Từng qua tuổi 20 - Chương 04 phần 2

Thứ tư, ngày 13 tháng Tư

C*t!

Rupert (hói) triệu tập tôi lên phòng của gã sau giờ ăn trưa.“Bắt được quả
tang nhé, Jack!” gã thân mật đấm vào cánh tay tôi, “tóc tai của cậu vẫn tiếp
tục rụng đấy!”

“Vâng, một ngày nào đó, nếu như Chúa trời vẫn còn độ lượng, em sẽ đẹp trai
chẳng kém gì sếp đâu”.

“Có thể, Jack, có thể. Chúa mới biết. Nhưng dù sao cậu cũng có vốn tự vựng
khá ngon lành rồi đó. Cậu nghĩ gì mà gửi cái email ấy đi?”

Tôi đã có thể bị Rupert chửi mắng thậm tệ hơn thế, Rupert mới vài ba chục,
độc thân và hơi hâm hâm. Gã luôn miệng nói về chuyện gái gú nhưng chưa bao giờ
có một em nào cả. Gã tự cho rằng mình mới 23. Gã là một cảnh báo sống động cho
lũ chúng tôi về một tương lai xãn lạn đang chờ đợi phía trước. Được cái là gã
khá thực lòng.

Nhưng tôi không ngờ rằng Mr. Cox cũng có mặt trong cuộc họp này. Chẳng biết
Mr. Cox có tên gọi thân mật không, hay chỉ đơn thuần là Mr. Cox. Có lẽ đến vợ
lão cũng gọi lão là Mr. Cox! Ngoại ngũ tuần, lão là một trong những giám đốc
điều hành, phụ trách cả tôi và Rupert (hói), và là một trong năm người đáng sợ
nhất trên hành tinh này. Lão bước vào văn phòng, đóng chặt cửa rồi hạ cái kính
đeo trên mũi xuống.

Thật đáng xấu hổ nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi phải tựa hai đầu gối vào
với nhau để đỡ run lẩy bẩy.

“Jack Lancaster, con người đầy
tội lỗi. Đã khá lâu rồi, tôi, mở ngoặc đơn, giám đốc điều hành, đóng ngoặc đơn,
mới có được một tête-à-tête, nghĩa là cơ hội để nói chuyện trực tiếp với anh”.

“Vâng, Mr. Cox”.

Mr. Cox đẩy chiếc gọng kính đỏ
lên một chút và vuốt vẽ đường rẽ tóc bóng mượt.

“Vâng, PS, Jack, post
scriptum[37]
, sẽ là không phải nếu như tôi, với tư
cách là lãnh đạo và người hướng dẫn cậu về mặt tư tưởng, vờ vịt rằng đây không
phải là một vụ việc nghiêm trọng. PPS, nói một cách đơn giản, không phải tôi
không lo ngại với tư cách đạo đức gần đây của cậu, id est, mà là tôi vô cùng lo
lắng”.

 “Vâng, Mr. Cox?”

Exempli gratia, inter alia,
cuộc trao đổi bạn Wilton-Steer. Xin hỏi thế nào mà cho rằng hành động đó sẽ
không để lại một hậu quả nghiêm trọng ?”

[37] Tái
bút, nói thêm.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra một
lí do nào chính đáng để trả lời cho vị thánh sống Cicero[38] này. Vì vậy
tôi đã bị dồn vào thế phải nói lên sự thật.

[38] Cicero:
nhà tư tưởng La Mã, nổi tiếng về khả năng diễn thuyết.

“Tình yêu, Mr. Cox, đó là do tình
yêu”

“Tình yêu, Jack, tình yêu? Tôi sẽ
không làm lẫn khi kết luận rằng anh thực sự gắn bó với Mr. Wilton-Steer? Tình
yêu mà chúng ta không thể gọi lên bằng lời?”

Làm sao mà có thể không đồng tình
với cách nói phủ định của phủ định cơ chứ?

“Vâng, Mr. Cox. Ý em là không,
Mr. Cox. Em yêu Leila. Buddy cướp Leila khỏi tay em”.

“O tempora, o mores! Leila
Sid-day-bot-tome?”

Tôi không thể nín được cười.

“Vâng, Leila Sidebottom”.

Mr. Cox gườm gườm nhìn tôi qua
gọn kính.

“Chàng trai trẻ, tôi không muốn
chỉnh đốn cách phát âm của mình bằng một kẻ có vốn từ xấu xa như cậu. Đây là
lần cảnh báo cuối cùng. Anh không đến cơ quan để kiếm chuyện yêu đương. Anh
không ở đây để xây dựng quan hệ gia đình. Tôi không trả tiền cho anh để viết
email bậy bạ. Tôi trả tiền anh để anh làm lãi cho khách hàng. Hãy cư xử đúng
mực và đi làm việc tôi vừa bảo ngay lập tức. Mutatis, mutatis, một ngày
nào đó, anh có thể trở thành một nhân viên ngân hàng thành đạt đấy”.

“Vâng, Mr. Cox, em cũng hy vọng
như thế ạ”.

Đồ chó má!

Thứ Bảy, ngày 16 tháng Tư

Một tháng rồi mấy thằng chúng tôi
mới lại tụ tập. Buddy không được mời (lý do chính đáng), và đây là lần đầu tiên
bốn thằng bạn thân thiết chúng tôi mới ngồi với nhau, kể từ sau trò chơi thảm
hoạ “Tôi chưa từng...”

Rick và Jasper đến nhà của Fred
và tôi, mỗi thằng làm 10 chai bia trước khi thay đồ và đi tới School Disco ở Hammersmith Palais.
Tôi không bao giờ cảm thấy thoải mái về chuyện phụ nữ ăm mặc kiểu nữ sinh và
nhảy múa dâm đãng như thế. Nó đặt ra dấu chấm hỏi lớn về một xã hội quá e ngại
về nạn lạm dụng tình dục trẻ em lại có thể khuyến khích việc mặc đồng phục học
sinh nhảy múa khiêu dâm.

Lạ đời, nhưng ai mà quan tâm? Các
em đôi mươi trông rất ngon mắt trong những chiếc váy xếp nếp và áo sơ mi trắng.
Thực ra thì khi nhìn đời qua con mắt của chục chai bia, đến các ả bốn chục tuổi
trông cũng dễ thương trong váy ngắn.

Và thật may mắn là vì cái Palais
này (Chẳng hiểu cung điện kiểu gì?) chật ních các bà thư ký khá cứng tuổi đến
để dự tiệc chia tay đời độc thân của các cô dâu tương lai. Thế là đủ để bạn có
thể cảm thấy tự hào mình là người Anh. Phụ nữ Ý đứng tuổi không ăn mặc hớ hênh
và nhảy múa điên cuồng như thế. Phụ nữ Ả rập cũng không cư xử một cách thác
loạn như vậy.

Thật may mắn, chúng tôi tìm được
một góc vắng cùng với mấy cô trẻ trung hơn cả bọn nhún nhảy theo điệu nhạc của
S Club 7. Bỗng dưng, tôi cảm thấy tay ai đặt lên đùi mình và có tiếng thì thầm
vào tai tôi:

“Đưa em về chỗ anh đi!”

Cô ta trông có vẻ gọn gàng, xinh
xắn. Hay ít nhất là cô ta tỏ vẻ khá dễ thương. Thật là xúc phạm nếu từ chối.
Jasper và Fred đang nhảy chung với một cô, ra dấu hiệu đồng tình với tôi. Rick
vẫy tay từ bả nơi hắn đang nhấm nháp chai Smirnoff Ices và tán tỉnh người phục
vụ ăn mặc rất đồng bóng.

Và thế là tôi làm nghĩa vụ cao cả
là đưa cô ta về nhà, đưa cô ta lên rồi xuống thiên đàng năm lần trước khi trời
sáng. Cảm giác tuyệt đỉnh, tuyệt hơn cả sex với Lucy vì không hề phải nghĩ đến
ý nghĩa thực giả của hành đồng ấy. Chỉ có cảm giác đơn thuần, không thể kiễng
lại được.

Tôi nhớ lại một tình tiết đáng
chú ý khi cô ta chọc một ngón tay vào mông tôi.

“Đừng động vào chỗ đó. . . Ôi,
chọc nữa đi. . . Chọc nữa đi!”

Mùa xuân đang tràn ngập khắp phố
phường. Và tôi là một con cừu đực nhởn nhơ, hạnh phúc.

Chủ nhật, ngày 17 tháng Tư

Tôi rất thiếu kinh nghiệm về
chuyện qua đêm với người lạ. Thực ra mà nói thì đây là lần đầu tiên kể từ khi
tốt nghiệp đại học. Vì vậy, tôi không có ý niệm gì về các thủ tục sáng hôm sau.
Liệu tôi có nên dựng cô ta dậy và làm tình một lần nữa? Cô ta có muốn tôi ôm ấp
không? Cô ta có muốn ăn sáng không? Liệu tôi có thể đi lại trần truồng trong
chính căn phòng của mình? Hay chúng tôi phai đi lễ nhà thờ vào sáng Chủ nhật
cùng nhau? Và tại sao cái cà vạt của tôi lại bị buộc vào đầu giường thế kia?

Có quá nhiều câu hỏi vớ vẩn và
chỉ có một câu duy nhất là quan trọng: tên cô ta là cái quái gì cơ chứ? Cô ta
vẫn thiêm thiếp ngủ, nên tôi tranh thủ lục qua chiếc túi xách đang nằm chỏng
chơ trên sàn nhà. Tôi lôi ra một credit card – Miss P. M. Gilmour. Ôi chó má, P
có nghĩa là gì cơ chứ, Polly? Cam đoan
tên cô ta là Polly. Cô ta có vẻ trông giống như một Polly. Hiển nhiên không
phải là Penelope rồi. Hay tên cô ta là Pam? Ngộ nhỡ cô ta dùng tên đệm thì sao?
Mandy, Martin, Mary? Cô ta chắc chắn không phải là đức mẹ đồng trinh Mary rồi.
Miss P. M Gilmour. Tôi không thể gọi cô ta là Gilmour được!

“Anh làm gì với túi xách của tôi
thế?”

Polly/Maria vừa tỉnh giấc và có
vẻ không hài lòng.

“Ồ, xin lỗi, tôi tò mò chút ấy
mà.” Tôi lẩm bẩm.

“Anh không thể nhớ ra tên tôi
phải không, Jack Lancaster?”

“Không, đừng có mà ngớ ngẩn thế.
Tất nhiên là tôi nhớ tên em chứ!”

“Chà, thế tên tôi là gì, Jack Lancaster?”

“À, thì Miss Gilmour?”

Đúng lúc đó, Rick, Fred và Jasper xông bổ vào phòng tôi, hát inh ỏi bài“Buid
me up a buttercup”
và tìm cách thúc cùi chỏ vào tôi.

Miss P. M. Gilmour thu thập hết phẩm hạnh rơi vãi tứ tung và bộ đồng phục
nữ sinh rồi chạy biến.

“Polly, Polly, anh xin lỗi, quay
lại đi.” Tôi đuổi theo cô ta.

Miss P. M. Gilmour lại và lên
giọng để toàn dân thiên hạ đều nghe thấy: “Jack, tên của tôi là Prudence. Cũng
phải nói thêm rằng của quý của anh nhỏ xíu và anh thật vô dụng trên giường”.

Kinh quá cơ! Prudence. May mà
thoát được! Tôi tự an ủi rằng ít nhất cô ta cũng phải muối mặt đi về nhà ở tận
Clapham trong bộ y phục nữ sinh hở hang ấy.

Thứ sáu, ngày 22 tháng Tư

Thêm một tuần làm việc tẻ nhạt.
Chỉ có chiến dịch tranh đấu âm thầm “Một mình chống lại mafia” mới tạo cho tôi
động lực để tồn tại. Cuộc chiến ngày càng căng thằng. Hôm thứ hai, tôi bê thùng
rác để lên mặt bàn và dán vào đó dòng chữ  “In-tray – giấy tờ nhận được”. Không ai thèm
liếc mắt! Thứ tư, tôi đổi đoạn trả lời tự động ở điện thoại của mình thành “xin
hãy để lại lời nhắn, đằng nào thì tôi cũng chẳng quan tâm”. Không ai gọi điện
cho tôi cả! Đến thứ năm, tôi đổi chữ ký điện tử của mình thành:

Jack Lancaster

Giám đốc điều hành

Công ty Trách nhiệm hữu hạn Tình
yêu cuồng nhiệt.

0898 69 69 69

Chẳng ai bình luận gì cả!

Hôm nay, tôi lôi một tấm thiệp từ
nhà đi và dính nó lên màn hình máy tính. Đó là tấm thiệp miễn phí của Hội bảo
vệ người lao động với dòng chữ lên án: “Bóc lột tôi cho tới tận xương tuỷ, trả
công cho tôi rẻ mạt, chẳng bao giờ cho tôi về nhà”.

Mr. Cox tạ qua bàn làm việc của
tôi ngay lập tức.

“Jack, khoẻ chứ? Anh rất khoẻ,
tôi tin chắc là như thế!”

“Vâng, Mr. Cox. Sức khoẻ của em
không có gì đáng lo ngại ạ.”

“Tôi không thất vọng khi nghe tin
đó đâu, Jack, hoàn toàn không thất vọng. Vì như thế nghĩa là tâm trí của anh
cũng khá ổn định phải không? Có điều bức bưu thiếp kia lại đưa ra một thông
điệp khác”.

“Thật đấy ạ, Mr. Cox. Em chỉ muốn
bày tỏ sự ủng hộ với cuộc đấu tranh của giai cấp lao động thôi. Giai cấp lao
động toàn cầu đoàn kết lại. Chúng ta không có gì để mất ngoài việc log
in
 vào hệ thống”.

“Không, Jack. Thật là nhố nhăng.
Giai cấp lao động trên thế giới đang lên cơn và cậu là kẻ điên khùng nhất. Gỡ
ngay tấm card xuống và vứt vào cái ‘In-tray’ của cậu ấy”.

“Vâng, Mr. Cox”.

Khi cuộc nổi loạn xảy ra, Mr. Cox
sẽ là người đầu tiên bị tiêu diệt.

Thứ hai, ngày 25 tháng Tư

Có điểm tốt là tôi đã từ bỏ gym.
Gym là cái điện thờ sự thiếu cân xứng và tuyệt vọng, sự bực tức yếu đuối và sức
mạnh vô phương hướng. Tôi đã chán ngắt cảnh phải thi đua với những người to gấp
đôi mình (gần như là tôi thua cuộc) hoặc đua với máy móc (chắc chắn là tôi
thua). Dòng điện tiếp cho máy chạy bộ hiển nhiên là dai sức hơn tôi. Máy bước
lên xuống có thể không tự lên xuống được nếu không có tôi nhưng nó hẳn không phải
nằm dài ra sàn và bở hơi tai như tôi.

Nhưng kẻ nghiện gym thường có hai
ảo tưởng: Thứ nhất là họ sẽ năng động hơn trong phòng ngủ và thứ hai là sự bền
bỉ về thể chất sẽ chuyển thành các thành công trong các công việc khác. Nhưng
ước mơ hão huyền này không được chứng mình bởi số lượng ít ỏi những kẻ chăm tập
gym hiện đang đóng giữ các vai trò quan trọng trên chính trường.

Tôi thì không có bất cứ ảo tưởng
nào. Xin chào bụng bia yêu quý. Mọi tội lỗi đều được tha thứ cả.

Thứ tư, ngày 27 tháng Tư

Thật đáng mỉa mai là tác dụng của
show diễn “Buddy và Leila” đã giúp cho mối quan hệ của tôi với em trở nên tốt
đẹp bất ngờ. Bây giờ, khi tôi không còn là mối đe doạ tán tỉnh, mồi chài em
nữa, Leila tỏ ra cởi mở với tôi hơn trước. Và giờ đây, khi em không còn là mục
tiêu số một, tôi thấy mình thực sự thoải mái hơn nhiều khi ở cạnh em. Các bữa
ăn trưa chung của chúng tôi lại tiếp tục. Buddy thường làm việc muộn nên bọn
tôi cũng hay đi uống với nhau vào buổi tối. Tôi đã tiết lộ cho em về cuộc khủng
hoảng ở tuổi đôi mươi của mình và kế hoạch sẽ bị đuổi việc (nhưng dấu nhẹm
chuyện bệnh tất Ung thư thì chẳng có gì sexy để kể!)

Chúng tôi có thể đã là đôi bạn
thân nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận được sự thật rằng tôi càng ngày càng khám
phá ra nhiều nét duyên thầm ở em. Mọi người có thể nghĩ em xinh xắn, riêng tôi
thì nghĩ rằng em vừa đẹp người, vừa đẹp nết. Em có thể vừa sôi nổi vừa thẹn nhí
nhảnh và nghiêm túc, hiện đại và cổ truyền, tham vọng và khiêm nhường, đầy đủ
các phẩm chất tốt đẹp nhất.

Về phía em, tôi nghĩ là em nhìn thấy
ở tôi tính hài hướng – cho dù không được sexy cho lắm. Tôi có thể không đầy
tham vọng kiểu Mĩ như Buddy nhưng ít ra tôi cũng làm cho em cười. Tôi đoán rằng
em ưa thái độ bất cần đôi khi ngớ ngẩn của tôi. Em vừa tốt nghiệp ra trường và
công việc này là giấc mơ trở thành hiện thực với em. Em chưa bị nhiễm tính bi
quan của tôi.

“Tôi không phải là một người bi
quan”, tôi chống chế “Chẳng qua là một con người hoàn hảo và bị đời làm cho
thất vọng đó thôi”

“Cũng giống nhau cả,” em cười,
“Nói cho em biết tại sao con người ưa hoàn hảo lại muốn bỏ công việc với những
đồng nghiệp dễ thương và mức lương 6 chữ số?”

Đó chính là vấn đề. Một vài đồng nghiệp thì quá đáng yêu, số còn lại thì
không đủ tư cách làm người hoặc chỉ là những kẻ bám đuôi các đồng nghiệp đáng
yêu mà thôi.

Dần dà, tôi nhìn Leila dưới một ánh sáng khác. Em không còn là cô gái xinh
đẹp, ngẫu nhiên có tính tình dễ chịu nữa mà là một người bạn tốt, ngẫu nhiên
lại rất xinh đẹp.

Mình thật là giỏi! Nhưng tất cả những điều trên không có nghĩa là tôi hết mơ
tưởng về em. Em đạt mọi tiêu chuẩn và tôi yêu em điên dại.

Thứ Bảy, ngày 30 tháng Tư

Lucy gọi điện báo tin nàng đang có bầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3