi cùng chúng tôi
và kéo cả LeDeu với David sang. Sophie kể với chúng tôi về buổi biểu
diễn của Vice Squad bên The Palace, bảo rằng thằng em cô đã tuồn cho cô
một viên thuốc dỏm trước giờ diễn, thành thử cô ngủ suốt cả buổi. LeDeu
và David là thành viên một ban nhạc có tên Western Survival, cả hai đều
có vẻ bình thản và cẩn trọng. Rip hỏi Sophie xem một gã tên Boris đang ở
đâu, cô liền đáp rằng gã đó ở căn nhà đằng Newport. Trên đầu LeDeu có
một mảng tóc đen to tổ chảng, cứng ngắc, chỉa tua tủa tứ phía, và gã bảo
tôi rằng hễ khi nào gã đến Dupar’s, dân tình đều né tránh gã. Thành
thử, gã với David bao giờ cũng tới Pages. Sophie thiếp đi trên vai tôi,
chẳng mấy chốc cánh tay của tôi tê cứng, nhưng tôi không nhúc nhích vì
cô đang tựa đầu lên đó. David đeo kính râm, mặc áo thun Fear, bảo tôi
rằng gã có trông thấy tôi trong bữa tiệc đón năm mới của Kim. Tôi gật
đầu, nói tôi có nhớ, dù gã không hề dự bữa tiệc đó.
42. Nguyên văn: Toga parties. Toga là một loại áo quấn quanh người màu trắng, trang phục của người La Mã cổ.
Chúng
tôi tán chuyện về các bài hát mới, tình trạng mấy ban nhạc ở L.A., cơn
mưa, Rip pha trò với một cặp vợ chồng già người Mexico ngồi đối diện
chúng tôi, gã lia mắt nhìn họ, lướt chiếc mũ phớt đen đang đội ngang mặt
và toét miệng cười. Tôi cáo lỗi vào nhà vệ sinh. Có hai câu đùa viết
trên bức tường nhà vệ sinh của Pages: Làm một mụ xơ ễnh bụng như thế
nào? Phang mụ. Sự khác biệt giữa một J.A.P. và một tô mì spaghetti là
gì? Spaghetti ngọ nguậy khi ta xơi nó. Và bên dưới những câu đùa là:
Julian thổi kèn điệu nghệ. Nhưng ngỏm mất rồi.”
Tuần cuối ở hoang
mạc, mọi người đã về nhà gần hết. Chỉ còn ông bà, bố mẹ và tôi ở lại.
Đám người hầu đã đi cả, người làm vườn và người phục vụ bể bơi cũng thế.
Hai em gái tôi đã đi San Francisco cùng cô và mấy đứa con cô. Ai nấy
đều đã chán ngấy Palm Springs. Suốt chín tuần, chúng tôi vẫn đi đi về về
chốn này và riêng trong ba tuần vừa rồi, chúng tôi không đi đâu khác
nữa ngoại trừ Sancho Mirage. Không có nhiều sự kiện xảy ra trong cả tuần
lễ cuối cùng. Một hôm, hai ngày trước khi tất cả rời đi, bà lên phố
cùng mẹ tôi, mua một chiếc ví màu xanh da trời. Đêm hôm đó, bố mẹ tôi
đưa bà đến dự tiệc ở nhà một đạo diễn. Tôi ở lại trong căn nhà rộng cùng
ông nội, ông lúc ấy đã say mèm và ngủ từ hồi chiều.
Đêm ấy trời
rất ấm, trong lúc ông ngủ, tôi ăn bít tết và sườn được vận chuyển qua
đường hàng không về hai ngày trước đó từ một trong các khách sạn do ông
tôi làm chủ ở Nevada. Tôi xem “The Twilight Zone” chiếu rồi lại đi dạo.
Ngoài đường không có một ai. Những cây cọ run rẩy, đèn đường sáng trưng,
nếu phóng mắt vượt qua căn nhà, hướng vào hoang mạc, ta sẽ chỉ thấy một
màu đen thăm thẳm. Tuyệt nhiên không có lấy một bóng xe nào lướt qua,
tôi nghĩ mình đã trông thấy một con rắn chuông trườn vào ga ra. Bóng
tối, gió, tiếng bờ giậu lao xao, hộp thuốc lá rỗng ruột nằm trên lối
vào, tất thảy đều khiến tôi sợ hãi, thế nên tôi chạy bổ vào nhà, có cái
đèn nào là bật hết, trèo lên giường ngủ thiếp đi, lắng nghe tiếng gió
hoang mạc kỳ quái rền rĩ ngoài cửa sổ phòng mình.
Khuya thứ Bảy,
chúng tôi tụ tập cả bên nhà Kim. Ở đây chả có mấy trò hay để làm, ngoại
trừ việc uống gin pha tonic và vodka pha thật nhiều nước chanh, xem
những bộ phim cũ trên Betamax. Tôi không thể rời mắt khỏi bức chân dung
mẹ Kim treo trên quầy rượu trong phòng khách trần cao. Tối nay không có
nhiều sự kiện, trừ việc Blair nghe nói về quán New Garage mở cửa các
ngày 6 và 7, hoặc 7 và 8 ở khu trung tâm, thành thử Dimitri, Kim, Alana,
Blair và tôi quyết định lái xe sang đó.
New Garage thực chất là
một câu lạc bộ nằm trên một khu đậu xe bốn tầng, tầng một, hai và ba đều
bỏ trống, hãy còn hai chiếc xe hơi đậu ở đó từ hôm trước. Câu lạc bộ
nằm trên tầng bốn. Nhạc nhẽo ầm ầm, người người nhảy nhót, cả tầng nồng
nặc mùi bia, mùi mồ hôi pha lẫn xăng dầu. Đĩa đơn mới của Icicle Works
vang lên, hai thành viên của The Go-Go có mặt ở đó, cùng với một tay ở
The Blasters, Kim nói cô trông thấy John Doe và Exene đứng bên cạnh tay
DJ. Alana bắt đầu tán dóc với hai gã trai người Anh làm việc ở Fred
Segal mà cô quen. Kim thì nói chuyện với tôi. Cô nói cô không nghĩ Blair
còn thích tôi nhiều lắm. Tôi nhún vai, đưa mắt ra ngoài cửa sổ để ngỏ.
Từ chỗ đang đứng, tôi nhìn qua cửa sổ, vào đêm tối, hướng lên, tầng trên
cùng của các tòa nhà trong khu trung tâm tối tăm, lác đác đây đó một
căn phòng sáng đèn. Có một nhà thờ lớn với cây thánh giá phát sáng được
đẽo gần như bằng đá nguyên khối trên mái nhà, chĩa thẳng lên mặt trăng,
một mặt trăng dường như tròn trịa hơn, mang một màu vàng kỳ dị hơn so
với trong trí nhớ của tôi. Trong một thoáng, tôi nhìn sang Kim nhưng
không hề cất tiếng. Tôi trông thấy Blair trên sàn nhảy, bên một gã choai
choai xinh trai nào đó, áng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trông hai
đứa vui vẻ ra mặt. Kim nói thật tệ, dù tôi không cho là cô nàng có ý đó.
Dimitri, say khước và lảm nhảm, lết sang chỗ chúng tôi, tôi tưởng gã
chuẩn bị nói gì đó với Kim, nhưng thay vào đó gã lại thò tay ra ngoài
cửa sổ, bị kẹp tay vào lớp kính, và khi gã cố gắng rụt tay vào, bàn tay
liền bị cứa mạnh và đứt, máu bắt đầu túa ra, bắn tóe lên lớp kính. Sau
khi đưa gã tới phòng cấp cứu nào đó ở một bệnh viện nào đó, chúng tôi
đến một quán cà phê trên Wilshire, ngồi lỳ ở đó đến khoảng bốn giờ, rồi
cả lũ về nhà.
Trước khi tôi đi chơi với Blair, trên ti vi lại
chiếu một chương trình truyền giáo nữa. Người phát biểu có mái tóc bạc,
diện kính râm hồng, mặc áo khoác có ve áo rất rộng, cầm micro nói. Một
bức tượng Chúa chăng đèn nê ông đứng trơ đằng sau. “Ngươi cảm thấy lúng
túng. Ngươi cảm thấy bực dọc,” gã nói với tôi. “Ngươi chẳng hiểu nỗi
điều gì đang xảy ra. Vì lẽ ấy, ngươi cảm thấy tuyệt vọng, vô phương cứu
chuộc. Vì lẽ ấy, ngươi cảm thấy hoàn toàn không có lối thoát. Nhưng
Jesus sẽ tới. Ngài sẽ tới qua đôi mắt gắn trên màn hình ti vi này. Jesus
sẽ lập một tấm rào chắn trên đường đời của ngươi, để ngươi có thể quay
vòng, và Ngài sẽ làm điều đó cho ngươi ngay lúc này. Thưa Cha bề trên,
xin Ngài hãy thả tự do cho kẻ bị giam cầm. Xin hãy bảo ban họ, những kẻ
chịu tù đầy. Hãy chào mừng Đức Chúa. Hay lấy đêm nay làm đêm Cứu rỗi.
Hay nói với Jesus, Xin Người hay thứ tha cho tội lỗi của con, rồi ngươi
sẽ cảm thấy niềm sướng vui không thể thốt nên lời. Chúc cho chiếc cốc
của ngươi luôn đầy tràn. Nhân danh Chúa, Amen... Hallelujah!”
Tôi
chờ đợi điều gì đó xảy ra. Tôi ngồi thừ ra đó ngót một tiếng đồng hồ.
Chẳng có gì xảy ra. Tôi nhổm dậy, hít nốt chỗ coke còn lại giấu trong tủ
tường, tạt qua Polo Lounge làm một ly trước khi đến đón Blair, vì tôi
đã gọi cô từ trước và nói tôi có hai vé xem ca nhạc ở Amphitheater, và
cô chẳng nói gì ngoài câu “Em sẽ đi”, đoạn tôi nói sẽ đón cô lúc bảy
giờ, và cô gác máy. Tôi tự nhủ, trong lúc ngồi một mình bên quầy rượu,
rằng mình sẽ gôi cho một trong những số điện thoại lóe lên phía dưới
cùng trên màn hình. Nhưng tôi nhận ra mình chẳng biết phải nói gì. Và
tôi nhớ đến tám từ người đàn ông kia đã nói. Hay lấy đêm nay làm đêm Cứu
rỗi.
Không hiểu sao tôi lại nhớ đến những từ ấy khi cùng Blair
ngồi ở Spago, lúc xem xong buổi biểu diễn, bấy giờ đã muộn, và chỉ có
hai đứa tôi ngồi ngoài hàng hiên, Blair thở dài, xin một điếu thuốc.
Chúng tôi uống Champagne Kirs, nhưng Blair uống quá nhiều nên khi cô gọi
đến ly thứ sáu, tôi bèn bảo có lẽ cô uống thế là đủ rồi, và cô nhìn tôi
nói, “Con này đang nóng và khát, con này sẽ gọi bất cứ thứ khốn nạn nào
con này muốn.”
Tôi đang ngồi với Blair trong một tiệm kem Ý ở
Westwood. Blair và tôi ăn một loại kem Ý gì đấy và nói chuyện. Blair nói
truyền hình cáp tuần này có chiếu Invasion of the Body Snatchers.
“Bản gốc á?” tôi hỏi, thắc mắc vì sao cô nàng lại nói về bộ phim đó. Tôi bắt đầu có những liên tưởng hoang đường.
“Không.”
“Bản làm lại,” tôi thận trọng hỏi.
“Ừ.”
“Phải.” Tôi nhìn về ly kem của mình, tôi chưa ăn nhiều lắm.
“Anh có cảm thấy động đất không?” cô hỏi.
“Gì cơ?”
“Sáng nay anh có cảm thấy động đất không?”
“Động đất?”
“Ừ.”
“Sáng nay?”
“Ừ.”
“Không. Anh không thấy.”
Im lặng. “Em cứ nghĩ có thể anh cảm thấy.”
Trong
bãi đậu xe, tôi quay sang cô nói, “Nghe này. Anh xin lỗi, thực sự đấy,”
dù tôi không chắc lắm là mình có thật sự hối lỗi hay không.
“Đừng,” cô nói. “Không sao đâu.”
Tại
chốt đèn đỏ trên Sunset, tôi nghiêng người hôn cô, rồi cô sang số hai,
tăng tốc. Trên đài vang lên một bài hát tôi đã nghe tới năm lần trong
ngày hôm nay nhưng vẫn ậm ừ hát theo. Blair châm thuốc hút. Chúng tôi đi
ngang qua một người đàn bà nghèo có mái tóc bẩn thỉu, bù xù, xách một
túi Bullock đầy nhóc báo đã ố vàng đặt bên cạnh. Bà ngồi chồm hỗm trên
vệ đường xa lộ, mặt ngửa lên trời, mắt nhắm hờ vì bị chói nắng. Blair
chốt cửa xe lại, rồi chúng tôi lái xe men theo một con phố nhỏ lên đồi.
Không có chiếc xe nào chạy qua. Blair bật đài. Cô đã không nhìn thấy con
sói ấy. Nó to xác, màu nâu xám, chiếc xe chẹt mạnh phải con sói đúng
lúc nó chạy ra giữa đường, Blair liền thét lên, ra sức lái xe đi tiếp,
làm rơi cả mẩu thuốc lá trên môi. Nhưng con sói bị mắc kẹt dưới bánh xe
rú lên, thành thử chiếc xe phải khó nhọc lắm mới nhích thêm được. Blair
dừng xe, lùi lại, tắt động cơ. Tôi không muốn ra ngoài, nhưng Blair cứ
khóc như điên dại, gục đầu xuống vạt váy, nên tôi đành phải ra khỏi xe,
chậm rãi tiến về phía con sói. Nó đang nằm bên cạnh chiếc xe, cố gắng
đập đập cái đuôi. Mắt nó mở to, đầy vẻ khiếp sợ, tôi nhìn nó chết dần
dưới ánh mặt trời, miệng túa máu. Cẳng chân của nó bị đè nát, người nó
co giật, và tôi để ý đến vũng máu đang chảy ra trên đầu nó. Blair gọi
tôi, nhưng tôi lờ đi và nhìn con sói. Tôi đứng đó mười phút. Không có xe
cộ chạy ngang qua. Con sói rùng mình, oằn người ba, bốn lần, rồi mắt nó
chuyển sang màu trắng dã. Ruồi nhặng bắt đầu bâu lại, bay là là trên
đống máu và màng mắt đang khô. Tôi quay về xe, Blair liền phóng đi, về
tới nhà, cô bật ti vi lên, tôi nghĩ cô đã uống một viên Valium hay
Thorazine gì đó, và hai chúng tôi lên giường khi bài “Another World” bắt
đầu vang lên.
Tại bữa tiệc của Kim tối đó, khi mọi người cùng
chơi Quarters và uống đến say thì thôi, Blair ngồi bên tôi trên đi văng
trong phòng khách, nghe một album XTC cũ, Blair bảo tôi rằng có khi hai
đứa nên đến nhà nghỉ, thế là chúng tôi đứng dậy, ra khỏi phòng, đi qua
bể bơi sáng đèn, vào đến nhà nghỉ, hai đứa liền hôn nhau một cách hoang
dại, chưa bao giờ tôi khao khát cô đến thế, cô bấu vào lưng tôi, kéo tôi
về phía cô mạnh tới mức khiến tôi mất thăng bằng, rồi hai đứa cùng chậm
rãi quỳ xuống, tay cô lần mò dưới áo tôi, và tôi cảm thấy bàn tay cô,
mềm mại, mát lạnh trên ngực mình, thế là tôi hôn, liếm cổ cô, rồi đến
tóc cô, mái tóc thoảng hương nhài, rồi tôi áp người lên cô, người này
kéo quần người kia, lần sờ nhau, tôi xoa tay dưới quần lót của cô, rồi
khi tôi nhanh chóng vào trong cô, cô hít vào thật sâu, tôi ráng giữ mình
bất động.
Tôi đang ngồi ở Trumps với bố. Ông đã mua một chiếc
Ferrari mới và bắt đầu xì tai đội mũ cao bồi. Tôi nhẹ người vì bố không
đội chiếc mũ cao bồi vào Trumps. Ông muốn tôi gặp người xem tử vi của
ông và khuyên tôi nên mua bộ Tử vi cho Cung Sư tử cho năm tới.
“Con sẽ mua.”
“Những dao động của vũ trụ tác động đến cơ thể mình một cách kỳ lạ(43),” ông nói.
“Con biết.”
43.
Bố của Clay đang nói đến thuật chiêm tinh - tử vi phổ biến ở các nước
Âu Mỹ (Astrology). Theo đó, người ta tin rằng những vị trí nhất định của
các thiên thể vũ trụ có thể chỉ ra tính cách, số phận con người.
Chúng
tôi ngồi bên cửa sổ để mở, tôi nâng ly champagne lên miệng, mắt nhắm
nghiền, mặc cho những làn gió nóng thổi tóc bay lòa xòa, rồi quay đầu
nhìn ra phía đồi núi. Một doanh nhân tạt qua. Tôi đã bảo mẹ tôi đến,
nhưng bà cáo bận. Khi tôi nói chuyện với bà, bà đang nằm ngoài bể bơi
đọc tạp chí Glamour.
“Chỉ uống nước thôi mà,” tôi nói.
“Mẹ không muốn đến Trumps để chỉ uống nước.”
Tôi thở dài, không nói gì.
“Mẹ không muốn đi đâu hết.”
Một trong hai đứa em tôi đang nằm bên cạnh mẹ nhún vai, đeo kính râm lên mắt.
“Thêm nữa mẹ định xem truyền hình cáp rồi,” mẹ nói, tỏ ra căng thẳng khi tôi đi khỏi bể bơi.
Gã
doanh nhân bỏ đi. Bố tôi không nói gì nhiều. Tôi cố khơi chuyện. Tôi kể
cho ông nghe về con sói mà Blair chẹt phải. ông bảo thật tệ quá. Ông
liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm chiếc Ferrari đỏ có vòi nước chữa
cháy. Bố tôi hỏi tôi có háo hức muốn quay lại New Hampshire không, tôi
nhìn ông và nói có.
Tôi tỉnh giấc vì có tiếng rì rầm bên ngoài.
Tay đạo diễn tổ chức bữa tiệc mà bố mẹ tôi đưa bà tới dự tối hôm trước
đang ngồi bên cái bàn ở phía ngoài, dưới tán ô, dùng bữa phụ. Vợ ông ta
ngồi kế bên. Trông bà khỏe mạnh dưới bóng râm của tán ô. Tay đạo diễn
bắt đầu nói về cái chết của một người đóng thế cho một trong các bộ phim
của ông. Ông ta nói về chuyện anh ta đã bị trượt một bước ra làm sao.
Anh ta đã ngã đập đầu xuống vỉa hè bên dưới.
“Cậu ấy là một chàng trai tuyệt vời. Mà hồi đó cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi.”
Bố tôi khui thêm bia.
Ông nội tôi nhìn xuống, vẻ buồn bã. “Tên cậu ấy là gì?” ông hỏi.
“Gì cơ?” Tay đạo diễn đưa mắt nhìn lên.
“Tên cậu ấy là gì? Tên của cậu bé đó là gì?”
Một
khoảng lặng thật dài trôi qua, tôi có thể cảm nhận được những cơn gió
hoang mạc, nghe thấy tiếng nước động trong bồn tắm mát xa, tiếng bể bơi
rút nước và tiếng Frank Sinatra hát “Summer Wind,” tôi cầu mong tay đạo
diễn nhớ ra cái tên ấy. Không hiểu sao điều đó dường như vô cùng hệ
trọng với tôi. Tôi tha thiết muốn nghe tay đạo diễn nói ra cái tên ấy.
Tay đạo diễn mở miệng nói, “Tôi quên mất rồi.”
Sau bữa trưa cùng
bố, tôi lái xe tới nhà Daniel. Ả hầu mở cửa dẫn tôi ra sân sau, nơi mẹ
Daniel - tôi đã gặp bà ở Parents Day tại Camden, New Hampshire - đang
mặc bikini chơi tennis, mình bôi đầy dầu làm sậm da. Bà ngừng chơi với
máy bắn bóng, tiến đến chỗ tôi, kể về Nhật Bản với Aspen, về cả giấc mơ
lạ lùng trong đó Daniel bị bắt cóc. Bà ngồi lên chiếc ghế dài cạnh bể
bơi, ả hầu đưa trà đá cho bà, mẹ Daniel vớt chanh lên ngậm, ngó trân
trân một thằng bé tóc vàng đang nhặt lá ra khỏi bể bơi, rồi bà bảo tôi
là bà mắc chứng đau nửa đầu, và bà không gặp Daniel đã mấy ngày rồi. Tôi
bước vào trong nhà, lên cầu thang, đi qua tấm áp phích quảng cáo bộ
phim mới của bố Daniel, rồi vào phòng Daniel để đợi nó. Khi đã biết chắc
là Daniel sẽ không về, tôi lên xe lái tới nhà Kim để lấy lại cái áo
khoác của mình.
Thứ đầu tiên tôi nghe thấy khi bước vào căn nhà là
tiếng hét. Ả hầu xem chừng không bận tâm và trở vào bếp sau khi mở cửa
cho tôi. Bên trong vẫn chưa có đồ đạc, tôi nhìn thấy những chiếc bình
Đức quốc xã lúc ra ngoài bể bơi. Người la hét là Muriel. Tôi tiến đến
chỗ cô đang nằm cùng với Kim và Dimitri bên bể bơi, và cô thôi hét.
Dimitri diện Speedos đen, đội mũ rộng vành, ôm guitar điện và ra sức
chơi “L.A. Woman,” nhưng nó chơi không nhuyễn lắm vì giờ tay nó lại phải
băng bó tiếp do đã làm băng toác ra ở New Garage, và cứ mỗi lần chạm
tay vào đàn, mặt nó lại nhăn nhó. Muriel lại hét. Kim đang hút một điếu
cần sa, sau rốt cũng thấy tôi, nhổm dậy bảo tôi rằng cô cứ tưởng mẹ mình
đang ở Anh, nhưng cô mới đọc Variety và được biết hóa ra bà đang ở
Hawaii đề tìm chỗ quay phim với đạo diễn phim kế tiếp của bà.
“Anh nên gọi trước khi đến mới phải,” Kim bảo tôi đưa điếu cần sa cho Dimitri.
“Anh có gọi, nhưng chả ai nhấc máy cả,” tôi nói dối, thừa biết kể cả tôi gọi thật thì cũng không ai nhấc máy.
Muriel thét lên, Kim nhìn sang cô nàng, lơ đãng nói, “À, có khi anh gọi mấy cái số em đã ngắt mất rồi.”
“Có thể,” tôi bảo cô. “Anh xin lỗi. Anh chỉ đến lấy cái áo khoác của anh.”
“À,
em chỉ... lần này thì được, nhưng em không thích dân tình cứ tạt qua
đây. Ai đó cứ nói cho thiên hạ biết nơi em ở. Em không ưng như vậy.”
“Bao giờ em đi học lại?” tôi hỏi khi chúng tôi đi về phòng cô.
“Em không biết,” cô trở nên phòng thủ. “Mà năm học đã bắt đầu chưa nhỉ?”
Chúng
tôi bước vào phòng cô. Trên sàn chỉ có độc một cái nệm lớn, một dàn
stereo khổng lồ, đắt tiền choán hết một bờ tường, một tấm áp phích Peter
Gabriel và một đống quần áo chất ở góc phòng. Trên nệm còn có những bức
hình chụp trong buổi tiệc đón năm mới của cô. Tôi thấy một tấm trong đó
Muriel đang tiêm thuốc, mặc áo khoác của tôi, còn tôi đang nhìn sang.
Trong một tấm khác, tôi đứng trong phòng khách, mặc độc áo thun với quần
jeans, ráng khui một chai champagne, trông hoàn toàn lạc lõng. Một tấm
khác, Blair đang châm thuốc lá. Rồi một tấm chụp Spit đang say xỉn đứng
dưới lá cờ. Ngoài kia, Muriel vẫn gào thét còn Dimitri vẫn cố chơi
guitar.
“Dạo này em làm gì?” tôi hỏi.
“Dạo này anh làm gì?” cô vặn lại.
Tôi không nói.
Cô nhìn lên, bối rối. “Nào Clay, cho em biết đi.”
Cô nhìn đống quần áo. “Anh phải làm gì đó chứ.”
“Ôi, anh không biết.”
“Anh làm gì nào?” cô hỏi.
“Việc nọ việc kia, chắc thế,” tôi ngồi lên tấm nệm.
“Ví dụ việc gì?”
“Anh
không biết. Loanh quanh.” Giọng tôi vỡ ra, trong phút chốc tôi nghĩ về
con sói, tưởng như sắp òa khóc đến nơi, nhưng khoảnh khắc ấy lại trôi
qua, tôi chỉ muốn lấy áo và rời khỏi đây.
“Ví dụ?”
“Mẹ em đang làm gì?”
“Đọc lời cho một phim tài liệu nói về chứng liệt co cứng ở thiếu niên. Anh làm gì hả Clay?”
Ai
đó đã viết bảng chữ cái lên tường, có lẽ là Spit, hoặc Jeff, hoặc
Dimitri. Tôi ráng dồn hết tâm trí vào đó, nhưng tôi nhận ra hầu hết chữ
cái không được viết đúng trật tự, thế là tôi hỏi, “Mẹ em còn làm gì nữa
không?”
“Mẹ sắp quay một bộ phim ở Hawaii. Thế anh làm gì?”
“Em đã nói chuyện với mẹ chưa?”
“Đừng hỏi em về mẹ em.”
“Sao lại không?”
“Đừng nói thế.”
“Sao lại không?” tôi lại hỏi.
Cô tìm ra cái áo khoác. “Đây rồi.”
“Sao lại không?”
“Anh làm gì?” cô hỏi, đưa cho tôi cái áo.
“Em làm gì?”
“Anh làm gì?” cô hỏi, giọng run lên. “Đừng hỏi em, làm ơn đấy. Được chứ, Clay?”
“Sao lại không?”
Cô ngồi lên tấm nệm khi tôi đứng dậy. Muriel gào thét.
“Bởi vì… em không biết,” cô thở dài.
Tôi nhìn cô vô cảm, mang áo khoác bước ra ngoài.
Rip
và tôi đang ngồi trong I.R.S. Records trên La Brea. Một tay giám đốc
quảng cáo đang mua coke từ Rip. Tay này hai mươi hai tuổi, tóc bạch kim,
diện đồ trắng từ đầu đến chân. Rip hỏi gã có thể bán gì cho hắn.
“Cần ít coke,” tay giám đốc nói.
“Tuyệt,” gã nói, mò mẫm trong túi áo khoác hiệu Parachute.
“Trời bên ngoài đẹp thật,” tay đó nói.
“Ừ, tuyệt thật,” Rip nói.
“Tuyệt,” tôi nói.
Rip
hỏi tay đó xem hắn có thể thu xếp cho gã xem buổi hòa nhạc Freshtones
từ hậu trường không. “Tất nhiên rồi,” hắn đưa Rip hai phong bì nhỏ.
Rip bão gã sẽ nói chuyện với hắn sau, sơm sớm thôi, rồi đưa hắn một chiếc phong bì.
“Tuyệt,” gã nói.

