Tuần trăng mật vĩnh hằng - Chương 72
Chương 72 - Hoa bách
hợp với hoa hồng ( hai )
Khắp nơi đều là phong hoa tuyết nguyệt quần áo lộng
lẫy trò chuyện cùng nhau, cùng bày ra phong thái đẹp nhất, vắng vẻ
mà cao quý chính là đại sảnh trong yến hội, khắp nơi đều là những
giai nhân nhẹ nhàng nhảy múa. Không gian mờ ảo huyền bí, nhưng khuôn
mặt được trang điểm tinh sảo của cô lại không thể giấu được vẻ cô đơn
mà đau thương nhàn nhạt.
Dư Chân đưa cho cô một ly rượu táo, cẩn thận nói:
“Không thoải mái sao? Nhìn dáng vẻ của em rất thất thần.” Vốn muốn
mời cô nhảy nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô thì lòng
lại xẹt qua một chút tâm sự rồi nhanh chóng chùn xuống. Cô thỉnh
thoảng lại nhìn về phía nhạc công đang đánh đàn dương cầm phía
bên kia mà thất thần, hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang
nói gì.
“Hinh Ý?”
Anh khẽ gọi cô một tiếng cô mới hoàn hồn trở lại,
có hơi ngơ ngác nhìn anh, trong nháy mắt dường như đang nhìn thấy một
người khác. Tiếng đàn dương cầm du dương, rõ ràng trong lòng cô đều
là người kia, lòng bàn tay cũng thấm một tầng mồ hôi, qua một lúc
lâu mới nhẹ nhàng nói với anh một câu, “Excuse me” Mặc kệ ánh mắt
của anh thế nào, đi thẳng vào trong toilet.
Cô cảm thấy đầu mình mơ màng, bọn họ đang làm gì?
Hiện tại cô đang làm gì? Trong đầu lúc ẩn lúc hiện đều là câu nói
cuối cùng của anh - “I love you.” Cô lẳng lặng tựa người vào vách
tường, nhìn chùm đèn thủy tinh trong đại sảnh, những lời nói vui đùa
cùng nụ cười của những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc sang trọng,
những đối tác đang thảo luận việc buôn bán đầu tư… cô nhớ tới ngày
sinh nhật của anh, trong phòng triển lãm tranh anh đã từng nói, “Người
nhìn từ trong khe cửa ra, có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn
hơn người khác, nhưng mà cái lớn hơn cả thế giới chính là dục vọng
của con người…” thế giới này có nhiều thứ hấp dẫn như vậy, nhưng
tất cả từng thứ một lại cách cô xa như vậy, cô rõ ràng không cần
những thứ ấy, trong lòng cô cũng không nghĩ đến những thứ ấy, chỉ
có người kia mới là thứ duy nhất trong lòng cô. Anh đã từng nói, em
chính là dục vọng duy nhất của anh, anh đối với cô mà nói cũng như
thế.
“Mưa rồi, làm sao bây giờ? Không phải đã nói đêm nay
sẽ ra biển sao? Người ta vẫn chưa từng lên du thuyền chơi bao giờ.” Chỗ
góc cua truyền đến giọng nói nũng nịu của một cô gái.
“Dự báo thời tiết nói đêm nay thời tiết bắt đầu
chuyển biến xấu, mấy ngày tới đều mưa… để ngày khác sẽ ra biển
chơi.” Một giọng nói của thô cát của một người đàn ông trung niên vang
lên.
Cô cau mày nhìn về phía cửa sổ, mưa bụi phiêu lãng rơi
trong bóng đêm, từ tầng cao nhất của nhà hàng này nhìn ra, cả thành
phố đều bị bao phủ bởi làn mưa bụi. Cô nhớ trên tấm thiệp đính kèm
bó hoa bách hợp anh đã ghi “Only two.” Anh nhất định đã để cho người
giúp việc cùng quản gia đi về hết, chỉ còn một mình anh ở trong
nhà, nếu có chuyện gì… càng nghĩ càng lo lắng, nhìn thấy trời mưa
ngày càng lớn, vừa đi về phía cửa thang máy vừa lấy di động ra,
nhưng không ngờ tiếng di động đã vang lên, làm cho giật mình.
“Hinh Ý, anh là Dư Chân, giờ em đang ở đâu? Em không sao
chứ?” Đợi một lúc lâu không thấy bóng dáng cô đâu nên mới gọi điện
thoại cho cô.
“Sorry, đêm nay tôi có chút việc phải đi trước, anh ở
lại chơi vui vẻ.”
“Anh đưa em…”
“Không cần, có việc gì ngày mai đến công ty nói sau.”
Cô đơn giản ngắt lời anh, tắt điện thoại.
Cô ngồi trong xe taxi nhìn làn mưa bên ngoài cửa sổ xe
bị ngọn đèn đường nhuộm thành một mảng dài hẹp giống như những sợi
tơ vàng từ trên trời giáng xuống, từng sợi không ngừng rơi trên mặt
đất, hối thúc lái xe chạy nhanh hơn một chút. Dù cho mặc bộ váy
thấp ngực cũng cảm thấy nóng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Vừa rồi gọi
điện về nhà mà không có ai nghe, điện thoại trong phòng khách không ai
nghe, điện thoại di động của anh cũng tắt máy. Càng nghĩ càng
lo, vì trời mưa to nên lái xe không chịu chạy nhanh hơn, thật sự
làm cho lòng cô như lửa đốt.
Xuống xe trước cửa lớn của biệt thự, từng bước lớn
đạp trên những vũng nước, chiếc giày cao gót hiệu ManoloBlahnik vừa
mua có phải giẫm vào nước cô cũng đành chịu, chiếc váy cũng ướt
đẫm một mảng, toàn tâm toàn ý muốn nhìn thấy người trong nhà.
Vừa mở cửa ra, trong phòng lại không bật hệ thống
sưởi ấm, đại sảnh trống trải lại không có ánh sáng có vẻ quạnh
quẽ lạ thường, cũng làm cho lòng cô bỗng nhiên lạnh buốt. Một góc
sảnh truyền đến tiếng động, tiếng nhạc du dương, đó là bàn Schubert,
giọng nói trầm thấp ngâm nga của một người phụ nữ truyền đến, phối
hợp cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ có vẻ thê lương lạnh lẽo lạ
thường.
“Tiếng hát của em xuyên qua màn đêm, nhẹ nhàng mà bay
về phía anh
Trong rừng cây nhỏ âm u lạnh lẽo này, tình yêu của em
trao cho anh
Vầng trăng sáng chiếu rọi mặt đất, ngọn cây thì
thầm cùng nhau
Ngọn cây thì thầm cùng nhau…”
Cô từng học tiếng Đức hai năm, từng câu từng chữ đều
nghe thấy rất rõ ràng, cô còn nhớ lúc trước chỉ học chơi, anh đến
trường đại học tìm cô, còn nghiêm nghị học giáo sự của bọn họ nói,
tiếng Đức là một ngôn ngữ nghiêm cẩn, giống như người Đức… dáng vẻ
cẩn thận lại nghiêm nghị thật sự cực kì giống giáo sư người Đức
cứng nhắc kia. Chuyện cũ như giọt nước nhỏ róc rách trong lòng cô,
từng bước từng bước một đi về phía góc đại sảnh, chỗ đó lại không
có một bóng người.
Nhưng khi muốn bước lên lầu thì lại trông thấy màn
hình tinh thể lỏng bên cạnh thang máy thình lình hiện lên tầng hầm,
tầng hầm này là hầm rượu nho nhỏ, tuy diện tích không lớn, chỉ
khoảng gần 60 mét vuông nhưng lại chứa hơn năm ngàn bình rượu, trong
đó phần lớn là các loại rượu vang đỏ anh sưu tập từ khắp các nước
trên thế giới. Nhưng mà từ khi sức khỏe không được tốt, anh cũng rất
ít đến đó, dù cho biết rõ anh rất yêu quý chúng nhưng cô cũng nói
rõ là cấm anh đụng đến một giọt. Cô từng bước một đi trên những bậc
thang, đèn tường mờ tối, chung quanh im ắng, dường như hoàn toàn cách
biệt với thế giới bên ngoài.
Trên trần nhà trong hầm rượu, ánh sáng của ngọn đèn
hạt đậu phát ra làm cho không gian không lớn này tản ra một loại hấp
dẫn nguyên thủy, tại cửa sổ thủy tinh của tầng cách nhiệt, cô liếc
mắt nhìn thấy bóng dáng kia đang đứng trước giá rượu gỗ. Anh cũng
nghe thấy tiếng động, tay trái cầm chai rượu đỏ tinh tế quan sát,
nghiêng đầu nhưng cũng không quay lại nhìn cô, chỉ lẳng lặng nói: “Về
rồi sao?” Giọng nói bình tĩnh không mang theo một chút rung động nào.
Ba chữ nhàn nhạt, từng giọt nước mắt lớn trong hốc mắt cô không một
tiếng động mà rơi xuống trên mặt.
“Ai cho phép anh xuống hầm rượu? Ai nói cho anh biết
em nhất định sẽ trở về? Anh chắc chắn em nhất định sẽ trờ về như
vậy sao? Giang Vũ Chính, anh có biết mình xấu xa bao nhiêu không? Em
rất chán ghét cái dáng vẻ tự cho mình là đúng này của anh, anh cho
rằng anh là ai? Dựa vào cái gì mà ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống
mọi người? Làm sao anh có thể xấu xa luôn muốn thao túng cuộc sống
của người khác như vậy?” Nước mắt của cô từng giọt một rơi trên mặt,
nói một mạch ngay cả thở cũng không, có thể vì nói liên tục như vậy
nên đứng rất vất vả, dứt khoát đá giày ra.
Anh im lặng đi đến bên cạnh cô, kéo lấy tay cô, nước
mắt của cô vẫn đang chảy, trong miệng còn thì thầm: “Cút ngay…” Anh
chỉ ôm lấy cô, để cho cô ngồi trên đùi anh, lúc thân thể cô tiếp xúc
với cơ thể lạnh buốt gầy yếu của anh, xoay người lại ôm lấy anh khóc
lớn, vừa khóc vừa nói: “Không phải anh tính ngủ cả đời bên Mĩ sao… giấy
ly hôn cũng kí rồi, ô ô… anh còn trở về làm gì nữa?”
Anh vuốt lưng cô ý muốn làm dịu cơn nức nở của cô,
rồi chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh đã nghe thấy câu nói kia…” Cô nghe thấy
anh nói vậy, níu lấy áo anh, hung hăng cắn xuống bời vai gầy mảnh của
anh, chỗ đó không có nhiều thịt nên máu nhanh chóng chảy ra. Thân thể
của anh trong nháy mắt trở nên cứng đờ, vẫn để cho cô tùy ý cắn.
Lúc ấy trong đầu cô hỗn loạn thế nào, tất cả chỉ đều là một màu
đen.
48h sau khi anh làm phẫu thuật xong, anh đã trải qua ba
lần cấp cứu, mỗi một lần y sĩ trưởng đều nhìn cô lắc đầu, y tá
đứng bên cạnh nói cô hãy chuẩn bị tâm lý.
Cô vĩnh viễn cũng không quên rạng sáng ngày hôm đó,
bên trong ICU là âm thanh điên cuồng của dụng cụ cấp cứu, cô ở bên
cạnh, âm thanh ong ong lọt vào tai, âm thanh kì ảo đáng sợ dường như
được truyền đến từ một nơi tăm tối xa xôi.
“Huyết áp 80/40, nhịp tim 60…”
“Khu vực phụ trách lưu thông dịch đều đục ngầu một
màu đỏ, hoài nghi người bệnh đang xuất huyết não…”
“Huyết áp 80/20, nhịp tim 50, vẫn đang tiếp tục
giảm…”
Dụng cụ cấp cứu đột ngột mà dồn dập phát ra âm
thanh vang vọng: “Tít…” cô có cảm giác như toàn bộ thế giới của mình
đang sập xuống, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang nứt ra.
“Tim đột ngột ngừng đập!”
“Chuẩn bị sốc điện.”
“300J…”
“Không có phản ứng!”
“Sốc điện thêm một lần nữa!”
Đang lúc tất cả các bác sĩ chuyên khoa của Mĩ đều
đã lắc đầu xác nhận tử vong thì cô ôm lấy anh đang nằm trên giường,
giọng nói rất nhẹ nhàng, cô biết anh đang nghe thấy, “Giang Vũ Chính,
nếu anh dám chết thì em sẽ nhảy xuống từ đây ngay lập tức.” Ngón tay
của cô chỉ về phía cửa sổ từ lầu 57, ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt
vọng và trống rỗng. Trước kia cô xem những bộ phim có nhân vật chết
đi sống lại luôn cảm thấy vớ vẩn, trên thế giới này làm gì có đạo
lý ai thiếu ai thì sống không nổi, nhưng mà thì ra trong nháy mắt
thật sự sẽ có chuyện như vậy, lúc toàn bộ ý nghĩ đều chỉ là muốn
kết thúc đi tính mạng của mình thì thật sự thứ gì cũng không còn
quan trọng nữa.
Cô vặn vẹo trong lồng ngực anh khẽ nức nở, “Anh nghe
thấy không, nếu như anh nghe thấy thì không được đối với em như vậy…”
ngay cả chính mình cũng không nghe rõ lời nói của mình, tất cả son
môi cùng màu kẻ mắt đều quệt hết lên quần áo màu trắng của anh. Lúc
ấy cô thật sự cho rằng anh sẽ chết, tuy đã vượt qua thời kì nguy
hiểm nhưng trong lúc hôn mê từng cơ quan trên cơ thể đều yếu dần đi,
mỗi ngày khi cô mát xa cho anh đã nghĩ, đây là một con người sao? Đầu
bị cố định, yếu hầu gắn máy hô hấp, cánh tay gầy nhom như một cành
trúc, lúc cô ôm anh cũng cảm thấy không chân thực, làm sao có thể
khiến cho anh chịu khổ như vậy chứ? Đoạn thời gian kia, ngay cả gương
cô cũng không dám soi, sợ phải nhìn thấy bộ dạng của mình. Thật ra
không nhìn cũng biết, cô cũng như anh, gầy yếu tiều tụy không còn
hình người, dù cho ai ở bên cạnh cô nói như thế nào cũng không có
cách nào dỗ cho cô ăn một ngụm canh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Tay của anh loạn xạ
xóa đi nước mặt trên mặt cô, “Anh chỉ là không có cách nào, anh không
làm được gì cả, không thể cho em được gì, chỉ có một thân thể tàn
phế như vậy. Anh không muốn em vì anh mà bị giam cầm trong chiếc lồng
này cả đời, xác xuất phẫu thuật thành công thật sự quá thấp, dù
cho anh không chết trên bàn mổ, ai dám cam đoan sau đó sẽ thế nào. Anh
chỉ muốn trả lại tự do cho em… nhưng mà anh đã sai rồi, khi anh mở
mắt ra, toàn bộ thế giới đều trống rỗng, không có em, tất cả đều
trống rỗng… Lúc ấy anh mới phát hiện ra mình thật ích kỉ, thật xin
lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Tay của anh vuốt ve mái tóc cô, giọng nói
đều nghẹn ngào đau đớn, đau đớn như vậy, một người luôn bình tĩnh
trong mọi tình huống cũng phải run rẩy từng đợt.
Cô gian nan nhắm hai mắt lại, giống như thở dài nhẹ
nhàng nói một câu, “Anh có hiểu không.” Chậm rãi tránh ra khỏi ngực
anh, lảo đảo đứng lên, anh làm sao có thể hiểu được tâm trạng của cô
thế nào, cảm giác người mình yêu vứt bỏ hết những hẹn ước từng
chút một đi về phía cái chết, ai có thể hiểu? Loại đau đớn tựa như
mỗi thời khắc đều bị lăng trì, ai có thể hiểu?
Cô lảo đảo đi về phía cửa ra vào, cả thân thể anh
chồm tới ôm lấy cô, bởi vì xe lăn đã gài chốt cố định nên phần eo
theo quán tính không thể chịu được lực của cả cơ thể, cả người anh
dường như đang quỳ trên mặt đất, thân dưới mềm nhũn vô lực co quắp
trên mặt đất, chỉ ôm chặt lấy cô, “Anh hiểu.”
“Không phải em hận anh ký vào đơn ly hôn, một tờ đơn
ly hôn không phải là gì cả. Nhưng làm sao anh có thể xấu xa như vậy,
rõ ràng anh đã hứa với em, anh nói sẽ dùng hết mọi sức mạnh của
mình để thực hiện nguyện vọng của em, nhưng mà anh lại có ý định
buông tay chịu chết. Anh là người như vậy, chuyện gì cũng máy móc
tính toán tường tận, chuyện gì cũng muốn khống chế người khác… có
biết như vậy sẽ làm cho người khác thật sự rất đau khổ không?” Có
một thời gian như vậy, cô đứng trước văn phòng anh đã từng ngồi mà
cảm thấy chán ghét, cô thật sự hận anh thấu xương, bởi vì anh tự cho
là đúng, bởi vì anh cái gì gọi là “Khổ sở tạo dựng”, cô không muốn
gì cả, chỉ muốn được ôm lấy anh, chỉ muốn có anh mà thôi. Ngã ngồi
dưới đất, chỉ cảm thấy sức lực trong cơ thể bị rút hết, khóc đến
không còn sức nữa, hương thơm của rượu cùng giá gỗ lan tỏa trong không
khí làm cho ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Anh vẫn không chịu buông tay, dúi đầu vào cổ của cô,
rất bình tĩnh, chìm thật sâu đồng thời cũng lộ ra cảm giác đau đớn
mình chưa từng phát hiện ra, “Em chưa thấy phong bưu kiện kia…” Sau khi
trở về anh đã nhìn thấy máy tính mới của cô thì biết cô chưa từng
xem qua phong bưu kiện kia. Anh khẽ cười cười, “May mà em chưa xem, Giang
Vũ Chính vẫn là Giang Vũ Chính trong lòng em…” Thân thể cô được anh ôm
trở nên cứng ngắc, ổn định lại cơn giận, “Bởi vì trong đó chỉ có
bốn chữ ‘Anh rất hối hận’.”
Đầu vai của cô run rẩy, cô không nhìn thấy, một ngày
trước khi anh làm phẫu thuật cô đã không gặp anh. Giọng nói của anh
vẫn bình tĩnh, giấu đi vẻ kích động vừa rồi, lại như một dòng nước
thấm vào lòng cô, “Anh thật sự rất hối hận, lúc ấy anh chỉ muốn em
chạy đến bệnh viện cho anh một cái tát…” Khi anh bốn
tuổi lần đầu tiên ba dạy anh đánh cờ thì đã nói cho anh
biết đạo lí “Hành động quyết đoán”, đây là nguyên tắc anh chưa từng
phá vỡ trước đó, nhưng đó là lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc sống
anh cảm thấy hối hận như vậy, nhưng mà cô vẫn chưa tới…
Cô xoay người nằm trên vai anh mà khóc, tuy vẫn đang
chèo chống sức nặng nửa người dưới của anh nhưng vẫn không thể nói
nên lời, chỉ khóc. Anh lại nâng khuôn mặt cô lên, cẩn thận hôn lên những
giọt nước mắt của cô, ngón tay đặt lên búi tóc của cô, rút chiếc
trâm gài tóc màu đỏ xinh đẹp kia ra, mái tóc đen thật dài thướt ta
buông xuống lưng cô, mềm mượt như chiếc váy lụa cô đang mặc. Cô chỉ
cảm thấy loại đau đớn đã từng thấm sâu vào xương tủy này đang được
anh xoa dịu đi. Đôi môi đỏ mọng bao trùm lấy bờ môi tái nhợt của anh,
đầu lưỡi mềm dẻo dạo bước trong miệng anh, chỉ cảm thấy một luồng
khí nóng đang chạy trong cơ thể, kích thích thần kinh của cô.
Nụ hôn mềm mại của cô thiêu đốt ngọn lửa nóng trong
người anh, nụ hôn ngày càng mãnh liệt đòi hỏi, lòng bàn tay chạm
vào tấm lưng trống trơn nóng bỏng của cô, lục lọi, nhưng vẫn không
tìm thấy kháo kéo bộ váy của cô, một cơn trướng đau ngày càng rõ
ràng trong cơ thể, cuối cùng anh hung hăng xé rách bộ váy màu đỏ của
cô, cổ chữ V phía sau lưng bị kéo đến tận hông, đẩy ngã cô xuống
(nhưng thật ra là vì chính mình đã không còn ngồi yên được nữa – lời
tác giả) trên mặt thảm dày mềm mại. Cô bị động tác rất nhã nhặn
rồi lại thô lỗ của anh chọc giận, cũng hung hăng xé cúc áo trên bộ
quần áo màu trắng của anh, lực quá mạnh nên toàn bộ những chiếc
cúc áo nghiêm chỉnh đều bị rơi xuống, môi cô vẫn không rời khỏi anh,
một đường hôn xuống cổ anh, lúc đầu lưỡi lướt qua vết sẹo trên cổ
anh, thân thể cô run lên, cũng cảm giác được anh không kìm được mà
nuốt nuốt nước miếng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhiệt độ trong hầm rượu không cao, huống hồ bên ngoài
còn đang mưa to, cuối mùa thu xem như đã bắt đầu lạnh, nhưng mà hai
người bên trong kia lại như đang nằm trên lò lửa, toàn thân
đẫm mồ hôi. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử như vậy, dường như muốn
xé rách đối phương, vứt bỏ hết mặt nạ, vứt bỏ hết cái gì gọi là
kiêu ngạo tự tôn, bây giờ thân thể cùng tâm hồn đều đang trần trụi
hiện ra trước mặt đối phương, đơn giản là, bọn họ yêu nhau, gần kề
như vậy, không chứa một chút tạp chất hay ô vị nào. Đêm nay, hai linh
hồn đã từng như gần như xa mới chính thức hòa hợp, mới hiểu được,
cái gì gọi là yêu.

