Nhật ký AB - Chương 07 phần 1
【11. 18 Hội chứng Stockholm
Cái gọi là hãm hại,
chỉ người gặp phải sự đối xử không công bằng, chuyện này thường xảy ra bởi vì
kỳ thị hoặc do thành kiến, trong cuộc sống hằng ngày nhìn mãi cũng quen mắt.
Phái nữ thường bị
phân biệt đối xử, nhập học, đi làm, thăng chức, hầu như luôn bị đối xử bất
công. Xã hội có kỳ vọng cao xa đối với phái nam hơn phái nữ, vì thế trong phần
lớn tình huống, phụ nữ muốn đạt được thành tựu ngang bằng với đàn ông nhất định
phải nỗ lực hơn nhiều.
Ngoài sự thông minh
và năng lực đã bị xã hội bên ngoài nghi ngờ, sự trói buộc lớn nhất của phụ nữ
từ hàng ngàn năm trước đây đã lan rộng cho đến bây giờ - đó chính là trinh tiết
- một loại kỳ thị cũ xưa, cơ hồ từ lúc nhân loại bắt đầu tiến vào thời đại văn
minh, người phụ nữ có được nó chưa hẳn là có hạnh phúc, nhưng người phụ nữ mất
đi nó từ đấy lại đánh mất nhiều cơ hội. Theo sự tiến bộ của nền văn minh xã
hội, đàn ông càng ngày càng đơn giản mà đem trinh tiết đánh đồng với màng
trinh, mà không phải sự tự trọng và tự nhận thức của phái nữ. Gác lại những
việc này sang một bên không nói đến, đàn ông có yêu cầu như vậy đối với phụ nữ,
riêng đàn ông lại thiếu lòng trung thành với sự tín nhiệm. Điều này tự bản thân
nó là một việc cực kỳ không công bằng.
Đương nhiên, hình
thức hãm hại có nhiều loại, trên đây chỉ là liệt kê đại diện cho một loại. Nếu
xung quanh bạn có một người như vậy, lợi dụng đủ loại cơ hội để tạo phiền phức
cho bạn, dùng lời nói nhằm vào bạn, dùng cảm xúc đả kích bạn, dùng tinh thần
kích động bạn, như thế có thể gọi là một loại hãm hại. Người gặp phải tình
huống hãm hại trong thời gian dài sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ sệt, bất đắc dĩ, nôn
nóng, tuyệt vọng, đau khổ, hối hận, nghi ngờ bản thân, cuối cùng dẫn đến tinh
thần sụp đổ. Nhưng mà cũng có thể sinh ra kết quả hoàn toàn trái ngược, chẳng
hạn như đồng tình với thủ phạm, thậm chí bắt đầu giúp đỡ thủ phạm, coi kẻ thù
như bạn bè - điều này được tâm lý học gọi là “Hội chứng Stockholm”.
Không biết vì sao,
tôi cảm thấy gần đây tôi mắc phải “bệnh” này…
Alpha】
Sáng thứ hai, Lương
Kiến Phi cầm một tách cà phê đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố,
chỉ có đen, trắng, xám, ba loại màu sắc, nhưng màu trắng dần dần tiêu tan. Cà
phê trong tay đương nhiên không dùng nước sôi 99 độ để pha, chẳng qua là vẫn
hơi nóng, cô bỗng nhiên ý thức được mình không phải ở văn phòng, mà là trong
phòng khách nhà Hạng Phong.
Bão tuyết tối hôm
qua rất lớn, trong chương trình TV kênh nào cũng có tin tức về cảnh báo thời
tiết, Hạng Phong cho cô ở tạm một đêm, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.
Anh mở ra phòng
khách đã trống không lâu nay nhưng cô nói không cần, “Tôi sẽ ở trên sô pha một
đêm, dù sao sô pha của anh cũng đủ lớn.”
Anh đóng cửa phòng
khách, gương mặt không chút thay đổi nói: “Tuỳ cô.”
Anh trở về phòng ngủ
lục lọi, ôm ra một tấm chăn mềm, tấm chăn được xếp gọn gàng trong túi nhựa
trong suốt, xem chừng như là vẫn chưa tháo bao bì.
“Khỏi phải đặc biệt
lấy đồ mới cho tôi.” Cô tự hiểu “việc công” nên không thể đòi hỏi nhiều.
“Chỉ có đồ mới.”
“Được rồi…” Đây
không phải chứng minh anh chưa bao giờ dẫn người khác về qua đêm?
Thời gian còn sớm,
hai người xem TV một lát, nhưng không được bao lâu thì Lương Kiến Phi đối với
chuyện sư tử ở thảo nguyên Châu Phi và con báo đi săn cảm thấy không thú vị, cô
bực bội thay đổi tư thế ngồi, hoặc cứ cuộn người vào trong góc sô pha.
“Nếu cô có thể nằm
im lặng một chỗ trong 5 phút, tôi sẵn sàng cho cô ăn một viên kẹo.” Giọng nói
của Hạng Phong ít khi trầm bổng.
“Tôi cảm thấy nhàm
chán.” Cô ăn ngay nói thật.
Anh quay đầu nhìn
cô: “Bình thường vào giờ này cô làm gì ở nhà?”
“Lên mạng, xem TV…”
“Bây giờ không phải
xem TV sao?”
Cô mím môi tròn mắt:
“Nhưng tôi không quyết chí trở thành nhà văn tự do xem ‘Discovery Channel’.”
“Được rồi…” Anh như
là lấy hết kiên nhẫn, “Cô muốn xem gì?”
“Kịch truyền hình,
phim, hoặc là bất cứ hình ảnh nào có người.”
Hạng Phong nhíu mày,
đưa điều khiển từ xa cho cô.
Lương Kiến Phi tìm
được phim bộ mà mình đang theo dõi, cô háo hức nhìn chằm chằm vào màn hình. 5
phút sau, Hạng Phong bắt đầu tìm tách cà phê của mình, âm thanh va chạm của cái
tách và cái bàn phát ra âm thanh trong trẻo, dường như anh có vẻ không kiên
nhẫn.
“Nghe này,” anh rốt
cục nhịn không được nói, “Nếu cô bằng lòng không xem phim này, tôi có thể cân
nhắc cho cô một hộp kẹo.”
Hai người lặng lẽ
giằng co trong chốc lát, Lương Kiến Phi giận dỗi tắt TV.
“Anh có bài không?”
Cô hỏi.
“Cái gì?...”
“Bài xì phé!”
Hạng Phong đưa tay
mở ngăn kéo của chiếc tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một bộ bài ném đến trước
mặt cô.
“Anh có hay chơi
không?” Kiến Phi bắt đầu xáo trộn bài.
Anh lắc đầu: “Ít
khi.”
“Không sao, chỉ cần
chơi là được.” Cô cười hì hì nói.
Hạng Phong nheo mắt,
suy nghĩ một lát, rồi mới đáp: “Ừ…”
“Nếu chơi không thì
nhàm chán, chi bằng đặt cược điểm đi.”
“… Đánh cuộc thế
nào?” Khẩu khí của anh bỗng chốc cẩn thận hơn.
“Anh yên tâm, tôi
biết anh chơi không nổi cởi quần áo đâu,” cô bắt đầu chia bài, “Cho nên chỉ
đánh cược một ít tiền mà thôi, một ván 10 đồng, thế nào?”
“…” Anh khoanh tay,
không nói gì.
“… Chỉ là bất lợi
nhỏ với anh thôi, vậy được rồi, nếu tôi thắng anh đưa tôi 10 đồng, nếu anh
thắng tôi đưa anh 12 đồng, như vậy công bằng rồi chứ?”
“…”
“Nếu không thì, 15
cũng được.”
“…”
Cô ngẩng đầu, buồn
bực nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu kia của sô pha: “Anh không phải muốn 20
chứ!”
“… Không phải,” anh
rốt cục mở miệng, “Tôi chỉ muốn nói, chơi cởi quần áo cũng được.”
Trên tay tổng cộng
có ba lá bài, hai lá át chủ bài và một lá “4” cơ, nếu không lấy được “bom” thì
Hạng Phong chắc chắn thua…
Lương Kiến Phi cắn
răng, hung hăng ném bài ra ngoài: “Lấy một đôi.”
Hạng Phong nhìn cô,
mặt không thay đổi nói: “Bom.”
“A!...”
Trên tay tổng cộng
có bốn lá bài, ba là xì và một lá “4” cơ, nếu không lấy được ba lá át chủ bài
thì Hạng Phong chắc chắn thua…
Lương Kiến Phi do dự
một lát, cô vẫn quả quyết đánh bài ra ngoài.
Hạng Phong cúi đầu
nhìn thoáng qua, mặt không thay đổi nói: “Ba lá át chủ bài.”
“A!...”
Nhìn bài trên tay,
Lương Kiến Phi run rẩy ném lá “4” cơ trên sô pha.
Hạng Phong ra “6”,
cô vội vàng ra “7”, hai người ra bài liên tiếp, rốt cuộc, Hạng Phong lắc đầu,
tỏ vẻ buông tha. Kiến Phi thấy bài trong tay mình: ba lá át chủ bài và lá “5”
rô - ngay tức khắc cô như mở cờ trong bụng, ném ra ba lá át chủ bài.
Hạng Phong rủ mắt
xuống nhìn bài trong tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, trầm lặng không nói.
“Anh nhìn gì đó!” Cô
quả thực đắc ý cười toe toét.
“Không có gì,” anh
ném ra “bom”, vẻ mặt bình tĩnh, “Chỉ là muốn nhìn một chút cái gọi là ‘vui quá
hoá buồn’.”
“A…”
Hai giờ sau, Lương
Kiến Phi lấy tất cả tiền trong ví, trải chúng ra trên sô pha, cô thấp giọng
nói: “Đã nhiều như vậy…”
“Thật sao?”
“Ừm…” Cô gục đầu
xuống, giận dỗi không nhìn anh.
Hạng Phong cầm lấy
tiền, gật đầu, nói: “Cô còn thiếu tôi 115 đồng.”
“Ờ…” Đầu cô cúi
xuống càng thấp hơn.
“Argh!...” Thanh âm
phát ra từ hàm răng của anh.
Cô bỗng nhiên ngẩng
đầu lườm anh: “‘argh’ cái gì mà ‘argh’! Không phải là 115 đồng sao, tôi không
phải không trả!”
Anh dùng tiền giấy
đánh vào trán cô, “Đã khuya, ngủ đi.”
Hạng Phong thu lại
những lá bài, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
“Anh rốt cuộc là
‘argh’ cái gì chứ!” Cô nằm sấp trên ghế sô pha gào thét với anh.
“Không có gì,” anh
đưa lưng về phía cô, cho nên âm thanh nghe ra có chút trầm lắng, “Sớm biết vậy
thì đã chơi cởi quần áo rồi…”
Nói xong anh đóng
cửa lại “ầm”.
Đồng hồ treo tường
chỉ số “9”, tiêu biểu cho thời gian hiện tại là 9 giờ sáng. Hạng Phong mở cửa
phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lương Kiến Phi đứng trước cửa sổ, anh không khỏi
ngẩn người.
“Tôi phải đi rồi.”
Cô buông cái tách, bắt đầu mặc áo khoác.
“Ừ.” Anh gật đầu, đi
vào phòng bếp.
“Hôm nay trong công
ty có một số việc phải giải quyết, có thể sau giờ tan tầm tôi mới đến đây.”
“Không cần sang
đây.”
“?” Cô xoay người
nhìn anh.
“Buổi tối tôi sẽ đến
chỗ Hạng Tự ăn cơm.”
“À.” Cô gật đầu, đeo
ba lô rồi đi tới cửa đổi giày.
Cho đến khi cô mang
giày xong, Hạng Phong cũng chưa từ phòng bếp đi ra, như là… Không để ý chút nào
đến việc cô sắp đi.
“Này!” Cô nói, “Tôi
đi đây.”
“… Tạm biệt.”
Phòng khách trống
rỗng, trong lòng cô cũng trống rỗng. Cô xoay nắm cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại,
rồi ấn nút thang máy đi xuống, sau đó cô bực bội cào tóc mình.
Cô vậy mà có phần lo
lắng lúc gần tối anh có thể đón được xe taxi hay không… Trời à, cô có phải bị
bệnh không?! Hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng!
Cửa thang máy mở ra,
cô đi vào, ngay lúc cánh cửa khép lại, cô quyết định quên hết tất cả những việc
liên quan đến Hạng Phong.
“Này! Tuần trước cô
đi đâu? Tôi ở công ty mà không hề tìm thấy cô.” Lương Kiến Phi mới vừa bước vào
văn phòng, Lý Vi đột ngột xuất hiện.
“Tôi đi làm bảo mẫu
cho vị đại tác gia của tạp chí cô.” Kiến Phi tức giận quăng ba lô xuống, bắt
đầu sắp xếp văn kiện trên bàn.
“?”
Cô tròn mắt, nói:
“Tôi nói chính là Hạng Phong.”
“Tôi đang muốn hỏi
cô đây.”
“Hỏi cái gì? Giục
bản thảo?”
“Đúng vậy.” Lý Vi
trả lời một cách đầy tự tin, như là cấp trên không vừa lòng với cấp dưới.
Nhưng cô căn bản
không phải là cấp dưới của cô ta!
“Tại sao cô không tự
mình đi?” Lương Kiến Phi ngồi xuống bắt đầu xé mở bức thư.
“Việc này do cô phụ
trách.”
“Không,” cô ngẩng
đầu trợn mắt nhìn Lý Vi, “Đây không phải là tạp chí của tôi, là của cô.”
“Đây cũng không phải
là tạp chí của tôi, là của công ty.” Lý Vi không yếu thế chút nào.
“Mặc kệ là của ai,
nếu cô muốn bản thảo, hy vọng cô có thể chú ý đến giọng điệu của mình.” Cô tận
lực duy trì nụ cười thân thiện, nhưng giọng nói rất nghiêm túc.
Lông mày Lý Vi giật
giật, khuôn mặt của người đẹp núi băng lập tức hạ nhiệt gấp mười: “… Tôi hy
vọng tuần sau có thể nhìn thấy những gì tôi muốn.”
Nói xong cô ta xoay
người đi ra ngoài, mặc dù cô ta mang một đôi giày cao gót bằng phẳng, cũng có
thể rõ ràng nghe thấy âm thanh va chạm của gót giày với mặt đất, như là mang
theo sự bất mãn và phẫn nộ.
Vịnh Thiến bưng cà
phê nóng hổi đi vào, Kiến Phi thở phào nhẹ nhõm thật dài, có một số người có lẽ
sinh ra chính là kẻ thù, chẳng hạn như cô và Hạng Phong, lại như… cô và Lý Vi.
“Cám ơn.” Mặc dù
không muốn uống, Kiến Phi vẫn nói cảm ơn.
“Không có gì. Lúc
chị không ở văn phòng, có một số cuộc điện thoại và văn kiện em đã giúp chị xử
lý.”
“Thật tốt quá!” Cô
ngẩng đầu mỉm cười, “May mắn có em ở đây.”
Vịnh Thiến lắc đầu
rồi đi ra ngoài.
Lương Kiến Phi cầm
lấy lịch bàn ở trên bàn, cô bắt đầu gọi điện thoại. Có hai đồng nghiệp ở nhà
xuất bản than phiền nói thứ hai tuần trước không tìm thấy cô, phần lớn các tác
giả hay bị cô giục bản thảo lại nhiệt tình tiếp điện thoại, cô đoán là do họ
được tạm thời giảm bớt áp lực nộp bài, đợi cho những việc trên tay giải quyết
xong thì đồng hồ trên bàn biểu hiện thời gian là 2 giờ trưa. Cô mệt mỏi xoa nhẹ
đôi mắt, cà phê đã nguội lạnh, nhưng cô lại mong muốn uống chúng vào trong dạ
dày.
Thứ tư tuần trước cô
giải thích với giám đốc vì sao mình phải ở nhà Hạng Phong, giám đốc chỉ nâng
mắt kính lên, nói: “Không cần báo cáo với tôi, Hạng Phong gọi cô làm gì thì cô
cứ theo yêu cầu của anh ta mà làm, nếu vượt qua giờ tan tầm cô cũng có thể xin
phí tăng ca thoả đáng, tôi hoàn toàn tín nhiệm cô. Đi thôi… À, nhưng mà nhớ kịp
thời nhắc nhở anh ta sau năm mới cần phải chuẩn bị sách mới.”
Cô bỗng nhiên cảm
thấy mình thấp kém như vậy, chẳng qua là được công ty sử dụng như công cụ để
phục vụ Hạng Phong mà thôi, song có lẽ bởi vì loại thấp kém này, cô mới quật
cường mà muốn chứng minh điều gì đó…
Chứng minh cái gì
nhỉ?
Chứng minh cô cũng
có đầu óc thông minh, cũng có kiến thức rộng lớn, cũng có năng lực không thua
kém đàn ông?
Thoạt đầu cô nghĩ
vậy, nhưng dần dần, cô phát hiện bản thân mình thật sự để ý đến việc không muốn
bị Hạng Phong coi thường.
Gương mặt anh thường
thường không thay đổi chút nào, gương mặt sáng sủa tươi cười, còn lúc nói
chuyện thì bất giác lộ ra giọng điệu hà khắc và khinh miệt, tất cả đều khiến cô
cảm thấy bị chèn ép gấp bội. Tuy nhiên điều bực bội nhất chính là, anh không hề
đối với mọi người như vậy, cô thấy rằng anh đối xử thân thiện với phần lớn mọi
người, mặc dù loại thân thiện này có khoảng cách rõ ràng, giống như anh là một
pho tượng tinh xảo mà không phải là người thật.
Nhưng có khi Hạng
Phong cũng lộ ra một mặt khác. Nó không chỉ đã từng đối mặt với cô, trên thực
tế, cô càng đi nhanh đến nội tâm của anh, đó là một mặt được anh chôn sâu. Đối
mặt với gia đình tan vỡ, Hạng Tự cư xử một cách trực tiếp, sự ngang ngạnh, bất
mãn và thiếu cảm giác an toàn của cậu ấy, tất cả đều miêu tả trên mỗi biểu cảm
của cậu ấy, có lẽ bởi vì có người dung túng cậu ấy, người này chính là Hạng
Phong. Nhưng bản thân Hạng Phong thì sao? Theo mức độ nào đó mà nói, Kiến Phi
cảm thấy Hạng Phong và quá khứ của Thế Phân rất giống nhau, khống chế, kiềm nén
bản thân, cố gắng thay đổi bản thân trở thành người mà mình mong muốn, hơn nữa
anh làm được, vô cùng thành công. Nhưng càng quen biết anh, cô lại càng muốn hiểu
rõ nội tâm của anh trong đó, anh cũng là người bất cẩu ngôn
tiếu (nói năng thận trọng), tự ràng buộc, nghiêm túc, là trường hợp
đặc biệt của sự cô lập sao? Hay là nói, anh cũng có lúc rất dịu dàng, thậm chí
yếu đuối?
Cô cảm thấy mình bắt
đầu hiểu anh - không biết từ khi nào đã bắt đầu - cô cho rằng đôi khi mình có
thể xuyên thấu gương mặt không có biểu cảm kia, cái miệng không có giọng điệu
thăng trầm, và cặp mắt lạnh nhạt kia, mà nhìn đến chỗ sâu nhất trong tư tưởng
của anh, một người… đàn ông có nội tâm cô độc.
Cô thông cảm với
anh, có lẽ cái đó cũng không thể gọi là “đồng cảm”, chỉ là một loại thừa nhận
sự cảm động mà thôi. Bởi vì cô cũng thường cảm thấy cô độc, không ai có thể
hiểu được đầy đủ - biết đâu anh có thể.
Vì thế đến một ngày
nào đó cô có thể hiểu kẻ thù của mình, vậy anh sẽ không còn là kẻ thù của cô
nữa, “Phải” lại biến thành “Không”, “Không” cũng sẽ trở thành “Phải”. Đấu tranh
vẫn cứ tồn tại, nhưng cũng có thỏa hiệp, thậm chí là giúp đỡ lẫn nhau. Song
không thể không thừa nhận, mặc kệ bọn họ là kẻ thù hay bạn bè, loại quan hệ này
trở nên phức tạp, rất phức tạp…
Lương Kiến Phi cầm
lấy điện thoại di động, mở ra hộp thư tin nhắn, bên trong có một tin nhắn nhận
được vào hai ngày trước, trên màn hình hiển thị người gửi “Trì Thiếu Vũ”, nội
dung là: “Kiến Phi, có rảnh gọi lại cho anh”.
Cô từng nhận mấy
cuộc điện thoại của anh ta, nhưng đều bởi vì bận việc của Hạng Phong mà lập tức
cúp máy. Cô biết anh ta muốn nói gì, trên thực tế cô cũng có chuyện muốn nói
với anh ta. Do dự trong chốc lát, ngón tay cô quyết định nhấn vào nút gọi điện
thoại, cô cầm máy kề sát tai, trong đầu không ngừng chuẩn bị lời nói để lát nữa
trả lời anh ta như thế nào. Bên tai truyền đến âm thanh đường dây sắp được nối
máy, cô không khỏi bắt đầu khẩn trương, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến
thanh âm thế này:
“Xin chào, số điện
thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”

