Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4) - Chương 10

Chương 10

Miệng Hữu Hi tràn
ngập mùi của Lăng Khiếu Dương, hắn hôn nàng không cho nàng kịp thở. Hữu Hi theo
bản năng thuận theo dây dưa với hắn.

Nàng càng giãy
dụa thì hắn lại ôm càng nhanh, giống như muốn đem nàng hòa vào vòm ngực rắn
chắc của hắn vậy.

Hữu Hi bực mình,
nàng đang tức giận mà! Sao tự nhiên lại thành dây dưa cùng hắn như thế này!.

Tưởng làm thế này
là xong chắc? Tâm trạng muốn trừng phạt của Hữu Hi lại nổi lên, nàng cắn mạnh
vào môi Lăng Khiếu Dương, không lưu tình chút nào, giống như con cún nhỏ cắn
chặt đồ vật sợ người ta cướp đi vậy.

Lăng Khiếu Dương
mà dám hành động thiếu suy nghĩ một chút, không chừng bạc môi của hắn hy sinh
luôn!

Tuy bị đau nhưng
Lăng Khiếu Dương vẫn ôm chặt Hữu Hi, hắn nhíu mày, khó khăn mấp máy môi: “Hữu
Hi... em định cắt đứt môi anh à?” Hắn nói không rõ ràng, môi dưới còn bị Hữu Hi
cắn chảy máu.

Hữu Hi oán hận
lườm hắn một cái rồi đẩy tay ra. “Đồ xấu xa, anh mau đi tắm đi!”

Lăng Khiếu Dương
lui về phía sau vài bước. Hữu Hi tức giận thật rồi, còn cắn môi hắn chảy máu
nữa.

Nàng lườm hắn vẻ
trách móc cái nữa rồi xoay về phòng ngủ đóng cửa cái uỳnh.

Lăng Khiếu Dương
xoa xoa môi, bật cười đi về phía phòng tắm.

Hắn cởi bộ quần
áo giá trên trời đang mặc trên người ra, vứt vào sọt rác, vì Hữu Hi không thích
trên người hắn có mùi của cô gái khác.

Quần áo từ trong
ra ngoài hắn không giữ lại thứ gì, đều vứt vào sọt rác hết. Hắn dùng nước ấm
tắm rửa tỉ mỉ, không muốn còn mùi gì lạ lưu lại trên người mình.

Quả thật hắn với
mấy cô kia chưa xảy ra chuyện gì hết, có điều hắn cũng không dám thử lần thứ
hai, nhớ tới bộ dáng ghen tuông của Hữu Hi, nhớ tới lúc Hữu Hi lay lay tay hắn
nói “về nhà với em đi” Lăng Khiếu Dương lại không khỏi nhếch môi cười khẽ.

Lăng Khiếu Dương
tắm xong, mặc quần áo mới ngửi ngửi một lúc, xem chừng mình đã tắm rất sạch
rồi.

Hắn đi đến trước
cửa phòng ngủ, tay đẩy cửa ra mới phát hiện cửa phòng ngủ đã bị Hữu Hi khóa
trái. Khuôn mặt vốn dĩ đang cười chợt trở nên khẩn trương, hắn nâng tay gõ gõ
cửa, gọi: “Hữu Hi, mở cửa cho anh với!”

“Em muốn ngủ một
mình, anh ngủ phòng khách đi!” Hữu Hi nói vọng từ trong phòng ra, giọng nhẹ
nhàng dịu dàng đến khó tin.

Lăng Khiếu Dương
bị bà xã đại nhân cự tuyệt nhốt ngoài cửa liền không khỏi lấy lòng: “Hữu Hi,
anh tắm sạch rồi mà, thật đấy, không tin em thử ngửi này, mấy cô kia chỉ dựa
vào chút thôi mà.”

Hữu Hi lại không
mềm lòng chút nào, “Mùi nước hoa nồng như vậy em cách cánh cửa còn ngửi thấy,
nói kiểu gì cũng phải bảy tám ngày mới hết. Được rồi, em mệt rồi, em muốn đi
ngủ. Anh ngủ ngon nha”

Lời nói của Hữu
Hi làm Lăng Khiếu Dương lạnh gáy. Bảy tám ngày! Không phải muốn lấy mạng hắn đó
chứ? Lăng Khiếu Dương có gõ cửa có nịnh nọt thế nào Hữu Hi cũng không mở cửa.
Được lắm! Đành ôm gối đi ngủ phòng khách thôi. Thế này thật đúng là trời làm
bậy có thể sửa, người làm bậy không thể tha đây mà, tự đi tìm chỗ ngủ thôi!

Lăng Khiếu Dương
phẫn nộ đi ra phòng khách, đêm nay làm thế nào ngủ đây?

Sáng sớm hôm sau,
Lăng Khiếu Dương tỉnh lại, vì ngủ muộn nên lúc dậy hơi muộn hơn thường ngày.

Hắn ra phòng,
nhìn thấy cửa phòng ngủ mở liền đi vào đã không thấy Hữu Hi trong phòng, chỉ
lưu lại mùi hương thơm ngát của nàng.

Lăng Khiếu Dương
nghĩ bụng nàng không ở phòng ngủ sẽ ở phòng bếp làm bữa sáng cho hắn, nhưng lại
phát hiện phòng bếp cũng không có người, hắn gọi vài tiếng nhưng không có tiếng
trả lời.

Cô gái nhỏ này
ghen dữ vậy sao? Không chịu ngủ cùng, cũng không chịu gặp mặt hắn sao?

Lăng Khiếu Dương
đi đến trước bàn ăn, trên bàn ngoài bữa sáng Hữu Hi đã chuẩn bị ra còn có một
tờ giấy nhắn, nàng đi thư viện học bài.

Hắn không muốn
làm mất lòng nàng, ăn sáng xong liền đi công ty.

Không xong rồi,
lần này hắn làm Hữu Hi tức giận thật rồi! Vì mấy ngày nay Hữu Hi toàn nhốt hắn
ngoài cửa phòng ngủ, bắt hắn ngủ phòng khách chứ kiên quyết không cho hắn leo
lên giường.

Ban đêm không có
thân thể mềm mại của nàng, Lăng Khiếu Dương đã không ngủ nổi thì chớ, còn phải
chịu đựng nỗi thống khổ không có nàng.

Cô gái này không
có hắn ôm ấp vẫn có thể ngủ ngon sao? Hữu Hi đã ba ngày liền vẫn chưa cho hắn
cái nhìn hòa bình.

Nhân viên công ty
của Lăng Khiếu Dương cũng bị liên lụy, tất cả đều kinh hãi không dám đến gần
khu vực có hắn, sợ bị sét đánh trúng thì đi tong luôn!

Khuôn mặt đen kịt
kia làm người xung quanh đều khẩn trương vụng trộm bàn tán, gần đây có phải
Lăng Khiếu Dương gặp chuyện bất mãn không mà bốc hỏa đến vậy? Công ty từ trên
xuống dưới bị hắn dọa cho vô cùng thê thảm.

Hôm nay Lăng
Khiếu Dương có một ý đồ, thừa lúc Hữu Hi ra ngoài hắn đã lén trở về nhà.

Hữu Hi trên đường
từ thư viện về nhà chợt nhận được một tin nhắn của hắn.

Nội dung tin nhắn
là, nàng mau sớm trở về, hắn có một món quà bí mật muốn tặng nàng.

Hữu Hi hừ nhẹ, đồ
xấu xa! Dám khi dễ nàng như vậy, nàng nhất định sẽ không vì món hối lộ này mà
tha cho hắn dễ dàng, nhất định phải bắt hắn ngủ một tuần trong phòng khách.

Đây là sự trừng
phạt cực kì nghiêm khắc với hắn, hắn dám dùng cách như vậy chọc giận nàng, nhỡ
sau này còn cùng đàn bà khác lên giường thì làm sao? Tốt xấu gì cũng phải cho
gã đàn ông này nhớ rõ, hắn còn dám làm như vậy lần nữa hậu quả sẽ cực kì nghiêm
trọng!

Hữu Hi về nhà, mở
cửa ra chợt thấy trong nhà tối om, theo lý mà nói mặt trời vẫn chưa lặn hẳn,
bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng, sao trong nhà lại đen sì sì thế này? Lăng
Khiếu Dương đang làm cái quỷ gì không biết!

Nàng vươn tay
định bật đèn mới phát hiện ra hình như đèn cũng hỏng luôn rồi, chỉ còn cách lấy
di động ra chiếu sáng phòng khách, nàng gọi: “Lăng Khiếu Dương, anh có ở nhà
không?” Không có người trả lời.

Hữu Hi thay giầy,
đang định đi tìm đèn pin thì nghe thấy âm báo tin nhắn.

Nội dung tin nhắn
là: Lăng Khiếu Dương để món quà bí mật ở phòng ngủ, mời nàng đến xem.

Hữu Hi đi vào
phòng ngủ, trong phòng tối om không nhìn thấy gì, dường như cửa sổ đã bị ai đó
che hết đi rồi.

Trong cái cảnh
tối lửa tắt đèn này nàng cũng không nhìn thấy có món quà bí mật gì, di động lại
truyền đến mẩu tin nhắn chỉ có hai chữ: “Dưới chăn”

Là có cái bí mật
gì đây? Hữu Hi mơ hồ nhìn giường lớn, lại gần ngẫm nghĩ một chút lật chăn lên,
ánh sáng mờ mờ từ chiếc di động soi sáng một người đàn ông đẹp đến mê người.

Thân mình tinh
tráng, cao lớn hoàn mĩ, vân da rõ ràng đang nằm trên giường lớn, ánh mắt đen
huyền lấp lánh chớp chớp nhìn nàng.

Món quà bí mật
chính là một mỹ nam làm người ta chảy nước miếng! Hữu Hi há hốc mồm, không biết
nên cười hay nên mắng hắn trẻ con.

Nàng xoay người
định đi đã thấy thắt lưng cẳng thẳng, người bị cánh tay của hắn ôm chặt ngã vào
lòng.

“Hữu Hi, em không
thích lễ vật này sao?” Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả ra trên người Hữu Hi
làm nàng nhồn nhột là lạ, giọng nói hấp dẫn mê người.

“Không thích.”
Mặt Hữu Hi nóng bừng như bị lửa đốt, “Làm gì mà để phòng tối om thế này? Mau
bật đèn lên!”

Lăng Khiếu Dương
lại xoay người đem Hữu Hi đặt ở dưới thân, sau đó tay hắn không biết xoa bóp
cái gì đó, cả căn phòng bị một dải ánh sáng màu xanh dương kì diệu bao phủ.

Giống như ở thế
giới biển vậy, hai bên giường lớn rải đầy hoa hồng.

Thế giới biển
hoa!

“Thích không?”
khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương có vẻ chờ mong, môi cũng mang theo ma
lực hôn lên môi lên cổ Hữu Hi.

Hữu Hi đánh nhẹ
vào bả vai hắn, nàng hờn dỗi: “Đừng có mơ! Có mấy bông hoa đã đòi em tha cho
anh sao?”

Lăng Khiếu Dương
hung hăng hôn môi Hữu Hi một chút, “Không thích thật à?”

“Không thích!”

Hắn lại hôn nàng
một chút, “Có thích không?”

“Không thích!”

Tay hắn không để
lỡ thời cơ dao động trên người nàng, hôn nàng thật sâu làm nàng không còn chút
lí trí nào để suy nghĩ nữa, thanh âm ma mị: “Hữu Hi, thích không?”

“Thích”, Hữu Hi
đầu hàng.

Là thích hoa? Hay
thích nụ hôn của hắn? Hay thích hắn? Hữu Hi đã không thể tự hỏi nữa rồi.

Một trận triền
miên hôn môi xong, hắn tiến vào nàng, khát vọng đè nén mấy ngày nay bùng nổ
trong khoảnh khắc này, đòi hỏi phải hòa tan Hữu Hi, phải thiêu đốt Hữu Hi.

Hắn hung hăng yêu
Hữu Hi, muốn thu lại mấy ngày thiếu thốn nàng.

Một đêm xuân sắc
kiều diễm.

Buổi sáng.

Hữu Hi tất nhiên
là không xuống giường nổi, Lăng Khiếu Dương rời giường được đã đành, đã thế
tình thần lại lên cao, mặt mày hớn hở.

Nhìn Hữu Hi cuộn
mình trong tấm chăn, môi hắn lại lén vung lên một nụ cười.

Hắn làm bữa sáng
xong trở lại phòng ngủ, ở trên môi Hữu Hi hôn một chút, bảo Hữu Hi lát nữa nhớ
ăn sáng, hắn có một cuộc họp quan trọng phải đến công ty.

Lăng Khiếu Dương
đi rồi, Hữu Hi cũng không ngủ được. Nàng mở ánh mắt mơ màng, nhớ tới đêm qua
kịch liệt…

Nhìn dưới đất đầy
hoa hồng kiều diễm vô cùng, chúng làm từ giấy, sẽ không bị héo tàn, nghĩ đến
chuyện một người đàn ông to xác lạnh lùng như hắn lại có tính trẻ con như vậy,
Hữu Hi không khỏi cảm thấy vừa ngọt ngào vừa buồn cười.

Nàng vĩnh viễn
cũng sẽ không quên đêm qua, vĩnh viễn sẽ không quên, nàng nhận được một món quà
như vậy…

Cuối cùng hai
người cũng đã xua đi mây đen mù mịt, nghênh đón ánh mặt trời tốt đẹp, cái hạn
bị ngủ phòng khách của Lăng Khiếu Dương đã được gỡ bỏ, mỗi ngày hắn lại có thể
ôm người vợ hắn yêu nhất ngủ rồi.

Đương nhiên điều
làm cho hắn vui vẻ là vợ hắn vì hắn mà nổi cơn ghen, tuy rằng để chứng minh
được điều này phải trả cái giá rất lớn, nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá.

Nhân viên công ty
của Lăng Khiếu Dương cũng thở phào nhẹ nhòm, cuối cùng đã không phải lo sợ bị
sét đánh trúng nữa rồi.

Trong cuộc sống
luôn cần đến những chuyện này, có có thể là mâu thuẫn, có thể là nửa giận nửa
thương, đều làm cho cuộc sống muôn màu muôn vẻ!

Những ngày về
sau, tình cảm của hai người càng ngày càng xích lại, cảm giác này thật lạ lẫm.

Chớp mắt đã đến
khai giảng của Hữu Hi, nàng bước vào năm cuối cấp.

Kiến thức của
nàng không chắc chắn cho lắm nên phải nhờ Thanh Mục giúp nàng.

Hữu Hi cùng các
bạn học rất hòa đồng, có điều không ai biết nàng đã kết hôn, hơn nữa còn hơn
hai mươi tuổi nữa.

Vài nữ sinh từng
định dạy dỗ Hữu Hi và mấy nam sinh bắt nạt Thanh Mục hồi trước, nhìn thấy sự
tích anh hùng của Hữu Hi nên không dám thử lặp lại lần nữa, thậm chí còn muốn
lấy lòng Hữu Hi, tôn nàng làm đại tỷ khiến nàng dở khóc dở cười. Đây là trường học
chứ đâu phải xã hội đen! Vài nữ sinh bị nàng giáo huấn đạo đức một hồi ngoan
ngoãn rời đi, hứa với Hữu Hi sẽ quyết chí thi đậu đại học.

Thật sự là nhiệt
huyết a!

Mấy nam sinh từng
gây gổ với Thanh Mục cũng trở nên hòa hảo với Hữu Hi, thần ngủ Thanh Mục này
thành tích cũng rất khá, cũng không hề ngủ gục như trước đây nữa.

Thanh Mục rất ít
quan tâm nữ sinh, nhưng đối với Hữu Hi lại khác, rất nhiều nữ sinh nói cho Hữu
Hi biết Thanh Mục có ý với nàng.

Hữu Hi phủ nhận.

“Sao có thể thế
được? Các cậu đừng nói lung tung, tớ và Thanh Mục chỉ là bạn học thôi!”

“Sao lại lung tung được? Thanh Mục lạnh lùng như vậy, cho
tới bây giờ không hề để ý đến nữ sinh, nhưng đối với cậu không những giúp học
bài lại còn rất thân thiết, mọi người đều đã nhìn ra hết rồi!”

Hình như là như vậy, huyệt thái dương của Hữu Hi giật giật,
nàng lập tức nói: “Không nói chuyện nữa, mau vào lớp thôi.”

Hữu Hi và Tiểu Cầm chạy vào lớp học.

Vào trong lớp Hữu Hi thấy Thanh Mục đã đến từ sớm, đang ngồi
chơi đùa với mấy anh khóa trên, nhìn thấy Đồng Đồng vào liền lên tiếng cười
chào hỏi.

Hữu Hi cũng cười đáp lại, sau đó ngồi xuống, không lâu sau
những người khác cũng vào lớp nói chuyện rôm rả.

Thanh Mục ngồi bên cạnh Hữu Hi liếc nhìn một cái, hình như
muốn nói gì đó, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Hữu Hi, người đưa đón cậu hàng ngày
là gì của cậu?”

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Hữu Hi nghi hoặc liếc
nhìn Thanh Mục.

Khuôn mắt đẹp trai của Thanh Mục lộ ra nụ cười rạng rỡ “Hỏi
chơi thôi, buổi tối rảnh không? Tớ mời cậu đi xem phim.”

“Buổi tối tớ phải về ôn bài.” Hữu Hi khéo léo từ chối, nhớ
tới lời nói của Tiểu Cầm cũng thấy có chút là lạ.

Thanh Mục hơi thất vọng, “Ừm, vậy để lần sau.” Nói xong hắn
liền xem sách, không nhắc lại nữa.

Sau khi tan học Hữu Hi chào tạm biệt bạn bè, nàng được Lăng
Khiếu Dương đón về nhà, điều đầu tiên nàng làm là chạy vào phòng tắm tắm cho
thoải mái.

Hữu Hi tắm xong cùng Lăng Khiếu Dương nấu cơm tối, ăn cơm,
dọn bát, sau đó nàng đi ôn bài.

Hữu Hi ngồi học, Lăng Khiếu Dương hai tay chống xuống mặt
bàn vây lấy nàng, dụi dụi cằm vào đỉnh đầu nàng: “Gần đây chuyện học hành thế
nào, có ổn không?”

Hữu Hi lấy sách ra, quay đầu lại hôn cằm Lăng Khiếu Dương
một cái, “Được mà, em có thể lo được, anh cứ lo chuyện của mình đi, không cần
lo cho em đâu.”

Lăng Khiếu Dương giống như gia sư của nàng, cái gì cũng
biết, mặc kệ nàng có đề khó gì hắn đều có thể giải được.

Hữu Hi mở sách ra, thấy trong sách kẹp một bức thư viết trên
giấy màu lam, trong lòng thấy hơi kì lạ.

Đây là cái gì
vậy?

Nàng lo lắng cầm
thư lên, có chút bất an nhìn nhìn Lăng Khiếu Dương, mà Lăng Khiếu Dương cũng cứ
thế nhìn, chờ Hữu Hi mở ra.

Mặc kệ này thư
này viết cái gì, nàng chỉ có thể mở ra trước mặt Lăng Khiếu Dương.

Bên trong thư là
nét chữ nàng quen thuộc, Hữu Hi đọc nội dung thư, càng đọc càng bất an, đỉnh
đầu cũng run run theo.

Là thư tỏ tình
của Thanh Mục!

Hữu Hi lo lắng,
Lăng Khiếu Dương liệu có một tay bóp chết nàng luôn không!

Nàng nghe thấy hô
hấp của Lăng Khiếu Dương có vẻ bốc hỏa, quả nhiên mặt hắn tối sầm, mây đen dầy
đặc, “Khiếu Dương, em không biết sao lại như vậy, thật đấy!”

Hữu Hi giống như
đứa trẻ làm sai bị hiệu trưởng túm cổ, nhưng quả thật nàng không biết vì sao
lại như vậy mà!

“Ừ, hừ.” Lăng
Khiếu Dương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu biết em rút dây động rừng
thế này, anh đã nhốt em ở nhà luôn cho xong!”

“Anh này, thật
chẳng đứng đắn gì cả! Anh nói cái gì vậy?” Hữu Hi liếc hắn một cái, “Anh đừng
nghĩ lung tung, cậu ta chỉ là một đứa trẻ thôi, ngày mai em nói rõ với cậu ta
là được rồi.”

“Được rồi, em cứ
ôn bài đi, ngày mai nói sau.” Lăng Khiếu Dương mặt lạnh tối sầm. Được lắm,
thằng nhóc xấu xa này, dám theo đuổi vợ hắn, vấn đề hắn lo lắng ngay từ đầu đã
xuất hiện rồi.

“Vâng!” Hữu Hi
cũng vẫn không yên tâm, có điều nàng đã xác định cậu Thanh Mục kia chỉ là đứa
trẻ, nàng nhất định sẽ nói rõ với cậu ta.

Lăng Khiếu Dương
cũng truy cứu chuyện thư tình kia nữa mà lại hỏi: “Hữu Hi, em định thi đại học
nào?”

“Đại học E” Hữu
Hi không quay đầu lại, trả lời không chút nghĩ ngợi, nàng không nhìn thấy khuôn
mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương trong nháy mắt cứng lại, đôi mắt đen hiện lên
cái gì đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi, trong phòng lại trở nên
yên lặng.

Làm bài tập cả
đêm, đầu Hữu Hi ong ong cả lên, nàng ra thư phòng nhìn thấy Lăng Khiếu Dương
chưa ngủ mà vẫn đang hút thuốc. Nàng biết rõ thói quen của hắn, khi tâm tình
không tốt hoặc lúc có tâm sự, hắn hút thuốc rất nhiều.

Hữu Hi hỏi Lăng
Khiếu Dương có phải có chuyện gì không, hay vẫn vì bức thư tình kia mà không
vui.

Lăng Khiếu Dương
chỉ khẽ cười, bảo nàng không có việc gì, sau đó dụi tàn thuốc, một tay đỡ lấy
eo nàng vào phòng ngủ.

Ngày tiếp theo
Hữu Hi vẫn đi học như bình thường, nàng phát hiện quả nhiên Thanh Mục tiến bộ
rất nhiều, chương trình học cấp ba rất nặng mà thành tích hiện tại của Thanh
Mục làm cho các thầy giáo rất vừa lòng, đỗ một trường đại học tốt là không khó.

Hữu Hi không muốn
vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học của Thanh Mục, nhưng nàng vẫn phải làm
rõ.

Thanh Mục nói hắn
sẽ không giận nàng.

Hữu Hi hơi đau
đầu, có lẽ nàng nên nói cho Thanh Mục biết nàng đã kết hôn, nhưng lại sợ ảnh
hưởng đến học tập của hắn, thật đau đầu mà!.

Ngày vẫn cứ trôi
qua, hôm nay là lễ bái thiên, Hữu Hi ở nhà không có tâm trạng đọc sách nên
tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.

Bởi vì nàng thực
sự yêu ngôi nhà này, nàng thích vì hắn mà dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc bầu trời
nhỏ của nàng và hắn, Lăng Khiếu Dương sợ nàng mệt, định thuê người giúp việc
nhưng bị nàng từ chối.

Trong lúc thu dọn
phòng Hữu Hi tìm thấy một chiếc di động, đây không phải là chiếc nàng đã bỏ
quên ở phòng trọ của Nhất Thần sao?

Ngày đó nàng tìm
mãi mà không thấy, sao giờ lại ở trong nhà? Hữu Hi nhíu mày, lòng hồ nghi.

Nàng đoán già
đoán non, cuối cùng nghĩ đến… không lẽ Lăng Khiếu Dương đã từng đi qua nơi đó?
Trong đầu không khỏi nhớ tới căn phòng bị đập phá kia, càng nghĩ càng thấy Lăng
Khiếu Dương có rất khả nghi.

“Em trốn một mình
ở đây làm gì?”

Giọng nói quen
thuộc của Lăng Khiếu Dương vang lên trên đỉnh đầu nàng, dọa nàng giật mình đánh
rơi di động xuống đất.

Lăng Khiếu Dương
nhìn di động, sắc mặt cứng đờ.

Hữu Hi nhặt lên
nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, quơ quơ di động, “Cái này… sao lại ở đây?”

Lăng Khiếu Dương
lãnh đạm nói: “Không ở đây thì ở đâu?”

Bàn tay nhỏ bé
của Hữu Hi nhéo hông Lăng Khiếu Dương: “Căn phòng kia là anh đập phá đấy à?
Phải không?”

Khuôn mặt lạnh
lùng của hắn có vẻ không tự nhiên, hắn đẩy bàn tay nhỏ nhắn của Hữu Hi ra, buồn
bực nói: “Không biết em đang nói gì, anh nóng quá, đi tắm đã.”

Hữu Hi không cần
truy vấn cũng đã thầm khẳng định được đáp án. Nhất định là Lăng Khiếu Dương
biết nàng gặp gỡ Nhất Thần, cũng đã biết ý nghĩa của căn phòng kia.

Gian phòng kia có
kỉ niệm của nàng và Nhất Thần, nàng đã đem chính tấm thân hồn nhiên trao cho
Nhất Thần, ở chính nơi đó.

Nếu những lời hôm
đó bị Lăng Khiếu Dương nghe được, có lẽ hắn sẽ không để ý đến việc nàng trao
lần đầu tiên cho Nhất Thần, mà để ý đến kỉ niệm của nàng và Nhất Thần.

Nhất Thần đã từng
đi vào lòng nàng, Hoàng Bắc Thiên cũng khắc sâu trong lòng nàng, mà hắn... thì
lại không có.

Thật sự không có
sao?

Hữu Hi lại không
nhịn được tự hỏi chính mình, nhưng đáp án vẫn rõ ràng là không.

Nghĩ đến căn
phòng tàn tạ kia, nàng không khỏi lắc đầu, người đàn ông bá đạo này đôi lúc
giống trẻ con quá đi mất!

Hữu Hi hoảng hốt
trong chốc lát liền bắt đầu sắp xếp đồ vật.

Nàng dọn dẹp xong
người mướt mồ hôi nên đi tắm. Lúc từ phòng tắm đi ra Hữu Hi thấy Lăng Khiếu
Dương đang ở phòng khách xem TV, thân mình cường tráng tựa vào sofa, áo ngủ cài
hờ để lộ bờ ngực gợi cảm mê người.

Hữu Hi đi đến dựa
vào khuôn ngực ấm áp mà rắn chắc của Lăng Khiếu Dương, có một vòng ôm ấm áp để
dựa vào thật tốt.

Lăng Khiếu Dương
lấy tay quấn quanh tóc nàng, cố ý vô tình hỏi: “Sao rồi, chuyện thằng nhóc đáng
ghét kia em xử lý thế nào rồi?”

Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Hữu Hi ỉu xìu, không cần nói Lăng Khiếu Dương cũng biết kết quả thế
nào. Hắn cúi đầu hít lấy mùi hương thơm ngát của nàng, tay ôm chặt lấy nàng.

“Để anh giải
quyết”

“Anh?” Hữu Hi
miệng chữ O: “Anh định giải quyết bằng vũ lực đấy à?”

Khuôn mặt tuấn tú
của Lăng Khiếu Dương trầm xuống, ngón tay nâng lấy cằm Hữu Hi khiến nàng đối
mặt với hắn, môi phủ lên môi nàng, hơi thở gấp gáp, dữ dội: “An Hữu Hi, không
phải em muốn anh xử lí em đó chứ, hử?!

Hữu Hi nuốt nuốt
nước miếng, vội nói: “Không phải, không phải, là em nói đùa, ha ha...”

Hai người đang
nói thì có tiếng chuông cửa, Hữu Hi nói: “Em đi mở cửa.”

Lăng Khiếu Dương
thả nàng ra, đôi mắt đen liếc nhìn trước ngực nàng, lườm một cái rồi đứng dậy
ra mở cửa.

Hữu Hi nhíu mày,
lườm nàng làm cái gì? Lăng Khiếu Dương, thái độ là gì đấy? Nhưng nàng cũng
không khỏi cúi đầu nhìn cái nơi Lăng Khiếu Dương lườm ấy... quả thật nàng không
thích hợp đi mở cửa, áo ngủ trên người không thuộc loại kín kẽ, thậm chí còn là
loại áo ngủ phía dưới da thịt như ẩn như hiện... làm cho người ta mơ màng.

Nhưng áo ngủ này
là hắn chọn cho nàng mà, lườm nàng làm gì chứ? Hữu Hi thẹn thùng nghĩ. Lăng
Khiếu Dương lại gọi nàng đi ăn cơm.

Thì ra là người
đưa thức ăn, Hữu Hi đứng đi đến bàn ăn, nhìn thấy món ăn nàng thích nhất, ngửi
thấy mùi mỡ đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, bụm miệng vội vàng chạy tới
toilet.

“Hữu Hi, em sao vậy?” Lăng Khiếu Dương nhíu mày, khuôn mặt
lạnh lùng hiện rõ nét lo lắng chạy theo.

Hữu Hi chạy vào phòng tắm nôn khan.

Báo cáo nội dung xấu