Mãi Mãi Bên Em - Chương 25

Chương 25:

- Cô là ai? Tại sao muốn gặp riêng tôi?_cô nhíu mày nhìn người
con gái trước mắt

Hừ! Tầm khoảng 20 tuổi thôi, cô là không quen, vì sao đòi gặp
cô cho bằng được?

- Tôi tên Mộc Lai, là thư ký của Chủ tịch Nguyên Thần võ công
ty Nguyên Thiên

À. Ra là lai lịch như thế, Lạc Đình nhướn mi, cười nhếch một
cái, nói:

- Tôi có quen cô sao?

- Không. Tôi chỉ đến đây nói chuyện cần nói, ngoài ra, không
có ý gì hết_Mộc Lai xua tay

Cô gật đầu:

- Nói đi

- Thực ra, chuyện là như thế này, chuyện của tiểu thư và Chủ
tịch tôi có nghe qua, thậm chí cũng được chứng kiến tận mắt thấy cảnh hai người
đau khổ. Nhưng là tôi đứng ở giữa, thực không biết phải giải thích với ai trước
cho nên tôi đành im lặng

Lạc Đình tròn mắt nhìn, đung đưa tách trà trên tay, lên tiếng:

- Cô có biết mình đang nói gì không? Hậu quả của việc nói
sai hay nói giúp là rất đắt, cô gái à, cô không nên đùa với tôi kiểu này chứ

Mộc Lai sợ run người, tay bấu chặt gấu áo, cô có nghe qua tiểu
thư Mafia lạnh lùng đáng sợ nhưng tới bước đối diện như vậy, không khiến người
ta sợ sao được.

- Tôi biết nhưng tôi không hối hận vì đã gặp tiểu thư đâu

- Tốt. Cô gan lắm, cô cứ nói những gì cô biết, tôi sẽ chăm
chú lắng nghe, từng lời từng lời một

- Vào khoảng thời gian hai năm trước, lúc cô và Chủ tịch còn
chưa chia tay thì Chủ tịch đã biết Thiên Tinh tiểu thư đã mất rồi, nhưng nhìn
vào hoàn cảnh lúc đó, chủ tịch chả có gì là đau buồn cả, tôi cũng lấy làm lạ.
Thăm dò thì biết được Chủ tịch đang sống chung với một người con gái, và tôi biết,
đó là cô. Ban đầu tôi nghĩ, Chủ tịch chỉ coi cô như một người thay thế, tuyệt
không có tình cảm nam nữ nhưng đến khi tôi nhìn thấy tính tình Chủ tịch thay đổi,
cách làm việc cũng khác, cười cũng cười nhiều hơn thì tôi đã rõ Chủ tịch đã yêu
rồi.

Lạc Đình chưa nghe xong tức run người, ném tách trà vào góc
tường phát ra một tiếng “Choang” làm Mộc Lai giật nảy mình:

- Cô nghĩ anh ta yêu tôi thật sao? Ngoài là một đồ vật thay
thế, anh ta nào có xem tôi như người yêu, cô nói vậy, không thấy buồn cười sao?

Mộc thư ký nuốt nước bọt, chầm chậm giải thích:

- Chủ tịch là yêu cô thật, không có xem cô như vật thay thế

- Cô câm ngay! Biết gì mà nói, cô đâu phải là anh ta đâu mà
dám nói như thế, nếu cô là tôi, cô có nghĩ được vậy không? Hừ. Ra là nói giúp,
tôi cho cô 5 phút để cút khỏi đây, bằng không? Mạng sống cô, tôi không bảo đảm_Lạc
Đình lớn tiếng đe dọa

Mộc Lai lắc đầu, rút trong túi xách ra một bức thư đặt trên
bàn, nói:

- Lạc tiểu thư, cô đã hiểu lầm tình yêu Chủ tịch dành cho cô
rồi, trong này là toàn bộ sự việc, cô đọc xong tự khắc sẽ hiểu. Lúc đó, cô có
thể đuổi theo tôi để giết tôi lúc nào cũng được, thấy hai người như vầy tôi
không đứng nhìn được. 700 ngày Chủ tịch gọi tên cô trong vô vọng, hầu như lúc
nào cũng nhắc tới cô hết. Những lời cần nói tôi đã nói xong, chào cô tôi về.

(Phần dưới được lược bỏ hết 500 từ, vì lá thư mang tính chất
giải thích nên sẽ được lược bỏ)

……………………………………………………………………………………………………………………………………..

Làn mưa thấm dần trên đôi vai em lúc này, lạnh quá anh à,
anh…có biết không?

Em từng đi khắp nơi trên Thế Giới, nơi nào cũng ghé qua,
ngay cả một người giống tính cách anh, giống cách anh yêu thương em cũng không
có…

Và bây giờ…em cũng biết mình phải buông thôi anh à! Anh có
nhớ không? Cách em hành hạ anh? Anh còn nhớ chứ? Cách em trả thù anh như thế
nào? Đôi tay này đã thấm máu anh, em đã sai, em xin lỗi, cho dù có thế nào đi
chăng nữa em vẫn không hối hận… Vì… em hận anh!

Anh bỏ rơi em trong lúc em cần nhất, thì em cũng sẽ giết anh
trong lúc anh ân hận nhất, đó đã là quy luật tự nhiên, có vay thì cũng có trả…nhé!

- Đình Đình, muội có vào nhà không? Trời đang mưa to, muội
tính ở đấy bao lâu?_A Dũng cầm dù chạy xồng xộc ra ngoài chỗ cô đang đứng thất
thần

Cô không đáp, tay run run nắm chặt, mắt đăm đăm nhìn vào
ngôi biệt thự đối diện, hồi lâu sau mới hé ngước mắt nhìn anh, môi bập bẹ nói:

- Thần Võ, sao rồi sao…sao rồi rồi huynh?

- Đã được đưa vô bệnh viện ngay lúc đó, vết đâm khá sâu, lại
trúng chỗ nguy hiểm, hãng còn đang phẫu thuật, thành công hay không? Huynh thực
không biết_A Dũng thở dài đáp

“Bịch”

- Đình Đình, muội sao vậy, này, tỉnh lại đi, Đình Đình!

Vừa nghe anh nói xong, cô ngã nhào xuống đất bất tỉnh, một
phần vì đang sốt cao dầm mưa quá lâu, còn một phần là bị kích động mạnh.

…………………………………………………………………………………………………………………………………………….

“Chúng ta cùng chơi trò chơi nhé, anh đếm tới ba em phải trả
lời tất cả câu hỏi anh đặt ra, không cho phép em suy nghĩ quá 5s, ngoan, được
không?”

Một bóng hình ảo ảnh xuất hiện trước mắt cô lúc này, đã cố gắng
hết sức nhưng thực chất không nhìn rõ là ai cả. Nhíu chặt mi, cô tự hỏi, anh là
ai? Ai đang nói chuyện với cô? Quen không?

“Nào, em suy nghĩ lâu quá rồi nhé, anh không chờ được đâu”

Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên, cô sợ hãi quay nhìn xung
quanh, là một không gian mờ ảo, sương mù vây kín, thực không nhìn ra đây là đâu
cả.

“Bé con, ngoan, đừng sợ, ở lại cùng anh”

Cô chập chừng gật đầu, thế là cô đã tham gia vào trò chơi “giấu
mặt” này rồi sao? Làm ơn đi, ai giải thích cho cô hiểu, chuyện gì đang diễn ra?

Nhưng ngay lúc này cô biết!

Nhân vật chính, là cô và người con trai lạ này!

“Tốt lắm, Lạc Đình, em biết anh không?”

Ha! Hỏi rất đúng, đã biết câu trả lời rồi còn hỏi cô như thế,
hầy hầy, nếu là bạn, bạn sẽ đáp như thế nào? Có nói biết, không nói không, dĩ
nhiên rồi, cô nhẹ lắc đầu một cái, một bàn tay ấm trượt nhẹ qua gò má cô, giọng
nói lạnh lạnh vang lên:

“Nếu như sau này anh không còn bên em được nữa, em hứa, phải
luôn tươi cười nhé, phải quên anh đi, sống một cuộc sống xem như anh chưa hề tồn
tại, em làm được chứ?”

Cô lúc này thực sự muốn xé tan mây mù để khuôn mặt người con
trai trước mắt hiện ra, cô cần biết, anh là ai? Tại sao lại nói ra những lời lẽ
này?

Nhưng…

“Em không ngoan, đã bảo chỉ cho suy nghĩ không quá 5s thôi
mà” – cô chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đó lại lên thêm lần nữa

Nó bắt cô trả lời!

Trả lời ngay bây giờ!

Ráng nhớ đi, rất quen, câu nói này, hình như cô đã nghe đâu
đó rồi thì phải. Đúng rồi, là Nguyên Thần Võ, lúc trước khi chia tay, anh cũng
đã nói như thế với cô. Liệu người này, không phải anh chứ?

“Sẽ không, không làm được” – cô đáp

Người đó lại tiếp tục:

“Anh là một nam nhân không tốt, em đáng lý không nên quen
anh, Đình Đình, thực xin lỗi em, đã để em đau khổ suốt thời gian dài như vậy.
Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ có thể hỏi em, em quên anh đi, nhé?”

Lồng ngực quặn thắt, nhói nhói, nước mắt cũng sắp trực trào,
ứa đọng trên mi mắt cô.

50% trong cô – người này, là Thần Võ, chỉ là còn đang nghi
ngờ, nếu chính là anh, thì đã không ở nơi như thế này. Còn nếu phải, vậy thì cô
phải làm sao?

“Không thể, không thể” – theo quán tính cô buộc miệng

“Anh đã khiến em hận anh như thế mà em còn không quên được
anh sao, Đình Đình, yêu em là cách tốt nhất anh đã làm và bây giờ cũng thế, khiến
em quên anh đi cũng là cách tốt nhất để em không bị tổn thương nữa. Anh biết,
khoảng thời gian 2 năm không làm em xa anh nhưng biết đâu đó một ngày, một
tháng, một năm hay mười năm em sẽ quên được anh thì sao? Kiếm cho mình một nam
nhân tốt thay anh chăm sóc, yêu thương em nhé”

Và lúc này, nước mắt cô giàn giụa, cô biết, người này chính
là anh rồi, Thần võ của cô, vội nắm chặt lấy bàn tay lạnh của anh, giọng cô nghẹn
lại:

“Em không muốn, không muốn ai hết, chỉ muốn một mình anh
thôi. Anh à! Đừng nói thế nữa, em sai rồi, em không đúng, anh quay lại với em
đi. Làm ơn! Xin anh đấy”

Anh lắc đầu, đưa tay lên lau nước mắt cô, rồi ôm siết lấy:

“Ngoan, đừng khóc nữa, anh vẫn ở đây, ngay bên cạnh em”

Cô sợ hãi đẩy anh ra, túm chặt cánh tay anh, giọng nấc nấc:

“Hai năm về trước cũng chính anh nói như thế này rồi cũng bỏ
em đi, em đau lòng khuôn nguôi, thậm chí còn chết vì anh mấy lần. Nhưng em vẫn
không thể bỏ anh anh à, em cần anh, thực sự rất cần, anh đối xử với em thế nào
cũng được chỉ mong đừng bỏ em đi nữa. Thần Võ, em không muốn nghe anh nói nữa
đâu”

Mặt Trời dần dần nhấp nhô lên…

Màn sương dày kín cũng dần dần tan ra…

Ánh sáng chiếu rọi mọi vật, ngay cả con người, cũng thế…

Cảm nhận được sự thay đổi, cô đưa mắt lên nhìn, quả là anh,
Nguyên Thần Võ…

Đúng thật là anh rồi, anh vẫn thế, vẫn âm thầm chịu đựng nỗi
đau như thế, vẫn im lặng như thế, nhưng sao, hình bóng anh ngày càng mờ, càng mờ,
mờ dần…

“Anh xin lỗi, em hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt,
không giữ được lời hứa với em nữa rồi, Đình Đình của anh à”

Cô khóc òa lên ôm chầm lấy anh:

“Em muốn anh chăm sóc em, em muốn được làm nũng với anh, em
muốn được yêu anh mỗi ngày, chỉ có đơn giản vậy thôi, đừng đi, đừng xa em!”

Đến phút cuối! Anh vẫn cố cười lau đi hàng lệ cô, ra đi thế
này, quả thực anh không nỡ.

“Sẽ có người thay anh yêu em”

Và…một bóng hình tan biến ngay sau đó!

Và…một người đứng lặng lẽ nhìn người kia biến mất!

Và…một người ở lại, một người phải đi!

Liệu, đó có phải là Định
Mệnh???

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3