Nhất thời xúc động – Ngoại truyện 2 - 3 (Hết)

Phiên ngoại 2: Tử
Huy

Trong sương sớm của bình minh, dưới cây tử đằng, nữ tử
áo xanh yên lặng tươi cười.

“Ngươi là ai?”

“Ta gọi là Cẩm La. Ngươi là ai?”

“Ta là... Tử Huy...”

Ai?

Đêm khuya tỉnh lại từ giấc mộng, tiểu hòa thượng bỗng
dưng mở hai mắt, thần sắc trống rỗng. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua
khung cửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của tiểu hòa thượng. Hắn xoay mình, rụt
người vào trong chăn, lại là giấc mộng kia, vẫn là nữ tử kia, mỗi lần tỉnh lại
hắn đều không thể nhớ tên và dáng vẻ của nàng, nhưng từ đáy lòng hắn có một sự
quen thuộc, thật giống như hắn cùng nàng đã biết từ trước.

“Ngô… Vô Niệm, đệ lại nằm mơ sao?” Sư huynh nằm chung
giường ở bên cạnh than thở nói: “Đừng kéo chăn của ta.”

Vô Niệm cúi đầu lên tiếng: “Thật xin lỗi, sư huynh.”
Thưở nhỏ hắn đã có tật xấu là hay nằm mơ, luôn ngủ không thẳng giấc, thậm chí
có đôi khi sẽ khóc to mà tỉnh lại, trong nhà cho rằng hắn bị ma nhập nên từ nhỏ
đã mang hắn vào chùa trong núi để tu dưỡng. Sau nhiều ngày niệm phật pháp, tật
xấu này của hắn đã tốt lên không ít, nhưng đôi lúc vẫn bừng tỉnh nửa đêm, không
thể nhớ được sự vật trong mộng, nhưng trong lòng vẫn để lại một sự hoang mang.

Sáng sớm, sau khi học xong, sư phụ gọi Vô Niệm đến,
dặn dò hắn sau này đến ở sau núi để giúp đỡ một vị hòa thượng đã già là Không
Đạo, Vô Niệm ngoan ngoãn đáp ứng rồi buổi chiều thu thập đồ đạc đi ra sau núi.
Ở ngôi nhà sau núi có một cây tử đằng thật lớn, là của một vị tiền nhân nào đó
đã trồng. Không Đạo hòa thượng đã già, làm không được việc gì, chuyện sau núi
liền toàn quyền giao cho Vô Niệm.

Vô Niệm không như ngày xưa tập trung hoàn thành mọi
việc, hắn luôn nhìn cây tử đằng mà mất thần, vì thế không ít lần bị phê bình.
Một năm lại một năm, cây tử đằng ra hoa rồi lại rơi rụng, bất tri bất giác đã
hơn mười năm, Không Đạo hòa thượng viên tịch (chết), từ đó hắn ở sau núi một
mình, hắn từ một tiểu hòa thượng trở thành đại hòa thượng.

Một ngày, trời trong nắng ấm, cây tử đằng lại ra hoa,
như một thác nước hữu tình chảy tràn xuống, dưới ánh mặt trời, màu tím nhuộm cả
sân.

Vô Niệm vẫn như ngày thường cầm cây chổi ngẩng đầu
nhìn cây tử đằng, ngơ ngác thất thần, chợt nghe tiếng tán thưởng của một nữ tử:
“Cây tử đằng thật đẹp!”

Vô Niệm vừa quay đầu đã thấy một nữ tử áo vàng nhạt đi
từ bên kia núi tới, đứng cách cây tử đằng không xa, ngửa đầu nhìn nó, nàng ngây
người nhìn hồi lâu, sau đó mới nhìn thấy Vô Niệm, nàng lại ngẩn ra, sợ hãi
than: “Hoà thượng thật đẹp!”

Vô Niệm cúi mắt, xoay người, chậm rãi quét sân. Nàng
kia che miệng lại, phảng phất như biết bản thân đã đường đột, nàng đỏ mặt vội
giải thích: “Xin lỗi xin lỗi, đại sư đừng để ý, ta không phải cố ý khinh bạc
ngươi…Ta chỉ là lanh mồm lanh miệng.”

Nếu đối phương đã nói như vậy, Vô Niệm cũng không so
đo làm gì, hắn khom người nói: “A di đà phật, xin thí chủ cứ tự nhiên.”

Nữ tử vò đầu cười cười: “Ngươi đừng trách ta đường đột
là tốt rồi.” Lời của nữ tử còn chưa dứt đã thấy phương trượng đi từ trước núi
đến.

“Nữ thí chủ đi thật mau, lão nạp đuổi theo hết sức.”
Nữ tử thừ lưỡi, phương trượng quay đầu thấy Vô Niệm lại dặn dò: “Vừa hay Vô
Niệm ở đây, vị thí chủ này là tiểu thư Thi phủ ở dưới chân núi, thân mình của
nàng không tốt, muốn lên núi ở vài ngày. Sau núi thanh tĩnh, Vô Niệm hãy chăm
sóc Thi tiểu thư cho tốt.”

Vô Niệm ngẩn ra, còn không có tìm được lý do cự tuyệt,
liền nghe nữ tử sang sảng cười nói: “Vô Niệm đại sư, tiểu nữ tử là Thi Thiến,
sau này nhờ đại sư chiếu cố.”

Há miệng thở dốc, Vô Niệm lại không biết nên nói cái
gì.

Sau khi Thi Thiến đến ở, thời gian Vô Niệm ngẩn người
nhìn cây tử đằng càng ít, cô nương tính cách sang sảng rất thích cười này khiến
hắn gặp phải nhiều tình huống bất đắc dĩ, nhiều khi hắn á khẩu không thể nói
nên lời, nhiều chuyện cũng khiến hắn dở khóc dở cười.

Mỗi ngày, sau núi vốn yên tĩnh có thể bị nàng làm cho
gà bay chó sủa, độc thoại cả ngày không mệt mỏi, buổi tối dính vào cái gối liền
nhắm mắt ngủ, hắn cũng không còn thời gian mà nằm mộng như trước kia.

Ngày qua ngày, hắn dần quen với Thi Thiến ở bên cạnh
hắn tranh cãi ầm ỹ, nhìn thấy nàng cũng không còn như nhìn thấy đồ vật.

Cây hoa tử đằng ở bên cạnh họ bị lãng quên, đợi đến
khi Thi Thiến được người trong phủ đưa xuống núi chúc thọ cha của nàng, Vô Niệm
mới lần nữa nhìn thấy câu tử đằng kia. Giữa ban ngày, trong đầu hắn lại hiện
lên một hình ảnh, nữ tử áo xanh đứng dưới tàng cây tử đằng, thần sắc điềm tĩnh,
khuôn mặt hoàn mĩ của nàng khiến người ta không dám động vào.

“Ta gọi là Cẩm La...”

Nàng nhẹ nhàng nói xong thì cúi mắt, khóe môi tươi
cười, nhưng khóe mắt như rơi lệ: “Chàng còn nhớ rõ ta không…”

Gió mát thổi qua, hoa tử đằng rơi xuống đất, Vô Niệm
giật mình hoàn hồn, hai má đã ướt lạnh.

“Di...” Vô Niệm giật mình, đầu ngón tay nhẹ
nhàng đụng vào giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, vì cái gì hắn lại rơi lệ?

Một đêm này, Thi Thiến không lên núi, Vô Niệm lo lắng
đi vào giấc ngủ.

Hắn lại nằm mộng, nữ tử áo xanh hiện lên trong mộng
của hắn thật chân thực, bàn tay của nàng còn độ ấm, hương vị của đôi môi, mặt
mày ngời sáng, nàng một lần lại một lần gọi “Tử Huy”. Câu cuối cùng là “Ta chờ
chàng.” Hắn thấy nàng ở trong một căn phòng bằng đá hình vuông xiêu vẹo, chờ
đợi cả đời, hắn cảm thấy nữ tử này rất quan trọng với hắn, thậm chí là rất quan
trọng với sinh mạng của hắn…

Nhưng mà sau khi tỉnh mộng, chỉ thấy Thi Thiến ngồi
bên giường hắn khóc đỏ mắt, mà Vô Niệm lại không nhớ được gì trong giấc mộng.

Hắn nâng tay sờ đầu Thi Thiến, vì sự khổ sở của nàng
mà thấy đau lòng: “Sao vậy?” Trong âm thanh của hắn đều là sự đau lòng dành cho
Thi Thiến.

“Ta... Hôm qua ta quay về phủ, cha ta nói…”
Thi Thiến không ngừng khóc: “Cha ta nói, ông ấy gả ta cho người ta, ông ấy…muốn
ta lập gia đình.”

Vô Niệm ngẩn ra. Thi Thiến giống như không chịu đựng
được nữa mà nhào lên ôm lấy cổ Vô Niệm: “Ta thích ngươi! Ta chỉ thích Vô Niệm!
Ta không muốn gả cho người khác! Ta chỉ thích ngươi!”

Cây tử đằng ở bên ngoài lay động, bên tai hắn phảng
phất có tiếng của nữ tử nào đó, người nọ nói: “Tử Huy, ta thích chàng.” Nàng
nói: “Tử Huy, chúng ta thành thân được không?” Nàng nói: “Về sau, ta vẫn ở cùng
chàng, làm thê tử của chàng.”

Nháy mắt, hắn xúc động đẩy Thi Thiến ra, bỗng nhiên
cảm giác trong lòng có sự áy náy quẩn quanh, bỗng nhiên nhớ tới…Hắn đã quên một
chuyện gì đó rất quan trọng.

Thi Thiến không được Vô Niệm an ủi, nàng buông hắn ra,
sợ hãi nhìn hắn: “Vô Niệm…Ngươi tức giận sao? Ta biết ngươi là người xuất gia,
chỉ là nhiều ngày qua, ta nghĩ đến ngươi…” Thanh âm của nàng nhỏ dần, mang theo
chút ủy khuất: “Ta nghĩ, ngươi cũng thích ta.”

Một câu này làm Vô Niệm hồi phục tinh thần, hắn nhìn
khuôn mặt ủy khuất của Thi Thiến, cảm giác trong lòng cùng với ký ức vừa mới
hình thành bắt đầu tiên tán. Chỉ còn lại khoảng thời gian này, Thi Thiến làm
bạn bên người hắn, chân thật và ấm áp.

Vô Niệm trừng mắt nhìn, cân nhắc trong chốc lát, bất
đắc dĩ cười nói: “Ta xem ra cũng thích ngươi.”

Đôi mắt Thi Thiến sáng ngời.

Thời gian một năm, sớm chiều ở chung, Thi Thiến vẫn là
một nữ tử khiến người ta động tâm, Vô Niệm cho dù là vô niệm, nhưng chung quy
vẫn rung động. Hắn thở dài một tiếng: “Chúng ta hiện tại có phải là chuẩn bị bỏ
trốn hay không?”

Hắn muốn nữ tử này, đáng giá để hắn buông tha tất cả.

Thi Thiến sửng sốt, lập tức gật đầu.

Lưng đeo bọc hành lý, Vô Niệm nắm lấy tay Thi Thiến đi
xuống núi. Trước khi đi Vô Niệm quay đầu nhìn lại, phảng phất hắn lại thấy dưới
tàng cây tử đằng có một nữ tử áo xanh, nàng nhìn hắn, khóe môi cong lên nụ cười
chua sót mà dịu dàng.

Vô Niệm dừng chân một chút, thấy khóe môi của nàng
giật giật, giống như đang nói: “Sau này sẽ không gặp lại.”

Hắn giật mình, trong lòng không hiểu vì sao đau xót,
nháy mắt, gió to nổi lên, hoa tử đằng tung bay đầy trời.

Thi Thiến quay đầu, hoang mang nhìn Vô Niệm: “Vô
Niệm?”

Vô Niệm ngẩn người, lắc đầu, tiếp tục đi xuống núi,
hắn nói: “Xuống núi, ngươi giúp ta tìm một cái tên, ta không thể cứ gọi là Vô
Niệm.”

Thi Thiến chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên
nở nụ cười: “Nga, là ngươi nói trong lòng ngươi có ta sao? Là nói từ nay về sau
trong lòng ngươi không còn trong sáng, cũng có ham muốn sao? Như vậy thật tốt!
Ngươi yên tâm, xuống núi ta sẽ tìm cho ngươi một cái tên thật hay…”

Vô Niệm mím môi mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Có lẽ ký ức cho dù có xâm nhập vào linh hồn hay khắc
vào tâm cốt cũng không thể thắng những ngày làm bạn ấm áp bên nhau, cũng như
phàm phu tục tử không thể đánh bại sự hư không trong lòng, khi ở thời điểm yếu
đuối, có ai không chọn một người có thể làm hắn cảm thấy ấm áp.

Mặc dù nơi đó…Vốn không phải là nơi hắn muốn đi tới.

Sao có thể mong đợi hắn vô tình vô niệm, hắn, chỉ là
một người phàm.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, gió thổi qua, chỉ
còn một đám hoa tàn rơi rụng trên mặt đất…

Phiên ngoại 3:
Cuộc sống hạnh phúc

1. Lĩnh thưởng

Sau khi Sơ Không trở về thì người đầu tiên gặp là Tiểu
Tường Tử, ngay sau đó cả hai người liền tới Linh Tiêu bảo điện để gặp Ngọc Đế.

Tiểu Tường Tử cùng Sơ Không trải qua bảy kiếp tình duyên
ở nhân gian và địa phủ đã giải quyết một mối nguy hại cho bá tánh thiên hạ, trở
về thiên giới thì cũng đã trở thành hai vị tiên qua tuổi kết hôn.

Năm này, mọi người có không ít vui sướng, ngọc đế mài
môi, đập bàn quyết định nói: “A, phần thưởng.”

Vì thế hai người đều đứng trước điện, nghe xong phần
thưởng. Sơ Không được khôi phục nguyên chức, bổng lộc hàng tháng tăng lên năm
lượng bạc, ban một tòa thạch viện và bốn gã tôi tớ.

Tường Tử từ tiên đồng của Nguyệt Lão thăng chức lên Vi
Phù Duyến tiên sử, vẫn công tác tại điện Nguyệt Lão, trợ giúp Nguyệt Lão chải
chuốt tơ hồng, bổng lộc hàng tháng là năm lượng bạc.

“Mặt khác.” Ngọc đế sờ sờ râu: “Hai người các ngươi
chuẩn bị khi nào đó mang đại sự làm đi.”

Tiểu Tường Tử vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng của
năm lượng bạc mỗi tháng, hoàn toàn không thế thấy tiếng gì ở bên ngoài, Sơ
Không lại không chút do dự đáp: “Sẽ rất nhanh.”

Ngọc đế vừa lòng vuốt râu: “Hôn lễ của các người phải
làm một trận cho linh đình hoành tráng.”

Sơ Không dẫn Tiểu Tường Tử ra khỏi Linh Tiêu bảo điện,
cách thật xa thì chợt nghe thế tiếng cười càn rỡ thật to của các vị thần tiên
đập vào màng tai: “Ta đã nói hai cái người này sẽ ở cùng nhau! Đến đây đến đây,
bồi tiên bồi tiên!”

Sơ Không làm như không nghe thấy gì, vẫn nắm tay Tiểu
Tường Tử thản nhiên đi xuống từng bậc thang của Linh Tiêu bảo điện.

Tiểu Tường Tử vẫn che miệng cười trộm: “Ta như vậy mà
cũng có bổng lộc bằng ngươi, ta như vậy mà cũng có bổng lộc bằng ngươi.”

So với sự vui mừng đơn thuần của Tiểu Tường giờ phút
này, Sơ Không mới trải qua kiếp phạt tu tiên lên trời, nhớ lại mọi chuyện trong
lòng rất phức tạp, còn chưa kịp để ý tới cảm xúc trong lòng thì một bóng ma
bỗng nhiên bao p phủ hai người.

Bọn họ ngẩng đầu lên đã thấy Thác Tháp Lí Thiên Vương
uy vũ hùng tráng đứng trước mặt họ, chường cái khuôn mặt với bộ râu xồn ra, ánh
mắt có sự khó nói.

Trực giác Sơ Không cho biết Lý Thiên Vương lúc này
đang tức giân, chợt thấy một cái tay “ba” một phát chụp vào bụng Lý Thiên
Vương, Tiểu Tường Tử cười đến càn rỡ không giữ lễ phép: “Râu xồm à, lúc trước
ngươi nói muốn để ta làm nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công, bây giờ ngươi nhìn
thấy là ai theo đuổi ai a! Bảy kiếp này của ngươi chắc không có kiếp nào đúng ý
có phải hay không a?”

Nàng nói xong thì khiến Sơ Không xanh mặt, râu của Lý Thiên
Vương thì run rẩy.

Tiểu Tường Tử túm lấy cánh tay Sơ Không: “Hai chúng ta
có việc, đi trước một bước.”

Đi trong chốc lát, Tiểu Tường Tử quay đầu thấy sắc mặt
của Sơ Không không tốt, trong lòng suy nghĩ, đôi mắt xoay tròn nói: “Ngươi
không muốn thừa nhận chuyện bảy kiếp vừa rồi chính là ngươi theo đuổi ra sao?”

Phút chốc Sơ Không nở nụ cười: “Nhận chứ, vì cái gì mà
không nhận, người trước sau cũng là vật trong tay ta, quá khứ còn có gì quan
trọng, chỉ cần sau này ngươi không đấu lại ta là được.”

Tiểu Tường Tử nhăn mi: “Ngươi có muốn đấu trận thử xem
sao không?”

Sơ Không xoa đầu Tiểu Tường Tử sau đó nhéo mặt nàng,
âm hiểm cười: “Không vội, chúng ta còn nhiề thời gian.”

2. Thành thân

Vào đêm Tiểu Tường Tử cùng Sơ Không thành thân, hơn
nửa thần tiên trên thiên giới đều uống rượu. Đã lâu không có việc vui như vậy,
tất cả mọi người hung hăng ca hát phát tiết một phen. Sơ Không vào động phòng,
thấy thê tử của hắn ngồi im lặng trên giường, trong lòng khó nhịn được ngứa
ngáy, Tiểu Tường Tử mà im lặng như vậy thì thật là hiếm thấy.

Hắn đứng trước mặt Tiểu Tường Tử hồi lâu, Tiểu Tường
Tử cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ hắn nhấc khăn đỏ của nàng lên.

Tiểu Tường Tử hiếm khi yên tĩnh, Sơ Không không nỡ
đánh vỡ giây phút thế này. Nhưng không vén khăn đỏ lên thì không thể làm những
việc khác….Sơ Không suy nghĩ, sau đó vẫn vén khăn đỏ của Tiểu Tường Tử lên, sau
đó…Biểu tình trên mặt nhất thời cứng ngắc.

Tân nương của hắn dưới khăn đỏ đã ăn một miệng đầy mỡ,
Sơ Không thở dài một tiếng: “Ta biết im lặng thế này tuyệt đối không phải là
chuyện gì tốt…”

Tiểu Tường Tử ủy khuất nhìn Sơ Không, liếc mắt một cái
than thở nói: “Việc kết hôn này cũng thật không công bằng. Chàng ở bên ngoài
vui chơi giải trí, còn ta phải ở trong này đối bụng, ta đói không chịu nổi mới
đi lấy ít đồ mà ăn. Hay là lần sau chúng ta kết hôn đổi lại đi, ta ở bên ngoài
đón khách, chàng chờ ở bên trong. Ta có thể tiếp rượu…”

Sơ Không xoa xoa cái trán đã nổi lên gân xanh: “Chuyện
này tốt nhất là không có lần sau!”

Tiểu Tường Tử quệt cái miệng lém lỉnh sờ cái bụng thỏa
mãn: “Ăn no làm việc mới tốt.”

Mặt Sơ Không đỏ lên, xoay sang chỗ khác: “Ăn…Ăn cái gì
vậy?”

Tiểu Tường giơ ngón tay lên đếm đếm, Sơ Không trừng
nàng nửa ngày, thấy nàng vẫn đang đếm không ngừng, hắn thở dài một tiếng, gãi
đầu, sau đó nội tâm trở nên hung ác, nắm lấy cằm của Tiểu Tường Tử, hí mắt
cười: “Biết nàng ngu ngốc, để ta tự mình nếm xem.”

“Di...” Đôi môi tiếp xúc, đầu lưỡi hắn nhẹ
nhàng mở đôi môi của Tiểu Tường Tử ra, sau đó xâm nhập vào, dây dưa không bao
lâu sau Sơ Không đã thả ra.

Mở mắt, Tiểu Tường Tử tò mò hỏi: “Chàng có biết ta ăn
cái gì không vậy?”

Sơ Không rất nghiêm túc trả lời: “Vẫn chưa biết, ta
muốn tìm hiểu cẩn thận một chút.”

Sau đó hắn dùng cả một đêm mà thăm dò rất cẩn thận…

Hôm sau tỉnh lại, Tiểu Tường Tử cố chấp hỏi: “Cuối
cùng chàng có biết hôm qua ta ăn cái gì không vậy?”

Tay Sơ Không mang nàng ôm vào ngực, kiên định trả lời:
“Ta.”

3. Ngắm sao

Hai người dọn vào căn nhà mà Ngọc đé ban
cho, hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt cùng một chút gà bay chó sủa. Bọn họ mang
Lộc Mã Thú lên thiên giới, nói là thú cưỡi nhưng lại nuôi cứ như sủng vật.

Chạng vạng hôm đó, Oanh Thì đến tìm Sơ Không: “Sơ
Không ca ca, chúng ta đi ngắm sao đi.”

Sơ Không suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Uh, được.”
Sau đó quay về hưng phấn kêu: “Tiểu Tường Tử, đi ngắm sao đi.”

Lúc này Tiểu Tường Tử đang chải lông cho Lộc Mã Thú,
nghe hắn nói thế thì vỗ đầu Lộc Mã Thú: “Buổi tối có đi ngắm sao không?” Lộc Mã
Thú thở hổn hển gật đầu, vì thế Tiểu Tường Tử nói: “Chờ chải lông xong sẽ đi.”

Đến khi Sơ Không chuyển lời này cho Oanh Thì, Oanh Thì
cười nói: “Bên kia còn có người chờ muội, muội đi trước.”

Nhưng mà đến buổi tối khi hai người đến xem sao lại
không thấy thân ảnh của Oanh Thì cùng “những người khác”, Tiểu Tường Tử gãi
đầu: “Chẳng lẽ bọn họ không xem ở đây sao?” Sơ Không ngồi xuống trên đất, nhìn
sao đầy trời nói: “Thế này càng hay, yên tĩnh.”

Tiểu Tường Tử cũng ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái
gì nói: “A, ta đột nhiên nhớ tới, hai ngày trước ta đã quên nói với chàng, ta
mang thai nga.”

Sơ Không lạnh nhạt gật đầu, sau đó cả người cứng đờ:
“Gì…”

“Ta mang thai.”

Miệng Sơ Không chậm rãi rớt ra một câu: “Nam hay nữ?”

“Làm sao ta biết a.”

Báo cáo nội dung xấu