Từng qua tuổi 20 - Chương 02 phần 1
THÁNG HAI
Thứ Ba, ngày mồng Một tháng Hai
Bây giờ mới thấu hiểu vì sao tôi không bị tống cổ khỏi công ty. Hiển nhiên
là tôi quá tốn kém. Với thâm niên bốn năm, công ty sẽ phải trả tôi một khoản
bồi thường khổng lồ. Tôi sẽ nướng khoản tiền đó vào một con xe đẹp và một
chuyến du lịch balô trước khi vào làm ở ngân hàng đối thủ với mức lương hậu hĩnh
hơn. Kể ra thì đáng an ủi khi biết mình là một tài sản đáng giá ở công ty – quá
tệ để được thăng tiến nhưng cũng quá đắt để bị đuổi việc. Trận ốm vờ hôm trước
của tôi đã nhanh chóng bị chon vùi trong những lo toan, xáo trộn của đợt sa
thải nhân viên này.
Thực ra là tới 90 phần trăm các “tài sản” không được tái sử dụng thuộc về
bọn sinh viên mới tốt nghiệp. Có vẻ như Leila đã lọt lưới vì em vừa mới chân
ướt chân ráo vào cơ quan. Hơn nữa, các sếp chỉ muốn chui vào chăn với em hơn là
sa thải[22] em. Lần đầu tiên trong công việc vô vị của
mình, tôi thấy đồng tình với ý kiến, nếu không muốn nói thẳng là ý đồ của các
vị lãnh đạo.
[22] Chơi
chữ trong nguyên văn: “sack” trong tiếng Anh vừa có nghĩa là chăn gối vừa có
nghĩa là sa thải.
Thứ Sáu, ngày mồng Bốn tháng Hai
Cơ quan quả là thiên đường!
Leila “hậu vệ cánh” Sidebottom được điều chuyển đến ngồi cùng bàn với tôi
sau đợt tái tổ chức nhân sự. Tất nhiên, chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngăn cách
bởi một tấm chắn lớn. Nhưng nếu ngồi thẳng lưng, tôi có thể nhìn thấy cái trán
đáng yêu vài tóc vàng óng ả của em. Tôi có thể ngắm trộm em cả ngày, chừng nào
không trượt xuống tầm mắt em. Cảm thấy mình như một tử tù, chỉ được phép ngắm
mảng trời xanh bé xíu qua khe cửa. Đồng thời cũng thấy mình thật là dâm đãng.
Giữa trưa, sự khoái lạc của tôi bị quấy rầy bởi chính Leila. Em đứng thẳng
dậy trong bộ váy công sở khá ngắn, ngực căng phập phồng khiêu khích dưới chiếc
sơmi trắng. Tôi buộc phải xô ghế vào sâu dưới gầm bàn để em không biết tôi đang
khổ sở thế nào trong chiếc quần căng cứng.
“Chào anh, Jack”.
Tại sao em lại biết tên tôi nhỉ? Hẳn tôi phải tỏ vẻ ngạc nhiên lắm nên em
mới hất hàm về phía bảng hiệu gắn trước màn hình của tôi.
“Tên ở trên bảng là thế mà. Em là Leila”.
Làm như tôi không biết! Leila, ánh sang của cuộc đời tôi, mẹ của những đứa
con tôi. Hãy để anh quỳ trước em[23], Leila.
Chẳng phải tôi đã sáng tác cả bản hùng ca ngợi khen cái tên ấy hay sao!
[23] Biểu
tượng quỳ gối hỏi xin kết hôn.
“Mình đã gặp nhau trong thang máy”, em tiếp lời một cách không cần thiết.
Ôi, chó má, em nhớ “tai nạn” ấy!
“Bà anh thế nào rồi ạ!? Bà có thích hoa anh tặng không?”
“Ừm, có”.
Đây là một trong những cuộc nói chuyện riêng tư dài nhất mà tôi từng có với
một đồng nghiệp ở bàn làm việc. mọi người trong văn phòng nhìn hai đứa tôi với
ánh mặt kỳ quặc như thể mấy câu tán rỗi của chúng tôi đang gây nguy hiểm cho
chỉ số FTSE!
“Em đi pha cà phê, anh có muốn gì không?”
Tôi có muốn gì không? Chúa ơi, tôi có muốn gì không?
“Có, cà phê với thật nhiều sữa”.
“Có đường không?”
Đừng mở miệng nói: “Tôi đã đủ ngọt ngào lắm rồi”.
“Tôi đã đủ ngọt ngào lắm rồi”.
Ôi, Lancaster, mày thật là trơ trẽn. Lần thứ hai rồi đấy!
Chủ nhật, ngày mồng Sáu
tháng Hai
Nằm thu lu trong một góc tối tăm, kín đáo và chật chội, tôi sẽ viết vài
dòng về thói thủ dâm của đàn ông.
Có hai điều đặc biệt làm tôi ngạc nhiên. Thứ nhất là tại sao nó vẫn còn đất
để sống? Bây giờ đã là thế kỷ 21. Con người đã có thể làm những điều kỳ diệu
như đưa người lên mặt trăng, vậy mà những thằng đàn ông thành đạt, sang sủa,
đẹp trai, có bạn gái, vẫn “tự sướng” một cách quá thường xuyên. Tôi chẳng hiểu
biết gì nhiều về thế giới động vật nhưng tôi có thể đảm bảo rằng bọn voi không
tự dùng vòi để thỏa mãn, cũng như chú chó Buzz của bố mẹ chắc chắn là không,
mặc dù hắn khá thích mấy cái chân ghế!
Điều thứ hai khiến tôi thấy thú vị là cách cánh đàn ông khoe khoang về
chuyện ấy. Bọn chúng tôi có cách tiếp cận rất nam tính và tẻ nhạt về chủ đề
này. Đây là chủ đề được nhắc đến trong trò đối vui: “Tôi chưa từng…”.
“Bốn lần một ngày?” Ồ, cái đó thì tôi chưa từng làm thật.
“Chưa từng bị ai đó trong gia đình bắt quả tang?” Nghĩ đến đã thấy rùng
mình.
“Cậu có phải loại mỗi ngày một lần không?” Ừ, tôi cũng thế. Đúng là sành
điệu!
Phần lớn bọn con gái, đúng ra là với số ít ỏi mà tôi biết, tỏ ra khá sốc
với chủ đề này. Đừng bao giờ tin một đứa con gái khăng khăng khẳng định rằng ả
chưa một lần tự táy máy khi ở một mình dưới tầng hầm. Chuyện đó cũng khó tin
như thể anh có một con Ferrari cáu cạnh chỉ để giữ trong nhà xe mà không bao
giờ đem ra đường chạy thử vậy. Cần phải tự tìm hiểu về bản thân mình nhiều hơn
nữa – Claire, Susie, Katie hay Mel thì cũng thế, rồi các nàng sẽ hiểu thế nào
là sự thỏa mãn không biên giới.
Thôi, nói lòng vòng thế là đủ, bây giờ đến phần quan trọng là chọn diễn
viên nữ chính cho bộ phim cây nhà lá vườn mà tôi đang dàn dựng. Sẽ đơn giản hơn
nhiều nếu tưởng tượng ra một nữ nhân vật nổi tiếng nào đó hay hình dung về một
cô gái đẹp, sexy mà tôi thoáng gặp trên đường và chắc chắn sẽ không bao giờ
chạm mặt lại. Thật khó xử nếu đưa em hay đồng nghiệp vào vai chính. Tình hình
sẽ rất tồi tệ nếu như đang nói chuyện với người tanh lại tưởng tượng ra vài
cảnh nóng bỏng trong bộ phim huyền ảo ấy. Một phần lý do cho cuộc nói chuyện tệ
hại của tôi với Leila chiều thứ Sáu là vì cách đó 18 tiếng, tôi thấy em dập dìu
phía trên tôi trong bộ phim mà tôi vừa biên tập.
Trên thực tế, tôi hoàn toàn có thể tách bạch bọn con gái mà tôi biết ra làm
hai dạng. Những người được phép xuất hiện trong giấc mơ của tôi và những kẻ
không bao giờ. Tự hỏi liệu bọn họ sẽ xử sự thế nào nếu tôi nói ra sự thật ấy?
Chắc cũng chẳng làm gì đâu! Khi bọn con gái không quá rụt rè, e thẹn, có thể
chúng sẽ thừa nhận về những ham muốn tương tự. Chỉ có điều là bọn họ cố che dấu
bằng các cuộc nói chuyện, bằng hoa hoét còn bọn con trai thì cứ thẳng tiến tới cảnh
cuối cùng. Và với khám phá bác học về bản chất của loài người ấy, tôi lên
giường đi ngủ, tự hỏi có phải tôi nhớ Lucy nhiều hơn là tôi tưởng hay không?!
Thứ Hai, ngày mồng Bảy tháng Hai
Chưa bao giờ tự nhận là vận động viên thể thao nhưng bình thường tôi có thể
đi bộ một mạch ra khỏi đường tàu điện ngầm mà chẳng có chuyện gì. Vậy mà hôm
nay, tôi đã phải dừng lại, thở hồng hộc và để một cụ già qua mặt.
Vô cùng lo lắng, tôi đến gặp bác sĩ ở công ty để kiểm tra chỉ số BMI và
được chính thức thông báo rằng tôi là một nhân viên ngân hàng béo phì, hói đầu
và cô độc. Tôi than vãn với Buddy.
“Giời ạ, cậu phải cư xử một cách đàn ông hơn chứ, ” hắn tử tế khuyên, “Ngẩng
mặt lên và thừa nhận đó là sự thật”.
Chiều hôm đó, nhằm cứu chữa được chừng nào hay chừng ấy, tôi tạt vào Boots
tìm mua vài phương thuốc. Có cả một dãy dài các sản phẩm nhổ lông tóc và chữa
bệnh yếu bàng quang nhưng không có gì có thể giúp tôi giữ những sợi tóc quý
hiếm ở lại cả.
Điều này làm tôi nhớ đến một nhóm sinh viên ở Paris với “Hội tự
vẫn” của họ thành lập hồi những năm 1880. Phương châm sống của nhóm này là các
thành viên sẽ phải tự tử trước khi 30 tuổi hoặc trước khi bị hói, bất cứ thời
điểm nào đến trước. Nếu không may mắn sinh ra ở Pháp 150 năm trước đây, tôi hẳn
đã là một trong những kẻ đầu tiên phải ra đi
Thứ Ba, ngày mồng Tám tháng Hai
Sau khi đọc đi mấy dòng viết về thói thủ dâm nhật ký của mình, tôi bắt đầu
thấy lo ngại rằng mình là một kẻ đốn mạt. Đấy là không kể đến tính nông cạn,
dâm đãng, dối trá, lắm lời, độc ác, tị nạnh và cô đơn. Hôm qua, tôi chia sẻ
những lo ngại của mình với Fred và hắn kết luận rằng tôi dành quá nhiều thời
gian trong thế giới đàn ông và cần phải giao lưu thêm với phụ nữ. Thế là chúng
tôi mời bọn con gái đến làm bánh vào tối nay, tối thứ ba trước kỳ chay tịnh Lent[24].
[24] Kỳ
chay tịnh, hay còn gọi là Lent: theo truyền thống của người Thiên chúa giáo,
đây là 40 ngày trước lễ Phục sinh dành choc hay tịnh và cầu nguyện để tưởng nhớ
tới thời gian Jesus bị bỏ đói trong sa mạc.
Katie và Kick bận đi dự kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ nên không đến. Chỉ có
Claire (bác sĩ và y tá), Mel (nụ hôn đầu tiên) và Susie (tình nhân đầu tiên) là
có mặt. Như thường lệ, Mel và Susie cố gắng bằng mọi cách để thu hút sự chú ý
của Fred trong khi hắn ta trong bộ cánh bảnh bao nhất, bận bịu tung hứng
bánh trong chảo. Thế là tôi có thời gian tâm sự cùng “bác sĩ và y tá”. Thật
ngẫu nhiên, Claire bây giờ đã tốt nghiệp bác sĩ và đang yêu một anh chàng y tá.
Cuộc đời trớ trêu thay, khi còn nhỏ, tôi lại luôn là người cầm ống nghe cơ đấy.
“Claire này”, tôi hỏi, “Cậu biết tôi từ khi tôi còn lọt thỏm trong cái quần
mặc thừa của bố. Cậu có biết vì sao tôi lại lâm vào cảnh chán đời thế này
không?”
“À, xem nào. Cậu ghét công việc đang làm, lại vừa mất người yêu vào tay anh
bạn thân nhất. Cậu đang trở nên béo phì và yêu đơn phương, vô vọng một đồng
nghiệp, người cao xa hơn cậu tới 20 dặm và tóc cậu thì đang rủ nhau ra đi”.
“Tôi đang bắt đầu làm sao cơ?”
“Tóc tai, bạn yêu quý ạ, bộ tóc ngày xưa của cậu. Cậu hói rồi. Đường tóc
trên trán cậu đang lùi dần như diện tích băng ở Bắc cực”.
“Hả, lùi 5 mét một năm á?”
Claire là người đầu tiên nói ra sự thật. Hẳn là sự thất ấy quá hiển nhiên.
“Tại sao cậu không làm gì đi chứ?” Claire
“Về chuyện đầu tóc á? Tôi sẽ không làm gì hết cả. Sẽ không cấy tóc đâu, vừa
tốn kém mà lại trông giả tạo thế nào ấy”.
“Không, chàng ngốc ạ, tóc tai thì không đáng lo. Hói thì càng sexy chứ sao!
Mình muốn nói đến là các rắc rối khác trong cuộc sống tăm tối của cậu kìa. Tại
sao cậu không chủ động giải quyết từng vấn đề đi?”
Quả là chí lý! Claire nói đúng. Tôi, Jack Lancaster có thể tự giải quyết
mọi trắc trở trong cuộc đời mình. Tôi không phải là đồ phế thải sống nhờ vào
lòng thương hại của số phận. Tôi có đầu óc riêng của mình. Tôi có thể làm bất
cứ điều gì mình muốn. Tôi là người cầm lái chiếc xe số phận.
Mỉm cười tự đắc với khám phá này, tôi không để ý bọn bạn đã tụ tập cả lại
và bàn chuyện sẽ từ bỏ, kiêng khem gì trong đợt Lent sắp tới.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cả ba đứa con gái đều lớn giọng tuyên bố bỏ
sôcôla trong vòng 40 ngày. Thầm hỏi liệu Leila, ủng hộ viên sôcôla thời sinh
viên sẽ nghĩ gì về hành động này! Bọn này không thuộc dạng thừa cân nên chúng
nó nhịn sôcôla chắc không phải vì mục đích giảm béo rồi.
“Ôi”, cần quái gì, tôi phản đối. “Đó chẳng qua là phóng đại của trò tự đày
đọa, trì hoãn thú vui, cũng như thể nhịn sex thôi chứ gì?” Đợi chờ vài tuần để
rồi sau đó chúng mày muốn ăn bao nhiêu sôcôla vào dịp Phục sinh cũng được chứ
gì? Trong khi kiêng khem, chúng mày tự hào rằng mình thật là bản lĩnh và nữ
tính. Tôi nhại lại: “Thế cậu kiêng gì trong dịp Lent sắp tới đấy? Sôcôla. Cậu
quả là dũng cảm!”
“Dũng cảm quá đi chứ!” Mel sụt sùi, “Cậu không hiểu nổi sôcôla quan trọng
đến thế nào đối với bọn con gái chúng tôi đâu. Nếu trên đời này không có đàn
ông, thế giới sẽ ngập tràn những phụ nữ đẫy đà, hạnh phúc với thanh sôcôla
Mars. Điều đó còn tuyệt vời hơn cả sex nữa kìa”.
Lũ đàn bà thật không hiểu điều đó xúc phạm cánh đàn ông chúng tôi như thế
nào. “Thủ dâm cũng hay ho hơn sex nhiều”, tôi nói, “nhưng bọn tôi chẳng bao giờ
ba hoa về chuyện đó cả!”
“Thế tại sao cậu không từ bỏ thú vui ấy trong kỳ Lent này đi Jack?” Claire
ướm hỏi.
“Đúng thế đấy!” Nụ hôn đầu đời và người tình đầu tiên đồng lượt lên tiếng.
“Đố cậu làm được đấy!”
“Tôi thách, thách ông đấy!” Fred bồi vào. Mel và Susie khúc khích trước câu
đùa chẳng có gì là dí dỏm của Fred.
Để xem nào. Tôi đang và sẽ luôn là người cầm lái bánh xe cuộc đời mình. Nếu
chúa Jesus đã từng cưỡng lại được cám dỗ biến sỏi đá thành bánh mì khi bị bỏ
đói trong sa mạc thì tôi đảm bảo rằng mình có thể tránh xa khỏi “Con rắn dưới
đũng quần mình.”
“Được rồi” Tôi nói với lũ tông đồ, “Tôi sẽ kiêng thủ dâm. Nếu thắng thì tôi
được gì?”
Lũ con gái nhìn nhau khúc khích đầy ngụ ý.
“Cái mà cậu luôn luôn mơ tưởng”.
“Huân chương?”
“Ngủ với cả bọn chúng mình”.
Ôi. Trời. Đất. Ơi!
Thứ Tư, ngày mồng Chín tháng Hai
Cả ngày bị ám ảnh bởi lời hứa hẹn của bọn con gái. Chắc chúng nó chẳng có ý
như thế đâu! Chắc chắn là không! Chắc chỉ là mẹo để làm tôi thất vọng thôi! Làm
sao tôi có thể kiêng khem trong vòng sáu tuần khi đầu óc lúc nào cũng vơ vẩn
nghĩ về “đề nghị khiếm nhã” đó? Đúng là một cuộc chiến tâm lý đầy kịch tính.
Bản thân giải thưởng cũng là một sự đày đọa dã man.
Mà thôi, chúng ta ai mà chẳng cần những thử thách mới trong cuộc sống. Có
người thì chèo thuyền qua Đại Tây dương, có người thì vượt đỉnh Everest. Còn
tôi, tôi sẽ có cuộc làm tình ngoạn mục với 3 đứa bạn gái thân nhất của mình.
Thứ Sáu, ngày 11 tháng Hai
Sáng nay, nhớ lời bác sĩ chuẩn đoán về sự béo và hói của mình, tôi quyết
định sẽ đi tập thể hình. Quả là thú vị! Vừa chậm rãi đạp pêđan xe đạp vừa lười
biếng xem bản tin trên Sky News. Tập tạ cũng dễ ợt nếu để ở mức độ thấp nhất và
chỉ phải ấc lên nhấc xuống 5 lần. Và tôi đặc biệt khoái ngã lăn xuống tấm đệm
cao su êm ái ở cái máy kéo đẩy.
Nhưng ở phòng thay đồ thì hoàn toàn khác. Tôi nhìn thấy Rupert (hói) đứng
oai vệ trên chiếc ghế băng, vừa dùng máy sấy tóc hơ khô phần lông lá dưới bụng
vừa huýt sáo sai điệu theo bài Quốc ca Pháp. Mấy gã cơ bắp lực lưỡng thì thản
nhiên đi lại trần truồng (ngụ ý không có khăn tắm nào đủ to để che người!), mặt
mũi vênh váo như muốn mọi người vỗ tay rào rào khi họ bước vào phòng tắm không
bằng. Bọn bụng xệ nhợt nhạt chúng tôi thì rón rén, vội vàng tắm rửa, lau chùi
và mặc đồ trong vòng 7 giây.
“Thế cậu muốn tập trung vào phần cơ bụng hay cơ ngực?” Thầy giáo thể
Hỏi gì mà ngốc thế không biết. Tôi muốn trông ngon lành khi không mặc quần
áo.
“Thế thì cũng mất khá thời gian đấy!” Ông thầy gật gù.
Thứ Hai, ngày 14 tháng Hai
Ngày Valentine. Một ngày đã bị thương mại hóa, ngày của sự tuyệt vọng, cô
đơn và cũng là ngày của tình yêu. Năm nay, tôi lại nhận được thiệp của bố. Năm
nào ông cũng gởi thiệp cho tôi, kể từ hồi tôi 12 tuổi. Khi còn đi học, bố
thường viết “Love from Daddy” vào một tấm giấy nhỏ kẹp vào trong thiệp
để tôi có thể lấy ra, xé đi và giả vờ mình có “người hâm mộ bí ẩn”. Ngoài ra
còn có một tấm thiệp từ Claire, Mel và Susie cũng gửi. Chúng nó quả thật muốn
chơi tôi đây!
Tuy nhiên, tôi có nhiều điều quan trọng hơn cần phải làm. Ngày hôm nay, tôi
sẽ đi nước cờ chiến thuật với Leila. Tôi sẽ thực sự dẫm chân vào chiếc ghế để
lái chuyến xe định mệnh (liệu có ai dẫm chân lên ghế không nhỉ?). Mở đầu bằng
một email gởi cho em:
Người nhận: Leila Sidebottom (kinh quá!)
Người gửi: Jack Lancaster
Chủ đề: Vô đề (chẳng nhẽ lại để là: “Tìm cách tán tỉnh em”
à?)
Thứ Hai, ngày 14 tháng Hai,
14:35
Hey Leila, Em khỏe không?! (tại
sao lại dùng dấu chấm than?). Phía bên tây mọi chuyện vẫn ổn chứ (kiểu đùa quái
quỷ gì thế này?)?! Mấy đứa bọn tôi định ra quán sau giờ làm, em có rảnh để đi
cùng không?
J (chữ ký sành điệu phết nhỉ!)
Rê chuột đến gần nút “Gửi”.
Thoáng ngại ngần. Dừng lại. Nhưng rồi nghĩ, mình không phải là một thằng hèn,
mình sẽ gửi email này. Thế là email được gửi đi.
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc
khích phía bên tây của bàn làm việc. Tuyệt, em thích message của tôi. Và rồi,
ping, ngay lập tức, tôi có email trả lời
Người gửi: Leila Sidebottom (trời,
tôi buộc phải cưới nàng gấp)
Chủ đề: Đi uống (một
cô gái dám gọi thẳng cái xẻng là cái xẻng, quá ổn!)
Thứ Hai, ngày 14 tháng Hai,
14:36
Vâng, phía tây này mọi chuyện vẫn
ổn cả. Công việc hôm nay chán quá! (ôi, ý tưởng lớn gặp nhau). Thực sự muốn
được đi cùng mọi người (giọng có vẻ miễn cưỡng đây) nhưng rất tiếc em đã có hẹn
với mấy cô bạn mất rồi (em vẫn còn độc thân, chắc chắn là như thế). Có lẽ để
dịp khác vậy (em không nói là sẽ không bao giờ).
Leila
X (em dùng ký hiệu như một nụ
hôn, viết hoa, không hơn không kém).
Nhưng cảm giác thắng lợi với nụ
hôn điện tử chớm tàn và tôi thực sự thấy nản. Hiển nhiên là em không có người
yêu. Em quá hoàn hảo để có người yêu. Làm gì có ai có thể chung sống với sự
ghen tị của những kẻ khác khi có một cô người yêu xinh đẹp nhường ấy? Ngay lập
tức, anh sẽ mất hết các bạn bè tử tế, những bọn còn lại chỉ bám theo hai đứa
anh, chờ thời cơ anh sảy chân và mắc lỗi để nàng nói lời
Và thế là tôi cảm thấy bải hoải
như chưa bao giờ từng thấy trong hàng năm trời. Kia là Leila hoàn hảo, đợi chờ
người đàn ông mẫu mực còn tôi thì lờ vờ trong chính ngày Valentine với cảm giác
bại trận. Có lẽ điều tồi tệ nhất khi cảm thấy mình cô độc, bại trận là anh bắt
đầu cư xử như một kẻ cô độc thực sự. Đó quả là một vòng tròn định mệnh, luẩn
quẩn không lối thoát.
Vồ lấy điện thoại, tôi soạn một
tin nhắn đượm mùi đơn côi gửi cho Lucy: “Nhớ em vô cùng, nghĩ về em nhiều
hơn bình thường”. Đó không hẳn là một lời nói dối. Gần đây, tôi vẫn nghĩ về
Lucy và đặc biệt hôm nay, tôi nghĩ về nàng nhiều hơn một chút. Nhưng xúc cảm
thì thiếu chân thành và động cơ là do tủi thân. Tôi lấp 97 khoảng trống ký tự
còn lại bằng 97 nụ hôn. Hai cái rưỡi cho mỗi ngày kể từ lần cuối tôi hôn nàng.
Tôi vào mục Lựa chọn, Gửi, Tìm tên người nhận và
lần tìm. Tên Lucy đứng thứ tư trong
vần L, chỉ sau Laura, Lois và London Transport. Đó cũng là thứ tự của nàng
trong danh sách những điều mà tôi đang quan tâm đến. Hơi thấp hơn đường dây hỗ
trợ khách hàng của hãng tàu điện ngầm một chút, và chỉ nhỉnh hơn Ludlow
Thompson trung tâm mô giới cho thuê nhà tí tẹo.