13. Xét nghiệm (phần 1)
Xét nghiệm
Thứ tư, 18 tháng Tám
Cậu có nghĩ rằng kỷ niệm khi bị cắt vụn ra thành hàng ngàn
mảnh sẽ không còn là kỷ niệm? Hay là khi đó sẽ có cả ngàn kỷ niệm thay vì chỉ
có một? Nếu đúng vậy thì cậu có nghĩ rằng giờ đây mỗi một kỷ niệm trong số cả
ngàn kỷ niệm đó sẽ tự nó làm ta đau đớn?
Tối qua anh ấy vào phòng ngủ của bọn mình… Mình không thể,
dù gì đi nữa, nghĩ về chỗ này một cách khác hơn. Cậu biết là từ khi xét nghiệm
– từ là đã mười bốn giờ và hai trăm tám mươi hai ngày rồi – anh ấy vào phòng
này chỉ có hai lần? Lần đầu anh ấy lăn vào phòng say khướt với một chút whisky
còn sót lại trong cái chai vấy những vệt máu nâu đã khô, ngồi xuống mép giường
và lúng búng nhắc đi nhắc lại cái thứ tiếng hổ lốn giữa tiếng Anh với tiếng Tây
Ban Nha của mình: Tu eres una fucking puta, tu eres…y
xì như ông bố đã sang Hợp Chủng quốc ba mươi ba năm trước đây mà anh ấy hết sức
coi thường. Mặc dù không hề học tiếng Anh, nhưng khi say xỉn và bắt đầu xỉ
vả vợ, thì cái từ tiếng Tây Ban Nha tục tằn puta(14) lại
được lão nhấn mạnh thêm bằng từ tiếng Anh fucking(15).
Lão cho rằng bằng cách ấy lão có thể hạ nhục bà ghê gớm hơn. Vào ngày hôm ấy,
con trai của lão tức chồng của mình đã không thể hạ nhục mình hơn nữa. Tự mình
cảm thấy mình như cái vòi nước ngoài đường bị lũ chó vô chủ ghẻ
lở hít hít rồi tè vào, bốc lên mùi khôi khai của nước tiểu. Và mình thấy
là mình đáng phải cảm thấy như vậy. Anh ấy hiểu mình quá rõ để không thể không
nhận ra điều đó. Khi thấy rằng cái việc nhắc đi nhắc lại fucking puta và fucking
kurwa(16) không
làm mình khóc tức tưởng thêm được nữa – đơn giản là mình đã khóc hết nước mắt –
thì anh ấy uống nốt chỗ whisky trong chai, ném vỏ chai vào cửa sổ khép kín làm
vỡ vụn cánh kính hai lớp rồi gí sát mặt vào mặt mình, dùng hai tay siết lấy gáy
mình. Anh ấy nhìn vào mắt mình mà nói đi nói lại rằng anh ấy căm thù mình biết
bao. Lúc đầu còn bình tĩnh mà rít khẽ gần như là đánh vần từng chữ với đám nước
bọt trắng sùi nơi khóe miệng để sau đó gào lên bằng một giọng chói tai đầy oán
hờn bằng tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha. Và cuối cùng anh ấy rút từ
túi quần ra một mảnh giấy và đọc bằng tiếng Ba Lan. Trên đó anh ấy viết hàng
chục lần Ta căm thù mi. Anh ấy đứng trước mặt mình, dùng giầy
tách hai đùi mình ra và đọc to tờ giấy, trong lúc mình ngồi rúm ró trên sàn nhà
cạnh cái tủ đầu giường, khua tay hú họa để tự vệ trước mỗi “Ta căm thù mi” của
anh ấy như là trước mỗi cú đấm. Thậm chí mình không cả biết anh ấy đã ngừng đọc
và ra khỏi phòng từ lúc nào. Chính mình cũng nhắc lại như tiếng vọng “ta căm
thù mi” và đập đầu vào tường. Giờ đây mình không nhớ là khi đó mình nghĩ đến
ai. Anh ấy hay là bản thân mình? Cũng có thể là chị tạp vụ tật nguyền trong
bệnh viện? Hay là Chúa?
Mình chắc chắn rằng cả anh ấy nữa cũng không còn nhờ là đã
căm thù mình vào buổi tối hôm đó. Trong tất cả các trạng thái tình cảm, thì
lòng căm thù khiến người ta mê muội hơn cả. Hơn cả sự đòi hỏi thú tính, thậm
chí hơn cả khi dùng LSD quá liều. Cái mà các luật sư gọi một cách tế nhị là tội
ác trong trạng thái bị kích động, sự thật chính là tộiác do hận thù. Ngoài
ra, trong tất cả các loại thể loại cảm xúc, thì lòng thù hận là trạng thái tồn
tại ngắn hơn cả, đó là kết quả được ghi nhận trong các thí nghiệm thông qua các
máy phân tích cường độ hoạt động của não được nối với các ống đặt trong đầu của
những người bị khiêu khích đến trạng thái căm thù.
Các vùng phụ trách quá trình nhớ, tạo hình ảnh và âm thanh,
nhân dạng và tư duy logic bị tối hoàn toàn, như thế là chúng bị tách rời tuyệt
đối. Người đang thù hận là một kẻ mù quáng, điên cuồng, thiếu lý trí. Toàn bộ
lượng ôxy trong máu được đưa lên não của một người đang căm thù bị các trung
tâm liên quan đến cảm xúc và trực giác thu nhận hết. Trên màn hình của máy đo,
chúng bị nung trắng lên. Khi chiến tranh ở Nam Tư kết thúc, người ta hỏi những
người lính Chesnia đã bị người Serbi tra tấn dã man trong các cuộc hỏi cung
rằng ai đã tra tấn họ, thì họ thậm chí không thể nhớ được đó là đàn ông hay đàn
bàn. Lòng căm thù đã xóa sạch những chi tiết đã được ghi lại trong trí nhớ của
họ. Cái duy nhất mà họ còn nhớ được, đó là lòng căm thù tột độ, và họ không thể
cùng lúc liên tưởng tới một con người cụ thể nào.
Lần thứ hai anh ấy vào phòng ngủ là tối qua. Mình đã chờ đợi
điều này suốt hai trăm tám mươi hai đêm. Mình đã không nghe nhạc trong hơn chín
tháng để có thể nghe được tiếng bước chân của anh ấy. Nhưng rồi cả tối qua mình
cũng không nghe thấy. Anh ấy cần lấy giấy tờ gì đó trong cái két được lắp bên
trong cánh tủ phòng ngủ. Mình mặc đồ ngủ nằm trên giường, giả vờ - như thường
lệ - là đang đọc sách. Anh ấy đi qua, nhìn mình như là bác sĩ phụ sản nhìn
phòng khám của mình trước lúc đóng cửa sau cả một ngày làm việc. Muốn về nhà
lắm rồi mà vẫn còn một mụ già nhăn nheo ra lắm khí hư đang ngồi chờ. Đó không
phải là lòng căm thù đầu độc con người, mà là ác cảm.
Bắt đầu từ hôm qua, mình không còn đợi nữa. Khi anh ấy sập
của phòng ngủ, mình cũng ra khỏi giường, khoác áo mặc nhà và lôi từ gara ra cái
búa to nhất mà mình tìm thấy trong tủ đựng đồ nghề của anh ấy. Mình lấy cái đĩa
CD trong máy ở trên bàn ngủ ra rồi để lên sàn gỗ cạnh cửa sổ. Trước khi đập
nhát búa đầu tiên… đó là thời điểm khó khăn nhất Agniesia à… mình nhấc nó lên
và lết bằng đầu gối về giường. Mình muốn nghe lại nó một lần nữa. Lần cuối
cùng. Một cái gì đó tựa như điếu thuốc cuối cùng trước khi cai. Rít hơi kỷ niệm
cuối cùng. Đúng là mình nghe nhạc, nhưng âm nhạc chỉ là cái nền. Cái mà mình
nghe thấy rõ hơn là những kỷ niệm…
Khi ấy mình không biết anh ấy vào bếp từ lúc nào. Mình đang
vừa rửa những lá xà lách cho bữa tối vừa ê a hát. Mình muốn khi đón anh ấy từ
sân bay về tất cả phải được chuẩn bị sẵn sàng. Bàn phải được trải khăn , những
bông cúc trong bình hoa, rượu vang đỏ thở trong bình rượu, dâu tây rắc dừa và
những ngọn nến thơm mùi vani trong phòng tắm, kiểu tóc mới của mình,
đồ ngủ mới của mình, những tượng tượng mới của mình… Tất cả.
Anh ấy sẽ bay từ Berlin về Krakow vào chuyến bay tối. Nhưng anh ấy đã tìm được
một chuyến bay sớm hơn qua Kolonia. Anh ấy phải chờ chín tiếng ở sân bay
Kolonia để có thể ở bên mình lâu hơn chín mươi phút. Anh ấy không đo thời gian
gian bằng những năm sống của mình. Mà đo nó bằng những trải nghiệm. Anh ấy cần
chúng như là sự chạm vào sự thật. Anh ấy cần chúng để không phát điên lên và để
cảm thấy rằng toàn bộ sự xáo trộn này là có ý nghĩa. Cho những trải nghiệm, anh
ấy đã dừng lại trong cuộc xông tới phía trước mang tính bề mặt của mình để lấy
sức cho chặng đường tiếp theo. Đôi khi chỉ là vài phút. Anh ấy sưu tầm các trải
nghiệm giống như người ta sưu tầm tranh hay tượng thiên thần. Trong suốt một
thời gian dài, mỗi khi mất liên lạc với anh ấy quá mười hai tiếng là mình lại
run lên vì sợ hãi với ý nghĩ rằng mình sẽ chỉ là hoặc đang là một trong những
bộ sưu tập thiên thần của anh ấy.
Anh ấy đứng sau lưng mình, mô và lưỡi chạm vào cổ mình trong
lúc đeo tai nghe cho mình. Sau đó xoay người mình lại, ấn núm của mấy nghe đĩa
CD và luồn cả hai tay vào trong cạp quần gin của mình. Mình cứ đứng vậy, vai
giang rộng, nước chảy từ hai bàn tay nắm chặt, nép sát vào người anh ấy, để mặc
cho anh ấy làm gì thì lầm. Bất động, qui phục, đón nhận những nụ hôn…
Tình yêu là nhiều hơn nụ hôn bình thường, nhiều hơn sự
gắn bó thông thường…
Có thể chạm vào môi, mút, bú, cắn, dùng lưỡi đẩy lên, có thể
đóng chúng lại bằng môi mình để rồi một lúc sau lại mở ra, tách ra, làm cho
chúng mềm đi hoặc là ép vào chúng thật mạnh. Có thể dùng đầu lưỡi liếm quanh bờ
môi thật kiên nhẫn, thật kỹ. Có thể ép chúng xuống tận lợi, có thể thưởng thức
chúng, làm ướt chúng bằng nước từ miệng của mình để rồi ngay sau đó lại sấy khô
chúng bằng hơi thở. Có thể dùng môi mình để bọc chúng thật kín, một lúc sau sẽ
nới dần để mở toang chúng ra, tách hai hàm răng rồi mút đầu lưỡi ra
ngoài và cắn nhẹ. Sau đó có thể đẩy nó vào tận bên trong, ép xuống hàm dưới rồi
lần lượt chạm vào những chỗ phồng lên ở từng cái răng một bằng lưỡi mình, có
thể dùng lưỡi chạm vào hàm trên và dừng lại ở từng điểm dầy lên ở đó, có thể….
Có thể phát điên lên khi ấy. Hoặc là yêu. Giờ đây, mỗi khi phân vân tự hỏi mình
bắt đầu yêu anh ấy từ khi nào, thì bao giờ năm phút bốn mươi mốt giấy ấy cũng
hiện lên trong đầu mình. Anh ấy đã từ chối bốn cuộc gặp ở Berlin, trả một khoản
tiền cao ngất trời để có được chuyến bay qua Kolonia để cùng mình sống trong
năm phút bốn mươi mốt giây hôn nhau mà anh khao khát và vô tình nghe được bài
hát ấy trong taxi trên đường từ sân bay Tegel về trung tâm Berlin. Anh ấy rót
vào tai mình âm nhạc và những ca từ kể về một tình yêu cuối cùng và dùng miệng
để “biến mình thành tình yêu cuối cùng của anh ấy”.
Anh có thể kể về em suốt ngày,
Mà không một lần nhắc đến tên em,
Không có gì để so sánh được với em,
không
gì đẹp như em.
Mỗi cử chỉ của em, mỗi phút giây bên em,…
Anh chưa gặp bất cứ cái gì đẹp như em
Anh chưa gặp…
Inc kenne nichts, das so schon ist wie du…
Inc kenne nichts…
Bằng miệng biến thành của mình,
đóng dấu em bằng bản
thân anh…
Khi không “có thể” thêm được gì với miệng của mình nữa, anh
ấy cởi thắt lưng quần của mình, ném xuống sàn nhà cùng với cả quần lót và đặt
mình trên sàn nhà cạnh cửa sổ, quỳ xuống trước mặt mình. Có thể chạm vào môi,
liếm, mút và cắn rất nhẹ, dùng lưỡi để tách chúng ra, có thể dùng miệng để khóa
chúng lại để rồi một lát sau lại mở ra, đẩy lưỡi vào trong. Và không dừng lại
một giây nào. Có thể. Và khi đó có thể phát điên lên. Ngừng thở một lát vì hụt
hơi. Ngừng suy nghĩ, ngừng nhớ và bắt đầu chỉ cảm nhận. Vượt qua chút ngượng
ngập cuối cùng và mở rộng hơn nữa. Mở toang ra. Như con trai có ngọc.
Viên ngọc hồng hồng. Không phải là một viên ngọc trắng bất kỳ nào đó. Một viên
ngọc hồng, ướt, mọng căng bởi dòng máu đang rộn ràng trong nó. Cảm nhận sự động
chạm của lưỡi ở đó và lại bắt đầu thở. Một cách tham lam để có thể hét lên.
Điên lên. Điên nữa…
Bằng miệng biến thành của mình.. Tự anh gọi cái
này như thế.
Gần sáng, trong màn tối yên tĩnh, mệt nhoài sau một đêm, nép
ngực vào lòng anh, vừa nghe hơi thở bình yên của anh, mình vừa ngoan cố chống
lại cơn buồn ngủ có thể lấy đi của mình mấy tiếng ý thức được sự có mặt của
anh. Khi màu xám của bình minh lọt qua khe mành mành vào phòng, mình rời khỏi
anh, rón rén dậy. Mình đánh thức anh bằng tiếng nhạc thầm thì đầy ắp căn phòng
ngủ…
Ich kenne nichts, das so schon ist wie du…
Ich kenne nichts…
Mình quay lại giường, thấy anh ấy vẫn chưa mở mắt, đang gọi
tên mình và cuống quýt tìm mình ở bên cạnh. Khi ấy mình hỏi anh về buổi tối hôm
qua ở trong bếp.
- Anh biến một cái gì đó thành của mình chỉ khi nào anh ăn
được “cái gì đó” ấy – anh cười nói và chạm tay vào mặt mình. Thế giới của những
làn môi, cảm nhận qua vị giác đối với anh trực tiếp hơn nhiều so với thế giới
của thị giác, thính giác, mà thậm chí của cả xúc giác. Anh muốn bằng cách ấy,
bằng môi, biến em thành của anh, đóng dấu em bằng bản thân anh…
Anh vén tóc trên mặt mình và hôn.
Hai tiếng sau, khi anh ngồi trong máy bay đi Mediolan thì
mình sử dụng đến bite trống cuối cùng trong đĩa compact để copy bài hát ấy.
Mình đã ghi được mười chín đoạn điệp khúc lên đĩa. Mười chín lần năm phút và
bốn mươi mốt giây của kỷ niệm. Mỗi khi mình cảm thấy tồi tệ, mỗi khi nhớ đến
điên dại, mỗi khi ngồi nhìn điện thoại hàng giờ liền mà nó không thèm reo, mỗi
khi vào mạng để kiểm tra tất cả các sân bay mà máy bay của anh ấy có thể hạ
cánh, mỗi khi ngồi hàng giờ trên sàn bếp, không thể buộc mình thậm chí chỉ là
bừng tỉnh khỏi nỗi buồn tê dại để vượt qua vài bước chân mà vào giường, thì khi
đó cái CD ấy giúp mình nhiều nhất. Đôi khi, vì nhiều lý do khác nhau ở những
địa điểm khác nhau không thể nghe CD được, thì mình chỉ cần lấy nó trong ví
xách tay ra, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt bóng loáng của nó.
Thậm chí chỉ như thế mình cũng thấy đỡ hơn. Đỡ hơn. Cho đến
hôm qua…
Mình nghe toàn bộ đĩa. Đến nhịp cuối cùng trong điệp khúc
cuối cùng. Mình đã chia tay với nó mười chín lần. Đó hoàn toàn không phải là
điếu thuốc cuối cùng trước khi cai. Đó chính là cai. Chỉ có điều được thực hiện
trong mười chín kỳ. Cứ sau mỗi kỳ lại thấy đau hơn. Nhưng đến cuối cùng thì
mình căm thù thực sự! Chính xác như một người điếc đui mù đang giận dữ. Mình
dậy khỏi giường, ra chỗ ô cửa sổ vuông lồi ra, đặt cái đĩa lên sàn rồi dùng búa
đập. Sau đó mình bò quanh sàn để tìm những mảnh mà mình cho rằng còn quá to để
đập cho chúng vỡ vụn ra. Cuối cùng, ngồi giữa sàn, mình lấy những mảnh dính máu
đã găm vào đầu gối ra, xếp cạnh nhau và đập cho đến lúc chúng biến thành đám
bột kim loại nhuộm máu. Ngồi ở phòng bên cạnh, nhất định anh ấy phải nghe thấy
tiếng đập chói tai ấy. Anh ấy đã không sang…
Mãi đến sáng nay, khi tỉnh dậy, nhìn thấy cái búa nằm bên
cạnh, trên gối của anh ấy và những vết máu trên ga cạnh đầu gối mình, mình mới
khóc. Mình nghĩ rằng mình đã không còn có thể khóc như hồi đầu nữa, gần như là
khóc đến “mù mắt”, như cậu đã có lần gọi như vậy. Hình như là điều đó đã kết
thúc vào khoảng mấy tháng sau xét nghiệm. Mình không khóc vì những vết ấy và
thậm chí cũng không phải vì hình ảnh siêu thực của cái búa mà mình đã ngủ cùng
với nó trên một chiếc giường. Mình khóc vì chính mình. Vì rằng mình đã đau đớn
đến vậy khi anh ấy không thèm vào phòng ngủ kể cả khi mình đã biến nó thành một
cái xưởng rèn. Người ta thấy ác cảm khi cảm nhận. Khi đã dửng dưng, người ta
tuyệt nhiên không còn cảm thấy gì nữa.
Cậu không tin đâu, nhưng cái đĩa ấy luôn luôn ở trong mình.
Lần này thì nó ở trong mình theo đúng nghĩa đen. Thậm chí nếu mình có quyết
định không mang nó trong trí nhớ, thì mình vẫn cứ mang nó trong… da thịt! Có lẽ
đây là một kết cục tồi – dù có là tượng trưng đi nữa. Lúc tắm, mình cảm thấy
hai đầu gối đau rát. Sau khi rửa các vết máu, mình mới thấy là có những mảnh
vụn ở dưới da. Mình sẽ đợi cho đến khi những vết thương và trầy xước ấy lành
lại. Sau đó mình sẽ bôi lên đầu gối một loại chế phẩm lột da mạnh và
mình sẽ bóc lớp da cùng với những mảnh vụn ấy đi, một lần cho mãi mãi. Mình sẽ
dành toàn bộ số tiền tiết kiệm để nghiên cứu kiểu lột da như vậy cho... não.
Mình sẽ chờ cho những vết thương lành lại, mình sẽ bôi cả tuýp gel và khi nó đã
cứng lại, mình sẽ bằng một động tác bóc tất cả những mảnh nhớ về anh ấy.
Chỉ có điều là đến bao giờ? Bao giờ thì những vết thương của
mình mới lành đây.

