Không thể quên em - Chương 45
2. Biệt thự
Lại lần nữa, Thẩm Tiên
Phi đưa Tang Du về nhà mình.
Bà Thẩm thấy con
trai đưa người ta về thì đùa: “Ồ, chỉ một bình cháo mà đã đưa được người đẹp về
nhà, đúng là không đơn giản”.
Thẩm Tiên Phi nhẹ
nhàng đặt Tang Du lên giường anh, đắp tấm chăn mỏng lên, ngắm một lúc rồi mới
lưu luyến quay lại nói với mẹ anh đang đứng dựa cửa: “Cháo mẹ nấu để đổi lại
con trai mẹ không cần độc thân cả đời nữa, rất có lợi”.
“Nếu biết sớm thế
thì năm năm trước mẹ đã nấu rồi, nấu một tấn cũng không thành vấn đề.”
Cười nhẹ, Thẩm Tiên
Phi đóng cửa lại, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi ngủ cho đẹp da được rồi đấy, nấu cháo
thì phải đợi sáng mai, bây giờ nấu sẽ đặc mất”.
“Haizzz, có vợ rồi
quên cả mẹ, bi kịch quá.”
Mặc kệ mẹ đùa giỡn,
Thẩm Tiên Phi lại trở về phòng, lặng lẽ ngồi xuống bên giường.
Cầm tay Tang Du đặt
lên môi mình. Trong bệnh viện, cô gào khóc hết sức làm mỗi sợi thần kinh của
anh đều rung động. Cô nói đúng, mọi thứ đều do anh sai, cô phải hận anh, làm
sao có thể tha thứ cho anh được. Anh ích kỷ, ngay cả yêu cũng ích kỷ, nếu không
phải thế thì anh đã không quên thế này. Trong mối tình ấy, cô trả giá nhiều hơn
anh, bị tổn thương nhiều hơn anh, anh chưa bao giờ nghĩ trong mấy năm mình ở
Anh, cô lại bị đau khổ giày vò như thế.
Anh vùi mặt vào lòng
bàn tay cô, tự trách: “Xin lỗi, anh về quá trễ, tha thứ cho anh... Anh sẽ không
bao giờ bỏ đi nữa, tha thứ cho anh, Tang Du...”.
Như người ta từng
nói, đã có một lần thì sẽ thấy quen. Hôm sau Tang Du tỉnh dậy trên giường, thấy
cách bài trí quen thuộc thì không còn kích động như lần đầu nữa.
Cô xuống giường, ra
ngoài phòng khách, chỉ nói hai chữ với Thẩm Tiên Phi đang ngồi trên sofa đọc
báo: “Quần áo”.
“... Ở đầu giường.”
Không một câu nào,
Tang Du lại quay về phòng anh, lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Bà Phương từ nhà bếp
ra, mấp máy môi với con trai: “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải
cố gắng!”.
Thẩm Tiên Phi nhíu
mày, nhìn vào phòng mình, lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề suốt đêm qua anh băn
khoăn: Rốt cuộc cô có nghe thấy lời tỏ tình chân thành của mình hay không?
Vẫn như lần trước,
Tang Du lễ phép chào tạm biệt bà Thẩm rồi rời đi.
Thẩm Tiên Phi đuổi
theo, chặn cô lại ở cửa thang máy: “Anh đưa em về”.
Tang Du lạnh lùng
nhìn anh: “Xin lỗi, Tang thị không mời nổi tài xế cao quý như Phó tổng Thẩm
đâu”.
“Ding” một tiếng,
thang máy đến, Tang Du bước vào trong rồi bấm lầu một, Thẩm Tiên Phi lấy tay chặn
cửa, cuống lên: “Hôm qua anh nói gì em có nghe thấy không?”.
Nhìn ánh mắt căng thẳng
thăm dò của anh, Tang Du sững người vài giây, rồi đôi mắt lại tối sầm, cô đẩy
anh ra rồi lạnh nhạt thốt lên hai chữ: “Không nghe”.
Không nghe? Câu anh ấp
ủ bấy lâu ngày hôm qua mới dám nói mà cô không nghe thấy, cũng tức là cô chỉ biết
đến trạng thái im lặng của anh trước đó? Anh buồn bã, khi phản ứng ra thì cửa
thang máy đã khép lại, anh tức giận đá vào cửa một cú.
Đi qua đi lại trước
cửa thang máy, anh chưa bao giờ bực bội như bây giờ. Tại cái tên A Mục chết tiệt
kia, việc tốt không làm mà việc xấu thì tham gia nhiệt tình thế.
Anh và cô đã đánh mất
nhau năm năm, nếu cứ để mặc tình hình này tiến triển, lẽ nào anh và cô lại phải
bỏ lỡ nhau thêm năm năm nữa? Anh không muốn.
Anh vội vã bấm thang
máy, đuổi xuống lầu một, chỉ chậm một bước thôi, Tang Du đã lên taxi và bỏ đi.
Ngồi trên taxi, Tang
Du nhắm mắt, khao khát biết nhường nào rằng đầu óc mình lúc này sẽ trống rỗng để
không còn nghĩ ngợi nữa.
Tang Du, chúng ta
làm lại từ đầu nhé.
Câu nói ấy của anh
đã văng vẳng bên tai cô suốt từ hôm qua. Cô đợi đã bao lâu rồi mới đợi được anh
trở về, mới đợi được câu nói đó. Năm năm rồi, cô đã không nhớ rõ đã đau lòng
bao lần, mong đợi, thất vọng rồi lại đau lòng, cuộc sống của cô như rơi vào
vòng luân hồi vô đáy, ngày lại ngày giày vò, dằn vặt, ngoài cảm nhận được sự cô
đơn khoét sâu tâm hồn và nỗi nhớ ra, chỉ còn lại sự thê lương vô tận.
Anh nói làm lại từ đầu
là làm lại từ đầu, anh nói ra đi là ra đi, anh nói quên là quên hết, mọi thứ đều
là anh nói, rốt cuộc anh xem cô là gì? Vừa yêu cầu làm lại từ đầu với cô vừa đẩy
Tang thị vào khó khăn đó là thái độ muốn làm lại từ đầu của anh sao?
Chưa bao giờ thấy
người đàn ông nào quá đáng như anh, anh đúng là rất quá đáng... Tang Du không
ngừng nguyền rủa Thẩm Tiên Phi, lúc đó di động reo vang, là luật sư Trương gọi.
Nghe máy, cô bất động một lúc lâu rồi đột ngột bừng tỉnh, khó che giấu được niềm
vui sướng trong lòng, ả đàn bà chết tiệt kia cuối cùng đã bán biệt thự rồi, cô
vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại rồi nói với tài xế: “Đến sơn trang Thiên Hằng!”.
Về đến biệt thự, người
mở cửa cho cô là “cậu em trai” Tang Bác Văn, cậu bé vừa thấy cô đã sung sướng gọi:
“Chị ơi, sao chị lại về? Có mệt không, em xách túi cho chị”.
“Tránh ra cho tôi nhờ!”,
Tang Du thấy cậu bé là đã bực bội.
“Chị ơi, em có thứ
này cho chị xem, cô bảo bọn em vẽ, em đã có được một ngôi sao đó”, Tang Bác Văn
cười hi hi, nói.
Đúng là gặp quỷ, tên
nhóc chết tiệt này không biết nhìn mặt người hay sao? Cô chưa bao giờ tỏ ra vui
vẻ với nó, tại sao nó cứ thích nói chuyện với cô, cô có phải mẹ nó đâu. Nghĩ đến
Vu Giai, Tang Du nghiến răng kèn kẹt, ả đàn bà đó xấu xa đầy mình mà lại sinh
ra thằng con như thế đúng là trời xanh không có mắt.
Tang Du làm như
không nghe thấy, đẩy cậu bé ra rồi lên lầu gọi: “Họ Vu kia, ra đây cho tôi”.
Đang định mở cửa
phòng ngủ chính thì cửa bật mở, người đàn bà tên Vu Giai mà cô căm hận nhất thế
gian này xuất hiện.
Tang Du đẩy Vu Giai
vào phòng, đóng cửa đánh “rầm” một tiếng, chỉ vào mũi Vu Giai giả vờ tức giận:
“Họ Vu kia, cô có quyền gì mà bán ngôi nhà này? Ngôi nhà này là của họ Tang
chúng tôi, cô họ Vu thì có quyền gì mà bán nó?”.
“Dựa vào đâu à? Dựa
vào chuyện tôi là chủ nhân của ngôi nhà này”, Vu Giai ngồi xuống giường, ngắm
nghía những móng tay vừa sơn xong.
“Tôi đã từng thấy những
kẻ kinh tởm mà chưa thấy ai tởm lợm như cô, loại đàn bà không biết nhục! Ngôi
biệt thự này là của họ Tang, cô, kẻ thứ ba xen vào thì có tư cách gì mà xử lý mọi
thứ trong ngôi nhà này?”
Nghe Tang Du nói,
gương mặt xinh đẹp của Vu Giai trở nên méo mó, cô ta lớn tiếng: “Tang Du, cô đừng
quên tôi mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, tôi là vợ hợp pháp của Tang Chấn
Dương, là mẹ kế trên danh nghĩa của cô. Cô dựa vào đâu mà lớn lối với tôi?
Chính cô mới xem thường, không tôn trọng tôi, đừng trách tôi trở mặt với cô”.
Tang Du sắc giọng:
“Trở mặt? Trở mặt cái gì? Loại đàn bà như cô mà có mặt mũi cơ à? Chỉ vì những kẻ
thứ ba như cô nên mọi người mới khinh thường đấy. Cùng là phụ nữ mà tôi chưa thấy
ai trơ trẽn như cô. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng có giấy kết hôn mà cô tưởng
mình là nữ chủ nhân thật!”.
“Cô mới trơ trẽn đấy!
Nếu không phải do lúc đầu cô mặt dày đeo bám A Phi thì tôi cũng sẽ không vào
Tang thị thực tập, càng không gặp phải ông bố không bằng cầm thú của cô...”
“Cô câm miệng lại! Họ
Vu kia, cô có tư cách gì mà nói bố tôi như thế! Ăn ở mặc đều do bố tôi chu cấp,
cô theo ông ấy rồi thì có gì không thỏa mãn nữa? Cô đừng quên bố mẹ tôi đều bị
bức chết!”
“Tôi không có tư
cách? Nếu không phải do ông ta thừa lúc say rượu cưỡng hiếp tôi thì sao tôi lấy
ông ta?!”, Vu Giai gào lên.
“Cô nói gì?”, Tang
Du sững sờ.
Vu Giai cười lớn, nụ
cười rất kinh khủng, đi từng bước lại gần Tang Du: “Chuyện xấu bố cô làm mà cô
không biết à? Ông ta muốn có con trai đến mức điên loạn rồi”.
Bố cô say rượu cưỡng
hiếp Vu Giai? Tang Du không chấp nhận sự thực đó, lắc đầu lia lịa: “Không thể
nào, cô đang nói dối! Cô đang nói dối!”.
“Tôi nói dối à?”, Vu
Giai lại cười rất ghê rợn, “Cô hỏi Hoàng Kiến Quốc và Ngụy Thành Minh đi, còn cả
đám cáo già trơ trẽn đó nữa, hỏi xem năm năm trước có phải bọn họ ép tôi uống
rượu, hỏi xem năm năm trước bọn họ có đưa tôi đến phòng Tang Chấn Dương không?
Cô đi hỏi đi?”, Vu Giai chỉ ra cửa, hét lên, “Cô tưởng tôi muốn chắc? Cô có biết
là tôi đã cố gắng học như thế nào, đậu vào H, cùng chuyên ngành với anh ấy chỉ
vì muốn ở bên cạnh anh ấy, mong có ngày anh ấy nhìn thấy tôi. Nhưng sao, từ khi
cô đến, mọi thứ đều thay đối, cô giống như một kẻ ngoại xâm cướp đoạt mọi thứ của
tôi. Tang Du, hôm nay tôi nói cô cho biết, những kẻ trơ trẽn, nhục nhã thật sự
chính là người nhà họ Tang các người, bố cô là kẻ hiếp dâm trơ trẽn, cô là kẻ
cướp trơ trẽn, nhà họ Tang các người ép tôi phải vào cái nhà này. Tang Chấn
Dương hủy diệt tôi, đương nhiên tôi phải trả thù ông ta. Cô kinh tởm tôi, tôi
cũng kinh tởm các người”.
Nắm chặt tay, Tang
Du nghiến răng, không muốn chấp nhận sự thực đó.
“Mẹ cô thật ghê gớm,
có chết cũng giữ lại Tang thị cho cô. Đúng, phần lớn cổ phần Tang thị đều thuộc
về cô, tôi không làm gì được nhưng ngôi nhà này là của tôi, khi mẹ cô chưa kịp
bắt Tang Chấn Dương để lại cho cô thì nó đã thuộc về tôi, tại sao tôi không có
tư cách xử lý nó, tôi muốn bán cho ai thì kệ tôi, liên quan gì đến cô? Tang thị
tôi không quản được nhưng ngôi nhà này là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm,
không liên quan gì tới nhà họ Tang các người”, Vu Giai thỏa mãn cười, nhìn Tang
Du đang thẫn thờ,
“Cô muốn ngôi nhà này à, được, tính rẻ cho cô, bao gồm mọi đồ nội thất trong
nhà, một giá thôi, hai mươi triệu tệ”.
Đột nhiên, Tang Du
trừng mắt, cười lạnh: “Hai mươi triệu? Đừng nói là hai mươi triệu, dù hai triệu,
hai mươi ngàn, hai ngàn tệ, cô cũng đừng mơ cầm nó ra khỏi Tang thị. Ngôi nhà
này tôi tuyệt đối không cho cô bán nó. Một bàn tay không vỗ nên kêu, đừng tưởng
người chết rồi thì sẽ không ai đối chứng. Bố tôi là kẻ cưỡng hiếp thì sao cô
không đi kiện đi? Kiện cho ông vào tù ấy? Lúc ông mua xe, mua nhà, mua trang sức
cho cô, cô có nghĩ ông là kẻ cưỡng hiếp không? Ngày nào cô cũng ăn ngon mặc đẹp,
vung tiền mua toàn đồ hàng hiệu thế giới, cô có nghĩ rằng ông là kẻ cưỡng hiếp
không? Tôi thấy là cô đeo bám bố tôi thì có”.
Vu Giai nghiến răng
rồi cười lạnh lùng: “Tang Du, cô nghĩ mình ghê gớm lắm à? Cô tưởng mình là ai?
Hai năm trước Tang Chấn Dương đã quyết sách sai lầm, thậm chí phải dựa vào vay
nặng lãi, lúc cô tiếp quản thì nó chỉ còn là đống phế thải. Đuổi tôi khỏi chuỗi
cửa hàng, bây giờ tiền thuê nó cô thu hồi lại được bao nhiêu? Còn món nợ ngân
hàng có rất nhiều thứ đã đến kỳ hạn phải trả, Hoàng Đình lại có vấn đề. Tôi sẽ
đợi xem đại cổ đông như cô phải đền bao nhiêu tiền. Lúc đó Tang thị có qua được
hay không thì còn phải nhờ tạo hóa, tôi thấy cô nên cố gắng đi, có thời gian
thì bận rộn với Tang thị nhé”.
“Tang thị tuyệt đối
sẽ không có vấn đề!”, Tang Du tiến lại gần Vu Giai, sắc mặt lạnh băng, túm lay
cánh tay cô ta thật mạnh,
“Vu Giai, tôi nói cô
biết, cô đang có âm mưu gì tôi đều rõ cả, nếu cô mong bán ngôi nhà này, cầm tiền
rồi chạy mất thì đúng là khờ khạo, hoang tưởng. Tang thị cho dù phải đền một xu
thì cô cũng phải gánh lấy”.
“Hừ, Tang thị sống
hay chết thì từ nay về sau cũng chẳng liên quan gì tới Vu Giai này cả”, Vu Giai
phải tốn rất nhiều sức lực mới giằng thoát khỏi tay Tang Du.
“Chẳng liên quan à?
Cô đừng quên con trai cô họ Tang, trước mười tám tuổi cô phải nuôi nó cho tôi.”
“Con trai tôi? Bây
giờ tôi bắt đầu nghi ngờ ai là mẹ ruột của nó rồi. Sự tồn tại của nó chỉ nhắc
tôi nhớ đến mấy năm sống trong tủi nhục. Tôi sinh nó, nuôi nó mà nó lại không
thân thiết với tôi, suốt ngày bám theo cô. Tốt thôi, nếu nó đã thích cô thì cô
nuôi nó đi. Đợi tôi bán xong ngôi biệt thự này, cầm được những thứ thuộc về
mình, tôi sẽ rời khỏi đây. Còn nó, cô muốn đánh, muốn mắng gì thì tùy. Mong là
tôi mãi mãi cũng không bao giờ gặp lại người nhà họ Tang nữa. Bây giờ xin cô rời
khỏi phòng tôi ngay.”
“Ngay cả máu thịt của
mình mà cũng nhẫn tâm vứt bỏ, cô đúng là hèn hạ. Chúng ta đợi mà xem, ngôi biệt
thự này cô có quyền bán được hay không”, Tang Du lạnh nhạt nói xong, quay người
bỏ đi.
Vừa xuống lầu thì di
động đổ chuông.
Tang Du nghe máy, giọng
Dương Chính Khôn gấp gáp: “Tổng giám đốc Tang, giờ cô đang ở đâu? Chúng ta đã hẹn
Chủ tịch Giang dùng cơm lúc mười một giờ rưỡi”.
“Anh đợi ở công ty,
tôi tới ngay”, cúp máy, cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ hai mươi, nếu không đi thì
muộn mất.
Cô quay về đây là để
chọc giận Vu Giai, cô ả chết tiệt đã mê mẩn trò cờ bạc, vay nặng lãi bên ngoài,
nếu không có tiền sẽ bị đâm chết. Cô tìm người nhờ bên cho vay ép cô ả trả tiền,
xem như đã ép được ả ta bán biệt thự, sao cô có thể để lỡ mất cơ hội chọc tức
cô ta chứ.
“Chị ơi, cho chị xem
tranh em vẽ nè”, Tang Bác Văn hào hứng chạy đến, “Gia đình của em, mẹ và chị nắm
tay, đi dạo công viên với Văn Văn”.
Nghe câu “mẹ và chị
nắm tay”, Tang Du bất giác liếc nhìn.
Đó là một bức tranh
vẽ bằng bút chì, trong đó có ba người, một cậu bé nắm tay người phụ nữ kéo đi,
một người tóc xoăn đến vai, vẻ mặt gian ác, một người tóc xoăn dài, vẻ mặt giận
dữ, trong tranh có mặt trời, cỏ xanh và cả những chú chim nhỏ, tên bức tranh
là: Gia đình của tôi.
Đó là thứ mà cậu
nhóc này muốn cho cô xem? Cô mà lại nắm tay Vu Giai kéo nó đi, đúng là kẻ đần nằm
mơ, nhảm nhí vô cùng. Mẹ nó đã lên giọng bảo không cần mà nó còn vẽ tranh. Nhìn
gương mặt cậu nhóc, cô lại cảm thấy đau buồn thay cho nó, nếu cô ta vứt nó lại
đây, nhất định cô sẽ quét nó ra khỏi cửa.
Lườm cậu bé một cái,
cô sải bước ra khỏi nhà.
“Chị ơi, tối nay chị
có về ăn tối không?”, Tang Bác Văn hỏi với theo bằng giọng non nớt ngây thơ.
“Văn Văn, con quay về
đây ngay”, Vu Giai đứng trên lầu hai gọi.

