Nhảy, nhảy, nhảy - Chương 05
5
Tôi không thể cứ đứng ngây ra trước cửa khách sạn mãi
thế này. Tòa nhà này có là cái gì đi nữa, địa chỉ vẫn đúng, quan trọng
hơn cả, vẫn là cái tên ấy. Mà dù sao, tôi cũng đã đặt phòng rồi. Chẳng
còn cách nào khác ngoài việc thẳng tiến vào trong đó.
Tôi men theo
con đường dốc thoai thoải dành cho xe hơi, đi qua cái cửa xoay bằng
đồng sáng choang. Đại sảnh rộng như một nhà thi đấu thể thao, trần cao
ít nhất bằng một tòa nhà hai tầng. Một bức tường bằng kính lắp khít tới
tận trần, ánh nắng lấp lánh đổ tràn qua đó. Trên sàn kê một dãy ghế sofa
thiết kế sang trọng, ở giữa điểm xuyết những chậu cây cảnh xinh xắn.
Bao nhiêu là chậu. Thiết kế chủ đạo tập trung vào một bức tranh sơn dầu -
to bằng ba cái chiếu tatami - vẽ cảnh một khu đầm lầy ở Hokkaido. Trông
chẳng nghệ thuật cho lắm, nhưng khá ấn tượng, ít nhất là bởi kích cỡ
của nó. Cuối sảnh là một quầy bar sang trọng. Kiểu quầy bar mà nếu gọi
sandwich, người ta sẽ mang ra bốn miếng sandwich thịt xông khói xinh xắn
như những tấm danh thiếp đặt ngay ngắn trên một khay bạc, kèm theo đó
là những lát khoai tây nhỏ cộng với dưa chuột bao tử để trang trí. Gọi
thêm một tách cà phê nhỏ nữa là tiêu hết số tiền đủ cho bữa trưa tằn
tiện của một gia đình bốn người.
Đại sảnh khá đông người. Hình như
có họp mặt gì đó. Một nhóm các ông trung niên ăn mặc chỉnh tề ngồi trên
những chiếc sofa đối diện nhau, cười nói và gật gù ra vẻ rất hào hiệp.
Quai hàm vênh lên, chân bắt chéo, người nào cũng như người nào. Một nhóm
chuyên gia? Là bác sĩ hay giáo sư đại học? Vây quanh họ - có lẽ cũng
thuộc nhóm này - là những phụ nữ trẻ ăn vận sang trọng, một số mặc
kimono, số khác mặc váy dài liền thân. Có cả vài người Tây nữa, không
thể không nhắc đến những công chức mặc vest đen, thắt cà vạt, tay ôm khư
khư cặp tài liệu.
Nói tóm lại, khách sạn Cá Heo mới làm ăn rất phát đạt.
Thứ
chúng ta có ở đây là một khách sạn được xây dựng với vốn đầu tư thích
đáng và hiện đang thu lợi nhuận đúng với những gì đã được bỏ ra. Nhưng
làm thế quái nào mà chuyện này xảy ra được nhỉ? Dễ thôi, tôi có thể đoán
được. Đã từng làm tập san quảng cáo cho một chuỗi khách sạn nên tôi
hiểu rõ toàn bộ quá trình này. Trước khi một khách sạn có quy mô chừng
này được xây dựng, người ta phải dự toán các khoản đầu tư thật chi tiết,
sau đó các chuyên gia cố vấn tập trung lại và nhập tất cả thông tin vào
máy tính để tính toán và mô phỏng kỹ lưỡng. Người ta tính đến mọi thứ,
bao gồm cả giá bán buôn và khối lượng sử dụng giấy toilet hàng tháng.
Tiếp theo đó, người ta thuê sinh viên đi khắp thành phố - trong trường
hợp này là thành phố Sapporo - để khảo sát thị trường. Các sinh viên sẽ
hỏi những người trẻ tuổi trên phố xem họ phải tham dự chừng bao nhiêu lễ
cưới một năm. Vậy là ta có được cái nhìn toàn cảnh. Chẳng điều gì bị bỏ
sót. Tất cả đều nằm trong nỗ lực giảm thiểu rủi ro trong kinh doanh.
Như
vậy, những người thực hiện dự án Hôtel Dauphin đã phải vất vả một thời
gian dài mới soạn ra được bản kế hoạch chính xác hết mức có thể. Họ thu
mua đất đai, tuyển nhân viên, đặt các bảng quảng cáo rực rỡ. Nếu như vấn
đề chỉ là tiền - và họ tin chắc rằng sớm muộn gì mình cũng thu lại nó -
thì tiền sẽ được đổ vào không giới hạn. Đây chính là cái gọi là làm ăn
lớn.
Hiện nay, chỉ có các tập đoàn kinh tế khổng lồ mới dám đầu tư
làm ăn lớn như vậy. Bởi vì ngay cả khi đã gạt bỏ các rủi ro, vẫn có yếu
tố bấp bênh ẩn nấp đâu đó, và chỉ các đại gia mới đủ tự tin để chấp
nhận chúng.
Thật lòng mà nói, khách sạn Cá Heo mới không phải loại khách sạn hợp với tôi.
Hay
ít nhất là, bình thường ra, nếu phải chọn một nơi để nghỉ lại. Tôi cũng
sẽ không đến nơi nào giống như cái khách sạn này. Giá tiền quá cao; quá
nhiều trang trí rườm rà. Nhưng lần này thì không thay đổi quyết định
được nữa.
Tôi bước tới bàn tiếp tân và báo tên, ba cô gái trẻ mặc
gi lê xanh nhạt nở nụ cười như quảng cáo kem đánh răng đó chào đón tôi.
Việc đào tạo kiểu cười này rõ ràng cũng được tính toán đến trong hạng
mục đầu tư. Với chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và kiểu tóc không chê vào
đâu được, họ hoàn hảo như trong tranh vậy. Trong ba cô gái, có một cô
đeo kính, tất nhiên là trông rất hợp. Khi cô tới đứng trước mặt tôi,
thực sự tôi thấy nhẹ cả người. Cô là người xinh đẹp và dễ mến nhất trong
ba người. Nét mặt cô có gì đó khiến tôi thoáng động lòng, như biểu
tượng của một nàng tiên khách sạn. Tôi gần như trông đợi cô lấy ra một
chiếc đũa thần nhỏ xinh, như trong phim của Disney, và vẩy ra những vòng
xoáy bụi kim cương lấp lánh.
Nhưng thay vì cây đũa thần, cô dùng
máy tính, nhanh nhẹn nhập tên và số thẻ tín dụng của tôi, rồi kiểm tra
lại thông tin trên màn hình. Sau đó cô đưa tôi thẻ khóa phòng, số 1523.
Tôi nhoẻn cười khi cô đưa tôi tập sách quảng cáo của khách sạn. Khách
sạn này mở cửa từ khi nào vậy? Tôi hỏi. Từ tháng Mười năm ngoái, cô trả
lời, gần như là theo phản xạ. Khách sạn đã hoạt động được đến tháng thứ
năm rồi.
“Cô biết đấy,” tôi bắt đầu, nở một nụ cười chuyên nghiệp kiểu của tôi. “Tôi nhớ là vài năm trước ở đây có một khách sạn nhỏ tên cũng giống như thế này. Cô có biết giờ nó ra sao không?”
Chút
bối rối thoáng che mờ nụ cười của cô gái. Những gợn sóng lặng lẽ khẽ
lướt qua gương mặt cô, tựa như một chai bia bị người ta đổ xuống dòng
suối thiêng. Khi những đợt sóng ấy biến mất, nụ cười trở lại trên gương
mặt cô đã không còn tươi tỉnh như lúc đầu. Tôi quan sát những thay đổi
ấy với sự hứng thú lạ kỳ. Liệu nàng tiên của dòng suối này có hiện lên
và hỏi tôi xem thứ tôi vừa thả rơi xuống có cái nắp chai bằng vàng hay
bằng bạc?
“À, vâng,” cô ậm ừ, đưa ngón trỏ lên chạm khẽ vào gọng
kính: “Đó là chuyện trước khi khách sạn chúng tôi khai trương, nên tôi
thực sự không thể...”
Cô ngừng lại. Tôi chờ cô nói tiếp, nhưng cô không nói.
“Ồ,”
tôi nói. Từng giây trôi qua. Tôi nhận ra mình càng có thiện cảm với cô
hơn. Tôi cũng muốn chạm vào gọng kính của mình. Tiếc một nỗi là tôi lại
không đeo kính. “Được rồi, vậy cô có thể hỏi ai đó không?”
Cô nín
thở trong một giây để suy nghĩ. Nụ cười biến mất. Thật khó để có thể vừa
nín thở vừa cười. Nếu không tin tôi, cứ thử làm mà xem.
“Tôi rất
xin lỗi,” cô lại nói, “anh có thể chờ chút không?” Sau đó cô rút lui qua
một cánh cửa. Khoảng ba mươi giây sau, cô trở lại cùng một người đàn
ông trạc tứ tuần mặc com lê đen. Nhìn bề ngoài cũng biết ngay là dân
quản lý khách sạn chuyên nghiệp. Tôi đã gặp đủ những người như vậy trong
công việc rồi. Bọn họ là một loài không đáng tin cậy, có đến hai lăm
kiểu cười sẵn sàng cho mọi tình huống khác nhau. Từ nụ cười lạnh lùng lễ
độ khi khó chịu cho đến nụ cười thỏa mãn được kiềm chế ở mức vừa phải.
Họ vận dụng toàn bộ kho vũ khí này theo số hiệu, giống như chọn gậy đánh
golf vậy.
“Tôi có thể giúp gì cho quý khách?” anh ta nói, nở một
nụ cười cấp trung bình với một cái gật đầu lịch sự. Khi nhìn thấy cách
ăn mặc của tôi, nụ cười ấy nhanh chóng giảm xuống ba bậc. Tôi đang mặc
áo jacket đi săn lót lông có huy hiệu Keith Haring đính trên ngực, đội
mũ lông Alps Corps của quân đội Áo, mặc quần đi bộ loại xoàng nhằng nhịt
túi, chân xỏ ủng đi tuyết. Tất cả đều còn tốt và rất tiện dụng, chỉ hơi
không phù hợp với gian đại sảnh khách sạn này một chút. Đó không phải
lỗi tại tôi, chỉ là một sự khác biệt trong cách sống mà thôi.
“Phải chăng quý khách đang có thắc mắc về khách sạn chúng tôi?” anh ta hỏi hết sức nhã nhặn.
Tôi đặt cả hai tay lên mặt quầy và nhắc lại câu hỏi của mình.
Người
đàn ông liếc qua chiếc đồng hồ chuột Mickey của tôi với ánh mắt lạnh
lùng đầy bực bội của một tay bác sĩ thú y khi nhìn thấy chiếc móng gẫy
của một con mèo.
“Cho phép tôi hỏi,” anh ta đã lấy lại được điềm
tĩnh, nói: “nếu quý khách không thấy phiền, tôi xin hỏi tại sao quý
khách lại quan tâm đến khách sạn trước đây được không?”
Tôi giải
thích theo cách đơn giản nhất có thể. Cách đây khá lâu tôi từng nghỉ tại
khách sạn Cá Heo cũ và quen biết người chủ lúc đó, và giờ đây, nhiều
năm sau, tôi ghé qua thì mọi chứ đã hoàn toàn thay đổi. Điều tôi băn
khoăn là chuyện gì đã xảy ra với người chủ cũ?
Tay quản lý gật đầu
chăm chú, “Thực lòng mà nói, bản thân tôi cũng không rõ chi tiết mọi
chuyện,” anh ta chọn từ rất thận trọng. “Tuy nhiên, theo những gì tôi
biết về khách sạn này thì hãng chúng tôi đã mua lại mảnh đất nơi khách
sạn Cá Heo cũ tọa lạc và dựng lên trên đó tòa nhà trước mắt chúng ta
đây. Như quý khách thấy, tên khách sạn vẫn được giữ nguyên, nhưng tôi
đảm bảo rằng ban điều hành là hoàn toàn khác, không có liên quan gì đến
người cũ cả.”
“Vậy tại sao lại giữ tên cũ?”
“Xin bỏ quá cho, tôi sợ rằng tôi thực sự không...”
“Và có lẽ anh cũng không hiểu liệu tôi có thể tìm người chủ cũ ở đâu đúng không?”
“Tôi xin lỗi, nhưng không, đúng là tôi không biết,” anh ta trả lời, chuyển sang nụ cười số 16.
“Tôi có thể hỏi ai khác được không? Một ai đó có thể biết chuyện này?”
“Quý
khách hỏi kỹ như vậy,” người đàn ông vặn vẹo cái cần cổ thật nhẹ nhàng,
“nhưng chúng tôi chỉ là nhân viên ở đây, vì vậy chúng tôi hoàn toàn
không biết những gì xảy ra trước khi khách sạn hiện nay đi vào hoạt
động. Vậy nên, thật không may, nếu có ai đó giống như quý khách muốn
biết điều gì cụ thể hơn, thì thực sự rất ít...”
Rõ ràng là anh ta
nói rất có lý, tuy nhiên có gì đó làm tôi vẫn cảm thấy vướng mắc. Có gì
đó giả tạo và không tự nhiên trong câu trả lời của cô gái trẻ và thằng
cha cứng nhắc đang tiếp nhận câu hỏi của tôi. Tôi không thể chỉ ra đó
chính xác là cái gì, nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được. Cứ
phỏng vấn thật nhiều người, ta sẽ có được thứ giác quan thứ sáu chuyên
nghiệp này. Giọng nói khi người ta che giấu điều gì đó, nét mặt của kẻ
đang nói dối. Chẳng có bằng chứng nào rõ ràng. Chỉ là linh cảm, rằng còn
có nhiều hơn đằng sau những gì đã được nói ra kia.
Tuy vậy, rõ
ràng là có hỏi họ thêm cũng chẳng được gì. Tôi cám ơn người quản lý; anh
ta lịch sự đáp trả và rút lui vào trong. Sau khi bộ com lê đen của anh
ra khuất hẳn khỏi tầm mắt, tôi hỏi cô gái trẻ về dịch vụ ăn uống và
buồng phòng, cô giải thích rất đầy đủ. Khi cô nói, tôi nhìn thẳng vào
mắt cô. Đôi mắt thật đẹp. Tôi thề rằng gần như đã nhìn thấy thứ gì trong
đó. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô liền đỏ mặt lúng túng. Điều
này làm tôi càng thấy thích cô gái này hơn. Tại sao thế nhỉ? Có phải là
vì nàng tiên khách sạn ở trong cô? Kệ, tôi cảm ơn cô, quay đi rồi bước
vào thang máy lên tầng của mình.
Phòng số 1523 đúng là một căn
phòng đáng tiền. Cả giường nằm và bồn tắm đều quá lớn với một phòng đơn.
Còn có một bộ đồ tắm đủ cả dầu gội, dầu xả, nước thơm dùng sau khi cạo
râu và cả áo choàng tắm nữa. Trong tủ lạnh đầy ứ đồ ăn vặt. Có một cái
bàn viết khá lớn, với rất nhiều dụng cụ văn phòng phẩm và phong bì.
Toilet rộng, thảm trải sàn lông dày. Tôi cởi giày và áo khoác rồi vớ lấy
tập quảng cáo của khách sạn. Quả là một sản phẩm đáng tiền. Người ta đã
không hề phí phạm khi làm ra nó.
LHôtel Dauphin đại diện cho một nấc phát triển hoàn toàn mới trong dịch vụ khách sạn của thành phố, tập quảng cáo bắt đầu. Hoàn
hảo với những tiện nghi hiện đại nhất và dịch vụ 24/24. Các phòng của
chúng tôi đều rộng rãi và được trang trí lộng lẫy. Trang thiết bị được
lựa chọn tốt nhất, bầu không khí hoàn toàn thư giãn, cảm giác ấm áp như ở
chính nhà mình. “Không gian chuyên nghiệp với cảm giác gần gũi.”
Nói cách khác, họ đã chi rất nhiều tiền, nên giá ắt phải cao.
Thực
lòng mà nói, đây là một khách sạn rất tuyệt. Nó có một khu mua sắm lớn ở
tầng hầm, mặt bể bơi trong nhà, khu xông hơi, khu tắm nắng. Ngoài ra
còn có sân tennis, câu lạc bộ thể dục có huấn luyện viên đầy đủ dụng cụ
luyện tập, phòng hội nghị trang bị hiện đại dành cho mọi loại hội thảo,
năm nhà hàng, ba phòng khách lớn, và cả một quầy bar đêm. Đấy là chưa
nói đến dịch vụ cho thuê xe limousine, không gian làm việc miễn phí, hỗ
trợ kinh doanh toàn diện cho tất cả khách hàng. Bất cứ thứ gì ta có thể
muốn, họ đều nghĩ đến - và còn gì nữa. Sân bay trực thăng trên mái nhà
à?
Những tiện nghi hiện đại được bài trí khéo léo đến mức không chê vào đâu được.
Nhưng
còn tập đoàn đang sở hữu và kinh doanh khách sạn này? Tôi đọc lại tập
quảng cáo từ trang này sang trang kia. Không có mục nào nhắc đến ban
điều hành khách sạn cả. Kỳ quái, đó là đã nói giảm đi rồi đấy. Thật khó
mà tin rằng không phải tập đoàn sở hữu chuỗi khách sạn chuyên nghiệp
nhất đang vận hành cái khách sạn hạng nhất này, và tập đoàn tầm cỡ đó
chắc chắn sẽ trưng thương hiệu của mình khắp nơi, tận dụng mọi cơ hội để
quảng bá toàn bộ chuỗi khách sạn của họ. Ta ở một khách sạn Prince vì
sẽ thấy rằng tập quảng cáo của khách sạn có danh sách tất cả các khách
sạn Prince trên toàn Nhật Bản. Đấy là cách bình thường nhất.
Còn một vấn đề nữa, tại sao một khách sạn tầm cỡ nhường này lại lấy tên của khách sạn Cá Heo tồi tàn trước đây?
Tôi không thể nghĩ ra nổi đầu mối nào để trả lời câu hỏi đó.
Tôi
ném tập quảng cáo lên bàn, ngả người ra sofa, duỗi thẳng hai chân, nhìn
ra cửa sổ tầng 15 này. Thứ duy nhất tôi thấy là bầu trời xanh thẳm. Tôi
tưởng như mình đang bay.
Mọi thứ đều ổn, nhưng tôi vẫn nhớ cái khách sạn cũ. Nhìn qua những ô cửa sổ ở đó, có thể thấy rất nhiều thứ.

