Lá nằm trong lá - Chương 13

Hóa ra thằng Lợi không có dây mơ rể má gì với ba nhỏ Duyên thật.
Ba nhỏ Duyên chỉ là bạn hàng với ba mẹ Lợi, ông chỉ là người đi thu mua
vàng (sự thực ông cũng chỉ là người trung gian được người ta thuê
mướn), nhờ vậy ông qua lại với gia đình nó khá thường xuyên.

Khi
ba mẹ Lợi chẳng may qua đời, ông bác và bà cô có nhận hai đứa em nó về
nuôi. Riêng Lợi, họ hàng tất nhiên cũng thương nhưng bà con gia cảnh
nghèo túng, nuôi thêm một đứa tuổi ăn tuổi lớn như nó là một gánh nặng
quá sức. Trong khi mọi người còn phân vân chưa biết tính thế nào thì ba
nhỏ Duyên ghé làng. Biết được cớ sự, ông xưng là cậu họ của Lợi, xin đem
nó về nuôi.

Làng nó là làng bên nội, về anh chị họ của mẹ nó thì
ông bác bà cô nó rất mù mờ. Nghe ba nhỏ Duyên bảo vậy, cũng có người bán
tin bán nghi nhưng ngẫm ra trong lúc ngặt nghèo đột nhiên có người nhận
cháu mình về nuôi cũng là sự tốt nên chẳng ai cản trở gì.

Kể tới
đây, thằng Lợi ấp úng thù nhận ngay từ đầu nó đã biết ba nhỏ Duyên không
hề có họ hàng gì với mình, nhưng chẳng biết trôi dạt về đâu, nó đành
làm thinh, chỉ mong có chỗ nương náu qua cơn quẫn bách.

- Thế bạn có biết vì sao ba nhỏ Duyên nhận bạn về nuôi không? – Xí Muội thắc mắc.

Lợi chéo miệng:

- Chắc là ông ấy động lòng trước hoàn cảnh của tôi.

Tôi
liếc ba đứa bạn thấy bọn nó cũng đang nhìn tôi và nhìn lẫn nhau và mặc
dù không nói gì bọn tôi vẫn đọc được qua ánh mắt của nhau rằng thằng Lợi
đã không nói thật.

Cảnh làm lụng vất vả của thằng Lợi như bọn tôi
từng thấy tự nó đã phơi bày ra dụng ý của ba nhỏ Duyên. Ông nuôi nó như
một người ở trong nhà, giống như ngày xưa các ông chủ ruộng vẫn nuôi tá
điền để bóc lột sức lao động.

Bọn tôi tin thằng Lợi thừa thông
minh để hiểu ra điều đó nhưng là một đứa giàu tình cảm có lẽ nó vẫn cảm
kích người đàn ông đã cứu nó khỏi cảnh cơ nhỡ, lại còn cho nó đến trường
(có nghĩa là cũng không đối xử với nó quá tệ) và theo cái cách nó vẫn
thản nhiên đi moi bùn hay đi chăn bò hằng ngày có thể tin là nó chấp
nhận cuộc sống hiện nay như con người ta vẫn chấp nhận sự an bài của số
phận.

Có thể suy nghĩ của thằng Lợi còn đi xa hơn nữa: Qua cách có
trả lời Xí Muội về lý do tại sao ba nhỏ Duyên nhận nó về nuôi khi hai
bên chẳng bà con thân thích gì, có thể thấy Lợi không muốn nói, thậm chí
không để tồn tại trong đầu những ý nhĩ không hay về ba nhỏ Duyên, và có
lẽ nó xem việc phải nai lưng ra làm lụng sau giờ tan học là một cách để
đền đáp lại sự cưu mang của người cậu vờ.

Một cảm giác gì đó như
là sự thương hại cảm chiếm lấy tôi từng phút một, thứ cảm giác đã mơ hồ
nảy mầm trong tôi ngay từ hôm tôi chứng kiến thằng Lợi moi bùn dưới ao
giữa trưa nắng gắt. Những đứa khác cũng ở trong tâm trạng giống như tôi
nên một lúc lâu chẳng thấy cái miệng nào bắt bẻ hay vặn vẹo cách giải
thích của Lợi dù những gì bọn tôi chứng kiến hoàn toàn cho phép bọn tôi
dồn nó vào thế bí.

- Tụi tao tin mày! – Thọ tặc lưỡi phá tan sự im
lặng nặng nề, mặc dù câu hỏi tiếp theo của nó có thể khiến cho sự nặng
nề càng nặng nề hơn nữa – Tụi tao chỉ không hiểu tại sao nhỏ Duyên bảo
mày là con riêng của ba nó?

Tôi lo lắng nhìn Lợi, nhưng thấy nó
chẳng có vẻ gì lúng túng. Bằng giọng trầm trầm trầm, nó bình tĩnh giải
thích, dù vẻ bề ngoài của nó chẳng thể xua tan nơi tôi cái cảm giác là
nó đang đắm chìm trong nỗi buồn vô hạn:

Đó là suy diễn của dì nó.
Mẹ nhỏ Duyên mất được một năm thì ba nó đem tao về nhà. Dì nó tất nhiên
không cần nhiều thời gian mới biết rõ giữa ba nó và tao chẳng có bà con
gì. Cho nên dì nó nghi.

*

*      *

Ngay lúc thằng Lợi
nói như vậy, tôi đã định ngoác miệng ra cãi. Tôi định nói nếu dì nhỏ
Duyên (và ngay cả nhỏ Duyên nữa) là người có đầu óc bình thường sẽ nhận
ngay ra Lợi không thể nào là con riêng của ba nhỏ Duyên. Nếu thực sự ba
nhỏ Duyên cưng đứa con riêng, muốn đem nó về chăm sóc bù lại những tháng
này xa cách thì không bao giờ ông lại bắt thằng Lợi làm việc quần quật
suốt ngày ngoài đồng như thế.

Nhưng rốt cuộc tôi đã không nói gì,
vì tôi biết thằng Lợi sẽ có cả mớ lý lẽ để chống lại tôi. “Bà ta cho
rằng việc hành hạ tao là cách để anh rể bà đánh lừa mọi người”, nó sẽ
bảo thế và nó sẽ nói tiếp rằng trong mắt dì nhỏ Duyên đó là một cái trò
cũ rích mà dù nó có cực khổ nhiều lần hơn thế nữa bà cũng không thể nào
dứt tâm trí ra khỏi mối hồ nghi về chuyện tự nhiên ba nhỏ Duyên đem một
thằng cù bơ cù bất về nuôi.

Tôi e thằng Lợi sẽ nói thế, vì tôi tin
những ý tưởng mà một đứa hời hợt như tôi có thể nghĩ ra được thì thằng
Lợi cũng nghĩ ra được, thậm chí có thể nó đã nghĩ tới điều này từ rất
lâu trước khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tôi. Nhưng tôi ngậm miệng còn
một lẽ khác nữa, quan trọng hơn: là nếu phản bác nó tôi buộc phải đề cập
đến những chuyện cực nhọc hằng ngày nó phải làm vốn là điều mà qua hành
động nấp sau lưng bò hôm nọ tôi chắc chắn nó không muốn bất cứ đứa nào
trong đám bạn học của nó biết.

Vì vậy mà tôi chỉ đưa mắt nhìn nó
rồi nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn nó mà không nói được đến khi nó buột
miệng nói như than: “Tao chỉ mong chóng đến hè để xin ba nhỏ Duyên cho
tao về quê thăm em tao” thì đầu tôi mới lóe lên một tia chớp. và tôi
nói:

- Khi nào về quê mày xin cho nhỏ Duyên đi theo mày, tới lúc đó hẳn nó sẽ hiểu ra sự thật.

Sơn “ờ” lên, phụ họa:

- Lúc đó nó sẽ hết ghét mày.

Lần đầu tiên tôi thấy mặt thằng Lợi rạng ra. Nó tươi tỉnh nói:

- Tao cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Chỉ không biết cậu tao, à quên, ba nhỏ Duyên có đồng ý không.

-
Chắc chắn ba nó sẽ đồng ý. – Thọ nhún vai, nó nói như thể nó chính là
ba nhỏ Duyên nhưng rõ ràng là nó không nói bừa – Ông ta cần phải đánh
tan nghi ngờ trong đầu mọi người!

Thằng Hòa từ đầu đến cuối ngồi im như thóc, lúc này đột ngột mở miệng:

- Nhỏ Duyên hết ghét mày, biết đâu lúc đó nó chuyển qua thích mày!

Câu nói đùa của Hòa khiến Lợi đỏ bừng mặt:

- Tụi mày… tụi mày…

- “Tụi mày” sao? – Hòa càng trêu già – Nếu nó thích mày thì mày có thích lại nó không?

Vốn
từ rơi đi đâu hết, Lợi tiếp tục lắp bắp “tụi mày, tụi mày”, trông bộ
dạng nó lúc này thật khó tin nó là nhà văn Mã Phú với những trang viết
bóng bẩy, trữ tình từng làm thổn thức bao trái tim nữ sinh, kể cả nữ
sinh Duyên là người coi nó như kẻ thù.

Đã vậy, Xí Muội lại đế vô:

- Tôi thấy nhỏ Duyên dễ thương quá đó chứ!

Thằng
Lợi giống như con thú nhỏ bị dồn đuổi bốn phía. Trong khi bọn tôi cười
hích hích thì nó cố rúc người vô lưng ghế và không biết làm gì với hai
tay. Nó bối rối đưa tay lên tóc, nghĩ sao lại đặt lên thành ghế, vẫn
chưa yên tâm lại đặt lên đùi, cuối cùng khoanh tay trước ngực và nếu như
nó vẫn tiếp tục khoanh tay trước ngực chắc chắn là vì nó chưa nghĩ ra
một tư thế nào khác.

Đang toét miệng cười phụ họa với tụi bạn, đột
nhiên tôi nhận ra phản ứng của Lợi không giống cái cách lúng túng của
một người bị trêu chọc. Có vẻ như đó là biểu hiện của một người bị người
khác nói ra bí mật gì đó sâu kín lắm.

Tôi rọi mắt vào mặt Lợi, ngờ ngợ:

- Hay là mày thích nhỏ Duyên từ lâu rồi?

Lần
này thì thằng Lợi giống như đút hẳn đầu vô lò nướng. Mà đỏ lan ra tận
mang tai, xuống tận cổ và cơ thể nó dường như sẵn sàng bốc khói bất cứ
lúc nào.

- Thôi, vậy là đúng rồi! – Xí Muội thở ra – Chắc chắn ông có tình ý với nhỏ Duyên rồi!

Lợi
cựa quậy người, chỉ để nói “ơ,ơ”, nhưng rồi chợt nhận ra “ơ,ơ” là từ có
vẻ thừa nhận hơn là phản đối, nó vét hết can đảm để ợ ra một sự chống
trả yếu ớt:

- Làm gì có…

- Vậy mà có đấy! – Thi sĩ Lãnh
Nguyệt Hàn nghiêm giọng, vừa nói vừa nhìn văn sĩ Mã Phú bằng ánh mắt như
đố thằng này dám gạt nó – Chính truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua đã
tố cáo mày. Bây giờ tao mới hiểu ra tại sao mày viết truyện này và tại
sao mày không dám nhận mình là Mã Phú. Mày sợ nhỏ Duyên biết được tâm sự
của mày, đó mới là lý do thật sự, đúng không?

Kết luận của thằng
Thọ kết thúc luôn buổi cà phê. Phát đạn của thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn đã
bắn ngay tim văn sĩ Mã Phú. Thằng Lợi đã rất giống kẻ sắp lăn ra xỉu và
nếu như nó không lăn đùng ra giữa quán chỉ vì tiếng trống vào học đã kịp
vang lên…

*

*      *

Các nàng thơ, kể cả nàng Cúc Tần
đã rời khỏi ban báo chí, đều có mặt lúc văn sĩ Mã Phú bị đám thi sĩ tụi
tôi hành hạ. Nhưng trừ Xí Muội là đứa trực tiếp đi gặp nhỏ Duyên ra,
những nàng thơ còn lại đều không hề hé môi chọc ghẹo Lợi nửa lời.

So
với con trai bọn tôi, tụi con gái có vẻ giàu lòng trắc ẩn hơn. Thỏ Con
ngồi trong quán cà phê cũng không nói gì, nhưng đến lúc ra về, nó lại
gần rầu rầu:

- Tội ông Lợi quá há!

- Ờ, tội ghê!

Tôi nói, bụng nhủ thầm nếu Thỏ Con biết rằng ngày Lợi về nhà làm gì chắc nó còn tội cho thằng này hơn nữa.

- Bây giờ làm sao để nhỏ Duyên biết sự thật hả? – Thỏ Con lắm mái tóc, trầm ngâm hỏi.

- Hè này thế nào nó cũng biết. – Tôi khụt khịt mũi, trả lời mà như không trả lời.

- Sao mình không nói cho nhỏ Duyên biết ngay bây giờ? Đợi đến hè lâu quá!

Tôi
tất nhiên cũng muốn nhỏ Duyên biết sự thật càng sớm càng tốt. Vì thực
ra tôi cũng không rõ thằng Lợi còn chịu đựng được sự thù địch của đứa
con gái nó thầm yêu thương (chắc thế!) bao lâu nữa, trong khi phải è
lưng trước cả núi công việc mà cha của người con gái đó trút lên cuộc
đời nó.

Nhưng rồi suy đi ngẫm lại tôi biết không đứa nào, kể cả
thần tượng Xí Muội của nhỏ Duyên, có thể làm được chuyện này. Chõ mũi
vào chuyện gia đình của người khác là điều xưa này bị xem là tối kỵ,
chuyện nhà nhỏ Duyên lại rắc rối phức tạp hơn bình thường, người ngoài
đụng vào có khi hỏng bét.

Cho nên hôm đó tôi chỉ ậm từ trước đề
nghị của Thỏ Con, cũng may là nó chẳng phê phán gì thái độ không rõ ràng
của tôi, có lẽ sau khi buột miệng nó cũng kịp nhận ra giữa ước muốn và
thực hiện là một khoảng cách nhiêu khê vời vợi.

Tối đó lần đầu
tiên tôi biết thế nào là trằn trọc. Như có một khối đen đen độn giữa tôi
và giấc ngủ, rất nhiều lần giấc ngủ xích về phía tôi hoặc tôi xích về
phía nó đều bị khối đen đó chặn lại.

Mãi một lúc thì tôi lờ mờ
nhận ra khối đen đó có hình thù và đường nét, rồi một lúc lâu nữa thì
hình thù và đường nét đó rõ dần thành khuôn mặt thằng Lợi.

Đích
thị là thằng Lợi làm tôi khó ngủ. Có lúc tôi thử tưởng tượng tôi là nó
để xem cuộc sống của một đứa mồ côi có mùi vị thế nào nhưng cố đến mấy
tôi cũng không hình dung được điều gì đặc biệt, đơn giản vì tôi chưa bao
giờ là thằng Lợi, cũng như chưa bao giờ cực khổ hay sống trong nghịch
cảnh như nói.

Tôi lại lan man nghĩ đến câu chuyện chàng chăn ngựa của nó.

Khung
cảnh trong truyện, các loại cỏ cây, cả cái giếng đá thơ mộng kia đều là
những gì thân thuộc với Lợi, là những thứ nó nhìn thấy hằng ngày. Cả
chàng chăn ngựa, nhà vua và nàng công chúa bé nhỏ cũng thế, đều đi ra từ
đời thường của nó: thằng Lọi chăn bò biếng thành chàng chăn ngựa, ba
nhỏ Duyên vào vai nhà vua, còn nhỏ Duyên hóa thân thành công chúa. Chỉ
khác, nàng công chúa trong truyện là một phiên bản trái ngước với nàng
công chúa ngoài đời. Nhỏ Duyên thì ghét chàng chăn bò bao nhiều thì nàng
công chúa trong truyện đối xửa với chàng chăn ngựa dịu dàng, tình cảm
bấy nhiêu.

Tôi không rõ khi ngồi viết những trang văn đẹp đẽ đó
thằng Lợi nghĩ gì và tâm trạng của nó như thế nào. Tôi hiểu nó viết câu
chuyện chàng chăn ngựa để gửi gắm niềm yêu mến của nó với đứa con gái
vẫn xem nó như kẻ thù, nhưng có lẽ sâu xa hơn, nó muốn ký thác vào thiên
truyện của mình những ước mơ về một cuộc sống tươi đẹp mà có lẽ một đứa
trẻ lạc loài vẫn luôn nghĩ tới và thường xuyên bắt gặp trong những giấc
mơ.

Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rén bày ra trên
giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ
nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước
mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa
có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như
người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số
phận nhấn chìm như thằng Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để
vượt qua giông bão của đời mình.

Tôi không biết tôi sẽ còn thao
thức đến bao lâu trong tối hôm đó để nghĩ mãi về thằng Lợi nếu giấc ngủ
không thình lình tóm lấy tôi ngay vào lúc tôi bắt đầu cảm thấy không
muốn ngủ chút nào vì càng nghĩ về thằng Lợi tôi càng nhận ra được bao
nhiêu điều hay ho mà trước đây tôi không bao giờ nghĩ tới.

*

*      *

Trong
khi đám thi sĩ bọn tôi và các nàng thơ vẫn không nguôi ám ảnh về câu
chuyện của văn sĩ Mã Phú và tiếp tục nghĩ trong vô vọng cách thức làm
sao để nhỏ Duyên sớm biết được sự thật về nhân thế thằng này thì cả bọ
tạm thời phải ngưng mọi nghĩ ngợi để tập trung đóng đặc san thành tập và
sau đó hí hoáy lồng vào từng cái bìa một rồi lấy keo dán lại

Những
lần trước, ban báo chí nhà trường dưới sự lãnh đạo của thi sĩ Lãnh
Nguyệt Hàn chỉ dám in ba trăm tập (dĩ nhiên bán không hết, phút chót
toàn đem biếu), năm nay cậy danh tiếng của Mã Phú với “tuyệt phẩm Chàng
chăn ngựa của nhà vua” (chữ dùng của Lãnh Nguyệt Hàn), Thọ đề nghị tăng
số lượng lên gấp đôi bằng cách khí khái thể với thầy hiệu trưởng là nếu
nó không hoàn đủ vốn lại cho nhà trường nó sẽ lập tức bỏ trường ra đi.

Thầy
hiệu trưởng biết thừa tay trưởng ban báo chí chỉ giỏi khua tay môi múa
mép vì dù lãi hay lỗ trong vụ đặc san này thằng Thọ cũng phải khăn gói
khỏi trường để vào thành phố học tiếp nhưng vì thầy vốn yêu văn chương,
lại cũng biết thiên truyện của Mã Phú đang được ái mộ nên thầy gật đầu
dễ dãi, chỉ thòng một câu dọa đùa: “Nếu em không hoàn vốn lại cho nhà
trường thì em khỏi cần đi đâu làm chi, cứ ở lại đây học tiếp một năm nữa
là thầy vui rồi!”.

Thằng Thọ thuật lại như vậy, rồi cười hề hề giục bọn tôi làm việc.

Tôi
không biết sáu trăm tập đặc san có tiêu thụ được hết không và nếu bán
hết tụi tôi sẽ vui cỡ nào nhưng lúc này ngồi è cổ đóng và vô bìa từng
tập một quả là một cực hình khi tất cả đều hoàn toàn làm bằng thủ công.

Tám
đứa trong bán báo chi, kể cả cựu thành viên Cúc Tần, xúm xít quanh các
chồng giấy in ronéo chất đống trong hội trường. Bốn đứa loay hoay xếp
giấy kiêm bưng bê, bốn đứa còn lại bặm môi, thậm chí đè cả người lên cái
bấm giấy để đóng ruột đặc san, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tính luôn chuyện trét keo và dán bìa, bọn tôi mất đến hai ngày trời mới làm xong.

Trong
thời gian này, thành viên thứ chín của ban báo chi là văn sĩ Mã Phú
biến mất tăm (như trước nay nó vẫn thế), nhưng từ khi hiểu được hoàn
cảnh của nó, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn không còn nhăn nhó hay tìm cách bêu
xấu nó bằng cách phao tin lung tung về giới tính của nó nữa. Trước đây
đã một lần thằng Thọ cải chính về chuyện này bằng một câu nói chẳng lô –
gíc tí ti ông cụ nào “Một viên ngọc quý thì không bao giờ pê – đê”
nhưng tính Thọ tôi biết: khi nổi khùng, nó sẵn sàng nó ngược lại những
gì nó từng nói bằng một vẻ trấn áo mạnh mẽ đến mức không đứa nào buồn
quan tâm đến chuyện cãi lại nó.

Dù sao thì tôi tin lần này Thọ sẽ
không làm cái chuyện chống lại Lợi, cũng là chống lại chính mình, vì chỉ
có là gỗ đá mới đi nhạo báng thằng Lợi trong lúc này, chưa kể một khi
đã biết thằng này có tình ý với nhỏ Duyên, thậm chí còn viết cả một
thiên truyện để giãi bày tâm sự thì có hoạt là điên mới nghi ngờ về giới
tính của nó.

Báo cáo nội dung xấu