Quyến luyến Roussillon - Chương 08 phần 1
[8] Vận
mệnh xoay vòng
Tám (thượng)
Tôi bị di động đánh thức, trước khi tỉnh lại tôi đang nằm
mơ. Mơ thấy mẹ nằm trên giường bệnh, khoẻ được một lúc rồi lại được cấp cứu. Cứ
như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần khiến trái tim tôi đập loạn.
Tôi mở to mắt, bốn phía là một mảnh đen tối, bức màn của cửa
sổ sát đất không kéo lại, vừa mở mắt, tôi nhìn thấy bầu trời đầy sao ở bên
ngoài. Tôi tìm vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu, còn chưa kịp suy nghĩ thì
tiếng di động vang lên như thúc giục trong bóng đêm, làm cho tôi phải ấn nút
tiếp điện thoại.
“A lô?...”
“Lỗ Tây Vĩnh! Em muốn chết à!” Ở đầu dây bên kia là tiếng
của Hạ Ương đã lâu không nghe thấy. Giọng nói của anh quả là hổn hển, nếu âm
thanh có thể giết người, tôi nghĩ anh sẽ muốn chém tôi thành trăm mảnh.
“Gọi điện thoại em không tiếp, gửi tin nhắn cũng chẳng trả
lời, không phải anh đã chịu thua rồi sao, em cãi nhau với anh nhưng anh vẫn chủ
động tìm em - rốt cuộc em muốn thế nào?”
Tôi che miệng lại, không để cho mình khóc ra, có trời mới
biết, lúc này nghe thấy thanh âm của anh, đối với tôi mà nói quả là một cây rơm
rạ cứu mạng.
“Nói chuyện! Em đừng tưởng bở còn khoe mã!” Anh tiếp tục
rống lên.
Tôi mím chặt môi, sợ bản thân phát ra một chút âm thanh gì
thì sẽ bị anh nghe ra sơ hở.
“Lỗ Tây Vĩnh?!”
Tôi rốt cuộc nhịn không được mà “Ừm” một tiếng, tôi nghĩ nếu
mình không lên tiếng, e rằng anh muốn xuyên qua sóng điện thoại để bắt tôi.
“Em nói chuyện đi! Sao lại không nhận điện thoại của anh?!”
“…” Tôi không biết nên trả lời thế nào, từ hôm cãi nhau
trong điện thoại, tôi chỉnh điện thoại thành chế động rung. Dù sao chủ yếu chỉ
có Hạ Ương muốn tìm tôi, cho nên tôi dứt khoát ném nó sang một bên.
Sau khi trầm mặc một lúc ở đầu dây bên kia, anh đột nhiên
hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“…Không có.” Cái mũi tôi thật cay, nhưng bắt buộc chính mình
đừng rơi nước mắt.
“Gạt người. Không phải em đang khóc chứ?”
“Không có.” Tôi lau đi nước mắt trên gương mặt.
Hạ Ương thở dài một cách nặng nề: “Em không chịu nói cho anh
biết anh cũng hết cách, nhưng mà Tây Vĩnh… Em mau trở về đi. Tiểu tổ tông, coi
như anh cầu xin em được chưa…”
“Ừm…” Tôi nói, “Em sẽ nhanh chóng trở về.”
“Thật sao?!” Hạ Ương vui sướng nói. Giống như tôi chịu về
hay không mới là vấn đề anh thật sự quan tâm đến.
“Sao anh lại muốn em trở về,” tôi hơi nghi ngờ, “Chẳng lẽ xổ
số em mua trước khi đi trúng thưởng à?”
Anh ở bên kia dường như hít sâu đè xuống xung động muốn chửi
rủa: “Trúng cái đầu em! Nếu em không trở về anh lập tức mua vé đi Paris tới bắt em!”
“Anh đi Paris làm gì,” tôi bị anh chọc cười, “Em lại không ở
Paris, em đang ở Madrid.”
“…Madrid?!”
Vừa dứt lời, tôi biết rằng mình nói bậy. Bởi vì sợ anh lo
lắng, cũng vì sợ anh mắng, cho nên tôi vẫn chưa nói với Hạ Ương tôi đã rời khỏi
thị trấn nhỏ tại miền Nam
nước Pháp mà theo anh Hai đến Tây Ban Nha. Kết quả cuối cùng giấy vẫn không gói
được lửa, không cẩn thận mà nói ra.
Tôi cảm thấy từng đợt đau nhức trong đầu, thật muốn lập tức
cúp điện thoại.
“Em đi Madrid làm gì?” Hạ Ương quả nhiên khôi phục lại bản
tính gây sự.
“Em…em và anh Hai cùng nhau đến…”
Vừa nghĩ đến anh Hai…Đầu của tôi quả thực đau nhức như muốn
nứt ra.
Tôi không biết sau đó anh Hai mang tôi về thế nào, tôi vốn
hơi thiếu máu, nhưng trước kia chưa từng té xỉu, chắc là vì tối qua xảy ra quá
nhiều chuyện…
Trong đầu tôi dần hiện ra từng đoạn ký ức ngắn, tôi hoảng
sợ, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Anh Hai anh ấy…rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đối xử với
tôi như thế?!
Bên tai truyền đến tiếng Hạ Ương gầm lên, lúc này tôi mới
phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy anh hỏi tôi vì sao không nói lời nào.
“Em không sao,” tôi nói, “Anh đừng làm quá.”
Những lời này không biết là nói cho anh nghe hay là nói cho
chính tôi nghe.
“Qua hai ngày em sẽ trở về, đến lúc đó sẽ gọi điện cho anh.”
Giờ phút này, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đoạn trò chuyện này.
“Qua hai ngày là lúc nào?” Đừng nhìn Hạ Ương bình thường hoà
khí đối với người khác, ngược lại anh bức bách người ta, quả thực không để bạn
có cơ hội thở dốc.
Tôi chỉ chần chờ một giây, rồi hạ quyết tâm nói: “Ngày mai
em sẽ đi mua vé máy bay.”
“Tốt lắm,” rốt cuộc anh hài lòng, “Mua vé máy bay xong thì
gọi cho anh.”
“Vâng.”
“Đừng có qua quít với anh, mỗi ngày anh sẽ gọi điện đến theo
dõi sát em.” Anh lại uy hiếp nói.
“Ờ…”
Cúp điện thoại, tôi nằm trên giường, nhìn sao trời ngoài cửa
sổ, lại bất giác ngớ ngẩn.
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên đối mặt thế nào với ba, Tử
An, Ngụy Mộng…còn có anh Hai?
Cứ như vậy ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, phát hiện vốn không
nghĩ ra nguyên do nào, vì thế tôi lại lừa mình dối người mà an ủi bản thân, có
lẽ anh Hai cũng uống say, sáng mai tỉnh lại sẽ không hề nhớ được chuyện gì đã
xảy ra … Hơn nữa, đó chỉ là một nụ hôn, chỉ là nụ hôn mà thôi…
Thế nhưng trái tim tôi càng đập loạn, nó như bị một bàn tay
vô hình nắm lấy, làm sao cũng không trốn được.
Trong suy nghĩ nặng nề tôi lại ngủ thiếp đi.
Lúc này đây ác mộng ban nãy lại lặp lại.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, nhìn đồng hồ trên tường thì đã sắp
đến giữa trưa. Tôi ngồi dậy, cảm thấy đầu óc vẫn hỗn loạn, cả người đều không
có sức lực.
Thời tiết bên ngoài tốt lắm, ánh mặt trời chói chang, tôi
gắng gượng đứng dậy, đi đến ban công, muốn nhìn bên ngoài một chút, kết quả vừa
đến trước cửa sổ sát đất, đôi chân tôi mềm nhũn liền ngã xuống.
Không có anh Hai ở bên cạnh giúp tôi, cú ngã này quả thực
đau đến mức tôi phải cắn răng chịu đựng. Sau đó anh Hai bỗng nhiên mở cửa vọt
vào, ôm tôi từ mặt đất rồi thả lên giường.
“Em không sao chứ?” Trong mắt anh có một loại thân thiết
khiến lòng tôi hoảng sợ.
Tôi thẫn thờ lắc lắc đầu, không biết nên nói gì, tôi buột
miệng nói: “Sao anh biết…”
“Anh ở ban công…uống cà phê.” Ánh mắt anh hơi nhấp nháy, như
là không muốn người khác nhìn ra vẻ sơ hở.
Tôi gật đầu, phòng anh sát vách phòng tôi, anh ở ban công có
thể nhìn thấy cảnh tượng tôi ngã trước cửa sổ sát đất, cho nên…anh mới có thể
xuất hiện ngay lập tức?
Tôi theo bản năng kéo tấm chăn mỏng lên đắp trên người, gần
như muốn chôn cả người ở bên trong.
Anh Hai ngồi ở bên giường, dường như muốn nói gì, nhưng tôi
lập tức ngắt lời anh:
“Em hơi chóng mặt, vẫn muốn ngủ thêm lát nữa.”
“…” Anh trầm mặc nhìn tôi, trong mắt lướt qua một tia cô
đơn.
Anh gật đầu, đứng lên: “Vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ đi, nếu
đói thì nói với anh.”
Tôi nằm xuống, dùng chăn bọc chính mình. Tôi nghe thấy tiếng
bước chân anh hướng đến cửa phòng, sau đó tiếng bước chân ngừng lại. Tôi nghe
anh nói:
“Buổi sáng Marie đã gọi điện đến, nói ba đang trên đường tới
đây.”
“?” Trong phút chốc tôi kéo chăn trên đầu xuống, nhìn anh,
“Ba?”
Anh gật đầu.
“Ba tới đây?” Tôi nghĩ mình đã nghe lầm, “Đến…làm gì?”
“Anh không rõ, Marie cũng chẳng nói gì.”
Tôi cụp mặt xuống, gật đầu, rồi lại bịt chăn kín mít.
Tiếng bước chân anh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn biến
mất ở cửa phòng.
Tôi không ngủ, chỉ là nằm trên giường nhìn ngoài cửa sổ băn
khoăn. Tôi bỗng nhiên muốn lao ra ngoài đi mua vé máy bay, hận không thể lập
tức mang theo tất cả hành lý chạy gấp đến sân bay. Nhưng tôi biết rằng, thực tế
tôi không thể làm như vậy.
Đến chiều, bầu trời vốn sáng sủa bỗng nhiên trở nên âm u,
không lâu sau rốt cuộc mưa phùn rơi.
Mí mắt của tôi càng không ngừng giật giật, trái tim cũng lo
sợ và bất an theo, tôi có dự cảm không tốt, dường như một cơn bão táp bất ngờ
sẽ đến đây.
Lúc chập tối, tôi rời giường tắm rửa một cái, tắm gội dưới
dòng nước ấm, tôi dường như khôi phục lại tâm tình một chút. Thay quần áo rồi
xuống lầu, bụng tôi đã kêu đói. Nhưng ở dưới lầu không có ai, tôi dạo một vòng qua
phòng bếp, tìm được một ít lát bánh mì cùng với pho mát và bánh ngọt, tuỳ tiện
lấp bụng một ít, rốt cục tôi không còn đói đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Tôi trở lại phòng khách, Ngụy Mộng và Emilio từ bên ngoài đi
vào, hình như mưa đã ngừng. Mặt mày của cả hai người nhăn nhó, họ đang dùng
tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với nhau. Ngụy Mộng nhìn thấy tôi, lập tức ngừng
nói, mỉm cười với tôi. Nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng như là miễn cưỡng.
“Cháu không sao chứ? Ngày hôm qua Ngụy Minh ôm cháu về, chúng
ta hết hồn. Nó nói cháu hẳn là do cảm xúc kích động mà ngất xỉu đi, nếu không
thì Emilio muốn mời bác sĩ đến khám cho cháu rồi.”
“Cháu không sao…” Tôi không được tự nhiên mà cười khổ.
“Đói bụng chưa?” Dì ấy còn nói, “Dì bắt đầu chuẩn bị cơm tối
ngay đây.”
Nói xong dì ấy liền hướng đến phòng bếp, Emilio thì vẫy tay
với tôi, rồi xoay người trở lại sân vườn.
“Đúng rồi, Tây Vĩnh,” Ngụy Mộng quay đầu nhìn tôi nói, “Cháu
có thể giúp dì tìm Ngụy Minh không, dì có lời muốn nói với nó.”
“…Vâng.” Tôi không biết nên từ chối thế nào, đành phải kiên
trì mà đồng ý.
Tôi chậm rãi lên lầu, gõ cửa phòng anh Hai, phát hiện anh
không ở trong phòng. Tôi lại gõ cửa phòng của Tử An, cũng không có người.
Bọn họ lại đi đâu chứ?
Nếu Ngụy Mộng bảo tôi tìm anh, vậy anh hẳn là không có ra
ngoài. Tôi xuống lầu, phát hiện xe của anh vẫn đậu ở ga ra, vì thế tôi lại quay
trở về, đi qua phòng khách, hướng đến phòng chính. Mới vừa đi tới cửa tôi chợt
nghe tiếng của Tử An, tôi chưa từng nghe cậu ấy hạ giọng nói như thế, cho nên
chần chừ không đi vào.
“Tại sao có thể như vậy…không thể nào…”
Thanh âm của Tử An rất thấp, nhưng tôi nghe được từng chữ.
Tôi do dự một lát, vẫn đi vào, hô một tiếng: “Tử An, em thấy
anh Hai không?”
Tôi xoay qua phía bình phong, sau đó dừng bước chân, bởi vì
tôi phát hiện anh Hai đang cùng Tử An đứng trước cửa sổ.
Tử An quay đầu lại, nhìn tôi có vẻ bất an, tôi kinh ngạc
phát hiện, hốc mắt cậu ấy hơi đỏ, lông mày cũng nhíu chặt. Sắc mặt của anh Hai
thì lại tái nhợt, một loại yếu ớt mệt mỏi. Anh đưa tay vỗ vai Tử An, làm như an
ủi cậu ấy.
“Chị…” Người cao to mất tự nhiên ho nhẹ một cái, “Em có chút
chuyện đi lên lầu trước. Chị với anh Hai trò chuyện.”
Nói xong, cậu ấy nhanh chóng hướng tới phía tôi, lúc đi qua
người tôi, tôi phát hiện trong mắt cậu ấy có một tia thương xót.
Tôi kinh ngạc nhìn bóng dáng của cậu ấy biến mất, lại quay
đầu nhìn anh Hai. Anh dựa trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mặt anh, khiến cho
sắc mặt càng có vẻ u sầu.
Thực ra tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, nhưng đã
đồng ý với Ngụy Mộng đến tìm anh, nên tôi vẫn mở lời: “Mẹ anh…tìm anh. Dì ấy ở
phòng bếp.”
Nói xong tôi xoay người muốn đi.
“Tây Vĩnh…” Thanh âm của anh Hai từ sau lưng tôi truyền đến,
nghe ra đặc biệt mệt mỏi.
Tôi dừng bước chân, chậm rãi xoay người nhìn anh.
“Em có tin vận mệnh không?”
“…” Tôi vẫn nhìn anh, muốn tìm ra chút gì đó trong mắt anh
nhưng vô ích.
Nếu tôi không hiểu đàn ông, như vậy có lẽ, người tôi không
hiểu nhất chính là người đàn ông đang ở trước mắt này.
“Em tin có một Chúa sáng thế, ông ấy sắp đặt cho chúng ta
chuyện nên làm, nơi nên đi.”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, thật sự không biết. Bởi
vì tôi không có tín ngưỡng.
Ngay lúc chúng tôi trầm mặc nhìn nhau, bỗng nhiên nghe thấy
tiếng Ngụy Mộng ở cửa chính kêu to: “Ngụy Minh!”
Anh Hai lập tức bước nhanh đi ra ngoài, lúc đi ngang người
tôi, anh cúi đầu nhìn tôi, còn nghiêm túc nói: “Em tốt nhất nên tin tưởng, đừng
nghi ngờ.”
Nói xong anh gần như chạy gấp ra ngoài.
Đáy lòng tôi có một nỗi sợ hãi khó hiểu, trong chốn u minh
tối tăm, tôi dường như biết được có chuyện đáng sợ sẽ xảy ra. Tôi đi theo anh
ra ngoài, có một chiếc xe đỗ trong sân… Sau đó, tôi thấy ba đến rồi.
Ông với lúc trước gần như là hai người khác nhau!
Mái tóc xoăn đen nhánh và gọn gàng không còn thấy nữa, đã
trở thành một đầu tóc bạc. Ông được người ở trên xe đỡ xuống, ngồi trên xe lăn,
ông vẫn mặc áo sơ mi quần tây nho nhã, nhưng mà ông rất gầy, hai gò má và hốc
mắt lõm xuống thật sâu, trên mu bàn tây cắm một ống truyền dịch, bên cạnh treo
một túi chất lỏng trong suốt thật lớn.
“Ba…” Anh Hai đi qua, cúi người xuống, cho ông một cái ôm.
Tôi đoán hai cha con bọn họ bình thường hiếm khi gần gũi như
thế, bởi vì trong mắt người cha lại có tràn đầy kinh ngạc vui mừng và an ủi.
Tử An đến phía sau bọn họ, nắm tay cầm của xe lăn, yên lặng
nhìn bọn họ.
Ngụy Mộng buông tay Emilio, dường như khẽ nói câu gì với ông
ấy, sau đó cũng đi qua đứng bên cạnh họ.
Chỉ có tôi, cả người cứng ngắc đứng ở cửa, không biết làm
thế nào.
Anh Hai buông ba ra, Tử An đẩy xe lăn hướng đến chỗ tôi, anh
Hai và Ngụy Mộng mỗi người nắm một bàn tay của ông, tôi vẫn kinh ngạc đứng
nhìn.
Tử An đẩy ba đến trước mặt tôi. Khuôn mặt ông tiều tụy,
nhưng vẫn mang theo nụ cười ung dung ôn hoà.
“Tây Vĩnh.” Ông gọi tên tôi.
Tôi hé miệng rồi lập tức mím chặt lại, tôi thực sự sợ hãi
một khi tôi phát ra tiếng, đó sẽ là tiếng thét chói tai.
Anh Hai đưa tay ôm vai tôi, xoay người gật đầu với Tử An,
cậu ấy liền đẩy ba đi vào.
Tôi nhìn bóng dáng gầy yếu và tiều tụy của ba gần như muốn
đuổi theo.
“Tây Vĩnh, Tây Vĩnh…” Anh Hai giữ chặt tôi, “Ông ấy mệt rồi,
em để ông ấy vào trước đã.”
Tôi không nói nên lời, chỉ nhìn anh Hai, sắc mặt của tôi lúc
này nhất định tái nhợt giống như anh Hai ban nãy.
“Đi theo anh.” Anh túm lấy tay tôi, đưa tôi vào căn phòng
lúc nãy.
“Em ngồi xuống đi.”
Tôi lắc đầu: “Ba sao thế…”
Anh Hai thấy tôi không chịu ngồi, đành phải kiên nhẫn khuyên
tôi lần nữa.
Tôi nắm tay anh, thấp giọng hỏi: “Anh hãy nói cho em biết,
ba làm sao vậy…”
Anh Hai nhìn tôi, mày nhíu lại, trong mắt có một nỗi đau đớn
không nói nên lời: “Ba bị bệnh. Rất nghiêm trọng.”
“Bệnh gì?”
Anh Hai cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi,
như là thêm đủ dũng khí mà nói: “Ung thư phổi.”
“…” Tôi cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt, vì thế càng không
ngừng chớp mắt.
“Buổi chiều Marie gọi cho anh, anh mới biết được… Hoá ra ba
đã biết từ lâu. Nhưng ba không nói với ai cả.”
“…”
“Ông ấy không có đi Oslo mở triển lãm tranh gì đó, mà là đi
bệnh viện trị liệu.” Nói đến đây, anh Hai rơi nước mắt.
Nhưng anh nhanh chóng lấy tay lau đi, nhìn tôi nói: “Ba
không còn bao nhiêu thời gian, ông ấy tới đây, là muốn…chết ở bên cạnh chúng
ta.”
Tôi che miệng lại, sợ chính mình sẽ khóc to.
Anh Hai nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Chúng tôi nhìn thấy đau
buồn và thương xót trong mắt nhau.
“Tây Vĩnh…” Hình như anh đang suy tư gì đó, anh đưa tay nắm
vai tôi, “Anh muốn nói với em một chuyện.”
“?”
“Em -” Anh hé miệng.
“Ngụy Minh!”
“Anh Hai!”
Trên lầu đồng thời vang lên tiếng kêu gào.
Tôi và anh Hai lập tức xông ra ngoài, theo âm thanh đến lầu
hai.
Ba nằm trên giường, đau đớn vỗ ngực, y tá ở bên cạnh đang
chích cho ông, trên cổ tay trái gầy yếu của ông gần như có thể nhìn thấy tất cả
mạnh máu dưới làn da.
“Ba!” Tôi và anh Hai đồng thời hô lên.
Lộ Thiên Quang nhìn chúng tôi, miễn cưỡng kéo ra một nụ
cười, sau đó liền nhắm mắt lại, như là nặng nề ngủ thiếp đi.
Bác sĩ và y tá đi theo nói ngôn ngữ mà tôi không nghe hiểu,
tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh Hai, muốn từ gương mặt anh
nhìn ra bọn họ đang nói là tin tốt hay tin xấu.
Nhưng bất luận thế nào cũng có vẻ như không tốt.
Bọn họ lại nói chuyện với nhau thật lâu, Ngụy Mộng đi sang
đây ôm bờ vai tôi nói: “Chúng ta đi ra ngoài, để ông ấy nghỉ ngơi một lúc, ông
ấy đã đủ đau đớn rồi… Dì chỉ hi vọng ông ấy có thể ra đi bình thản.”
Tôi kinh ngạc nhìn gương mặt không hề có sinh khí của Lộ
Thiên Quang, nó khiến tôi nghĩ đến mẹ tôi, nhớ tới lúc bà hấp hối. Nỗi đau
giống như bánh xe quay vòng lại kéo đến phía tôi lần nữa.
Tôi không biết mình ra khỏi phòng thế nào, chỉ cảm thấy bản
thân cũng mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Tôi trở lại phòng mình, ngã trên giường, hồi tưởng lại mọi
chuyện trong một tháng này, tôi có ảo giác như là cách một thế hệ.
Tôi cầm điện thoại gọi Hạ Ương.
Lúc này ở Thượng Hải đang là nửa đêm, nhưng anh vẫn nhanh
chóng nhận máy, có thể thấy anh còn chưa đi ngủ.
“Thế nào,” thanh âm của anh nghe ra có chút biếng nhác, có
lẽ đã nằm trên giường, chuẩn bị ngủ, “Mua vé máy bay rồi à?”
“…Không có.”
Có lẽ thanh âm của tôi hơi nặng nề, hoặc là khác với thường
ngày, cho nên anh lập tức nghe ra: “Em sao thế?”
Từ lúc nãy đến giờ, nước mắt của tôi vẫn chưa rơi xuống, thế
nhưng khi nghe thấy một câu “Em sao thế” của anh, cuối cùng tôi không thể dằn
xuống mà rơi nước mắt và khóc nức nở.
Hạ Ương sợ hãi, ở đầu dây bên kia không ngừng gọi tên tôi,
nhưng tôi chỉ che miệng mà khóc.
Cuối cùng, tôi vừa khóc vừa nói với anh ở bên kia: “Anh đến
được không, anh đến đây được không…”
Hạ Ương sửng sốt một giây đồng hồ, rồi lập tức nói: “Được!
Ngày mai anh sẽ đi! Em đang ở đâu?”