Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 37
Chương 37: Chúng ta chia tay đi
Tiểu La, để ý giúp mình một chút, gần nhà cậu có
căn hộ nào phù hợp không?”
“Cậu muốn mua à?”
“Thuê thôi.” Công ty đã chuyển về phía đông, mặc dù
căn hộ cô thuê ở gần ga tàu điện ngầm, nhưng cô ở phía tây hằng ngày
đi làm phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Cô chần chừ không chịu chuyển
đi, là bởi vì không nỡ. Không phải vì không nỡ rời ra Đinh Mùi, mà
chủ nhà là người rất tốt, mấy năm nay không tăng tiền thuê nhà. Cô đã
coi đây như nhà của mình, rất lưu luyến.
“Thuê? Cậu hành hạ bản thân gì nữa thế?” Khu nhà La
Tư Dịch ở giao thông không được thuận tiện lắm, ra khỏi nhà muốn đi
tàu điện ngầm thì trước tiên phải ngồi xe bus. Đối với một người
không có xe như Quyển Nhĩ thời gian đi làm đều không thể tự làm chủ.
Không chuyển đi thì làm thế nào? Quyển Nhĩ cảm thấy
cô không có sức mạnh để từ chối Đinh Mùi. Hôm qua lúc cô hết giờ làm
về nhà thì thấy Đinh Mùi đang nằm trên giường ngủ rất say. Ngay dưới
đất chỗ cửa ra vào còn có mấy túi, không biết là những đồ lưu niệm
anh mang từ cuộc triển lãm nào về. Không phải cứ chịu đựng không đi
tìm anh nữa, là anh sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
Ạnh có cách sống của riêng mình, lúc nào cần thì sẽ đường đường
chính chính xuất hiện.
Quyển Nhĩ ở một mình, nên cô thường ăn cơm tối ở
nhà ăn công ty rồi mới về, cô đã không nấu cơm ở nhà từ rất lâu rồi.
Trong tủ lạnh chỉ có sữa tươi và sữa chua, còn có hai quả táo không
biết để từ bao giờ. Không suy nghĩ nhiều, Quyển Nhĩ vội vàng đi chợ
mua thức ăn.
Đinh Mùi sống một cuộc sống không theo quy luật bình
thường nào, chưa bao giờ thấy anh yêu thích hay tận thưởng thứ gì đặc
biệt. Cơm thì chỉ cần ăn cho no bụng là được, quần áo vẫn còn có
thể mặc thì quên không nghĩ đến việc mua, lúc cần, đồ vận động, đồ
mặc ra ngoài, vest, cần gì thì tùy tiện mua một bộ. Xe thì dùng để
đỡ phải đi bộ, anh không quan tâm tới phẩm cấp, thứ bậc. Quyển Nhĩ
tuy đau lòng ra nhưng vẫn thấy phục cách sống ấy của anh.
Anh có thể duy trì sự nhiệt tình, lòng đam mê với
công việc suốt mấy năm, đặc biệt là làm việc dưới áp lực lớn lại
mệt mỏi như vậy, có thể không phục sao?
Đương nhiên, Quyển Nhĩ cũng nghi ngờ rằng vì Đinh Mùi
là người đặc biệt yêu thích sự náo nhiệt. Ở đâu có chuyện xảy ra,
anh đều tham gia không quản ngại vất vả.
Quyển Nhĩ mau chóng mua thức ăn. Cô nấu một nồi canh
nấm, xào rau, thịt bò kho tương, làm một bữa khá thịnh soạn.
Lúc Đinh Mùi tỉnh daậy, đã là nửa đêm. Anh ăn tươi
nuốt sống Quyển Nhĩ đang nằm bên cạnh mình trước, rồi mới xuống
giường ăn cơm. Quyển Nhĩ tắm rửa qua loa, rồi lại lên giường nằm nhắm
chặt mắt, chỉ khi Đinh Mùi hỏi, cô mới mơ màng trả lời.
“Ba mẹ em đi từ lúc nào?”
“Hơn nửa tháng rồi…” Nói xong câu này, đột nhiên
Quyển Nhĩ tỉnh hẳn. Cô quay nhìn Đinh Mùi đang ngồi ăn cơm, anh không thể
hiện cảm xúc đặc biệt gì với câu trả lời của cô, dường như họ đang
không có việc gì làm nên tìm chuyện để nói vu vơ, nội dung hoàn toàn
không có ý nghĩa gì.
Quyển Nhĩ thả người nằm xuống. Chắc chắn anh ấy đã
nghe thấy, nhưng cũng chẳng để ý. Đâu phải ngoài chỗ này ra anh không
còn chỗ nào để đi, cô có muốn anh đến hay không, vốn không nằm trong
phạm vi suy nghĩ của anh.
Nếu cô không thể chống đỡ được, chỉ còn cách chuyển
đi thôi. Vì vậy, sáng hôm sau vừa đến công ty, Quyển Nhĩ đã nghĩ tới
việc chuyển nhà. Nhưng cô nhờ ai giúp đỡ, cũng không nhận được sự
ủng hộ tích cực nà>
La Tư Dịch cảm thấy cô đang tự hành hạ bản thân một
cách vô lý, kiên quyết lờ đi. Cao Mạc tốt hơn, anh nói nếu muốn Quyển
Nhĩ hãy chuyển tới căn hộ mới của anh mà ở. A cũng biết cô không có
tiền để chuyển tới một nơi có điều kiện tốt hơn, thêm một việc thà
rằng bớt đi một việc còn hơn, cứ ở chỗ cũ là ổn định nhất.
Quyển Nhĩ biết sự khổ tâm của các bạn, nhưng bọn
họ lại không biết cái khó của cô. Hai ngày nữa cô phải đến Đại Hưng
để tham gia lớp tập huấn, nếu không thì đã ở nhà gọi điện đi khắp
nơi để nhờ tìm nhà hộ. Bởi vì không ai chịu giúp. Sau khi đi tập huấn
về nhà muốn chuyển nhà là không có khả năng.
Trước khi hết giờ làm, Quyển Nhĩ đã nhận được cú
điện thoại, không chỉ người gọi điện khiến cô bất ngờ, mà nội dung
cũng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô… Trịnh Bình Chất gọi điện
nói cô hãy chuyển tới căn hộ anh ta đang sống.
“Sao vậy, chút tiền thuê nhà của em mà anh cũng định
kiếm nốt hay sao?” Không phải Quyển Nhĩ nghĩ ngờ ý tốt của anh ta,
mà là hoàn toàn không tin. Cho dù đó chỉ là một căn hộ đơn cô cũng
không thể thuê nổi. Khu ấy đẹp, an ninh lại tốt, thiết kế của căn hộ
cũng rất đẹp.
“Anh đang ở phía công ty em, xuống đây từ từ rồi
nói.”
Sau khi công ty chuyển tới nơi mới, cách chỗ làm việc
của Trịnh Bình Chất rất gần. Ngay bên cạnh tòa nhà văn phòng công ty
cô thuê có một khu ẩm thực, quán cà phê và trung tâm thương mại. Trên
tầng thượng còn có một khu ẩm thực buffet mới mở, vì vậy tần suất
Trịnh Bình Chất xuất hiện ở đây rất cao, hai người đã gặp nhau mấy
lần khi đi ăn trưa.
Bọn họ vào một quán cà phê bên đường ngồi, Trịnh
Bình Chất đẩy chìa khóa tới, “Địa điểm em biết rồi, lúc nào muốn
chuyển đến thì nói với anh một tiếng là được”.
Ngón tay của Quyển Nhĩ lướt qua lướt lại chiếc chìa
khóa đó, không cần dùng sức cũng có thể móc được nó lên, “Nếu em
thực sự chuyển đến, anh định sẽ ở mãi chỗ Cao Mạc sao?”.
Thấy Trinh Bình Chất im lặng, Quyển Nhĩ lại nói: “Ý
tốt của anh em xin nhận, em không thể đứng nhìn Cao Mạc làm hại anh
được”.
“Cũng biết xót anh rồi sao?”
Mặt Quyển Nhĩ thoáng đỏ, từ sau lần gặp mặt trước
Quyển Nhĩ rất sợ phải đối diện phải nghe những lời nói đầy ẩn ý
của anh ta. Trêu đùa anh ta và Cao Mạc, Quyển Nhĩ cũng không còn cảm
thấy tự nhiên nữa.
“Anh không cho là em thích anh đấy chứ?”
“Không, chỉ có anh là cảm thấy hơi thích em thôi.”
Trịnh Bình Chất đưa tay ra đỡ lấy cằm của Quyển Nhĩ: “Nếu em kinh
ngạc tới trật khớp thì anh sẽ rất đắc ý đấy!”.
Cô nghiêng đầu tránh bàn tay của anh ta: “Đừng đùa
nữa!”.
“Em không tin? Hay là không muốn tin?”
Quyển Nhĩ lắc lắc đầu mặc dù biết nói thật sẽ
khiến anh giận, nhưng cô vẫn phải nói, “Đều không phải, không liên quan
gì tới việc tin hay không tin. “Đừng đùa nữa ở đây có nghĩa là ‘Đừng
có mong’”.
“Anh kém cỏi ở điểm nào mà em lại nói ‘đừng có
mong’?”
“Nguyên nhân là ở phía em, anh không cần phải ảo
tưởng.”
“Oh, nói thử xem nào.” Quyển Nhĩ từ chối thằng
thừng. Không phải là cô không tin thành ý lúc này của Trịnh Bình
Chất, ngược lại cô còn biết anh rất nghiêm túc, nếu không sẽ không lo
lắng cho cô như vậy. Đúng là cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ràng buộc gì
đó với Trịnh Bình Chất, người này đối với cô chẳng qua chỉ là một
người bạn có quan hệ tốt mà thôi. Thoạt nhìn thì không có gì khác
biệt, giao tiếp không có gì trở ngại, nhưng nếu xem xét thì khoảng
cách có khi là phải bằng vực Mariana [1] ấy chứ. Nguyên nhân này cô
có thể nói ra hay không? Nếu không cẩn thận, sẽ làm tổn thương tới
người ta.
[1] Mariana: Là vực biển sâu nhất trên thế giới,
nó nă trên phần đấy của khư vự tâu bắc Thái Bình Dương, về phía đông
quần đảo Mariana.
“Quyển Nhĩ, đừng từ chối anh nhanh như thế, thêm một
sự lựa chọn chẳng tốt hay sao?”
“Stop!” Quyển Nhĩ vội khoát tay. “Xin lỗi vì đã cắt
ngang anh. Con người em không có ý chí kiên định, cũng chẳng có khí
tiết gì cả, xin anh đừng đưa ra cho em một kiến nghị nào cả. Sau này
nếu em chạy lệch đường, không tìm được đường về, em không có sức
mạnh như Cao Mạc đâu”.
Trịnh Bình Chất cũng chẳng có cách nào với Quyển
Nhĩ nói: “Đừng nhắc tới mấy chuyện đó, em cầm lấy chìa khóa đi”.
“Cảm ơn anh, ở chỗ anh thà em ở chỗ Cao Mạc còn
thoải mãi hơn.”
“Anh thu tiền thuê nhà, sao có thể so sánh với việc
cậu ta cho ở miễn phí chứ?”
“Em không chuyển nữa.” Quyển Nhĩ thấy mình không có
bản lĩnh từ chối ý tốt đột ngột của Trịnh Bình Chất, đành phải
hoãn lại việc chuyển nhà.
Trịnh Bình Chất không nói gì thêm, ý định giúp
Quyển Nhĩ chuyển nhà cũng đành gác lại ở đây.
Quyển Nhĩ về tới nhà, thấy Đinh Mùi như vừa ngủ
dậy, trông rất tỉnh táo, sảng khoái. Thấy Quyển Nhĩ vào, anh chỉ
hỏi: “Em ăn cơm chưa?”.
“Chưa ăn!”
“Vậy đành đi về rồi ăn, vở kịch nói cũng sắp bắt
đầu rồi, bây giờ đi còn sợ muộn ấy chứ.”
Thế là Quyển Nhĩ còn chưa kịp bước chân vào cửa
nhà, lại quay người đi ra, vội vàng tới nhà hát đến nỗi ngồi trên xe
rồi mới biết vở kịch mình sẽ xem làHamlet [2].
[2] Hamlet: Là vở kịch của nhà văn, nhà soạn kịch
vĩ đại người Anh William Shakespeare (1564-1616).
Nói là Hamlet, nhưng rất khác với nguyên
tắc mặc dù Quyển Nhĩ hoàn toàn nhập tâm với vở kịch, cảm động tới
phát khóc. Tuy nhiên, Quyển Nhĩ không hề cảm thấy ngại ngùng vì
những giọt nước mắt buồn khổ của mình vừa rơi xuống, bởi vì sự
truyền tải và đón nhận là tùy thuộc vào mỗi người khác nhau.
“Thích không?” Trên đường quay về, dường như Quyển Nhĩ
vẫn chìm đắm trong sự trầm mặc, không nói tiếng nào. Trong lúc đợi
đèn đỏ, Đinh Mùi hỏi cô.
“Ừm…” Quyển Nhĩ đưa tay lên che mắt như muốn che ánh
sáng, nhớ lại cảm giác buồn bã vừa rồi: “Em cũng chẳng hiểu mấy”.
“Cũng chẳng ảnh hưởng gì, sự lý giải của đạo
diễn, diễn viên và khán giả, dường như đều không liên quan gì đến
nhau, nghệ thuật chẳng phải là thứ không thể lý giải sao? Nếu có,
chẳng qua chỉ là sự cảm nhận nó không thể phục chế lại, tái hiện
lại cảnh ngày đó mà thôi.”
“Đinh Mùi, anh thật sâu sắc”, Quyển Nhĩ nói với
giọng sùng bái.
Đã từ lâu Đinh Mùi không còn rung động với kiểu khen
vuốt đuôi đó của Quyển Nhĩ nữa, không cổ vũ, không phê bình, nghe xong
để đấy chính là thái độ thường có của anh.
“Phải chẳng mọi người đều muốn sống một cách tỉnh
táo?” Quyển Nhĩ đang muốn phát biểu cảm tưởng thì bị những tiếng
réo ùng ực trong bụng phá ngang không chút khách khí. Haizz, tự mình
tố cáo mình, có cách nào được chứ.
Đinh Mùi cố nín cười, “Đúng là mọi người đều sống
rất tỉnh táo, chỉ có em là mơ mơ màng màng thôi.”
Quyển Nhĩ hóp bụng vào, lưỡng lự nói: “Đinh Mùi,
chúng ta chia tay đi. Đứng trước anh, em không điều khiển được trí óc
của mình. Em sợ đến ngày nào đó mình tỉnh táo lại rất sợ”.
Đinh Mùi làm như không nghe thấy, không có bất kỳ
phản ứng gì, lái thẳng xe về nhà.
Xe vừa đến trước khuĐinh Mùi nhả ra hai chữ: “Xuống
xe!”. Hai chân Quyển Nhĩ chỉ vừa chạm đất, thậm chí còn chưa kịp quay
người lại đóng xe, anh đã phóng vụt đi mất, để lại tiếng phanh rít
lên chói tai, người và xe đều mất trong nháy mắt.
Quyển Nhĩ đừng đó rất lâu, anh ấy đã nghe thấy vì
thế mới dùng hành động kịch liệt để bộc lộ tâm trạng. Nhưng anh ấy
lấy đâu ra thứ tâm trạng đó chứ? Đối với anh, sự tồn tại của cô còn
không có ý nghĩa bằng từ lúc có lúc không, vậy tại sao
anh lại phải giận dữ như thế? Cô cứ đứng ở trước cửa tòa nhà ngẩn
ngơ một lúc, không thể tìm ra đáp án.
Cô lôi điện thoại ra, mở máy. Cho dù lúc này có nói
gì, làm gì cũng đều thừa, nhưng Quyển Nhĩ cũng vẫn muốn biểu đạt
một chút. Rõ ràng chẳng phải là anh không đủ thích hay sao? Thực ra
cô không hề thấy biểu hiện mình là buồn một chút nào cả.
Quyển Nhĩ đang do dự xem là nên gửi tin nhắn hay là
gọi điện thì điện thoại đã tới tấp báo có mấy tin nhắn đến. Cô mở
ra, đều là do mẹ cô gửi. Nội dung đều, chỉ ba chữ: “Gọi điện về”.
Tin gần nhất được gửi từ một tiếng trước đó.
Cô đang định bấm số thì vô tình lại ấn nút nhận
một cuộc gọi tới, giọng Cao Mạc vang lên: “Quyển Nhĩ, em đang ở đâu?”.
“Em ở dưới nhà.”
“Em chuẩn bị ít đồ đi, giờ anh sẽ đến đón em, mình
về nhà.”
“Có chuyện gì thế…?” Dự cảm xấu khiến trái tim cô
đau nhói từng hồi.
“Anh đang lái xe, gặp nhau rồi nói. Anh ở gần đó,
mấy phút nữa là đến nói rồi.”
Sau cuộc điện thoại nhanh gọn, Quyển Nhĩ bấm số của
mẹ, nhưng đầu dây bên kia báo máy bận liên hồi. Sự khủng hoảng lan
tỏa khắp cơ thể và trái tim cô, bóp ghẹt chút khí lực cuối cùng. Cô
chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, muốn nhấc chân cũng không sao động
đậy nổi.
Khi Cao Mạc đến, nhìn thấy Lục Quyển Nhĩ đứng đóng
im như hóa đá. Anh không nói một câu an ủi nào, bởi vì tin tức anh
mới nhận được xấu tới mức không thể xấu hơn được nữa.
Bất kỳ lời an ủi nào cũng đều vô nghĩa. Anh vừa như
dìu vừa như ôm Quyển Nhĩ lên xe, ôm chặt cô.
Sau khi Cao Mạc vừa lái xe đi, một chiếc xe khác vòng
vào đỗ trước của chung cư, Đinh Mùi xuống xe, sắc mặt anh còn khó coi
hơn lúc Quyển Nhĩ nhìn thấy trước đó. Anh lái xe điên cuồng một
vòng, trong đầu như bật ra câu hỏi, sao khi đối diện với anh đầu óc cô
lại không thể điều khiển được? Chia tay rồi thì cô ấy sẽ biến thành
thiên tài chắc.
Anh hùng hùng hổ hổ quay lại để chất vấn cô, nhưng
lại không thể ngờ cô đang giằng giằng kéo kéo với người khác, cuối
cùng lại lên xe của người đó. Mặc dù người ấy chẳng phải ai xa lạ,
là người mà anh biết Quyển Nhĩ đã từng rất si tình.
Đinh Mùi không thể lý giải nổi tại sao cuối cùng
mình không chặn bọn họ lại, rõ ràng chỉ cần động tay, động chân,
động miệng, không cần làm gì khác, chỉ cần động đậy là đã có thể
không phải trừng mắt nhìn ánh đèn đuôi xe của Cao Mạc biến mất dần
vào bóng tối, một mình đứng đây ấm ức.
Có thể không ấm ức sao? Chỉ vì ba mẹ cô tới thăm mà
hơn một tháng trời hai người gần như đoạt tuyệt quan hệ. Trong thời
gian đó không phải anh không có ý định gọi điện cho Quyển Nhĩ, mà anh
biết anh không nên gọi, vì vậy anh đã gọi đến văn phòng của cô, nhưng
cô không có ở đó. Anh gọi cho La Tư Dịch, trực tiếp thăm dò từ cô bạn
đó. Tiểu La coi như rất nể mặt anh nên không gây khó dễ gì,
sau khí nói sự thật xong, còn dặn dò anh, quan tâm tới cô ấy nhiều
hơn một chút. Cần phải quan tâm hơn sao? Đinh Mùi nhờ người mua vé, đưa
Quyển Nhĩ đi xem. Anh không hề cố ý đối xử không tốt với cô ấy, chỉ
có điều anh không có quá nhiều thời gian để nghĩ xem phải làm gì mà
thôi.
Làm rồi thì sao? Chu
đáo được một chút, liền khiến người ra tỉnh mộng, thẳng tay đẩy quan
hệ của hai người tới điểm cuối cùng! Nghĩ đến những điều này, Đinh
Mùi lại thấy giận.
Nó khiến anh rơi vào hỗn loạn, bi thương cực độ, cả
đêm chẳng thể chợp mắt nổi. Tuy nhiên, chính đêm đó đã cứu Quyển
Nhĩ. u không cô dám khẳng định với sự níu kéo của Đinh Mùi, cô không
thể dễ dàng thoát khỏi mối quan hệ ấy.