Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) - Chương 16

Chương 16

Ba người vào
cung, Hữu Hi quay lại nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình, nàng nhớ tới “A
Phòng cung” cũng đã từng miên tả như sau: Cứ đi năm bước là một tòa lầu cao,
mười bước là một mái đình, hành lang dài như rắn, uốn lượn, mái hiên thon cao,
chim điểu khom người giữa không trung giống như đang tung bay, khom khom đi
dạo, đường quanh co rồi cũng quay về chốn cũ, trong phòng tượng điêu khắc dày
đặc, như nước từng cơn xoáy vào che chắn mọi thứ, uy nghi diễm lệ, không biết
để cho bao nhiêu vạn người ở, thật là huy hoàng.

Đi theo Lăng
Khiếu Dương qua các hành lang, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Vân San
nói: “Ngươi nhiều ngày cũng không về
cung, nên đi thỉnh an các vị nương nương.”

Vân San hầu hạ
quý phi, ở trong cung đã nhiều năm, trở về thỉnh an cũng việc khó tránh. Tuy
không muốn tách biệt khỏi Lăng Khiếu Dương, nhưng vẫn miễn cưỡng mà đi.

Tay Hữu Hi vẫn bị
Lăng Khiếu Dương cầm lấy, tiếp tục đi về trước, nàng bắt đầu cảm thấy bất an
không muốn Lăng Khiếu Dương lại làm gì. Hắn không chịu nói gì cả, cứ như vậy
lôi kéo nàng đi khắp nơi, khiến cho nàng không nhận ra mình đang đi đâu.

Cuối cùng hai
người cũng tiến vào nội cung, cung nữ vừa nhìn thấy Lăng Khiếu Dương liền vội
vàng vấn an.

“Nô tỳ tham kiến vương gia”

“Công chúa đâu?”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen tĩnh
lặng, nghiêm mặt, không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.

Một nữ tỳ cung
kính nói: “Hồi bẩm vương gia, công chúa
đang ở hoa sen trì ngắm hoa”

Lăng Khiếu Dương
liếc mắt nhìn Hữu Hi, buông lỏng tay nàng ra, ra lệnh cho nữ tỳ: “Bổn vương đưa người tới hiến vũ cho công
chúa, ngươi mau dẫn đi đi”

Hữu Hi cau mày
trừng mắt nhìn Lăng Khiếu Dương, ai nói nàng muốn hiến vũ, nàng không phải vũ
nữ, đi đâu nhảy ở đâu chứ?

Tỳ nữ nghe Lăng
Khiếu Dương ra lệnh, ra là Vương gia mang vị phu nhân này đến giúp công chúa
hiến vũ, sau đó tỳ nữ liền vội vàng mời nàng: “Phu nhân mời theo nô tỳ”

Lăng Khiếu Dương
không hề liếc tới Hữu Hi, xoay người bỏ đi.

Hữu Hi miễn cưỡng
đi theo nô tỳ hướng vào cung điện rồi đi ra sau, xuyên qua mấy gian phòng cũng
tới nơi.

Hữu Hi đi mà
không biết mình đang đi đâu, chỉ dùng mắt đánh giá bốn phía. Nơi này rất đẹp,
hồ quang sơn sắc, cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh, có thể nhận ra hoàng đế
rất yêu thương công chúa.

Cuộc sống trong
cung giống như ở trong lồng giam, không thể tùy ý ra vào, sống trong cung chẳng
qua chỉ là được sống một cách hoa lệ, mông lung.

Trong lòng lại
nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên, hắn ngay cả một người nói chuyện cũng không có, sẽ
thê lương buồn khổ tới mức nào chứ!! Trái tim lại nhói đau, từng lằn roi gián
xuống.

Con người Lăng
Khiếu Dương cao thâm khó lường, không biết hắn đang nghĩ gì. Sau khi tiến vào
hoa nơi ở của công chúa, hắn đi thẳng đến thư phòng hoàng thượng, đợi công công
thông báo rồi đi vào.

Hoàng đế ngồi
trên trường kỷ, phê duyệt tấu chương. Lăng Khiếu Dương tiến vào đại điện, thi
lễ như quân thần: “Thần đệ tham kiến
hoàng thượng”

“Đứng lên đi”- Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Khiếu Dương mỉm
cười. “Nghe Thái Hòa nói, ngươi đã mang
một nữ tử hiến vũ tới? Liệu có kết quả không?”

Lăng Khiếu Dương
thản nhiên đáp: “Vâng ạ, là thiếp của
thần, hôm nay đến chắc chắn sẽ khiến Thái Hòa vui vẻ”

“Thái Hòa chọn là được rồi, liên tục thay đổi vũ
sư nhưng nó lại chẳng hài lòng ai, người này có chỗ nào đặc biệt khiến cho Thái
Hòa hài lòng không?”

Lăng Khiếu Dương
nhướng mày, bình tĩnh nói: “Độc nhất vô
nhị”

“Ah?”- Hoàng đế đứng dậy, cả người quần áo vàng óng chói mắt rất phi phàm, đôi
mắt giống Lăng Khiếu Dương, nhìn thẳng Lăng Khiếu Dương nói: “Trẫm cũng muốn mở rộng kiến thức xem vũ đạo thật sự là gì? Trẫm
trước đây có nghe thái tử kể qua, ở phủ của đệ có một thiếp vũ nghệ siêu quần,
hôm nay có phải vị thiếp đó không?”

Lăng Khiếu Dương
gật đầu nói: “Đúng vậy”

Hoàng đế híp mắt,
cười thản nhiên, trong lòng biết rõ Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên tranh
giành nhau đến sống đến chết chỉ vì một người nữ nhi, đứng dậy, tay chắp sau
lưng, cao giọng nói: “Người làm cho cả
Vương đệ cùng Hoàng Bắc Thiên đều không buông tay chắc chắn phải có điều đặc
biệt, không bằng trầm cũng muốn tiếp xúc thử xem thú vị ở đâu.?”

“Thần đệ có gì không dám!”- Lăng Khiếu Dương vô vị trả lời.

“Thế thì đi thôi”

Hoàng đế nhất
thời cao hứng đi cùng Lăng Khiếu Dương đến Thái Hòa cung. Cung nữ theo sau giám
sát suốt trên đường đi, không biết hoàng đế cùng Lăng Khiếu Dương chuyện trò gì
với nhau.

Mới vừa đi được
nửa đường, phía trước một thái giám vội vàng chạy tới, quỳ gối xuống trước
hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, Thái
Hòa công chúa không cẩn thận đã rơi vào hồ sen”

Hoàng đế thần sắc
căng thẳng: “Sao lại để rơi xuống nước,
còn không mau cứu lên.?”

“Xin hoàng thượng yên tâm, công chúa đã bình yên
thoát nạn, nhưng luôn miệng đòi phụ hoàng”

Nghe Thái Hòa
bình yên vô sự, hoàng đế mới từ từ thả lòng, nổi giận mắng: “Nô tài đáng chết, ngay cả việc trông coi
một hài tử cũng không xong, một đám phế vật”

“Nô tài đáng chết”- Thái giám sợ đến lạnh run, cuống quýt đập đầu,

Hoàng đế khẩn
trương đi tới cung Thái Hòa. Người khiến hắn đau lòng nhất là tiểu công chúa,
nhất định Thái Hòa không được có chuyện gì, đó là mối dây liên hệ duy nhất cùng
Tuệ Phi.

Hoàng đế vội vàng
đi tới trước cửa Cung Thái Hòa, thái giam the thé hô to: “Hoàng thượng đến”

Trong phòng ai
cũng quỳ xuống nghênh đón.

Hoàng đế vội vàng
gấp gáp đi vào, vừa tiến vào liền hô lớn: “Thái
Hòa, phụ hoàng tới rồi đây”

“Phụ hoàng, Thái Hòa muốn phụ hoàng”- Lúc này Thái Hòa vừa khóc vừa đòi phụ hoàng.

Hoàng đế đi tới
bên giường, vội vàng ôm lấy Thái Hòa: “Thái Hòa đừng sợ phị hoàng ở đây rồi”

Thái Hòa chỉ mới
bảy tám tuổi, vừa nhìn thấy phụ thân đã vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ hoàng đế:
Phụ Hoàng, Thái Hòa sợ quá!!!”

“Đừng sợ, có phụ hoàng ở đây”- Hoàng đế nhìn công chúa bảo bối của mình
bình an rồi quay đầu sang đám nô tài, phẫn nộ quát: “Các ngươi một lũ nô tài vô dụng, sao lại không chăm sóc tốt cho công
chúa?”

Đám cung nữ cùng
thái giám phụ trách chăm sóc Thái Hòa đều đã quỳ sớm, vừa quỳ vừa nói to chúng
nô tài đáng chết.

Hoàng đế trong
lòng vẫn còn sợ hãi, tức giận rống: “Sao
lại để cho công chúa rơi xuống nước”

Gương mặt nhỏ
nhắn của Thái Hòa áp vào mặt hoàng đế, giọng nói non nớt còn mang theo ý khóc,
yêu kiều nói: “Phụ hoàng đừng giận, là
do Thái Hòa nghịch, không cẩn thận rơi vào hồ, không trách họ được”

Hoàng đế ôm Thái
hòa vào lòng, không kiềm được vỗ về nàng, Trấn an Thái Hòa, có thể thấy hoàng
đế rất sủng ái công chúa.

Thái Hòa ngưng
khóc, hoàng đế định thần lại nhìn xung quanh phòng, thấy một người phụ nữ
cả người ướt đẫm run run.

Hữu Hi biết hoàng
đế nhìn nàng, đây là vị hoàng đế vĩ đại đã định tội một nhà Hoàng Bắc Thiên
sao, đối với hoàng đế nàng không có chút hảo cảm, thậm chí còn có địch ý.

Thái Hòa nho nhỏ,
rất đáng yêu, nước mắt vẫn còn đọng lại, nhìn thấy ánh mắt phụ hoàng đang chăm
chú quan sát Hữu Hi liền yêu kiều nói: “Phụ
hoàng, là vị tỷ tỷ kia cứu Thái Hòa nếu không Thái Hòa không gặp được phụ hoàng
nữa rồi?”

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng”- Hữu Hi hành lễ, hạ mi mắt xuống, không
hy vọng hoàng đế nhận thấy được hận ý trong mắt nàng

Lăng Khiếu Dương
câu môi cười âm hiểm nói: “Thái Hòa,
nàng vốn là phu nhân của thúc thúc, ngươi nên gọi là thẩm thẩm mới đúng”-

Một câu nói đã làm sáng tỏ thân phận Hữu Hi, xác định định phán đoán của hoàng
đế.

Hoàng đế cũng
hiểu người phụ nữ trước chính là người khiến Hoàng Bắc Thiên lẫn Lăng Khiếu
Dương phải tranh đoạt, tuy dáng vẻ gầy yếu nhưng thật sự rất đẹp.

Chỉ cần Thái Hòa
bình an vô sự, hắn trong lòng đã vui sướng rất nhiều: “Ngươi cứu Thái Hòa trẫm cảm ơn ngươi”

“Hoàng thẩm thẩm, người muốn vật gì, ta sẽ xin
hoàng thượng ban cho, phụ hoàng là người lớn nhất thiên hạ, có mọi thứ, vĩ
đại nhất, là phụ hoàng tốt nhất”-
Thái Hòa ôm lấy phụ hoàng khoe khoang, hoàng đế vui vẻ cười. “Tiểu Thái Hòa đã làm trầm vui như vậy, nếu
Thái Hòa đã nói thế trẫm không tặng cũng không được”

Hữu Hi cúi người
giữ lệ: “Đa tạ hoàng thượng có ý tốt. nô
tỳ cứu người chẳng qua vì bổn phận, không dám có yêu cầu”

Hoàng đế vung tay
nói: “Thưởng phạt phân minh, ngươi cứu
Thái Hòa nhất định sẽ có thưởng.”

Hữu Hi nghĩ ngợi
một chút, liền “bịch” quỳ xuống trên mặt đất: “Hoàng thượng, nô tỳ có thể to gan yêu cầu người một việc không?”

Quả nhiên lớn
gian, hoàng đế nhíu mày, hắn muốn xem nàng có yêu cầu gì: “Nói nghe xem, chỉ cần không quá đáng, trẫm có thể thỏa mãn ngươi.”

Hữu Hi dập đầu
nói: “Nô tỳ cầu xin hoàng thượng, cho
phép nô tỳ vào mỗi kì trăng tròn có thể thăm Hoàng Bắc Thiên một lần, ngoại trừ
việc này không còn yêu cầu gì khác, cầu xin hoàng thượng đáp ứng”

Lăng Khiếu Dương
sắc mặt vô cùng âm trầm, hoàng đế cũng chút do dự, không ngờ Hữu Hi lại yêu cầu
như thế.

Hoàng đế trong
lòng khó chọn, trầm giọng nói: “Vương
đệ, vị phu nhân của ngươi đúng là đưa ra vấn đề khó cho trẫm, ngươi xem làm thế
nào mới tốt?”

Lăng Khiếu Dương
vẻ mặt ngưng đọng, do dự hồi lâu, trong lòng tuy không cam chịu nhưng đành cung
kính nói: “Do hoàng thượng làm chủ, thần
không dám dị nghị!”
- Nói xong hung dữ trừng mắt nhìn Hữu Hi, tức giận không
thôi.

Hoàng đế nghiêm
mặt nhìn Hữu Hi nói: “Hoàng Bắc Thiên bị
giam trong u cấm, không cho phép tùy tiện thăm hỏi, yêu cầu của ngươi…”

“Cầu xin hoàng thượng đáp ứng, nô tỳ trong lòng sẽ
mang ơn người, cầu xin hoàng thượng”

Thái Hòa kéo ống
tay áo hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Hoàng
thẩm thẩm nhất định phải gặp Hoàng Bắc Thiên kia sao? Hoàng thúc hình như không
vui, mặt mày xanh mét”

“Thái Hòa!”- Lăng Khiếu Dương cau mày, ánh mắt lạnh lẽo uy
hiếp nhìn nàng, ngăn cản không cho nàng tiếp tục phát ngôn.

Thái Hào không
phục, trừng mắt nhìn Lăng Khiếu Dương, nói nhỏ vào tai hoàng thượng: “Phụ hoàng, người đồng ý đi, dù sao phụ
hoàng cũng đáp ứng, tới lúc đó Hoàng thẩm thẩm có đi hay không thì cũng phải để
xem Hoàng thúc thúc thế nào!”

“Haha”- Hoàng đế cười to, công chúa bảo bối này tuy còn nhỏ nhưng tinh quái, giảo
hoạt, tiếc rằng không phải nam tử. Nàng chỉ mới 7 tuổi. nhưng hiểu không
ít chuyện. Chỉ tiếc Tuệ Phi mất sớm, không thể nhìn thấy nữ nhi của hai người
vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy

Thu lại tiếng
cười, nói với Hữu Hi: “Trẫm đáp ứng
ngươi, mỗi tháng thăm một lần, ngươi rất thông minh, xem như yêu cầu này là
tặng phẩm trẫm cho ngươi, tốt lắm, tất cả lui ra, để công chúa nghỉ ngơi.”

Trái tim Hữu Hi
kích động sảy nhảy ra, vội vàng tạ ơn: “Đa
tạ hoàng thượng”

Nàng có thể đi
gặp Hoàng Bắc Thiên, có thể nhìn thấy hắn, lúc hắn đau nàng sẽ chăm sóc, lúc
hắn cô đơn nàng sẽ an ủi hắn. Có lẽ trời cao, nghe thấy được lời cầu xin của
nàng chăng. Nội tâm nàng kêu gọi.

Từ cung trở về,
Hữu Hi không cách nào bình tĩnh, vì quá kích động không nghĩ tới sao Lăng Khiếu
Dương đột nhiên mang nàng tới hoàng cung hiến vũ, nhưng may mắn gặp công chúa
rơi xuống nước. Nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, lúc này chỉ chất chứa niềm
vui có thể thăm hỏi Hoàng Bắc Thiên.

Nghĩ tới gặp mặt
Hoàng Bắc Thiên trong u cấm hoàng thượng, nàng muốn nói tạ ơn, nhân sinh còn
nhiều điều không ngờ tới. Nhưng vì Hoàng Bắc Thiên, vì có thể gặp nàng, nói cám
ơn nhiều lần nàng cũng nguyện ý.

Lúc hoàng đế muốn
tặng nàng vật phẩm, nàng không dám đòi hỏi quá cao, trong lòng nguyện vọng của
nàng là mong muốn Hoàng Bắc Thiên cùng người nhà tự do. Nhưng nguyện vọng này
hoàng đế sẽ không đáp ứng lại càng không có dũng khí xin hoàng đế cho nàng đi
thăm hỏi Hoàng Bắc Thiên, bởi vì chắc chắn Lăng Khiếu Dương sẽ tức giận mà ngăn
cản.

Thật ra, nàng còn
có một ước muốn mãnh liệt là hy vọng hoàng đế giam nàng cùng Hoàng Bắc Thiên
vào u cấm, để nàng cùng hắn đồng cam cộng khổ.

Nhưng nếu nói ra,
Lăng Khiếu Dương sẽ phản đối, hơn nữa hoàng đế lại coi trọng Lăng Khiếu Dương
chắc chắn không đáp ứng. Cho nên, nàng chỉ dám đưa ra yêu cầu nhỏ này, một có
thể đạt thành tâm nguyện, như vậy nàng đã rất vui rồi.

Lăng Khiếu Dương
chỉ có ý đưa nàng tới hiến vũ, không nghĩ trời cao lại giúp nàng có cơ hội cứu
được công chúa trong hoa sen, làm cho hoàng đế ân chuẩn phá lệ cho đi thăm hỏi
Hoàng Bắc Thiên

Nhìn tâm tình lúc
nào cũng lo lắng bây giờ đã thấy chút tia sáng lóe lên. Sau khi ăn tối, Lăng
Khiếu Dương đi tới phòng Hữu Hi, thấy dáng vẻ hân hoan nhảy cẫng lên của nàng
khiến Lăng Khiếu Dương không vui. Nụ cười của nàng cuối cùng cũng chỉ vì nam
nhân kia.

“Sao, đi gặp nam nhân đó mà ngươi vui thế sao?”- Lăng Khiếu Dương đi tới, giễu cợt ngồi
xuống, đôi mắt đều là sự bực tức, vẻ mặt lo lắng.

“Ta chỉ muốn đi gặp hắn một lát, ước hẹn giữa
chúng ta ta không quên”-

Hữu Hi lo lắng nhìn Lăng Khiếu Dương. Hoàng đế dù đã đáp ứng, nhưng nếu Lăng
Khiếu Dương không cho nàng ra khỏi phủ, nàng cũng không có cách nào cả?

Lăng Khiếu Dương
đứng dậy, đi tới trước mặt Hữu Hi, một tay giữ lấy cằm nàng, tay kia ôm nơi
thắt lưng, dùng sức kéo nàng vào lòng. Thân thể mềm mại của nàng dán vào lồng
ngực kiên cố của hắn, nàng cảm giác được hắn rất giận.

Lăng Khiếu Dương
lạnh như băng nói: “Hiệp ước giữa chúng
ta, ngươi quên hay không cũng có khác gì, ngươi vốn dĩ chưa từng tuân theo”

“Ta đã ở lại bên cạnh ngươi rồi mà?”- Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương,
hắn nhất định không cho nàng đi.

“Muốn đi phải khiến ta vui, nếu không đừng nghĩ
đến việc bước ra khỏi cửa”
- Lăng Khiếu Dương uy hiếp, làm cho trái tim trở nên lạnh lẽo, đôi mắt xinh
đẹp buồn bã nhìn hắn, thống khổ nói: “Ta
làm như thế nào ngươi mới vui, mới bằng lòng cho ta đi”
Qua khỏi ải hoàng
đế, nhưng lại còn qua ải Lăng Khiếu Dương, hoàng đế thật gian trá, ngươi có thể
đi, nhưng không bắt buộc phải đi, dù không đi cũng không tính là cãi lại thánh
chỉ.

“Ngươi biết ta muốn cái gì mà!”- Lăng Khiếu Dương cười tà, cúi đầu, vùi
vào cổ Hữu Hi cắn nhẹ, sau đố ôm ngang nàng đi về phía giường.

Xem ra cái gì tới
thì cũng phải tới? Đây cũng là một phần trong ước hẹn. Thân thể hắn nói muốn
lấy đi, hai bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi đan vào nhau, vẻ mặt bình tĩnh như hồ
nước lặng sóng, tùy ý để Lăng Khiếu Dương đem nàng đặt trên giường, nằm dưới
hắn.

Hữu Hi nhắm mắt
lại, không nghĩ, không nhìn, không cảm giác, để mặc Lăng Khiếu Dương cởi áo hai
người, còn nàng cả người cứng ngắc, loại sợ hãi đến tận xương này lại bắt đầu
hành hạ nàng, bàn tay nhỏ gắt gao giữ lấy nệm giường, nhăn mặt nhíu mày…

Đôi mắt đen của
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cười lạnh, thân thể của nàng không cách nào tiếp
nhận hắn, hắn tiến vào sẽ khiến nàng ngất đi, thật buồn cười, hắn phải nhẫn nại
với nàng.

Tay nhẹ nhàng
vuốt ve mặt nàng: “Ta không thích làm
cùng một người không có cảm giác, không bằng cứ từ từ ôm nhau ngủ cho thành
thói quen, chờ tới khi ngươi không bất tỉnh nữa, ta sẽ cho ngươi gặp hắn.”

Hữu Hi mở mắt,
cảm giác đau đớn xâm chiếm bắt đầu biến mất, nàng tức giận nhìn Lăng Khiếu
Dương. Đây là điều kiện sao!!

Lăng Khiếu Dương
nói được làm được, không biết vì nhìn nàng ngủ ngon rất vui hay thói quen ngủ
cùng nhau nên mỗi đêm hắn đều dùng cưỡng thế ép nàng ngủ chung. Hắn không cho
phép nàng ra khỏi phủ, cửa có người gác, cửa sau cũng có, nàng không cách nào
ra khỏi phủ.

Cả người bị dày
vò suốt đêm, thân thể Hữu Hi lại bị giam cầm trong ngực Lăng Khiếu Dương. Chân
dài của hắn đặt trên người nàng, cánh tay ôm chặt như sợ nàng chạy mất.

Hắn ôm nàng ngủ
say sưa, nhưng nàng cảm đêm không ngủ, tay không để đánh vào thắt lưng Lăng
Khiếu Dương.

Tay chạm phải gì
đó cứng rất đau, Hữu Hi cau mày, không nhịn được sờ sờ, tay chạm vào gi đó. Đầu
óc chợt lóe lên, là lệnh bài Lăng Khiếu Dương. Lòng nàng trở nên kích động, cẩn
thận lấy lệnh bài ra khỏi thắt lưng Lăng Khiếu Dương, xem ra hắn vẫn không phát
hiện, sau đó nâng tay Lăng Khiếu Dương đặt qua một bên, cố hết sức đẩy chân hắn
ra.

Hữu Hi cuối đầu
hít một hơi, bước xuống giường, mặc thêm áo, hướng đi ra ngoài. Lăng Khiếu
Dương tựa hồ ngủ rất sâu, Hữu Hi an tâm ra khỏi cửa.

Đi tới trước cửa
vương phủ, hai người trông cửa nhìn thấy lệnh bài của Vương gia đành phải để
Hữu Hi ra ngoài.

Hoàng Bắc Thiên
bị giam ở u cấm tên gọi là Minh Viên, trên đường Tứ Hải, Hữu Hi đi thật nhanh,
hỏi mọi người cuối cùng cũng tới Minh Viên.

Nhìn kiến trúc
trước mắt, trái tim Hữu Hi đau đớn, tường cao vây lấy, màu đỏ thắm của nước sơn
.loang lỗ, trước cửa là hai đèn lồng phát ra ánh sáng vàng. Nơi này là nơi ở
của Hoàng Bắc Thiên, cả đời phải ở đây, sao nàng lại đau như vậy

Nàng đi lên bậc thang,
tay run rẩy chạm vào cửa, Bắc Thiên, nàng tới đây, đã tới thì không lùi bước,
không lùi bước.

Chỉ lát sau, Hữu
Hi gõ cửa hồi lâu, mới có người mở. Một thị vệ đi nhìn thấy Hữu Hi cảm giác bực
mình, xem ra nàng đã quấy rối giấc ngủ của hắn.

“Chuyện gì?”- Người kia hỏi.

Hữu Hi vội vàng
hỏi: “Ta là Lãnh Dạ Hủy, muốn gặp Hoàng
Bắc Thiên, đã được hoàng thượng ân chuẩn”

Người kia bắt đầu
kiên nhẫn hơn, lại hỏi tiếp: “Có gì
chứng minh ngươi là Lãnh Dạ Hủy”

Hữu Hi vừa nghe
liền đưa lệnh bài vương gia ra: “Ta có
lệnh bài của vương gia”

Người kia nhìn
lệnh bài trong tay Hữu Hi có vẻ cung kính, trước đó cũng nhận ý chỉ hoàng đế,
biết Lãnh Dạ Hủy sẽ tới thăm Hoàng Bắc Thiên mỗi tháng, mở miệng nói: “Vào đi, hắn đang ở trong phòng”

“Cám ơn”- Hữu Hi vội vàng nói cảm ơn, trái tim đập dồn dập,
đi về phía phòng còn sáng đèn.

Bất an, đau lòng,
lo lắng, trái tim bị cảm xúc quấy nhiễu, Bắc Thiên, Bắc Thiên của nàng cách đó
không xa.

Hữu Hi kích động
đi tới đó, trái tim hoảng hốt, dơ tay đẩy cửa…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3