Kiếm chồng đại gia - Chương 16 phần 1 - 2

Chương 16: Công việc đáng tin hơn đàn ông

- Ông yên tâm, tôi sẽ về nói chuyện với nó. Tiểu Tình là cô
gái tốt, nhà chúng tôi đã viết xong thiếp mời rồi, nhất định chúng sẽ kết hôn.
– Tổng giám đốc Trương giống như chúa cứu thế trên cao, nói chắc chắn như đinh
đóng cột.

1

Tiểu Tình kéo vali về nhà. Mẹ Tiểu Tình nhìn thấy, tỏ vẻ rất
đắc chí:

- Vợ chồng phải một người tiến một người lùi. Lúc đàn ông
tức giận, phụ nữ phải nhịn. Đợi đến khi đàn ông nguôi giận, phụ nữ có thể xông
pha chiến đấu.

Hình như Tiểu Tình không nghe thấy, vội vàng chạy ra ngoài,
một lúc sau lại kéo một chiếc vali to hơn vào. Mẹ Tiểu Tình sững người:

- Con mang nhiều đồ như thế về làm gì? Con không muốn sống
với nó nữa thật sao?

Thấy con gái buồn rầu như muốn bật khóc, mẹ Tiểu Tình không
dám hỏi nhiều, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cằn nhằn với bố Tiểu Tình:

- May mà chúng ta vẫn chưa chuyển về, nếu không một mình con
gái sẽ rất buồn, không biết chừng lại còn tự sát!

Bố Tiểu Tình bỗng thấy căng thẳng hẳn lên, cứ dăm ba phút
lại áp sát vào cửa phòng con gái nghe động tĩnh, chắc chắn con gái không nghĩ
quẩn.

Dòng thời gian vĩnh viễn sẽ không vì một người nào đó mà
ngừng trôi. Sáng thứ hai, đường lúc nào cũng tắc hơn, Tang Tiểu Tình đi làm như
bình thường. Lúc bước vào tòa soạn, cô phát hiện mình vẫn có thể mỉm cười chào
bảo vệ. Vào phòng làm việc, cô đổi status của mình trên yahoo là: “Từ khóc lóc
đố kỵ ban đầu trởthành mỉm cười ngưỡng mộ”.

Diệp Thuần vừa nhìn là hiểu ngay, nhắn ba chữ: “Chia tay rồi
à?” – “Ừ, chia tay rồi.” – Tiểu Tình vừa gõ vừa nghe điện thoại của trưởng
phòng Triệu. Lúc bận rộn, cô cảm thấy dường như mình không còn đau khổnữa. Rất
tốt, Tiểu Tình nói với mình, không còn đàn ông, vẫn có công việc. Đàn ông nói
trở mặt là trở mặt nhưng công việc sẽ không như thế. Bạn hết lòng vì nó, nhất
định nó cũng hết lòng vì bạn. Tóm lại công việc đáng tin hơn đàn ông.

Gián điệp Diệp Thuần lập tức nhắn tin cho Trương Kiếm Long,
cô tỏ ra rất lo lắng: “Ông mau nghĩ cách đi, họ chia tay thật rồi.” Trương Kiếm
Long không kìm được nhíu mày, thầm nghĩ sao hai đứa trẻ này lại không hiểu
chuyện như thế, sắp kết hôn rồi mà còn giận dỗi cái gì? Nhưng ông không muốn
Diệp Thuần quá bận tâm đến chuyện này, thế nên nhắn lại: “Chuyện của chúng để
chúng tự giải quyết, tôi đang họp.” Diệp Thuần bĩu môi, buồn rầu gập điện thoại
lại.

Tối hôm ấy Trương Kiếm Long đến nhà Triệu Vân. Vừa cởi quần
áo, Triệu Vân không kìm được hỏi:

- Nghe nói con trai anh và Tiểu Tình chia tay rồi đúng
không?

Vừa nói dứt lời, tinh thần chiến đấu của Trương Kiếm Long
lập tức tan biến, làm thế nào cũng không thểlấy lại được. Triệu Vân vô cùng ân
hận:

- Xin lỗi, em không nên hỏi anh những chuyện phiền muộn này.

Cô nói rồi chạy lại hôn ông. Trương Kiếm Long khó chịu đẩy
cô ra, nằm trên giường của Triệu Vân, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Giữa nam và nữ, chỉ cần một vài động tác nhỏ cũng khiến đối
phương tự ái. Triệu Vân bị Trương Kiếm Long đẩy ra, lập tức giận dỗi, quay lưng
về phía ông, chờ ông dỗ dành. Nằm nghỉ mười mấy phút, Trương Kiếm Long đứng dậy
mặc quần áo. Cuối cùng Triệu Vân không kìm được:

- Anh muốn đi sao?

- Ừ. – Trương Kiếm Long mặc quần áo rồi bỏ đi.

TTT

Trương Kiếm Long lại lạnh nhạt với Triệu Vân. Từtrước đến
nay người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh, cô đã quen rồi. Người đàn ông này cho
mình rung động một lần thì đòi lại bằng nỗi đau khổ gấp bội.

Trong buổi họp của phòng quảng cáo, Triệu Vân nói với mọi
người:

- Gần đây chúng ta cùng thẩm mỹ viện Mỹ Luân làm một hoạt
động có tên là “Đi tìm đại sứ xinh đẹp”. Trước tiên là lựa chọn trong toàn
thành phố, qua vòng loại, vòng bán kết, cuối cùng chọn ra ba cô gái được thẩm
mỹ miễn phí.

Mọi người không nói gì, mỗi người đều thầm nhẩm tính trong
lòng, mỗi lần hoạt động là một lần gian khổ, mong là đừng có đổ lên đầu mình.

- Mọi chuẩn bị cho hoạt động lần này giao cho Tang Tiểu
Tình. Tiểu Tình, trước tiên cô viết thông báo đăng tuyển, khích lệ những cô gái
thích làm đẹp! – Triệu Vân liếc nhìn xung quanh rồi giao nhiệm vụ. Tiểu Tình
thấy rất căng thẳng trong khi đó những đồng nghiệp khác thì thở phào.

Rất nhiều nhiệm vụ, lãnh đạo chỉ nêu ra, chỉ nói một câu rất
nhẹ nhàng. Mỗi yếu tố trong câu nói này đều có thể khiến nhân viên mệt mỏi.
Trước tiên phải đăng thông báo hoạt động, quảng cáo, thu hút mọi người. Tiểu
Tình tìm biên tập mỹ thuật làm quảng cáo hoạt động “Đi tìm sứ giả xinh đẹp”,
đăng trên báo của tòa soạn rồi lại đăng lên mạng. Để mở rộng tầm ảnh hưởng,
Tiểu Tình còn tìm công ty quảng cáo hợp tác, hy vọng mượn tấm biển quảng cáo mà
họ vẫn chưa bán ra ngoài. Người ta vừa nghe đã lắc đầu:

- Không được, địa điểm của chúng tôi đẹp như thếnày, một năm
mấy chục vạn! Cô tính xem, một ngày bao nhiêu tiền?

Tiểu Tình cười trừ:

- Giám đốc Tiết, chẳng phải bây giờ các ông vẫn chưa bán
được sao? Để không cũng không làm gì, chi bằng cho chúng tôi dùng nửa tháng,
chúng tôi sẽ bỏ phí trang trí.

- Cái gì mà để không cũng không làm gì? Cô Tang, cô không
nhìn thấy trên biển quảng cáo có dán số điện thoại kêu gọi quảng cáo sao? Chúng
tôi không để không một ngày nào, cho dù không có doanh nghiệp nào đầu tư thì
cũng coi như là quảng cáo hình tượng của chúng tôi.

- Thế này có được không, chúng tôi có thể cung cấp miễn phí
một số trang báo cho quý công ty, để công ty đăng quảng cáo.

- Điều này…

Thấy đối phương do dự, Tang Tiểu Tình bắt đầu tranh thủ thời
cơ:

- Gần đây lượng phát hành của tòa soạn chúng tôi không ngừng
tăng lên, huống hồ độc giả của chúng tôi đều là những nhân viên văn phòng trẻ
trung, hiệu quảquảng cáo rất tốt. Cứ quyết định như thế nhé, chúng ta hợp tác
lâu như vậy rồi, chuyện nhỏ này ông không giúp đỡ sao?

Cuối cùng đối phương cũng nhận lời.

Quảng cáo được đăng một cách rất thuận lợi, người dân toàn
thành phố đều biết hoạt động này. Trong cuộc họp, tổng biên tập còn đặc biệt
biểu dương Triệu Vân:

- Tiểu Triệu, ảnh hưởng của hoạt động này rất lớn. Đám bạn
của con gái tôi cũng biết.

- Tổng biên tập Thường, vì hoạt động này tôi đã vắt óc suy
nghĩ, ban đầu công ty quảng cáo sống chết không cho chúng tôi đăng quảng cáo,
cứ đòi chúng tôi phải bỏ tiền. Nhưng sao chúng tôi có thể để tòa soạn phải bỏ
tiền được? Tôi phải nói mãi nói mãi, cuối cùng họ cũng đồng ý. Ông thấy đấy,
quảng cáo của họ rất có hiệu quả. – Trưởng phòng Triệu thản nhiên cướp công của
Tang Tiểu Tình mà không hề cảm thấy xấu hổ.

- Vất vả cho cô rồi, cần phải kết hợp làm việc và nghỉngơi,
chú ý sức khỏe. – Tổng biên tập tỏ ra rất hài lòng.

Những chuyện như thế này Tiểu Tình đã chứng kiến rất nhiều
lần. Lần nào cô cũng tức sôi máu, dĩ nhiên chỉcó thể âm thầm tức sôi máu. Lần
này cô không muốn làm anh hùng vô danh nữa, thản nhiên nói một câu:

- Đúng rồi tổng biên tập, giám đốc Tiết của công ty quảng
cáo nhờ tôi hỏi thăm ông. Ông ấy nói muốn mời ông uống rượu. – Khéo léo nhắc
cho sếp biết công ty quảng cáo này là do tôi đến nói chuyện bàn bạc.

- Ha ha ha ha… – Dường như tổng biên tập đã hiểu ý của Tiểu
Tình, ông ta cười rất tươi. Còn Triệu Vân thì lạnh lùng lườm Tiểu Tình: Con
ranh này cứng cáp rồi đây, dám chơi xấu mình.

2

Hoạt động có vẻ tiến triển rất tốt nhưng cuối cùng lại là
“thùng rỗng kêu to”. Sau khi đăng quảng cáo, chỉ có vài cuộc điện thoại tư vấn,
không một ai đăng ký. Trưởng phòng Triệu rất lo lắng, cô ta nói với Tiểu Tình:

- Cô nghĩ cách đi, ít nhất phải tìm một trăm người tham gia
hoạt động lần này.

Tiểu Tình thầm than thở trong lòng nhưng vẫn thản nhiên nhận
lời. Mấy năm đi làm, Tiểu Tình đã hình thành một thói quen, sếp giao cho việc
gì, cho dù là bảo mình nâng cả trái đất thì trước tiên cũng phải nhận lời, đừng
có nhấn mạnh khó khăn, không được nói không, nếu không sếp sẽ nói lại một câu:

- Cô vẫn chưa làm, sao biết là không được?

Vài ngày sau sẽ báo cáo tình hình với sếp:

- Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không được.

Lúc ấy không làm được việc không phải là vấn đềchủ quan mà
là vấn đề khách quan vì đã thử rất nhiều cách rồi.

Ngày hôm sau, Tiểu Tình báo cáo với Triệu Vân:

- Trưởng phòng, hôm qua tôi đã liên lạc với tất cảbạn bè của
tôi nhưng họ đều không muốn thẩm mỹ.

- Không muốn thẩm mỹ cũng không sao, đến cổ vũ cũng được.

- Công việc của mọi người đều bận rộn, không có thời gian.

- Tang Tiểu Tình! – Trưởng phòng Triệu nổi nóng – Cô làm
việc kiểu gì vậy? Tôi không muốn nghe cô nói quá trình. Tôi chỉ cần kết quả!
Tôi không biết cô dùng cách gì, tóm lại phải có một trăm người!

Đúng lúc ấy tổng biên tập bước vào hỏi tình hình đăng ký.

Trưởng phòng Triệu xòe tay, tỏ ra vô tội:

- Tôi đã sớm giao việc này cho Tiểu Tang, đến bây giờ vẫn
chưa có người đăng ký, tôi không hiểu, chuyện này khó đến vậy sao? – Một câu
nói mà đổ hết trách nhiệm cho Tang Tiểu Tình.

Mặc dù lãnh đạo đổ trách nhiệm cho bạn nhưng cô ta sẽ không
dễ dàng đuổi việc bạn, suy cho cùng thì cô ta vẫn hy vọng bạn làm việc. Tiểu
Tình lẩm nhẩm trong lòng: Có phải là cần làm lễ cúng không? Thất bại trong
chuyện tình cảm thì thôi, sao công việc cũng xui xẻo thếnày?

Hết giờ làm, cô đến cửa hàng trang sức, định mua cho mình
một miếng ngọc, để xem mang theo bên mình có thể may mắn hơn chút nào không.
Đừng hy vọng người khác đối xử tốt với mình, trước tiên mình phải đối xử tốt
với mình. Cô chọn mãi, chọn được một miếng ngọc như ý, chọn một sợi dây màu đỏ
đeo lên cổ. Miếng ngọc xanh đung đưa trước ngực, trông rất đẹp.

Ra quầy thanh toán, Tiểu Tình lấy tiền trong ví, đột nhiên
nhớ đến một câu nói: “Anh giống miếng ngọc bội, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.” Câu
nói này là ai nói? Tiểu Tình thấy chua xót trong lòng, đôi mắt ngấn lệ.

Rất nhiều người xếp hàng mua đồ, người đứng phía sau rất khó
chịu, giục cô nhanh một chút. Tiểu Tình lấy thẻ tín dụng, lúc nhập mật mã, nghĩ
đến người này đã rời xa mình, anh đã rời xa mình! Tiểu Tình vội vàng giật thẻ
tín dụng, quay người chạy đi, cố kìm nén nước mắt không để nó chảy xuống, thầm
nghĩ: Anh là kẻ lừa đảo, anh sẽ không bảo vệ em nữa!

Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, hai chân cô mềm nhũn, dựa
người vào chiếc cột bên ngoài, cảm giác đau đớn không thể chịu được. Thì ra sự
bình tĩnh trước đó chỉ là giả tạo, lừa mình lừa người. Đau đớn giống nhưcó ai
đó đâm dao vào tim, lúc ấy không cảm thấy, sau này mới thấy nỗi đau ấy lan ra
toàn thân.

Lúc này, Hải Châu đang nói chuyện với Phan Lộ Lộtrong căn
nhà mới của hai người:

- Mặc dù anh và Tiểu Tình đã chia tay nhưng anh cũng không
thể kết hôn với em. Anh không có cách nào chịu đựng được việc chuẩn bị hôn lễ
với một người phụnữ, cuối cùng lại kết hôn với một người phụ nữ khác.

- Chúng ta có thể không sống trong căn nhà này, thậm chí có
thể không làm tiệc. Kết hôn chỉ là chuyện của hai người, chúng ta chỉ cần đi
làm giấy đăng ký kết hôn. – Phan Lộ Lộ không đồng ý. Đối với bất kỳ người phụ
nữ nào, cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu chính là kết hôn.

- Kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, liên quan đến
hai gia đình, thậm chí hai gia tộc! – Hải Châu lắc đầu. – Anh rất mệt, anh muốn
nghỉ ngơi một thời gian.

- Không phải là anh vẫn còn nhớ đến Tang Tiểu Tình chứ? –
Phan Lộ Lộ thấy lòng chua xót, muốn kìm nén nhưng không kìm nén được.

Nhắc đến ba chữ “Tang Tiểu Tình”, Hải Châu thấy lòng nhói
đau:

- Em đừng nói nữa, nói đến những chuyện đó thì có tác dụng
gì.

- Đàn ông các người gặp người nào yêu người ấy, cuối cùng
người không có được luôn là người tốt nhất. – Phan Lộ Lộ tức giận thật.

Dường như Hải Châu không nghe thấy, anh ngây người nhìn trần
nhà, đôi lông mày nhíu lại, dáng vẻ có chút sợ hãi. Anh đang nghĩ gì?

Lúc ấy điện thoại của Hải Châu đổ chuông. Anh vừa nhìn màn
hình liền đứng dậy đi sang phòng bên cạnh. Người gọi điện là Tang Tiểu Tình,
câu đầu tiên mà cô nói là:

- Tôi thề đây là lần cuối cùng tôi gọi điện cho anh… – Cô
nói rồi không nói tiếp nữa.

Họ nói chuyện điện thoại rất lâu, đêm khuya tĩnh lặng, giọng
nói của Hải Châu lúc to lúc nhỏ. Phan Lộ Lộngồi cạnh ghế sofa, ngón tay không
ngừng ấn vào mu bàn tay. Cuối cùng cô ta không kìm nén được cảm xúc của mình,
ném tất cả tạp chí, cốc chén trên bàn xuống đất. Nói chuyện với Tiểu Tình xong,
Hải Châu nói với Phan Lộ Lộ:

- Anh đưa em về nhà, không còn sớm nữa.

- Em không đi, em muốn ở lại đây.

- Thế thì anh về nhà. – Hải Châu lái xe về nhà bố mẹ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3