Nhật thực - Chương 15 - Phần 2

Jacob thở dài, bắt đầu tăng ga lên tốc độ trung bình,
ánh mắt cũng quay trở lại với con đường trước mặt.

-Nhớ suy nghĩ nhé, Bella.

-Không – Tôi kiên quyết đến cùng.

-Có đấy. Đêm nay. Và trong lúc chị nghĩ đến em, em
cũng sẽ nghĩ đến chị.

-Tôi đã nói rồi, ác mộng.

Kẻ đáng ghét thản nhiên toét miệng ra cười:

-Chị đã hôn lại em.

Hơi thở của tôi trở nên dồn dập, đứt quãng vì tức;
tôi nắm chặt hai tay lại, và ngay lập tức đã phải ngậm ngùi xuýt xoa
khi bàn tay bị thương thốn đau.

-Chị ổn chứ? – Kẻ kia tỏ ra quan tâm.

-Tôi không có làm cái trò đó.

-Về sau, chị phản ứng khác mà.

-Rõ ràng là cậu chẳng… cái đó không phải là hôn,
mà chỉ là một nỗ lực để cậu buông tha cho tôi thôi, đồ ngốc.

Kẻ đáng ghét cười khùng khục, tiếng cười phát ra
từ tận sâu trong cổ.

-Bị chạm tự ái rồi. Lớp vỏ bọc xem ra cứng quá
nhỉ.

Tôi hít vào một hơi thật sâu. Chẳng thể nào nói lại
con người này; điều gì tôi nói ra cũng bị cậu ta bẻ lại hết. Tôi
tập trung vào bàn tay đau, nỗ lực duỗi thẳng các ngón tay để xác
định vị trí bị tổn thương. Cơn đau buốt lên dọc suốt các khớp ngón
tay. Tôi lại xuýt xoa.

-Em thật sự lấy làm tiếc cho bàn tay của chị – Jacob
lại lên tiếng, nhưng nghe có vẻ chân thành – Lần sau, muốn đánh em,
chị nhớ dùng gậy bóng chày hay xàbeng, nhé?

-Đừng nghĩ tôi sẽ quên điều đó – Tôi làu bàu.

Nãy giờ tôi không chú ý đến cảnh sắc lướt qua ô cửa
xe, đến khi nhận ra con đường dẫn vào nhà mình, tôi mới choàng tỉnh.

-Sao cậu lại đưa tôi đến đây? – Tôi hỏi gặng.

Kẻ đáng ghét ngây mặt ngó tôi.

-Sao chị nói chị muốn về nhà?

-Hừm. Tôi lại nghĩ cậu không dám đưa tôi đến nhà
Edward ấy kia. Sao, tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Tôi nghiến răng
vì thất vọng.

Những nét bi thương bắt đầu xuất hiện trên gương mặt
Jacob; tôi nhận ra điều mình vừa thốt ra có ảnh hưởng đến cậu ta hơn
tất cả những gì tôi đã nói trước đó.

-Đây là nhà của chị mà, Bella – Jacob trả lời bằng
một giọng xa vắng.

-Đúng, nhưng có bác sĩ nào sống ở đây không? – Tôi
vặc lại, đoạn đưa tay lên kiểm tra.

-Ồ – Cậu ta ra chiều nghĩ ngợi trước một phút – Để
em đưa chị đến bệnh viện. Không thì chú Charlie đưa chị đi cũng được.

-Tôi không muốn đến bệnh viện. Xấu hổ lắm, mà cũng
không cần thiết phải đến đó.

Jacob vẫn để nguyên máy xe nổ trước cửa nhà ngài
cảnh sát trưởng mà đắn đo suy tính. Chiếc xe tuần tra của bố tôi đang
nằm hiên ngang ở lối dẫn vào nhà.

Tôi thở dài.

-Cậu về đi, Jacob.

Mọi động tác của tôi đều trở nên luýnh quýnh, vụng
về, trong lúc chcật vật bước ra khỏi xe, hướng thẳng đến cửa nhà.
Tiếng máy xe sau lưng tôi chợt tắt, tôi ngạc nhiên thì ít mà bực bội
thì nhiều khi cái tên đáng ghét Jacob lại xuất hiện ngay ở bên cạnh,
cùng sóng bước với  mình.

-Chị tính sẽ làm gì? – Cậu ta hỏi.

-Tôi chườm nước đá rồi sẽ gọi điện thoại cho Edward,
anh ấy sẽ đến đón tôi về chỗ bác sĩ Carlisle
để điều trị. Sau đó, nếu cậu vẫn còn lò dò ở đây, tôi sẽ đi kiếm cái
xà beng.

Jacob không trả lời. Cậu ta chỉ lẳng lặng mở cửa
giúp tôi.

Chúng tôi nhẹ nhàng đi ngang qua phòng có ngài cảnh
sát trưởng đang nằm trên ghế xôpha.

-Ê, mấy đứa – Ngài cảnh sát trưởng lên tiếng và
ngồi thẳng dậy – Chú rất mừng được trông thấy cháu ở đây đấy, Jake.

-Cháu chào chú Charlie – Jacob dừng chân, vui vẻ đáp
lời. Trong khi đó, tôi vẫn tiếp tục đi tiếp vào bếp.

-Nó sao vậy? – Ngài cảnh sát trưởng cất tiếng hỏi.

-Cô ấy nghĩ rằng mình bị gãy tay ạ – Jacob trả lời
ngài cảnh sát trưởng. Tôi lò dò đến chỗ cái tủ lạnh, mở cửa, lấy
ra một vỉ đá.

-Sao nó lại bị như thế? – Đến lượt ngài cảnh sát
trưởng, hình như “ngài” đang cố nín cười thì phải, và tăng mức độ
quan tâm lên một chút.

Jacob cười khanh khách.

-Cô ấy đánh cháu.

Bố tôi cũng phá ra cười theo; cau có, tôi đập vỉ đá
chan chát vào gờ bồn rửa chén. Đá long ra, rơi hết vào bồn, tôi vơ
lấy một nắm cho vào cái khăn lau chén đang nằm vắt trên kệ bếp.

-Sao nó lại đánh cháu?

-Vì cháu hôn cô ấy ạ – Jacob trả lời ngay tắp lự,
chẳng tỏ ra xấu hổ một chút nào.

-Làm tốt lắm, nhóc – Ngài cảnh sát trưởng khen
ngợi.

Nghiến răng lại, tôi đến bên chiếc điện thoại, bấm
số của Edward.

-Bella? – Anh trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên.
Giọng nói của anh nghe rất nhẹ nhõm, anh đang vui. Chợt tôi loáng
thoáng nhận biết tiếng động cơ Volvo; vậy là anh đang ở trong xe
hơi.  Hay quá – Em cúp máy đi… Anh xin lỗi, Jacob đưa em về nhà à?

-Vâng – Tôi càu nhàu – Anh đến đón em nha?

-Anh đang trên đường đến đây – Edward trả lời ngay tức
thì – Nhưng có chuyện gì ư, em?

-Em muốn nhờ bác sĩ Carlisle coi cho em cái tay. Hình
như nó bị gãy rồi.

Ngoài đằng trước chợt trở nên im ắng, tôi tự hỏi
không biết đến chừng nào Jacob  mới chịu chạy thoát thân. Nghĩ
đến đó, tôi chợt nở một nụ cười không lấy gì làm hiền lành, hình
dung ra nỗi lo lắng của kẻ đáng ghét đó.

-Sao vậy em? – Edward hỏi gặng, giọng nói như mất hết
sinh khí.

-Em đấm Jacob – Tôi thật thà thú nhận.

-Giỏi lắm – Anh trả lời với vẻ thất vọng – Nhưng anh
rất lấy làm tiếc chuyện em bị thương.

Tôi không kìm được tiếng cười thích thú, bởi lẽ anh
cũng hài lòng không kém gì ngài cảnh sát trưởng vậy.

-Em cứ tưởng là cậu ta sẽ bị thương – Tôi thở dài
thất vọng – Vậy mà em chẳng làm được gì sất.

-Để anh sẽ giúp em – Anh đề nghị.

-Em cũng đang chờ anh nói câu đó.

Im lặng một thoáng.

-Nghe không giống như em thường ngày tí nào – Anh nhận
xét, bắt đầu tỏ ra thận trọng – Jacob đã làm gì em?

-Cậu ta hôn em – Tôi làu bàu.

Tất cả những gì tôi nghe được sau đó là tiếng động
cơ đột ngột tăng tốc.

Ngoài kia, ngài cảnh sát trưởng lại lên tiếng.

-Chắc cháu nên về thôi, Jake – Bố tôi đề nghị.

-Nếu bác cho phép, cháu xin được ngồi lại chơi.

-Đó là chuyện riêng của cháu – Ngài cảnh sát trưởng
lẩm bẩm.

-Con sói ấy vẫn còn ở nhà em chứ ? – Edward
cũng lên tiếng trở lại.

-Vâng.

-Anh tới địa phận nhà em rồi – Anh trả lời một cách
bí hiểm, và điện thoại im bặt.

Tôi gác máy, mỉm cười hài lòng, tôi đã nghe thấy
tiếng xe của anh lao như sấm chớp ở ngoài đường. Tiếng phanh hãm vang
lên rất to khi anh đột ngột dừng xe trước cửa nhà ngài cảnh sát
trưởng. Tôi tiến ra cửa.

-Tay con sao rồi – Ngài cảnh sát trưởng hỏi với theo
khi thấy bóng tôi vừa lướt qua.

“Ngài” có vẻ nhấp nhổm không yên. Trong lúc ấy,
ngược lại, Jacob đang ngồi bên cạnh “ngài” tỏ thái độ hoàn toàn thư
thái.

Tôi nhấc bịch đá ra, đưa tay lên.

-Nó đang sưng.

-Có lẽ con nên ra tay với ai cùng cỡ với mình thì
phải hơn – “Ngài” đề nghị.

-Vâng, chắc là thế – Tôi tán thành, và bước ra cửa.
Edward đang đợi tôi.

-Đưa anh xem nào – Anh khẽ khàng nói.

Và một cách dịu dàng, anh xem xét tay tôi, rất cẩn
thận không để tôi bị đau. Đôi tay anh cũng lạnh gần như đá, lúc này,
điều này rất tốt cho cái tay bị thương của tôi.

-Chắc em bị gãy tay thật rồi – Anh nhận xét – Anh
rất tự hào về em. Hẳn em đã phải dụng sức nhiều lắm.

-Em đã dùng hết sức bình sinh – Tôi thở dài – Nhưng
hình như vẫn chưa đủ.

Anh hôn tay tôi một cách dịu dàng.

-Để đấy anh lo – Anh hứa một cách chắc nịch, rồi
cất tiếng – Jacob – Tiếng gọi của anh rất điềm dạm, không hề ồn ã.

-Rồi, rồi – Ngài cảnh sát trưởng bắt đầu cảnh báo.

Tôi nghe thấy tiếng “ngài” nhổm dậy khỏi chiếc ghế
xôpha. Jacob đi ra phòng đợi ở đằng trước, rất đỗi nhẹ nhàng; và bố
tôi đi cách sau cậu ta chẳng bao xa. Vẻ mặt của Jacob tỉnh như không,
chẳng những thế, còn có cả phần háo hức nữa.

-Tôi không muốn có vụ ẩu đả nào ở đây hết, cậu hiểu
không? – Ngài cảnh sát trưởng chỉ nhìn Edward khi nói ra những lời
này – Để yêu cầu của tôi được chính thức, tôi sẵn sàng mặc áo công
vụ.

-Không cần đâu, thưa ông – Edward trả lời bằng một
giọng chịu đựng.

-Sao bố không tống giam con đi? –Tôi buộc lòng phải xen
vào – Con đã có hành vi bạo lực nè.

Ngài cảnh sát trưởng nhướng một bên mày lên, hỏi
“kẻ kia”:

-Cháu có muốn thưa kiện không, Jake?

-Dạ không – Jacob cười tươi roi rói. Vẫn cái nụ cười
trơ tráo ấy – Một ngày nào đó, có thể cháu sẽ đòi bồi thường.

Edward nhíu mày lại.

-Bố à, trong phòng bố không có cây gậy bóng chày
nào sao? Con muốn mượn một chút.

Ngài cảnh sát trưởng nghiêm sắc mặt lại, nhìn tôi:

-Đủ rồi đấy, Bella.

-Chúng mình nhờ bố anh xem tay cho em trước đi, trước
khi em vào… nhà giam – Edward lên tiếng với tôi, đoạn choàng tay ôm lấy
tôi mà dìu ra cửa.

-Vâng – Tôi trả lời, tựa hẳn người vào anh. Giờ thì
tôi không còn tức tối về chuyện gì nữa, bên cạnh tôi đã có Edward
rồi. Tôi cảm thấy được an ủi, vỗ về, cơn đau này không còn khiến tôi
khó chịu nữa.

Chúng tôi cùng sóng bước bên nhau bước xuống thềm
nhà, bỗng nghe sau lưng có tiếng thì thào hốt hoảng của bố tôi:

-Cháu đang làm gì vậy? Cháu mất trí rồi hả?

-Cháu đi chút xíu thôi, chú – Tiếng Jacob trả lời –
Chú đừng lo, cháu sẽ quay lại ngay.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, Jacob cũng đang bước theo
chúng tôi. Cậu ta dừng lại một chút để đóng cửa, mặc kệ nỗi sững
sờ cùng vẻ bực bội của “ngài” Charlie. Edward chẳng đoái hoài gì
đến kẻ đáng ghét ấy, cứ thẳng một đường dẫn tôi ra xe. Chỉ đến khi
đã giúp tôi ngồi vào ghế an toàn và đóng cửa xong, anh mới quay sang
Jacob.

Một cách lo ngại, tôi nép sát người vào ô cửa sổ
để mở. Trong nhà, ngài cảnh sát trưởng đang lấp ló sau tấm rèm ở
phòng đợi.

Jacob vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cậu ta khoanh tay lại
trước ngực, quai hàm đã đanh cứng.

Edward bắt đầu lên tiếng, giọng nói vẫn điềm tĩnh
và ôn hoà, nhưng chính điều đó lại có mãnh lực làm cho những lời
lẽ thoát ra trở nên đáng sợ hơn:

-Hiện thời, tôi sẽ không huỷ diệt cậu đâu, vì nếu
làm như vậy, Bella sẽ rất buồn.

-Ừmmm – Tôi lầm  bầm trong họng.

Edward hơi quay nghiêng sang tôi, trao nhanh một nụ cười.
Vẻ bình tĩnh trên gương mặt anh vẫn không hề mất đi…

-Không thì sáng ra, lòng em sẽ không yên – Anh giải
thích, mơn nhẹ tay lên má tôi.

.. Rồi anh lại xoay sang Jacob.

-Nhưng nếu cậu còn gây nguy hiểm cho cô ấy một lần
nữa – tôi không cần biết là lỗi do ai; cho dẫu chỉ đơn thuần là do
Bella vấp ngã; hay không may, một ngôi sao băng nào đó rơi khỏi bầu
trời và va trúng đầu cô ấy – chỉ cần cậu đưa Bella trở về không còn
nguyên vẹn như khi tôi đưa cô ấy đến, cậu sẽ chỉ còn chạy có 3 chân
thôi, có hiểu không, người sói?

Jacob trợn tròn mắt.

-Ai mà thèm trở lại đó chứ? – Tôi nhủ thầm.

Edward vẫn tiếp tục như không hề nghe thấy tiếng của
tôi.

-Và nếu cậu còn hôn Bella một lần nữa, tôi sẽ thay
mặt cô ấy đánh bể quai hàm cậu ra – Anh tuyên bố, giọng nói vẫn nhẹ
như không, du dương nhưng ẩn dấu một sự đe doạ chết người.

-Thế nếu cô ấy muốn thì sao? – Jacob lè nhè vặn
lại. thật là ngạo mạn hết sức.

-Ơ hơ! – Tôi cười mũi.

-Nếu đó là điều cô ấy muốn, tôi sẽ không phản đối –
Edward nhún vai, đáp, không hề tỏ ra lưỡng lự – Nhưng cậu nên chờ cho
Bella nói ra điều đó, chứ đừng có tin vào cảm nhận của cậu về phản
ứng của cơ thể – mà thật ra chỉ là sĩ diện của cậu mà thôi.

Jacob cười nhăn nhở.

-Anh muốn như vậy ư – Tôi lẩm bẩm.

-Ừ, cậu ta cũng muốn như vậy – Edward thầm thì.

-Hừm, nếu đã lục lọi cái đầu tôi đủ rồi – Jacob
cằn nhằn, thái độ rõ ràng đang rất khó chịu – Sao anh còn chưa đưa cô
ấy đến bác sĩ xem tay đi.

-Còn một điều nữa – Edward nói một cách chậm rãi –
Tôi cũng sẽ chiến đấu vì cô ấy. Cậu nên biết như vậy. Tôi cũng không
coi bất cứ điều gì là  hiển nhiên, vì vậy, tôi sẽ nỗ lực chiến
đấu gấp hai lần cậu.

-Thế thì tốt – Jacob gầm ghè – Chứ thắng một kẻ có
tội thì chẳng hay ho gì.

-Cô ấy thuộc về tôi – Giọng nói của Edward đột nhiên
sắt lại, không còn điềm tĩnh như hồi đầu nữa – Tôi không cho rằng tôi
sẽ cạnh tranh công bằng đâu đấy.

-Tôi cũng không.

-Chúc may mắn.

Jacob gật đầu.

-Ừ, người xứng đáng hơn sẽ thắng.

-Cái này là… khẩu hiệu của mấy vận động viên trước
khi vào trận mà.

Jacob chun mũi, nhưng rồi cũng nghiêm mặt lại ngay.
Cậu ta ngó nghiêng qua Edward để cười với tôi, và cậu ta chỉ nhận
được từ tôi một cái lừ mắt đáp lại.

-Mong rằng tay chị sẽ mau lành trở lại. Em thực sự
lấy làm tiếc vì chị bị thương.

Hờn dỗi không khác gì một đứa trẻ, tôi quay mặt sang
phía khác.

Tôi không hề ngoái lại cho đến lúc Edward đi vòng qua
đầu xe, ngồi vào chỗ sau tay lái, nên cũng không rõ Jacob có bước trở
lại vào nhà ngài cảnh sát trưởng không, hay vẫn tiếp tục đứng đó,
trông theo tôi.

-Em sao rồi? – Edward lên tiếng hỏi tôi ngay khi xe vừa
lăn bánh.

-Em tức lắm.

Anh cười thành tiếng.

-Anh hỏi tay em cơ.

Tôi nhún vai.

-Càng lúc nó càng đau.

-Ừ, anh biết mà – Anh xoa dịu tôi, và cau mày lại.

Edward đánh một vòng cua quanh nhà để vào gara. Emmett
và Rosalie cũng đang có mặt ở đó, đôi chân hoàn hảo của Rosalie – rất
dễ nhận ra, dù chị đang mặc quần jean – thò ra ngoài gầm chiếc xe
jeep vĩ đại của Emmett. Emmett đang ngồi bên cạnh chị, đút một tay
xuống gầm xe. Mãi một lúc sau, tôi mới nhận ra là anh ta đang… đóng
vai trò của một cái kích.

Emmett nhìn Edward cẩn thận giúp tôi ra khỏi xe một
cách hiếu kỳ. Đôi mắt anh ta tập trung vào bàn tay tôi đang để treo
trước ngực.

Đôi môi anh ta nở một nụ cười tươi rói.

-Lại té nữa hả, Bella?

Tôi hậm hực nhìn kẻ vừa thốt ra câu ấy.

-Không dám đâu, Emmett. Ấy là do em đấm vào mặt người
sói đấy.

Emmett nháy mắt rồi phá ra cười khùng khục.

Khi Edward dẫn tôi đi ngang qua họ, tôi nghe tiếng của
Rosalie cất lên:

-Jasper sẽ thắng cho coi – Chị nói một cách chắc
nịch.

Tiếng cười của Emmett đột ngột tắt ngấm, anh ta nhìn
tôi như đang ngầm đánh giá.

-Cá vụ gì vậy? Tôi dừng lại ngay, hỏi gặng.

-Nào em, chúng mình đi gặp bố anh đi – Edward thúc
giục. Anh đang lừ mắt nhìn Emmett, nhè nhẹ lắc đầu.

-Cá vụ gì vậy? – Tôi lặp lại câu hỏi, chuyển ánh
mắt sang phía anh.

-Cảm ơn nhé, Rosalie – Edward nói khe khẽ, đồng thời
thít chặt vòng tay quanh thắt lưng tôi và cứ thế xăm xăm kéo tôi vào
nhà.

-Edward… - Tôi làu bàu.

-Chuyện con nít mà em – Anh nhún vai – Emmett và Jasper
thích đỏ đen lắm.

-Emmett sẽ kể cho em nghe – Tôi ra sức quay lại, nhưng
cánh tay của anh cứng như thép.

Edward thở dài.

-Hai người ấy đang đánh cược xem năm đầu tiên… em mắc
lỗi bao nhiêu lần.

-Trời – Tôi không khỏi nhăn mặt, cố gắng che giấu nỗi
kinh hoàng khi bất chợt nhận thức được những gì anh đang đề cập đến
– Mọi người đánh cược xem em sẽ giết bao nhiêu người ấy hả?

-Ừ – Anh miễn cưỡng thừa nhận – Rosalie cho rằng với
tính khí của em, thể nào lợi thế cũng nghiêng về phía Jasper.

Tôi cảm thấy máu trong cơ thể mình bắt đầu sôi lên.

-Jasper cược rằng em mắc lỗi nhiều lắm chứ gì.

-Thật ra, nếu em chật vật, khổ sở trong việc kiềm
chế, anh ấy sẽ cảm thấy an ủi hơn. Anh ấy phát khổ phát sở vì phải
làm kẻ yếu nhất nhà lắm rồi.

-À, đúng rồi. Tất nhiên em sẽ trở thành một kẻ như
thế. Em sẽ giết thật nhiều người cho Jasper vui. Sao lại không nhỉ? –
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, nhưng lời lẽ cứ tuôn ra đều đều.
Trong đầu, tôi lần lượt nhìn thấy những tít báo, những danh sách đầy
tên người…

Edward siết chặt tôi thêm nữa.

-Bây giờ em không cần phải lo đâu. Thật ra, em không
cần phải lo lắng gì hết, một khi em đã không muốn.

Tôi rên rỉ, và Edward – nghĩ ngay rằng cơn đau đang
hành hạ tôi – nên lại càng thêm kiên quyết kéo tôi vào nhà.

Cuối cùng, quả là tay tôi bị gãy thật, nhưng không
đến nỗi nghiêm trọng, chỉ có một đốt ngón tay bị nứt mà thôi. Tôi
không muốn bó bột, bác sĩ Carlisle bảo rằng nếu tôi chịu đeo đai, tay
tôi sẽ mau lành hơn. Thế là tôi chấp nhận đeo đai.

Trong lúc bác sĩ Cullen cẩn thận ràng đai thật khít
vào tay tôi, Edward luôn miệng bảo rằng không vừa. Đôi lần anh phát
hoảng vì nghĩ tôi bị cấn, sẽ đau, nhưng tôi trấn an anh rằng tôi không
sao hết.

Làm như tôi hết chuyện để lo – hay lòng dạ vẫn còn
chỗ để nhét những nỗi khổ tâm khác – cuộc sống lại đặt ra cho tôi
thêm mối bận tâm nữa.

Từ ngày Jasper kể về quá khứ của anh, tất cả những
câu chuyện về ma-cà-rồng mới lột xác càng lúc càng thấm sâu vào tâm
trí tôi. Giờ thì tất cả những chuyện ấy kèm theo những tin tức của
anh ta và vụ cá cược của Edward chẳng mấy chốc đã trở thành tâm
điểm chú ý trong tôi. Rồi bất chợt tôi hỏi họ cá cược bằng cái gì.
Khi người ta đã có mọi thứ, người ta còn cần phần thưởng nào nữa?

Tôi vẫn luôn tự nhủ với lòng rằng mình sẽ khác;
vẫn luôn hy vọng rằng mình sẽ mạnh như lời Edward đã xác nhận. Mạnh,
tốc độ, và trên tất cả, một sắc đẹp tuyệt mỹ. Để mỗi khi đứng bên
cạnh Edward, tôi cũng sẽ có cảm giác rằng chỗ của mình chính là nơi
đó.

Tôi cũng đã cố không nghĩ nhiều đến những đặc tính
thuộc về bản ngã của mình: hoang dại, khát máu. Có lẽ tôi sẽ không
thể kềm giữ mình mà không tàn sát con người - những con người chưa
hề làm gì tổn hại đến tôi. Họ - những con người – cũng giống như
những nạn nhân đang mỗi lúc mỗi tăng lên nhiều ở Settle, những người
đã từng có gia đình, bạn bè và tương lai; con người đã từng có cuộc
sống. Và tôi chính là con quái vật sẽ cướp đi điều quý giá nhất ấy
khỏi họ.

Tuy nhiên, tôi có thể giải quyết được cái phần khó
khăn ấy, thật vậy – bởi lẽ tôi tin Edward, tin anh một cách toàn vẹn,
rằng anh có thể giữ cho tôi không làm bất cứ một điều gì có thể
khiến tôi hối hận về sau. Nếu tôi đề nghị, thể nào anh cũng sẽ đưa
tôi đến Nam Cực săn chim cánh cụt. Tôi sẽ làm tất thảy mọi điều để
là một người tốt – một ma-cà-rồng tốt. Ý nghĩ này lẽ ra sẽ khiến
tôi bật cười khinh khích rồi, nếu không vì nỗi lo mới kia.

Bởi vì, nếu tôi thật sự là một kẻ như vậy - những
hình ảnh kinh hoàng về ma-cà-rồng mà Jasper đã vẽ lên trong đầu tôi –
thì liệu tôi có thể là mình? Và giả như tất cả đối với tôi bây giờ
chỉ còn mỗi một việc là giết người, thì thực sự, điều mà tôi đang khát
khao mong muốn sẽ là gì?

Phần Edward thì bị ám ảnh đến mức tôi không muốn tôi
bỏ lỡ một thứ gì trong lúc tôi còn là con người. Chuyện này hơi ngớ
ngẩn một chút. Tôi đâu có lo ngại rằng mình sẽ bỏ lỡ  mất kinh
nghiệm con người nào. Chỉ cần được ở bên Edward thôi, tôi còn mong
muốn điều gì khác hơn nữa cơ chứ?

Tôi cứ chú mục vào gương mặt anh trong lúc anh theo
dõi bác sĩ Carlisle chữa tay cho tôi. Trên đời này, đối với tôi, chẳng
có thứ gì đáng mong muốn hơn là có anh cả. Nhưng liệu rằng điều đó
– liệu điều đó có thể – bị thay đổi không?

Liệu có kinh nghiệm loài người nào mà tôi không sẵn
sàng từ bỏ?

Báo cáo nội dung xấu