Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Chương 72-73

Chương 72

Ngoài thành vắng
vẻ, gió thu thổi quan tán cây khiến những chiếc lá rơi xuống, Lăng Khiếu Dương
quất mạnh roi vào ngựa tăng tốc. Chạy vội vàng, không để ý đến xung quanh, chỉ
nhắm về phía trước. Nhưng đằng trước kia, ngay cả một bóng người cũng không có,
chỉ có tiếng Lăng Khiếu Dương quát mắng giục ngựa chạy nhanh lên, cát bụi, lá
cây bay lên.

“Vương gia,
vương gia..!”

Ở phía sau truyền
đến một âm thanh xé gió, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng vó ngựa rần rật. Mặc kệ đoàn
người phía sau gọi, Lăng Khiếu Dương tuyệt nhiên không quay đầu lại, hướng về
phía trước đuổi theo. Hắn không thể dừng lại. Nhưng tiếng gọi đằng sau vẫn cố
chấp không ngừng nghỉ la lớn.

Vương gia,
chờ một chút… thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn cho người biết”

Chuyện gì quan
trọng hơn lúc này chứ, Lăng Khiếu Dương vẫn như cũ không quay đầu lại, giục
ngựa chạy nhanh hơn.

Vương gia…
chẳng lẽ ngay cả tính mạng của mẫu thân mình cũng không quan tâm sao…”- 
Phía
sau truyền đến giọng nói gấp gáp đứt quãng.

Lăng Khiếu Dương
cau mày, tay nắm chặt dây cương, nên tiếp tục đi hay dừng lại, trái tim liên
tục phân làm hai chống đối nhau.

Vương gia,
bệnh tình của Quý Phi đã nặng thêm, xin Vương gia hãy dừng lại”- 
Một
tiếng la xé gió lại tiếp tục vang lên.

Lăng Khiếu Dương
chua xót, cuối cùng quay đầu dừng lại, thấy Cao Mạc đang cưỡi ngựa phóng tới
chỗ Lăng Khiếu Dương.

Cao Mạc hấp tấp
nói: “Vương gia, Quý Phi đột nhiên ngất xỉu, bệnh tình chuyển biến xấu đi,
xin vương gia hồi phủ

Lăng Khiếu Dương
ngẩn ra, cảm giác rất lo lắng, nhưng … còn Lãnh Dạ Hủy, hắn đành phải buông tha
không đuổi theo sau?. Con ngựa dưới thân Lăng Khiếu Dương dường như biết chủ
nhân đang do dự cũng hề di chuyển. Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn theo
hướng Hữu Hi có thể bỏ trốn, đôi mắt đen trở nên tối tăm không nhìn thấy gì.

Cao Mạc sốt ruột
đành khuyên: “Vương gia, người đi vẫn có thể tìm được, nhưng mẫu thân chỉ có
một
!”

Lăng Khiếu Dương
cuối cùng cũng dứt khoát quay đầu lại, nói lớn: “Hồi phủ

Giục ngựa quay
về. Mỗi bước, trái tim càng đau đớn như bị cắt ra thành nhiều phần, càng như
vậy hắn càng thúc ngựa chạy mau hơn. Cao Mạc theo sau nhìn Lăng Khiếu Dương bị
dày vò trong đau khổ.

..

Lăng Khiếu Dương
trở về ở cửa đã có người nghênh đón, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, vứt cây
roi trong tay cho người hầu. Hắn vội vàng sải bước lên bậc thang, vào phủ, trực
tiếp chạy về Nghĩa Hàn Lâu, nhìn thấy mẫu phi bất tỉnh nhân sự, mấy vị thái y
đang liên tục chữa trị.

Vân San cúi đầu,
hai mắt mọng nước, nhìn Lăng Khiếu Dương đi vào, vừa khóc vừa nói: “Khiếu
Dương ca, người mau đến bên di nương đi

Lăng Khiếu Dương
run rẩy bước lên, quỳ bên giường Lan Quý Phi nắm lấy tay bà.

Mẫu Phi hài
nhi bất hiếu
”- Giọng nói ngập tràn đau khổ, sau đó quay lại nhìn thái y: “Mẫu
Phi thế nào rồi
?”

Thái y vẻ mặt
nghiêm trọng lắc đầu: “Quý Phi vì tức giận mà phát bệnh, hơn nữa thân thể
vừa trúng độc không lâu, nên sẽ rất nguy hiểm
.”

Lăng Khiếu Dương
nghe thái y nói, chứng minh bệnh tình của Lan Phi rất nghiêm trọng, mắt nóng
lên, tự trách bản thân mình, đứng dậy, túm lấy tay áo thái y, ra lệnh nói: “Mau
mang thuốc tới, dù dùng bất cứ cách gì cũng phải cứu sống mẫu phi, rõ chưa, nếu
không bổn vương sẽ đem ngươi đi chôn cùng
…”

Vương nhi…”- Lăng
Khiếu Dương đang tức giận đe dọa thái y thì Lan Quý Phi tỉnh dậy, yếu ớt gọi
tên hắn.

Mẫu Phi…”-
Lăng Khiếu Dương buông lỏng thái y, vội vàng quỳ xuống bên giường, nắm chặt tay
mẫu thân áp vào mặt. “Hài nhi bất hiếu, là hài nhi bất hiếu, sau này hài nhi
sẽ không làm mẫu thân giận nữa
.”

Lan quý Phi sắc
mặt trắng bệch mỉm cười, bàn tay lạnh lẽo vỗ về Lăng Khiếu Dương. “Gương
mặt anh tuấn của ngươi thật giống phụ hoàng

Mẫu phi…”-
Lăng Khiếu Dương đau lòng gọi tên, hai mắt đau khổ nhắm chặt.

Khụ khụ…” 
Lan Quý Phi liên tục ho khan, hít lấy không khí để nói tiếp: “Đại hạn của ta
đã đến, trách không được người khác, đừng làm khó thái y… bảo bọ họ lui xuống
đi

Lui xuống”-
Lăng Khiếu Dương tức giận quát lên, thái y lập tức lui ra ngoài.

Vương nhi,
đang trách mẫu phi sao
?”- Có thể gương mặt của bà khi còn trẻ và lúc này
đây đã bị biến dạng theo năm tháng, nhưng tình cảm đối với hắn ngày càng tăng.

Lăng Khiếu Dương
lắc đầu, cổ họng giống như bị vật gì đó chắn ngang nói không được, nắm lấy tay
bà, tựa như nhất quyết không buông, muốn mẫu thân vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Vương nhi,
ngươi và nàng nhất định là vô duyên… khụ khụ

Mẫu Phi người
nghỉ ngơi đi, hài nhi sẽ ở đây với người

Lan Quý Phi lắc
đầu: “Mẫu Phi phải nói cho xong, kẻo sau này không còn cơ hội nữa”

Lời nói như phán
quyết, Lăng Khiếu Dương vừa bối rối vừa sợ hãi, sống hay chết, hắn giờ mới cảm
giác được mình thật nhỏ bé, hắn có thể khiến người khác chết đi, nhưng không
thể làm họ sống lại.

Quý Phi đứt quãng
nói: “Nàng ta không giống như những người phụ nữ kia… không biết xu nịnh hay
quan tâm đến quyền lực… cũng không cam tâm làm thiếp. Loại phụ nữ như vậy quả
thật rất hiếm, nhưng thân thể của nàng vốn đã nhơ nhớp chỉ có thể làm thiếp.
Ngươi đường đường là một vương gia, tương lai phải lấy danh gia vọng tộc, nếu
lấy nàng ngươi sẽ không bao giờ có thể đứng dậy nổi, cuối cùng cũng chỉ bị kẹt
giữa oán hận, không cách nào thoát ra được

Là do hài nhi
không hiểu chuyện, mẫu phi ráng lên, sau này hài nhi sẽ không chống đối người
nữa, sẽ không làm người tức giận”- 
Hai mắt Lăng Khiếu Dương sưng lên,
khóe mắt ửng đó, giọng nói khàn khàn đau khổ.

Vân San… lại đây”- Lan Phi ngoắc tay ra hiệu Vân San
lại gần.

Vân San khóc đến nỗi hai mắt sưng to, mũi đỏ bừng, quỳ xuống
bên giường. “Di nương, ngươi không được bỏ San Nhi và cả Dương ca nữa, người
ráng lên
…”

Hai người các ngươi… là hai người ta hiểu rõ nhất… sau
này nhất định phải chăm sóc nhau... biết không
?”

Hài nhi biết”- Lăng Khiếu Dương nói, hắn đau khổ đến
cùng cực nhưng vẫn ráng mở miệng.

Con biết rồi di nương”- Vân San cũng bật khóc.

Ta mệt quá… muốn nghỉ ngơi một chút”- Lan Quý Phi
nói xong liền nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Lăng Khiếu Dương nhìn quý phi nhắm mắt lại, trái tim bị sợ
hãi thắt chặt hít thở không được, hét lớn: “Thái y, thái y!”

Nghe Lăng Khiếu Dương la lên, thái y lập tức đi vào đến bên
giường xem xét.

Vương gia đừng lo, Quý Phi chỉ là ngủ thiếp đi thôi…”

Lăng Khiếu Dương đứng lên, hai mắt phiếm hồng đi ra ngoài,
thái y hiểu ý đi theo sau.

Bệnh tình của mẫu phi có thể tốt lên không?”- Lăng
Khiếu Dương vẻ mặt trầm trọng, ánh mắt không che dấu được sự sợ hãi.

Thân thể quý phi vốn đã suy nhược, trước kia vì trúng
độc nên đã tổn hại khá nhiều, lúc này bệnh tình lại chuyển biến xấu… thật sự,
không dám dối gạt vương gia, Quý phi sẽ không thể sống thêm được nhiều ngày nữa
đâu
…”

Đầu Lăng Khiếu Dương như bị ai đánh mạnh vào, cảm giác cả
người suy yếu, ngã ngồi ra ghế, trái tim hắn đã bị phá nát rồi!!

Chương 73

Hữu Hi vừa tỉnh lại liền mở mắt ra, điều đầu tiên nghĩ đến
chính là mình đang ở đâu? Chỉ trong nháy mắt đã có câu trả lời ngay khi nhìn
thấy gương mặt tuấn mỹ của Hoàng Bắc Thiên, đôi mắt đen thâm thúy mang theo cả
sự lo lắng lẫn vui sướng.

Hắn ở gần nàng như vậy, ngồi bên cạnh, bao nhiêu lo lắng sợ
hãi đều biến mất. Cho dù đang ở kỹ viện nàng cũng không cần phải sợ.

Thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái sao?”- Hoàng
Bắc Thiên mặt không chút thay đổi hỏi, nhưng Hữu Hi vẫn cảm nhận rất rõ mặc dù
bên ngoài hắn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng bên trong lại rất ấm.

Ta rất khỏe không sao cả”- Hữu Hi mỉm cười, nàng có
cảm giác mình đang ở trên xe ngựa. Nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên vẫn bình thản liền
kích động đứng dậy, đôi mắt phát sáng động lòng người: “Chúng ta rời vương
phủ rồi sao

Hoàng Bắc Thiên thản nhiên đáp một tiếng:“Phải”

Hữu Hi vui mừng tính nhảy cẫng lên, nhưng bị Hoàng Bắc Thiên
giữ lại, thân thể nàng đang yếu như vậy không thể cử động mạnh được.

Bộ dạng cao hứng này của Hữu Hi mà để Lăng Khiếu Dương nhìn
thấy không biết lại tức giận như thế nào.

Lan Phi đánh
ngất ta rồi mang ta tới cho ngươi sao?”- 
Hữu Hi thật sự có rất nhiều
nghi vấn, Lăng Khiếu Dương đêm qua đối với nàng như thế nào, nàng nhớ rất kỹ,
hắn muốn đưa nàng vào kỹ viện làm nàng sợ chết khiếp.

Buổi sáng, Lăng
Khiếu Dương vừa đi, Lan Phi liền tiến vào, theo sau là hai nam nhân hung thần
ác sát muốn dẫn đi, nàng tưởng rằng mọi chuyện đã rồi chuẩn bị đưa đến kĩ viện.
Nhưng mở mắt ra, lại thấy được một trong bốn người đàn ông mà nàng quan tâm
nhất: Ba nàng, em trai, Nhất Thần, Hoàng Bắc Thiên.

Nhìn thấy Hoàng
Bắc Thiên, nàng cảm thấy rất an tâm, rất hạnh phúc, nỗi mong mỏi được rời khỏi
vương phủ ngập đầy trong tim.

Khóc cái gì?”

Ngay lúc Hữu Hi
đang suy nghĩ miên man, thì bên tai truyền đến giọng nói của Hoàng Bắc Thiên
lạnh như băng nhưng sủng nịch. Cách nói chuyện đặc biệt, mặc dù giọng nói lạnh
lùng, nhưng làm cho nàng vẫn cảm nhận rất rõ sự thương yêu trong đó. Nàng khóc
sao? Hữu Hi xoa lên mặt mình, ra là nàng vô thức rơi nước mắt. Hữu Hi khóc
nhưng lại vui vẻ cười: “Ta chỉ là quá vui thôi, ngươi mau trả lời câu hỏi
của ta đi, rốt cuộc là đi đâu?
!”

Đồng Thành,
nhà của ta
”- Hoàng Bắc Thiên trả lời đơn giản, giọng nói không biểu lộ chút
cảm xúc, nhưng đôi mắt lại chứa sự hi vọng. Hắn mong muội muội mà hắn thương
yêu nhất được gặp Hữu Hi, tuyên bố cho mẫu thân biết đây là người phụ nữ mà hắn
yêu nhất.

Cùng với
ngươi về nhà sao
?”- Sắc mặt Hữu Hi đại biến, không tin nổi hỏi: “Nhưng…
ta nghĩ… một người…”

Ngươi không
muốn đi cùng ta
?”- Hoàng Bắc Thiên trong lòng hy vọng vừa nghe Hữu Hi nói
xong sắc mặt có chút âm trầm.

Hữu Hi cắn môi,
nàng biết, nếu nàng nói muốn tự bản thân đối mặt với cuộc sống trong tương lai,
Hoàng Bắc Thiên chắc chắn sẽ đau khổ, vì ý nghĩ của nàng sẽ đem hai người rời
xa nhau.

Hữu Hi trầm mặc,
rời khỏi Lăng Khiếu Dương là chuyện vui. Mặc dù mặt Hoàng Bắc Thiên không hiểu
lộ ra, nhưng nàng biết hắn cũng rất vui vì nàng vui. Mặc dù nàng nói chưa hết
câu, nhưng một người thông minh như Hoàng Bắc Thiên tự sẽ hiểu hàm nghĩa trong
câu nói đó.

Gương mặt lạnh
lẽo của Hoàng Bắc Thiên làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Trong lòng hắn
quả thật có chút buồn bực, không hề nói một câu, vén mức màn, nhảy xuống ngựa.

Tức giận!

Thân ảnh cao lớn
dần dần biến mất trước mắt Hữu Hi, tấm màn màu xanh lam hạ xuống, xe ngựa kẽo
kẹt cũng dừng lại.

Ngươi sao lại
đối với chủ tử ta như vậy, người thật lòng thật dạ với ngươi, chẳng lẽ ngươi
không nhận ra
?”- Lời nói khiển trách của Thiếu Cửu lọt vào tai Hữu Hi.

Hữu Hi nhắm mắt
lại, thật tình, nàng cũng không biết nên làm sao… lúc này cảm thấy rất sợ hãi…
không kiềm chế được sự sợ hãi.

Thiếu Cửu ngồi ở ngoài
xe, cau mày, không rõ suy nghĩ của hữu Hi rốt cuộc là sao. Bao nhiêu phụ nữ
muốn nịnh hót Bắc Vương, chưa từng có cơ hội. Hôm nay có thể rời khỏi vương
phủ, cùng với chủ tử về nhà, không phải rất tốt sao, Bắc Vương muốn cái gì có
cái đó, tiến vào Bắc Vương phủ, chẳng khác nào cả đời sống trong sung sướng.
Nhưng nàng ta lại không được bình thường cho lắm, phụ nữ nào mà chẳng muốn dựa
dẫm vào nam nhân?

Nhưng Thiếu Cửu
không biết, Hữu Hi và phụ nữ thời đại này bất đồng quan điểm cùng suy nghĩ.
Trái tim Hữu Hi, Hữu Hi tự biết rõ. Nàng sợ hãi nếu càng kéo dài thì càng đau.
Cả hai sẽ cùng đau.

Màn xe được vén
lên, Hoàng Bắc Thiên sắc mặt có chút xấu hổ, đôi mắt đen lấp lánh nhìn nàng.
Hắn nhảy lên ngựa, bá đạo nói: “Ngươi 
người của ta, mọi việc đều do ta làm chủ

Hữu Hi mở to hai
mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn lại tức giận, nhưng chưa từng bá đạo như vậy.

Dù sao nếu đi
thêm nửa khắc cũng không tới được Đồng Thành, đành phải nghỉ tạm, tạm thời
không bàn lại chuyện đã qua. Bộ dạng bá đạo như vậy thật làm người khác giận mà
nghiến răng, Hữu Hi cau mày trừng mắt, vui đùa nói: “Hừ cuối cùng cũng lộ
đuôi hồ ly, ngươi cũng chẳng phải người tốt gì
!”

“Hiểu rõ nhau hơn rồi, ngươi cố gắng thông minh
hơn một tí đi”
- Kỳ thật
hắn cảm giác nàng rất thông minh, trong lòng Hoàng Bắc Thiên thoáng lên tia
hạnh phúc, sau đó hô to: “Lên đường”

Xe ngựa tiếp tục
đi, hy vọng trước khi trời tối có thể tìm được nơi sạch sẽ ấm áp để nghỉ chân.
Hắn muốn Hữu Hi được nghỉ ngơi, có chút không quen khi nhìn thấy Hữu Hi như
vậy, mặc dù trong lòng nhịn không được luôn nghĩ tới nàng. Vì Hữu Hi rất đặc
biệt, cho nên chủ tử mới thích, nếu tất cả nữ nhân đều giống nhau thì thích
chẳng có ý nghĩa gì cả. Thiếu Cửu suy nghĩ rồi giục ngựa chạy nhanh hơn.

Hữu Hi nằm ở
ngoài, trừ Vương phủ ra, cả người liền trở nên phấn chấn, đôi mắt đen láy nhìn
chằm chằm mặt Hoàng Bắc Thiên. Hắn hình như rất thất vọng khi biết nàng không
muốn cùng đi với hắn, đôi mắt đen lại nửa nhìn ra mức màn màu xanh.

Nhìn cái gì!”-
Hoàng Bắc Thiên quát một tiếng, quay đầu lại, cau mày nhìn Hữu Hi, ánh mắt so
với lúc ở Vương phủ đã trở sức sống hơn nhiều.

Nhìn bộ dạng
giận dỗi của ngươi, như tiểu hài tử vậy
”- Hữu Hi nhẹ nhàng bật cười, Hoàng
Bắc Thiên có chút xấu hổ.

Ai nói ta
giận
”- Thân thể Hoàng Bắc Thiên tiến lại gần Hữu Hi: “Có lạnh không

Không lạnh,
nhưng hơi say sẩm
”- Lúc bất tỉnh nàng không cảm thấy gì cả, nhưng tỉnh lại,
xe ngựa lại chạy điên cuồng làm bụng nàng hơi đau.

Hoàng Bắc Thiên
cau mày giận mình sơ ý, thân thể Hữu Hi vẫn chưa chịu được xóc nảy. Hắn vươn
bàn tay to, nắm lấy cánh tay Hữu Hi, dùng sức, Hữu Hi liền ngã vào lòng hắn.
Nàng bị hắn ôm ngang, nằm trong lòng, giống như mẹ ôm con. Mặc Hữu Hi sắp bị
lửa thiêu nóng đến khó chịu, tay nắm chặt, vội vàng ngồi dậy.

“Ta… ta nằm ở
đây được rồi
”- Hữu Hi
không biết sao mình lại trả lời.

Ngay cả việc ngủ
cùng một người đã từng ở với mình vào đâm sấm sét nhưng vẫn không được tự
nhiên.

Nhắm mắt,
ngủ, còn đi một quãng rất xa mới tới nơi

Hắn nói xong,
liền nhắm mắt, dựa lưng vào xe, cánh tay ôm nàng, rất chặt, nhưng không hề
khiến Hữu Hi đau đớn.

�P�
���d� �� nàng đi đâu?”- Hắn không nhịn được rít lên,
chưa bao giờ đối với Lan Phi vô lễ như thế.

 

Lan Quý Phi lui
về sau hai bước, thương tâm nói: “Vương nhi, thái độ của ngươi có ý gì, dám
hét lên với mẫu phi, trong mắt ngươi còn có ta không
?”

Ánh mắt Lăng
Khiếu Dương cuồng loạn, lòng nóng như lửa đốt, tiến lên, ôm lấy cánh tay Lan
Quý Phi, đè lửa giận xuống, lo lắng hỏi: “Nói cho ta biết, mẫu phi đã đem
nàng đi đâu? Có phải đến chỗ Hoàng Bắc Thiên? Có phải không
?”

Lan Quý phi bị
cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương làm cho thương tâm. Nhìn thấy Lăng Khiếu
Dương quan tâm Lãnh Dạ Hủy như vậy, bà biết mình đã làm đúng. Nam tử này, bị Lãnh
Dạ Hủy làm cho điêu đứng, cái gì mà hận hay không hận, đều là giả, nhìn bộ dạng
cuồng loạn của hắn, vì nữ nhân đó mà hét to với bà, quả thật đáng giận. Lan Quý
Phi sắc mặt trắng bệch nói: “Vì một người phụ nữ, ngay cả mẫu phi cũng vứt
đi, hô to gọi nhỏ, tình mẫu tử hai mươi mấy năm, lại thua cả một tiện thiếp
sao?

Mẫu
phi!”- 
Lăng Khiếu Dương mềm lòng, bỏ tay xuống, không nhiều lời quanh
quẩn bên Lan Phi nữa, hướng ra phía ngoài.

Đứng
lại”- 
Lan Quý Phi hô to. không nhịn được ho lên. “Ngươi muốn đi
đâu, ngươi đáp ứng mẫu phi để nàng đi, chẳng lẽ nói không giữ lời

Lăng Khiếu Dương
dừng lại, do dự một chút, vẻ mặt xanh mét nổi giận, liếc mắt nhìn Lan Phi, cuối
cùng không nói gì, hướng ra phía ngoài bỏ đi.

Vương nhi,
đứng lại đó, khụ khụ…”- 
Lan Quý Phi kích động kịch liệt ho khan, Vân
San vội vàng trấn an. “Di nương đừng giận kẻo hại thân thể

Lăng Khiếu Dương
sớm đã không quay đầu lại bỏ đi. Lan Quý Phi tức giận, đầu say sẩm, bất tỉnh
bên người Vân San, mọi người đều rối loạn. Lăng Khiếu Dương cái gì cũng không
quản, không để ý đến ai, chỉ duy nhất một ý niệm trong đầu, Lãnh Dạ Hủy ngươi
trốn không thoát đâu ta sẽ tìm ngươi về.

Lăng Khiếu Dương
cỡi ngựa chạy đi khỏi Vương phủ tới chỗ Hoàng Bắc Thiên, đá văng cửa, một mảnh
an tĩnh. Sân không bóng người, trái tim hắn bị phẫn nộ chiếm cứ, xoay ra sân,
leo lên ngựa bỏ đi. Ra khỏi thành bọn họ chỉ có duy nhất một con đường, Lăng
Khiếu Dương không chút do dự dựa theo phán đoán mà đuổi đi.

Báo cáo nội dung xấu