18. Chuyện cổ tích dành cho người lớn
Chuyện Cổ Tích Dành Cho Người Lớn
Mọi chuyện đều bắt đầu từ cái tính ưa bay nhảy của tôi. Từ
xưa đến giờ, hai chân tôi đố có mà ở yên được một chỗ. Hồi nhỏ đi chơi, bao giờ
tôi cũng mò về nhà sau giờ cơm. Trăm lần y một, thật là tài! Còn mỗi buổi tối,
khi đến giờ đi nhủ, lần nào bố mẹ tôi cũng thay nhau bò xuống gầm giường, gầm
tủ và thò đầu vào các ngách cửa tối om om để tìm tôi. Nhưng vất vả vậy mà nào
có tìm thấy. Lúc ấy tôi đã tót đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, có tài thánh cũng
đừng hòng mò ra. Sau này cũng vậy, tôi mà đã trốn học thì thầy giáo chỉ có nước
lắc đầu.
Nhưng đùng một cái, như những người đàn ông khốn khổ khác,
tôi lấy vợ. Có những điều mà khi còn độc thân nghe người ta nói tôi không tin,
tôi cho là chuyện mê tín dị đoan. Nhưng bây giờ, khi đã là một ông chồng hẳn
hòi như ai, tôi mới cay đắng nhận ra đó là sự thật. Chẳng hạn như vợ và thói
rong chơi là hai thứ xung khắc nhau như nước với lửa, không thể nào hòa hợp
được. Nếu tôi muốn làm vừa lòng vợ thì phải bỏ cái tật lông bông, còn nếu tôi
muốn làm vừa lòng tôi thì không còn cách nào khác là phải bỏ... vợ. Nhưng tôi
thì lại không thể lấy ai bỏ ai, bên nào tôi cũng thích. Thế mới khổ! Vợ tôi thì
muốn tôi sau khi đi làm về phải thường xuyên ở nhà, mặc dù nếu có ở nhà tôi
cũng chẳng đở đần gì được vợ mấy tí. Cô ta nói: “Ðàn ông con trai là trụ cột
gia đình, đâu co thể bỏ đi chơi hoài được. Chẳng thà ở nhà anh nằm khoèo trên
giường, em còn thấy dễ chịu hơn!” Mặc dù vợ tôi hứa hẹn cái khoản “nằm khoèo”
rất hấp dẫn nhưng tôi lại không khoái làm trụ hay làm cột, dù là cột cẩm lai đi
nữa. Cây cột suốt đời đứng hoài một chỗ, chán thấy mồ! Tôi thì tôi lại thích đi
nhậu nhẹt và chơi bài với bạn bè hơn, có khi tôi còn tếch ra tận miền Trung
suốt cả nửa tháng để theo dõi một đội bóng đá cưng của tôi tranh giải A1 toàn
quốc.
Tình trạng nhì nhằng giữa hai bên đưa đến lắm điều bất hạnh.
Gia đình tôi hục hặc luôn. Ðể chống lại tôi, vợ tôi dùng đủ mọi cách, kể cả
việc cầu viện đến bố mẹ chồng.
Một hôm tôi về thăm bố mẹ, chưa kịp bước chân qua khỏi cửa,
đã nghe bố tôi hét tướng:
- À, thằng kia, mày bỏ nhà đi đâu cả tuần nay hả? Vợ mày qua
đây khóc om sòm, mày có biết không?
Rồi không đợi tôi trả lời, bố tôi chỉ tay ra đường:
- Xéo ra khỏi nhà tao ngay! Ði mà chạy theo mấy con ngựa cái
của mày, đồ ma cà bông!
Bộ mặt giận dữ của bố tôi và con dao cạo râu trên tay ông
không cho phép tôi hó hé lấy một tiếng. Tôi đi thụt lùi ra đường cho đến khi
đạt được một khoảng cách an toàn mới dám quay mình bỏ chạy.
Tôi trở về nhà với một tâm trạng vừa xấu hổ vừa phẩn uất.
Càng nghĩ ngợi tôi càng giận vợ. Trăm sự cũng tại cái thói lẻo mép của cô ta.
Hừ, lần này tôi sẽ cho cô ta biết tôi là người chồng như thế nào! Ở đó mà thóc
với mách!
Nhưng rất may là vợ tôi đi vắng. Hình như cô ta đi ra chợ từ
sáng sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi cũng chưa biết tôi định sẽ là người
chồng như thế nào. Thế là, một mình một cõi, tôi gieo mình lên ghế và lần đầu
tiên trong đời tôi bật khóc nức nở. Khóc một hơi, có trớn, tôi càng khóc ngon
lành. Cứ nghĩ đến gương mặt hầm hầm của bố tôi, tôi không sao kìm tiếng khóc
lại được. Hừ, tôi mà là đồ ma cà bông! Lại còn chạy theo những con ngựa cái nữa
chứ!
Bạn có bao giờ lắng nghe tiếng khóc của mình chưa? Nếu chưa,
bạn hãy cố gắng khóc một lần và thử lắng tai xem, nó lạ lắm! Tôi vô cùng ngạc
nhiên khi nhận ra tiếng khóc của mình rất đỗi du dương và từ khi phát hiện ra
điều đó, trong quá trình khóc, tôi cố gắng lên bổng xuống trầm và nhấn mạnh các
nhịp cho nó càng du dương hơn nữa.
Trong khi tôi đang say sưa luyện giọng thì có ai đó đặt tay
lên vai tôi. Thế là đang khóc nghệ thuật tôi liền chuyển qua khóc tự nhiên. Lúc
này tiếng khóc tồ tồ của tôi đủ sức khiến đá phải xúc động. Phụ nữ khóc là
chuyện thường tình nhưng một khi người đàn ông đã rơi nước mắt thì vấn đề quả
là nghiêm trọng, gia cảnh tan tành tới nơi chứ chẳng phải đùa! Phải thế mới
được, phải cho cô ta thấy rõ tội trạng của mình! Tiếng khóc trong lồng ngực tôi
cứ tuôn ra như suối.
Vợ tôi vẫn đứng im lặng sau lưng tôi. Hình như cô ta đang
bối rối gặm nhấm khuyết điểm của mình và đang nghĩ cách làm lành với chồng. Hừ,
nhưng đâu có dễ dàng như vậy được! Ðừng có hòng tôi tha thứ ngay! Phải để cho
cô ta biết thế nào là sự giày vò của lương tâm! Nghĩ vậy tôi càng nức nở tợn.
Vợ tôi dường như không thể chịu đựng lâu hơn nữa, cô ta bắt đầu khịt mũi và đưa
tay vuốt tóc tôi, nhỏ nhẹ hỏi:
- Tại sao con khóc?
- Cái gì? – Tôi kinh ngạc khi nghe vợ tôi kêu tôi bằng
“con”.
- Tại sao con khóc? - Vợ tôi lại hỏi, vẫn không thay đổi
cách xưng hô.
Thế này thì quá lắm! Tôi quay phắt lại và kinh hoàng nhận
thấy trước mặt mình không phải vợ mà là một ông già râu tóc bạc trắng đang nhìn
tôi bằng ánh mắt hiền từ.
- Ông là ai? Ông vào nhà tôi để làm gì? – Tôi la hoảng.
Ông già lạ mặt mỉm cười:
- Ta là Bụt.
- Bụt gì? – Tôi
không hiểu.
- Thì là Bụt chứ
Bụt gì! Như trong chuyện cổ tích ấy mà!
Tôi nheo mắt:
- Hừ, chuyện cổ tích chỉ dành cho trẻ con thôi. Tôi không bị
ông lừa đâu!
Ông già đưa tay sờ râu:
- Con không tin ta ư?
- Tôi không tin, ngàn lần không tin! Tôi sẽ kêu công an!
Không để ý lời đe dọa của tôi, ông già nhướng mắt:
- Vậy thì con hãy nhìn đây!
Ngay tức khắc, ông già biến mất như một làn khói. Tôi đưa
tay dụi mắt và lập tức làm dấu thánh. Quái thật, thế mà tôi cứ tưởng thời xưa
mới có Bụt thôi chứ! Ngờ đâu Bụt ở ngay nhà mình.
Bụt lại hiện ra, cũng đột ngột như khi biến đi:
- Con tin ta rồi
chứ?
Tôi gật đầu, vẻ
khúm núm:
- Con tin.
- Thế thì con hãy
trả lời câu hỏi của ta, tại sao con khóc?
Trong một thoáng,
tôi nhớ ra trước đây Bụt cũng hỏi cô Tấm một câu tương tự. Thế là, bằng lòng
tin cậy và nỗi xót xa của người chồng đau khổ, tôi bắt đầu kể cho Bụt nghe hoàn
cảnh khốn đốn của mình, hi vọng rằng cùng là giới mày râu Bụt có thể dễ dàng
thông cảm nỗi khổ của tôi.
Quả vậy, nghe
xong, Bụt hỏi liền:
- Bây giờ ta có
thể giúp con được gì?
Mọi việc diễn ra
đúng hệt như trong những câu chuyện cổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Bụt làm sao
giúp cho con đi chơi mà vợ con không biết!
Bụt nhún vai:
- Ồ, tưởng gì!
Cái đó thì dễ thôi!
Mặt mày tôi rạng
rỡ hẳn lên:
- Chừng nào Bụt
mới giúp con?
Bụt nhìn tôi bằng
ánh mắt tinh quái:
- Bắt đầu từ ngày
mai, con muốn đi đâu thì đi. Vợ con sẽ không hề hay biết.
Trong khi tôi
sững sờ vì sung sướng thì Bụt khoát tay:
- Còn bây giờ thì
ta đi đây! Khi nào cần ta, con cứ gọi ta ba lần, ta sẽ đến! Tạm biệt!
Khi Bụt đi rồi,
tôi mới chợt nhớ ra mình đã quá đắm chìm trong ngây ngất nên quên cảm ơn Bụt. Nhưng
có lẽ chả sao, tôi tự nhủ, đã là Bụt thì chẳng ai chấp nhất gì cái chuyện nhỏ
nhặt đó.
Ngày mai ta sẽ sống một cuộc đời mới! Say sưa trong ý tưởng
chói lọi đó, tôi đã mỉm cười độ lượng với vợ khi cô ta xách giỏ đồ chợ vào nhà.
Cô ta cũng cười đáp lại vẻ thân thiện của chồng, không hề hay biết tí gì về
những âm mưu hắc ám trong đầu tôi: “Ở đó mà cười! Ngày mai nhà ngươi sẽ biết
tay ta!”
Sáng hôm sau, tôi tót ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ. Thật bụng
thì tôi vẫn còn bán tín bán nghi về khả năng mầu nhiệm của ông Bụt thời quá độ
này. Nhưng cứ đánh bài liều thử xem sao. Tôi ở chơi nhà thằng bạn đến trưa trờ
trưa trật mới mò về nhà. Tôi đặt chân qua ngưỡng cửa mà trong bụng hồi hộp
không thể tả.
Vợ tôi đang ngồi rửa chén dưới bếp. Nghe tiếng tôi về, cô ta
không tra hỏi hoạnh họe như mọi khi mà vẫn ngồi lặng lẽ làm việc. Thoạt đầu tôi
nghĩ là vợ tôi giận tôi. Nhưng không phải. Suốt buổi chiều hôm đó, không khí
trong gia đình tôi rất vui vẻ, thân ái. Vợ tôi không hề nhắc đến việc tôi đi
chơi bỏ cả cơm trưa. Quan hệ giữa hai vợ chồng êm đẹp đến nỗi tuồng như sáng
nay không phải tôi đi chơi đô-mi-nô ở nhà bạn bè mà là đi ngân hàng lãnh tiền
trúng số độc đắc vậy. Ðiều đó khiến tôi ngạc nhiên một cách sung sướng.
Qua hôm sau, phát huy thành quả đạt được, tôi bỏ nhà đi suốt
hai ngày. Và khi tôi trở về, áo quần xốc xếch, vợ tôi cũng không hề cằn nhằn
lấy một tiếng. Không thèm quan tâm đến vai trò “trụ cột gia đình” mà tôi đã cố
tình từ bỏ, cô ta đối xử với tôi ân cần như thể tôi vừa đi chinh phục sao Hỏa
về. Không khí trong nhà ngọt ngào cứ như là ướp mật. Thật không thể tưởng
tượng, hệt như chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật vậy. Trong những giây phút
đẹp đẽ đó, tôi nghĩ đến ông Bụt với lòng biết ơn sâu sắc và sự ngưỡng mộ không
cùng. Bụt thế mới là Bụt chứ! Chả trách cô Tấm nhoáng một cái đã thành bà hoàng
chức trọng quyền cao.
Từ hôm đó, chả cần phải lấm la lấm lét, chả cần phải rào
trước đón sau, hễ muốn đi chơi đâu tôi chỉ có việc xỏ chân vào giày và tót ra
đường. Ba ngày, một tuần, rồi nửa tháng, thời gian vắng nhà của tôi cứ tăng lên
theo cấp số nhân, không làm sao kiềm lại được. Thoạt đầu tôi còn thả rong loanh
quanh trong thành phố, sau đó tôi tếch ra Vũng Tàu tắm biển, tôi bay lên Ðà Lạt
hóng gió cao nguyên. Có khi cao hứng, tôi theo bạn bè vù về các tỉnh miền Tây
nằm chơi suốt cả tháng, bỏ mặc nhà cửa cho một tay vợ tôi trông nom. Ấy vậy mà
cô ta nào có than thở lấy một lần, thật khác hẳn trước kia! Thậm chí vợ tôi còn
tỏ ra ngày một âu yếm hơn, làm như tôi trước nay không hề bước ra khỏi nhà lấy
một bước vậy. Còn tôi, tất nhiên là tôi không dại gì kể ra ba cái chuyện rong
chơi đàn đúm của mình. Lờ tịt mọi thứ, mọi chuyện đã có Bụt lo, tôi tha hồ vui
chơi thoả thích và lẳng lặng tiếp nhận sự nuông chiều quá đáng của vợ.
Một hôm đang ngồi trong quán nước, tình cờ tôi gặp cô bạn
của vợ tôi. Sau vài câu chào hỏi, cô ta đột ngột nói:
- Anh dạo này siêng đi chơi ghê!
Tôi giật thót người. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! Thế này thì
hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và lập tức chối phắt:
- Ðâu có! Chắc chị lầm tôi với ai!
Cô ta cười cười:
- Thôi đi, đừng có chối! Tôi gặp hai vợ chồng anh đi chơi
thảo cầm viên hoài. Tuần nào tôi chẳng dẫn con tôi ra đấy.
Chà, còn giở giọng nói kháy ra nữa! Tôi là chúa ghét trò
chuyện với loại đàn bà này. Có giỏi thì cứ kể tuột cho vợ tôi biết đi! Làm gì
phải quanh co!
Thấy tôi sầm mặt, cô bạn tỏ vẻ ngạc nhiên và thận trọng cáo
từ.
Nhưng chưa hết. Ở đời chẳng thiếu gì người độc mồm độc
miệng. Hôm sau, tới phiên bà hàng xóm tôi châm chọc:
- Sao dạo này thấy cậu ở nhà hoài?
Mặc dù khó chịu trong lòng tôi vẫn phải trả lời, giọng lấp
lửng:
- Có gì đâu, bác!
- Có chứ! – Bà hàng xóm gật gù – Tôi thấy cậu thay đổi
nhiều. Trước kia có bao giờ tôi thấy cậu dẫn vợ đi coi hát hằng đêm như lúc này
đâu!
Tôi bước vào nhà, đóng sập cửa lại, bỏ mặc bà già đứng ngơ
ngác bên kia hàng rào. Hừ, xiên với xỏ, lắm điều! Chuyện mình không lo, cứ đi
chõ mũi vào chuyện thiên hạ, quỉ quái gì thế không biết!
Trong cơn bực tức, tôi nằm nhà suốt một ngày, không thèm ló
mặt ra đường. Tôi giận tất thảy mọi người. Trừ vợ tôi. Cô ta lúc nào cũng chăm
sóc tôi tử tế, lại không nói cạnh nói khóe một lời. Tôi giận cả Bụt. Lỗi này là
do Bụt cả thôi. Ðáng lẽ Bụt phải tính đến chuyện che mắt tất cả những người
quen thân như đã che mắt vợ tôi. Còn cứ để như thế này thì nguy to. Ðã là Bụt
mà cũng mất cảnh giác! Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến vị thần hộ mệnh của tôi với
một chút khinh thường.
Tuy nhiên, tôi càng ghét loài người thì loài người càng tìm
cách tỏ ra mình đáng ghét tợn. Bố tôi đến thăm vợ chồng tôi cũng không ngoài
mục đích nói với tôi vài lời:
- Bố thật mừng khi thấy con chịu sửa đổi tính nết. Thật
chẳng hay ho gì cái trò chạy rong suốt ngày ngoài đường.
Bố tôi chưa kịp nói hết lời, tôi đã chui đầu vào mền và bịt
chặt hai tai lại.
Tôi nằm trùm mền, mồ hôi túa ra dầm dề, vừa giận dỗi vừa ấm
ức. Bố con mà còn đến thế thì thôi! Nhưng khi nỗi bực dọc lắng xuống, tôi lơ mơ
cảm thấy có một điều gì đó bất thường trong toàn bộ câu chuyện này. Tôi lạnh
toát cả người khi nhớ ra bố tôi là người không thích bỡn cợt, quanh co, móc
ngoéo. Vậy thì những điều ông nói với tôi mang ý đồ gì? Còn cô bạn của vợ tôi,
còn bà hàng xóm, họ dại gì mà xiên xỏ tôi để chuốc lấy thù hằn! Nhưng chẳng lẽ
những chuyện họ nói lại là có thật? Vô lý, ngàn lần vô lý! tôi đâu phải hạng
người thích đi coi hát, đi chơi thảo cầm viên với vợ. Vả lại, tôi đâu có làm
những chuyện đó! Càng nghĩ ngợi, tôi càng cảm thấy đầu óc rối tung và nhức như
búa bổ. Hẳn là có một trò ma mãnh gì đây! Nhưng đó là trò gì?
Ðợi cho bố tôi ra về, tôi tốc mền ngồi phắt dậy. Vợ tôi lập
tức chạy đi lấy khăn ướt định lau mặt cho tôi. Nhưng tôi đã kịp túm lấy tay cô
ta, hỏi bằng giọng hớt hải:
- Em ơi, điều gì đã xảy ra?
Vợ tôi trố mắt:
- Anh hỏi gì em không hiểu. Ðiều gì là điều gì?
Tôi kịp nhận ra mình đã quá vội vàng. Tôi cố trấn tĩnh và
đặt một câu hỏi khéo léo hơn:
- À không, anh định hỏi là tuần vừa rồi anh và em đã xem
những phim gì?
Vợ tôi cốc nhẹ lên trán tôi một cách âu yếm:
- Anh đãng trí quá! Phim “Cô gái bên hồ”, “Số phận trớ trêu”
nè, rồi “Tấn thảm kịch trong buổi đi săn”, “Ảo vọng tình yêu” nè! Mà anh hỏi để
làm gì vậy?
- Hỏi cho biết thôi. Bởi vì tối nay anh định rủ em đi xem
phim.
Vợ tôi lắc đầu:
- Thôi, hôm nay mình ở nhà đi. Anh đang ốm mà!
Tôi gieo mình xuống giường, thở dài não nuột. Thế là rõ. Có
một tên bịp nào đó đã đội lốt tôi sống trong căn nhà này trong những ngày tôi
đi vắng. Hắn đã đánh lừa tất cả mọi người, kể cả vợ tôi. Và hắn đã làm đủ mọi
trò nịnh đầm, hèn gì mà vợ tôi chẳng tử tế với hắn và với... tôi. Hừ, một tuần
mà đi xem phim với nhau những bốn lần! Tôi đấm tay xuống giường đánh “rầm” một
cái khiến vợ tôi đang giặt đồ cũng phải tức tốc chạy lên:
- Gì vậy anh?
Tôi ôm bụng:
- Anh đói. Em chạy ra đầu ngõ mua giùm anh tô phở.
Sau khi dùng kế điệu hổ ly sơn dụ vợ ra khỏi nhà, tôi thu
nắm tay và nghiến răng gọi Bụt ba lần.
Ngay lập tức, Bụt xuất hiện. Trước điệu bộ hung hăng như con
gà chọi của tôi, Bụt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Ta có thể giúp gì cho con nữa đây?
Tôi nhăn nhó:
- Thôi, thôi, con lạy Bụt, con chẳng cần Bụt giúp gì nữa
sất! Con chỉ cần Bụt cho con biết đứa khốn nạn nào đã lẻn vào nhà con khi con
đi vắng, con sẽ xé xác nó ra!
Bụt mỉm cười:
- Con đừng có phát rồ như vậy! Con đã chẳng từng nhờ ta giúp
con đi chơi mà vợ con không biết đó sao! Con xem ta đã thực hiện yêu cầu của
con tốt như thế nào!
Tôi bứt tai:
- Thì là tốt thật! Nhưng còn cái tên bịp nào đó...
Bụt nhún vai:
- Không phải là tên bịp. Ðó là một cọng hành. Ta đã biến
cọng hành thành một người giống hệt con và cho nó sống trong nhà lúc con đi
vắng. Có vậy thì vợ con mới không hay biết chuyện làm của con được.
Tôi thở phào:
- Chỉ là cọng hành, nhưng là một cọng hành cực kỳ tốt bụng.
Không những đóng tròn vai của con mà nó còn giúp con trở thành một người chồng
mẫu mực dưới mắt vợ. Nó dẫn vợ con đi xem phim, nghe ca nhạc, đi hóng mát...
Tôi nóng nảy cắt ngang lời Bụt:
- Thế tối nó ngủ ở đâu?
- Tất nhiên là ở
nhà con.
Tôi liếm môi:
- Ở phòng khách
chứ?
- Sao lại phòng
khách? - Bụt nhướn mắt – Nó ngủ ở phòng ngủ, đúng nơi con vẫn nằm, bởi vì nếu
không, vợ con sẽ nghi ngờ...
Tôi cảm thấy máu
nóng dồn lên mặt:
- Thế... thế...
Nhưng tôi không
làm sao cất nên lời. Cuối cùng tôi đành nuốt nước bọt hai, ba cái rồi im bặt.
Hỏi thẳng ra thì thật bất tiện. Tôi có cảm giác lồng ngực mình sắp sửa nổ tung.
Hàng trăm dấu hỏi cứ quay tít trong óc. Hừ, cọng hành thì cọng hành chứ! Nó chỉ
là cọng hành khi nó chưa thành người kia, còn đã hóa thành người rồi thì nó làm
những trò bậy bạ gì chỉ có trời mới biết! Tôi bần thần hỏi Bụt:
- Thế bây giờ nó
đâu?
- Cọng hành ấy à?
- Vâng.
- Nó đây.
Bụt thò tay vào
túi áo lấy ra một cọng hành còn tươi chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngắm nghía cọng
hành một hồi và không giấu vẻ nghi hoặc:
- Bụt biến nó
thành người xem!
Chiều ý tôi, Bụt
vuốt nhẹ lên cọng hành. Cọng hành lập tức phình ra, cao lên và trong nháy mắt
biến thành một người đàn ông trước vẻ mặt kinh hãi của tôi. Thật là quái quỉ,
hắn giống hệt tôi, cái tên bịp đó! Dòm hắn tôi cứ tưởng mình đang soi gương.
Ngay khi vừa hiện hình người, hắn đã bộp chộp nháy mắt chào tôi, cái mặt trông
đểu không thể tả.
Tôi không dằn
được cơn giận, định chồm lên thoi cho hắn một quả nhưng Bụt đã nhanh tay gõ lên
đầu hắn. Do đó, tay tôi chưa kịp chạm vào người hắn thì hắn đã trở lại là một
cọng hành bé xíu, mảnh mai nom đến là vô tội.
Tôi chìa tay ra:
- Bụt cho con
mượn cọng hành đi!
- Ðể làm gì?
- Xem qua một tí.
Tôi tưởng Bụt sẽ
từ chối, nhưng không. Tôi cầm lấy cọng hành quan sát thật kỹ và bỗng nghe nhói
nơi tim khi phát hiện ra chùm rễ lòa xòa ở phía cuối cuống hành. Thế này thì
hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và nhanh tay cho cọng hành vào miệng nhai
ngấu nghiến, bất ngờ đến nỗi Bụt cũng không kịp can thiệp.
Nhìn tôi hùng hổ
ăn sống nuốt tươi tên bịp bợm, Bụt chỉ biết lắc đầu:
- Con làm hỏng
hết! Từ nay ta biết lấy ai ở nhà để thay thế con?
Tôi xua tay lia
lịa:
- Thôi khỏi,
khỏi! Tự con ở nhà lấy được rồi. Từ nay trở đi Bụt đừng có dắt bất cứ tên khốn
nào vào nhà con nữa, dù nó là cọng rơm, cọng tỏi hay cọng gì gì... Tưởng Bụt
giúp thế nào chứ giúp kiểu đó thì con không ham.
Nghe tôi trách
móc, Bụt tặc lưỡi:
- Thì ta biết làm
thế nào! Bất cứ sự dối trá nào cũng đều phải trả giá cả, làm sao khác được. Nếu
con không muốn thì thôi, ta đi đây. Chào con!
Bụt đến và đi
khỏi đời tôi hư ảo như trong một giấc mơ, hệt chuyện cổ tích. Nhưng tôi kthì
không mơ một chút nào. Tôi biết từ nay về sau tôi sẽ phải là trụ cột trong nhà,
sẽ phải chăm sóc vợ nhiều hơn, dẫn vợ đi xem phim, nghe ca nhạc, đi dạo mát... nói
chung là làm tất cả những điều mà thằng chồng mẫu mực chết tiệt kia đã làm.
Và lạ lùng làm
sao, tôi đã làm tất cả những điều đó trôi chảy đến không ngờ, dường như trước
đây chính tôi chứ không phải một ai khác đã làm thay cho tôi. Cô bạn của vợ
tôi, bà hàng xóm, bố tôi và ngay cả vợ tôi nữa, chắng ai nghi ngờ gì về tính
liên tục trong nếp sống gương mẫu của tôi. Nói cho đúng ra thì vợ tôi cũng có
một thắc mắc nho nhỏ. Cô ta thường hỏi tôi:
- Sao dạo rày
bỗng dưng anh lại thích nhai cọng hành vậy hả?
- 1984 –

