Hôm nay tóc tôi màu vàng - Phần 3 chương 1
Thứ Ba ngày 26 tháng Bảy năm 2005
Tôi lang thang dọc bờ biển Nice. Tôi uống thé de verveine vàgrand crème lẫn
lộn nhau rồi tiếp tục tìm thêm đồ uống khác trên cuốn thực đơn đã sờn
rách. Bởi ở Nice không có gì là quá nhiều. Ngao sò đủ các loại và kích
cỡ: chúng tôi gọi tất cả.
Tôi mở túi, lấy ra chiếc kính râm và hòa
vào không khí xung quanh. Thật huyên náo! Tay cầm chiếc lều che nắng cỡ
3x5 mét - kho dự trữ kem chống nắng hệ số 30 bằng sắt - tôi dọn đường
đi cho mình qua những cơ thể rám nắng trên bãi biển Pamplonne. Ở đây
ngay cả những làn da già nhăn nhúm và dễ bị tổn thương cũng không bị hư
hại, rốt cuộc thì người ta cũng đã phải bỏ tiền để mua một chút tia nắng
mặt trời loại hảo hạng.
Pam tung bay trong gió. Tôi không hề nghĩ
mình lại có thể được thưởng thức cái cảm giác tự do tự tại trên chiếc
Cabrio mùa hè này. Tôi tưởng tượng bên cạnh mình là một người đàn ông
thành công về tiền bạc song đen đủi chuyện tình duyên. Hay một người đã ở
vào giai đoạn xế chiều, hoặc một chàng còn độc thân thích đến miền Nam
nước Pháp nhất.
Mặt nước xanh ngắt, bầu trời cũng vậy. Đã từ vài ngày nay tôi không còn nhìn thấy chân trời.
Ánh
mặt trời dần yếu đi. Tôi phải thận trọng, phải đi vào chỗ râm trước khi
bị chị y tá Hanneke phát hiện. Rất có khả năng chị ấy cũng lởn vởn đâu
đó quanh đây.
Giấu kín mình dưới một chiếc mũ bự, một mái tóc giả
và đôi kính râm hiệu Onassis, tôi thoa kem chống nắng hệ số lớn một lần
nữa. Đơn giản là phải thưởng thức ánh mặt trời chiều này. Annabel nằm
phơi nắng cạnh tôi. Để làn da mình cũng rám nắng, mùa hè này tôi phải
dùng kem bôi. Chai lọ. Tôi thấy chai lọ ở khắp mọi nơi và chúng đều hứa
hẹn làm da tôi rám nắng. Tôi đã thử tất cả những gì có thể: nào là bọt
rám nắng, khi thoa phải đi găng tay cao su và ngày càng trở nên khan
hiếm trên khoa Ung thư, nào là hộp xịt và kem bôi rám nắng.
Từ mặt
nước tôi quan sát màn biểu diễn của những con thuyền. Cánh buồm vẫn
trắng và mặt biển vẫn xanh. Tôi nhìn vào mặt nước phản chiếu và không
tìm đâu thấy bóng dáng bệnh viện OLVG. Tôi nhìn lâu hơn, xa hơn và cũng
không thể tìm thấy bóng dáng cơn ác mộng của tôi ở đâu. Tôi được giải
thoát khỏi tất cả, tất cả đều đã bị quên lãng. Khi mở mắt ra tôi thấy cơ
man nào là tàu thuyền.
“Này, cái gì kia nhỉ?” Annabel chỉ vào một cái gì đó đang trôi trên mặt nước gần đó. Nó càng lúc càng trôi xa hơn.
Tôi nằm dài trên nệm và nghe tiếng sóng vỗ.
“Hôm nay cậu không đội tóc giả à?”
“Khỉ thật! Đó là Blondie!”
Bầu
trời xanh thẳm dần chuyển sang sắc hồng, những con thuyền đầu tiên đã
tìm đường về bến đậu, những chùm ánh sáng đầu tiên đã được thắp lên. Và
cả đôi giày cao gót của chúng tôi nữa. Chúng tôi “hạ cánh” xuống một
buổi tiệc trong vườn ngôi biệt thự trên núi của một ông trùm điện ảnh Mỹ
giàu sụ. Do tình cờ, chúng tôi lại đến đúng chỗ, đúng thời điểm.
“Sâm banh nhé? Không, nước cà chua, có vắt chanh.”
Tôi
đi giữa những nàng Nga chân dài và những gã Ả rập lùn. Một bữa tiệc
trong vườn thế này thật tuyệt. Ngay cả khi tôi có cảm thấy hơi lạc lõng
khi mồ hôi do hóa trị chảy trên lưng và mái tóc giả nhảy múa thật dễ
thương theo nhịp điệu riêng của nó. May mà ngực áo bên phải không có lỗ
xẻ để tương phản với lỗ xẻ bên ngực trái. Tôi sẽ nói với bác sĩ N để ông
ấy không để lồng ngực trái của tôi nằm bên trái.
Một dãy những
chiếc xe địa hình đắt tiền và du thuyền sang trọng bên vịnh Riviera.
Chúng tôi trông thấy Paris Hilton và cơ man nào các cơ thể cháy nắng.
Những đôi chân dài thẳng tắp và những đôi xăng đan hợp mốt nhất. Khắp
nơi là những chiếc váy trên tạp chí Vogue. Cơ số những phụ nữ đẹp và chỉ một ít đàn ông điển trai. Một chàng cao bồi già từ Los Angeles.
Rồi cả Ivana Trump, Catherine Deneuve và Natalia Vodianova. Đằng sau đôi kính râm to đùng, Annabel và tôi cùng bật cười.
Hai
giờ đêm, chúng tôi đã mệt lử. Tôi mệt vì lượng máu giảm còn Annabel mệt
vì đôi giày cao gót đầy phức tạp của cô ấy. Chúng tôi xuống cầu thang
dẫn ra ban công và ngắm tất cả những gì đẹp nhất đang diễn ra.
Thứ Tư ngày 10 tháng Tám năm 2005
Rob
đứng đằng sau và hôn tôi một cái thật kêu. Chúng tôi tới cửa hàng
Health Store, nơi dễ nhận ra qua những quầy bán thực phẩm y tế bổ sung
to đồ sộ và những người Tàu.
Tôi đọc một tờ rơi về phụ nữ ở độ
tuổi mãn kinh. Những đợt nóng ran trên cơ thể là một trong các tác dụng
phụ được ghi trên đó và chúng giống một cách đáng sợ với những triệu
chứng đã hành hạ tôi từ vài tuần nay. “Thời kỳ mãn kinh thường diễn ra ở
phụ nữ trong độ tuổi từ 45 tới 55. Trong giai đoạn này, một loạt các
thay đổi về cấu trúc hoóc môn sẽ diễn ra. Sự biến đổi về hoóc môn này
gây ra cho hơn nửa số phụ nữ Hà Lan tình trạng rối loạn về thể chất cũng
như tinh thần, những rối loạn này còn được gọi là rối loạn thời kỳ mãn
kinh. Phạm vi của chúng bao gồm từ những đợt nóng ran trên cơ thể, đau
đầu, mất ngủ tới cáu kỉnh, hay lo lắng và suy nhược.”
Đau đớn
thật! Rõ ràng là người ta viết về những người phụ nữ như tôi. Mới 22
tuổi đầu. Mãn kinh. Cứ như đã 45 đến 55 tuổi. Cuốn sách về thảo dược kỳ
diệu của tôi viết rằng cây Anis có thể giúp phụ nữ hành kinh trở lại.
Chúng tôi mua ngay một túi đầy.
Thứ Sáu ngày 12 tháng Tám năm 2005
“Chúa ơi, em lại bị rồi!” từ ghế sau tôi gọi với lên phía trước.
“Em uống thuốc nhé?” Rita hỏi. “Thuốc của chị ngon hơn nhiều.” Bên vô lăng chị ấy nhoẻn cười dù người đẫm mồ hôi.
Trên
ghế sau của chiếc Mercedes người tôi đầm đìa mồ hôi và tự hỏi liệu bác
sĩ N, bác sĩ L hay bác sĩ K có đưa những trận đổ mồ hôi mới này của tôi
vào danh sách các tác dụng phụ. Không có gì sáng sủa ngoài việc đợt điều
trị này có thể khiến người ta mất khả năng sinh nở. Rita nuốt ực một
viên thuốc chống ra mồ hôi, còn tôi nuốt ực viên thuốc làm tôi càng ra
mồ hôi nhiều hơn. Ra mồ hôi khi ngồi trên ghế sau xe còn tạm chấp nhận
được, cơ mà khi phải chống chọi giữa sống và chết trên chiếc bàn xét
nghiệm của bác sĩ K mà người đầm đìa thì quả thực là chuyện này đã đi
quá xa. Dù sao tôi vẫn là môt đứa con gái trẻ, xinh, đứa con gái trong
độ tuổi luôn phải uống thuốc để không bị dính bầu.
Rob ngồi cạnh
tôi. Anh cũng đổ mồ hôi, song mồ hôi của anh là sự kết hợp giữa ánh nắng
mặt trời và trận Vodka ngày hôm qua. “Cứ đi theo đường kẻ vàng, quý cô
ạ.”
Rita, người lái xe giỏi nhất Amsterdam và vùng phụ cận đóng
cửa xe và đi theo đường kẻ vàng tới phòng chiếu chụp. Tới phòng điều
trị. Tới buồng điều trị. Đối với tôi bây giờ tất cả chỉ xoay quanh từ
“điều trị”. Đó là một cuộc chiến đầy cam go. Bảy tuần trời, ngày nào tôi
cũng phải đi đi về về từ Amsterdam tới Rotterdam. Trung bình hơn ba
tiếng đi xe chỉ phục vụ cho mười phút xạ trị. Điều đó có nghĩa là được
buôn chuyện với Rita và ngủ trên ghế sau xe. Bố mẹ tôi cũng thường đi
cùng, nếu điều kiện cho phép họ còn muốn đi cùng tôi mỗi ngày. Đôi khi
còn có thêm một người bạn song đi một mình với Rita cũng đã rất tuyệt.
Ngồi
cạnh tôi trong bộ bờ lu trắng là Kevin. Kevin lúc nào cũng thân thiện
và không bao giờ từ chối một cuộc tán gẫu. Chắc hẳn anh ta sẽ nghĩ tôi
muốn tiêu khiển và làm Rita an tâm đôi chút.
Ý tốt đấy, nhưng không phải vậy. Bởi phim Chiến tranh giữa các vì sao đã
được công chiếu và tôi đóng vai chính. Những chùm tia laser xanh rồi
đến ánh đèn đỏ và một con quái vật cỡ bằng con lợn biển đang có bầu nhảy
múa xung quanh mái đầu trọc lốc của tôi. Toàn cảnh giống như trong phim
khoa học viễn tưởng. Tôi bị thắt chặt vào chiếc bàn hẹp mà thực ra là
một tấm ván bằng gỗ và kim loại rộng 45 cm. Phần cơ thể trên trần trụi
của tôi - Darth Vader(8) đã
có mặt ở đó - được phủ bởi một tấm nhựa trong suốt đến nỗi người ta vẫn
có thể nhận ra những vết dao cắt và dấu vết của ung thư.
8. Nhân vật chính trong phim Chiến tranh giữa các vì sao.
Bị
nằm bẹp trên bàn, đôi gò bồng đảo của tôi gần như không thể nhô ra khỏi
chiếc gò bồng đảo thứ ba. Cơ mà giờ đang là giờ chiếu phim Chiến tranh giữa các vì sao. Và tôi là nhân vật chính. Là ngôi sao. Là người chiến thắng. Mà có đúng Anakin cuối cùng là người chiến thắng không nhỉ?
Những
đồng minh của tôi ghì chặt tấm nhựa vào bàn rồi quay mặt về phía chiếc
máy kêu inh ỏi. Sau đó họ chạy mất và để lại tôi một mình với cuộc
chiến. Dù gì tôi cũng là nhân vật chính ở đây, tôi sẽ chiến đấu tới
cùng. Điều đó đã được viết trong kịch bản, kịch bản của riêng tôi, song
đây cũng là bộ phim của tôi.
Một tiếng hét nổi lên: Con lợn biển
đã sẵn sàng và dần chuẩn bị vào tư thế. Những tiếng rít của thiết bị
điện và những tia chiếu trong suốt. Kẻ thù trong tôi bị nung cháy còn
tôi vẫn tỏa sáng. Hai tay tôi bắt đầu đau. Tôi theo dõi từng cử động của
loài động vật có vú lực lường đang lồng lộn quanh tôi. Có lúc tôi tập
trung, có lúc tôi lại nhắm mắt chìm sâu vào dòng suy tưởng.
Bên
ngoài, ở phòng chờ kề bên, các nhân vật trong Chiến tranh giữa các vì
sao đến rồi đi. Mỗi người đều có một kịch bản riêng, cách diễn xuất
riêng. Một cậu bé khoảng 8, 9 tuổi đứng đó. Trông cậu ta cứng cỏi song
cũng có gì đó đáng thương. Đồng thời cậu ta cũng hơi có gì đó của Chiến
tranh giữa các vì sao, chắc có lẽ do mái đầu trọc của cậu ấy. Cậu ta
không muốn tới đây nữa, cậu nói vậy với một người lạ mặc bờ lu trắng.
“Cái máy to kia làm cháu đau”, cậu nói bằng giọng ồm ồm đã vỡ.
Tôi
nhìn cậu ta, đôi mắt tôi bỗng ươn ướt. Giá như tôi có thể nói với cậu
ấy rằng đây chỉ là một bộ phim đang diễn ra trong căn phòng đầy đồ này.
Rằng chúng tôi đang ở trong bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao.
Rằng đằng sau chiếc bờ lu trắng kia là Obi-Wan Kenobi và rằng “cái
thiện” sẽ luôn chiến thắng. Và trước hết là cậu ấy sẽ chiến thắng để
được sớm quay lại chơi với bạn bè mình. Song đó chỉ là cuốn phim của
tôi. Trong phim đó tôi là người diễn xuất. Tôi cảm thấy khao khát cháy
bỏng được giữ mối liên lạc với cậu ta, song tôi không biết phải làm như
thế nào. Rồi cậu ta được gọi vào phòng. Hai chúng tôi, mỗi người biến
mất vào sau một cánh cửa khác nhau.
Thứ Hai ngày 29 tháng Tám năm 2005
Tôi
dạo bộ trên bãi biển. Cát ướt dính vào từng kẽ chân. Đó là một trò chơi
giữa biển và cát: nước biển lạnh gột sạch đôi chân tôi song cát cũng
ngay lập tức tìm thấy đôi chân tôi. Tôi đi dạo từ phải sang trái, từ
Đông sang Tây như mình nghĩ song lại không phải vậy bởi bên trái tôi có
những chiếc lò sưởi công nghiệp của Ijmuiden. Ở đằng xa, Ben, con chó
của Jan hớn hở chạy lại bắt quả bóng tennis do Rob ném. Còn tôi bận rộn
với việc nhặt vỏ sò. Tôi hồ hởi cúi người xuống nhặt mỗi khi sóng rút về
biển, rồi vứt đủ các loại màu mè của biển vào chiếc áo sơ mi vàng của
Jan mà tôi đã cuộn vào làm túi đựng. Thậm chí tôi còn nhặt được một vài
vỏ sò có lỗ, cái lỗ to đến nỗi tôi có thể buộc chúng ngay vào chiếc vòng
cổ đang đeo. Giờ có thêm hai vỏ sò trang điểm cho cổ tôi. Một đến từ
những con sóng của miền Nam nước Pháp, một đến từ vùng biển mặn Wijk aan
Zee.
Mỗi lần ra biển tôi đều mang theo hai vỏ sò của mình. Tôi
đặt chúng trong bồn tắm, cạnh bồn rửa hoặc đặt nến vào trong chúng. Hoặc
tôi dùng chúng làm nơi bảo quản nữ trang và các loại vòng linh tinh
khác khi không đeo. Miền Nam nước Pháp, Wijk aan Zee. Tôi ao ước được
sống trong một căn nhà cạnh biển với một khu vườn đầy sò.
Rob, Jan và tôi cố gắng một tuần ra biển vài lần.
Hôm
nay chúng tôi làm được việc đó. Một cơn gió mạnh thổi qua làm Oema rối
bù. Tôi ăn một đĩa xa lát với phó mát làm từ sữa dê và cà chua, đồng
thời ngồi phân loại số sò nhặt được. Rob loay hoay tìm một chỗ ngồi để
có thể hứng được nhiều tia nắng mặt trời nhất. Jan thò tay lục tìm trong
chiếc túi ni lông đầy ngập các tạp chí lá cải và các loại báo khác
trong khi con Ben chọc tức những người ngồi cạnh. Tôi lẻn vào nhà vệ
sinh lặng lẽ chải lại tóc bằng chiếc lược cổ bằng bạc mà bà tôi đã tặng.
Chiếc lược bạc này hợp với tóc giả một cách miễn chê.
Rob chạy
tới. Anh tặng tôi một nụ hôn vào má, chuông điện thoại di động trong túi
vang lên. Ai đó của tờ Thương mại NRC. Anh ta thích các bài viết của
tôi.
Anh ta còn nói về sức mạnh. Anh ta cũng thấy đám tóc giả của
tôi thú vị. “Chúng ta phải gặp nhau, nhưng trước đó hãy gửi cho tôi thêm
chút tài liệu.”
Tôi tắt máy lòng đầy hân hoan.
Thứ Ba ngày mùng 6 tháng Chín năm 2005
Rob
và tôi ngồi bên chiếc ghế trong bếp và nói về tương lai của chúng tôi.
Tương lai. Chúa ơi, hai từ này mới kêu làm sao! Chúng tôi rất hạnh phúc
bên nhau song chỉ như những người bạn chứ chưa hẳn như một cặp tình
nhân. Chúng tôi cùng ở trong một hoàn cảnh oái oăm, nơi chỉ có từ Hôm
nay là tồn tại. Và hôm nay Rob là tất cả những gì tôi ao ước. Song nếu
tôi được phép nhìn về phía trước, tôi biết rằng mối quan hệ của chúng
tôi sẽ không mang lại điều gì. Tôi yêu Rob, rất yêu nữa là khác, bên anh
ấy tôi thấy mình hạnh phúc và an toàn. Tất cả đều ổn. Anh chơi thân với
Jan và Jochem, tôi cũng là bạn thân của Jan và Jochem song chúng tôi
không hoàn toàn tâm đầu hợp ý. Rob nghĩ, chúng tôi phải đưa ra quyết
định, song cả hai đều muốn hoãn lại quyết định này cho đến khi chúng tôi
chắc chắn hơn bởi điều đó liên quan tới tương lai của tôi và của chúng
tôi.
Tôi vẫn ỡm ờ với những người đàn ông khác. Tôi thích đong đưa
với những người đã có vợ, khó tính hoặc những người mặc bờ lu trắng
nhất. Điều cốt yếu là họ đã phải bước qua tuổi 35.
Tôi vẫn nghĩ
tới Jur như trước kia và tưởng tượng ra cuộc sống với anh ấy cho dù đối
với anh ấy tôi không là gì khác ngoài như một người bạn. Hơn nữa chúng
tôi cũng chưa từng ngủ với nhau.
Khi nghĩ tới danh sách dài các
mối quan hệ ngắn ngủi của mình, tôi nghĩ ngay đến một từ: rối loạn. Một
lúc tôi có thể yêu vài người đàn ông mà không đắn đo. Điều này phần nào
lý giải cho các mối quan hệ chớp nhoáng của tôi. Hoặc có thể tôi vẫn
chưa tìm ra một tình yêu đích thực, trong đó chỉ một người đàn ông là
quan trọng đối với tôi và ngủ cùng tôi. Mười lăm tuổi tôi đã ngủ với
những chàng trai sành điệu mà tôi quen ở Club de Ville, thay vì ở
Paradiso. Hay tôi đã từng nhảy nhót với những người đàn ông 30 tuổi ở
Roxy Swing thay vì với những người cùng tuổi ở Melkweg House. Tôi chỉ có
thể nghĩ đến một lý do tại sao từ trước kia tôi đã thích những người
đàn ông đứng tuổi: sự căng thẳng hồi hộp. Tôi sớm nhận ra hiệu quả của
đôi mắt to và đôi môi mọng. Một chàng nghệ sĩ đẫn đờ, một gã Ba Tư có
tính thích sở hữu, một tay đua xe đạp ỡm ờ, một ông trùm dầu mỏ đến từ
Dehli - tất cả bọn họ đều có mặt trong danh sách của tôi.
Tôi có
thể đào ra vàng, như vậy cũng hay bởi tôi là một đứa con gái có giá. Tôi
đã nhẩm tính xem năm nay giá tôi khoảng bao nhiêu. Ý tôi ở đây không
phải là những chiếc áo sơ mi nữ bằng lụa hay những đôi giày nhung. Ý tôi
là những đợt truyền bạch cầu mà giá mỗi đợt lên tới một ngàn ba trăm
bốn mươi bốn euro, những vỉ thuốc giá mỗi vỉ ba mươi lăm euro và những
lần chụp X-quang mỗi lần giá tám trăm euro. Cả thảy là năm lần chụp và
một lần chụp cộng hưởng từ. Thêm vào đó là lệ phí lưu trú ở bệnh viện
với giá chín trăm sáu mươi bảy euro mỗi ngày. Tất cả cộng lại làm thành
một con số lớn. Càng nghĩ nhiều về điều đó, thử hỏi làm sao tôi không
qua lại với một gã tư vấn thuế ma mãnh hay một tay Ba Tư đến từ Luân
Đôn, kẻ lập tức rút tiền đặt vé cho tôi bay mà không hề đắn đo. Tôi đã
làm việc đó duy nhất một lần bởi tôi không muốn bỏ lỡ Cơ hội. Tất cả đều
được chuẩn bị sẵn: Sâm banh, đám bè bạn, đặt bàn ở hộp đêm Boujis. Rồi
đột nhiên là ánh mắt đầy sở hữu trong lúc tôi đang nhảy một mình. Một
lần và không bao giờ nữa.
Tiếc là Rob cũng để mắt tới một phụ nữ
khác. Anh không chỉ đi ăn cùng cô ta mà nếu điều kiện cho phép anh còn
có thể lôi cô ta vào một góc phố tối. Chân cô ta dài tới nách trong khi
tôi chỉ cao có 1 mét 71. Chính tôi đã khuyến khích Rob lao vào chuyện
đó, song tôi không muốn nghe tên cô ta và tốt nhất là giả như cô ta
không tồn tại. Nhưng tất nhiên thỉnh thoảng cô ta vẫn được nhắc đến. Đôi
khi do tôi không kìm nén được tò mò. Lúc khác thì bởi Rob nghĩ chúng
tôi là bạn, mà đã là bạn thì có thể nói về việc đó.
Thứ Tư ngày 14 tháng Chín năm 2005
Chắc
đây phải là lần tắc đường dài nhất Hà Lan, ấy vậy mà chúng tôi lại kẹt
trong đó. Chuyến đi từ bệnh viện OLVG tới Trung tâm Y tế Erasmus
Rotterdam (EMCR). Từ hóa trị tới xạ trị. Hôm nay có Zus đi cùng. Chuyến
đi càng dài, tôi càng được ngủ lâu, đó là mặt tích cực.
Sau nửa
tiếng đồng hồ buôn chuyện, buôn chuyện, tôi gục vào lòng chị ngủ. Tôi
không thể tiếp tục. Tôi không muốn tiếp tục nữa. Tôi không muốn diễn
trong Chiến tranh giữa các vì sao nữa, cũng không muốn là một đứa mạnh
mẽ nữa. Tôi uể oải và yếu ớt. Bụng và hai má hóp cả lại. Đôi mắt mờ đi,
lớp da bên dưới ngày càng thâm quầng. Mệt mỏi. Mệt mỏi vì Rotterdam. Pam
nằm cạnh chúng tôi trên ghế da, Zus âu yếm xoa chiếc sọ trọc của tôi
bằng những ngón tay mềm mại của chị. Trong suốt phần còn lại của chuyến
đi Zus vuốt ve hai tay và lưng tôi bởi chị biết tôi rất thích điều đó.
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì ươn ướt ở chỗ đó. Tôi lấy tay ấn nhanh vào để nó khỏi chảy ra nữa. Nước tiểu.
“Zus à?”
“Ừ”
“Em tè ra rồi.”
“Tệ thật.”
“Chỉ tệ một nửa thôi, chỉ có quần bị ướt. Nó ngừng chảy rồi.”
Thứ Năm ngày 15 tháng Chín năm 2005
Chúng
tôi tình cờ gặp nhau ở một thành phố lạ. Ông đi công tác, còn tôi đi
săn mồi. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên đã đưa tôi vào phòng đợi trong
khách sạn của ông. Đó là khách sạn mà người ta có thể muốn lưu trú ngay
trong vài tháng mà không cảm thấy nhớ bánh xà phòng, bồn rửa và chiếc
bàn chải đánh răng của mình ở nhà. Tại phòng đợi này ông ngồi cùng một
nhóm những người trung tuổi khác ở quầy bar. Họ uống, hút thuốc lá và
cười nói vui vẻ. Họ đang thư giãn và tìm kiếm những cuộc phiêu lưu bởi
họ biết thời gian mà họ có để dành cho sân chơi này rất eo hẹp.
Rồi
tôi bước vào. Bước vào để tìm địa chỉ một buổi tiệc tối mà tôi không
thể tìm thấy dù đã qua tới mười dãy nhà rồi. Mấy đầu ngón chân tôi như
bị đốt cháy dù mới chỉ sau một tiếng bị nhốt trong đôi giày mới, còn
chiếc váy bó cứ tung lên một cách khêu gợi. Tôi cảm thấy sự chú ý của
những quý ông bên quầy bar được chuyển dần sang mình. Tôi cũng ném về
phía họ một cái nhìn thận trọng song cũng đầy quyến rũ. Chính xác hơn là
chỉ về phía ông bởi trong đám người đó tôi phát hiện ra bác sĩ K.
Một số người đàn ông luôn là niềm ao ước của tôi.
Ao
ước thực sự. Bác sĩ K là một người như vậy. Tôi nén mình, cúi đầu rồi
hất mái tóc nâu ra đằng sau. Tôi cười, ý thức được đầy đủ vẻ nữ tính của
mình rồi từ từ tiến về phía quầy bar. Màn dạo đầu đã thành công. Cá đã
cắn câu.
Vô cùng thận trọng, ông vừa cởi cúc áo của tôi vừa nhìn
thẳng vào mắt tôi. Chiếc áo ngực đen tôi mặc hiện ra trước mặt ông. Một
tay ông phiêu lưu trên ngực tôi còn tay kia khéo léo cởi chiếc khóa áo
ngực trên tấm lưng đang run lẩy bẩy của tôi. Đôi núm bồng đảo cứng đơ
của tôi nằm gọn giữa những ngón tay ông. Ông hôn chúng, hôn cổ rồi hôn
môi. Càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn. Kích thích. Khoái cảm.
Ông
bế tôi lên và nhẹ nhàng đặt tôi vào giữa giường của mình. Chúng tôi
biến mất trong tấm ga trải giường, trọn một đêm, cho đến khi chúng tôi
mệt lử và ngủ thiếp bên nhau, rồi tỉnh dậy khi những tiếng động ban trưa
ở thành phố lạ kia tiến sát chúng tôi.
Đúng với bản tính lãng mạn
của mình, tôi kéo dài cái đêm đó thêm năm buổi trưa, buổi chiều và buổi
tối nữa để chúng tôi có thể thưởng thức nhau trọn vẹn. Lúc ăn sáng, lúc
đi dã ngoại văn hóa và cả ở các bữa ăn tối kéo dài. Đặc biệt là ban đêm
lúc chỉ có chúng tôi và tấm ga trải giường của ông tồn tại.
“Van der Stap.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bác sĩ K.
Tỉnh
dậy đi nào, cô vũ công ngủ mơ! Hai tay đan vào nhau, người cúi về phía
trước, ông vừa nhìn tôi vừa nháy đôi mắt xanh của mình. Tôi ngượng đỏ
lựng cả người, lưng tôi nóng ran và mồ hôi bắt đầu chảy. Giờ là lúc tôi
cần những viên thuốc của Rita.
“Liệu tôi có thể làm được gì cho cháu?” ông hỏi.
“Hay đi kiểm tra phổi?”
Chuyến viếng thăm bác sĩ K thật tuyệt vời - “Hít vào, thở ra...” - tôi thở phào thoải mái.
Tôi
có thể hình dung ra cuộc sống ngoài giờ làm việc của ông thế nào. Như
những người khác - và có lẽ còn hơn cả những người khác do khía cạnh đạo
đức trong nghề nghiệp của ông - chắc hẳn ông không mang theo một mảy
may phiền toái nào về nhà. Có thể trên đường về nhà ông cũng đã giải
phóng hết phần lớn các suy nghĩ, song chắc chắn có một vài suy nghĩ ông
vẫn phải mang theo lên giường ngủ. Cái cảnh tượng ông có thể sẽ mang tôi
vào giường ngủ, nói nôm na đại loại như vậy, khiến tôi cảm thấy bị kích
thích kinh khủng. Cơ mà ông sẽ nghĩ gì? Liệu ông sẽ bị lòng thương hại
chế ngự để rồi phải nghĩ đến sự bất công trên trái đất này? Hay ông cũng
thèm muốn đôi mắt nâu tinh nghịch đang nhìn ông đắm đuối?
Ồ Pam,
xem cậu lại giở trò tán tỉnh ai kìa. Lại là những ứng cử viên tiềm tàng
mặc bờ lu trắng. Trong những tuần đầu tiên tôi vẫn còn mơ tưởng tới việc
mình được toàn những người đàn ông mặc bờ lu trắng điều trị. Ngày đó áo
bờ lu trắng vẫn khiến tôi bị ấn tượng mạnh. Còn giờ, sáu tháng sau, tôi
thăm dò từng người mặc bờ lu một. Đầu tiên tôi kiểm tra tình trạng đôi
giày và độ dài ống quần. Hễ chỉ cần một xăng ti mét tất thò ra thôi là
mắt tôi sẽ đổi hướng sang chàng mặc bờ lu trắng khác.
Thứ Hai ngày 10 tháng Mười năm 2005
Sáng
nay tôi đọc hết câu chuyện về Oskar. Oskar mới lên mười và sống ở khoa
nhi tại một bệnh viện. Cậu bị bệnh bạch cầu. Cuộc sống của cậu bé chỉ
diễn ra trong bệnh viện và cũng như những đứa trẻ khác mỗi tối cậu đi
ngủ và thức dậy mỗi sáng. Giống tôi, Oskar cũng có một người y tá yêu
thích: bà Rosa. Bà khuyên Oskar nên đặt những câu hỏi của mình cho Chúa.
Trong những bức thư gửi Chúa, cậu bé tìm thấy một người bạn mới mà
không hề biết rằng chính cậu đã tự trả lời hết các câu hỏi của mình.

