Nếu không là tình yêu - Mở đầu
Lời nhắn gửi yêu
thương
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong chớp mắt, những cuốn tiểu
thuyết đã đi cùng tôi bảy năm ròng. Trong bảy năm qua, tôi trải qua cuộc sống
đơn điệu nhất. Hằng ngày, ngoài làm việc trong phòng thí nghiệm, tôi chỉ làm bạn
với máy tính, viết những câu chuyện phong phú, đa dạng về người khác. Nhưng tôi
vẫn rất hạnh phúc, bởi đoạn đường này có rất nhiều độc giả đáng yêu sánh bước
cùng tôi, cùng thưởng thức các nhân vật có tính cách hoàn toàn khác biệt nhưng
giống nhau ở điểm dám yêu, dám hận.
Họ là Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong, những người đàn ông sống
trong tăm tối nhưng luôn khao khát ánh mặt trời;
Là Giáo sư Dương ấm áp như ngày xuân;
Là Tham mưu Diệp nóng bỏng như mùa hè;
Là Trác Nhị thiếu đẹp đẽ như trời thu;
Là Cảnh Tổng lãnh đạm như mùa đông.
…
Nhiều lúc tôi có ảo giác, họ đều thật sự tồn tại, thật sự sống
trong giấc mộng của chúng ta. Chính tình yêu của chúng ta dành cho họ đã khiến
họ trở nên sống động và đáng yêu.
Tôi xin chân thành cảm ơn độc giả, những người luôn ở bên
tôi, khích lệ tôi đi hết chặng đường vừa qua, đặc biệt là các bạn độc giả Việt
Nam dễ thương. Nhờ sự ủng hộ của các bạn, tôi mới có ngày hôm nay, mới có thể tạo
ra nhiều nhân vật không hoàn hảo nhưng đáng để chúng ta yêu như vậy.
Cuối cùng, tôi xin chúc các bạn độc giả có thể tìm thấy một
nửa dù không hoàn hảo nhưng xứng đáng để các bạn yêu thương trọn đời, trọn kiếp!
Diệp Lạc Vô Tâm
Mở đầu
Khi kết hôn sau hai mươi năm chờ đợi, liệu anh có phân biệt
rõ bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu?
Khi hai cơ thể hòa vào làm một, liệu anh có phân biệt rõ bao
nhiêu là dục vọng, bao nhiêu là nghĩa vụ?
Lúc gặp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ bao
nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực?
Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói: “Anh yêu
em, từ rất lâu rồi...”, em mới biết, người động lòng không chỉ có mình em.
Một ngày đầu đông trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, hiu quạnh
khiến buổi sáng sớm trở nên u ám. Tôi cầm chiếc ô trong suốt đi tới tòa kiến
trúc bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa rơi xuống mặt tôi. Hạt mưa lạnh
buốt, giống trái tim người đó.
Tôi mãi mãi không thể hiểu, trái tim của người đó được làm bằng
gì mà có thể cứng rắn, băng giá đến vậy, khiến tôi không thể đoạt được, cũng
không có cách nào từ bỏ...
Đi đến trước cánh cửa kính, tôi gập ô lại, thu cả nỗi muộn
phiền bị khuấy động bởi thời tiết, đi vào nơi bán đấu giá bật điều hòa ấm áp.
Buổi bán đấu giá đã bắt đầu, hội trường gần như không còn chỗ trống. Tôi chọn vị
trí ở hàng ghế gần cuối hội trường, sát cửa sổ. Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tề
Lâm đã đi xuống, mặt dày đuổi thẳng cổ anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi, ngồi thế
vào đó.
“Anh tưởng em sẽ không đến.” Anh nheo đôi mắt đào hoa, ghé
sát tai tôi.
“Núi đất đỏ là tâm huyết nửa đời của ba em, em không giữ nổi,
ít nhất cũng nên biết nó sẽ rơi vào tay ai.” Tôi nhích người, nới rộng khoảng
cách với anh. Vừa nói tôi vừa đưa mắt qua một lượt những gương mặt của đám người
giàu có ngồi trong hội trường. Biểu hiện của bọn họ không giống nhau. Một số
không che giấu sự thèm khát, nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của nhân viên đấu
giá như ông chủ Lâm, một nhân vật phất lên nhờ khai thác khoáng sản. Cũng có
người chỉ thuần túy đến xem trò vui như Tề Lâm ngồi cạnh tôi. Còn có người hoàn
toàn không có khả năng cạnh tranh, chỉ mở to mắt chứng kiến núi đất đỏ bị bán đấu
giá để trả nợ như tôi. Trong số đó, không có gương mặt tôi muốn gặp nhất nên
tôi không biết biểu hiện của anh như thế nào.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Giá tiền ngày một tăng cao. Khi ông chủ Lâm đưa ra con số
hai trăm ba mươi triệu, hội trường đang ồn ào, náo nhiệt bỗng nhiên im bặt. Một
số người không đủ tài lực đành bỏ cuộc. Số khác lại lo lắng đĩa thức ăn ngon
lành đã bị Cảnh gia xơi gần hết, chỉ còn lại vài khúc xương không xứng với số
tiền bỏ ra nên quyết định rút lui. Khi cuộc đấu giá đạt đến con số hai trăm bốn
mươi triệu, mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau. Ông chủ Lâm vẻ đầy đắc ý, một
đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi trán đẫm mồ hôi, động tác giơ thẻ bài ngày càng do
dự.
Tất cả đã ngã ngũ, tôi chống tay vào thành ghế đứng dậy,
không buồn xem kết quả.
“Em không xem nữa à? Chưa đến lúc cao trào mà.” Tề Lâm quay
sang nhìn tôi, nụ cười ôn hòa như ngọc của anh lúc này trông thật đáng ghét.
“Anh cứ từ từ thưởng thức đi, em còn bận việc.”
Mặc chiếc áo khoác ướt lạnh, tôi đi về phía cửa chính. Đột
nhiên, tầm nhìn của tôi bị che khuất trong giây lát, hình như có ai đó chắn trước
mặt tôi. Tội vội ngẩng đầu nhưng không kịp nhìn rõ gương mặt người đó. Một hình
bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ đi lướt qua tôi, để lại chút không khí băng giá của
mùa đông Washington...
Không một lời chào hỏi khách sáo, thậm chí chẳng thèm nhìn
tôi, Cảnh Mạc Vũ cứ thế đi qua. Bóng lưng của anh vẫn xa cách như ngày nào. Dù
anh ở ngay trước mắt tôi, cũng chỉ giống ảo ảnh trong sa mạc hoang vắng.
Tôi gượng cười. Lúc này tôi còn chờ mong anh nói với tôi điều
gì đây? Lẽ nào chúng tôi cùng ngồi ôn lại chuyện cũ, kể chuyện gia đình, bày tỏ
tình anh em thân thiết?
Cảnh Mạc Vũ đi thẳng đến chiếc ghế tôi vừa rời đi rồi ngồi
xuống, tựa vào thành ghế, bộ dạng thảnh thơi, nhàn nhã.
“Ồ! Anh về rồi à?” Tề Lâm vui vẻ nhướng mày. Anh nói chuyện
với Cảnh Mạc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi. “Anh cũng đến đây xem trò
vui sao? Hay định thò một chân vào?”
“Tôi không có sở thích như Tề thiếu...” Cảnh Mạc Vũ nhếch
mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi ít nhiều. “Tôi không tranh thì thôi! Nếu
tranh, tôi không chỉ thò một chân.”
Tề Lâm nhận ra hàm ý trong câu nói của anh, cười khan hai tiếng,
không nói gì nữa.
Tôi đứng bất động, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi hình
bóng anh phản chiếu trên cửa kính. Do không khí lạnh, cửa kính mờ hơi nước, tôi
không thể nhìn thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng của anh, cũng không nhìn thấy
ánh mắt sắc sảo của anh, nhưng tôi có thể cảm nhận sự cô độc, kiêu ngạo và mạnh
mẽ toát ra từ người anh càng sâu đậm theo năm tháng.
Là anh, Cảnh Mạc Vũ, anh đã trở về.
Nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn do
dự không biết có nên giơ thẻ bài liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, đi đến giao
thẻ bài cho anh.
Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong
tay.
Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn: “Hai trăm năm mươi
triệu! Số hai mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi triệu, còn ai...”
“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ từ tốn mở miệng, giọng anh lạnh lẽo
như hàn ngọc[1] dưới lòng đất. “Tôi ra giá ba trăm triệu.”
[1] Hàn ngọc: tên một
loại ngọc.
Cả hội trường đột nhiên tĩnh lặng. Ông chủ Lâm kinh ngạc đứng
dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cảnh Mạc Vũ nhìn lại ông ta, khóe
miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Ông chủ Lâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối
cùng bỏ thẻ bài trong tay. Cả hội trường không một ai nhúc nhích, cho đến khi
tiếng búa báo hiệu cuộc đấu giá ngã ngũ vang lên.
Tôi túm chặt vạt áo khoác cũng không thể che giấu thân hình
đang run rẩy. Tôi quay người đi ra cửa, nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ
rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài như nước mắt.
Tôi đi qua cánh cửa tự động ra khỏi tòa nhà, nước mưa lẫn
hoa tuyết đầu mùa tạt vào da tôi. Tôi không hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy những chấm
trắng óng ánh trước mắt giống hoa tuyết bám trên lông mày và lông mi của anh
mùa đông năm đó...
Ông chủ Lâm đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là nhị thiếu
gia của nhà họ Lâm miệng còn hôi sữa: “Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao
hơn, chỉ ba trăm triệu thì anh ta lời quá!”
“Con hiểu gì chứ?” Ông chủ Lâm kéo cổ áo jacket. “Cảnh Mạc
Vũ đã tới đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để mỏ khoáng sản của nhà họ Cảnh rơi
vào tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá mua của
cậu ta. Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt mà còn đắc tội với
cậu ta. Chi bằng lần này nhường cho cậu ta, tương lai còn không ít cơ hội kiếm
tiền...”
“Cảnh Mạc Vũ là người thế nào mà ba có vẻ kiêng dè anh ta
như vậy?”
“Nói tóm lại, cậu ta là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy
nhớ mặt Cảnh Mạc Vũ, sau này nếu có gặp thì phải khách sáo một chút...” Tình cờ
nhìn thấy tôi, ông chủ Lâm lập tức ngậm miệng, gật đầu, mỉm cười lịch sự với
tôi. “Cảnh tiểu thư, cô đang đợi ai à?”
Tôi mỉm cười, không trả lời ông ta.
Ông ta cũng không nói gì thêm, lập tức lên chiếc xe sang trọng.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhị thiếu gia họ Lâm lải nhải: “Ba, cô ta chẳng phải là
Cảnh An Ngôn sao? Mấy hôm trước con gặp cô ta đi cùng Bill tại một party...”
Mãi không thấy tôi lên xe, chú Tài lái xe liền cầm ô chạy ra
đón. Chiếc ô đen ngăn hoa tuyết trắng ở trên đầu. “Tiểu thư, tôi vừa nhìn thấy...”
Tôi xua tay ra hiệu chú đừng nói tiếp. “Núi đất đỏ vốn là
tài sản ba cháu định để lại cho anh ấy. Bây giờ anh ấy bỏ tiền ra mua, không cần
cháu bận tâm lo lắng cũng là một việc tốt.”
Chú Tài không nói gì nữa, nhìn về phía cánh cửa tự động, vẻ
mặt chú đột nhiên cứng đờ. Tôi dõi theo ánh mắt chú, quả nhiên chạm phải đôi đồng
tử sâu không thấy đáy của Cảnh Mạc Vũ.
Tôi và anh chỉ cách nhau một bước chân nhưng mưa tuyết trắng
xóa rơi xuống giữa chúng tôi, làm chúng tôi cảm thấy như nghìn trùng xa cách.
Ánh mắt giao nhau chỉ một giây nhưng có cảm giác lâu hơn bảy trăm hai mươi tư
ngày. Tôi nắm chặt vạt áo khoác, mũi bị lạnh đến mức không còn cảm giác, hơi thở
cũng trở nên khó khăn. Tôi cố gắng hít sâu hai hơi nhưng cuối cùng vẫn không thể
thốt ra câu: “Anh có khỏe không?”
Cảnh Mạc Vũ thu lại ánh mắt, sải những bước dài xuống cầu
thang đá trước cửa tòa nhà. Bước qua bậc thang cuối cùng, anh mới dừng bước,
quay người.
Tôi mím bờ môi khô khốc, hoa tuyết rơi xuống mặt mang lại cảm
giác giá lạnh, giống hệt ánh mắt anh.
Anh cụp hai hàng mi, chậm rãi giơ tay xem đồng hồ.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi buông vạt
áo, rút điện thoại ra nghe. Đầu máy bên kia vọng đến câu tiếng Trung không chuẩn
của Bill: “Hi, người đẹp, cô chưa từng trễ hẹn bao giờ.”
“Bill, sorry, sorry...” Tôi quên béng hôm nay có cuộc hẹn với
Bill để bàn việc ký kết hợp đồng dự án mới. Tôi vừa nói xin lỗi vừa vội vàng
lên xe. Ô tô lăn bánh, tôi vẫn kịp nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ qua gương chiếu hậu.
Anh vẫn đứng đó, chỉ là hình bóng anh ngày càng xa vời, ngày càng mơ hồ.
Vài ngày sau, vì một số thủ tục rườm rà, chúng tôi không thể
tránh khỏi những cuộc tiếp xúc. Tuy nhiên, anh không còn là Cảnh Mạc Vũ của quá
khứ, tôi cũng không còn là Cảnh An Ngôn của ngày xưa, đến phép xã giao cơ bản
là hàn huyên cũng trở nên thừa thãi. Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển giao núi đất
đỏ, tôi tưởng mình chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với Cảnh Mạc Vũ, không ngờ
lại xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký của Cảnh
Mạc Vũ khi đang vui vẻ trò chuyện với Bill. Cô thư ký nói, Cảnh Mạc Vũ mời tôi
ăn cơm ở phòng VIP của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên.
Hội Hiên từng là câu lạc bộ tư nhân xa xỉ nhất thành phố A.
Bởi phí gia nhập quá cao, lại vô cùng đắt đỏ nên chỉ những người có tiền, thích
khoe mẽ ở thành phố A mới thường đưa bạn bè và người thân tới đây. Trước kia, mỗi
lần Cảnh Mạc Vũ dẫn tôi tới Hội Hiên ăn cơm, đi qua hành lang nước lạnh lẽo,
tôi thường không kìm được hỏi anh: “Ông chủ câu lạc bộ này mỗi năm phải đổ vào
đây bao nhiêu tiền mới giữ mặt tiền không bị đóng cửa?” Cảnh Mạc Vũ chẳng thèm
nhìn tôi, cầm tay tôi đi về phía trước.
Sau khi Cảnh Mạc Vũ bỏ đi, kiểm kê lại tài sản của Cảnh gia,
tôi mới kinh ngạc khi phát hiện, hóa ra chủ nhân của Hội Hiên chính là Cảnh
gia. Nơi này làm ăn thua lỗ, không biết tiêu tốn bao nhiêu tiền. Tôi nhất thời
xót ruột, quyết định bán câu lạc bộ. Sau đó, mức phí trong Hội Hiên được hạ thấp,
khách đến ngày một đông. Khi đi trên hành lang nước, tôi không còn cảm giác xót
ruột như ngày trước.
Đến Hội Hiên sớm nửa tiếng, tôi theo cô lễ tân xinh đẹp đi
qua đại sảnh tới hành lang nước.
Hành lang nước, như tên gọi của nó, là một hành lang dài bằng
thủy tinh trên mặt hồ phẳng lặng. Sàn nhà cũng được làm bằng thủy tinh khiến
người đi trên đó có cảm giác đang đi trên hồ nước xanh biếc, tĩnh mịch.
Tôi thích nhất thiết kế hành lang nước này bởi mỗi lần đi
qua, Cảnh Mạc Vũ đều chủ động nắm tay tôi. Lòng bàn tay anh rất ấm áp, hơi ấm
lan đến tận trái tim tôi.
Hành lang nước vẫn không thay đổi nhưng anh không còn nắm
tay tôi như trước kia.
Mải chìm đắm trong suy tư, tôi đã đi hết hành lang nước lúc
nào không hay. Cô lễ tân xinh đẹp đưa tôi đến phòng VIP cuối cùng, gõ cửa hai
tiếng rồi giúp tôi đẩy cửa.
“Cảnh tiểu thư, mời!”
“Cám ơn!”
Bên ngoài, trời vẫn mưa tầm tã, gian phòng được trang trí một
màu gỗ trắc, Cảnh Mạc Vũ đang đứng trước khung cửa sổ hé mở. Anh đặt tay lên
thành cửa sổ, trên tay là điếu thuốc cháy dở, khói thuốc nhàn nhạt bị khí lạnh
thổi tan, không lưu lại chút dấu vết.
Trong ký ức của tôi, anh không bao giờ hút thuốc.
Thấy tôi đi vào, Cảnh Mạc Vũ dập điếu thuốc, nhẹ nhàng đóng
cửa sổ. Hình như anh ngày càng biết cách che giấu tâm tư của mình, tôi không nắm
bắt được một tia vui buồn, hài lòng hay tức giận trên gương mặt anh.
“Ngồi đi!” Cảnh Mạc Vũ chỉ vào chiếc ghế bên bàn ăn. Bàn ăn
rất lớn, ít nhất có thể dành cho hai mươi người ngồi. Nhưng lúc này chỉ có hai
chúng tôi, tôi ngồi một đầu, anh ngồi một đầu, chúng tôi như cách nhau cả thế
giới.
Thức ăn bày biện đẹp mắt được dọn lên rất nhanh, chớp mắt đã
đầy bàn. Tôi không có hứng thú với mấy món sơn hào hải vị đó, vội vàng rót rượu
để xua đi cái giá lạnh. Tôi quên sạch lời dặn dò của bác sĩ, cầm chai rượu brandy
rót đầy hai ly, một ly cầm lên tay, một ly chuyển đến trước mặt Cảnh Mạc Vũ.
“Ly này là để chúc mừng anh giành được quyền khai thác núi đất đỏ.”
Cảnh Mạc Vũ mỉm cười, cầm ly rượu cụng nhẹ xuống mặt bàn rồi
ngẩng lên uống cạn. Tôi cũng không chịu lép vế, uống một hơi hết sạch. Rượu cay
nồng hơn tôi tưởng, vừa vào đến cổ họng lập tức gợi nhớ nhiều ký ức đau buồn.
Tôi lại rót một ly brandy, xoay xoay ly rượu trong tay, ngắm
thứ chất lỏng trong suốt, sóng sánh. “Nghe nói ở Washington anh sống rất tốt,
anh đã kết hôn chưa?”
Tôi vốn có ý uống rượu mừng anh nhưng anh lại nâng cốc với
tôi trước, nói rành rọt từng từ một: “Trong cuộc đời mình, tôi chỉ cho phép bản
thân sai lầm một lần.”
Nói rất hay! Tôi suýt vỗ tay tán thưởng.
Vì câu nói của Cảnh Mạc Vũ, tôi đương nhiên phải uống hết ly
rượu. Nhưng tôi quên mất một chuyện, tửu lượng của tôi còn lâu mới bằng anh, vì
vậy, anh uống hai ly mà mặt vẫn không biến sắc, còn tôi bắt đầu hoa mắt, chóng
mặt.
Không khí của bữa cơm không sôi nổi, chẳng có mấy câu hàn
huyên dù chỉ mang tính hình thức nhưng chúng tôi cũng nâng ly chúc tụng. Không
nhớ đã cùng anh nâng cốc mấy lần, mặt tôi nóng như quả cầu lửa, tâm tư và lý
trí như một con ngựa hoang thoát khỏi sợi dây, phi mỗi lúc một xa.
Không biết Cảnh Mạc Vũ tới ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào. Mùi
hương quen thuộc pha lẫn mùi rượu brandy xộc vào mũi tôi, đó là mùi hương có sức
quyến rũ tôi nhất. Tôi thật sự say rồi, ngất ngây vì mùi đàn ông của anh.
“Gần đây sức khỏe của ba không tốt lắm. Ông thường nhắc đến
anh...”
“Vậy à?” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như ngày nào, tôi không nhận
ra tâm tình của anh.
“Ba rất nhớ anh... Dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh
mãi mãi vẫn là con trai ông.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, về mặt pháp luật, tôi và ông ấy
không còn bất cứ quan hệ gì.”
Mũi tôi cay cay. Tôi cắn răng, cố không để nước mắt chảy xuống.
“Tôi biết trong lòng anh rất hận, nhưng ba đã già rồi, nếu có hận, xin anh hãy
hận một mình tôi.”
Cảnh Mạc Vũ trầm mặc, cúi đầu nhìn ly rượu.
“Ba luôn coi anh là con trai ruột, ông còn muốn giao cả sản nghiệp
của Cảnh gia cho anh... Mấy ngày trước, ông bị đột quỵ. Lúc rời khỏi phòng cấp
cứu, tinh thần không tỉnh táo, ông không ngừng gọi tên anh...” Nhớ đến gương mặt
trắng bệch và ánh mắt đờ đẫn, mất hồn của ba khi rời khỏi phòng cấp cứu, giọng
tôi nghẹn ngào. “Anh... hãy về nhà thăm ba đi!”
“Về nhà?” Cảnh Mạc Vũ giơ tay về phía tôi, ngón tay lạnh giá
của anh chạm vào giọt nước mắt nóng hổi trên mặt tôi. “Em đang cầu xin tôi về
nhà sao, Ngôn Ngôn?”
Tôi gật đầu. “Vâng, coi như tôi cầu xin anh.”
Anh nhếch môi cười khó hiểu. Ngón tay anh lướt qua má, mắt
và mái tóc lòa xòa trước mặt tôi. “Được... Vậy em có thể cho tôi thứ tôi muốn?”
Ngữ khí và động tác của anh khiến tôi hoảng loạn. Tôi muốn
trốn tránh nhưng tay vừa rời khỏi mặt bàn, cơ thể đã mất thăng bằng, ngã về
phía sau. Cảnh Mạc Vũ nhanh tay đỡ lấy tôi, ngón tay giá lạnh của anh dừng trên
đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Em sợ gì chứ?” Giọng anh ẩn chứa ý cười nhưng làm tôi sởn
gai ốc.
“Tôi... tôi không sợ.”
Giọng nói run rẩy đã bán đứng tôi.
Ý cười nơi khóe miệng anh càng sâu hơn. Anh đột nhiên cúi xuống,
bế tôi lên. Cơ thể tôi lơ lửng trên không, tôi như chìm trong giấc mộng, không
thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
“Anh… anh bế tôi đi đâu?” Tôi có dự cảm chẳng lành, muốn
vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay Cảnh Mạc Vũ, nhưng không hiểu do rượu brandy đã
làm thần kinh tôi tê liệt hay mùi vị trên người anh mê hoặc tôi, tôi không có
chút sức lực phản kháng.
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi chặt hơn. Anh bế tôi đi qua tấm bình
phong, hóa ra đằng sau tấm bình phong có một cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một phòng ngủ. Chiếc giường lớn
làm bằng gỗ trắc được phủ tấm ga trải giường màu tím trông rất bắt mắt. Tôi lập
tức cảnh giác, đẩy người anh nhưng anh đột nhiên buông tay làm người tôi rơi xuống
giường.
“Cảnh Mạc Vũ, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
Cảnh Mạc Vũ cởi từng chiếc cúc áo. “Tôi nói rồi, những thứ
tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ. Em còn nhớ không?”
Tôi đương nhiên nhớ rõ, đó là cảnh tượng suốt đời tôi không
thể nào quên. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông phủ đầy trên mặt đất, trước cánh
cổng uy nghiêm của tòa án, bàn tay ấm áp của Cảnh Mạc Vũ túm chặt cánh tay tôi.
Hoa tuyết đậu trên hàng lông mi và lông mày của anh dần dần tan chảy. Lần đầu
tiên tôi nhìn thấy nỗi đau khổ và quyến luyến không hề che giấu trong đôi mắt
anh. “Tại sao em không tin anh?”
Tôi không vùng vẫy, chỉ nở nụ cười bình thản. “Vấn đề này
anh nên đi hỏi quan tòa. Chính ông ấy không tin anh, chính ông ấy phán xử toàn
bộ tài sản của Cảnh gia cho tôi. Nếu anh không phục, anh có thể kháng án, với
điều kiện anh cho đây là một việc làm vẻ vang.”
Bàn tay Cảnh Mạc Vũ từ từ buông lỏng, anh không tiếp tục cứu
vãn trong vô vọng. Mặc dù trắng tay, anh vẫn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, hạ
giọng khẩn cầu.
Tôi quay người bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây phút.
“... Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về
toàn bộ.” Giọng nói trầm thấp của Cảnh Mạc Vũ vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu, nở nụ cười khinh thường. “Cảnh Mạc Vũ! Đợi đến
ngày có bản lĩnh đòi về, anh hãy đến nói với tôi câu này.”

