Đời ảo - Chương 68 - 69

68

Ngay từ khoảnh khắc em nói muốn ăn tối
ở nhà hàng tại Harbor Suites, tôi đã biết rằng chúng tôi sẽ ngủ cùng
nhau đêm đó. Tôi đã có những cuộc hẹn với phụ nữ mà cảm hứng đến từ
chuyện “nàng sẽ hay là không?”. Dĩ nhiên lần này khác, nhưng cơn hứng
còn mạnh mẽ hơn. Nó đã luôn ở đó, đường ranh vô hình chúng tôi đều biết
mình sẽ bước qua, đường ranh chia chúng tôi từ bạn bè sang một cái gì đó
gần gũi hơn; câu hỏi là chúng tôi sẽ bước qua ở đâu, như thế nào, ai là
người chủ động trước, và cảm giác sẽ ra sao. Sau bữa tối, chúng tôi trở
lên căn hộ của tôi, cả hai đều hơi chuếnh choáng vì quá nhiều vang
trắng và G&T. Tôi choàng tay qua vòng eo thon thả của em. Tôi muốn
cảm nhận làn da mềm mại trên bụng, dưới ngực, trên mông. Tôi muốn thấy
những vùng kín đáo nhất. Tôi muốn chứng kiến giây phút lớp vỏ cứng xung
quanh Alana tan vỡ, người phụ nữ xinh đẹp và sâu sắc vô cùng; khi em run
lên, buông mình, khi đôi mắt xanh trong đó mụ mị vì hoan lạc.

Chúng
tôi loạng choạng trong căn hộ, tận hưởng cảnh biển, và tôi pha cho cả
hai rượu martini, thứ chúng tôi hoàn toàn không cần đến. Em bảo, “Em
không tin nổi mình phải tới Palo Alto sáng mai.”

“Có chuyện gì ở Palo Alto vậy?”

Em
lắc đầu. “Chẳng có gì thú vị cả.” Em cũng vòng tay qua thắt lưng tôi,
nhưng tay vô-tình-một-cách-cố-ý trượt xuống hông, siết nhịp nhàng, và em
đùa liệu tôi đã gỡ xong giường ra chưa.

Phút tiếp theo, môi tôi
đã ở trên môi em, những ngón tay mò mẫm nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực, và
em luồn bàn tay rất ấm áp xuống háng tôi. Chúng tôi đều nhanh chóng nổi
hứng, và chúng tôi loạng choạng ra cái ghế bành đã bỏ vải nhựa bọc.
Chúng tôi hôn và ghì hông vào nhau. Em rên rỉ. Em riết róng kéo tuột
quần tôi đầy khao khát. Em mặc bộ đồ lót lụa trắng bên dưới áo đen. Ngực
em tròn trịa, đầy đặn, hoàn hảo.

Em lên đỉnh một cách ồn ào, phóng túng đến ngạc nhiên.

Tôi
gạt đổ ly rượu martini của mình. Chúng tôi lần đường qua hành lang dài
tới phòng ngủ, và lại làm một lần nữa, lần này thong thả hơn.

“Alana,” tôi nói khi chúng tôi nằm ôm nhau.

“Hừmm?”

“Alana,” tôi lặp lại. “Có nghĩa là ‘đẹp’ trong tiếng Gaelic gì đó, đúng không?”

“Em nghĩ là tiếng Celtic.” Em cào nhẹ nhẹ trên ngực tôi. Tôi vuốt ve một bên ngực em.

“Alana, anh nghĩ anh phải thú nhận một việc.”

Em rên rỉ. “Anh đã có gia đình.”

“Không...”

Em quay sang tôi, một thoáng khó chịu trong mắt. “Anh đang hẹn hò với người khác.”

“Không, tuyệt đối không. Anh phải thú nhận - anh ghét Ani DiFranco.”

“Nhưng không phải anh - anh trích dẫn cô ấy sao...” em bối rối.

“Bạn gái cũ của anh từng nghe nhiều nhạc của cô ấy, và giờ nó có sự liên hệ không tốt lắm.”

“Vậy tại sao anh lại có một đĩa CD của cô ấy ở bên ngoài?”

Em đã thấy cái thứ quỷ quái đó ở cạnh máy chơi đĩa. “Anh định bắt mình thích cô ca sĩ đó.”

“Tại sao?”

“Vì em.”

Em nghĩ một lúc, đôi mày sẫm cau lại. “Anh không phải thích mọi thứ em thích. Em không thích xe Porsche.”

“Em không thích?” tôi quay sang em, ngạc nhiên.

“Chúng chỉ là đồ khốn biết lăn thôi.”

“Đúng vậy.”

“Có thể vài người cần nó, nhưng anh chắc chắn là không.”

“Không ai ‘cần’ một chiếc Porsche. Anh chỉ nghĩ nó hay hay.”

“Em thấy ngạc nhiên anh lại không chọn xe màu đỏ.”

“Không. Màu đỏ là mồi nhử cớm - bọn cớm thấy xe Porsche màu đỏ là chúng sẽ bật ra đa lên ngay.”

“Bố
anh có xe Porsche không? Bố em có một chiếc.” Em đảo mắt. “Nực cười.
Giống như là cái xe mãn-kinh-đàn-ông, khủng-hoảng-tuổi-trung-niên vậy.”

“Thực ra, phần lớn tuổi thơ anh, nhà anh thậm chí không có cái xe nào cả.”

“Anh không có xe?”

“Bọn anh đi bằng phương tiện giao thông công cộng.”

“Ồ.”
Giờ em tỏ ra không thoải mái. Sau một phút, em nói. “Vậy tất cả những
thứ này hẳn phải khá choáng ngợp.” Em khoát tay để ám chỉ căn hộ và mọi
thứ khác.

“Ừ.”

“Hừmm.”

Lại một phút nữa trôi qua. “Anh lúc nào đó ghé qua thăm em ở chỗ làm được không?”

“Không
được. Tầng năm khá hạn chế tiếp cận. Dù sao, em nghĩ tốt hơn nếu những
người ở nơi làm không biết chuyện, anh đồng ý chứ?”

“Ờ, em nói đúng.”

Tôi
ngạc nhiên khi em thu mình lại cạnh tôi và chìm vào giấc ngủ: Tôi nghĩ
em sẽ rời khỏi đây ngay, về nhà, thức dậy trên giường mình, nhưng có vẻ
em muốn ở lại qua đêm.

Đồng hồ đầu giường báo ba giờ ba lăm khi
tôi thức giấc. Em vẫn còn ngủ, khò khò nhè nhẹ. Tôi đi qua thảm và khẽ
khàng đóng cửa phòng ngủ sau lưng mình.

Tôi đăng nhập vào thư điện
tử và lại thấy vẫn danh sách thư rác và những thứ vô nghĩa, một vài
công chuyện không cấp bách lắm, và một thư Hushmail từ “Arthur” với chủ
đề là, “phản hồi: thiết bị tiêu dùng.” Meacham nghe cực kỳ tức tối.

Sếp thất vọng cực điểm vì anh không trả lời. Cần thêm tài liệu thuyết trình vào 6 giờ chiều mai nếu không vụ này nguy đấy.

Tôi
nhấn vào “trả lời” và gõ, “Không thể lấy thêm tài liệu, xin lỗi” và ký
tên là “Donnie”. Rồi tôi đọc lại và xóa bức thư đi. Không. Tôi sẽ không
trả lời. Thế đơn giản hơn. Tôi làm đủ chuyện cho chúng rồi.

Tôi để
ý thấy túi xách tay vuông màu đen nhỏ nhắn của Alana đang nằm trên quầy
đá granite chỗ em để nó lại. Em không mang máy tính hay túi đi làm, vì
em về qua nhà để thay đồ.

Trong túi xách tay có phù hiệu, son môi,
kẹo bạc hà thơm miệng, vòng chìa khóa và máy điện thoại Trion Maestro.
Chìa khóa có lẽ dùng cho căn hộ và ô tô của em, và có lẽ là cả hòm thư ở
nhà gì đó. Con Maestro rất có thể chứa số điện thoại và địa chỉ, nhưng
cũng có lịch hẹn cụ thể nữa. Chúng có thể sẽ rất hữu ích cho Wyatt và
Meacham.

Nhưng tôi còn làm cho chúng không?

Có lẽ là không.

Chuyện
gì sẽ xảy ra nếu tôi cứ thế rút lui? Tôi đã thực hiện phần mình trong
cuộc giao kèo, lấy cho chúng hầu như mọi thứ chúng muốn về AURORA -
chậc, dù sao cũng là phần lớn. Biết đâu chúng sẽ tính rằng có sách nhiễu
tôi thêm cũng chẳng đáng. Lật mặt nạ của tôi không ích lợi gì cho
chúng, chừng nào tôi còn tiềm năng hữu dụng. Và chúng sẽ không bơm thông
tin nặc danh cho bọn FBI đâu, bởi như thế chỉ dẫn chính quyền lần ngược
về chúng mà thôi.

Chúng có thể làm gì tôi?

Rồi tôi nhận ra:
Tôi đã ngừng làm cho chúng rồi. Tôi đã ra quyết định vào chiều hôm đó
trong phòng làm việc ở ngôi nhà ven hồ của Jock Goddard. Tôi sẽ không
tiếp tục phản bội ông. Meacham và Wyatt cứ đi mà chết mẹ đi.

Lúc
ấy hẳn sẽ thật dễ dàng để bỏ điện thoại di động của Alana vào giá sạc
điện cắm với máy tính để bàn rồi bật liên kết nóng. Hẳn rồi, vẫn có rủi
ro nếu Alana dậy, vì em ngủ ở giường lạ, không thấy tôi và đi quanh căn
hộ xem tôi biến đâu. Trong trường hợp đó, em có thể thấy tôi đang tải
thông tin trong con Maestro của em về máy tính. Có lẽ em không để ý.
Nhưng em rất thông minh nhanh nhạy, và em rất có khả năng đoán ra sự
thật.

Và dù tôi nhanh trí thế nào, dù tôi xử lý lanh lợi ra sao,
em cũng sẽ biết tôi định làm gì. Và tôi sẽ bị bắt quả tang, thế là mối
quan hệ này sẽ chấm dứt, và đột nhiên điều đó đánh động tôi. Tôi say mê
Alana, dù mới chỉ sau vài cuộc hẹn và một đêm bên nhau. Tôi chỉ vừa mới
phát hiện mặt đời thường, cởi mở, có phần hoang dã của em. Tôi yêu cách
em cười thoải mái không kiềm chế, sự mạnh dạn, khiếu hài hước tỉnh khô
của em. Tôi không muốn mất em vì thứ lão Nick Wyatt ghê tởm buộc tôi
phải làm.

Tôi đã nộp cho Wyatt đủ loại thông tin hữu ích về dự án
AURORA rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã xong chuyện với lũ khốn
đó.

Và trước mắt tôi cứ hiện lên hình ảnh Jock Goddard thu mình
trong góc tối phòng làm việc, vai run lên. Đó là giây phút khiến tôi
bừng tỉnh. Lòng tin ông đặt vào tôi. Và tôi lại xâm phạm sự tín nhiệm đó
vì lão Nick Wyatt khốn kiếp sao?

Không, tôi không nghĩ vậy. Đủ rồi.


vậy tôi đặt con Maestro của Alana lại vào hộp đựng. Tôi rót cho mình
một ly nước lạnh từ máy pha nước trên cửa tủ lạnh Sub Zero, uống cạn và
lại leo lên cái giường ấm áp với Alana. Em thì thầm gì đó trong giấc
ngủ, thế là tôi dịch vào ngay sát em, và lần đầu tiên trong nhiều tuần
lễ, thực sự thấy hài lòng về bản thân mình.

69

Goddard
rảo chân băng qua hành lang tới Trung tâm Chỉ thị Điều hành, và tôi vất
vả mới bắt kịp ông mà không phải chạy. Trời, già rồi mà đi nhanh vậy,
như con rùa dùng thuốc kích thích methamphetamine ấy. “Cuộc họp chết
tiệt này rồi sẽ thành rạp xiếc đây,” ông lẩm bẩm. “Tôi triệu tập đội
Guru tới để cập nhật trạng thái ngay khi tôi nghe tin họ sắp để lỡ ngày
giao hàng Giáng sinh. Họ biết tôi đang tức phát điên lên rồi, và họ sẽ
xoay tròn như đoàn kịch ba lê Nga múa vở ‘Điệu nhảy của nàng tiên Kẹo
Bi’. Anh sắp thấy một mặt không hấp dẫn lắm của tôi đấy.”

Tôi
không nói gì - tôi nói được gì đây? Tôi đã thấy lúc ông giận dữ, và
chúng thậm chí không so sánh nổi với những gì tôi thấy ở duy nhất một vị
Tổng Giám đốc Điều hành khác mà tôi từng gặp. Cạnh Nick Wyatt, ông là
Ngài Rogers hòa nhã. Và thực ra tôi vẫn còn run rẩy, cảm động vì cảnh
thân mật nhỏ bé kia trong phòng làm việc ở ngôi nhà ven hồ - tôi chưa
bao giờ tận mắt thấy người khác mở lòng mình đến thế. Cho tới giây phút
đó, một phần trong tôi vẫn thấy vướng mắc chuyện tại sao Goddard lại
chọn tôi, tại sao ông lại chú ý tôi. Giờ tôi hiểu rồi, và nó khiến thế
giới của tôi rung chuyển. Tôi không còn chỉ muốn gây ấn tượng với ông,
tôi muốn được ông tán thành, có thể điều gì đó còn sâu sắc hơn nữa.

Tại
sao, tôi đau khổ nghĩ, tại sao Goddard phải đảo rối tung mọi chuyện khi
làm một người tử tế như vậy? Không phức tạp thế này thì làm cho Nick
Wyatt cũng đủ khổ ải với tôi lắm rồi. Giờ tôi đang chống lại người bố
tôi chưa bao giờ có, và nó đang làm loạn đầu tôi.

“Trụ cột của
Guru là một phụ nữ trẻ rất thông minh tên là Audrey Bethune, một người
thực sự có triển vọng,” Goddard lẩm bẩm. “Nhưng tai họa này có thể khiến
sự nghiệp của con bé trật đường ray. Tôi thật không có kiên nhẫn với
sai sót ở quy mô như thế này.” Khi chúng tôi tiến đến phòng, ông đi chậm
lại. “Giờ, nếu anh có ý kiến, đừng ngại lên tiếng. Nhưng hãy cẩn thận -
đây là một nhóm chức cao và có chính kiến, và họ sẽ không tôn trọng anh
chỉ vì tôi vứt anh vào cuộc chơi đâu.”

Đội Guru tụ tập quanh bàn
họp lớn, chờ đợi căng thẳng. Họ ngước lên khi chúng tôi bước vào. Một
vài người cười và nói, “Chào Jock,” hoặc “Chào ông Goddard.” Họ trông
giống như những con thỏ sợ hãi. Tôi nhớ chuyện mình đã ngồi ở bàn này
cách đây không lâu. Có vài ánh mắt liếc tôi dò hỏi, vài lời thì thầm.
Goddard ngồi xuống ở đầu bàn. Gần ông là một phụ nữ da đen ở tầm tuổi ba
mươi, cùng người tôi thấy nói chuyện với Tom Lundgren và vợ hắn ở bữa
tiệc ngoài trời, ông vỗ vào bên cạnh bàn để bảo tôi ngồi xuống cạnh
mình. Điện thoại di động của tôi đã rung trong túi suốt mười phút nay
rồi, nên tôi lén lấy nó ra và liếc mã của người gọi. Một loạt cuộc gọi
từ một số tôi không nhận ra. Tôi tắt điện thoại đi.

“Chào các
bạn,” Goddard nói. “Đây là trợ lý của tôi, anh Adam Cassidy.” Một vài nụ
cười lịch sự, rồi tôi thấy một trong số các khuôn mặt đó thuộc về bà
bạn cũ Nora Sommers. Chó chết, mụ cũng ở trong đội Guru? Mụ mặc bộ vét
sọc đen trắng và tô son trát phấn. Mụ đón ánh mắt tôi và tươi cười rạng
rỡ như thể tôi là đứa bạn thời thơ ấu xa cách lâu ngày. Tôi lịch sự cười
đáp lại, tận hưởng khoảnh khắc đó.

Audrey Bethune, quản lý chương
trình, mặc bộ vét hải quân đẹp đẽ, áo cánh trắng và hoa tai núm nhỏ
bằng vàng. Chị có làn da sẫm màu, tóc bồng xịt gôm và ôm mặt. Tôi đã tìm
hiểu nhanh về tiểu sử của chị và biết chị xuất thân từ một gia đình
thuộc tầng lớp trung thượng lưu. Bố chị là bác sĩ, cũng như ông chị, và
mỗi mùa hè, chị lại ở khu nhà của gia đình ở thị trấn Oak Bluffs trên
đảo Vườn nho của Martha. Chị cười với tôi, để lộ khoảng trống nhỏ giữa
răng trước. Chị với tay ra sau lưng Goddard để bắt tay tôi. Lòng bàn tay
chị khô và mát. Tôi thấy ấn tượng với chị. Sự nghiệp của chị đang bấp
bênh.

Guru - dự án có mã SÓNG THẦN - là máy trợ giúp số cầm tay
siêu nạp, công nghệ tuyệt đỉnh và thiết bị hội tụ duy nhất của Trion. Nó
vừa là PDA, vừa là máy liên lạc, vừa là điện thoại di động. Nó có sức
mạnh của máy tính cá nhân trong một khối hai trăm ba mươi gam. Nó gửi
được thư, tin nhắn tức thời, dùng được bảng biểu, có trình duyệt
Internet hỗ trợ đầy đủ HTML và màn hình màu ma trận động TFT tuyệt vời.

Goddard hắng giọng. “Vậy tôi hiểu là chúng ta có một chút thử thách,” ông nói.

“Đó
là một cách nói, Jock,” Audrey nói trôi chảy. “Ngày hôm qua chúng tôi
vừa nhận được kết quả kiểm tra nội bộ, cho thấy chúng ta có một thành
phần bị lỗi. Màn hình tinh thể lỏng hoàn toàn hỏng.”

“À há,” Goddard nói với vẻ bình tĩnh tôi biết phải gượng ép. “Tinh thể lỏng không tốt, vậy hả?”

Audrey lắc đầu. “Rõ rành rành là hệ điều hành tinh thể lỏng bị lỗi.”

“Từng cái một?” Goddard hỏi.

“Đúng vậy.”

“Một
phần tư triệu thành phẩm có hệ điều hành tinh thể lỏng lỗi,” Goddard
nói. “Tôi hiểu rồi. Ngày giao hàng vào - bao giờ nhỉ? - ba tuần. Hừm.
Giờ như tôi nhớ - và cứ chỉnh lại nếu tôi nhầm - kế hoạch của các anh
chị là giao chúng trước khi kết thúc quý, nhờ đó góp vào doanh thu của
quý ba và cho chúng ta trọn vẹn mười ba tuần của quý Giáng sinh để thu
gom khoản doanh thu rất cần thiết.”

Chị gật đầu.

“Audrey,
tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng Guru là bậc thầy vĩ đại của đơn vị
này. Và như chúng ta đều biết, Trion đang trải qua một số khó khăn trên
thị trường. Cũng có nghĩa là việc giao hàng Guru đúng kế hoạch càng trở
nên tối quan trọng.” Tôi thấy Goddard nói thận trọng quá mức, và tôi
biết ông đang cố kìm nén sự khó chịu cực kỳ.

Giám đốc tiếp thị,
Rick Durant trông bóng mượt, buồn rầu đế vào, “Thật là một khó khăn lớn.
Chúng tôi đã thực hiện chiến dịch tiếp thị mở, đặt quảng cáo ở khắp nơi
rồi. ‘Máy trợ giúp số cho thế hệ tiếp theo.’” Hắn đảo mắt.

“Ờ phải,” Goddard lẩm bẩm. “Và có vẻ nó sẽ không được giao hàng cho
tới thế hệ tiếp theo.” Ông quay sang kỹ sư chính, Eddie Cabral, mặt
tròn, ngăm đen, đầu mái bằng kiểu lỗi thời. “Có vấn đề với bề mặt à?”

“Giá như vậy,” Cabral trả lời. “Không, cả con vi mạch chết tiệt đó sẽ phải làm lại, thưa Tổng Giám đốc.”

“Nhà sản xuất theo hợp đồng nằm ở Malaysia?” Goddard hỏi.

“Chúng
ta luôn may mắn với họ,” Cabral nói. “Dung sai và chất lượng luôn khá
tốt. Nhưng đây là vi mạch tích hợp chuyên dụng phức tạp. Nó phải dùng
màn hình tinh thể lỏng độc quyền của Trion chúng ta, và bánh ra lò không
được ngon cho lắm...”

“Vậy thay thế màn hình LCD thì sao?” Goddard cắt lời.

“Không, Tổng Giám đốc,” Cabral nói. “Không làm được nếu không chế tạo lại toàn bộ, dễ phải mất thêm tới sáu tháng.”

Tôi đột ngột ngồi dậy. Những biệt ngữ bật ra trước tôi. Vi mạch tích hợp chuyên dụng... màn hình LCD độc quyền của Trion...

“Đó
là bản tính của vi mạch tích hợp chuyên dụng,” Goddard nói. “Luôn có
bánh bị cháy. Hiệu suất như thế nào, được bốn mươi, năm mươi phần trăm
không?”

Cabral khổ sở. “Không phần trăm. Một lỗi hệ thống dây chuyền.”

Goddard mím chặt miệng, ông như thể sắp phát khùng. “Sẽ mất bao lâu để làm lại vi mạch tích hợp chuyên dụng?”

Cabral ngập ngừng. “Ba tháng. Nếu chúng ta may mắn.”

“Nếu chúng ta may mắn.” Goddard lặp lại. “Phải, nếu chúng ta may mắn.” Giọng ông to dần lên. “Ba tháng đẩy ngày giao hàng về tháng Mười hai. Không được chút nào, phải không?”

“Không, Tổng Giám đốc,” Carbal đáp.

Tôi gõ vào cánh tay Goddard, nhưng ông lờ tôi đi. “Mexico không sản xuất được cho chúng ta nhanh hơn à?”

Trưởng
nhóm sản xuất, người phụ nữ tên Kathy Gornick nói. “Có lẽ nhanh hơn một
hai tuần, cũng không giúp được chúng ta bao nhiêu. Và rồi chất lượng
tốt nhất cũng chỉ là dưới mức tiêu chuẩn.”

“Đúng là mớ bòng bong chết tiệt,” Goddard nói. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghe ông chửi thề.

Tôi cầm tờ đặc tả sản phẩm lên, rồi lại vỗ vào cánh tay Goddard. “Tôi xin ra ngoài một chút nhé?”

Tôi lao ra khỏi phòng, bước vào khu giải lao, mở điện thoại ra.

Noah Mordden không ngồi ở bàn nên tôi thử số di động, và gã trả lời ngay hồi chuông đầu tiên: “Sao thế?”

“Là tôi Adam đây.”

“Anh trả lời điện thoại rồi mà?”

“Anh nhớ con búp bê xấu xí trong phòng anh chứ? Con nói được ‘Ăn quần tao đi, Goddard’ ấy?”

“Lucille Hãy Yêu Em. Không cho cậu đâu. Tự đi mà mua lấy.”

“Có phải nó có màn hình tinh thể lỏng trong bụng không?”

“Cậu định làm gì thế, Cassidy?”

“Nghe này, tôi muốn hỏi anh về hệ điều hành tinh thể lỏng. Vi mạch tích hợp chuyên dụng.”

Vài
phút sau, khi tôi về phòng họp, trưởng nhóm kỹ sư và trưởng nhóm sản
xuất đang tranh cãi kịch liệt về việc liệu một màn hình tinh thể lỏng
khác có thể nhét được vào vỏ Guru nhỏ nhắn không. Tôi yên lặng ngồi lại
và đợi cuộc tranh luận lắng xuống. Cuối cùng tôi có cơ hội.

“Xin lỗi,” tôi nói, nhưng không ai để ý.

“Ông thấy đấy,” Eddie Cabral nói. “Đây chính là lý do tại sao chúng ta phải hoãn đợt xuất xưởng lại.”

“Chúng ta không đủ tiền cho việc lỡ đợt xuất xưởng của Guru,” Goddard bật lại.

Tôi hắng giọng. “Xin cho tôi một giây.”

“Adam,” Goddard nói.

“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ,” tôi nói, “nhưng còn nhớ con búp bê rô bốt Lucille Hãy Yêu Em không?”

“Chúng
ta đang làm gì thế này,” Rick Durant càu nhàu, “đi bơi ở Hồ Hỏng Chuyện
à? Đừng nhắc tới nó nữa. Chúng ta giao hàng nửa triệu con búp bê xấu xí
đó và bị trả lại hết.”

“Đúng vậy,” tôi nói. “Vì thế mà ta có ba
trăm nghìn vi mạch tích hợp chuyên dụng, màn hình LCD tinh thể lỏng độc
quyền của Trion, nằm trong nhà kho tại Van Nuys.”

Vài tiếng khúc
khích, có cả tiếng hô hố bật ra rõ ràng. Một kỹ sư nói với người khác,
đủ to để mọi người đều nghe được. “Anh ta biết gì về đầu nối không vậy?”

Người khác nói, “Thật khôi hài.”

Nora nhìn tôi, nhăn mặt thông cảm giả tạo, và nhún vai.

Eddie
Cabral nói. “Giá mà dễ như thế, ừm, Adam. Nhưng vi mạch tích hợp chuyên
dụng không thay thế nhau được. Chúng phải tương thích đầu nối.”

Tôi gật đầu. “Vi mạch tích hợp chuyên dụng của Lucille dùng mảng đầu nối SOLC-68. Không phải cùng mảng nối với Guru sao?”

Goddard trân trối nhìn tôi.

Chung quanh chỉ có những nhịp im lặng và tiếng lật giấy sột soạt.

“Đầu nối SOLC-68,” một kỹ sư nói. “Phải, dùng được đó.”

Goddard nhìn quanh phòng, rồi vỗ bàn. “Vậy thì được rồi,” ông nói. “Chúng ta còn đợi gì nữa?”

Nora tươi cười ướt át với tôi và giơ ngón tay cái lên.

Trên
đường về văn phòng, tôi lại lấy điện thoại di động ra. Năm tin nhắn,
tất cả đều từ cùng một số, và một được ghi “Riêng tư”. Tôi bật thư thoại
lên và nghe thấy tiếng Meacham, cái giọng xun xoe không lẫn đi đâu
được. “Arthur đây. Tôi không nghe được tin gì từ anh trong ba ngày qua.
Không chấp nhận được. Gửi thư cho tôi ngay trưa nay nếu không sẽ đón
nhận hậu quả.”

Tôi giật mình. Chuyện hắn gọi tôi, đó là việc mạo hiểm sự an toàn dù cuộc gọi được định tuyến như thế nào đi nữa, đủ cho thấy hắn nghiêm túc ra sao.

Hắn nói đúng: tôi không giữ liên lạc. Nhưng tôi không định bắt lại liên lạc. Xin lỗi nhé, anh bạn.

Tin
tiếp theo từ Antwoine, giọng cao và căng thẳng. “Adam, anh phải đến
bệnh viện ngay,” anh nói trong tin đầu tiên. Tin thứ hai, thứ ba, thứ
tư, thứ năm - tất cả đều của Antwoine. Giọng anh càng lúc càng cấp bách.

“Adam, anh ở chỗ quái quỷ nào vậy? Thôi nào, trời ạ. Đến đây ngay bây giờ đi.”

Tôi
qua văn phòng của Goddard - ông vẫn còn nói chuyện phiếm với vài người
trong đội Guru - và bảo Flo, “Chị bảo giùm Jock tôi có việc khẩn cấp
nhé? Việc của bố tôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3