Không thể quên em - Chương 30 phần 2
Anh ngẩng lên: “Xin
lỗi, anh nghĩ bây giờ mình nên ra ngoài cho tỉnh táo thì hơn”.
“Thẩm Tiên Phi, anh
là đồ ngốc! Em biết anh đang nghĩ gì…”, cắn môi, Tang Du kéo anh lại, nhìn thẳng
đôi mắt hoảng loạn nhưng mơ màng của anh, cô nghiêm túc nói:
“Em hỏi anh nếu khoảng
cách giữa chúng ta là một ngàn bước, em chỉ cần đi bước đầu tiên, anh sẽ đi tiếp
về phía em chín trăm chín mươi chín bước còn lại, đúng không?”.
“Ừ”, Thẩm Tiên Phi gật
đầu.
“Vậy được, bây giờ
em đi bước đầu tiên”, như đang tuyên thệ, mắt lấp lánh ánh sáng hoang dã, Tang
Du nhón chân lên, bám lấy cổ Thẩm Tiên Phi, kéo đầu anh xuống rồi áp môi mình
lên môi anh, hôn thật mạnh.
Ôm chặt Tang Du theo
bản năng, đôi môi Thẩm Tiên Phi nóng như lửa, hôn cô điên cuồng, như muốn hòa
tan cô vào cơ thể nhưng lại cố gắng khống chế dục vọng của mình.
Ép sát môi cô, anh
đau khổ nói: “Tang Du, mọi thứ đều quá sớm, anh không muốn sau này em hối hận…”
Nhìn Thẩm Tiên Phi,
Tang Du kiên định nói: “Thẩm Tiên Phi, mới là bước thứ hai, phía sau còn chín
trăm chín mươi tám bước...”.
Giọng nói dịu dàng
phá vỡ tuyên phòng vệ cuối cùng trong tim Thẩm Tiên Phi, anh vuốt tóc cô, không
kiểm soát nổi nữa, bắt đầu hôn cô một cách say đắm và cuồng nhiệt.
Nụ hôn dài đốt lên
ngọn lửa dục vọng tích đầy trong cơ thể họ từ lâu, cả hai ngã nhoài xuống dưới.
Quần áo cởi hết,
trong chiếc chăn chật chội, dựa vào những gì đã nhìn thấy trong phim AV và chút
kiến thức ít ỏi trong giờ Sinh học, lóng ngóng và vụng về, hai người chỉ có thể
chậm rãi lần tìm lẫn nhau.
“A Phi, anh đã xem
phim AV chưa?”
“... Một nửa của một
nửa.”
Thế nào là một nửa của
một nửa? Xem phim AV mà còn chia ra một nửa của một nửa sao?
Tang Du lại hỏi: “Vậy
anh có cảm thấy hay không?”.
“... Không.”
“Em cũng thấy không
hay.” Vì mấy lão già trong đó xấu quá mà cũng giống cầm thú nữa, làm sao khiến
người ta xịt máu, không thể không khen ngợi như A Phi của cô được, “A Phi, anh
thế này đúng là rất quyến rũ”.
Má Thẩm Tiên Phi hơi
nóng lên, anh hừ một tiếng: “Sau này không được xem thứ đó nữa”.
“... Ồ”, thò đầu ra
khỏi chăn, Tang Du ngô nghê nói, “A Phi, anh thiếu tập luyện quá nhé, không có
sáu múi cơ mà chỉ có bốn múi và hai nửa múi”.
Khoảnh khắc đó, Thẩm
Tiên Phi rất muốn đập đầu vào tường, anh nằm thẳng ra, cố nén đau khổ, nghiến
răng nói: “Em sờ đủ chưa? Còn định sờ bao lâu nữa?”.
“Đừng vội, tục ngữ
đã nói rồi, nóng ruột không ăn được đậu phụ nóng đâu.” Tuy nói thoải mái như thế
nhưng thật sự Tang Du rất căng thẳng, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, vì bây giờ cô
phải tiến hành bước cuối cùng của “cuộc du lịch thần bí”, với thời tiết dưới 0
độ này, tại sao cô thấy nóng bức đến thế, cô lại thò đầu ra, “A Phi, tắt điều
hòa đi, em nóng không chịu nổi rồi”.
“... Tắt từ trước rồi.”
“A? Thế hả...” Tắt
máy rồi sao cô vẫn thấy nóng nhỉ, run rẩy, cô lại nói, “Thế... em sắp cởi đấy
nhé…”
Thẩm Tiên Phi đã bị
cô hành hạ đến độ không biết phải nói gì.
Không thấy anh trả lời,
cô hít một hơi thật sâu rồi lại chui vào trong chăn, đưa tay lần về phía chiếc
quần lót của Thẩm Tiên Phi mà cô đã nhìn trộm rất nhiều lần, khẽ kéo xuống.
Qua ánh đèn tường
vàng vọt, cô nhìn rõ cái “đèn pin” mà cô đã tò mò rất lâu, chầm chậm, cô đưa
tay ra thăm dò, sau đó làm như lúc nãy, nắm lấy nó như đang nắm cây đèn pin
trong tay. Lần này, cô cảm thấy nó ấm nóng và căng lên trong tay một cách chân
thực, rõ ràng lúc nãy vẫn chưa giống thế mà.
Tò mò cô lại nắm chặt,
nó không chỉ phình to mà còn cứng hơn trước mấy phần, giống như “đèn pin” vậy,
cô ngạc nhiên thốt lên một tiếng: “Á! Sao lại thế này nhỉ? Tại sao ngực bọn em
không thể chạm vào một cái là nhảy từ A đến C chứ?”.
Lúc đó, Thẩm Tiên
Phi thở hắt ra một hơi, nghiến chặt răng rên rỉ mấy tiếng.
Cô run tay, căng thẳng
hỏi: “Đau lắm ạ? Nhưng... em có nắm chặt đâu”.
Vừa dứt lời, cô đã bị
Thẩm Tiên Phi đè xuống.
“A Phi! Em chưa sờ
xong!”, cô căng thẳng khẽ kêu lên.
“Đến lúc rồi, bây giờ
tới lượt anh”, Thẩm Tiên Phi cắn răng nói.
“Sao nhanh thế được,
em vẫn chưa sờ xong…” Tang Du đột ngột im bặt, đưa mu bàn tay lên miệng cắn một
cái.
Tay Thẩm Tiên Phi
nóng bỏng như ngọn lửa, những nơi anh lướt qua đều như mảnh đất trên sao Hỏa.
Khi tay anh chạm vào
đùi phía trong, Tang Du cảm thấy như bị điện giật, tim cô đập cuồng loạn, bật dậy,
ôm chặt lấy Thẩm Tiên Phi, cô hét lên: “Đến lúc rồi, không cho sờ nữa, nhột chết
đi được”.
Làn da hai người áp
sát nhau, hơi ấm hòa tan, cơ thể ấm nóng như một ngọn lửa cháy hừng hực.
“Ừ, anh không sờ”,
giây sau, đôi môi anh đã ngang ngược áp lên môi cô.
Hơi thở trở nên cực
kỳ nặng nề, Thẩm Tiên Phi thở hổn hển, mồ hôi trên trán tuôn rơi, nhìn Tang Du
đang nhắm nghiền mắt, anh cười khổ sở rồi đưa tay vuốt ve gò má đang dính bết
tóc của cô.
Cảm giác lòng bàn
tay ấm nóng đang chà xát trên mặt, Tang Du mở mắt, thấy ánh mắt thâm tình cháy
bỏng của Thẩm Tiên Phi, đôi môi rất đẹp kia đang nhướn lên khiến cô hoa mắt.
“Chuyện đó... không
vội, em nghe nói lần đầu sẽ không tìm ra chỗ...”, giọng cô mỗi lúc một nhỏ, xấu
hổ lấy tay che mặt, “Em đang nói gì thế này...”.
Trước khi gặp A Phi,
cô chưa bao giờ biết thế nào là mất mặt.
Thẩm Tiên Phi đỏ mặt,
kéo hai tay cô xuống, trong vô thức, cơ thể anh chầm chậm tiến sâu hơn, cảm nhận
một lớp màng mỏng ngăn cách, khi đang kinh ngạc anh nhìn thấy hàng lông mày của
Tang Du nhíu chặt lại.
Cảm giác khó chịu lạ
lùng ấy khiến Tang Du mở bừng mắt, cô thở hắt ra rồi cắn môi rên lên khe khẽ:
“Đau…”
“Xin lỗi, anh không
biết...” Dừng lại không tiếp tục nữa, Thẩm Tiên Phi đưa tay vuốt ve gương mặt
nhăn nhó của Tang Du, anh không biết lần đầu của con gái lại đau đến mức này.
Lắc lắc đầu, Tang Du
ôm eo anh nói: “Không sao, đã đi chín trăm chín mươi tám bước rồi, chỉ còn bước
cuối cùng”.
“Ừ...” Cảm giác ấy
khiến toàn thân Thẩm Tiên Phi run rẩy, anh cúi xuống hôn cô, nuốt tiếng rên khe
khẽ của cô vào, khẽ khàng nhấc eo cô lên, tránh chỗ xăm mình ra, anh do dự một
lúc rồi cuối cùng tiến sâu vào người cô, phá toang lớp màng mỏng ngăn cách đó.
Cơn đau như xé toạc
người dội lên từ phía dưới, Tang Du trợn to mắt nhưng không hét nổi, cô chỉ có
thể căng cứng người trong tay Thẩm Tiên Phi, hai tay rã rời muốn nắm lấy thứ gì
đó nhưng không thể, chỉ có thể bấm sâu móng tay vào lưng của anh.
Hôn cô thật sâu,
trong tích tắc ấy, Thẩm Tiên Phi cảm thấy linh hồn anh như hòa vào cơ thể cô,
cùng tồn tại với cô.
“Lần sau em không
xem AV nữa, cũng không xem tiểu thuyết tình cảm nữa, đều là trò lừa gạt”, nước
mắt tuôn trào, cô vặn vẹo người, muốn dịch cơ thể ra theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích,
như thế em sẽ đau hơn đấy.” Phía dưới cơ thể cũng có cùng cảm giác đau đớn, Thẩm
Tiên Phi nhíu mày, mồ hôi túa ra đầy người, anh dịu dàng hôn cô, áp vào đôi môi
mềm của cô thì thầm, “Tang Du, xin lỗi...”.
“A Phi”, khóe mắt
Tang Du lại rơi ra những giọt nước mắt, “Thật sự là rất đau!”.
“Anh biết, vì anh
cũng rất đau...”, Thẩm Tiên Phi ngại ngùng, dịu dàng hôn nước mắt của cô, ôm cô
chặt hơn.
“Sao thế được?”,
Tang Du nấc nghẹn, “Lừa gạt!”.
“... Anh thật sự
không lừa em đâu!” Trong tích tắc tiến vào, anh thấy rất đau, nhưng sau đó lại
rất thoải mái, anh không thể giải thích cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng đó
cho cô biết được.
Cắn vào xương quai
xanh của anh; Tang Du khóc lóc: “A Phi, dừng lại đi, chúng ta chuyển sang lần
sau đi!”.
Nhìn đôi lông mày
nhíu chặt của cô, những giọt mồ hôi lăn trên vầng trán trơn nhẵn và đầu mũi,
đôi mắt nhắm chặt đang tuôn những giọt lệ khiến người ta xót xa, mọi thứ đều
khiến Thẩm Tiên Phi cảm giác như mình sắp điên mất rồi, anh gầm lên:
“Chuyện hôm nay làm
xong hôm nay! Chuyện lần sau thì lần sau tính!”.
Đàn ông là cầm thú,
câu này thật chính xác.
Giây phút ấy, Thẩm
Tiên Phi cũng thừa nhận rằng mình thật sự rất cầm thú.
Lý trí đã bị bỏ rơi,
dần mất hẳn phương hướng, trái tim đang kêu gào, anh không nghe thấy gì cả, chỉ
biết lúc này anh không muốn dừng lại, cũng không thể dừng lại...
Ngước đôi mắt mơ
màng nhòa nhạt lên, Tang Du đã đau đến nỗi không nghĩ gì được, cô đưa tay vuốt
ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, nhìn vào đôi mắt dịu dàng và rất đẹp ấy, trượt
dần từ cổ anh xuống dưới, đến xương quai xanh rồi bám chặt lấy vai anh. Khoảnh
khắc ấy, dưới ánh đèn vàng chiếu tỏa, cô nhìn rõ làn da đang căng lên của A
Phi, mỗi một cơ bắp đều đẹp đẽ vừa vặn, những giọt mồ hôi lấm tấm tuôn rơi theo
mỗi cử động.
Trong đầu bỗng nhớ đến
thần thoại Hy Lạp được đọc lúc nhỏ, thần Mặt Trời Apollo dung mạo tuấn tú, vầng
trán cao rộng, mái tóc dài rủ xuống vai, đầu đội chiếc vòng được tết bằng nguyệt
quế, cây sim và lá sen, mặc bộ quần áo đẹp đẽ sang trọng, ngẩng đầu nhìn trời,
ca hát dưới tiếng đàn tấu khúc.
A Phi của cô, chẳng
phải là thần Mặt Trời Apollo của cô hay sao?
Nước mắt lại tuôn
rơi, thì ra đây chính là nỗi đau hòa cùng niềm hạnh phúc... Lần đầu tiên, đau đớn
là không thể tránh khỏi, hoàn toàn không có cảm giác lên tiên gì cả, nhưng lại
là quá trình phải trải qua từ một cô gái thoát xác biến thành phụ nữ, mãi mãi
không thể nào quên.
Tang Du có thể quên
cơn đau do xăm mình, nhưng dù thế nào cũng không thể quên được lần đầu non nớt
ngờ nghệch, không thể quên lúc kề sát bên thần Mặt Trời Apollo của mình, cảm
giác hạnh phúc khó diễn tả ấy.
Có người nói, non nớt
và ngờ nghệch trong đời người chỉ có một lần, lúc học được cách quên đi bằng rất
nhiều thời gian, mới phát hiện ra ký ức chôn sâu nơi tâm khảm ấy, hóa ra không
phải là nét bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy mà là lời thề nguyện khắc vào tim
bằng niềm vui và nỗi đau.
Tang Du vốn đã rất
xinh đẹp, sau khi phá kén thành bướm, bỗng có thêm vẻ dịu dàng rung động lòng
người.
Ba cô bạn cùng phòng
phát hiện ra Tang Du mỗi lúc một xinh đẹp, mỗi lúc một dịu dàng thì vô cùng hâm
mộ, tổng kết lại là, trong tình yêu, cho dù là “kim cương” cũng có thể biến
thành nhẫn đeo tay.
Cuối học kỳ, đã có
người bất ngờ nhìn thấy Tang Du và Thẩm Tiên Phi nắm tay đứng đợi ở trạm xe
bus. Bá Vương Hoa của HK518 cuối cùng đã làm tan chảy núi băng ngàn năm phòng
406, tin đó đã bùng nổ ở trường chỉ trong một đêm.
Thẩm Tiên Phi vốn
lãnh đạm bị bức cung trong phòng ký túc, đã không hề do dự gật đầu thừa nhận,
sau đó cần làm gì thì làm cái đó, còn về bọn họ đã hứng chí thảo luận chuyện gì
thì anh hoàn toàn không quan tâm.
Trong ký túc xá nữ
sinh, ai nấy đều rầm rập chạy đến phòng 518 nghe ngóng tin tức, vì người qua lại
quá nhiều, cuối cùng Tang Du giận dữ, dán một tờ giấy trên cửa: Kẻ nhiều
chuyện sẽ được tiếp đãi bằng Taekwondo. Những nữ sinh đến buôn chuyện
chỉ dám tìm ba cô bạn còn lại, không bao giờ dám nhắc một chữ nào trước mặt
Tang Du.
Tình dục của đôi nam
nữ đang yêu nhau, một khi đã nếm thử thì không cách nào dừng lại.
Phàm việc đã có lần
một thì sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba... Khi khoảnh khắc hai linh
hồn hòa vào nhau, cảm giác rung động ấy chỉ khiến cả hai cảm thấy tốt đẹp hơn,
giống như người mê rượu, khi nhấp thử một ly rượu ngon được cất giữ lâu năm thì
sẽ không kiềm chế nổi mà muốn uống nhiều hơn... Đối với quan hệ thân mật đến
không còn khoảng cách của hai người hiện nay, Thẩm Tiên Phi đã suy nghĩ một
cách nghiêm túc và thận trọng.
Ngày cuối cùng của học
kỳ, anh lồng một chiếc nhẫn vào ngón vô danh bên tay trái Tang Du.
Tang Du ngạc nhiên
nhìn chiếc nhẫn vàng cũ kỹ trên ngón vô danh của mình, chiếc nhẫn vàng kiểu
dáng “lỗi thời”, bên trên khắc hai chữ “cát tường”, cô xoay xoay nó rồi hỏi Thẩm
Tiên Phi: “Đây là gì thế?”.
“Đeo nó vào, đừng
tháo ra”, Thẩm Tiên Phi ngoảnh gương mặt đỏ hồng đi chỗ khác, nhìn ngó xung
quanh.
Xoay mặt Thẩm Tiên
Phi lại, đưa tay huơ huơ trước mặt anh, Tang Du tỏ vẻ không hiểu: “Này, nhẫn
làm sao đeo lung tung được, em không đeo đâu”, vừa nói cô vừa làm bộ tháo nhẫn
xuống.
“Đừng tháo!”, Thẩm
Tiên Phi giữ hai tay cô lại, vuốt ve ngón tay thon dài của cô, sau đó giải
thích một cách lúng túng, “Đây là chiếc nhẫn mà bà ngoại đã cho mẹ anh lúc mẹ
anh lấy chồng. Mẹ cho anh, nói là tặng cho con dâu tương lai, bảo anh liệu mà
làm”.
Mím môi, Tang Du thấy
rất ngọt ngào nhưng miệng vẫn nói: “Liệu mà làm, liệu mà làm, ừ ừ, nếu tương
lai con dâu của mẹ anh mà tìm em đòi lại nhẫn, em cũng liệu mà làm nhỉ”.
Đối với cô gái đáng
ghét này, Thẩm Tiên Phi chỉ muốn bóp chết cô.
Thấy vẻ mặt gần như
phát điên của anh, cô cười to rồi ôm anh nói: “Một chiếc nhẫn thôi mà muốn túm
lấy em, lời cho anh quá. Không được, theo em”.
Dưới sự kiên quyết
kéo đi bằng được của Tang Du, Thẩm Tiên Phi theo cô đến cửa hàng vàng bạc BQ ở
khu phố cổ của thành phố N.
Vừa vào cửa hàng, cô
gái bán hàng đã nhiệt tình dẫn họ đến quầy kim cương, nhưng Tang Du từ chối thẳng
thừng mà chọn quầy trang sức bằng vàng.
Cô gái kia khựng lại
tại chỗ rất lâu, sau đó xì xầm to nhỏ với mấy đồng nghiệp khác.
“Loại nhẫn trên tay
tôi có kiểu cho nam mà cùng dạng không? Bên trên tốt nhất là có khắc hai chữ
‘như ý’”, Tang Du đưa tay ra cho cô gái quầy vàng bạc nhìn thấy.
Thẩm Tiên Phi căng
thẳng hỏi: “Tang Du, em muốn làm gì?”.
“Cùng mục đích với
anh đó”, Tang Du trả lời.
“Thưa cô, xin lỗi,
chúng tôi không có dạng vuông nhưng có mấy kiểu oval, có cần lấy cho cô xem
không ạ?”, cô gái trực quầy mỉm cười.
“Oval? Tròn tròn,
vuông vuông? Được, được, lấy ra cho tôi xem”, Tang Du nói.
Cô gái trực quầy lấy
một chiếc nhẫn kiểu nam từ chiếc tủ bên cạnh ra, đưa cho Tang Du.
Hai người nhìn kỹ,
kiểu dáng ấy khá thời trang nhưng khi nhìn kỹ so với chiếc nhẫn “cát tường”
trên tay Tang Du thì đúng là rất hợp.
Cô gái trực quầy
nhìn đôi tình nhân kỳ lạ ấy, hình như có ý muốn mua nhẫn vàng nên rất nhiệt
tình tán dương: “Kiểu này rất hợp với chiếc nhẫn trên tay cô. Hay anh đeo thử
xem sao, đeo vào sẽ đẹp hơn, cũng có thể điều chỉnh lại kích thước”.
Cau mày, Thẩm Tiên
Phi nhìn ngón tay mình bị nhét vào trong Như Ý, nói với Tang Du: “Không phải em
định mua cái này đấy chứ?”.
“Đúng thế”, Tang Du
ngắm nghía kỹ bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Tiên Phi, rồi nói với cô gái bán
hàng, “Chị ơi, tôi lấy cái này, không cần gói, chúng tôi đeo luôn là được. Xin
hỏi thanh toán ở đâu?”.
“Tang Du…” Thẩm Tiên
Phi ngăn lại.
“Cho anh hai lựa chọn,
một là anh đeo Như Ý, hai là em tháo Cát Tường”, Tang Du nhìn anh với vẻ nghiêm
túc.
“Anh chọn một, nhưng
anh trả tiền.”
Bỏ lại Tang Du đứng
ngẩn ngơ, Thẩm Tiên Phi đã đi theo cô gái bán hàng để thanh toán.
Ra khỏi cửa hàng,
Tang Du kéo tay Thẩm Tiên Phi, cắn môi nói: “Anh không nên giành trả tiền, Như
Ý là em muốn mua tặng anh mà”.
Hai tay đút túi quần,
Thẩm Tiên Phi khẽ nhướn môi: “Tang Cát Tường, bắt đầu từ hôm nay, em phải cùng
ăn mì tôm với anh”.
Tang Cát Tường?
Khi nghe danh xưng
“Tang Cát Tường”, gương mặt vốn phụng phịu của Tang Du đã không nhịn được cười,
cô lẩm bẩm: “Cát tường – Như ý”.
“Đi thôi, Tang Cát
Tường”, Thẩm Tiên Phi khoác vai cô gái mỗi lúc một ngờ nghệch trước mặt mình.
“Cái gì, cái gì, cái
anh Thẩm Như Ý này.”
Hai người hẹn nhau đợi
sau khi Tang Du tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Những tháng ngày hạnh
phúc lúc nào cũng qua nhanh, một năm vội vã đi, Thẩm Tiên Phi đã lên năm tư,
Tang Du cũng năm ba rồi, nhưng không ai ngờ rằng đó là lời hẹn thề không thể thực
hiện. Từ khi Tang Chấn Dương biết hai người ở bên nhau, cũng từ lúc Thẩm Tiên
Phi được Hoàng Đình cử đi du học, lời thề hẹn ấy đã dừng lại ở trạng thái “chưa
hoàn thành”.
Rồi theo thời gian,
lâu đến nỗi ngay cả lời thề hẹn ấy, Tang Du cũng cảm thấy nhòa nhạt thì người
đàn ông đó chắc cũng càng không thể nhớ được.

