Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 40-Ngoại truyện (Hết)
Chương 40: Đột nhiên lấy chồng
"Trả điện thoại cho
em," Quyển Nhĩ đưa tay ra, lấy lại điện thoại của
mình.
Đinh Mùi cho rằng cô đang xấu
hổ, nên cũng buôngtay trả lại.
Quyển Nhĩ vừa lấy lại được điện thoại, liền giơ cao lên
trước mắt Đinh Mùi mở hộp thư đến ra, xóa toàn bộ tin nhắn trong hộp thư đến
chỉ với vài thao tác.
"Muốn em chuyển tới đây, cảm thấy chút tình còn lại của
em dành cho anh đã hết, nên anh cho em cơ hội?" Quyển Nhĩ siết chặt
chiếc điện thoại trong tay, các ngón tay có cảm giác rất đau, "Cảm ơn
anh, ân điển đó anh hãy tặng cho người nào cần đi. Anh xem, giờ em đã
không cần nữa rồi".
Quyển Nhĩ giơ tay lên, dúi chiếc điện thoại vào tay Đinh
Mùi, "Trả lại a
Cô cúi người xuống, chậm chạp, vụng về đi giày mà bình
thường cô chỉ cần thọc chân vào là được, một lúclâu vẫn chưa đứng dậy. Cô
xóa hết tin nhắn trả lại điện thoại, tất cả những việc vừa làm, chưa ra
khỏi cửa, côđã hối hận rồi.
Sự dứt bỏ của cô lúc này đã không còn cơ hội
đểhồi phục lại nữa. Những thứ thuộc về kỷ niệm, thuộc về hồi ức
đó đã bị cô đánh mất một cách ngẫu nhiên ngoài ý muốn như thế. Cô thấy
sống mũi cay cay, những giọt nước mắt không chịu nghe lời sắp
sửa lăn xuống.
Đinh Mùi đứng ở đó, từ từ nắm chặt chiếc điện
thoại "Em nữa sao?".
"Nó" ở đây chính là ám chỉ chính
anh. Khi hỏi câu này, anh thấy mình thật chẳng còn chút sĩ diện nào
nữa. Nhưng lại cảm thấy nếu không hỏi thì càng ngột ngạt. Anh đã bị
hành động của Quyển Nhĩ làm cho chấn động, mặc cho cô ấy đứng trước mặt
mình, dùng từng nhát dao cắt đứt mối liên hệ giữa hai người.
"Vốn đã không phải là của em..."
Quyển Nhĩ nóixong, không có ý định đứng thẳng người dậy, mà quay
người về phía anh, "Em đi đây!". Cô đang khom người, cũng có
thể là cô chẳng còn chú ì tới hình tượng nữa,
giờ đây cô thực sự rất cần tư thế này, để có thể thu mình nhỏ
lại một chút, như vậy diện tích đau đớn như cũng được thu nhỏ lại,
khiến cô dễ dàng chịu đựng được.
Còn Đinh Mùi, vẫn đứng đó, cầm trong tay chiếc điện
thoại mà anh đã tưởng nhờ nó anh sẽ có lại được mọi
thứ, nhưng trong chớp mắt tất cã mất đi cũng bởi nó,
anh không biết nên làm gì.
Anh không đứng quá lâu, Tăng Nghị gọi điện
thoại cho anh, kêu anh ra ngoài ăn cơm, nói là muốn cảm ơn những
người anh em đã vất vả giúp đỡ cậu ta. Cho dù có vài người đã
không chu đáo tới cùng, mới lâm trận đã tháo chạy nhưng cậu ta
nói mình không phải l loại người không biết trước
sau đó, giúp hay không giúp vẫn cần phải cảm ơn. Đinh
Mùi biết anh chính là kẻkhông chu đáo mà Tăng Nghị nhắc đến,
thậm chí da mặt còn rất dày, anh vẫn đến theo lời mời,
không chỉđến mà còn làm đảo lộn tất cảởi một mình anh
gọi xeđi tới khách sạn độc chiếm Tăng Nghị, hoàn toàn lờ đi
cô dâu phải đứng đón khách một mình bên cạnh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người
đi, sao chỉ có một người quay lại?"
Tăng Nghị thấy anh uống nhiều như thế mà vẫn
không nói nhảm, đành mở miệng hỏi.
"Ờ, đúng rồi." Đinh Mùi lấy từ trong túi
áo ra chiếc phong bao anh đã chuẩn bị, "Đây là chút thành ý
của hai bọn mình". Anh bỏ vào phong bì không ít, tính cả phần
của Quyển Nhĩ chắc không vấn đề gì.
"Sao lại thành hai bọn cậu rồi?" Tăng Nghị trêu
anh, "Bên trong thì tính thế nào, bảo mình sau này phải trảlễ kiểu gì
đây?”.
Đinh Mùi cũng đáp trả, "Cứ trả lễ hết cho
cô ấy là đcô ấy đang đi xem mắt với mật độ dày đặc chắc
sắp cótin vui rồi đấy!".
"Cậu đứng nhìn vậy sao?"
"Vậy phải làm thế nào? Cô ấy muốn kết hôn, không
lẽ mình lại ngăn người ta tìm đối hạnh phúc?"
Đinh Mùi nhấn mạnh hai từ "hạnh phúc",
tờ giấy đó có thể khiến cô ấy hạnh phúc?
"Một cô gái tốt như thế, muốn
kết hôn thì đã sao? Cũ có trói buộc cậu đâu, có quản
được cậu không? Mấy ngày trước mình thấy rõ ràng cô gái
đó để mặc cậu muốn làm gì thì làm mà. Tuy thế là anh em với nhau
mình cũng muốn nhắc nhở cậu, phải có biện pháp phòng tránh tốt."
"Cậu nói gì thế, đó là em gái của đồng nghiệp. Gặp
thì cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà."
Đinh Mùi giải thích. Tăng Nghị rất tỉnh, anh và cô
gái đó đúng là có chỗ không rõ ràng, bởi một lần uống nhiều nên cũng động
chân động tay, sau này gặp nhau thân thiết hơn so với những người
khác nhưng thực chất họ không có tiến triển gì, hoàn toàn không có.
Một nm nay, những người như vậy đâu chỉ có một. Những
người anh có cảm giác ổn một chút thì cũng
chỉcó thể duy trì quan hệ tới một mức độ nào đó
rồi không thể tiếp tục được nữa. Không phải anh mang người
ta ra so sánh với mình, nhưng không hiểu saocàng nhìn càng
thấy lúng túng ngại ngng, không muốn người ta ở bên cạnh
mình nữa.
Tăng Nghị rõ ràng
là không tin nhưng cũng không nhắc đến nữa, chỉ ra
uống với mỗi người một ly, chínhthức nói lời cảm ơn
tới từng người. Rồi quay trở lại đứng cạnh
cô dâu, không để ý tới Đinhi nữa. Việc của
cậu ta, cậu ta không hiểu thì tự đi mà suy nghĩ
ngườikhác nói gì cũng vô ích.
Tối hôm đó Đinh Mùi không ngủ được, tay vẫn
cầm chiếc điện thoại của Quyển Nhĩ, hộp thư trống rỗng
khiến trái tim anh cũng trống rỗng theo. Dường như tất cả mọi thứ đã
bị xóa sạch giống những tin nhắn đó.Thật sự không có cách
nào để chịu đựng thêm nữa.Giờ thứ mà anh cần
phải suy nghĩ, cũng giống như một năm đã qua, là tiếp
tục chịu đựng hay phải nghĩ cách để thay đổi tình trạng
n.
Sáng sớm thứ Hai, cầm tờ giấy ghi
địa chỉ mà anh đã mất cả một ngày năn nỉ La
Tư Dịch mới xin được đến nhà Quyển Nhĩ. Vừa đỗ xe xong, anh thấy
Quyển Nhĩ đi từ khu nhà ra.
"Không phải mười giờ em mới vào làm à? Sao đi sớm
vậy?" Đinh Mùi đi tới đón, "Anh đưa em đi".
Quyển Nhĩ ngẩng đầu lên lầu nhìn, cũng may hôm nay mẹ không
đứng ở ban công để tiễn cô đi làm như mọi ngày. Cô vội vàng lên xe, bất giác
giục Đinh Mùi,"Nhanh lên!". Cô cũng chẳng truy hỏi vì sao anh lại tìm
đến đây.
Đối với câu thúc giục đó của cô lại mang
đến nhiềuhy vọng cho anh.
"Điện thoại của em." Đinh Mùi mở hộp đựng
đồ ra, lấy điện thoại đưa cho cô, "Em
cứ cầm lấy đi đợi thay cái mới rồi tính sau".
Quyển Nhĩ lập tức nhận lại. Những thứ khác khoan hãy
nói, nhưng toàn bộ số điện thoại trong đó cô phải sao chép lại, nếu không
thì không chỉ là phiền phức mà còn hỗn loạn nữa. Hôm trước cô hành
động có phần tùy tiện nên không nghĩ ra điều này.
Cô cất điện thoại đi, quay mặt sang Đinh
Mùi, sau khi gặp lại anh có phần ân cần thái quá! Trước kia
mỗi khi hai người gặp mặt, lần nào cũng là cô vội vội
vàngvàng gọi xe tới chỗ anh, đưa đón,
chưa bao giờ cônhận lại sự đãi ngộ nào tnh. Nhưng
chỉ thêm đãi ngộ mà không thăng chức thì cũng không có
gì đảm bảo.Nghĩ tới đây Quyển Nhĩ bừng tỉnh: "Cho
em xuống ga tàu điện ngầm trước mặt, cảm ơn anh!".
Cô tuyệt đối sẽ không để việc này làm cho đầu
ócmụ mẫm, cứ đi tàu điện ngầm là hơn cả.
"Anh đưa em đến công ty. Không phải khách sáo với
anh." Đinh Mùi không có ý giảm tốc độ, nhưng lúc này tốc độ xe đi cũng không
thể gọi là nhanh.
"Không phải là khách sáo. Lúc này mà đi lên đường vành
đai sẽ rất tắc. Em đi tàu điện ngầm mới không bị muộn."
Quyển Nhĩ thấy Đinh Mùi không thèm nghe lại nói tiếp:
"Nếu xuống ở đây, em sẽ không phải đổi tuyến, dừng lại ở bên đường đi".
"Em không thể ngồi im nghe theo sự sắp xếp của anh
sao?" Đinh Mùi thấy bất bình với cách hành xử cố chấp của Quyển Nhĩ lúc
này, sự ngoan ngoãn trước kia của cô đi đâu mất rồi?
''Không thể", Quyển Nhĩ kiên quyết.
"Anh đưa em đến công ty. Sẽ không muộn. Anh đảm
bảo."
"Anh lấy gì ra đảm bảo? Cả con đường này chỉ một mình
xe anh chạy thôi sao, hay anh có thể bắc một con đường chạy ngang qua?"
Đây không phải là một thành phố nhỏ, muốn tìm một con đường
tắt vào giờ cao điểm buổi sáng phải trông chờ vào vận may, cũng có những con
đường thông thoáng hơn, nhưng đảm bảo hoàn toàn không tắc đường là điều không
thể.
"Em dám nghi ngờ cả sự đảm bảo của anh?"
"Em không hề nghi ngờ, mà là khẳng định anh không làm
được...", Quyển Nhĩ không hề tỏ ra nể mặt đáp trả lại.
"Lục Quyển Nhĩ!" Đối mặt với sự thách thức của
Quyển Nhĩ, Đinh Mùi không có kinh nghiệm ứng chiến, ngoài việc hét lên ngắt lời
cô, trong giây phút ấy anh không nghĩ ra được cách nào khác.
Quyển Nhĩ trề môi, xem ra trước kia anh quen nghe những lời
ngọt ngào rồi, quen quá rồi, nên không có năng lực chống đỡ sự tấn công của đối
phương nữa. Không biết nên nói thế nào, anh tức giận, thậm chí tức giận tới mức
tủi thân.
"Được rồi, được rồi, em không nói nữa, anh lái xe
đi." Ngoài giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ con ra, Quyển Nhĩ còn
đả kích bằng cách vỗ nhè nhẹ lên vai Đinh Mùi, động tác an ủi rất thành thạo.
Lạc Quyển Nhĩ, em đang trêu chó ghẹo mèo chắc?"
Quyển Nhĩ cũng bị sự tự phụ của mình làm cho hoảng hốt, khi
cô ở bên Đinh Mùi, hình như không tồn tại cái thứ gọi là khoảng cách, cho dù cố
gắng duy trì nó tới đâu, đều bị gạt bỏ từ lúc nào không biết. Nghĩ gì nói nấy
muốn làm gì thì làm, sự tùy tiện đó chỉ có thể xuất hiện khi cô ở trước mặt
Đinh Mùi, có phải vì hai người đã từng rất thân mật hay không?
"Em có thể sai bảo anh được không?"
"Nếu … để em sai bảo thì sao?" Đã nói tới mức này,
Đinh Mùi cũng không còn để ý tới việc mình làm lừa hay làm người thì thích hợp
hơn.
"Anh đâu có chịu làm việc chăm chỉ, có chọn người để
sai khiến em cũng không chọn người như anh." Qnyển Nhĩ làm như không hiểu
ý anh, trả lời theo đúng bản chất sự việc.
"Giờ anh chịu thua rồi, em lại ra vẻ lựa chọn rồi lên
mặt phải không?"
"Em lên mặt được sao? Chỉ một câu không vừa ý anh lại
bắt đầu nổi nóng rồi đấy. Đó mà là thái độ cho người khác tùy ý sai khiến
sao?"
"Lục Quyển Nhĩ! Đừng giả ngốc nữa, anh cho em danh phận
được sai khiến anh, em không dám nhận phải không?" Câu cuối cùng anh định
hỏi cô "có nhận hay không", nhưng thấy khí thế có vẻ yếu, anh vội
vàng đổi thành "Không dám nhận phải không?", xem ra rất phù hợp với
phong cách của anh, cho dù anh đang ngượng ngùng vô cùng.
"Danh phận gì? Có được bao nhiêu quyền lợi? Anh à,
chúng ta đừng nói tới những chuyện không thực tế ấy nữa."
"Sao lại không thực tế?" Đinh Mùi cầm điện thoại lên,
bấm số, "Các cậu, giúp mình tìm địa chỉ của phòng Đăng ký kết hôn gần
nhất, khu vực nào á? Tất cả, mình đang ở đâu hả? Trên đường vành đai ba. Ừ, ừ,
bên đường vành đai bốn có phải không, biết rồi, cúp máy đã".
Cúp máy xong, Đinh Mùi cầm lấy túi của Quyển Nhĩ trong lúc
đợi tắc đường tìm trong tìm ngoài một lúc cuối cùng cũng tìm thấy chứng minh
thư nhân dân của Quyển Nhĩ. "Anh sẽ cho em thấy hiện thực sẽ được thực
hiện như thế nà"
Từ phòng Đăng ký kết hôn đi ra, Quyển Nhĩ đi sau Đinh Mùi,
không hề có cảm giác vui sướng. Dựa vào cái gì chứ, anh ấy muốn kết hôn là kết
hôn? Vừa rồi lúc chụp ảnh, cô vẫn còn phối hợp với anh cười một cách ngốc
nghếch. Cô làm gì có tâm trạng để cười, chưa gọi đến công ty xin nghỉ phép,
cũng không thông báo với mẹ tiếng nào, cô bị người ta cướp đi rồi sau đó lấy
chồng một cách hồ đồ như thế!
Còn Đinh Mùi, đi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, đi rồi
dừng, dừng rồi đi, luôn canh chừng Quyển Nhĩ.
"Nhìn gì mà nhìn, không lạc mất được đâu'', Quyển Nhĩ
bị hành động của anh làm cho buồn bực, hét lên.
Đinh Mùi đứng hẳn lại, đợi Quyển Nhĩ đi tới bên cạnh, nhìn
nhìn sắc mặt cô, rồi nói: "Không phải sợ lạc mất, anh chỉ muốn xem em có
lén lút tỏ ra vui mừng đằng sau anh không thôi".
Quyển Nhĩ nghe nói thế, nhéo tai Đinh Mùi, kéo anh áp sát lại
mặt cô, "Anh nhìn cho kỹ đi!".
Khoảng cách quá gần, lại kéo mạnh, hậu quả trực tiếp là anh
cảm thấy chóng mặt. Quyển Nhĩ kiên trì không được bao lâu đành buông tay.
"Có cái gì mà em phải lén lút vui mừng. Em là người
quang minh lỗi lạc, cái gì đáng vui em sẽ vui."
Không bị quấy nhiễu bởi ánh mắt của Đinh Mùi, đột nhiên
Quyển Nhĩ như nghĩ ra điều gì đó, "Hối hận rồi phải không? Cho rằng bị
trúng kế của em, bị em dắt mũi phải không?".
"Làm gì có chuyện đó, em đừng nghĩ linh tinh",
Đinh Mùi vội vàng giải thích.
Với cô, những lời thích giải thích của anh giống như đang cố
tình che giấu điều gì đó.
"Vừa hay, thủ tục đã xong xuôi rồi. Nào, chúng ta hãy
quay trở lại, ly hôn!" Quyển Nhĩ giơ tờ giấy đăng ký kết hôn còn nóng hôi
hổi trong tay mình lên, "Có phải anh nghĩ em sẽ nói như thế không?"
"Ha ha! Sẽ không đâu. Sao em phải làm theo muốn của
anh, chỉ quay người một cái đã trở thành phụ nữ mất chồng! Kết hôn với em anh
đã đủ ấm ức lắm rồi" Quyển Nhĩ vui vẻ thăm dò nét mặt không vui không buồn
của Đinh Mùi, thoải mái nói tiếp, "Kết hôn với anh cũng không có gì là
thiệt thòi. Anh có nhà, có xe, thu nhập cùng tương đối. Quen biết rộng nên chắc
anh sẽ làm nên sự nghiệp. Anh sạch sẽ, hiểu biết, cũng được coi là biết thưởng
thức cái đẹp, quan trọng là thường xuyên không ở nhà, có anh hay không cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em cả".
Nói xong những lời đó, Lục Quyển Nhĩ vui lên rõ nhiều. Dường
như kết hôn với anh, là việc đã được tính toán kỹ càng.
Đinh Mùi ôm chặt lấy cô: "Xem em kìa, cười không khép
miệng được nữa. Anh đã nói rồi mà, kết hôn với anh thế nào em cũng để lộ nụ
cười tươi như hoa đó, trước đây em đã nín nhịn phải không?''.
Thực sự Quyển Nhĩ không còn sức nữa, cô thả người vào lòng
Đinh Mùi, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải cho dù em nói gì, anh cũng đều cho rằng
em đang nói ngược hoặc giận dỗi đúng không, còn bản thân em, trái tim em trước
sau như một, vẫn luôn yêu anh sâu sắc?".
Giọng Đinh Mùi như từ một nơi rất xa vọng về cũng nhẹ nhàng
như thế, "Quyển Nhĩ, anh rất sợ em nói với anh như thế. Cứ như muốn nói,
tất cả đã qua rồi, không còn khả năng để cứu vãn nữa. Và rằng trái tim dành cho
Đinh Mùi của em đã chết rồi, đối với em anh như một người đã chết. Anh không tự
tin như em nghĩ đâu, anh biết em đã không còn yêu anh nhiều như thế nữa. Nhưng
hiểu rõ tất cả những điều đó, liệu có thực sự cần thiết không? Anh biết là anh
yêu em, cố gắng để có được em, đối với anh hiểu ra được điều đó cũng là đủ
rồi."
"Nổi hết da gà rồi, anh nghĩ em sẽ tin chắc? Vừa rồi ở
đó không biết là ai vì không thấy sự phản đối kịch liệt của em, nên đã nghĩ
mình bị lừa gạt, lợi dụng hả?"
Quyển Nhĩ cảm thấy mình rất hiểu tâm lý của Đinh Mùi lúc
này, anh giống như một người ra chợ mua đồ, chủ món đồ rất vui vẻ đồng ý cho
anh trả giá, nên khiến người mua có tâm lý rụt rè. Cảm thấy nhất định là mình
trả giá vẫn cao, vẫn hớ, đồ mua được chắc chắn không xứng đáng với cái giá đó.
Cô chính là món hàng mà Đinh Mùi dễ dàng mua được, vừa hoàn thành giao dịch
xong đã có cảm giác vỡ vụn ngay trong tay. Cô dâu mới ra lò, không hấp dẫn, chỉ
bỏng tay thôi.
Đinh Mùi không giải thích thêm nữa, kéo Quyển Nhĩ đi và nói:
"Đi thôi, chúng ta về nhà".
"Về nhà gì chứ, em còn phải đi làm." Mặc dù không
phải là chủ mưu nhưng cũng là tòng phạm trảm trước tấu sau, Quyển Nhĩ không
muốn đầu hàng nhanh chóng như thế. Việc không đáng tin mày, phải để cô có thời
gian tiêu hóa đã.
"Hôm nay xin nghỉ đi về nhà em trước, sau đó về nhà
anh, rồi chúng ta về nhà mình."
"Sao đột nhiên lại nhiều nhà như thế?" Cảm giác
một phút trước vẫn còn đang bay bổng lơ lửng, giờ cửa trong cửa ngoài, đột
nhiên có quá nhiều chỗ nương thân. Quyển Nhĩ không kịp thích ứng.
Đinh Mùi không trả lời cô, khi nói ra câu "nhà của
chúng ta", đột nhiên anh phát hiện ra, căn hộ đó có thêm Quyển Nhĩ, cuối
cùng đã thành nhà. Ngoài dự liệu của anh, cảm giác đó thật hay, dường như nó
vốn đã phải như thế rồi.
Ngoại truyện: Cuộc sống sau hôn nhân
1.
"A lô, sao bắt máy nhanh thế?"
"Em à, điện thoại đường dài quốc tế đấy, hai mươi tệ
một phút chứ có ít ỏi gì đâu."
"Anh gửi tin nhắn cho em chẳng phải nói là đã quay về
được một tuần rồi sao?"
"Rõ ràng là anh nói, anh đi được một tuần rồi, được
chưa hả?"
"Ồ, vâng, vậy em cúp máy đây."
"Cúp máy thì cúp đi, còn nói gì nữa, đừng có tiêu tiền
như thế."
"Anh nói thêm một câu, lẽ nào có thể kiếm lại được tiền
sao?" Kết hôn hơn hai năm, Quyển Nhĩ giờ đã thật sự lĩnh giáo sự lắm điều
của Đinh Mùi, thật khiến cô tức chết.
Lần này cô đi công tác trước, còn Đinh Mùi đi công tác tới
một vùng không có só, sau đó lại đến vùng biển, hành tung bất định. Không gọi
điện thì anh giận hờn nói cô không quan tâm, gọi điện lại bảo cô lãng phí tiền.
Tóm lại, trước mặt anh cô lúc nào cũng sai.
2.
"Anh thấy mỏi phía sau gáy."
"Bóp đi."
"Hôm nay lại thấy chóng mặt"
"Đi ngủ sớm đi."
"Lục Quyến Nhĩ, sao em có thể đối xử với một người chủ
gia đình thường xuyên phải lăn lộn bên ngoài như thế, em không thể rời mắt khỏi
màn hình nhìn anh một chút sao?"
Đinh Mùi cảm thấy thật sự không dễ chịu, muốn Quyển Nhĩ quan
tâm đến mình.
"Em đang search xem tình trạng bệnh của anh do nguyên
nhân gì", Quyển Nhĩ nghiêm túc nói.
"Tìm được gì rồi?"
"Rất nhiều. Có người đã chết, có người không chết
được."
Đinh Mùi từ bỏ ý định nói chuyện tiếp, không chết vì bệnh
thì cũng bị cô vợ trẻ này làm cho tức chết. Thôi, nghe lời vậy, đi ngủ sớm.
Hôm sau, đang ở đài thì anh nhận được tin nhắn của Quyển
Nhĩ, "Lúc này anh có bận không? Xong việc thì ra ngoài, em đợi anh ở
cửa".
Anh cố ý chần chừ một lúc rồi mới đi ra, Quyển Nhĩ hai tay
xách hai túi to, "Này, đều là đồ ăn đấy. Anh để ở văn phòng, lúc ăn cơm
thì ăn thêm vài miếng, còn nữa mau mau xin nghỉ đi, mình đi bệnh viện kiểm
tra".
Đinh Mùi không nói gì, đứng trước đám đông chẳng kiêng nể gì
anh ôm chặt lấy Quyển Nhĩ, vẫn là Lục không yên, biết lo lắng cho anh rồi đấy.
Quyển Nhĩ khuỵu chân xuống, muốn rút đầu mình ra khỏi cánh
tay đang kẹp chặt của anh. Lớn rồi mà còn làm nũng, thật chẳng ra sao cả.
Giống hệt như một đứa trẻ. Không hiểu sao ngày ấy cô lại
chọn anh, sao lại một ý một lòng kiên trì lâu đến thế lại còn dễ dàng tự gả
mình cho anh nữa chứ? Chỉ một câu thôi, tuổi trẻ không có kinh nghiệm! Nhưng
nếu được làm lại một lần nữa cô vẫn sẽ rung động với người ấy như thế thôi. Sự
rung động trong giây phút đó, phải dùng cả một đời kiên trì để bảo vệ.

