Nhật ký AB - Chương 09 phần 2
“Kaltxì! Frapo! Fìpo
lu Earth Tìran Fyawìntxu!” Từ Ngạn Bằng đẩy lên chiếc mắt kính trên mũi, anh ta
bình tĩnh nói một lời thoại. Lương Kiến Phi và Hạng Phong không hẹn mà cùng
nhau quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt của họ ngớ ra.
“Đừng lộ ra nét mặt
của người ngoài hành tinh,” Ngạn Bằng khoanh tay, “Tôi chẳng qua chỉ đang nói
tiếng Na’vi*, nghĩa là ‘chào mọi người, đây là ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’!”
(*) Tiếng Na’vi là một ngôn ngữ nhân tạo,
ngôn ngữ này được tạo ra để sử dụng trong phim Avatar. Na’vi là những nhân tộc
giả tưởng ở trên Mặt Trăng Pandora tức là Mặt Trăng thứ năm của hành tinh
Polyphemus trong phim Avatar của James Cameron. Đạo diễn James Cameron của phim
Avatar đã mời Paul Frommer, một giáo sư chuyên ngành ngôn ngữ học của Trường
Kinh doanh Marshall, sáng tạo riêng một loại ngôn ngữ với “âm thanh hấp dẫn và
phức tạp”.
“Tiếng Na’vi?” Kiến
Phi nhíu mày, “Anh muốn nói là tiếng Na Uy sao?”
“Không không không!”
Ngạn Bằng lắc lư ngón trỏ, vẻ mặt đắc ý.
“?”
“Là ngôn ngữ Na’vi
của hành tinh Pandora, có phải rất tuyệt hay không?”
Cô rất muốn trợn mắt
nhưng nhịn xuống, khi đàn ông so sánh một sự kiện nào đó hay một người nào đó,
đều dùng “tuyệt” xem như là giới hạn cao nhất sao?
Từ Ngạn Bằng nhìn
hai bên, đối với sự thờ ơ của hai vị cộng tác anh ta cảm thấy kinh ngạc: “Các
người không biết à? Đây là bộ phim điện ảnh nóng nhất gần đây! Đạo diễn đã đọc
bài phát biểu bằng tiếng Na’vi tại giải thưởng Quả cầu vàng đấy!”
“…” Vẫn không ai đối
thoại với anh ta.
“Các người vẫn là người địa cầu à?”
“Có thể bước vào phần tin thú vị trong tuần qua ở địa cầu chưa?” Lương Kiến
Phi có phần thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Kehe!” (chú thích: tức là ‘No!’) Từ Ngạn Bằng quát to giận dữ.
“Tốt,” Kiến Phi mỉm cười có lệ với anh ta, “Như vậy bản tin thú vị trong
tuần qua là về ‘mộng’.”
“…”
“Theo tờ báo 《 Daily Mail 》 của Anh đăng tin vào
ngày 14, Adam là một người đàn ông gia đình bình thường năm nay 36 tuổi, ban
ngày anh ta làm việc tại một công ty quảng cáo, cùng với người vợ Karen 36 tuổi
vô cùng ân ái. Nhưng đến buổi tối, bản tính khôi hài trời cho của Adam bắt đầu
hiện rõ, trong khi ngủ mơ anh ta bất giác thì thào tự nói, anh ta thường xuyên
khiến người vợ Karen ở bên cạnh cực kỳ vui vẻ.
“Bởi vì cảm giác ‘vui vẻ một mình không bằng vui vẻ cùng mọi người’, nghề
nghiệp của Karen là quản lý sản phẩm trên mạng, Karen mở ra một blog ‘người đàn
ông nói mớ’ ghi lại những câu nói mớ của chồng mình, sau đó còn phát triển bằng
cách đặt máy ghi âm ở cạnh gối đầu, chuyên môn ghi âm lại những lời nói quái dị
của Adam. Qua 5 ngày, lượt khách truy cập nhiều hơn 50 vạn, người sử dụng
Internet trong hơn 50 quốc gia đều là độc giả sốt sắng của blog này.”
Từ Ngạn Bằng khoanh tay, giống như đang nói: ai muốn nghe ‘người đàn ông
nói mớ’ quái lạ!
Nhưng Lương Kiến Phi không để ý, cô vẫn đọc: Những câu nói mớ của Adam quả
thực không giống người thường, đề tài cũng rất phong phú đa dạng, cương thi,
chim cánh cụt, bí đỏ cùng với những lời thô tục đều là một phần quan trọng. Ví
dụ như, căn cứ vào blog cập nhật vào hai tuần trước, Adam ngủ mơ nói: ‘sườn lợn
rán ăn ngon nhất, oa, muốn treo nó lên trần nhà’. Nhưng trên thực tế, Adam chưa
từng nếm qua sườn lợn rán.”
“Mẹ vợ cũng trở thành đối tượng được Adam than phiền trong mộng. Vào 5 giờ
sáng ngày 10, Adam đang ngủ thì lầu bầu: ‘Mẹ, mẹ đứng tại cửa, để con chôn cho,
chôn thật sâu’. Mà đồng thời, có một số lời nói mớ của Adam quả thực tựa như
tràn ngập lời thơ mang tính trẻ con, ví dụ như: ‘Suỵt, Suỵt, tôi nói cho bạn,
thanh âm của bạn, lỗ tai của bạn, là sự kết hợp tồi tệ cỡ nào’, ‘tôi đang làm
cái gối, để chúng nó chậm rãi đốt cháy, để chúng nó trở nên mềm mại! Ừ ờ, gối
đầu’, còn có loại ‘kẹo không ở thiên đường ca hát, chúng nó sẽ đi thu dọn đám
mây’.”
Ngạn Bằng mở to mắt, bắt đầu ló đầu ra xem bản thảo tiết mục ở trước mặt
mình.
“Ngoài ra, trích dẫn những lời nói kinh điển của Adam còn bao gồm: ‘quần
của anh lại giống kiểu đồ lót của em! Hãy cởi nó xuống khỏi người em đi’; ‘tôi
quá xuất sắc, quả thực không thể tin được!’; ‘tôi có một con lợn mán, một con
chó và một cái bao bố’; ‘đừng đặt con vịt ở chỗ đó, chuyện này rất không có
trách nhiệm, đặt nó trên đồng hồ quả lắc, nó sẽ càng vui vẻ hơn’; ‘em rất đẹp,
xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp… (im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên nói) bây giờ
cút ngay, đến chỗ khác đẹp hơn đi, anh rất phiền!’; và…”
Kiến Phi cũng mở to mắt, có chút hoang mang, bởi vì cô nhớ lúc chuẩn bị bài
viết cô không hề chú ý đến đoạn này, nhưng cuối cùng cô vẫn đọc ra: “Và ‘tôi
không muốn chết! Tôi thích làm tình với động vật lông xù’…”
“A,” Ngạn Bằng cười nói, “Tôi cũng thích.”
Cô quay đầu nhìn anh ta: “Anh là chỉ động vật lông xù, hay là…”
“Này thôi đi,” vẻ mặt anh ta nghiêm chỉnh, “…Tôi không tiện trả lời.”
“…”
Anh ta làm một động tác “mời”, ý bảo cô tiếp tục.
“Cùng giống với phần lớn những người nói mớ, ngay từ đầu Adam cự tuyệt,
không thừa nhận mình đã từng nói qua những lời nói mớ không đầu đuôi kể trên.
Karen nói, Adam không nói mớ mỗi đêm, mà mỗi lần nói sẽ không duy trì lâu dài vượt quá 5 phút, chỉ líu ríu vài câu
khoảng 30 giây. Đối mặt với người vợ Karen thích ghi âm lại, ban đầu Adam không
vui, cũng không thích Karen truyền ra những lời nói mớ được ghi âm, sau này anh
ta dần dần hiểu được, việc này đối với anh ta chỉ là một loại biểu đạt của tiềm
thức mà thôi. Sau khi phát hiện lời nói mớ khôi hài này rất được hoan nghênh,
bắt đầu tháng 2 năm ngoái, Adam và Karen chọn ra một số câu trong những lời nói
đó in trên áo thun và túi để bán ra.”
“Karen nhất định rất yêu Adam nhỉ?” Ngạn Bằng nói.
“Bởi vì những lời nói mớ của anh ta có thể in trên áo thun và túi là của
quý để kiếm tiền?”
“Đương nhiên không phải.”
“?”
“Bởi vì cô ta bằng lòng trông coi Adam sau khi anh ta ngủ, nghe anh ta nói
mớ, ghi âm lại, hơn nữa lâu như vậy.”
“Ồ…” Kiến Phi cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì cô bỗng nhiên phát hiện mình
đúng là một người gỡ bỏ tình cảm như thế chăng. Chi tiết bên trong nhỏ bé ấy
tràn ngập trong những câu chuyện ấm lòng, vậy mà cô không chú ý tới, hoàn toàn
không có.
Cô vốn là như vậy sao? Hay là, cô dần dần trở nên không thể phát hiện tình
cảm nguyên thủy nhất ẩn chứa phía sau cuộc sống của loài người?
Chẳng trách, Trì Thiếu Vũ nói cô chậm chạp… Nghĩ đến đây, cô không khỏi
lặng lẽ liếc nhìn Hạng Phong một cái, anh đang hạ tầm mắt xem bản thảo, trên
sườn mặt không có biểu cảm hiện ra một mảng râu lờ mờ. Cô có chút không rõ ràng
lắm, cuối cùng đây là tạo hình mới của anh, hay là chỉ gấp gáp quên cạo?
Hạng Phong chợt giương mắt nhìn về phía cô, cô vội vàng thu hồi ánh mắt,
nhưng suy nghĩ vẫn còn xung quanh anh.
“Vậy,” Từ Ngạn Bằng nói, “Không bằng chúng ta nói về một giấc mộng thú vị
mà tự mình trải qua đi.”
“…” Kiến Phi cảm thấy bất lực đối với thói quen lúc nào cũng chuyển đề tài
của Từ Ngạn Bằng.
“Tôi nói trước đây,” anh ta như làm không biết chán bắt đầu kể chuyện, “Có
một buổi tối, tôi nằm mơ thấy dãy số xổ số, sau khi tỉnh lại thì nhớ rõ dãy số
đó, tiếp theo đến mười trạm vé số mua cùng một dãy số, cô đoán kết quả thế
nào?”
“… Trúng năm đồng.”
“Không! Tôi trúng giải nhất, tiền thưởng là 1 triệu 8656 vạn!”
Lương Kiến Phi giật nẩy người, nói không ra lời.
Ngạn Bằng mỉm cười: “Có phải hơi hối hận đã chưa từng lấy lòng tôi không?”
“Bây giờ còn kịp không?”
“Nhưng mà, sau đó tôi phát hiện -” anh ta tiếp tục nói, lại bị Hạng Phong
từ đầu tiết mục chưa nói gì nay ngắt lời.
“- Phát hiện thực ra cũng là giấc mộng mà anh vẫn chưa tỉnh lại.”
“… Sao anh biết?!”
Hạng Phong kéo khoé miệng: “Việc này không khó đoán. Hiếm khi chính anh nhớ
rõ tất cả các số trúng giải.”
“…” Ngạn Bằng nhìn qua có vẻ xấu hổ vô cùng, “Tới phiên cô, Kiến Phi.”
“…Được rồi,” Lương Kiến Phi nghĩ nghĩ, “Có một lần tôi mơ mình đi thám hiểm
cổ mộ, trong hầm mộ phát hiện ra một chiếc quan tài rất tráng lệ, tôi nghi ngờ
mặt trên khảm thủy tinh -”
“- Ồ, giấc mộng điển hình của phụ nữ.” Ngạn Bằng nói.
Cô trừng mắt liếc anh ta một cái: “Tôi tiến lên chậm chạp, quan tài kia vẫn
phát sáng, tôi đẩy nắp quan tài ra, thấy bên trong có một khối…”
“Thi thể?”
“Đúng vậy, nhưng anh nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy thi thể đó là của
ai?”
“Của ai, không phải là của tôi chứ.” Vẻ mặt Ngạn Bằng chán ghét.
“Anh nói đúng rồi.”
“…”
“Quả thực không phải của anh.”
“…Rốt cuộc là của ai thế?”
“Không biết, bị vải trắng bao bọc.”
“Vậy cô còn nói ‘nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy thi thể đó là ai’?”
“Đúng vậy, lúc tôi nằm mơ thật là làm sao cũng không muốn biết đó là ai à…”
“…”
“Sau đó!” Cô nói, “Thi thể kia đột nhiên di chuyển đứng lên.”
“…”
‘Tiếp đó tôi nghe được một tiếng thét thảm thiết,” nói tới đây, cô dừng một
chút, “Là tiếng của tôi.”
“?”
“Chân tôi rút gân, vì thế tôi vừa dùng tay nắm chân mình, vừa phát ra tiếng
kêu thảm thiết.”
“Tôi cảm thấy rất lạnh…” Từ Ngạn Bằng xoa cánh tay của mình, “Nếu tôi nằm
bên cạnh cô, nhất định sẽ bị hù chết.”
“Trọng điểm tôi muốn nói chính là, lúc ấy bên cạnh tôi có rất nhiều người.”
“Rất nhiều người? Cô ở đâu?”
Lương Kiến Phi há miệng, lại nhìn thấy Hạng Phong đột nhiên tiến lên trước
microphone, thanh âm trầm thấp thay cô trả lời: “Ở buổi họp báo - ra mắt sách
mới của tôi.”
“Trời ơi!” Ngạn Bằng quay đầu sợ hãi than van, “Anh nói là cô ấy ở cuộc họp
báo ra mắt sách mới của anh đang ngủ, còn nằm mơ?”
“Tình huống này còn tệ hơn.” Hạng Phong nhìn cô một cái, cô vội vàng dời
tầm mắt.
“?”
“Anh có gặp qua một buổi họp báo sách mới của nhà văn nào đó, có người ngồi
trên ghế chủ trì ngủ gà ngủ gật, vào lúc phóng viên nhiệt liệt đưa ra câu hỏi
thì bỗng nhiên nhấc chân vừa đá ngã cái bàn vừa còn lớn tiếng kêu ‘cứu mạng a!
Chân tôi rút gân’…”
“Chuyện này…tôi thực sự chưa thấy qua.” Ngạn Bằng thành thật trả lời.
“Lần sau anh có thể hỏi bạn bè trong giới truyền thông một ví dụ để cho anh
mở mang tầm mắt.”
“Này, anh đừng mỗi lần đều nhắc tới chuyện này chứ.” Lương Kiến Phi oán
giận.
“Hôm nay chính cô chủ động nói.”
“… Nhưng tôi vốn muốn nói lúc ấy xung quanh có rất nhiều người làm việc mà
thôi, không dự định nói thẳng ra mà.”
Hạng Phong mím môi, không thèm nhắc lại. Trông thấy vẻ mặt kia, như là cảm
thấy cô bất chấp lý lẽ.
“Được rồi, tiếp theo tới phiên anh Hạng Phong.” Ngạn Bằng nhìn màn hình máy
tính, mở ra một bài hát đã sớm chuẩn bị.
“Phiên tôi cái gì?”
“Nói một chuyện thú vị có liên quan đến mộng mà anh từng trải qua đó.”
“Tôi không có.” Vẻ mặt anh thờ ơ.
“Nhưng anh…” Kiến Phi và Ngạn Bằng trao đổi một ánh mắt, có một cảm giác rõ
ràng bị lừa gạt.
“Lúc nào tôi đã nói qua có chuyện thú vị về mộng hả?”
“Được rồi,” thanh âm Ngạn Bằng nghe ra mang theo sự mất mát, “Hãy cùng lắng
nghe một vài bài hát, tôi đặc biệt làm cho các cư dân của hành tinh Pandora, hy
vọng các bạn sẽ thích.”
“… Bọn họ nghe không được.” Hạng
Phong nói.
“Tại sao?”
“Dù sao bọn họ cũng
nhất định nghe không được.” Lương Kiến Phi cũng nói.
“Các vị thính giả
trước radio, các bạn nói vì sao tôi sử dụng hai loại ngôn ngữ ngay cả ‘tiếng
Na’vi’ mà có người cũng không biết là gì để thảo luận chuyện này? Người vô tri
trên mặt luôn loé ra tia sáng đáng sợ nhất…”
“Bởi vì bọn họ cách
chúng ta rất xa -” cô định giải thích, nhưng lại nhìn thấy ngón tay của Hạng
Phong không kiên nhẫn gõ trên bàn.
“Vậy thì thế nào?”
Từ Ngạn Bằng khoanh tay, nhìn bọn họ ở hai bên, như là bất cứ lúc nào cũng
chuẩn bị phát ra nụ cười lạnh chứa đầy ý châm biến.
Hạng Phong ngừng
động tác gõ tay, vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Bởi vì hành tinh Pandora ở trong
thiên hà Alpha Centauri*, cách chúng ta 4,4 năm ánh sáng, mà tiết mục của chúng
ta…chỉ phát sóng trong hệ ngân hà.”
(*) Alpha Centauri là một hệ thống sao đôi
Alpha Centauri AB (α Cen AB) nằm ở phía bắc của chòm sao Bán Nhân Mã. Đối với
mắt trần nó xuất hiện như một ngôi sao duy nhất, với độ sáng biểu kiến như là
ngôi sao sáng thứ tư trên bầu trời đêm. Alpha Centauri AB cách Mặt Trời 1,34
parsec hay 4,37 năm ánh sáng.
“…”
Khi chấm dứt phát
sóng trực tiếp, Từ Ngạn Bằng u buồn ngồi trên ghế, giống như đang tự hỏi những
vấn đề quan trọng có quan hệ với cuộc sống. Kiến Phi cười vỗ lưng anh ta, rồi
đi ra ngoài.
“Có thể nói chuyện
với em không?” Thanh âm của Hạng Phong bỗng nhiên nổi lên ở phía sau cô, hơn
nữa, cô cảm thấy anh gần trong gang tấc.
“Ừm…” Cô còn muốn
nói gì đó, nhưng anh đã kéo cô vào một gian phòng nghỉ, không lớn, lại không có
một bóng người.
Anh đóng cửa lại rồi
xoay người nhìn cô, anh bắt đầu trầm mặc.
Giữa bọn họ hiếm khi
có loại trầm mặc gượng gạo này, nhưng càng lúng túng, lại càng không có ai phá
vỡ sự yên lặng.
Cuối cùng, vẫn là
Lương Kiến Phi nói trước: “Anh muốn… nói cái gì?”
Hạng Phong đút hai
tay vào túi quần, ngồi trên bàn trong phòng nghỉ, vẻ mặt trang nghiêm: “Không
có gì, anh chỉ muốn nói với em, anh không nói đùa…”
Cô biết anh nhắc tới
việc gì, nhưng anh nói rất chân thành, cô lại cảm thấy có một loại ngượng ngùng
mà trước đây chưa từng có - kỳ thật cô vẫn chưa chuẩn bị tốt - bất luận là từ
chối anh hay là chấp nhận anh.
“… Tôi biết.” Cô gật
đầu.
“…”
“Tôi không có nghi
ngờ điểm này,” cô giải thích, “Lần trước tôi nói như vậy, là bởi vì tôi có chút
không tin, không phải nghi ngờ anh… động cơ của anh.”
“…” Anh vẫn nhìn cô,
không nói một lời.
Anh có một loại sức
mạnh đến từ bên trong, mặc dù nhìn qua anh có sở trường dùng lời nói để đánh
bại người khác, nhưng Lương Kiến Phi lại cho rằng, Hạng Phong là một người có
nội tâm càng mạnh hơn.
“Tôi nhất định phải
cho anh một đáp án bây giờ sao?” Cô bắt đầu hơi rối loạn, sự trầm mặc này có
chứa tính chất xâm lược và áp bức khiến cô thấy áp lực gấp bội.
“Không, không phải…”
Giọng nói của anh bỗng nhiên dịu xuống, không giống vừa rồi như người gây sự,
“Anh không có ý này… Anh muốn nói, em không cần phải quyết định làm gì vào lúc
này.”
Cô cũng trầm mặc
trong thời gian dài mà nhìn anh, rốt cục hiểu được ý anh muốn tìm cô nói
chuyện, anh chỉ muốn nói với cô: ông đây hiện tại coi trọng cô, cho nên cần
thiết thông báo với cô một tiếng.
Cô xoa trán, xoay
người cười khổ đứng lên, đúng vậy, đây mới là Hạng Phong!
“Vậy… buổi tối có
rảnh không?”
“Không có.” Cô theo
bản năng từ chối.
“Em không có sở
trường nói dối.”
“…” Anh làm sao biết
được? Anh thậm chí chưa nhìn đến ánh mắt của cô…
Cô nghe được tiếng
vang của di động trên bàn ở phía sau, tiếp đó là thanh âm trầm thấp của anh:
“Cho dù nói thế nào… Anh hy vọng anh không khiến em cảm thấy sợ hãi…”
Khi nói lời này, anh
đã đứng ở phía sau cô, Kiến Phi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh
chạm vào bên tai của cô, một cảm giác mơ hồ…khiến cô cảm thấy sợ hãi. Nhưng
loại sợ hãi này lại tan biến ngay lập tức, bởi vì anh đến cạnh cửa, xoay nắm
cửa mở ra.
“Nếu có gì muốn nói
với anh thì hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào…”
Nói xong, anh đi ra
ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lương Kiến Phi ngẩng
đầu, thở phào nhẹ nhõm thật dài, cô phát hiện gần đây mình thường hay làm như
vậy, như là muốn đem phiền muộn trong lồng ngực tất cả đều giải quyết hết.
Nhưng việc này thật sự có ích sao? Rốt cuộc cô đang do dự, đang sợ hãi cái
gì...
Tối nay, cô ở nhà ăn
tối một mình, đồ ăn không có gì hơn ngoài mì ăn liền thêm trứng, vì để tâm tình
của mình tốt một chút, cô còn đặc biệt cho thêm xúc xích.
Cô nằm mơ, trong
mộng cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, màu sắc vô cùng tươi đẹp, có một khuôn
mặt mơ hồ của người đàn ông đi đến trước mặt cô, dắt tay cô, cô cố gắng muốn
thấy rõ khuôn mặt kia nhưng vô ích. Bọn họ đi lên núi, đi rất xa rất xa, đến
lúc lên tới đỉnh, một cái đầu trâu lén lút đến bên cạnh cô. Cô sợ hãi, cô sợ
con trâu sẽ hướng sang đây, bởi vì bản thân cô mặc quần áo màu đỏ, nhưng người
đàn ông này lại véo tay cô, không nói gì, sau đó biến mất.
Lúc này cô mới phát
hiện, trên cổ đầu trâu kia có cái dây thừng, nhưng không biết đầu khác của dây
thừng được buộc ở chỗ nào.

