Kiếm chồng đại gia - Chương 04 phần 1 - 2
Chương 4: Đừng chia tay anh
Đối phương vuốt cằm theo thói quen, để lộ chiếc đồng hồ
Rolex vàng óng trên cổ tay trái, im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng nói một câu
chắc nịch: – Tôi là bố của Trương Hải Châu.
1
Sau khi Thành Cương đi, đám nam thanh nữ tú trong phòng
quảng cáo như rắn mất đầu, thêm vào đó sắp hết năm, kế hoạch quảng cáo gần như
đã hoàn thành xong, vì thế càng tự do hơn. Chín giờ vào làm đến mười giờ, gọi
vài cuộc điện thoại công việc rồi đi ăn trưa. Buổi trưa ngủ một giấc ngon lành,
buổi chiều ra ngoài đi hát, đi dạo phố, uống trà chiều…
Tổng biên tập tòa soạn còn bận rộn quà cáp, biếu xén thăng
chức, cũng không có thời gian quản lí nhân viên, có lẽ đang nhẩm tính nghỉ tết
xong phải sắp xếp một nhân vật lợi hại để chỉnh đốn đám nhân viên phòng quảng
cáo.
Sau khi về nước, Trương Hải Châu dự định đi nghỉngơi một
thời gian rồi tìm việc, vì thế Tang Tiểu Tình có thời gian rảnh rỗi là cũng
Trương Hải Châu dạo chơi khắp nơi. Tình cảm của hai người ngày càng được hâm
nóng, một ngày không được gặp nhau là cảm thấy khó chịu.
Bố mẹ Tiểu Tình cũng đồng ý Trương Hải Châu, dăm ba hôm lại
gọi điện bảo con gái đưa con rể tương lai về nhà ăn cơm. Ăn nhiều rồi, chuyện
hôn sự cũng được đưa vào chương trình hằng ngày. Nhưng đến bây giờ Tiểu Tình
vẫn chưa gặp bố mẹ Hải Châu. Nghe nói công việc của bố Hải Châu rất bận, thường
xuyên phải đi công tác điều tra nghiên cứu. Mẹ Hải Châu lo chồng ăn uống không
tốt nên cũng đi theo chăm sóc.
Kéo dài mãi cuối cùng đến tận cuối năm.
Tang Tiểu Tình lấy được số tiền thưởng như mong muốn, bốn
vạn, không hơn, không kém. Nhìn thấy con số hiển thị trên máy ATM, Tang Tiểu
Tình nở nụ cười rạng rỡ: Năm nay thật không uổng công! Tất cả những khó khăn và
mệt nhọc đều được đền đáp.
Tiểu Tình nghĩ: Bố mẹ Hải Châu bận đến đâu thì cũng phải về
ăn tết chứ? Hải Châu vừa ra mắt là tặng tivi tinh thể lỏng, quà ra mắt của mình
cũng không thểđơn giản được. Nghĩ đi nghĩ lại, đến Lão Phượng Tường mua vong
đeo tay bằng vàng, hình đốt trúc, xoắn nhiều vòng, rất phù hợp với phụ nữ ngoài
năm mươi tuổi. Vàng vừa quý vừa giữ được già, mang tặng rất lịch sự! Hơn nữa
chiếc vòng này cũng phải đến tiền vạn, không thua kém tivi tinh thể lòng, để
lại một vạn để tiêu, còn lại hai vạn trả mẹ. Dù sao thì nhà cũng chỉcó một đứa
con, trả đi trả lại, cuối cùng vẫn là của mình.
Cầm chiếc vòng vàng trên tay, dường như trước mặt Tiểu Tình
đã hiện lên dáng vẻ hòa nhã và thân thiện của mẹ chồng tương lai. Cô vui mừng
lái xe về tòa soạn. Hôm ấy là ngày hai mươi chín tết, cũng là ngày đi làm cuối
cùng trước khi nghỉ tết, đến gặp mặt một chút rồi về nhà đón tết.
Tang Tiểu Tình về văn phòng, đang đắc chí khoe chiếc vòng
vàng mới mua với đồng nghiệp thì nghe thấy điện thoại trên bàn đổ chuông giục
riết. Tiểu Tình nhanh chóng chạy đi nghe máy.
- Tang Tiểu Tình, đến phòng tôi một lát. – Tổng biên tập gọi
điện đến.
Tiểu Tình bực tức trong lòng, lúc này rồi còn tìm tôi làm
gì? Tăng lương? Phát phong bao? Gõ cửa phòng làm việc của tổng biên tập, Tiểu
Tình phát hiện trong phòng còn có một người đàn ông đeo kính, nghiêm mặt ngồi
trên sofa. Tổng biên tập chạy trước chạy sau, đích thân bưng trà rót nước. Có
thể thấy thân phận người này không bình thường.
- Tang Tiểu Tình đến rồi à? Lại đây, tôi giới thiệu với cô,
vị này là tổng giám đốc Trương của công ty điện lực, đã từng làm phó phòng
tuyên truyền của chúng ta, lãnh đạo của chúng ta.
- Chào tổng giám đốc Trương. – Tiểu Tình khách sáo chào hỏi,
trong lòng thầm nhẩm tính: Gì thế này? Tòa soạn định phái mình đến công ty điện
lực mời quảng cáo?
- Nào nào, mời tổng giám đốc Trương uống trà. – Lúc này,
tổng biên tập hoàn toàn không còn phong độ của “tổng” nữa mà cum cúp bưng trà
Bích La Xuân dùng đểtiếp đón khách quý.
- Tổng biên tập Thường, không cần khách sáo, tôi muốn nói
chuyện riêng với cô Tang Tiểu Tình, không biết quý tòa soạn có phòng nào trống
không? – Tổng giám đốc Trương nói, giọng nói không cao nhưng lại rất uy nghiêm.
- Điều hòa ở phòng họp không được tốt, trời thì lạnh… Thế
này nhé, hai người nói chuyện trong phòng tôi, tôi tránh đi một lát. – Nói rồi
tổng biên tập cúi người đi ra khỏi phòng.
Lãnh đạo gặp lãnh đạo lớn hơn, trong nháy mắt biến thành nô
tài.
Tang Tiểu Tình thầm chửi rủa trong lòng: Ông ta cũng biết
điều hòa ở phòng họp không tốt, bao nhiêu người chúng tôi họp trong đó sao ông
không sợ chúng tôi đóng bắng? Sao không tránh đi nhường phòng làm việc của ông?
Đồng thời cũng không khỏi mất cảm tình với ông lãnh đạo đang ngồi trước mặt:
Vây cánh công ty điện lực chăng?
Liên quan gì đến tôi? Lẽ nào chúng tôi không nộp tiền điện?
Thế thì cũng không nên tìm tôi, tìm tổng biên tập mà giải quyết.
Đúng lúc Tang Tiểu Tình đang nghĩ ngợi vẩn vơ, tổng giám đốc
Trương hắng giọng, rất nhiều lãnh đạo đều thích làm như thế trước khi phát
biểu, ý muốn nói: Tôi sắp phát biểu rồi, chú ý tập trung.
Tiểu Tình nghe thấy tiếng ho, lập tức hướng ánh mắt về phía
tổng giám đốc Trương, chờ lãnh đạo phát biểu.
Nhưng lúc ấy, tổng giám đốc Trương lại không nói nữa, đối
mắt sắc bén xuyên qua tấm kinh phản chiếu vào người Tang Tiểu Tình, đến tận khi
Tang Tiểu Tình thấy trong lòng sợ hãi mới nói:
- Cô là Tang Tiểu Tình? – Biết rồi còn hỏi, giọng nói lạnh
lùng, ẩn chứa vẻ thù địch và coi thường.
Tang Tiểu Tình sững người, bất giác gật đầu.
Đối phương vuốt cằm theo thói quen, để lộ chiếc đồng hồ
Rolex vàng óng trên cổ tay trái, im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng nói một câu
chắc nịch:
- Tôi là bố của Trương Hải Châu.
2
Tiểu Tình chỉ thấy đầu ù ù, bỗng chốc không biết phải phản
ứng thế nào, thầm nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh. Định thần một lúc rất
lâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nhìn kĩ khuôn mặt của lãnh đạo, quả nhiên lờ
mờ nhận ra hình bóng của Hải Châu.
Thấy Tiểu Tình không nói gì, lãnh đạo lại ho vài tiếng:
- Chuyện giữa cô và Hải Châu chúng tôi biết rồi. Không biết
Hải Châu đã nói với cô chưa, tôi và mẹ nó đều không tán thành. Chúng tôi rất
muốn gặp cô nói chuyện nhưng công việc bận rộn, quả thực không có thời gian
rảnh rỗi. Sắp sang năm mới rồi, tôi hi vọng có thể giải quyết xong chuyện này
trong năm cũ.
Trái tim của Tang Tiểu Tình bắt đầu đập thình thịch, cô trấn
tĩnh một chút rồi hỏi:
- Vì sao ạ?
- Dĩ nhiên là có rất nhiều lý do.
- Ví dụ ạ?
- Hải Châu vừa mới tốt nghiệp, chúng tôi hi vọng nó lập
nghiệp rồi mới lập gia đình.
- Vậy thì chúng cháu có thể chưa kết hôn.
Thấy Tiểu Tình không chịu từ bỏ, bố Hải Châu tỏ vẻuy nghiêm:
- Cô Tang, có một số điều chúng tôi cũng không muốn nói
thẳng. Hải Châu vốn là một đứa hiểu chuyện, nhưng bây giờ thường xuyên cãi lại
mẹ. Mẹ nó rất đau lòng.
Tang Tiểu Tình càng nghe càng thấy khó chịu, cái gì mà “vốn
rất hiểu chuyện”, cứ như là sau khiquen tôi mới bắt đầu không hiểu chuyện?
- Chúng tôi gửi vào thẻ của Hải Châu hai vạn, vốn định bảo
nó đi mua bộ comple mặc khi đi phỏng vấn, kết quả nó không nói một lời mà tiêu
hết cả tiền. Chúng tôi hỏi mãi mới biết nó mua tivi tinh thể lỏng cho nhà cô.
Tiểu Tình đỏ mặt, ấp úng giải thích:
- Cháu không biết là hai bác cho anh ấy. Cháu tưởng đó là
tiền tiết kiệm của anh ấy.
- Tiền tiết kiệm? Nực cười! Nó lớn như thế, chưa đi làm một
ngày, lấy đâu ra tiền tiết kiệm? – Vừa dứt lời, bố Hải Châu cũng nhận ra câu
nói này có chút không lọt tai, không phù hợp với thân phận của mình, thế nên
thay đổi giọng điệu:
- Tóm lại, chúng tôi không tán thành Hải Châu qua lại với
cô. Mặc dù bây giờ thời đại tiến bộ rồi, nhưng chúng tôi vẫn nghĩ rằng, môn
đăng hộ đối vô cùng quan trọng. Hải Châu nhà chúng tôi lớn lên trong gia đình
gia giáo, rất lương thiện, cũng không có tâm địa gì, vì thếchúng tôi cũng hi
vọng vợ của nó có thể sống và trưởng thành trong môi trường như thế.
Mặc dù bố Hải Châu nói rất uyển chuyển nhưng Tang Tiểu Tình
vẫn nhận ra, nhà họ chê mình xuất thân không tốt, nghĩ mình tâm địa xấu xa.
Tiểu Tình rất tức giận, cô nói từng câu từng chữ với bố Hải Châu:
- Những lời nói này bác có thể bảo chính miệng Hải Châu nói
với cháu được không? Còn nữa, sau này, nếu bác muốn nói chuyện riêng thì không
cần dùng cách này để tìm cháu đâu ạ.
Bố Hải Châu rất tức giận, vung tay bỏ đi:
- Nếu cô cứ giữ thái độ này thì tôi không cần phải nói
chuyện với cô nữa. Hôn nhân là cán cân, trọng lượng hai bên phải bằng nhau, cô
cũng không nghĩ xem mình có gì sao?
Tổng biên tập đi đi lại lại ở hành lang bên ngoài, thấy bố
Hải Châu hầm hầm đi ra ngoài, vội vàng chạy lại:
- Tổng giám đốc Trương đi ạ? Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm
nhé? Tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Trương…
Tiểu Tình sững người đứng đó, “Cô cũng khong nghĩ xem mình
có gì sao?” Câu nói này giống như quảbom khổng lồ, khiến đầu Tiểu Tình như muốn
nổ tung.
Lúc ấy, tổng biên tập giống như cô hồn xuất hiện trong
phòng, tặng cho Tiểu Tình nụ cười và những lời hỏi han ân cần hiếm thấy, đồng
thời làm ra vẻ vô tình hỏi: “Tổng giám đốc Trương và cô có quan hệ gì?”
Sau khi bình tĩnh lại, Tang Tiểu Tình gọi điện thoại cho
Trương Hải Châu:
- Anh làm cái trò gì vậy?
Trương Hải Châu không hiểu gì:
- Sao thế?
- Bố anh chạy đến tòa soạn tìm em, nói em không với được nhà
họ Trương cao quý nhà anh, bảo em biết điều một chút, nhanh chóng rời khỏi còn
nhà danh giá.
- Hả?
- Hả cái gì? Anh đừng ra vẻ ngốc nghếch với em. Bốanh nói
tiền anh mua tivi cho nhà em là tiền họ cho anh mua quần áo, có thật không? Anh
không nhìn thấy ánh mắt ông ấy nhìn em, cứ như em là ăn mày bên đường vậy, chỉ
muốn chiếm đoạt tiền của nhà anh… – Tang Tiểu Tình cảm giác mình sắp khóc.
Trước khi giọng nói nghẹn ngào, cô đã cúp máy.
Trương Hải Châu không ngừng gọi điện đến. Tiểu Tình kiên
quyết tắt máy. Lúc ấy, điện thoại trên bàn lại đổ chuông. Tiểu Tình cúi đầu
nhìn màn hình, là số lạ, chắc là của khách hàng nào đó.
Tiểu Tình cố làm ra vẻ bình tĩnh nhấc máy, dịu giọng nói:
- Alô!
Quả nhiên là điện thoại của giám đốc Dư, người đang hợp tác
với công ty quảng cáo. Chẳng qua là những lời nói khách sao như chúc mừng năm
mới, hi vọng năm sau ủng hộ lẫn nhau, hợp tác thành công. Tiểu Tình hiểu quá
rõ, nếu họ có thể tìm được đơn vị hợp tác nào hữu hiệu hơn, chắc chắn đã bỏ
mình đi không chút nểtình.
Hai mắt Tiểu Tình đỏ hoe, cô gượng cười:
- Chúc mừng năm mới, cảm ơn sự quan tâm mà giám đốc Du đã
dành cho chúng tôi. Có cơ hội nhất định phải uống với ông…
Diệp Thuần thấy Tiểu Tình rất khác liền lại gần, khẽhỏi:
- Sao thế?
- Lúc nãy bố Hải Châu tìm mình, bảo mình và Hải Châu giải tán.
– Tiểu Tình cố kìm nén để không khóc.
- Giải tán? Vì sao?
- Vì người ta là quan to, nhà mình là dân thường… Haizzz,
cậu cứ mặc kệ mình, mình không sao. Cậu mau về nhà đi, sắp tết rồi chắc chắn mẹ
cậu nhớ cậu lắm.
Diệp Thuần nhìn đồng hồ, quả thực không kịp nữa:
- Thế mình đi đây, cậu đừng nghĩ linh tinh, ăn tết vui vẻ đã
rồi tính.
Người Trung Quốc là vậy, đến cuối năm, có chuyện gì đều đợi
ăn tết xong rồi nói, nếu thật sự có chuyện thì có thể ăn tết được không?
Các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt ra về, Tang Tiểu
Tình mới chậm chạp đứng dậy thu dọn túi xách, nhìn thấy chiếc hộp nhung đỏ đựng
chiếc vong, bao nhiêu nỗi ấm ức trào dâng trong lòng. Cô nghĩ một lúc, bỏ chiếc
hộp ra khỏi túi xách, đút vào ngăn kéo bàn làm việc rồi khóa lại.
Tang Tiểu Tình về đến nhà, tâm trạng rất chán nản nhưng
không thể biểu lộ trước mặt bố mẹ, sợ mẹ sẽ hỏi đến cùng. Quả nhiên, lúc ăn
cơm, mẹ Tiểu Tình không ngừng hỏi đông hỏi tây: “ Năm mới mày cũng phải đi gặp
bố mẹ Hải Châu di chứ?”, “Mùng mấy Hải Châu đến nhà mình ăn cơm? Các bác mày
muốn gặp nó.” “Năm mới hai đứa đến nhà ông bà nội chúc tết nhé!”…
Tiểu Tình không chú ý, chỉ ậm ừ đáp lại cho xong. Cô chỉ ăn
vài miếng cơm rồi lấy cớ đã hẹn bạn ra ngoài, vội chạy đi như muốn trốn tránh.
Cô mở máy, cách một phút lại cúi đầu nhìn, không có tin
nhắn, không có điện thoại. Khi Tang Tiểu Tình đã bình tĩnh chờ Trương Hải Châu
giải thích cho mình nghe thì người đó lại như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
Thành phố phồn hoa vì năm mới sắp đến mà trở nên hiu quạnh.
Giá lạnh từng đợt thổi tới, lạnh đến nỗi Tiểu Tình run lẩy bẩy. Lần đầu tiên
trong đời Tiểu Tình cảm giác không có chỗ nào để đi.
Đi qua Seven Club, Tiểu Tình bước chân vào. Trong quáng bar
rất ấm, Tang Tiểu Tình cởi áo khoác, ngồi ởquầy, gọi một cốc rượu bạc hà.
Xuyên qua dịch lỏng màu xanh nhạt, cảnh tượng đã diễn ra
trong phòng làm việc của tổng biên tập giống như bộ phim hiện ra trước mắt.
Tiểu Tình biết mình chỉlà con nhà bình thường, không có ô dù, không có nền
móng, từng bước, từng bước đều phải dựa vào nỗi lực của mình. Nhưng bố mẹ cô
một lòng yêu thương cô, cốgắng hết sức để con cái trưởng thành. Điều này không
khác gì bất cứ ông bố bà mẹ giàu có nào.
Đến bây giờ Tiểu Tình vẫn còn nhớ, khoảng thời gian mình học
đại học chính là khoảng thời gian gia định khó khăn nhất. Hồi ấy ít tuổi đua
đòi, làm tóc xoăn, xỏ khuyên tai, đi quán bar, đi sàn, học uống rượu, không đủ
tiền lại về nhà ngửa tay xin tiền. Mẹ ki bo, Tiểu Tình không dám hỏi nhiều, mỗi
lần đều là bố lén lén lút lút dúi tiền cho con gái. Đến một hôm, Tiểu Tình phát
hiện bố dựa người vào ban công, hút loại thuốc lá cuốn ngày xưa, bị sặc đến nỗi
ho khù khụ.
Cô có thể tưởng tượng lúc này, chắc chắn là ở nhà đang bật
tivi, có lẽ bố đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn tết, còn mẹ thì cầm miếng vải
lau lau dọn dọn, miệng không ngừng cằn nhằn: “Bố con ông chỉ được cái lôi thôi
luộm thuộm…”
Chiếc điện thoại đặt trước mắt nhấp nháy, “tin nhắn” hai mắt
Tiểu Tình lóe sáng, vội cầm lên nhưng là tin nhắn của Diệp Thuần, một tin nhắn
chúc mừng năm mới thông thường. Sau khi đọc nó, nỗi thất vọng nặng nề trào dâng
trong lòng.
Đến tận nửa đêm, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Hải
Châu, nội dung rất ngắn gọn:
- Mẹ anh nằm viện rồi, anh không thể đón tết cùng em, hãy
chăm sóc cho mình. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa, cho anh chút thời gian.
Tiểu Tình uống cạn ly rượu, mạnh mẽ bước ra khỏi quán bar.

