Kiếm chồng đại gia - Chương 10 phần 3 - 4

3

Đêm đã khuya mà Hải Châu vẫn chưa về. Tiểu Tình nằm trên
giường giống như người chết, nằm im không nhúc nhích.

Bố Tiểu Tình khẽ gõ cửa:

- Tiểu Tình, mang vali vào phòng nhé. Bố và mẹ con đều không
dám đóng cửa đi ngủ, sợ bị lấy trộm.

- Mặc kệ nó, lấy đi cho đáng đời. – Tiểu Tình tức giận nói.

Bên ngoài không có tiếng động, chi nghe thấy tiếng bước chân
lạch cạch, bố Tiểu Tình đã đi ra ngoài.

Tiểu Tình nghĩ mãi, một vali đồ hàng hiệu, cộng tất cả lại
cũng phải vài vạn. Chẳng may bị kẻ trộm lấy đi, lúc ấy cũng không nói rõ được.

Thế là cô vùng vẫy bò dậy, mở cửa phòng. Chi thấy cửa phòng
khách vẫn mở, tivi vẫn bật không còn chương trình gì nữa, chi còn tiếng rè rè.
Bố mẹ ngồi trên chiếc ghế sofa hướng nhìn ra cửa ngủ gà ngủ gật. Tay bố cầm một điếu thuốc đã tàn, đầu lọc đen sì, tàn
thuốc rơi xuống đầu gối, phủ trắng xóa.

Tiểu Tinh thấy lòng xót xa, lại gần đánh thức họ:

- Bố mẹ về phòng ngủ đi.

Còn cô thì cầm chìa khóa xe, xách vali xuống dưới, chất nó
lên thùng sau xe rồi khóa lại. Dù sao thì Hải Châu cũng có một chùm chìa khóa.

Trước khi đi lên Tiểu Tinh ngoảnh đầu nhìn lại. Chiếc xe nhỏ
của mình trung thành đứng đó, chờ đợi chủ nhân sai khiến. Tiểu Tình gượng cười,
xe còn hơn đàn ông, nó sẽ không tự chạy đi.

Cô đi lên, khóa cửa lại, nhắn tin cho Hải Châu:

- Chúng ta chia tay đi. Đồ của anh em khóa ở thùng sau xe,
anh tự đến lấy đi. – Ngón tay run run, chi nhắn mấy chữ mà phải rất lâu mới
xong.

Nằm xuống giường, Tang Tiểu Tinh không sao chợp mắt được,
trong lòng vẫn nghĩ đến người đàn ông ấy. Anh đi đâu? Có đi uống rượu không? Có
xảy ra chuyện gì không? Hai tai vểnh lên, nghe ngóng từng động tĩnh nhỏ ở hành
lang.

Cứ như thế cho đến tận khi trời sáng, cuối cùng Tang Tiểu
Tình không thể nhẫn nhịn được nữa, không kịp mặc áo khoác, đi dép mà lao thẳng
xuống đó. Chiếc xe vẫn còn nhưng vali đã được đem đi. Tiểu Tình ngây người đứng
đó, một lúc rất lâu mới đóng cửa thùng xe, ôm cánh tay run cầm cập đi về. Đi
đến cửa, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

TTT

Trên thực tế, ngay từ khi Hải Châu còn học ởCanada, bố mẹ đã
chuẩn bị nhà mới cho anh. Anh vẫn còn nhớ lúc đưa chìa khóa phòng cho anh, mẹ
đã dặn đi dặn lại:

- Hải Châu à, sau này nếu con yêu ai, nhất định phải kín
đáo, đừng nói chuyện nhà cửa. Con gái bây giờnhiều mánh khóe lắm, ai biết được
người ta yêu con hay yêu nhà của con?

Lúc ấy Hải Châu vẫn còn độc thán, không bận tâm đến chuyện
nhà cửa. Chìa khóa thì vứt lăn lóc trong tủ, năm ngoái mới đến xem nhà một lần.

Về sau anh quen Tiểu Tình. Khi Tiểu Tình nói đến chuyện muốn
mua nhà, Hải Châu định nói với cô: “Đừng mua, chúng ta có một ngôi nhà rất to
rồi.” Vẫn chưa kịp nói, Tiểu Tình đã nói ý định muốn vay tiền của anh. Lúc ấy,
bỗng chốc Hải Châu nhớ đến lời dặn của mẹ nên không nói chuyện mình có nhà.

Đôi khi giấu diếm một số chuyện, lúc ấy là vô tình nhưng
càng để lâu càng không biết phải nói thế nào. Giấu mãi giấu mãi giống như đang
cân nhắc tính toán vậy.

Sau khi bỏ đi, quả thực Hải Châu không có chỗ nào để đi. Anh
lang thang trên đường, đột nhiên anh thấy mình như một bóng ma dật dờ. Sự việc
đến nước này, rốt cuộc phải trách ai? Hình như ai cũng có trách nhiệm, nhưng
hình như chẳng ai sai cả. Hải Châu đi lang thang trên đường, chi thấy đầu óc
rối bời.

Lúc ấy một chiếc xa Honda màu đen lao tới, đến tận khi lao
đến trước mặt Hải Châu mới phanh kít một tiếng, Hải Châu giật thót tim, tránh
sang một bên theo bản năng. Lúc ấy một người to béo bước xuống, mắt tam giác,
mũi củ tỏi, trông rất quen. Anh ta phóng khoáng vỗ vai Hải Châu.

- Người anh em, lâu lắm không gặp.

Hải Châu nhớ ra rồi. Anh ta là Tống Huy, chồng một người bạn
thân của Tiểu Tình, cố gắng lấy tinh thần chào anh ta.

- Sao ủ rũ thế kia? Cãi nhau với bạn gái à?

Hải Châu mim cười ngượng ngùng, coi như là ngầm thừa nhận.

- Ở đời nơi nào chẳng có cỏ thơm, đi, anh dẫn chú đi thư
giãn. – Thấy Hải Châu do dự, Tống Huy lại nghiêm túc nói:

- Đúng lúc anh mời khách đi hát, cùng đi chơi, thưgiãn nào.
– Anh ta không để Hải Châu nói gì mà kéo anh lên xe.

4

Tống Huy đưa Hải Châu đến quán YES. Cạnh quầy bar là mấy cô
gái ăn mặc sexy, vừa nhìn thấy khách vào là tươi cười chạy ra đón. Một cô gái
lông mi giả còn dài hơn cả tỏc thấy Hải Châu đang nhìn mình, lập tức nháy mắt
với anh, dùng tay chi vào chỗ riêng của mình. Hải Châu sợ quá vội vàng quay mặt
đi. Cô ta cười rất chói tai.

Tống Huy tỏ ra rất thành thạo, sau một hồi vòng trái vòng
phải, họ đến một phòng bao. Trong phòng có ba người đàn ông, ánh dèn mở ảo, đèn
màu nhấp nháy lần lượt lướt qua khuôn mặt của từng người khiến vẻ mặt của mỗi
người trông thật “đáng sợ”, Tống Huy long trọng giới thiệu Hải Châu:

- Đây là công tử của tổng giám đốc Trương, người đứng đầu
công ty điện lực.

Phía dưới lập tức có người đỡ lời:

- Hahaha, giám đốc Tiểu Trương!

Hải Châu có chút bực tức, sao Tống Huy lại biết thân phận
của mình? Đồng thời anh cũng thấy không vui, anh không thích người khác cứ giới
thiệu mình là nói “con trai của ai”.

Sau một hồi hàn huyên, một người đàn ông mặc quần áo đen hét
lên:

- Má mì đâu?

Chẳng bao lâu, một người phụ nữ bước vào. Vừa nhìn thấy
người đàn ông đó lập tức sà vào lòng ông ta:

- Anh Chu, lâu lắm không đến chỗ em.

Hải Châu được giáo dục rất nghiêm, chỉ biết những nơi đèn mờ
thế này qua mạng, lần đầu tiên được chứng kiến, vừa tò mò lại vừa căng thẳng.

Má mì vừa gọi, mười mấy cô gái liền bước vào, ai cũng trang
điếm rất đậm, mặc váy dạ hội, giống nhưngôi sao bước trên thảm đỏ. Muời mấy
nguời đứng thành một hàng, tạo dáng cho đàn ông chọn.

- Nào nào nào, xoay một vòng, mẹ kiếp, sao xấu thế!

- Ha, cô mặc váy ngắn ở giữa, bước hai bước, bước hai bước,
hahaha, cởi hết ra.

- Cô tóc ngắn bên phải, mẹ kiếp, cô sì mặt ra cho ai nhìn,
cười mội cái cho anh đây xem nào!

Lũ đàn ông ai nấy đều phấn khích, hò hét ầm ĩ, cuối cùng
chọn được hai người. Sau đó má mì lại dẫn một đám khác vào. Họ lại chọn được
hai người.

- Trương công tử, đừng ngồi ngây ra đó, cậu cũng chọn một
người đi. – Người đàn ông áo đen ngồi xuống cạnh Hải Châu, mùi rượu nồng nặc
bay vào mũi, vào tai Hải Châu, vừa hôi hám vừa ngứa ngáy.

- Không không không, tôi không cần. – Hải Châu vội vàng xua
tay, nhân tiện ngồi dịch sang bên cạnh.

Lúc ấy, má mì ngồi xuống giữa Hải Châu và người đàn ông áo
đen, mỗi tay ôm một người. Hải Châu gạt tay cô ta ra. Cô ta không bận tâm, nói
với người đàn ông áo đen:

- Anh Chu, anh không nể mặt, anh nói xem bao lâu anh không
đến chỗ em rồi. Em rất nhớ anh.

Cô ta nói rồi thò tay vào trong quần của người đàn ông áo
đen:

- Sờ xem nào, nhớ chết đi được. Ối, cứng rồi!

Những người đàn ông khác kích động, hò hét:

- Nứng quá!

Anh Chu bật cười, thò tay vào váy của má mì:

- Thế em cũng để anh sờ xem ướt chưa!

Các cô gái chọn bài, một đám đàn ông và phụ nữ hò hét ở đó,
chơi oẳn tù tì, ai thua thì cởi áo. Có hai cô gái cởi sạch, đi đi lại lại không
chút e ngại, ôm người đàn ông này, cho người đàn ông kia nắn bóp, tươi cười hớn
hở. Hải Châu nhìn mà đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, không thể nhìn được
nữa, vội vàng chào Tống Huy một tiếng rồi ra ngoài. Ra khỏi cửa mới nhận được
tin nhắn cùa Tiểu Tình. Trong lúc tức giận quyết định đi lấy hành lí của mình.

Tống Huy đuổi theo:

- Chú em đừng e thẹn mà, bây giờ muốn làm chuyện lớn thì
phải ra ngoài chơi, chơi sướng rồi tiền cũng kiếm được. Cậu nhìn những chiếc xe
bên ngoài đi, Benz, BMW, Audi… Đây không phải là nơi bình thường đâu, là chốn
vui chơi cao cấp.

Hảỉ Châu không muốn tỏ ra minh là người nhút nhát, anh nói
với Tống Huy:

- Không phải là em ngại. Em phải đi lấy đồ.

- Đồ gì, anh đi cìng cậu. Lấy rồi lại quay lại.

Hải Châu đưa Tống Huy đến chỗ ở của Tiếu Tình, lấy vali rồi
lại quay lại quán bar YES. Lần này, Tống Huy tìm cho Hải Châu một cô tóc dài:

- Nào, uống rượu với thiếu gia của bọn anh! Không uống được
là không cho tiền boa đâu.

Thế là em tóc dài hết lòng dạy cho Hải Chầu “hai chú ong
nhỏ, bay đến vườn hoa”. Hải Châu bị chuốc say bí tỉ, trong lúc mơ hồ, mái tóc
dài lướt qua mặt anh, chỉthấy ngứa ngứa, mê đắm. Anh ngả vào ngực cô gái ấy rồi
ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ đến lúc nào, Hải Chầu bị Tống Huy đánh thức:

- Thiếu gia, chúng ta đi thôi!

Thoạt đầu Hải Châu không biết mình đang ở đâu, thốt lên:

- Trời sáng rồỉ à?

Mọi người cười ầm lên. Hải Châu nhìn mãi mới thấy mình đang
nằm trong vòng tay của một cô gái lạ, bỗng chốc giật mình bừng tỉnh. Em tóc dài
nũng nịu:

- Em bị anh đè đến tê cả chân rồi.

Người đàn ông áo đen lấy ra một tập tiền, hào phóng rút ra
vài tờ, nhét vào ngực em tóc dài, nhân tiện bóp vài cái.

- Hài lòng rồi chứ?

Em tóc dài mỉm cười rồi ra ngoài. Sau đó anh ta bắt đầu phát
tiền boa cho mấy cô gái kia, mỗi người ba tờmột trăm tệ. Các cố gái đều tươi
cười nhận lấy và nói:

- Cảm ơn anh, sau này thường xuyên đến chỗ chúng em nhé!

Tống Huy đưa Hải Châu về nhà:

- Đến đâu?

Hải Châu nghĩ một lúc rồi nói:

- Chung cư Đài Thành.

Tống Huy không nói một lời, lái xe đưa Hải Châu vềkhu nhà
chung cư nhưng thực chất là biệt thự.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3