Nhật ký AB - Ngoại truyện 02 phần 1

Người lang thang
trên nóc nhà (Tác giả: Hạng Phong)

(đây là truyện
trinh thám do Hạng Phong sáng tác được đăng lên tạp chí của công ty Kiến Phi)

1.

Nguyễn Sĩ Văn làm
sao cũng không biết được, xa cách ba năm, khi anh đến nhà Tư Nguyên lần nữa thì
nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng thế này:

Ngôi biệt thự kiểu
Tây Ban Nha màu trắng có đầy xe đậu ở cửa, xe cảnh sát, xe cứu thương, còn có
một số người không biết xuống xe ở chỗ nào. Đứng trước cửa là một cảnh sát mặc
đồng phục, có lẽ bởi vì thời tiết lạnh nên cái mũi lạnh cóng đến đỏ bừng. Từ
bên ngoài nhìn vào, có một số người cũng mặc đồng phục đi tới đi lui, nhìn
không rõ bọn họ đang làm cái gì. Mặc dù không phải ngày nghỉ nhưng hàng xóm
xung quanh xem náo nhiệt cũng chẳng ít, đa số là phụ nữ trung niên, vẻ mặt của
họ không biết là thương tiếc hay là phấn chấn, hoặc căn bản không phải vậy,
chẳng qua coi như là một hiện trường của chương trình truyền hình trực tiếp mà
đến xem.

Trong lòng anh đột
nhiên trầm xuống, có loại linh cảm vô cùng xấu.

Trong vội vàng, anh
chẳng quản có phù hợp quy định của xã khu hay không mà tuỳ tiện đậu xe ở bãi
đất trống, anh xuống xe rồi bước nhanh đến cửa biệt thự.

Người cảnh sát “canh
gác” kia ngăn cản anh, anh nói với đối phương mình là thân thích của chủ nhà
này, đối phương vẫn không chịu buông thả, mãi cho đến khi người nào đó ở trong
sân lớn tiếng gọi anh “Nguyễn tiên sinh”, anh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy, là
bà Trần, bà làm việc tại nhà Tư Nguyên đã 7, 8 năm, coi như quen biết anh.

“Cậu ấy là em họ của
tiên sinh chúng tôi.” Bà Trần nói với cảnh sát. So với ba năm trước, bà vẫn
không có gì thay đổi, chỉ là béo lên, lúc nói chuyện vẫn mang theo giọng địa
phương Tô Châu dày đặc, nhưng lúc này nghe ra lại mang vài phần khóc nức nở.

“Làm sao vậy?” Thực
ra Sĩ Văn cũng chẳng để ý có thể đi vào hay không, mà là muốn biết đã xảy ra
chuyện gì.

“Tiên sinh… tiên
sinh…” Bà Trần run rẩy nói, “Đã chết.”

“Cái gì?!” Anh quá
sợ hãi, há hốc mồm, trong đầu trống rỗng.

“Cậu ấy ngã trong
phòng sách, đều là máu…” Nói tới đây, bà Trần rốt cuộc ức chế không được mà
“Oa” một tiếng khóc ra.

Sĩ Văn kinh ngạc
đứng ở cửa, cảnh sát đứng gác bây giờ dường như định thả anh đi vào, nhưng anh
cảm thấy mình không thể bước ra một bước. Tuy nhiên anh bắt buộc chính mình, di
chuyển bước chân đi vào.

Trong sân có một số
cây bìm bìm, gần như giống với ba năm trước đây. Nhưng chỗ trống ban đầu hiện
tại có rất nhiều bụi cây thấp bé mọc thẳng. Cửa chính của lầu một hiện giờ được
mở rộng, liếc mắt nhìn lại, anh suýt nữa cho rằng đây không phải là nhà của Tư
Nguyên, mà là của người khác!

Một người đàn ông
thấp bé không biết từ nơi nào đi ra, anh ta nhìn khoảng 40 tuổi, có lẽ gần bằng
tuổi Tư Nguyên, anh ta không mặc đồng phục, nhưng trực giác của Sĩ Văn cho rằng
anh ta là cảnh sát.

“Vị này chính là?”
Thanh âm của người đàn ông rất nhỏ nhẹ, lịch sự một cách khác thường.

“Là em trai của Nguyễn tiên sinh.” Bà Trần vẫn khóc nức nở mà nói.

“Xin chào, tôi là cảnh sát phụ trách điều tra hiện trường, tôi họ Hoàng.”

Sĩ Văn nhìn anh ta, nghĩ thầm: quả nhiên…

“Hai người là anh em ruột?”

Anh lắc đầu: “Tôi là em họ của anh ấy.”

Không đợi cảnh sát Hoàng tiếp tục hỏi, anh liền vội vàng hỏi: “Xảy ra
chuyện gì? Nguyễn Tư Nguyên…”

Anh làm sao cũng không thể nói ra chữ “chết”, giống như chỉ cần nói ra chữ
này, Tư Nguyên liền thật sự đã chết.

Cảnh sát Hoàng đang muốn nói gì đó thì có hai người nâng cáng cứu thương đi
xuống, cáng kia được che bởi vải trắng, không nhìn được cái gì, nhưng trực giác
của Sĩ Văn quả quyết đây chính là Tư Nguyên, vì thế anh ngơ ngẩn nhìn theo,
không biết nên làm gì mới tốt. Nếu nói vừa rồi anh còn hy vọng bà Trần đã lầm,
như vậy vào lúc này, anh chỉ cảm thấy đáy lòng mình ớn lạnh.

“Bảo bọn họ chạy xe vào,” cảnh sát Hoàng nói, “Cái mông quay vào bên trong,
đừng cho người bên ngoài nhìn thấy.”

Sĩ Văn tốn rất nhiều tinh thần mới hiểu được anh ta nói “cái mông” là “phần
đuôi xe”, mà không phải của Tư Nguyên…

Cảnh sát Hoàng quay lại hỏi: “Cha mẹ của Nguyễn Tư Nguyên đâu?”

“… Đều đã qua đời.”

“À…” Cảnh sát trầm ngâm một lát, “Vậy mời anh vào phòng khách trước ngồi
chờ một chút được không, chị dâu của anh ở đó… còn có những người khác. Có một
số việc phải hỏi các người, nếu cần thiết thì phải lập biên bản.”

Sĩ Văn gật đầu. Chờ cảnh sát Hoàng bỏ đi, bà Trần mới đẩy anh nói: “Tôi dẫn
cậu đi, Nguyễn tiên sinh.”

Anh di chuyển bước chân lần nữa, vừa rồi hình ảnh tấm vải đậy cái cáng luôn
ở trong đầu anh không thể gạt bỏ, anh có chút hối hận, lúc nãy nên nhìn dáng vẻ
của Tư Nguyên. Nhưng nếu cái cáng này xuất hiện trước mặt anh lần nữa, có lẽ
anh cũng không thật sự đưa tay mở ra.

Trang trí ở trong nhà Nguyễn Tư Nguyên là hoàn toàn theo kiểu dáng phương
Tây, đơn giản lại không kém trang trọng, rất giống với tính cách của chủ nhân.
Sĩ Văn theo bà Trần đi đến phòng khách, lúc này mới nhớ tới người phụ nữ anh
nên gọi là “chị dâu” - Chung Tình.

Nguyễn Sĩ Văn và Chung Tình quen biết là chuyện thời đại học, nhưng hai
người vẫn không quen thuộc, hầu như chưa nói qua mấy câu, anh chỉ biết cô là
đàn em cùng khoa với anh, sau đó cùng anh tham gia đoàn thể xã hội, là đoàn thể
nào anh đã không còn nhớ, đại khái là học khiêu vũ gì đó, dù sao vào lúc đại
học có rất nhiều người nhàm chán, số người trong đoàn thể xã hội có phần đông
đúc.

Nguyễn Sĩ Văn có ấn tượng lần đầu với Chung Tình là bởi vì một người bạn
đại học của anh, tên là Kỳ Viêm Bân. Năm ấy khi tổ chức hội chào đón sinh viên
mới, Kỳ Viêm Bân nói với anh: “Cậu xem, cô bé kia.”

Anh theo phương hướng của anh ta mà nhìn qua thì trông thấy Chung Tình. Cô
mặc bộ váy liền màu trắng, mái tóc đen buộc đuôi ngựa ở phía sau, đôi mắt trong
sáng và đơn thuần, cô đang đi từng bước hướng về phía bọn họ.

“Tôi muốn mời cô ấy khiêu vũ, cậu đoán xem cô ấy có đồng ý không?” Kỳ Viêm
Bân nói.

“Có khả năng.” Sĩ Văn đáp lại dùng nụ cười cổ vũ.

Vì thế Kỳ Viêm Bân đi tới, cô thật sự đồng ý, sau đó bọn họ thành một đôi.

Trong ấn tượng của Sĩ Văn, Chung Tình có vẻ là một người phụ nữ rất hoàn
mỹ, cô có vóc dáng cao gầy, là người Vận Thành, nhưng Nguyễn Tư Nguyên cũng rất
cao lớn, cho nên khi hai người đứng chung một chỗ thì chiều cao vừa vặn. Làn da
của cô rất trắng, ngũ quan trên mặt rất tinh xảo, cô có một đôi mắt to, đường
nét của khoé mắt rất sâu, có điểm giống con lai. Về phần xinh đẹp hay không,
chỉ có thể nói mỗi người một ý, dù sao anh vẫn cảm thấy trong trường đại học
còn nhiều, rất nhiều nữ sinh đẹp hơn cô, cô nhiều lắm cũng coi như là thanh tú
mà thôi. Nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chính là, lúc nói chuyện cô
thường mỉm cười nhìn người khác, trong mắt là tia sáng trí tuệ. Thật ra cô nhỏ
hơn Sĩ Văn một, hai tuổi, nhưng anh không hề cảm thấy ở phương diện kiến thức
hoặc ăn nói cô có chỗ nào kém hơn mình, thậm chí cô có thể trao đổi rất tốt với
Tư Nguyên lớn hơn cô bảy, tám tuổi. Tự cô điều hành một phòng làm việc, nghe
nói thu nhập không tệ, nhận được lời khen ngợi của giới trong ngành. Về phương
diện đối nhân xử thế, cô luôn cư xử rất ân cần, nhất là họ hàng trong nhà đánh
giá cô khá cao, ông nội khi còn sống cũng rất hài lòng đứa cháu dâu này.

Nhưng mỗi khi tiếp xúc với cặp mắt mang theo nụ cười kia, trong lòng Sĩ Văn
không khỏi sinh ra một loại nghi ngờ: người phụ nữ này thật sự hoàn mỹ như vậy
sao?

Anh bước vào phòng khách, ánh mắt nhìn thấy cô trước tiên.

Cô có một sức hấp dẫn khiến người ta không thể nói rõ, hiển nhiên đã ba
mươi rồi nhưng vẻ mặt lúc sợ hãi vẫn còn giống như thiếu nữ mười tám, tuy nhiên
so với thiếu nữ thì kiên định hơn một chút. Giống như vào lúc này, tại phòng
khách lớn như thế, cô ngồi trên sô pha, sống lưng vô lực tựa vào lưng ghế, ánh
mắt đờ đẫn, hơi khẽ chau mày, có lẽ cô đang suy nghĩ gì đó, hoặc là không nghĩ
gì… Vẻ mặt của cô chính là vậy, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ muốn
đi đến an ủi cô.

Sĩ Văn ý thức được, người phụ nữ ngồi đối diện anh cùng với người anh trông
thấy lần đầu vào mười mấy năm trước đã không còn giống nữa rồi.

Chung Tình có lẽ chú ý đến anh, cô vội vàng đứng dậy, gật đầu một cách nặng
nề. Lúc này anh mới phát hiện, xem ra trên khuôn mặt không có chút trang điểm
của cô lộ ra những vệt nước mắt. Đúng vậy à, chồng vừa mới xảy ra chuyện như
vậy, chắc là cũng muốn khóc…

“Chú vừa trở về ngày hôm qua sao?” Hơi thở của cô rất yếu ớt, nhưng vẫn
không quên ân cần hỏi han khách trước tiên.

“Ừm.” Anh gật đầu, rất muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn
thấy khuôn mặt kia anh lại hỏi không ra miệng.

“Anh ấy vốn rất mong đợi hôm nay chú có thể đến, không ngờ…” Cô bỗng nhiên
nghẹn ngào nói không được nữa, quay đầu, che miệng, có lẽ không muốn để mình khóc
nức nở nghẹn ngào.

“Anh ấy” trong miệng của cô, chính là Tư Nguyên…

Sĩ Văn chần chờ vài giây, rồi vẫn vươn tay vỗ nhẹ vai cô tỏ vẻ an ủi, sau
đó anh im lặng ngồi vào một bên khác trên sô pha trong phòng khác. Mục đích làm
như thế chính là không muốn khó xử mà đứng ở đó nhìn cô khóc.

Điều khiến anh cảm thấy bất ngờ chính là, trong phòng khách còn có vài
người xa lạ, cũng giống anh, vẻ mặt của họ đều bất an. Anh nhớ tới câu vừa rồi
của cảnh sát Hoàng “Còn có những người khác”, lúc ấy anh chỉ cảm thấy những lời
này có chỗ nào không đúng, bây giờ rốt cục hiểu được nghi ngờ của mình: những
người này là ai? Bọn họ có quan hệ gì với Tư Nguyên?

Ngồi ở một sô pha khác là một người đàn ông trung niên có vẻ hơi lớn tuổi
hơn Tư Nguyên, trên đầu đã có dấu hiện rụng tóc, ông ta mặc một bộ âu phục màu
đen, đeo kính mắt kiểu cũ, trông giống như nhân viên văn phòng mẫu mực. Ông ta
tiếp xúc với ánh mắt của Sĩ Văn, lập tức lịch sự mà gật đầu, lộ ra nụ cười thân
thiện với anh, nhưng nụ cười loại này như là tận lực khống chế, ngay cả góc độ
của khoé miệng mở ra đều cười theo một cách tính toán chuẩn xác.

Ngồi đối diện người đàn ông trung niên ở ghế đơn màu đen là một anh chàng
hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc áo sơ mi cotton, bộ đồ thoải mái cùng quần jean,
nhưng làm cho người ta có loại cảm giác tinh tế. Bộ dạng của anh ta rất anh
tuấn, Sĩ Văn không khỏi cảm thấy, anh ta đúng là loại công tử khi đọc sách mang
theo khí chất trầm lắng u buồn rất được mọi người yêu thích. Anh ta ngẫu nhiên
tiếp xúc vài lần với ánh mắt của Sĩ Văn rồi âm thầm đánh giá, sau đó anh ta
nhanh chóng xoay đầu đi, làm bộ như không nhận thấy điều gì.

Có một cô gái đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn qua rất trẻ, có lẽ chưa
đến hai mươi tuổi. Hai tay cô ta đút vào túi, lông mày nhíu chặt, thấy Sĩ
Văn đang nhìn mình, cô ta cũng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó
quay đầu đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng qua chỉ một cái nhìn này, Sĩ
Văn phát hiện hốc mắt của cô ta rất đỏ. Hơn nữa… vị trí của cô ta và Chung Tình
hoàn toàn ở hai góc xa nhất trong phòng khách.

Bà Trần thì lại nóng lòng bước đến bên cạnh Chung Tình, thường thường thấp
giọng hỏi cô gì đó, nhưng mỗi lần Chung Tình đều nhẹ nhàng gật đầu, không nói
một lời.

Ngồi trầm mặc khoảng 10 phút, Sĩ Văn rốt cục nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Tư Nguyên là… Sao lại thế này?”

Anh biết đây không phải là một vụ bình thường, nếu đột nhiên phát bệnh thì
cảnh sát tuyệt đối không đến. Nhưng Chung Tình vẫn che miệng, không nói gì cả -
như là không nói ra lời.

Bà Trần ở một bên chậm rãi mở miệng: “Chiều nay, sau khi tôi đến đây, lúc
đầu tưởng rằng không có ai trong nhà nên tôi quét dọn dưới lầu, sau đó thì phu
nhân trở về, sau đó phu nhân nói tiên sinh không thể ra ngoài, cho nên liền lên
lầu nhìn xem, kết quả… Kết quả trông thấy tiên sinh ngã trong phòng sách…”

“Ngã trong phòng
sách?”

“Vâng… Nằm sấp ở đó,
không nhúc nhích, trên đầu đều là máu… rất dễ sợ.”

Chung Tình nghe đến
đó thì khẽ hừ một tiếng, Sĩ Văn phát hiện cô đã rơi lệ đầy mặt, có lẽ lời nói
vừa rồi của bà Trần khiến cô lại gợi lên hồi ức đau khổ. Dù sao người kia cũng
là chồng cô, mà đối với bà Trần chỉ là một thi thể đáng sợ mà thôi.

Sĩ Văn không nghĩ ra
điều gì để an ủi, cũng không dự định đi qua an ủi cô. Anh vẫn còn lâm vào trong
trầm tư, bởi vì đối với anh đây thật là một chuyện khó có thể chấp nhận. Một
lúc sau, cảnh sát Hoàng thấp người vừa nãy đến gọi bọn họ, nói là cùng đi sở
cảnh sát lập biên bản.

Lúc ra khỏi biệt
thự, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hoàng hôn hiện ra, bầu trời đỏ sậm giống như
đoán trước điềm xấu. Cứ như thế trong nháy mắt, trong đầu anh ngoại trừ bộ dáng
mỉm cười của Tư Nguyên thì không còn cái khác.

2.

Đồng hồ trên tường
biểu thị hiện tại đã tám giờ, Nguyễn Sĩ Văn ngồi xơ xác đã hai giờ ở hành lang
bên ngoài văn phòng sở cảnh sát, cùng anh ngồi một chỗ còn có Chung Tình, bà
Trần và những người xa lạ anh nhìn thấy trong phòng khách lúc chiều. Người đàn
ông trung niên hình như rất quen thuộc với Chung Tình, ông ta vừa bày tỏ sự an
ủi đau xót, vừa ân cần hỏi cô có muốn ăn chút gì hay không. Chung Tình vẫn lắc
đầu, thần sắc cô đơn.

Bọn họ thay phiên
nhau được gọi vào văn phòng ở cuối hành lang, lúc tám giờ mười phút, rốt cuộc
Sĩ Văn được dẫn vào, bên trong có hai cái bàn, ngồi phía sau cái bàn gần cửa sổ
là một người đàn ông, chính là vị cảnh sát Hoàng vào lúc chiều, anh ta nhìn
thấy anh tiến vào thì lịch sự gật đầu, bộ dáng không cười cũng không thờ ơ.

“Xin chào, mời
ngồi.” Người cảnh sát ra hiệu anh ngồi xuống cái ghế phía trước bàn.

Anh làm theo, đó là
một chiếc ghế da màu đen, anh ngồi trên đó, trong nháy mắt thậm chí có thể cảm
nhận nhiệt độ cơ thể của người ngồi trước đó. Chiếc ghế có thể xoay tròn, anh
không thích lắm, giống như luôn cảm thấy mình không có trọng tâm. Anh biết thời
gian thẩm vấn sẽ không ngắn, vì thế anh bắt chéo chân, cố gắng để cho mình ngồi
thoải mái.

“Tên họ?” Người cảnh
sát nói với giọng điệu giải quyết việc chung.

“Nguyễn Sĩ Văn.”

“Tuổi?”

“Ba mươi ba.”

“Cùng Nguyễn Tư
Nguyên là?”

“Anh ấy là anh họ
của tôi.” Buổi chiều không phải đã nói qua rồi sao.

Cảnh sát Hoàng cúi
đầu nhìn tờ giấy nhớ gì đó: “Là ‘Sĩ’ của ‘binh lính’ sao?”

“‘Sĩ’ của ‘con đường
làm quan’.” Anh sửa lại.

“‘Văn’ của ‘văn
chương’?”

Anh gật đầu.

Cảnh sát Hoàng nhìn
thấy cái tên mình vừa viết xuống, bỗng nhiên muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn
xuống.

“Vậy, chiều nay anh
vốn có hẹn đến gặp Nguyễn Tư Nguyên?”

“Phải.”

“Mấy giờ?”

“Chỉ là hẹn buổi
chiều, không hẹn thời gian cụ thể, tôi vốn muốn đến chiều nay.”

Cảnh sát Hoàng gật
đầu: “Trong máy trả lời chúng tôi nghe được lời anh nhắn lại, nói chiều nay có
thể không đến. Vậy cuối cùng tại sao lại đến?”

“Bởi vì tôi nhớ tới
có đồ vật cần đưa cho anh ấy.”

“Vật gì?”

“Vịt quay do mẹ tôi
làm, không đưa đến thì sẽ hư.”

Cảnh sát Hoàng dường
như có chút kinh ngạc, không biết là bởi vì anh mang vịt quay làm quà biếu hay
là bởi vì mẹ anh đích thân làm vịt quay.

“Bình thường anh vẫn
qua lại với Nguyễn Tư Nguyên sao?”

“Trước khi tôi xuất
ngoại, đúng vậy.”

“Anh xuất ngoại?”
Cảnh sát Hoàng ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Sĩ Văn gật đầu: “Ba
năm trước, tôi di dân sang Canada. Vừa trở về ngày hôm qua.”

“Trở về nghỉ phép?”

“Vâng.”

“Anh làm gì?”

“Nghề tự do.”

“Đó là gì?” Người
cảnh sát kéo khoé miệng, giống như đối với vấn đề không có đáp án xác định thì
phải bới ra góc rễ để hỏi.

“Nhà văn.” Anh đành
phải nói.

“A!” Cảnh sát Hoàng
nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau mới nói, “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, anh là
‘Nguyễn Sĩ Văn’ kia sao?”

Anh bình tĩnh gật
đầu.

Cảnh sát Hoàng mở to
hai mắt, kinh ngạc nói: “Hoá ra anh và Nguyễn Tư Nguyên là anh em họ, hai người
đều là nhà văn rất nổi tiếng nha! Anh viết tiểu thuyết trinh thám, còn anh ta
viết xã hội hiện thực.”

“…” Suy nghĩ của Sĩ
Văn tê liệt, cho dù đối với những người hâm mộ của mình anh thường hay biểu
hiện vô cùng nhiệt tình, nhưng hiện nay anh không có tâm tình làm dù chỉ một
câu có lệ.

“Hôm nay anh vốn dự
định đi tìm Nguyễn Tư Nguyên?”

“Ba năm không gặp,
trở về đương nhiên phải gặp.”

“Quan hệ của hai
người rất tốt?”

“Vâng. Trong gia
đình bên nội, chúng tôi cùng một thế hệ, tôi và anh ấy là hai người con trai.”

“À…” Cảnh sát Hoàng
gật đầu, như vậy có thể hiểu tình cảm của bọn họ.

“Anh đến nhà anh ta
mấy giờ?” Cảnh sát lại hỏi.

Sĩ Văn nâng đồng hồ
đeo tay lên nhìn: “Bốn giờ rưỡi thì phải.”

“Vậy trước đó anh
làm gì?”

“Máy bay đến Thượng
Hải vào sáng sớm hôm nay, tôi về nhà liền lập tức ngủ, thẳng cho đến chiều mới
thức dậy.”

“Vậy quan hệ giữa
anh và anh họ vẫn rất tốt, anh trở về gặp anh ta đầu tiên.”

Anh trầm mặc không
muốn nói một câu, chuyện của Tư Nguyên có đả kích rất lớn đối với anh, người
còn nói chuyện qua điện thoại với anh ngày hôm qua, hôm nay đã… mất.

Anh bỗng nhiên có
một loại khổ sở nói không nên lời, thầm nghĩ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

“Đáng tiếc quá,
không thể gặp mặt lần cuối cùng.”

Cảnh sát Hoàng hình
như là thuận miệng nói, nhưng lời này nghe vào trong tai Sĩ Văn lại cảm thấy vô
cùng tàn nhẫn.

Có lẽ trông thấy sắc
mặt của anh thay đổi, người cảnh sát vội vàng nói: “À, thực xin lỗi, tôi không
có ý khác.”

“…”

“Anh có biết vợ của
anh họ anh không?”

Anh ngẩng đầu, nói:
“Là tôi giới thiệu cho anh ấy.”

“Hả?”

“Chung Tình là do
tôi giới thiệu cho Tư Nguyên.”

Cảnh sát Hoàng nhìn
anh: “Như vậy chính là quen biết rất lâu?”

Sĩ Văn lại lắc đầu:
“Tôi và cô ấy không thân lắm, cô ấy là bạn của một người bạn.”

“Anh cố ý để bọn họ
quen nhau?”

Anh nhìn ngoài cửa
sổ, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, rồi nói: “Cũng không phải… Mấy năm trước,
Chung Tình mở hội tác phẩm, bạn học của tôi cho tôi hai vé, tôi đã dẫn Tư
Nguyên theo, sau đó bọn họ quen biết.”

“Có thể mạo muội hỏi
một chút bạn học của anh là nam hay nữ?”

“… Là nữ.”

“À…” Bộ dạng của
cảnh sát Hoàng bừng tỉnh hiểu ra, chẳng qua ánh mắt rất trống rỗng, như là đơn
thuần bởi vì hình thức của thủ tục mới hỏi thêm một câu, “Chung Tình làm gì
nhỉ? Thiết kế đồ án?”

“Chính là thiết kế
các loại hoa văn, có thể in lên mặt trên của đủ loại vải vóc.”

“Vậy cũng có thể mở
hội tác phẩm?” Có lẽ đối với vị cảnh sát này rất khó hiểu.

Anh gật đầu: “Cô ấy
rất nổi tiếng trong ngành.”

“Thế thì,” vị cảnh
sát lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú, giống như câu kế tiếp mới là câu cuối cùng anh
ta muốn hỏi, “Tình cảm của vợ chồng bọn họ như thế nào?”

Anh lắc đầu nói:
“Tôi không rõ ràng lắm. Ba năm trước khi bọn họ kết hôn thì tôi đã xuất ngoại.”

“Bọn họ kết hôn ba
năm, vì sao không muốn có con?”

Anh vẫn lắc đầu.

“Người anh họ của
anh không trao đổi với anh về cuộc sống hôn nhân của anh ta sao? Vợ của anh ta
chính là do anh giới thiệu mà.”

“Chúng tôi…” Anh
dừng một chút, “Sau khi tôi xuất ngoại thì hiếm khi liên lạc.”

“À…” Cảnh sát Hoàng
dường như đăm chiêu nhìn anh, cuối cùng quyết định không truy hỏi vấn đề này
nữa, “Mọi người hình như đánh giá cô ấy rất cao, họ hàng của các người thì sao?
Trong họ hàng có phải cũng rất xem trọng hai người bọn họ?”

Anh gật đầu.

Cảnh sát Hoàng vẫn
nhìn anh chăm chú, như là thấy được gì đó, ánh mắt sắc bén khác thường: “Vậy
còn anh thì sao, anh cũng cho rằng cô ấy là một người tốt à, cũng giống như
người khác rất xem trọng hai người bọn họ?”

Trong phòng bỗng
nhiên trở nên im lặng, Nguyễn Sĩ Văn trầm lặng trong chốc lát, rồi dùng giọng
điệu nghiêm túc nói:

“Trên thực tế, hoàn
toàn tương phản.”

Báo cáo nội dung xấu