Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 381 - 382
Chương 381
Cô từ từ mở mắt. Cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tất
cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng. Nơi này hình như là bệnh viện…
Sao lại như vậy? Sao cô lại ở bệnh viện được? Cô cố ngồi
dậy, kí ức từ từ trở về… Cô thấy mình trong phòng họp của L&K… sau đó cô
đột nhiên cảm thấy choáng váng, cuối cùng trước mắt chỉ toàn là màu đen… Hình
như cô bị ngất xỉu…
Chỉ là ngồi đàm phán vài giờ mà cũng bị ngất xỉu, xem ra cô
đã quá chiều chuộng bản thân mình rồi… Cô thở dài xuống giường, đi ra khỏi
phòng bệnh. Khi đi dọc trên hành lang ngoài cửa phòng bệnh của mình, cô nghe
thấy một giọng nói quen thuộc, vì vậy từ từ đi tới…
Doãn Lạc Hàn đang quay lưng lại phía cô, nói chuyện với bác
sĩ. Tiếng bác sĩ rõ mồn một chui vào trong lỗ tai của cô “…… Phu nhân đã mang
thai hơn ba tháng, nhưng thể chất của phu nhân lại quá yếu, vì vậy bị hạ huyết
áp… Về sau phải chú ý cho phu nhân ăn nhiều hơn, nhất là vào bữa sáng, thức ăn
phải đủ chất……”
Bác sĩ nói cô mang thai, hơn nữa lại đã hơn ba tháng? Cô
không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của
Doãn Lạc Hàn, cô lại càng kinh ngạc hơn.
“Buổi sáng tôi vẫn thường cho cô ấy uống thuốc dưỡng thai…
Nhưng xem ra là chưa đủ……”
Hắn biết cô mang thai! Thì ra là hắn đã biết từ lâu! Doãn
Lạc Hàn, anh là đồ đáng ghét! Cô tức giận dẫm dẫm chân, xoay người đi về phía
cầu thang.
Không ngờ hắn nghe thấy tiếng động, quay người lại, vội chạy
theo cô. Chỉ mấy giây sau, thân thể của cô đột nhiên bay lên không, hắn bất ngờ
bế cô lên.
“Anh tránh ra! Bỏ em xuống! Có nghe thấy em nói không hả, bỏ
em xuống……” Cô tức giận giãy dụa trong lòng hắn. Thì ra hắn đã sớm biết, nhưng
lại giấu diếm cô, mà lại giấu lâu như vậy… Thì ra khi cô nhìn thấy bít tết,
thấy buồn nôn là do cô đang mang thai… vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng cô ăn
lung tung cái gì nên mới buồn nôn như vậy…
“Không!” Hắn kiên quyết “Em nghĩ rằng anh không biết hay
sao? Bỏ em xuống để em bỏ đi à?!”
“Em……” Cô buồn bực lườm hắn một cái. Đồ đáng ghét, tại sao
anh luôn nhìn thấu suy nghĩ của tôi như vậy?!
Thấy cô đã ngoan ngoãn hơn một chút, hắn hôn nhẹ lên môi cô
một cái “Huyên, đừng nóng giận nữa… Phụ nữ có thai tức giận sẽ làm ảnh hưởng
đến thai nhi đó…”
Cô không nói gì, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình,
có chết cũng không ngờ rằng đã có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại trong cơ thể
mình. Trong lòng cô nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp…
Xe thể thao dừng trước cổng Doãn trạch. Doãn Lạc Hàn quay
sang nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi “Huyên, em còn trách anh sao? Chẳng lẽ em không
thích con của chúng ta sao?”
“Đây là hai việc khác nhau, anh không nên gạt em!” Cô thở
phì phì nói xong, đẩy cửa xuống xe.
“Nói như vậy là em thừa nhận em thích con của chúng ta rồi!”
Hắn vui sướng nói, vội xuống xe theo cô.
Cô hừ lạnh coi như không nghe không thấy. Vẫn còn hờn dỗi,
cô không chờ hắn mà đi thẳng vào trong biệt thự, không ngờ lại thấy một thân
ảnh trong phòng khách.
“Ha ha…… Mân Huyên đã về rồi!” Doãn Lương Kiến buông tờ báo
trong tay xuống, vui tươi hớn hở nhìn cô.
Cô giật mình nhớ tới hôm nay là ngày bố nuôi xuất viện. Cô
ngại ngùng chào “Bố nuôi……”
Doãn Lương Kiến bật cười, tiếng cười sang sảng vang vọng
trong cả căn nhà “Ha ha…… Phải sửa! Sau này chúng ta chính là người một nhà
rồi, phải gọi là “bố” chứ không phải “bố nuôi” nữa! Không biết bao giờ bố mới
được con dâu mời chén trà đây?”
Cô nghĩ đến nội dung tờ báo hôm nay, gương mặt xinh đẹp đỏ
bừng. Chắc chắn bố nuôi đã đọc báo rồi nên mới nói như vậy…
Lúc này, Doãn Lạc Hàn đi vào trong phòng khách, nghe tiếng
bọn họ nói chuyện, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng “Chúng tôi tính tháng
sau cử hành hôn lễ.”
“Tháng sau? Được, được, để bố chọn ngày tốt! Lâu lắm rồi
không có chuyện vui như thế này, lần này bố nhất định phải làm một đám cưới
thật lớn cho hai đứa……” Doãn Lương Kiến cười híp mắt, đi lên lầu chọn ngày.
Người này luôn luôn tự quyết định mọi chuyện, ngay cả việc
hỏi ý kiến cô cũng không có! Cô lườm hắn một cái, tức giận nói “Muốn kết hôn,
anh tìm người khác mà kết hôn!”
Cô nói xong thì chạy nhanh lên phòng, cảm thấy rất tủi thân.
Hắn nghĩ cô là người nhẫn tâm, sẽ vứt bỏ con của bọn họ sao? Đứa nhỏ là kết
tinh tình yêu của hai người, cô đương nhiên sẽ vô cùng quý trọng! Lẽ ra hắn
không nên giấu diếm cô lâu như vậy…
Cô đứng trước cửa sổ, giơ tay định kéo màn lại, đột nhiên bị
một vòng tay rắn chắc ôm lấy từ phía sau, cả người dựa vào một thân thể to lớn
ấm áp.
“Anh sai rồi… Là anh sợ em không chấp nhận đứa nhỏ, làm
chuyện điên rồ… Là lỗi của anh……” Hắn khàn khàn nói nhỏ bên tai cô “Cũng là bởi
anh yêu em, quá yêu em, cho nên anh mới tha thiết muốn chúng mình có con… Em
biết không? Đã bao lần anh nằm mơ, mơ thấy con của chúng ta sinh ra, nếu là con
gái sẽ xinh đẹp giống như em, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng sẽ độc
đáo như em……”
Nghe xong những lời ngọt ngào đó, sự tức giận trong lòng cô
đã tan biến đi hết, nhưng cô vẫn không nhìn được muốn trêu chọc hắn một chút,
giả bộ giận dỗi nói “Ý anh là tính tình em không tốt phải không?”
“Đương nhiên là không phải.” Hắn hôn hai má của cô “Trong
lòng anh, em là viên ngọc quý nhất, độc nhất vô nhị. Anh xin thề cả đời này sẽ
luôn quý trọng, nâng niu em…”
Cô bật cười, đáy lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Tình yêu của
hắn khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật mãn nguyện, thật an lòng “Nhưng em thích
con trai cơ, làm sao đây?”
“Cho dù em sinh con trai hay con gái, anh đều thích.” Hắn
cười nhẹ ôm chặt cô, lại thở dài “Chỉ có điều em gầy quá… Bác sĩ đã nói rồi đó,
phải bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng cho em… Từ giờ trở đi, em phải nghe lời
anh, ăn thật nhiều, biết chưa?”
“Vâng.” Cô mỉm cười gật đầu “Vì con của chúng ta, em sẽ cố
gắng ăn thật nhiều!”
Chương 382
Trên bàn ăn tối chỉ có cô và Doãn Lạc Hàn. Quản gia nói lão
gia đang ở trong phòng chọn ngày, bảo họ cứ ăn cơm trước đi. Nhưng đến khi hai
người họ ăn xong rồi, Doãn Lương Kiến vẫn chưa xuống ăn.
Đó là ba nuôi còn chưa biết chuyện cô mang thai đó… chứ nếu
biết, không biết ông sẽ hưng phấn đến thế nào nữa… Cô đang uống tổ yến, nghĩ
đến vẻ mặt vui mừng của ba nuôi mà bật cười.
“Làm sao mà cười vui vậy?” Doãn Lạc Hàn dùng khăn tay lau
miệng, giọng nói tràn ngập yêu chiều “Cứ uống từ từ thôi, đừng vội.”
Cô mỉm cười ấm áp trước sự quan tâm của hắn, sau đó lại đột
nhiên nhớ ra một việc quan trọng “Đúng rồi, hôm nay là thứ mấy vậy?”
“Thứ năm.” Hắn cười “Ngày nào em cũng đi làm mà còn không
biết hôm nay là thứ mấy sao?”
“Dạo này bận quá nên em không để ý thôi!” Cô nhỏ giọng cãi,
sau đó lại cười tươi “Lần này tòa soạn bọn em đạt được nhiều thành tích, vì vậy
thứ bảy sẽ tổ chức một đại tiệc chúc mừng long trọng, cũng mời anh đó.”
“Anh?” Hắn hơi mím môi, ánh mắt lóe lên vài tia trêu chọc
không dễ phát hiện “Tòa soạn lớn như vậy tổ chức đại tiệc, không có lời mời
đàng hoàng mà chỉ qua lời em nói anh mới biết… Như vậy không phải là rất khó
coi hay sao?”
“Đâu có.” Cô không phục cãi “Bây giờ em cũng là chủ biên của
tòa soạn chứ bộ, em mở miệng trực tiếp mời anh còn chưa đủ trang trọng hay sao?
Hơn nữa là vì xã trưởng biết quan hệ của em và anh rồi nên mới……”
“À, thì ra là như vậy.” Hắn làm như vừa tỉnh ngộ, khuôn mặt
tuấn tú tràn đầy ý cười bỡn cợt “Xem ra bây giờ tất cả mọi người đã biết chuyện
của chúng ta.”
Cô chỉ hận không vùi được mặt vào trong bát cơm! Cô hờn dỗi
“Ai dà…. tóm lại là anh có đi hay không?!”
“Đương nhiên phải đi chứ.” Hắn vươn tay qua nhéo nhéo hai má
của cô “Em đã mở miệng thì cho dù anh có bận việc gì cũng phải hủy hết. Hơn
nữa, anh cũng không muốn vợ yêu xinh đẹp của anh bị người đàn ông khác nhìn
trộm….”
Hắn thay đổi cách xưng hô khiến hai má của cô đỏ bừng lên,
nói ấp a ấp úng “Ừm… vậy… vậy quyết định như vậy đi.”
Con người đen sắc lẻm lóe lên một tia sáng. Đại tiệc này vừa
hay sẽ là dịp để hắn thực hiện kế hoạch… Hắn nhất định sẽ cho cô một kí ức lãng
mạn ngọt ngào, mãi mãi cũng không quên…
Nửa đêm, cô tỉnh dậy, nhìn người đang say ngủ bên cạnh,
không muốn đánh thức hắn, vì vậy rón ra rón rén xuống giường. Cô lại đói bụng,
nhưng lần này cô sẽ không cố nhịn như lần trước, vì… cô vuốt tay xuống bụng… cô
phải chăm lo cho cục cưng…
Cô sờ trong phòng khách tối om, mãi mới mò mẫm được đến nhà
ăn, đột nhiên đèn sáng bừng lên, cô kinh ngạc một chút, lại nghe tiếng bước
chân phía sau. Hắn tỉnh từ khi nào vậy?
“Huyên, đói rồi sao? Muốn ăn cái gì?”
Cô cúi đầu, cảm thấy ngại ngùng vì đã làm phiền đến hắn “Em
tự làm là được rồi.”
Hắn đi tới, trìu mến nhéo nhéo cái mũi của cô “Không cần em
động tay, anh đã thuê người thay phiên nhau 24 giờ đều có mặt rồi. Em muốn ăn
gì? Bảo họ làm là được.”
“Em muốn ăn mỳ.” Cô thốt ra, lại cảm thấy có chút thẹn
thùng. Cô cũng không biết tại sao tự nhiên lại thèm ăn mỳ như vậy nữa.
Hắn vòng tay qua eo cô từ phía sau, xoa nhẹ lên bụng cô “Mỳ
gì? Italia hay là……”
Cô ngượng ngùng “Gì cũng được, chỉ cần là mỳ là được rồi.”
“Vậy mỳ Italia nhé. Anh sẽ bảo họ cho ít mỡ…” Hắn hôn lên
trán cô, sau đó đi phân phó người làm.
Một lát sau, một tô mỳ Italia đã ngon lành nằm trong bụng
cô. Hắn cầm giấy ăn lau miệng cho cô “No chưa? Có muốn ăn nữa không?”
“Thôi, em no rồi.” Cô cười cười vỗ nhẹ vào bụng “Em ăn nhiều
quá, sắp đi không nổi rồi đây này…”
Cô vừa nói xong, hắn liền cúi người bế cô lên, mỉm cười nói
“Anh rất vui lòng phục vụ em.”
Cô ôm cổ hắn, thư thái dựa vào lồng ngực hắn “Hàn, em……”
Đôi lông mi dài của hắn rũ xuống, nhìn cô dịu dàng “Ừ? Em
muốn nói cái gì?”
Cô nhìn áo hắn bị cô cựa quậy làm xộc xệch “Em……”
“Có phải thèm muốn sắc đẹp của anh, muốn anh ăn em không?”
Hắn ái muội cười một tiếng, hôn lên cổ cô.
“Nào có!” Cô vội kêu lên “Em muốn nói gần đây em nhớ Chỉ Dao
và Chính Vũ quá, không biết bọn họ thế nào rồi? Tình cảm của bọn họ có thuận
lợi hay không?”
Hắn mỉm cười vui vẻ “Mấy ngày trước Chính Vũ gọi cho anh,
cảnh cáo anh phải đối xử tốt với em, nếu không cậu ấy sẽ không khách khí với
anh… Cậu ấy mới nói đến đó thì điện thoại bị Chỉ Dao giành lấy, cô ấy nói với
anh……”
Hắn đột nhiên dừng lại một chút khiến cô sốt ruột “Nói với
anh cái gì? Cô ấy đang ở cùng Chính Vũ sao?”
“Ừ, có vẻ như là bọn họ ở cùng nhau. Nhưng mà Chỉ Dao và
Chính Vũ vẫn giống như hai đứa trẻ vậy, có mỗi cái điện thoại mà cũng giành qua
giật lại… Chỉ Dao nói bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, mà anh cũng có thể cảm nhận
được điều đó qua giọng nói của Chính Vũ… .”
Thật tốt quá, Chỉ Dao rốt cục cũng đã có thể ở bên Chính Vũ.
Trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn giống như vừa bỏ được một viên đá lớn trong lòng….
Cô thật sự quá đỗi vui mừng cho Chỉ Dao và Chính Vũ, bởi đó chính là kết cục mà
cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi…
Sáng sớm hôm sau, cô nheo nheo mắt, ngồi dậy thì thấy hắn đã
mặc xong quần áo trong, đang mở tủ tìm áo khoác.
Cô cười tinh nghịch chạy tới gần, sau đó giống như làm trò
ảo thuật giơ chiếc cravat từ phía sau ra cho hắn. Hắn bản năng cầm lấy, đột
nhiên ngây ngẩn cả người.“Đây là……”
“Đây là quà em mua ở Luân Đôn cho anh.” Cô cười đến sáng
lạn, sau đó lại chu môi “Tuy rằng nó không cao sang được như cravat bình thường
của anh, nhưng cũng là món quà em phải dùng một phần ba tiền lương để mua đấy.
Anh không được coi thường nha!”
“Sao có thể như vậy được, anh vui còn không kịp…” Hắn cười
đến không khép được miệng, hôn một cái lên môi cô “Đây là món quà đầu tiên em
tặng anh… Nào, mau giúp anh đeo lại đi!”

