Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4) - Chương 02 - 03

Chương 2

Tạ Tấn Thiên phun rượu lên quầy bar, bị ánh mắt âm lãnh của
Lăng Khiếu Dương quét tới. Tay hắn lau đi rượu
dính trên cằm, vẻ không dám tin nói: “Các cậu… kết hôn lâu như vậy, còn chưa
làm chuyện đó?”

Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Không... có…”
Tạ Tấn Thiên nhớ lại lúc hắn và Thảo Lan mới kết hôn, mỗi ngày đều cùng nhau
triền miên không nghĩ tới chuyện rời giường.

Ấy thế mà Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương…! Ha ha, hắn buồn cười
quá đi mất. Có điều bạn bè gặp nạn hắn cũng nên quan tâm một chút, nghiêng đầu
suy nghĩ một lát hắn đập bàn nói luôn: “Hay là tâm lý cô ấy có chuyện gì khó
nói nên mới không chịu làm?”

Nghe lời nói của Tạ Tấn Thiên, Lăng Khiếu Dương chợt ngẩn
ra. Tạ Tấn Thiên cũng nhìn hắn lo lắng.

Trong nháy mắt tâm can giống như ở trên mây. Chẳng lẽ Hữu Hi
vì tổn thương do hắn gây ra ở thời cổ đại nên bây giờ mới khước từ hắn, nghĩ
đến đây lòng hắn chợt lạnh lẽo. Tạ Tấn Thiên nhìn thần sắc tối tăm của Lăng
Khiếu Dương liền vỗ vỗ bả vai hắn: “Chuyện liên quan đến phụ nữ thì phải nhẫn
nại một chút, uống một chén đi.”

Lăng Khiếu Dương vốn dĩ chuyện gì lúc này cũng đều quên hết,
trong lòng vô cùng phiền muộn, càng buồn càng uống.

Hai người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện, mà chuyện họ nói
đơn giản là về phụ nữ, mà hai người phụ nữ nói chuyện cũng là về đàn ông.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Thảo Lan cùng Hữu Hi từ
phòng ngủ đi ra, khuôn mặt Hữu Hi có chút ửng hồng mê người.

Lăng Khiếu Dương nhíu mày, sao Hữu Hi lại có vẻ mặt như vậy?
Nếu Thảo Lan không phải phụ nữ chắc chắn hắn sẽ hiểu nhầm mất… Tạ Tấn Thiên và
Lưu Thảo Lan chào từ biệt cặp vợ chồng mới cưới xong, hai người ngồi ở trong
xe, Tạ Tấn Thiên gục đầu vào tay lái nhịn không được cười ha hả.

Thảo Lan nhíu mày nghi hoặc nhìn Tạ Tấn Thiên, “Anh có bệnh
không đấy, sao vậy?” Tạ Tấn Thiên rất ít cười như vậy. Hắn ta ngẩng đầu lên,
ngừng tiếng cười nhìn Thảo Lan, nháy mắt: “Anh có bệnh hay không em còn không
rõ hay sao!”

Lưu Thảo Lan làm nũng ôm lấy tay Tạ Tấn Thiên, cười tủm tỉm
nói: “Chồng à, có chuyện gì buồn cười vậy? Một người vui không bằng nhiều người
vui, nói em nghe một chút đi.”

“Lăng Khiếu Dương kết hôn lâu như vậy… nhưng còn chưa có
động phòng.” Tạ Tấn Thiên nói xong lại nghĩ đến bộ mặt buồn bực kia của Lăng
Khiếu Dương, hắn lại nhịn không được cười tiếp, “Thật đúng là thánh nhân mà…!”

Lưu Thảo Lan đẩy Tạ Tấn Thiên ra, khoanh tay trước ngực,
“Đàn ông chỉ có chỗ ấy là nhanh, anh còn cười nữa! Lần đầu tiên phát hiện anh
là người như vậy.”

“Cô gái xấu xa này, dám làm tổn thương anh hả.” Tạ Tấn Thiên
nhướng mày ôm lấy Lưu Thảo Lan, định vừa hôn vừa trừng phạt.

Lưu Thảo Lan đẩy Tạ Tấn Thiên ra, “Khiếu Dương không biết
nguyên nhân sao?” Tạ Tấn Thiên rốt cuộc đã không cười, lắc đầu: “Cậu ta đương
nhiên không biết, bằng không sao lại nhờ anh giúp chứ.”

Lưu Thảo Lan nhíu mày, “Sao? Anh rất có kinh nghiệm với phụ
nữ à?”

“Không, không có.” Tạ Tấn Thiên lắc đầu, liên tục phủ nhận.

Lưu Thảo Lan liếc Tạ Tấn Thiên một cái, tình sử phong lưu
của hắn nàng không phải không biết. “Về nhà thôi, em mệt rồi!” Tạ Tấn Thiên
thực sự rất hối hận, hối hận sao không quen biết Thảo Lan trước thời gian phong
lưu đó, lại sợ Thảo Lan “ghét bỏ”, lập tức ngoan ngoãn khởi động xe lái về nhà.

Lưu Thảo Lan ngồi trong xe, nhíu mày nhớ lại chuyện nàng
cùng Hữu Hi đã nói trong phòng. Nàng nghĩ thầm vấn đề này rất lớn. Bọn họ cũng
không lạ gì cá tính Lăng Khiếu Dương, bá đạo, lạnh lùng, nhạy cảm mà mạnh mẽ,
nếu hắn biết Hữu Hi… Thảo Lan không dám nghĩ nữa, lau lau trán, có phần vì Hữu
Hi mà lo lắng.

Sau khi vợ chồng Tạ Tấn Thiên đi rồi, hai người cũng đi tắm
rồi nghỉ ngơi. Giấc ngủ - đối với Lăng Khiếu Dương mà nói đã biến thành dày vò.
Hắn thích ôm thân thể Hữu Hi, cảm nhận sự tồn tại của nàng, cảm nhận nàng thực
sự ở bên hắn, ôm ấp hắn. Mà Hữu Hi dường như cũng thích được hắn ôm, nàng nằm
trong lòng hắn ngủ rất ngon, dáng vẻ đặc biệt bình yên, có khi khuôn mặt nhỏ
nhắn vô thức cọ xát vào ngực hắn, trêu chọc điểm yếu của hắn, làm cho cả thể
xác và tinh thần hắn đều bị dày vò mà nàng lại hồn nhiên ngủ không biết gì.

Ví dụ như lúc này đây, hương thơm của nàng tràn ngập trước
mặt hắn, bàn tay mềm mại nhỏ bé vô thức lướt qua da thịt trước ngực hắn, chân
đưa lên vô tình mà như cố ý để ở vị trí nhạy cảm của hắn.

Lòng không yên, máu huyết sôi sục, khuôn mặt lạnh lùng của
Lăng Khiếu Dương vừa khao khát vừa nhẫn nhịn.

Thật hắn rất muốn chiếm hữu cô vợ nhỏ của hắn một phen,
nhưng… hắn không thể. Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng gỡ tay Hữu Hi ra, chân dài
bước xuống giường, thoát khỏi bầu không khí như tra tấn này.

Tiếng cửa mở đánh thức Hữu Hi, nàng tỉnh dậy thấy bên người
trống không. Người nằm bên cạnh đã biến mất.

Dụi dụi mắt, Hữu Hi mơ màng. Nàng đã quen ngủ trong lòng hắn,
giờ phút này… mất đi vòng ôm của hắn nàng cũng không buồn ngủ nữa, lại hơi
khát. Hữu Hi ra khỏi phòng ngủ, muốn lấy một cốc nước uống, lại nghe trong
phòng tắm vọng đến tiếng nước ào ào.

Hơn nửa đêm rồi còn tắm gì nữa? Hữu Hi tràn đầy khó hiểu, đi
vào nhà bếp rót một ly nước uống.

Lúc nàng ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy Lăng Khiếu Dương quấn
khăn tắm, đầu tóc ướt sũng đi ra, trong tay cầm khăn bông trắng lau tóc.

“Anh làm em tỉnh
giấc à?” Lăng Khiếu Dương cũng nhìn thấy Hữu Hi, động tác tay dừng lại, đôi mắt
đen huyền dưới ngọn đèn nhìn thoáng qua Hữu Hi. Đai áo ngủ của nàng đã tuột
xuống, lộ ra một mảnh mê người… mắt hắn vừa nhìn thấy thì thắt lưng đã cảm thấy
nhức nhối, chẳng lẽ còn phải tắm nước lạnh thêm lần nữa?

“Không có… em…
chỉ hơi khát thôi, dậy uống nước.” Hữu Hi trả lời lại, khó hiểu nhìn Lăng Khiếu
Dương, “Trước lúc ngủ không phải anh đã tắm rồi sao, sao giờ lại tắm nữa?”

Lăng Khiếu Dương
sắc mặt cứng đờ, “Nóng trong người!”

“Nóng sao?” Hữu
Hi nhíu mày, nàng còn cảm thấy lạnh mà.

“Ngủ đi.” Lăng
Khiếu Dương duỗi tay ra xoa xoa tóc, giấu đi vẻ mặt cứng ngắc đoạn xoay người
đi về phía thư phòng.

“Muộn thế này rồi
anh còn muốn làm việc sao?” Hắn không đi ngủ sao? Sao lại đi về phía thư phòng?

Lăng Khiếu Dương
không quay đầu, nói qua loa: “Em ngủ trước đi, anh còn việc chưa xử lý xong”

“Ngày mai xử lý
không được sao? Không ngủ như vậy cơ thể sao chịu được.” Hữu Hi tiến về phía
trước, cố chấp kéo tay hắn lại, chợt cảm thấy tay hắn rất lạnh, “Không phải anh
bị bệnh chứ, sao lại lạnh như vậy?” Hữu Hi rất lo lắng đi đến trước mặt hắn,
tay muốn sờ trán hắn, ánh mắt Lăng Khiếu Dương nóng rực nhìn chằm chằm Hữu Hi.

“Hữu Hi…!” Giọng
hắn nghẹn lại.

“Vâng?” Hữu Hi
vẫn không biết.

“Anh không bệnh!”

“Vậy sao cơ thể
anh lạnh như băng vậy?”

Tắm nước lạnh có
thể không lạnh sao? Hắn nghẹn giọng lại nói: “Hữu Hi, đừng dụ hoặc anh biết
không!”

Hữu Hi sửng sốt
một chút, nàng cũng đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Lăng Khiếu Dương. Nàng
nhìn theo tầm mắt hắn cúi đầu xuống, thấy áo ngủ của mình đã tuột ra gần hết…
mặt nóng bừng lên, tay chân luống cuống cài lại đai áo, “Em… em đi ngủ đây, anh
làm sớm rồi còn vào nghỉ ngơi”

Hữu Hi cuống quít
về phòng ngủ, nhào vào chiếc giường lớn mềm mại, tuy rằng ở cổ đại bọn họ đã
từng có quan hệ xác thịt, cũng không phải nàng ngây thơ cố ý nói thêm nữa, chỉ
là nàng hơi sợ… Ai da…  nàng thở dài, dùng chăn trùm lên đầu.

Lăng Khiếu Dương
ở phòng khách cũng ném khăn tắm xuống, có chút buồn bực đi về hướng thư phòng.

Hữu Hi… Em thật
đúng là tiểu yêu nữ mà!

Chương 3

Lăng Khiếu Dương
- bất luận thân phận, địa vị hay dung mạo tuyệt đối đều là mơ ước của nhiều cô
gái.

Các nữ nhân viên
của công ty nghe nói Lăng Khiếu Dương kết hôn không biết bao nhiêu trái tim tan
nát. Lăng Khiếu Dương không nói không cười giống hàn băng vạn năm cũng đã đủ
làm cho bao nhiêu cô mê mệt nhưng cùng lắm chỉ dám thầm thương trộm nhớ.

Có điều từ sau
khi ông chủ lớn này kết hôn, núi băng này có phần tan ra, thậm chí có người may
mắn còn có thể nhìn thấy khóe môi Lăng Khiếu Dương lưu lại nét cười.

Người ta nói hôn
nhân là nấm mồ, nhưng nhìn Lăng Khiếu Dương như vậy chẳng giống kẻ nhảy vào
phần mộ chút nào, rõ ràng là như gió mùa xuân…

Ai nấy không khỏi
có chút khâm phục, chủ tịch phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có
thể bắt giữ được trái tim băng giá của ngài chủ tịch.

Ở nhà, Hữu Hi
đang say sưa đọc tiểu thuyết lãng mạn đột nhiên nhận được điện thoại của Lăng
Khiếu Dương. Hắn nói buổi trưa tự nhiên lại muốn ăn cơm xương hầm nàng làm, Hữu
Hi đương nhiên lập tức bắt tay vào làm cơm xương hầm thơm phức, dùng hộp cơm
giữ ấm đi ra gara của họ.

Tài xế của Lăng
Khiếu Dương đã chờ sẵn dưới lầu, ông Trương tài xế là người đàn ông gầy khoảng
40 tuổi, nhìn thấy Hữu Hi liền hiền lành cười, mở cửa xe, “Mời phu nhân lên xe
ạ.”

“Vâng, cảm ơn
bác!” Hữu Hi cười lại, xoay người ngồi vào chiếc xe hạng sang. Đây là lần đầu
tiên nàng đến chỗ Lăng Khiếu Dương làm việc.

Lão Trương cũng
lên xe, không cần phải nhiều lời nữa, từ khi quen biết lão Trương tới nay Hữu
Hi cũng hiểu tình tính của ông ấy với Lăng Khiếu Dương có chút giống nhau, trầm
mặc ít lời, bình tĩnh sâu lắng, khí chất bất phàm, có cảm giác không giống với
một người tình nguyện làm chuyện tầm thường thế này.

Đi được chừng 10
phút, xe dừng lại trước một tòa cao ốc, Hữu Hi biết tòa cao ốc này nhưng chưa
bao giờ đi vào.

Hữu Hi bước vào
trong đại sảnh, đi về phía cô lễ tân.

“Xin hỏi cô tìm
ai?” Tiếp tân là một cô gái xinh đẹp, cô ta nở một nụ cười chuyên nghiệp quan
sát Hữu Hi.

“À, tôi tìm Lăng…
tôi tìm chủ tịch của các cô.”

“Cô có hẹn trước
sao?” Cô nàng xinh đẹp bắt đầu lộ ra vẻ hồ nghi, hai mắt đưa qua đưa lại đánh
giá Hữu Hi.

Một cô gái cầm
trong tay hộp thức ăn tìm chủ tịch, trẻ trung, xinh đẹp, có khí chất, thanh nhã
giống như hoa bách hợp, trong trí nhớ cô chưa từng thấy qua nhân vật như vậy.

“Vợ gặp chồng còn
phải hẹn trước sao? Là chủ tịch các cô để tôi đến.”

“Chủ tịch để cô
đến, xin hỏi cô là…?”

Thật đúng là tiếp
tân! Hữu Hi cười nhẹ nói: “Tôi là vợ anh ấy.”

Cô gái xinh đẹp
trợn tròn mắt. Vị này chính là phu nhân của chủ tịch sao? Cô ta miễn cưỡng
cười, sau đó gọi điện thoại, liên tục nói chuyện, cuối cùng càng cười tươi hơn
nói với Hữu Hi: “Chủ tịch ở tầng mười sáu, mời phu nhân lên ạ.”

“Cám ơn!” Hữu Hi
gật đầu mỉm cười, đi về hướng thang máy.

Vào trong thang
máy Hữu Hi không để ý cô tiếp tân xinh đẹp kia kích động gọi điện thoại.

“Này, là Tiểu Lệ
à… tớ vừa nhìn thấy chủ tịch phu nhân.”

“Oa, thật vậy
sao? Ở đâu?”

“Lên tầng 16
rồi.”

Cô nhân viên Tiểu
Lệ “hả” một tiếng, cúp điện thoại chạy đi, hô lớn: “Chủ tịch phu nhân đã tới.”

Cứ như vậy, một
đồn mười, mười đồn trăm, công nhân viên chức cả tòa nhà đều biết chủ tịch phu
nhân xuất hiện.

Hữu Hi đi thang
máy, nàng phát hiện sau khi đi được ba tầng là thang máy ở mỗi tầng đều mở ra,
mà ở cửa thang máy lại đứng đầy người, họ nhìn về phía nàng cười. Hữu Hi không
biết cho nên cũng cười lại.

Thấy những người
đó không vào thang máy nàng mới tiếp tục đóng cửa thang máy, đóng mở một hồi,
rốt cuộc nàng đã đến tầng mười sáu.

Chuyến đi thăm
ngày hôm nay của Hữu Hi phải nói là ngày nàng cười nhiều nhất, nhân viên công
ty thật hiếu khách.

Hữu Hi tìm được
phòng có đề phòng chủ tịch liền gõ cửa.

“Vào đi!”

Bên trong vọng ra
giọng nói dễ chịu của Lăng Khiếu Dương.

Hữu Hi đẩy cửa
vào, còn chưa kịp thấy rõ cái gì đã rơi vào vòng ôm rộng rãi quen thuộc, những
nụ hôn cũng tới tấp mà đến mang theo mùi vị đặc trưng của Lăng Khiếu Dương. Hữu
Hi bị hôn đến tay chân nhũn ra, hộp thức ăn trên tay cũng suýt rơi xuống đất.

Trời ạ! Nơi này
là văn phòng mà! Lỡ có người đi vào thì làm sao bây giờ? Hữu Hi mơ hồ cuối cùng
cũng tìm được một tia lý trí, đẩy Lăng Khiếu Dương ra khỏi những nụ mạnh mẽ
triền miên.

“Sao đến chậm
vậy?” Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt oán giận, ôm lấy eo Hữu Hi tiến về phía bàn
làm việc.

Hữu Hi bĩu môi,
đem hộp thức ăn đặt lên bàn, “Gặp nhân vật lớn như anh thật không dễ dàng,
giống gặp nguyên thủ quốc gia quá!”

Khuôn mặt lạnh
lùng của Lăng Khiếu Dương tràn đầy yêu thương cùng vẻ thỏa mãn vì gian kế đã
thực hiện được, hắn ngồi ở chiếc ghế da rộng, hai tay duỗi ra, ôm Hữu Hi ngồi
vào trong lòng mình.

Tay Hữu Hi mở hộp
cơm, một làn hơi nóng tỏa ra, “Vẫn còn nóng, mau ăn thôi.”

“Bón anh ăn.” Đôi
mắt phượng hẹp dài của Lăng Khiếu Dương lóe lên tia mờ ám, vẻ mặt lạnh lùng bỡn
cợt.

Hữu Hi hơi buồn
cười, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt hầm đưa đến miệng Lăng Khiếu Dương.

Lúc này vọng đến
một hồi gõ cửa. Hữu Hi buông đũa, vội vàng muốn rời khỏi đùi Lăng Khiếu Dương,
chưa kịp rời xuống thì hai cánh tay Lăng Khiếu Dương đã lại siết chặt vòng eo
Hữu Hi làm cho nàng không thể động đậy, đoạn hắn trầm giọng nói: “Vào đi.”

Cửa mở ra, một cô
gái xinh đẹp mặc đồ công sở đi đến, khuôn mặt không cười, như tảng băng lạnh
lùng, tóc chải vuốt ra sau, dáng người hấp dẫn, khuôn mặt mê người.

Tay nàng cầm một
tập tài liệu, sắc mặt mong chờ đi đến trước mặt Lăng Khiếu Dương, “Tài liệu này
cần chủ tịch kí ạ”

Nàng ta nói xong liền
cúi người, đem văn kiện đặt trước mặt Lăng Khiếu Dương, sau đó nhìn về phía Hữu
Hi, “Vị này là vợ chủ tịch sao?”

Lăng Khiếu Dương
không nói lời nào, cúi đầu xem tài liệu, Hữu Hi ngồi trên đùi hắn hơi thẹn
thùng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Xin chào.”

Nàng ta hỏi: “Cô
uống cafe nhé?”

Hữu Hi lắc đầu:
“Không, cám ơn.”

Nàng ta nhìn Hữu
Hi, cười nói: “Thì ra chủ tịch phu nhân trẻ tuổi như vậy, mới nhìn thấy giống
học sinh, ra là chủ tịch thích nữ sinh.”

Câu này ngụ ý nói
rằng nàng trẻ con, có điều nàng ta là trưởng phòng, khẩu khí ăn nói cũng không
giống cấp dưới.

Lăng Khiếu Dương
thấy Hữu Hi chậm hiểu như vậy thì sâu trong lòng có chút mất mát. Rõ ràng nàng
cảm nhận được cô gái này đối với mình có địch ý mà!

Hữu Hi chưa kịp
đáp lời Lăng Khiếu Dương đã ký xong, hắn để hợp đồng trên bàn, nhìn cô gái lắm
điều kia một cái: “Quả thật tôi không thích người nhiều tuổi, nếu không có việc
gì nữa thì cô ra ngoài đi.”

Cô trưởng phòng
sắc mặt cứng đờ, cầm lấy hợp đồng, xoay người rời đi.

“Cơm nguội mất
rồi.” Hữu Hi cúi đầu than thở một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hờn giận.

“Sao vậy? Giận
à?” Lăng Khiếu Dương hôn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Hi, tức giận thì cứ
nói thẳng là vì ghen đi.

“Không phải anh
định chọc tức người ta sao?” Hữu Hi giữ lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, đừng nói
nàng không biết về mặt này Lăng Khiếu Dương rất nham hiểm.

“Vậy em không giận sao?” Môi Lăng Khiếu Dương lại quay sang
công kích cái cổ trắng nõn của Hữu Hi.

Bàn tay mềm mại của Hữu Hi nâng khuôn mặt tuấn tú của Lăng
Khiếu Dương lên, trong lòng không khỏi muốn cười. Nàng đã biết việc hắn muốn ăn
cơm hầm là giả, còn việc muốn cô nàng có ý đồ với hắn lùi bước mới là thật.

“Em từ vợ anh thành tấm bình phong từ bao giờ vậy hả, Lăng
Khiếu Dương? Mặt anh càng ngày càng dày đó nha.”

“Vợ là vợ, sao lại là bình phong được!” Lăng Khiếu Dương
cười gian. Chính là hắn muốn dụ Hữu Hi nói to lên rằng nàng là vợ của Lăng
Khiếu Dương, là vợ hắn, hắn muốn nhìn dáng vẻ nàng để ý hắn, nhưng có vẻ phản
ứng không như mong đợi cho lắm.

“Cái cô trưởng phòng kia thích anh à?” Hữu Hi dài giọng hỏi.

Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt chăm chú nhìn Hữu Hi, nói nghiêm
túc: “Hữu Hi, em uống phải thuốc gì thế, sao tự nhiên thông minh vậy?
Chuyện này mà cũng bị em nhìn ra?”

Người mù cũng có thể nhìn ra mà! Địch ý rõ ràng như vậy mà nhìn
ánh mắt Lăng Khiếu Dương lại có vẻ khó chịu nữa.

“Cô ấy theo anh nhiều năm rồi mà anh cũng không động lòng
sao?” Hữu Hi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt trắng hồng chợt đỏ lên,
cuối cùng buồn bã nói, “Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại là trợ thủ đắc lực của anh…
còn em… chỉ là một đứa trẻ con…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sầu não của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương
vội nói: “Anh thích em trẻ con như vậy, ai cũng không thể xen vào.” Nói xong
lại cắn cắn cổ Hữu Hi.

“Đừng làm loạn mà.” Hữu Hi cảm thấy nhồn nhột, né tránh Lăng
Khiếu Dương, “Em có việc muốn nói với anh.”

Môi Lăng Khiếu Dương lần theo cổ đến môi Hữu Hi, giọng khàn
khàn hỏi: “Chuyện gì?”.

Cả người Hữu Hi khô nóng, Lăng Khiếu Dương vừa hôn vừa trêu
chọc nàng làm nàng thở không ra hơi: “Em muốn đi học!”

Lăng Khiếu Dương giật cả mình, “Đi học?”

“Đúng vậy.” Hữu Hi gật đầu nhìn hắn. Chuyện nàng muốn đi học
quả nhiên làm hắn phản ứng mạnh.

Lăng Khiếu Dương nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết: “Không được.”

Hữu Hi không chịu: “Nhưng vừa rồi anh chẳng nói anh thích nữ
sinh sao.”

Được lắm! Bị Hữu Hi bắt bẻ, sắc mặt Lăng Khiếu Dương âm u,
giọng nói lạnh lùng: “Được, anh giúp em liên hệ với đại học.”

Hữu Hi lại nói: “Khiếu Dương, ‎‎ý em là em muốn học trung
học.”

Học sinh trung học! Lăng Khiếu Dương giống như bị tạt gáo nước
lạnh vào mặt, thế thì hắn thành cái gì, ông chú à?

Hữu Hi khẽ tựa vào lòng Lăng Khiếu Dương, dụi dụi làm nũng:
“Em sẽ đền đáp anh mà.”

Đi học! Hình dáng hiện tại của Hữu Hi chính là hình dáng của
một thiếu nữ mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất.

Liệu có thằng nhóc chết giẫm nào viết thư tình cho Hữu Hi
không? Liệu có đứa nhóc nào theo đuổi Hữu Hi không, lỡ như… Hữu Hi chê hắn già…
càng nghĩ trong lòng lại càng không yên.

Kỳ thật hắn hận không thể đem Hữu Hi giấu đi không cho người
khác nhìn thấy, nhưng… Hữu Hi là người, lại là người hắn yêu, nàng muốn gì hắn
cũng đều đáp ứng, tâm trạng lo lắng buồn bực đành phải nén xuống, hắn nói bằng
giọng thỏa hiệp: “Anh sẽ sắp xếp.”

Hữu Hi cười ôm lấy cổ Khiếu Dương, vui vẻ hôn hắn một cái,
“Cám ơn chồng”.

Chỉ một cái hôn, một tiếng “chồng” lại có thể làm Lăng Khiếu
Dương thoải mái đi nhiều, “Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm.”

“Vâng!” Hữu Hi vui vẻ gật đầu.

Lăng Khiếu Dương quả không nuốt lời, hắn vì Hữu Hi mà nhanh
chóng liên hệ với một trường trung học có tiếng. Vốn dĩ có thể đi học ngay
nhưng Lăng Khiếu Dương quyết định lui lại một tuần. Hắn không dám tưởng tượng
ra bộ dáng vợ hắn mặc đồng phục học sinh… Hữu Hi lại háo hức đến mức đếm từng
ngày trên đầu ngón tay… một ngày… hai ngày… ngày mai là nàng có thể đi học rồi.

Mong đợi quá đi!

Báo cáo nội dung xấu