Nhật thực - Chương 17 - Phần 1
Chương 17
LIÊN MINH
– Bella?
Giọng nói dịu dàng của Edward vang lên ngay sau lưng
tôi. Tôi quay lại, nhìn thấy anh nhẹ nhàng bước lên bờ thềm, mái tóc
bạt ngược ra sau vì đua cùng gió. Anh kéo tôi vào trong vòng tay của
anh, giống như lúc ở bãi đậu xe, và hôn tôi lần nữa.
Nụ hôn làm cho tôi khiếp sợ. Nó chứa đựng biết bao
nỗi căng thẳng, sức nặng, theo cái cung cách mà anh đang ép chặt môi
mình lên môi tôi – chẳng khác gì anh đang lo sợ chúng tôi chỉ còn có
bấy nhiêu thời gian bên nhau. Tôi không dám để mình nghĩ về điều đó.
Nhất là khi trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo đây, tôi phải hoà mình
vào một hoạt động rất con người. Tôi rùn người lại.
– Mình huỷ bữa tiệc ngớ ngẩn này đi anh – Tôi thầm
thì, không dám nhìn trực diện vào mắt anh.
Anh áp tay lên má tôi, chờ tôi ngẩng mặt lên.
– Anh sẽ không để điều gì xảy đến với em đâu.
Tôi đặt mấy ngón tay còn lành lặn lên miệng anh.
– Em không lo cho mình đến thế.
– Làm như mình biết trước vậy đó! – Tôi nghe anh lẩm
bẩm một mình. Rồi anh hít vào một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười – Vậy
là em đã sẵn sàng nhập cuộc rồi? – Anh hỏi.
Tôi không ngăn được mình thốt ra tiếng than vãn, rên
rỉ.
Anh mở cửa cho tôi, tay kia của anh vẫn quàng vào
thắt lưng tôi một cách chắc chắn. Tôi đứng lặng mất cả phút đồng
hồ, chậm rãi lắc đầu:
– Thật không thể tin nổi.
Edward nhún vai:
– Alice cứ mãi mãi là Alice thôi, không thể
khác được.
Nội thất trong nhà Cullen đã được sắp đặt thành
không gian của một hộp đêm thật sự – loại ngoài đời cũng hiếm gặp,
chỉ có thể thấy được trên tivi mà thôi.
– Anh Edward! – Tiếng gọi của Alice cất lên từ bên
cạnh một dàn loa đồ sộ – Em muốn hỏi anh cái này một chút – Cô bạn
chỉ tay vào một chồng đĩa CD cao ngất ngưỡng – Mình cho mọi người
nghe nhạc thịnh hành và dễ nghe; hay là – Alice chỉ tay vào một chồng
đĩa khác – … định hướng lại thẩm mĩ âm nhạc của họ?
– Nhạc dễ nghe đi em – Edward đề nghị – Em có thể tạo
cơ hội tốt cho người ta, nhưng họ vẫn có thể bỏ mất cơ hội ấy.
Alice
nghiêm nghị gật đầu, bắt đầu tống hết đống đĩa định hướng kia vào
một cái thùng. Tôi nhận ra cô bạn đã thay bộ trang phục khác, hiện cô
đang mặc một chiếc áo chẽn lóng lánh kiêu sa và một chiếc quần da
màu đỏ. Khoảng da trần của cô bạn phản ứng một cách kì lạ ánh đèn
đỏ tím đang thi nhau chớp nháy liên tục.
– Em ăn mặc xuềnh xoàng quá.
– Bậy. Em tuyệt lắm – Edward nhẹ nhàng chỉnh lại.
– Bạn sẽ làm tốt thôi – Alice cũng góp lời.
– Cảm ơn bạn – Tôi thở dài – Anh có nghĩ người ta sẽ
đến không? – Bất cứ ai cũng có thể nhận ra một tia hy vọng lấp lánh
trong giọng nói của tôi. Alice
nhăn mặt làm xấu với tôi.
– Mọi người sẽ đến – Edward trả lời – Ai cũng mong
mỏi khám phá toà nhà huyền bí, biệt lập của gia đình Cullen mà.
– Trời ơi, nghe anh kể chuyện cổ tích kìa – Tôi rền
rĩ.
Chẳng có việc gì để tôi mó tay vào cả. Tôi cũng
không dám tin mình có thể phụ giúp được việc gì – mà cho dẫu tôi
không cần ngủ và có làm luôn chân luôn tay đi chăng nữa, cũng còn lâu
tôi mới giải quyết được nổi cái khối lượng công việc đồ sộ như
Alice.
Edward không để cho tôi rời xa anh lấy một khắc, anh
dẫn tôi đi tìm Jasper. Bác sĩ Carlisle ép buộc tôi phải kể cho mọi
người nghe những gì tôi đã suy luận ra được. Rồi tôi lắng nghe họ bàn
chuyện tấn công vào sào huyệt ma-cà-rồng ở Settle mà không khỏi toát
mồ hôi lạnh. Tôi có thể khẳng định rằng Jasper không hài lòng chút
nào với quân số của mình, nhưng họ không có cách nào liên hệ được
với ai khác ngoài gia đình Tanya thiếu thiện ý cả. Jasper không muốn
giấu nỗi tuyệt vọng của mình giống như Edward. Chẳng khó khăn gì để
thấy ngay là anh không thích đánh cược vào những chuyện có rủi ro
cao.
Tôi không thể đứng ở phía sau, chờ đợi và hy vọng
mọi người trở về nhà. Không, tôi không thể, tôi sẽ phát điên lên mất.
Tiếng chuông cửa chợt réo vang.
Ngay tức khắc, mọi thứ trở lại bình thường như chưa
hề có gì xảy ra. Trên gương mặt của bác sĩ Carlisle, nỗi căng thẳng
đã được thay thế bằng nụ cười tuyệt đẹp, hiền hậu và ấm áp. Alice
nhanh tay bật to âm lượng của chiếc máy nghe đĩa rồi lướt nhanh ra
cửa.
Đó là chiếc xe Suburdan chở đầy các bạn học của
tôi, họ là những người hoặc quá căng thẳng, hoặc quá nhát nên không
dám đến một mình. Jessica là người đứng ở chỗ cửa, Mike đứng ngay
đằng sau. Rồi Tyler, Conner, Austin, Lee, Samantha… cả đến Lauren cũng
nhập bọn, đứng sau cùng, đôi mắt khó tính của cô gái chứa đầy vẻ
hiếu kì. Tất cả đều hiếu kì, và rồi lác cả mắt khi bước vào căn
phòng rộng bài trí giống hệt một vũ trường sang trọng. “Vũ trường”
không hề thưa thớt người; toàn bộ thành viên nhà Cullen đều có mặt
hết ở đấy, trong tác phong những con người hoàn hảo thường ngày. Tôi
có cảm giác như tối nay, muốn gì thì gì, mình cũng sẽ phải làm
tròn vai diễn như họ.
Không còn cách nào khác, tôi tiến đến chào Jess và
Mike, hy vọng giọng nói của mình ngập tràn sự hứng khới. Rồi trước
khi tôi kịp lên tiếng chào ai khác, chuông cửa lại reo. Tôi dẫn Angela
cùng Ben vào đại sảnh, sẵn tiện mở rộng cửa luôn cho Eric và Katie
đang bước tới.
Đến lúc này thì tâm trạng tôi không còn chỗ cho nỗi
sợ nữa. Tôi phải tiếp chuyện với mọi người, cố ra vẻ vui tươi, trong
cương vị chủ nhà. Dù rằng giấy mời đã ghi là tiệc mừng cả ba
người: Alice, Edward và tôi, thế nhưng chẳng thể nào phủ nhận được tôi
mới chính là mục tiêu nhắm tới của những lời chúc mừng và cảm ơn.
Có lẽ vì nhà Cullen trông không được bình thường dưới những ánh đèn
của Alice. Có lẽ vì những ngọn đèn đó đã tạo cho căn phòng một
dáng vẻ huyền bí, âm u; không phải là bầu không khí mà bất cứ ai có
cảm xúc bình thường đều có thể cảm thấy thoải mái được, nhất là
khi đứng bên cạnh ai đó như Emmett chẳng hạn. Tôi trông thấy Mike đang
đứng ở chỗ bàn ăn, cách đó một khoảng không xa, Emmett đang cười thật
tươi với Mike, ánh đèn đỏ làm cho hàm răng của anh ta sáng loé. Như
một quán tính, Mike lùi lại tức thì một bước.
Ắt hẳn là Alice có mục đích riêng khi biến tôi thành
tâm điểm chú ý của mọi người – vị trí mà cô bạn nghĩ là tôi sẽ rất
thích thú. Lúc nào cô bạn cũng muốn biến tôi thành người theo hướng
suy nghĩ của cô ấy.
Buổi tiệc rõ ràng đã thành công, mặc dù sự hiện
diện của gia đình Cullen khiến ai nấy đều có phần bị chõi – nói
cách khác là thêm vào không khí một chút rung động. Nhạc rộn ràng,
những ánh đèn nhiều màu khiến mắt người ta mê đắm. Sau khi các loại
thức ăn đã được dọn đi hết, không gian lại càng trở nên sôi động hơn.
Chẳng thế mà căn phòng mau chóng đầy ắp người, vậy nhưng chẳng có ai
cảm thấy nghẹt thở, tù túng, chật chội cả. Hình như tất thảy các
bạn học của tôi đều có mặt đông đủ, bên cạnh những học sinh lớp
dưới, họ chiếm số đông. Ai nấy đang dập dìu lắc lư theo tiếng nhạc
dập tê buốt đến tận gót giày, buổi tiệc dần dà biến thành một
buổi khiêu vũ chính hiệu.
Cũng chẳng mấy khó khăn để tôi nhận ra điều đó. Theo
sự chỉ dẫn của Alice, tôi hoà vào đám đông, trò chuyện dăm ba câu với
người này người kia. Các bạn tôi tính khí vốn xuề xoà, xởi lởi nên
rất hài lòng. Dám chắc buổi tiệc này ăn đứt tất cả những sự kiện
nào đã từng được tổ chức ở Forks. Alice mừng muốn phát rên – không
một ai có thể quên được buổi tối hôm nay.
Tôi đi một vòng khắp phòng rồi quay trở lại với
Jessica. Cô bạn líu lo, cười nói liên hồi, nhưng lần này tôi không cần
phải giả vờ quan tâm nữa, bởi lẽ Jessica thật ra cũng chẳng thiết
nghe tôi trả lời. Edward nãy giờ vẫn bám sát theo tôi – không hề rời
tôi lấy nửa bước. Anh ôm siết thắt lưng tôi, thi thoảng lại kéo tôi
sát vào người anh để trả lời cho những suy nghĩ của ai đó mà có lẽ
tôi cũng không muốn nghe.
Vì vậy tôi cảm thấy nghi ngờ ngay lập tức khi anh
đột ngột buông lơi vòng tay và lùi xa khỏi tôi.
– Em ở đây nhé – Anh rù rì vào tai tôi – Anh sẽ trở
lại ngay.
… Rồi anh lanh lẹn lách qua đám đông, khéo léo đến
mức không đụng phải bất kì người nào; anh bỏ đi nhanh đến nỗi không
cho tôi kịp hỏi lý do, chỉ còn biết nheo nheo đôi mắt nhìn theo anh,
mặc cho Jessica đang đứng bên cạnh gân cổ lên hét át cả tiếng nhạc,
giật giật khuỷu tay tôi, kêu gọi sự chú ý.
Edward bước vào khoảng tối bên cạnh cửa bếp, nơi mọi
ánh đèn rọi đến không thường xuyên. Anh đang cúi xuống với ai đó, tôi
không thể nhận ra được đấy là ai giữa bao nhiêu người thế này.
Tôi đứng nhón chân, nghển cao cổ. Vừa lúc ấy, một
ánh đèn đỏ quét qua lưng Edward, làm loé lên sắc đỏ óng ánh… Chính
là chiếc áo chẽn của Alice! Ánh đèn chỉ sượt qua gương mặt của cô
bạn tôi vỏn vẹn có nửa giây, nhưng như vậy cũng quá đủ đối với tôi
rồi.
– Xin lỗi Jess, mình ra đây một chút thôi – Tôi khẽ
nói và thu tay về. Rồi cứ thế, tôi bước đi, không một lần ngừng lại
để biết được phản ứng của Jessica, thậm chí chỉ là nhìn xem sự
đường đột của mình có làm tổn thương đến cô ấy hay không.
Tôi hoà mình vào đám đông, cũng phải xô đẩy, va quẹt
đôi chút. Một vài người đang khiêu vũ. Tôi hối hả bước tới chỗ cửa
bếp.
Edward vừa đi khỏi, nhưng Alice vẫn còn đang đứng trong
bóng tối, gương mặt thất thần – đó là nét mặt của người vừa phải
chứng kiến một tai nạn thảm khốc. Cô bạn bíu một tay lên cánh cửa,
cơ hồ như muốn tìm vật chống.
– Chuyện gì thế, Alice, chuyện gì thế? Bạn trông
thấy điều gì vậy? – Tôi chấp hai tay lại trước ngực – khấn nguyện.
Cô bạn không nhìn tôi, ánh mắt bỗng quay về góc
khác. Tôi nhìn theo, và nhận ra ở góc phòng bên kia, Edward cũng đã
chú ý thấy sự thay đổi hướng mắt đó của Alice. Gương mặt anh lạnh
băng. Anh nhanh nhẹn xoay người, và thoắt một cái, biến mất vào
khoảng tối ở bên dưới chiếc cầu thang đồ sộ.
Chuông cửa lại reo, lần reo cuối cùng cách đây đã
vài tiếng đồng hồ, Alice ngẩng mặt lên với một thái độ bối rối,
rồi ngay sau đó, chuyển sang khinh ghét.
– Ai mời người sói đến vậy? – Alice càu nhàu với
tôi.
Tôi cau mặt.
– Thật là quá đáng.
Tôi những tưởng mình đã huỷ bỏ lời mời đó rồi –
không phải là tôi bất chấp mọi thứ mà mong Jacob đến đây.
– Ừm, bạn giải quyết chuyện này đi. Mình phải đi
nói chuyện với bố.
– Không, Alice, đợi mình đã! – Tôi cố gắng túm lấy
tay cô bạn, nhưng Alice đã không còn ở đó nữa, cái chụp tay của tôi
rơi vào không khí.
– Quỷ tha ma bắt! – Tôi buột miệng kêu lên.
Vậy là tôi hiểu rồi. Trong lúc đứng chờ ở đây, Alice
đã trông thấy điều sắp sửa xảy ra, còn tôi thì thành thật mà nói,
không đủ thần kinh chịu đựng để mà bước ra mở cửa. Chuông cửa lại
reo, một hồi thật dài, chứng tỏ kẻ bấm chuông đã nhấn, và không
thèm thả ra. Một cách cương quyết, tôi quay phắt lưng về phía cửa,
đảo mắt một lượt khắp căn phòng tối, kiếm tìm Alice.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi bổ gấp về
phía cầu thang.
– Ê ê, Bella!
Giọng nói trầm đục của Jacob cất lên vừa lúc tiếng
nhạc tạm ngưng; như quán tính, tôi ngẩng mặt lên khi nghe thấy tên mình
bị gọi giật…
… Và rồi không khỏi nhăn mặt.
Không phải chỉ có một người sói, mà là những ba
người. Jacob vừa bước vào nhà, hai bên cậu ta là Quil và Embry; hai
người tỏ ra cực kì căng thẳng, đôi mắt họ không ngừng ngó láo liên
khắp phòng, làm như thể họ vừa mới đặt chân vào một khu hầm mộ có
lắm ma nhiều quỷ vậy. Cánh tay run rẩy của Embry vẫn còn vin vào
cánh cửa, thân mình hơi xoay ngang như sẵn sàng chạy trốn.
Bình tĩnh hơn hai kẻ đồng hành, Jacob vẫy tay với
tôi, mũi cậu ta chun lại ra vẻ khó chịu. Tôi cũng vẫy tay đáp lại –
nhưng là cái vẫy chào tạm biệt – rồi tiếp tục bổ đi tìm Alice, chen
vào giữa hai tấm lưng của Conner và Lauren.
Jacob chẳng hề dịch chuyển lấy một bước, cánh tay
của cậu ta túm ngay lấy vai tôi, kéo tôi trở lại khoảng tối chỗ gian
bếp. Tôi sụp người xuống ngay tức thì dưới cú chụp ấy, nhưng cậu ta
đã nhanh như cắt bắt lấy cổ tay lành lặn của tôi, kéo tôi ra khỏi
đám đông.
– Tiếp đón thân thiện quá nhỉ! – Jacob chế nhạo.
Tôi giằng tay ra khỏi cậu ta, lừ mắt, hỏi:
– Cậu làm gì ở đây vậy?
– Chị mời em mà, chị không nhớ sao?
– Ấy là nếu cú đấm móc bên phải của tôi hiệu
nghiệm với cậu kìa, để tôi diễn giải cho mà hiểu: có nghĩa là tôi
k– h– ô– n– g mời cậu.
– Đừng có nhỏ nhen thế. Em đem quà mừng tốt nghiệp
đến cho chị nè, tất cả mọi thứ luôn.
Tôi khoanh tay lại trước ngực. Trong lúc này, tôi không
muốn tranh cãi với Jacob. Tôi chỉ muốn biết Alice đã tiên thị thấy
điều gì; và Edward, bác sĩ Carlisle đang bàn luận như thế nào về
điều đó mà thôi. Kềm lòng không được, tôi ngó nghiêng qua người Jacob,
tìm kiếm thành viên nhà Cullen.
– Trả lại cho cửa hàng đi, Jake. Tôi có việc cần
phải làm gấp…
Jacob bước ngay vào tầm nhìn của tôi, buộc tôi phải
chú ý.
– Em không trả lại được. Em đâu có mua trong cửa hàng
– Tự tay em làm đấy. Mà cũng phải lâu lắm mới làm xong.
Tôi lại nghiêng người tránh Jacob, nhưng không còn thấy
bóng dáng người nhà Cullen đâu nữa. Họ đi đâu mất rồi? Mắt tôi lướt
qua khắp gian phòng tối.
– Ôi, thôi nào, Bells. Đừng làm như em không có mặt ở
đây như thế!
– Không phải vậy – Tôi không thấy họ ở đâu cả – Nào, Jake,
hiện thời trong đầu tôi có cả trăm thứ phải lo đây.
Jacob đặt tay vào dưới cằm tôi, nâng lên.
– Chị có thể làm ơn cho em xin vài giây không, thưa
chị Swan?
Tôi giằng đầu ra khỏi sự đụng chạm đó.
– Để yên tay cậu ở đấy, Jacob – Tôi rít lên.
– Xin lỗi! – Người thiếu niên đáp gần như ngay tức
thì, tay đưa lên theo thế đầu hàng – Em thật sự xin lỗi. Cả về chuyện
hôm ấy nữa. Lẽ ra, em không nên hôn chị như vậy. Em sai rồi. Em cứ ngỡ…
ừm, có lẽ em đã tự lừa dối mình khi nghĩ rằng chị muốn em làm như
thế.
– Tự lừa dối – cách diễn đạt mới hay làm sao!
– Chị đừng có như vậy. Chị chấp nhận lời xin lỗi
của em được mà, chị.
– Được rồi. Lời xin lỗi đã được chấp nhận. Bây giờ,
mong em bỏ qua cho chị một lát…
– Dạ được – Jacob thầmthì, giọng nói của người bạn
nhỏ chợt thay đổi âm điệu, nghe lạ đến mức tôi phải ngưng cuộc tìm
kiếm Alice mà chú mục vào gương mặt cậu. Jacob cúi gằm mặt xuống đất,
che giấu đôi mắt. Bờ môi dưới hơi đưa ra.
– Chị chỉ muốn ở bên những người bạn thật sự của
chị mà thôi – Cậu bạn tôi tiu nghỉu với tông giọng rầu rầu – Em hiểu
rồi.
Tôi cũng rầu rĩ không kém:
– Ôi trời ơi, Jake, em thừa biết rằng không phải như
vậy mà.
– Em thừa biết ư?
– À, em nên biết – Tôi đưa người ra trước, ngước mắt
lên, cố nhìn vào đôi mắt của Jacob. Người thiếu niên ngẩng mặt lên,
nhìn đăm đắm qua đầu tôi, cương quyết né tránh bằng được ánh nhìn
của tôi.
– Jake à?
Jacob vẫn không nhìn tôi.
– Ờm, em nói rằng em đã làm gì đó để tặng chị, có
đúng không? – Tôi hỏi – Hay chỉ nói miệng thôi đó? Quà của chị đâu
nào? – Sự nỗ lực giả vờ hăng hái của tôi mới thảm hại làm sao,
nhưng cũng thành công được phần nào. Jacob tròn mắt, rồi nhăn nhó với
tôi.
Vẫn sự giả tạo nửa mùa, tôi xoè tay ra trước mặt.
– Chị đang chờ đây.
– Được thôi – Cậu bạn của tôi thì thầm một cách châm
biếm; nhưng cũng lòn tay vào túi quần jean sau, rút ra một cái túi
vải nhỏ; cái túi được dệt thưa bằng sợi đủ các thứ màu, miệng túi
được cột túm lại bằng một sợi dây da. Jacob đặt nó vào tay tôi.
– Xem nào, chiếc túi xinh quá, Jake. Cảm ơn em!
Jacob thở dài, “chỉ dẫn”:
– Quà ở bên trong ấy cơ, chị Bella.
– Ồ.
Tôi lúng ta lúng túng gỡ gỡ vần vần sợi dây. Jacob
lại thở dài, thu hồi chiếc túi, chỉ rút có đúng một sợi dây là
tháo ngay được chiếc gút thắt. Tôi lại đưa tay đón lấy món quà, nhưng
Jacob đã dốc ngược túi, đổ vào tay tôi một vật lóng lánh. Những mẩu
dây kim loại va vào nhau leng keng khi rơi xuống tay tôi.
– Em không có làm vòng đeo tay đâu – Jacob thú nhận –
Em chỉ làm bức tượng thôi.
Đính vào một trong những mẩu dây bạc là một mảnh
gỗ nhỏ xíu. Tôi nhón tay bốc nó, đưa lên gần mắt để nhìn cho tỏ.
Thật đáng kinh ngạc, một bức tượng nhỏ như thế mà lại có quá nhiều
chi tiết: một con sói thu nhỏ được điêu khắc rất “thần”. Con sói được
tạc từ chất gỗ có màu nâu đỏ, trùng màu với làn da của Jacob.

