Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 02 phần 1
2
Cliff Harding khẳng định rằng cái thẻ tín dụng này chắc
chắn là của người phụ nữ ngồi đối diện với anh trong nhà hàng hôm thứ
hai tuần trước. Lẽ ra anh cũng chẳng đế ý đến chị đâu, nhưng rốt cuộc
anh vẫn phải tìm cách báo cho chị biết. Họ là hai người duy nhất trong
quán Pancake Palace vào chiều hôm ấy. Đám đông đến ăn trưa ở quán đó
cũng đã về hết, mà nếu cho rằng người cầm thẻ nằm trong đám khách đến ăn
chiều thì lại càng không thể bởi lúc ấy sớm quá.
Người phụ nữ ấy
khá hấp dẫn và chỉ xấp xỉ tuổi anh. Thế nhưng chị có vẻ hơi bối rối mỗi
khi bị anh bắt gặp đang mải mê đuổi theo những suy nghĩ của mình. Anh sẽ
rất ngạc nhiên nếu chị còn nhớ được anh cũng đã ở đó. Họ đã thanh toán
bữa trưa cùng một lúc và việc đã xảy ra như trời định trước vậy. Hóa đơn
của anh thì chính xác nhưng chính cái thẻ tín dụng của Grace Sherman mà
anh đã nhét nhanh vào ví mình thì lại không. Đương nhiên là chị đã cầm
thẻ của anh.
Suốt cả tuần bận rộn với hàng núi công việc khiến
Cliff đã quên bẵng việc mình cầm thẻ tín dụng của người khác. Nếu một
nhân viên chu đáo ở hiệu thuốc không chỉ cho anh biết thì có lẽ còn lâu
anh mới nhận ra việc đó. Ngay khi về đến nhà, anh tìm ngay số điện thoại
của Grace Sherman trong danh bạ nhưng chẳng may anh không tìm được số
của chị. Tuy nhiên, anh đã tìm thấy trong danh sách ấy có một cái tên D
& G Sherman ở căn nhà số 204 Rosewood, khu vịnh Cedar. Tiếng thoại ở
máy trả lời tự động là giọng một phụ nữ nên anh đã để lại lời nhắn và
chờ chị gọi lại cho anh. Vậy mà chẳng có ai gọi cả và anh nghĩ là mình
đã gọi điện nhầm cho người cũng có tên Sherman đó. Bây giờ việc anh phải
làm là nên đưa lại tấm thẻ tín dụng đó cho chủ quản lý nhà hàng
Pancake Palace và yêu cầu ông ấy lấy lại thẻ tín dụng giúp anh. Sau đó,
Cliff đã tìm thấy lý do để lái xe đến khu vực vịnh Cedar. Bà Charlotte
Jeferson đã gọi điện cho anh hồi tháng Sáu và nói với anh về một người
ông mà anh chưa một lần gặp mặt. Cliff chẳng có một ấn tượng tốt đẹp nào
về Tom Harding, ngay cả khi biết ông là một nghệ sĩ cao bồi có khả năng
đổi giọng nổi tiếng từ cuối những năm ba mươi đến giữa những năm năm
mươi. Tom Harding đã bỏ rơi bà nội Cliff và bố anh để chạy theo tiếng
gọi của danh vọng. Vào cuối cuộc đời mình ông ta bỗng cảm thấy ân hận vì
đã gây ra nỗi đau khổ cho gia đình mình. Nhưng lúc ấy thì đã quá muộn
rồi. Cliff chính là thằng cháu nội duy nhất của ông và - ít nhất là theo
lời bà Charlotte Jefferson - thì ông già kia đã có ý định liên lạc với
anh.
Bà Charlotte đã ở tuổi thất thập rồi. Thế nhưng bà lại là một
người phụ nữ đầy sức sống và nhân hậu. Bà đối xử rất tốt với ông của
Cliff. Đó là khi bà tình nguyện làm việc ở Trung tâm An dưỡng ở vịnh
Cedar. Bà đã gặp và lập tức yêu quý ông già này. Charlotte kể rằng họ là
những người bạn tốt của nhau.
Ông già Tom đã mất khả năng giao
tiếp sau một trận đột quỵ. Thế nhưng rõ ràng là bà Charlotte vẫn có thể
nói chuyện được với ông. Bà kể với Cliff rằng ông Tom đã trao cho bà một
chiếc chìa khóa lúc làm chung. Sau khi tìm hiểu, bà khám phá ra nhiều
kỉ vật cá nhân của ông trong phòng kho và đi đến kết luận ông Tom là một
ngôi sao điện ảnh đóng phim cao bồi trên truyền hình một thời.
Cliff là người họ hàng duy nhất còn sống sót của ông Tom nên anh đã có quyền được trao lại những kỷ vật này.
Lúc
đầu, Cliff định sẽ chẳng dính dáng gì với ông già này cả. Thế nhưng
bà Charlotte không nghe. Bà vẫn đảm đương nhiệm vụ cao cả của mình đối
với ông Tom, rằng tất cả những tấm áp phích quảng cáo, những kịch bản
phim đã được đánh máy và cả khẩu súng lục của ông nữa - đều phải được
giao lại cho Cliff, bất chấp Cliff có muốn giữ hay không.
Khi
Cliff gặp bà Charlotte, anh đã hiểu tại sao ông nội anh lại cảm thấy rất
thoải mái bên người phụ nữ già nua lớn tuổi hơn và tại sao chỉ qua có
một mùa hè thôi, họ đã thân thiết nhau đến vậy.
Anh đã tạo thói
quen ghé thăm bà hoặc gọi điện cho bà theo định kỳ hai tuần một lần. Có
vẻ như bà cũng rất thích những chuyến viếng thăm này. Bà đã rất tự hào
khoe hai đứa con của mình và các cháu bà nữa. Con trai bà, William đang
sống ở miền Nam, nếu như bà nhớ chính xác, còn cô con gái Olivia là một
thẩm phán tòa án dân sự ở ngay vịnh Cedar này. Cliff chưa gặp Olivia
nhưng anh băn khoăn tự hỏi không hiểu trên đời có người phụ nữ nào lại
thật sự tuyệt vời như những gì mẹ họ hay nói về họ không.
Giờ thì
Cliff cũng đã dành thời gian nghiên cứu những kỷ vật mà bà Charlotte đã
lôi ra từ phòng kho rồi. Và anh thấy biết ơn bà vì những gì bà đã làm.
Anh nghĩ mãi vẫn chưa ra có cách gì hơn để cảm ơn bà. Tốt nhất vẫn là
tặng lại cho bà những tấm áp phích quảng cáo phim mà anh đã cất công làm
viền và đóng khung cho chúng. Bà Charlotte đã thật lòng yêu mến ông Tom
và chuyện đó xảy ra trước khi bà biết ông là ngôi sao điện ảnh cơ mà.
Cliff
đỗ chiếc xe tải ở dốc đối phía trên khu vịnh nhỏ, hướng bánh xe về sát
lề đường. Tay cầm theo tấm áp phích cồng kềnh, anh bước lên mấy bậc tam
cấp dẫn vào gia đình lớn của bà. Cũng như mọi khi, chú mèo “gác cổng”
Harry vẫn đang cuộn tròn bên cửa sổ phòng khách. Thậm chí trước khi
Cliff bấm chuông anh đã nghe thấy tiếng bà Charlotte vặn khóa cửa.
Anh
chưa bao giờ có dịp đếm xem nhà bà Charlotte có bao nhiêu cái khóa.
Nhưng anh nghĩ rằng Houdini lẽ ra không nên ở bên trong. Anh không chắc
bà muốn giấu một điều gì quan trọng, anh biết lằng vật gì quý giá thể
nào cũng được chôn giấu trong một đống quần áo lót như bà đã từng làm.
Anh cũng biết rõ là trong câu chuyện của anh với bà Chariotte, bà ấy
muốn khai thác ở anh một điều gì đó.
“Ôi Cliff đến đấy à”, bà vui
mùng reo lên, tay đẩy chốt để mở khóa hết khóa thứ nhất rồi đến khóa thứ
hai. “Ngạc nhiên làm sao. Thế mà cháu chẳng báo trước cho ta là cháu sẽ
rẽ qua. Thế nào ta cũng sẽ nướng cho cháu một ít bánh bích quy”.
Đó
chính là lý do mà anh không gọi điện trước. Bà lão này rõ là đang muốn
làm cho anh béo lên đây. Về điểm này thì anh đâu cần sự giúp đỡ của ai -
anh đã phát tướng từ lúc tuổi còn trung niên và phải tốn công lắm mới
giảm được. Đến bây giờ anh cũng đã tiêu được mười cân so với hồi đầu
năm, anh thề rằng thà róc đá còn dễ hơn thế này. Cho tới khi về hưu thì
anh chẳng còn phải lo chuyện cân nặng của mình nữa.
“Cháu mang đến
cho bác cái này hay lắm”, anh nói khi bà mở cánh cửa bình phong cho
anh. Harry ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Cliff và nhận ra anh là
người bạn của gia đình nên nó lại nhắm mắt và quay lại với giấc ngủ trưa
của mình.
“Cháu ngồi đi, bác sẽ đi pha trà cho cháu”, bà Charlotte đon đả mời Cliff. “À, ta có mấy cái bánh nghiền cho cháu đây”.
“Không
phải phiền phức thế đâu”. Cliff biết phản đối thế cũng chẳng ăn thua gì
nhưng dù sao vẫn muốn nói. Anh chỉ muốn ở lại đó trong vài phút thôi.
Sau khi rời khỏi nhà bà Charlotte, anh còn phải mang tấm thẻ tín dụng
của Grace Sherman đến quán Pancake nữa. Có thể anh phải hỏi
bà Charlotte xem bà có biết ai là Grace không. Vì bà cũng là người già
cả ở vịnh Cedar này mà. Có lẽ bà quen biết hầu hết mọi người ở đây cũng
nên.
“Chắc cháu đói lắm rồi”, bà Charlotte nói, giọng có vẻ xót xa pha chút giận dỗi vì anh từ chối lời mời của bà.
“Bác
Charlotte này”, anh nói giọng tha thiết, “bác mở quà ra đi”. Món quà
không được gói ghém cẩn thận nhưng cửa hàng đã đóng khung lại và cho nó
vào một hộp bìa các tông kín.
Bà Charlotte ngước nhìn anh vẻ ngạc nhiên. “Cháu tặng ta đấy ư?”
Anh mỉm cười gật đầu, cảm thấy thú vị vì bà Charlotte phản ứng bằng vẻ bối rối đầy cảm động.
Bà
Charlotte là tuýp phụ nữ lúc nào cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi
cho ai bất cứ cái gì nhưng lại thấy áy náy khi nhận quà của người khác.
Bà
mở chiếc hộp, Cliff giúp bà tháo khung. Anh dựng tấm áp phích lên và
nghe tiếng bà thở gấp khi nhận ra đó là món quà gì. Bà vội lấy tay che
miệng, đôi mắt màu xám bạc đã ngấn đầy nước mắt.
“Ôi Cliff, lẽ ra cháu không nên làm thế này”, bà nói mắt vẫn mở to vì kinh ngạc. “Món quà này quá quý giá đối với ta”.
“Bác
đừng nói thế. Cháu chắc rằng ông nội cháu rất muốn bác giữ nó mà. Nếu
không mang nó đến cho bác thì cháu cũng chẳng thể giữ nổi cái nào nữa”.
Cliff cũng không biết gì về ông nội của anh cả, ngoài mấy điều sơ sơ qua
lời ba anh kể lại. Bây giờ anh không còn nhìn ông Tom như một người ích
kỷ chỉ biết chạy theo danh vọng mà chỉ thấy đó là một ông già đã ăn năn
hối hận muốn trở lại những năm tháng xưa, để chọn con đường khác đúng
đắn hơn.
“Cháu đúng là bướng bỉnh”, bà Charlotte cau mày ngắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh
không thể phủ nhận điều đó. Bà đã rất kiên định để gọi điện và viết
thư. Nếu Cliff không tới bậc cửa nhà bà, anh nghĩ bà cũng sẽ đích thân
mang tất cả mọi thứ trả lại cho anh bằng cách phiêu lưu trên một chiếc
xe mà anh chắc rằng chưa bao giờ được lái với vận tốc quá bốn mươi dặm
một giờ.
Bà Charlotte với chiếc khăn mùi xoa bằng đăng ten được
gấp nếp gọn gàng trong túi chiếc tạp dề và hỉ mũi rất to vào đó. “Ta
chẳng biết phải nói gì nữa Cliff à”.
“Bác có muốn cháu treo nó lên không ạ?”.
“Ừ ừ, cháu treo lên giúp ta đi”.
Anh
đã nghĩ trước đến việc phải giúp bà Charlotte treo tấm áp phích lên.
Bỗng bà hỏi anh. “Cháu có nghĩ là treo ở trong phòng ngủ của ta thì sẽ
rất hợp không?”
“Cháu nghĩ đó là một sáng kiến hoàn hảo đấy bác
ạ”. Anh khẳng định với bà như vậy. Anh đi dọc hành lang dài theo chân bà
đến phòng ngủ chính ở tít cuối căn nhà. Chiếc giường đôi kê sát tường
một bên thành cong cong uốn lượn. Một chiếc bàn trang điểm cổ điển với
một tấm gương lớn được kê phía đối diện trong căn phòng. Một chiếc ghế
êm ái với đệm bọc màu xanh rất đẹp và một cái bàn với chiếc đèn đọc sách
khá xinh xắn. Mắt hướng về chồng sách cao trên bàn, anh đoán rằng chắc
bà toàn đọc sách ở đó.
“Treo ở đây có được không nhỉ?”, bà Charlotte hỏi, tay chỉ về phía khoảng tường trắng trống trơn phía đầu giường.
Phía
trên chiếc bàn trang điểm treo rất nhiều tranh ảnh. Thế nhưng Cliff vẫn
không có dịp chiêm ngưỡng chúng. Tuy nhiên mắt anh chợt dừng lại ở một
bức ảnh. Bà Charlotte thấy anh chăm chú vào bức ảnh đó thì tiến lại và
giải thích. “Đó là Olivia hồi sáu tháng tuổi đấy”. Bà nói và chỉ vào bức
ảnh của cô bé và nói thêm. “Hồi ấy nó là một đứa trẻ phi thường”.
Cliff
mỉm cười. Cô bé Olivia sáu tháng tuổi đang mút đầu ngón chân và há cái
miệng không răng cười toe toét. Anh không thể tưởng tượng được nữ thẩm
phán sẽ nói gì nếu như biết anh đã nhìn thấy bức ảnh này của cô ta.
“Mẹ
ơi?”, khi đang ngắm bức ảnh cô con gái của bà Charlotte, anh bỗng nghe
tiếng một phụ nữ gọi với từ phòng khách. “Mẹ vẫn ổn đâu chứ? Con thấy
cửa trước mở và...”.
“Ôi con đấy à…”, bà Charlotte lao ra khỏi phòng ngủ. “Olivia về đấy hả con?”.
“Con
thấy mẹ không khoá cửa, mà mẹ có bao giờ...”. Olivia bỏ lửng câu nói
khi nhìn thấy bà Charlotte ở hành lang. Chị ngừng lời ngay lập tức khi
thấy Cliff bước ra khỏi phòng ngủ của bà.
Olivia hết nhìn mẹ lại sang Cliff.
“Xin
chào cô”, anh lên tiếng trước, cảm thấy thú vị trước cái nhìn bối rối
ấy. Olivia đã trưởng thành và là một phụ nữ khá hấp dẫn. Có lẽ bây giờ
không phải lúc hỏi xem chị có còn đủ lanh lẹ để nâng được chân cho lên
miệng mà mút nữa không. Dù vậy, anh vẫn không nén nổi buồn cười. Hai mẹ
con bà Charlotte giống nhau nhất là ở đôi mắt. Nếu không biết trước
Olivia là một thẩm phán, có lẽ anh vẫn đoán chị đang đảm đương một chức
vụ đáng kính nào đó bởi cách nhìn nghiêm nghị và đạo mạo. Chị cao vừa
phải, chắc cũng ở độ tuổi của anh, và mái tóc thì vẫn ẩn hiện một màu
nâu rạng rỡ.
“Tôi tên là Cliff Harding”, anh tự giới thiệu rồi bước lên phía trước và đưa tay ra.
Bà Charlotte vội giải thích. “Anh ấy là cháu nội của ông Tom con ạ. Anh ấy đang giúp mẹ treo tấm áp phích mà anh ấy đã tặng mẹ”.
Olivia cau mày lại khi bắt tay Cliff. “Ôi Chúa ơi, anh đúng là Cliff Harding rồi”.
“Thì mẹ cũng vừa giới thiệu với con đấy thôi”, bà Charlotte lẩm bẩm.
“Anh ấy cầm tấm thẻ tín dụng của Grace”.
Thực ra Cliff chi biết là Grace đang cầm thẻ tín dụng của anh mà thôi. “Cô biết Grace Sherman à?”
Olivia gật đầu. “Bọn tôi là bạn bè thân từ nhiều năm nay rồi. Cô ấy định bụng tối nay sẽ trả thẻ lại cho anh”.
Bà
Charlotte chẳng hiểu mô tê gì, bà nhìn hết người này đến người kia, cứ
như thế những gì bà vừa nghe thấy chỉ là một trò đùa vậy.
Cliff kể lại sự việc một cách chi tiết nhất cho bà nghe.
Bà
Charlotte khuyên anh. “Cháu nên giải quyết việc này ngay đi. Bác thì
chẳng bao giờ dùng thẻ tín dụng cả. Dùng thẻ đó chẳng khác gì đem tiền
cho bọn cướp”.
Anh nói. “Thì cháu cũng đang mong lấy lại được cái thẻ của cháu lắm chứ. Bác có nghĩ là cháu nên đến nhà Grace không ạ?”
“Cô
ấy làm việc ở thư viện cháu ạ”. Bà Charlotte bảo anh. “Cháu đỗ xe ở đây
rồi đi bộ đến đó cũng được. Chỉ cách đây có vài đoạn đường thôi mà. Và
ta không nghĩ còn nhiều buổi chiều nắng tươi đẹp như thế này nữa đâu”.
“Tôi
nghĩ là anh nên gặp Grace”. Olivia khích lệ anh, và quay đi không nhìn
chằm chằm vào anh nữa. Cliff bỗng cảm thấy như anh vừa bỏ lỡ điều gì rất
thú vị trong ánh mắt của Olivia.
“Ừ đúng đấy”. Bà Charlotte tán
thưởng. “Olivia nói đúng đấy cháu ạ. Cháu nên gặp Grace. Cô ấy nên gặp
một người bạn trai sau khi Dan đã xử sự với cô ấy như thế”.
“Dan là chồng cô ấy, à, đã từng là chống cô ấy. Tự nhiên hồi đầu năm anh ta lại mất tích”.
Hai
người phụ nữ quay ra bàn tán về người chồng tên Dan đó và cả những phán
đoán của họ nữa, rằng anh ta bỏ trốn theo người đàn bà khác.
“Grace
đã làm thủ tục ly dị hôm thứ hai tuần trước”, Olivia kể cho anh nghe.
Hóa ra lại trùng với cái ngày có chuyện xảy ra với chiếc thẻ tín dụng.
Không nghi ngờ gì nữa, có lẽ lúc đó cô ấy buồn chán quá mà đâm ra lơ
đãng chăng. Hẳn là cô ấy đã rất cô đơn nữa. Mặc dù vậy, Cliff vẫn có thể
nhận ra dù cô có lẫn vào đám đông đi chăng nữa.
Cliff thấy Grace
Sherman giống như một bông hoa dại của núi rừng. Thường thì anh cũng
chẳng thích thơ văn anh cũng không hiểu tại sao mình lại đi lồng ghép
Grace vào hình ảnh và lời lẽ bay bướm như vậy, nhưng thực sự là hình ảnh
ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh. Đó là một bông hoa tươi thắm, nở rạng
rỡ giữa trời bất chấp bão táp, gió mưa và gian khổ. Anh cố gắng không
nghĩ đến nữa, nhưng hình ảnh Grace cứ mãi ám ảnh anh, làm cho anh không
nguôi nhớ đến. Đã quá lâu rồi anh chẳng ngắm nhìn người phụ nữ nào giống
như kiểu anh đã từng ngắm Grace.
Anh lẩm bẩm. “Cháu sẽ đi bộ đến thư viện bác ạ”.
Olivia mắt sáng lên tán thưởng. “Hay quá”.
Con
gái bà Charlotte có vẻ ủng hộ việc anh đi đến đó. Cũng có thể là cô ta
đang muốn khích lệ anh gặp bạn mình. Nếu đúng vậy thì Cliff chẳng cần
phải có sự khích lệ hay cố gắng nào cả, bản thân anh cũng rất muốn điều
đó. Sau khi tạm biệt bà Charlotte và Olivia, anh rời khỏi căn nhà và lao
xuống dốc hướng về phía bến tàu. Đây là lần đầu tiên anh đến thư viện
này. Anh dừng lại để ngắm nhìn những bức tranh được khắc họa bên ngoài
tường thư viện. Cũng có vài bức tranh tường trong thị trấn khiến anh
ngưỡng mộ này.
Grace Sherman đứng ngay ở bàn đầu khi Cliff bước
vào thư viện. Chị nhìn anh rất nhanh khi anh tiến lại quầy. “Tôi giúp gì
được anh ạ?”
“Tôi là Cliff Harding đây, anh nói và chờ xem chị phản ứng ra sao.
Cũng
phải mất một khoảnh khắc cái tên của anh mới gây ấn tượng. “Ôi chào
anh. Hóa ra anh là người đã cầm thẻ tín dụng của tôi và tôi lại cầm thẻ
của anh à? Tôi xin lỗi nhé. Lẽ ra tôi đã phải nhận ra anh ngay mới phải.
Anh chờ tôi một lát được không, tôi vào lấy cái ví đã nhé”. Grace hít
một hơi thở thật sâu rồi quay ra bảo anh. “Tôi còn đang định tối nay sẽ
gọi điện cho anh đây”.
“Tôi cũng thấy Olivia bảo vậy”.
“Anh biết Olivia à?”.
“Chúng tôi gặp nhau ở nhà bà Charlotte hồi chiều”.
Lại
một thoáng do dự, cứ như thể Grace phải cần thời gian để ghép các chi
tiết của câu chuyện lại. “Anh là cháu của ông Tom Harding đấy à? Lúc nào
bà Charlotte cũng nhắc đến anh. Tôi xin lỗi nhé, tôi chẳng nhận ra anh
ngay. Phiền anh đợi tôi một chút”.
“Không sao cả”.
Grace
biến mất sau cánh cửa một căn phòng nhỏ ngay phía sau quầy mượn sách và
nhanh chóng quay lại với chiếc ví trên tay. Tấm thẻ tín dụng của anh
được cất trong một cái phong bì nhỏ màu trắng. Họ đổi thẻ cho nhau, cùng
phá lên cười vì sự nhầm lẫn của mình rồi đứng nhìn nhau đầy bối rối
trong vài giây. Hoặc là bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ cả. Cliff nghĩ
nhanh và quyết định “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ có dịp nói chuyện trong
một bữa tối nào đó”. Đã nhiều năm nay anh không hẹn hò với một người phụ
nữ nào cả. Vậy nên anh cảm thấy hơi khó khăn khi mở lời. Không thấy
Grace trả lời, anh nghĩ có lẽ mình đã thất bại.
“Ăn tối ạ? Chỉ có hai chúng ta thôi ư?”. Cuối rùng thì Grace cũng lên tiếng.
Cliff
nói nhanh. “Tôi đã ly hôn được năm năm rồi. Từ lúc vợ tôi bỏ đi, tôi
chưa bao giờ hẹn hò với người phụ nữ nào khác. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc
tôi phải tìm lấy một người bạn”.
“Tôi hiểu”, chị trả lời, lại
nhìn anh lần nữa. “Ý tôi là…” Chị dừng lại và hít một hơi thở thật sâu
nữa. “Cảm ơn anh”. Chị đưa tay lên sờ vào cổ. “Anh không biết là anh đã
làm tôi vui thế nào khi anh đề nghị điều đó. Nhưng dở một nỗi tôi chưa
sẵn sàng”.
Đó là một câu trả lời thật lòng. “Thế theo cô thì khi nào sẵn sàng được?”.
“Bây
giờ tôi chưa thể nói được. Tôi mới làm thủ tục ly dị. Tôi không muốn
hẹn hò gặp gỡ ai cho đến khi tôi thật sự được tự do về pháp lý để làm
điều đó”. Chị nhìn đi nơi khác. “Tôi đoán là anh đã nghe nói về chồng
tôi rồi đúng không?”.

