Sô-cô-la chạy trốn - Chương 26

CHƯƠNG 26 - CẨN THẬN NGƯỜI  YÊU CŨ

Không khí ban đêm đã tràn ngập xung quanh khi tôi rời tòa
nhà. Thật là một buổi tối hoàn hảo để gặp bạn bè.

Tôi, người phụ nữ mới được thăng chức.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là người tôi lại run lên vì
hào hứng. Thăng chức. Tạm thời thôi, nhưng là thế. Tôi xuống phố, cảm giác phê
phê vì sâm-panh và thức ăn ngon. Chúng tôi đã ăn một bữa trưa dài bốn tiếng với
chủ yếu là sâm-panh cho Martha và tôi. Thời gian làm việc trong văn phòng cũng
làm tôi tỉnh táo lại tí chút. Chúng tôi đã có ý tưởng cơ bản cho phần bìa của
brochure.

Tôi lang thang dọc phố. Mọi người đều đổ ra đường tận hưởng
một buổi tối nhẹ nhõm và bầu không khí ấm áp. Tôi là một phần trong đó. Tất cả
mọi người. Dù tôi không biết ai, nhưng không phải là một phần trong gia đình
hay cuộc sống của họ, nhưng tôi thuộc về họ. Không khí mơ màng và êm dịu, nó
như muốn níu chúng tôi lại gần nhau. Tôi mỉm cười với tất cả những người đi
ngang qua, vậy nên cũng dễ hiểu khi tôi nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ cục. Có
thể vì nụ cười của tôi, hoặc vì tôi bị dính kem quanh miệng. Tôi đi về hướng
quán Hoàng tử Đen. Chúng tôi đã cố tránh địa điểm đặc biệt này từ chuyến phiêu
lưu không may mắn lần trước, nhưng tối nay thì không được. Tôi đã năn nỉ Greg
thuyết phục Matt và Jen hẹn ở nơi khác nhưng Greg bảo rằng đó là quán ưa thích
nhất của Matt, nên nếu như muốn thuyết phục họ, hắn sẽ phải kể cho họ mọi
chuyện. (Một cái cớ khá là khập kiễng đối với người đàn ông đã tót được lên
nhiều chiếc giường ở Leeds này hơn là tôi muốn
nhớ, nhưng tôi mặc kệ thôi.) Tôi cười ngớ ngẩn khi bước đến lối vào quán. Kể
cũng buồn cười khi thử làm tình với bạn trai của mình ở nơi công cộng rồi bị
cảnh sát bắt quả tang. Nhưng nó chỉ buồn cười bây giờ thôi và cũng chỉ với mình
tôi thôi. Khiếu hài hước của tôi không đủ để làm ai khác nữa cảm thấy như vậy.

Tôi mở cửa quán, trông thấy mái tóc ngắn vàng hoe của Matt
cùng mái tóc dài xanh đen của Greg bên chiếc bành lung lay chúng tôi vẫn hay
ngồi. Tôi nhìn xem Jen đâu, nhưng không có vẻ gì là có con bạn tôi xen lẫn giữa
đám người đang nhoài người trên bar, cố gắng thu hút sự chú ý của người phục vụ
cả.

“Kết quả là tao sẽ phải mua ở chỗ khác,” Greg nói khi tôi
đến gần bàn. “Tao nghĩ thế.”

“Em giỏi đấy, cô gái,” Matt nói, đôi mắt xanh của anh ta
nhìn tôi một lượt từ đôi giày thể thao đến mái tóc đen bồng bềnh.

“Em làm sao?” tôi hỏi, cởi áo khoác và tự hỏi sao mình lại
được Matt khen ngợi như thế. Thật là kỳ diệu khi từ ngữ không bị tắc lại trong
cổ họng anh ta.

“Em là cô gái duy nhất anh biết có thể làm được chuyện đó,”
Matt giải thích.

“Em làm được gì cơ?” tôi hỏi. OK.
Bình tĩnh nào. Đừng hốt hoảng. Greg không kể với Matt về chúng tôi đâu. Sao hắn
làm thế được?

Tôi quay sang Greg, hi vọng mặt mình không lộ ra nỗi khiếp
sợ.

“Anh vừa kể cho Matt nghe là em đã đi tìm nhà với anh hồi
tuần trước và trong lúc chúng ta đi nhìn ngó, em đã đưa vào đầu anh ý định mua
nhà.”

“Đây rồi,” Jen nói, đặt gạt tàn lên mặt bàn.

Tôi quay sang cười với nó, và nụ cười đông cứng lại trên
khuôn mặt tôi. Tôi không thực sự nhìn Jen. Tôi đang nhìn một tạo vật nào đó có
giọng nói của Jen, nhưng không giống Jen chút nào. Không phải chỉ vì nó đã sụt
cân và bắt đầu ăn mặc cầu kỳ - tôi vẫn còn thấy ngạc nhiên vì nó có thể trang
trải từng ấy thứ với đồng lương giáo viên còm và một tên bạn trai giàu có keo
kiệt - nó mới làm lại tóc. Mái tóc vàng mượt mà quyến rũ thường xõa xuống đến
ngang lưng giờ đã chỉ còn vừa qua gò má, ép thẳng và uốn cụp vào trong.

Mái tóc ngắn càng làm tôi thấy nó gầy hơn rất nhiều kể từ
lần cuối chúng tôi gặp nhau. Bây giờ, da của nó dính sát vào xương gò má, cứ
như sợ bị trượt ra khỏi phần còn lại của cơ thể vậy. Một số người gầy gò tự
nhiên, xương nhỏ và trông họ vẫn ổn. Nhưng Jen không như thế. Nó giờ khẳng khiu
rồi chứ không còn chỉ là thanh mảnh nữa. Gầy yếu. Thêm vào là màu son hồng nhạt
nhòa và lớp phấn mắt nặng trĩu, nó biến thành một hình ảnh già nua của Jen.
Nhìn như đáng tuổi mẹ nó vậy. Và không phải chỉ hình ảnh của mẹ nó, Jen làm tôi
nghĩ đến một ai đó khác. Có lẽ bà mẹ sexy của một em gái tuổi teen. Mẫu bà mẹ
mà các bà khác đều phải nhận xét những lời đố kỵ trong các buổi họp phụ huynh
vì đã làm cho những đứa con trai tuổi teen của các bà quay đầu lại.

“Ô, chào, Ambs, mày sao rồi?” Jen mỉm cười. Khuôn mặt của nó
có vẻ quá nhỏ so với kiểu cười này.

“Tuyệt. Mày sao?” giọng của tôi cứng ngắc.

Không ai có thể tin là tôi đang nói chuyện với bạn thân nhất
của mình. Tôi không nhận ra nó, nên không thể nói một cách bình thường được.

Tình bạn giữa chúng tôi càng ngày càng xa cách. Mong manh.
Chúng tôi thậm chí còn được như hai Twix, bị chia cắt trước khi tàn phá, không
hơn nữa. Chúng tôi giống như là Dairy Milk và Caramel hơn. Hai loại sô-cô-la
được tạo nên bởi cùng một người nhưng khác biệt đến mức bạn không thể đặt chung
ở bất kỳ ngăn kẹo nào. Chúng tôi cùng chứa khoảng 50% đường, 25-30% sữa nguyên
chất và 20-25% ca cao nguyên chất nhưng lại khác biệt về mặt bản chất. Chúng
tôi tan ở những nhiệt độ khác nhau, cảm giác khác nhau, hương vị khác nhau,
chúng tôi khác nhau. Đến giờ, ngoài nguồn gốc ra thì chẳng còn gì liên kết hai
chúng tôi nữa.

“Tao cũng thế,” Jen trả lời và đặt đồ uống trước mặt tôi.

Gì nữa thế này? Tôi giật thót mình khi thấy ly
cốc-tai trên bàn. Chúng tôi đã thống nhất từ lâu rằng phụ nữ mà uống nửa suất
thì nên xem lại quyền bầu cử. Nó gợi lại cái thời mà phụ nữ không được phục vụ
rượu trong quán, và khi người phục vụ mang đồ uống cho một phụ nữ thì một suất
được chia làm hai ly - điều này đã thực sự xảy ra với chúng tôi hai lần từ hồi
còn học đại học. Tôi cáu kỉnh cầm phân nửa của mình lên và
nhìn Jen chằm chằm. Hình như thứ nó đang uống là gin & tonic. Đừng
có trách tao nếu mày chuẩn bị khóc nức lên đấy
, tôi suýt buột miệng. Chúng
tôi cũng đã thống nhất rằng bất kỳ phụ nữ nào mà uống G&T thì hiển nhiên sẽ
dành cả phần còn lại của buổi tối để khóc lóc vì một thằng cha đã bỏ rơi cô ta
từ hồi 14 tuổi.

Khốn nạn thật! Tôi nghĩ thầm và nhấp nháp phần
của mình. Mình hoàn toàn không biết người phụ nữ này.

*

“Đoán xem hôm nay em gặp ai?” khoảng một tiếng sau, Jen nói.

“Hitler,” Matt trả lời.

“Công chúa chiến binh Xena,” tôi đáp.

“Halle Berry,” Greg hùa vào.

Jen trợn mắt và thở dài cáu kỉnh. Chúng tôi vẫn hay chọc tức
nó kiểu này, và luôn thành công.

“Sean,” nó nói. Ba khuôn mặt tỉnh queo đá

“Sean ấy!” Jen lặp lại cứ như nhấn mạnh từ này hơn chút nữa
sẽ làm cho mọi thứ sáng tỏ. Nó tặc lưỡi, nhướng mắt lên. “Sean, bồ cũ của Amber
ấy. Sean.”

“Ồ,” cả ba người chúng tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Rồi mọi
chuyện như sau:

Matt (Quý ngài Ích kỷ) chẳng hứng thú gì và nhìn vào ly
rượu.

Greg (Bạn trai mới) cực kỳ quan tâm và cũng nhìn vào ly
rượu.

Tôi (không gặp lại Sean từ hồi chia tay) cảm thấy toàn bộ cơ
thể đang rời bỏ mình khi tự hỏi không biết Jen có định đẩy tôi vào tình thế khó
khăn khi kể lý do tại sao tôi chia tay Sean hay không.

“Anh ấy thế nào rồi?” tôi hỏi, cố để giọng nói có chút hào
hứng. Chút xíu hào hứng chứ không phải không hào hứng tí nào để Greg không hiểu
nhầm là tôi giả vờ.

“Tốt. Rất tuyệt. Trông còn quyến rũ hơn ngày xưa.”

Câu này hút sự chú ý của Matt, nó thực sự dính líu đến anh
ta. “Ồ?” anh ta hắng giọng.

“Thôi mà,” Jen cam đoan. “Anh ta không phải mẫu của em đâu.”

Matt nhìn Greg qua bàn. Hắn đã không động đậy chút nào từ
khi chúng tôi nhận ra Sean Connery là người Jen đã gặp. “Mày không sao chứ,
bạn?” Matt hỏi.

Greg nhìn lên, nhận ra tất cả chúng tôi đều đang nhìn hắn,
và nặn một nụ cười. “Ờ, không sao.”

“Dù sao thì,” Jen tiếp, “bây giờ, Sean sống ngay cách tao
với Matt có vài con phố.”

Tuyệt thật, tôi sẽ không chỉ phải canh chừng bọn õng ẹo và
dặt dẹo ở Alwoodley nữa mà còn phải thận trọng với người yêu cũ.

“Đương nhiên là anh ta cũng hỏi thăm mày đấy, Amber.”

“Thật hả?” tôi hỏi.

“Ồ, thôi nào bạn yêu, tỏ ra một chút nhiệt tình đi chứ,
người đàn ông ấy là tình yêu của đời mày cơ mà.” Cảm ơn mày, .”
Anh ta hỏi là mày đã có ai chưa nên tao nói dối, tao nói mày đang hẹn hò với
một người bạn của Matt. Tao không muốn anh ta nghĩ mày thuộc dạng độc thân đau
khổ.”

Mũi tôi bắt đầu nóng lên. “Tao không phải dạng độc thân đau
khổ. Và dù sao, tao cũng không quan tâm Sean nghĩ gì về mình.”

Jen hất cằm, “Ừ, anh ta cũng không nghĩ vậy đâu, cảm ơn tao
đi. Ngay cả bây giờ anh ta vẫn còn quan tâm đến mày đấy, mắt vẫn lấp lánh khi
nói về mày. Sau đấy anh ta bắt đầu nói là vẫn không thể hiểu nổi tại sao mày
lại hủy đám cưới.”

Matt phun ngụm bia trong miệng lên bàn; còn Greg thì chết
trân.

“Em đã suýt cưới ấy hả?” Matt hỏi, lấy tay áo chùi lớp bia
trên miệng.

Tôi không nói gì, không cử động nổi. Không thở nổi. Hoặc
không tin nổi chúng tôi đang nói về chuyện này. Ở chỗ riêng tư chúng tôi cũng
không nói chuyện này chứ đừng nói là trong một quán rượu lộn xộn.

“Ừ, anh không
biết à?” Jen hỏi.

“Không hề,” Matt
nói. “Mày biết không?” anh ta hỏi Greg.

Thận trọng, Greg
lắc đầu chậm rãi.

“Các anh không
biết hả?” Jen hỏi hoài nghi.

“Không Jen, không
ai biết cả,” tôi nói qua hàm răng nghiến chặt. “Vì tao đã dặn mày là ‘đừng nói
cho bất kỳ ai’.”

Đôi mắt Jen mở to
và miệng há thành hình một chữ “o” câm lặng vì đã hiểu ra.

“Vậy là em đã
định cưới thật? Đã đến mức chọn nhẫn chưa? Hay chọn váy cưới?” Matt hỏi.

“Nó đã có nhẫn,
bọn em đã hẹn ngày đi xem váy cưới, rồi nó và Sean chia tay mà chẳng giải thích
gì,” Jen kể với vẻ bực dọc.

“Chúng ta nhất
thiết phải nói chuyện này à?” tôi hỏi thẳng.

“Đúng vậy,” Matt
nói. Anh ta đột nhiên hào hứng một cách không giải thích nổi. “Cứ như là, đột
ngột Amber có một chiều sâu khác.” Nhìn xem ai đang nói kia chứ. “Anh
đã biết là em không hề phản đối hôn nhân như em vẫn thể hiện ra mà. Giờ thì có
chứng cứ rồi.”

“Anh tiêu tốn
thời gian vào việc băn khoăn xem em có cưới hay không ấy hả?” tôi hỏi, ngạc
nhiên là mình đã không rời khỏi tâm trí của hắn sau khi rời khỏi công ty của
hắn.

“Ừ, đương nhiên.
Anh và Peck thậm chí thỉnh thoảng vẫn nói về chuyện này. Bọn anh đều đã gần đến
hôn nhân, trừ em. Hóa ra em cũng vậy.”

“Em không vậy.”

“Nhưng em đã nói
đồng ý với cậu ta và như thế cũng có nghĩa là cưới đến nơi rồi còn gì.”

“Em không nói
đồng ý với anh ấy. Em còn không nói là sẽ nghĩ về chuyện đó. Nói thêm cho anh
biết, anh ấy phải nạy ngón tay của em ra để nhét hộp nhẫn vào vì em quá sốc đến
nỗi không cử động hay nói năng gì được. Em chưa bao giờ đeo chiếc nhẫn đó. Em
đã mụ mẫm đi đến nỗi chẳng kể chuyện này với ai. Và em cũng không muốn người
bạn lắm lời của mình kể cho ai hết.”

Khi tôi nói, cảm
xúc của Greg tỏa ra quanh hắn nặng nề và rõ ràng. Hắn không vui. Cơn giận và
ghen tuông đã thế chỗ cho dòng máu chảy trong mạch máu của hắn. Lần này chắc
chắn hắn sẽ bỏ tôi.

“Thế em có đi
kiếm bánh meringue hay pavlova không?” Matt hỏi.

Jen cười điệu đà.

“Matt, anh có vẻ
biết nhiều thứ kinh khủng về cưới xin đấy, anh có muốn kể gì cho bọn em không?
tôi hỏi. “Hay là Jen, mày có thông báo gì khác nữa không? Những bí mật mày muốn
chia sẻ với cả nhóm chẳng hạn? Nào, đừng ngại.”

Mọi người câm như
hến. Matt đứng dậy. “Đến lượt anh rồi.” Anh ta hẳn đang thấy tội lỗi gì lắm đến
nỗi thò hẳn tay vào trong túi.

“Đừng lấy cho
tao,” Greg nói và cũng đứng dậy. “Tao đi đây, có hẹn rồi.”

“Cô gái bí hiểm
hả?” Jen hỏi.

Greg nửa nhún
vai, nửa nhướng mày. “Thật ra thì cô ấy không còn là cô gái bí hiểm nữa, cô ấy
là bạn gái tôi.Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp đấy nhỉ,” Matt bình luận.

“Ừ, mọi người
biết vì sao không?” Greg trả lời. “Vì cô ấy hoàn toàn chân thành với tôi. Một
mối quan hệ sẽ chẳng lạ nếu không dựa trên cơ sở của sự chân thành. Gặp sau
nhé.” Và hắn đi.

Hắn bỏ lại ba
chúng tôi ngồi đó, nhưng tôi hiểu là hắn đã bỏ tôi. Một lần
nữa.

Báo cáo nội dung xấu