Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) - Chương 36

Chương 36

Hữu Hi vừa đau khổ vừa mâu thuẫn.

Nàng mong gặp lại Hoàng Bắc Thiên, nhưng cũng sợ gặp nhau…
thật sự rất sợ.

Lăng Khiếu Dương che chở cho nàng hết mực, quan tâm nàng tất
cả, trong bụng lại còn có đứa trẻ. Mọi việc đều cẩn thận, dường như lần hư thai
trước đây đã để lại trong hắn một bóng ma.

Mỗi ngày hắn đều tới hỏi nàng muốn ăn gì, sau đó ra lệnh
phòng ăn chuẩn bị, hỏi nàng còn muốn ăn gì nữa không hoặc cần thứ gì không?

Còn nàng thì tâm phiền ‎loạn nói với hắn, nàng rất mệt, muốn
nghỉ ngơi, lạnh lùng đẩy hắn đi ra ngoài.

Lời nói của nàng làm cho hắn đau khổ đớn nét mặt hiện lên
chút khổ sở. Nhưng mặc kệ nàng nói những lời lạnh nhạt, mỗi ngày hắn vẫn cần
thăm hỏi, không chút gián đoạn.

Hoàng Bắc Thiên chết đi hắn cũng không còn cách gì uy hiếp
nàng, nàng thậm chí còn có ‎định bỏ chạy. Nhưng mọi suy nghĩ của nàng hắn đều
biết rõ, giọng nói ôn nhu nhưng mang theo sự uy hiếp nói với nàng, nếu nàng có
dũng khí lén bỏ đi, thì hắn sẽ vì người nhà Hoàng Bắc Thiên mà nỗ lực hết mình.

Hắn ác độc như thế, nàng cũng biết… nghĩ rằng trong lòng hắn
cũng còn một chút thiện lương, kỳ thật không có. Hắn vẫn là hắn!!

Dù hắn làm rất nhiều chuyện nhưng tất cả đều vì hắn.

Nàng im lặng, lạnh lùng nhìn hắn mỗi ngày vì nàng mà làm tất
cả.

Nhớ lại lần trước lúc mang thai, hắn đưa quần áo trẻ con tới
bị nàng vứt trên mặt đây, bây giờ hắn không chỉ thay nàng chuẩn bị quần áo trẻ
con mà cả giày, đồ chơi, còn có chiếc giường nhỏ.

Hắn không phải đã biết đứa con này không phải của hắn hay
sao?

Tại sao, lại coi nó như con mình. Dạ Lan không phải đã nói,
đứa con này vừa tròn 40 ngày, là con Hoàng Bắc Thiên chứ không phải của hắn,
hắn cao hứng cái gì chứ!!

Nàng mang thai con Hoàng Bắc Thiên, theo cá tính của hắn,
chắc chắn phải ban cho nàng một chén thuốc phá thai mới đúng. Tại sao hắn không
thưởng cho nàng thuốc phá nàng, để mọi thứ chấm dứt đi… ngược lại, hắn lại
những chuyện mà đáng ra hắn không nên làm.

Trong phòng đều là đồ dành cho trẻ con, còn sai người may đủ
loại kiểu dáng quần áo cho nàng. Trên bàn bày ra những món nàng thích, nàng chỉ
lạnh lùng nhìn qua, quần áo để đó cũng chẳng hề đi mặc hay thử qua.

Đồ của con nít nàng muốn xem cũng không dám xem, càng không
thể ném xuống, bởi vì nàng yêu Hoàng Bắc Thiên, cho nên, cũng yêu đứa trẻ này,
cũng muốn con mình có những thứ tốt nhất, nàng buộc bản thân lui vào giường, lòng
đầy đau khổ.

“Muội muội, phúc khí
của muội thật tốt”-
Một giọng nói ngưỡng mộ vang lên trong phòng Hữu Hi.

Hữu Hi quay đầu lại nhìn đã thấy Dạ Lan bước vào từ khi nào,
nàng ta chậm rãi đi trong phòng nàng, ngón tay lướt qua đống quần áo đang để
trên bàn.

Tay Dạ Lan mang theo chút hận thù, chà sát qua, xoay người
nhìn Hữu Hi. Vẻ mặt ảo não nói: “Muội
muội hình như mỗi lần nhìn thấy tỷ thì đều không vui, giống như tỷ là
người hạ độc muội vậy!”

Gương mặt Hữu Hi tiều tụy không có huyết sắc, thản nhiên
nói: “Ai hại ai, điều này ngươi biết rõ
hơn ta”

Trong mắt Dạ Lan mang theo thù địch‎, ngay cả người mù cũng
nhìn ra, nàng làm sao tin được, nàng sắp chết còn muốn giữ gìn cái gọi là tỷ
muội là sao.

Hơn nữa ở trước mặt Lăng Khiếu Dương, nàng hoàn toàn là
người khác, cư xử khác, căn bản là kẻ hai mặt

“Lời này của muội có
gì, là đang nói ta không dám hại muội sao?”-
Dạ Lan tiện tay cầm lấy đôi
giày xinh xắn của trẻ con, ánh mặt hiện lên tia quái dị.

Hữu Hi nhìn Dạ Lan, cười lạnh hỏi: “Nếu như lúc đầu người Vương gia yêu chính là Hủy nhi, ngươi cũng sẽ
vì tranh sủng mà giết chết muội muội mình sao?”

Dạ Lan cười khẽ, ngồi xuống ghế: “Sao lại vậy, làm tỷ tỷ, chỉ vì tranh sủng, mà giết chết muội muội
mình, dù là lúc đầu, muội hại tỷ, cuối cùng, người tỷ tỷ như ta phải vì muội mà
cầu xin, nếu không muội nghĩ muội còn có thể sống tới giờ sao!”

“Hủy nhi sớm đã chết
rồi…!”-
Người còn sống là Hữu
Hi.

Có lẽ vậy, dù sao muội không còn nhớ rõ
nữa, nói những trước kia cũng vô nghĩa”
- Dạ Lan thở dài một tiếng, đứng
dậy. “Muội muội phải tự bảo trọng thân
thể, trong bụng là cốt nhục của Vương gia, không thể để xảy ra chuyện!”

Hữu Hi cười mỉa
mai: “Tỷ tỷ không biết sao? Đứa con
trong bụng ta không phải con Vương gia, điều này tỷ rất rõ mà”

Dạ Lan cau mày,
khẽ mím môi, buông tay nói: “Đây là
chuyện cá nhân của muội và Vương gia, tỷ làm sao biết rõ được”

“Không biết rõ cũng tốt, coi như muội nói nhiều,
không còn việc gì nữa, tỷ tỷ xin mời về nghỉ ngơi đi, bảo trọng thân thể, sau
này nói không chừng có thể sinh cho Vương gia một đứa con”

“Cái này không cần muội quan tâm, muội muội an tâm
dưỡng thai, tỷ không quấy rầy nữa”
- Dạ Lan xoay người đi, nhưng Hữu Hi gọi lại: “chờ một chút”

“Muội muội còn việc gì sao?”- Dạ Lan xoay người lại hỏi

“Tỷ tỷ thật sự yêu Vương gia sao?”- Hữu Hi hỏi.

Dạ Lan ngẩn ra,
nghi ngờ nhìn Hữu Hi: “Yêu thì sao,
không yêu thì sao? Trái tim của Vương gia căn bản đã thuộc về nơi muội!”

Hữu Hi nhìn chằm
chằm hai mắt Dạ Lan, bình tĩnh nói: “Ngươi
không thương hắn!”

“Không, ta yêu chàng, ta đương nhiên yêu chàng,
yêu hơn so với muội”-

Giọng nói của Dạ Lan ngân cao, vẻ mặt tức giận.

Hữu Hi cười lạnh,
những lời này rất đúng, Dạ Lan yêu Lăng Khiếu Dương hơn nàng, bởi vì nàng một
chút cũng không thương hắn… Nàng không nói nữa, lạnh nhạt nhìn Dạ Lan, xoay
người nằm xuống, không để ‎tới nàng ta.

Dạ Lan tuy bực
mình nhưng chỉ đành buồn bã rời đi, mọi thứ trong căn phòng đều do Lăng Khiếu
Dương chuẩn bị.

Lạnh Dạ Hủy cũng
chẳng hề liếc mắt nhìn nàng, Lăng của nàng, rốt cuộc còn tiếp tục làm bao nhiêu
chuyện ngu ngốc nữa. Tại sao không liếc nhìn nàng dù chỉ một lần.

Ban đêm Lăng
Khiếu Dương trở về, mang theo chút hơi rượu đi tới Di Tâm Cư, sự lạnh lùng của
nàng có thể đả thương làm trái tim hắn băng giá, hắn đau nhưng không thể phát
tiết, chỉ mượn rượu để tiêu sầu.

Hắn biết dù hắn
làm gì, nàng cũng không coi trọng, nhưng chỉ cần nàng vì hài tử mà sống tiếp
thì hắn đã rất vui. Dù chính mình thành toàn cho con người khác, hắn cũng cam
nguyện, nhưng trái tim lại đau đớn lại thương tâm.

Lăng Khiếu Dương
cởi giày lên giường, ôm lấy thân thể gầy gò của Hữu Hi, nàng rất gầy.

Mấy ngày qua nàng
đau khổ thể nào hắn đều thấy, nhưng không cách nào chạm vào lòng nàng, khiến
nàng bớt đau, không cách nào xua đi hình bóng nam nhân kia trong nàng.

“Vương gia!”

Bên ngoài một âm
thanh lo lắng truyền tới, hắn luôn ở cùng Hữu Hi, ai đi qua cũng không được
quấy rầy, Lăng Khiếu Dương tức giận, cau mày xuống giường, giận dữ đi ra khỏi
tẩm, mở cửa, thấy gương mặt bất an của nha hoàn, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì, tô to gọi nhỏ”- Mỗi
lần đều đúng lúc!! Đáng chết sao đúng lúc như thế.

“Vương gia Lan phu
nhân phát bệnh.”
- Nha hoàn thấp thỏm trả lời, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt
xanh mét của Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương
cau mày, sắc mặt tối sầm lại, tiện tay đóng cửa đi về Thản Nhiên Cư, vừa đi vừa
hạ lệnh truyền thái y.

Thản Nhiên Cư rối
loạn, Lăng Khiếu Dương vừa đi vào tẩm, nàng liền oa một tiếng, phun ra ngụm máu
tươi thật lớn. Máu tươi, làm cho Lăng Khiếu Dương đau đớn, hắn đi nhanh về
trước, một tay ôm lấy Dạ Lan, giam vào ngực.

“Dạ Lan, nàng làm sao
vậy?”

“Lăng...”- Hắn
còn vì nàng mà đau lòng sao, Dạ Lan ôm lấy thắt lưng Lăng Khiếu Dương. “Thiếp đau quá… làm ơn ôm chặt thiếp... ôm
Lan Nhi”

Lăng Khiếu Dương siết chặt tay, khó chịu nói: “Còn đau không?”

“Lăng, ở trong lòng
chàng, Lan Nhi rất hạnh phúc, thật hy vọng có thể như thế cả đời...”

“Đừng nói nữa, đừng
nói nữa, chờ thái y tới”
- Lăng Khiếu Dương đau lòng run rẩy, nàng từng sống
rất khỏe mạnh, bây giờ dáng vẻ lại yếu ớt hoang tàn.

Dạ Lan không nhắc lại, Lăng Khiếu Dương cũng im lặng, nàng ở
trong lòng hắn co quắp vặn vẹo. Trái tim hắn cũng run rẩy theo, đa đớn.

Cuối cùng, thái y cũng tới, sau khi vôi vàng hành lễ, liền
chẩn trị cho Dạ Lan, bận rộn một lúc, liền tỏ ‎muốn mời Lăng Khiếu Dương sang
nơi khác nói chuyện.

Hai người tính đi ra ngoài bàn bạc, Dạ Lan liền kéo tay Lăng
Khiếu Dương, suy yếu nói: “Nói, làm ơn
cho thiếp biết, ở đây nói đi, yêu tâm, thiếp không sợ, thật sự không sợ…”

Lăng Khiếu Dương do dự, tay cầm lấy tay Lăng Khiếu Dương,
cuối cùng nói với thái ‎: “Nói đi”

Thái y sững người sau đó khom lưng nói: “Lan phu nhân sợ rằng không còn bao nhiêu ngày… hạ quan vô năng”

Lăng Khiếu Dương như bị tiếng sét ngang tai, thân hình cao
lớn nặng nề ngồi xuống cạnh Dạ Lan.

“Không cứu được sao?”

“Không có thuốc chữa
ạ”

“Đi xuống”- Lăng
Khiếu Dương ra lệnh, vẻ mặt hoảng sợ.

Thái y lui ra.

“Lăng!”- Dạ Lan cầm lấy tay Lăng Khiếu Dương la lên: “Đừng đau lòng, người ai cũng phải chết, nhưng mà Lan nhi không nỡ xa
chàng, không nỡ”-
Trong mắt nàng mọng nước, tham luyến nhìn Lăng Khiếu
Dương, tay sờ khắp nơi trên mặt hắn.

“Không, nàng sẽ không chết, ta sẽ tìm đại phu đại
nổi danh nhất thiên hạ, xem bệnh cho nàng, nàng sẽ không chết”

“Lăng, vô dụng thôi, cơ thể thiếp, đã bị độc ăn
sâu vào trong, dù là thần tiên cũng khó cứu.”
Dạ Lan rơi lệ. “Thiếp đúng ra không nên xuất hiện, cứ như vậy chết đi, nhưng thiếp
không thể, thiếp rất yêu chàng, muốn nhìn thấy chàng, muốn ở cạnh chàng. Lăng,
Lan Nhi yêu chàng, rất yêu...”

“Lan Nhi”- Là hắn có lỗi, là hắn phụ nàng, cổ họng thắt
chặt, Lăng Khiếu Dương nói không nên lời, đau khổ nhìn Dạ Lan.

“Lăng... nói lại lần nữa chàng yêu thiếp, được
không”
- Dạ Lan khó khăn
nói.

Hắn yêu nàng, đã
từng, nhưng hắn bây giờ đi lừa gạt một người sắp chết sao? Không, hắn không làm
được, hắn không làm được!

“Lăng... tại sao không nói lời nào… chàng… không
làm…”
- Dạ Lan vừa nói,
lại nôn ra máu tươi, hai mắt khép lại

“Hả!”- Lăng Khiếu Dương kinh hãi. “Thái y,
thái y”

Lăng Khiếu Dương
kinh hoàng tiếng la vang khắp vương phủ còn Dạ Lan rơi vào hôn mê. Trái tim
Lăng Khiếu Dương bị Dạ Lan bóp chặt, đau đớn phiền loạn.

Dạ Lan hôn mê
suốt hai ngày hai đêm không tỉnh lại, Lăng Khiếu Dương vẫn ở bên nàng, nửa bước
không rời.

Hữu Hi vẫn lạnh
lùng, cũng lơ đãng hỏi tình hình Dạ Lan, biết nàng ta còn hôn mê.

Nàng do dự một
lúc, rồi quyết định đi thăm, tới Thản Nhiên cư, bước chân Hữu Hi khựng lại,
không đủ dũng khí đi vào.

Đến gần tẩm, nàng
thấy Lăng Khiếu Dương trên người vẫn bộ quần áo cũ không hề thay, trên mặt có
chút xanh xao, hai mắt uể oải, trái tim hắn thì đau khổ.

“Dạ Hủy…”- Nhìn nàng đi vào, đôi mắt chết lặng của hắn có
chút chấn động.

Hữu Hi vẫn đứng ở
cửa, không đi lại, nhìn Dạ Lan nằm trên giường dường như không còn sức sống.
Chẳng lẽ sự hoài nghi của nàng, chỉ là hoài nghi, Dạ Lan có lẽ không phức tạp
như thế, nàng ta hình như sắp chết.

“Ta đến thăm tỷ tỷ, tình hình thế nào?”

“Nàng… không tốt lắm… có thể không tỉnh nữa”- Trái tim Lăng Khiếu Dương nhói đau.

“Oh...”- Hữu Hi cúi đầu oh một tiếng, không nói nữa, xoay người đi mà Lăng Khiếu
Dương vẫn ngồi đó.

Dạ Lan, nàng hy
vọng nàng ta thật sự đơn giản.

Dạ Lan hôn mê tới
ngày thứ ba, liền tỉnh dậy, xin chút nước uống, Lăng Khiếu Dương cực kì vui vẻ.

Sau khi uống
xong, liền hỏi nàng có đói bụng không, Dạ Lan mỉm cười, vuốt ve cằm chiếc cằm
hình như đã nhọn ra của hắn, đau lòng bảo hắn về nghỉ ngơi đi.

Nhìn Dạ Lan tỉnh
dậy, Lăng Khiếu Dương cảm thấy, Dạ Lan đã chiến thắng tử thần, hắn đã ba ngày
không chợp mắt, không rửa mặt, cũng không lên triều.

Phân phó nha hoàn
nấu cho Dạ Lan chút cháo, hắn liền đi rửa mặt muốn vào triều xem sao. Nhưng đi
tới cửa, thái y chẩn trị cho Dạ Lan nói có thể duy trì trong nhất trời.

Lời nói như một
chậu nước lạnh tạt vào người hắn, hy vọng sự vui sướng cuối cùng trong nháy mắt
bị dập tắt.

Ánh mắt mệt mỏi
nhìn về Dạ Lan, nhìn thấy nàng mỉm cười với hắn.

“Lăng... sao lại quay lại đây, về nghỉ ngơi đi”- Dạ lan yếu ớt nói.

“Ta… không sao?”- Giọng nói khàn khàn đáp.

Tay dạ Lan lạnh
như băng nắm lấy bàn tay to Lăng Khiếu Dương: “Lăng… thiếp muốn cầu xin chàng một việc”

“Chuyện gì, nàng nói đi, ta nhất định sẽ giúp nàng
hoàn thành”
- Trái tim đau
đớn nghe Dạ Lan nói như di ngôn.

“Lăng.. thiếp muốn trở thành tân nương của chàng…
có thể không?”
- Lời nói
tha thiết, cẩn trọng, tràn ngập mong chờ.

Lăng Khiếu Dương
không cách nào trả lời... không cho nàng được một đáp án chính xác nhất.

Dạ Lan khóc, khóc
thương tâm: “Lăng... chàng đối với thiếp
tuyệt tình thế sao… ngay cả nguyện vọng trước khi chết của thiếp cũng không thể
thỏa mãn sao?”

“Lan nhi... ta”

Trái tim Dạ Lan
như chết đi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.: “Thiếp đã hiểu, vương gia, ngài ra ngoài đi... để cho thiếp... an
tĩnh mà ra đi, thiếp chết rồi… đem thi thể thiếp thiêu cháy đẩy ra giữa sông...
để được phiêu diêu.”

Lăng Khiếu Dương
đau lòng đối kháng, nhìn Dạ Lan thất vọng thống khổ, nghe những lời này, trái
tim đau đớn khôn nguôi.

Trốn tránh đi ra
khỏi thất, giọng nói như nghiền nát mọi thứ của Dạ Lan lại vang lên. “Vậy ra, tình.. đều là giả… chàng.., chàng
thật tuyệt!”

Lăng Khiếu Dương
đau khổ quay lại, nhìn thấy một trận kinh thiên, Dạ Lan cầm lấy trâm gài tóc
đâm về phía cổ họng.

Hắn hoảng hốt
chạy tới, giật lấy cây trâm, hét lớn: “Nàng
làm gì vậy?”

“Nếu vương gia đã vô tình như vậy, thiếp cũng xem
như chết đi… không cần tiếp tục chịu đau khổ nữa, Lan nhi chỉ muốn sau này
có thể cùng Vương gia hợp tác…. Ngay cả điều này…. Tại sao lại vô tình như thế,
chúng ta không phải yêu nhau sao?.... Tại sao từ trước tới giờ… chàng không hề
lấy Hủy Nhi… tại sao”

“Đừng nói nữa”- Lăng Khiếu Dương đau khổ gầm nhẹ. “Ta đáp ứng nàng, ta sẽ lấy nàng làm vợ”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3