Nhật thực - Chương 25 - Phần 1
Chương 25
TẤM GƯƠNG
Tôi buộc đôi mắt mình – đang cứng đờ vì sững sờ –
phải cử động, để tôi không phải trông thấy một vật hình trái xoan,
bao chung quanh là mớ tóc rực lửa, đang run rẩy.
Edward vẫn tiếp tục làm nốt công việc còn dang dở.
Nhanh nhẹn và vô cùng điềm tĩnh, anh xả cái thân không đầu kia ra.
Tôi không thể bước đến bên anh được – tôi không sao
điều khiển nổi đôi chân mình cử động; chúng như đang bị ghìm chặt
vào lớp đá bên dưới rồi. Tuy vậy, đôi mắt tôi vẫn quan sát anh thật
kỹ lưỡng, cố tìm kiếm bất kì một dấu hiệu nào cho thấy rằng anh
đã bị tổn thương. Và tim tôi đã trở lại nhịp đập khoẻ khoắn khi
nhận ra rằng anh hoàn toàn không hề hấn gì. Ngay cả bộ quần áo anh
đang mặc trên người cũng không mảy may có một vết rách.
Edward không nhìn tôi – tôi vẫn đứng như trời trồng
chỗ vách đá với nỗi kinh hoàng chưa dứt – anh lặng lẽ gom những mảnh
chi còn cử động đầy sức sống lại thành đống, phủ lên chúng những
chiếc lá thông khô. Mãi cho đến lúc theo Seth phóng vào rừng, Edward
không một lần quay lại đón nhận ánh nhìn hoảng hốt nơi tôi.
Rồi anh cùng kẻ đồng hành quay trở lại, tôi vẫn còn
chưa kịp định thần, Edward đang lỉnh kỉnh ôm thân thể của Riley, Seth
mang phần lớn nhất – thân mình của gã con trai đó – trong miệng. Cả
hai tiếp tục chất mớ thi thể mới thu lại được vào đống cũ, xong,
Edward rút trong túi ra một chiếc bật lửa màu bạc. Anh bật lửa, châm
vào miếng bùi nhùi. Lửa bắt ngay tức thì, liếm rất ngọt khắp giàn
thiêu.
– Đừng để sót mảnh nào nhé – Edward thì thầm khe
khẽ với Seth.
Anh và con sói hì hụi làm vệ sinh chỗ cắm trại, thi
thoảng lại thấy họ quăng những mẩu vật trắng phau vào đống lửa. Seth
vẫn dùng miệng để hẩy những mảnh thịt đó. Não bộ trong đầu tôi vẫn
chưa thể hoạt động để hiểu xem vì sao cậu ta không trở lại thành
người để thu lượm bằng tay cho dễ.
Edward vẫn chú tâm vào công việc của mình.
Cuối cùng, hai người hùng của tôi đã dọn quang xong
bãi đất, ngọn lửa đang cuồn cuộn đẩy một cột khói tím ngắt lên
trời. Cột khói rất dày và di chuyển một cách chậm chạp, nó đặc
nghẹt, và rất rắn, không như khói bình thường một chút nào; bầu
không khí nồng nặc mùi hương trầm, rất khó chịu. Cái mùi ấy quá
đậm đặc và sực nức.
Tiếng cười khinh khích của Seth lại cất lên, từ sâu
tận trong lồng ngực.
Gương mặt căng thẳng của Edward cũng chớm hiện một
nụ cười nhẹ nhõm. Anh đưa tay ra, bàn tay nắm lại, Seth ngoạc miệng
cười, những chiếc răng nhọn hoắc lộ diện; cậu bé húc mũi vào nắm
tay của Edward.
– Phối hợp thật ăn ý – Anh thì thầm đánh giá.
Seth khạc ra một tiếng cười khác.
Rồi Edward hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi quay
sang tôi. Đôi mắt anh hằn đầy những tia nhìn cảnh giác, như thể tôi là
một kẻ thù khác nữa của anh vậy – hơn cả cảnh giác, đó là nỗi sợ.
Vậy mà khi đối mặt với Victoria
và Riley, anh không hề tỏ ra một chút sợ sệt nào… Thần trí trong tôi
đặc nghẹt, váng vất và vô dụng, y như cơ thể của tôi vậy. Tôi trân
trối nhìn anh, hoang mang.
– Bella, tình yêu của anh – Edward lên tiếng một cách
dịu dàng và chậm rãi bước về phía tôi, từng bước từng bước một,
hai bàn tay đưa lên, lòng bàn tay hướng ra trước. Tôi sửng sốt, tư thế
đó khiến tôi liên tưởng đến dáng điệu của cảnh sát – cho thấy rằng
anh ta không hề mang vũ khí…
– Bella, em có thể bỏ mảnh đá đó xuống được không,
anh xin em. Cẩn thận nào. Đừng để bị thương nữa…
Tôi đã không còn ý niệm về cái vũ khí thô sơ ấy
nữa, đến lúc nghe anh nhắc, tôi mới biết rằng mình đang nắm nó rất
chặt, đến nỗi các khớp ngón tay đang đau thốn, chúng đang biểu tình
dữ dội. Hay nó bị gãy lại rồi. Kiểu này, thể nào rồi bác sĩ
Carlisle cũng bó bột chúng cho mà xem.
Edward đang ngập ngừng trước mặt tôi, ở khoảng cách
chừng vài bước, hai tay anh vẫn đưa lên cao, đôi mắt vẫn đầy ắp nỗi lo
sợ.
Phải mất vài giây sau, tôi mới nhớ được cách cử
động mấy ngón tay của mình. Và mảnh đá rơi xuống đất đánh cạch,
trong lúc cánh tay tôi vẫn ở nguyên tư thế cũ. Edward hơi dịu xuống khi
thấy tay tôi hoàn toàn trống không, nhưng anh vẫn chưa dám tiến lại
gần hơn.
– Em không cần phải sợ nữa, Bella ạ – Edward thầm thì
– Em an toàn rồi. Anh sẽ không làm hại em đâu.
Lời hứa kì lạ kia càng khiến tôi hoang mang thêm. Tôi
nhìn anh chẳng khác gì một kẻ ngờ nghệch, cố hiểu cho ra lẽ.
– Mọi chuyện sẽ ổn, Bella à. Anh biết em đang sợ
nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Không ai có thể làm hại em được nữa.
Anh sẽ không chạm vào em. Anh sẽ không làm hại em – Anh tiếp tục lên
tiếng.
Tôi chớp mắt liên hồi và cuối cùng cũng ấy lại
được giọng nói của mình:
– Vì sao anh cứ nói mãi như thế?
Tôi tiếng một bước dọ dẫm về phía anh, nhưng Edward
lùi lại né tránh.
– Anh sao vậy? – Tôi khe khẽ hỏi – Anh nói vậy là sao?
– Em… – Đôi mắt của Edward đột nhiên trở nên hoang mang
giống hệt tôi – Em sợ anh ư?
– Em sợ anh? Tại sao em phải như thế chứ?
Tôi loạng choạng bước thêm một bước nữa, và vấp té
– do chân nọ quàng vào chân kia. Edward đỡ ngay được tôi, và tôi gục
đầu vào ngực anh, bắt đầu nức nở.
– Bella, Bella, anh xin lỗi. Tất cả đã kết thúc, kết
thúc thật rồi.
– Em không sao – Tôi thở hổn hển – Em không sao cả. Em
chỉ hơi khó ở trong người. Chờ em một chút.
Anh ôm chặt lấy tôi.
– Anh xin lỗi – Edward lại thì thầm.
Tôi níu chặt lấy Edward mãi cho đến khi mình có thể
tự điều hoà trở lại được hơi thở một cách bình thường, và tôi hôn
anh – hôn ở ngực, ở vai, ở cổ – Tôi hôn anh ở khắp mọi nơi mà tôi có
thể với đến được. Một cách chậm rãi, thần trí nơi tôi cũng bắt đầu
hoạt động trở lại.
– Anh có sao không? – Tôi hỏi giữa những nụ hôn – Victoria
có làm anh bị thương ở đâu không?
– Anh ổn hết – Edward cam đoan với tôi và dúi mặt vào
vai tôi.
– Còn Seth?
Edward cười khúc khích:
– Còn hơn cả ổn nữa. Chính xác thì cậu bé ấy hài
lòng về bản thân mình lắm.
– Mọi người thì sao hả anh? Alice, mẹ anh? Và người
sói nữa?
– Tất cả đều không sao. Trận chiến ở bãi đất trống
cũng đã kết thúc rồi. Nó diễn ra bình thường như anh đã hứa với em
đấy. Cả ba chúng ta mới phải giải quyết phần khó khăn nhất.
Tôi để cho toàn bộ cơ thể mình ghi nhận lấy điều đó
một lúc, để n ó thấm dần vào thần trí của tôi và ngự trị ở một
chốn nào đó.
Gia đình tôi và các bạn tôi đều an toàn. Vs bị buộc
phải vĩnh viễn dừng cuộc truy đuổi tôi ở đây. Mọi chuyện đã thật sự
kết thúc.
Tất cả chúng tôi sẽ được bình yên.
Nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn những tin
tốt lành một khi trong lòng vẫn còn có điều lấn cấn.
– Cho em biết đi, Edward – Tôi nài nỉ – Tại sao anh lại
cho rằng em sẽ sợ anh?
– Anh xin lỗi – Anh lại tiếp tục điệp khúc cũ. Vì
lẽ gì? Tôi không hình dung ra được – Anh xin lỗi em. Anh không muốn em
phải chứng kiến cảnh tượng đó. Chứng kiến tất cả những gì anh đã
làm, anh nghĩ có lẽ là em sẽ ghê sợ.
Tôi lại mất một lúc để hình dung về điều đó, về
dáng điệu ngập ngừng khi anh tiến đến tôi, về nỗi tay anh đưa lên
không. Cơ hồ như Edward sợ tôi sẽ bỏ chạy nếu như anh cử động quá
nhanh…
– Thật ư? – Cuối cùng, tôi cũng cất tiếng hỏi – Anh…
sao? Anh cho rằng em sẽ xua đuổi anh ư? – Tôi khụt khịt mũi. Mà xét cho
cùng, như vậy hoá ra lại hay; khi có hành động đó, âm thanh giọng nói
của mình sẽ không bị run hay vỡ, mà lại tỏ bày được thái độ thân
thiện.
Edward đặt tay lên cằm tôi, khẽ xoay nghiêng đầu tôi ra
sau để nhìn cho rõ thái độ.
– Bella, anh… – Edward ngập ngừng rồi cũng nói ra được
những điều muốn nói – Anh đã bứt đầu và xả thây một sinh vật có tri
giác, có cảm xúc hẳn hoi; chỉ cách em chưa đầy hai mươi mét. Điều đó
không khiến em lấn cấn một chút nào trong lòng sao?
Anh cau mày nhìn tôi.
Tôi nhún vai – Đây là một cử chỉ cũng được coi là
hay nốt – Nó thể hiện sự bình thản.
– Cũng không hẳn. Em chỉ lo anh và Seth bị thương thôi.
Em muốn giúp, nhưng không làm được gì nhiều…
Vẻ tức tối nơi Edward khiến tôi im bặt.
– Ừ, hay đấy – Anh cắt ngang bằng một giọng nói cáu
kỉnh – Cái kì công của em với mảnh đá chứ gì. Em có biết rằng em
đã làm cho anh đau tim không? Chuyện đó không dễ làm đâu nhé.
Vẻ cáu giận của Edward khiến tôi cảm thấy rất khó
trả lời.
– Em chỉ muốn giúp thôi mà… Seth bị thương…
– Seth chỉ là đang giả bộ bị thương thôi, Bella ạ. Đó
là một cái bẫy. Thế mà em…! – Edward lắc đầu, không thèm hoàn tất
câu nói – Seth không biết em đang làm gì, vậy nên anh mới phải nhúng
tay vào. Bây giờ cậu bé đó vẫn còn đang tức lắm, tức đến độ không
dám nhận rằng mình đã một tay đánh bại kẻ thù.
– Seth chỉ… đóng kịch thôi ư?
Edward gật đầu một cách cứng rắn.
– Ôi trời.
Cả hai chúng tôi đều nhìn Seth, cậu bé đang làm ra
vẻ phớt lờ chúng tôi, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đám lửa. Vẻ tự
mãn toả ra trên từng sợi lông trên mình cậu.
– Ừm, em đâu có biết chuyện đó – Tôi đáp, cảm thấy
tự ái – Tất nhiên là có người yếu đuối bên cạnh thì khó hành sự
lắm. Nhưng anh chờ đến khi em là ma-cà-rồng mà xem! Cho anh biết nhé,
lần tới, em sẽ không ngồi ở hàng ghế khán giả đâu.
Một loạt những cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng lướt qua
gương mặt của Edward trước khi anh trả lời bằng một giọng phấn khích:
– Còn có lần tới nữa hả? Em thấy trước là sẽ có
chiến tranh à?
– Với cái số của em thì ai mà biết được?
Edward trố mắt, nhưng tôi có thể thấy rằng anh đang ở
trong trạng thái lâng lâng – chính sự nhẹ nhõm đã khiến cả hai chúng
tôi trở nên sôi nổi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Phải… không?
– Nào. Ban nãy chẳng phải anh đã nói rằng…? – Tôi
ngập ngừng, cố nhớ lại, anh đã nói gì nhỉ, trước khi có cuộc nói
chuyện giữa tôi và… – Ôi Jacob, tôi sẽ phải nói sao với người bạn nhỏ
đây? Quả tim tan nát của tôi rộn lên những nhịp đập đau nhói. Thật
khó tin, gần như không thể nào có chuyện đó được, nhưng phần khó khăn
nhất của tôi trong ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc – Tôi tiếp tục kiên
trì – Rắc rối gì vậy anh? Alice hẳn đã phải định sẵn kế hoạch cho
Sam. Anh có nói rằng thời khắc đó đến gần lắm rồi. Thời khắc đó
là gì vậy?
Edward đá mắt sang Seth, cả hai người trao cho nhau
những ánh nhìn nặng nề.
– Thế nào? – Tôi tiếp tục hỏi.
– Chẳng có gì đâu em, thật đấy – Edward trả lời thật
nhanh – Nhưng chúng mình cần phải lên đường…
Dứt lời, anh kéo tôi lên lưng, nhưng tôi ghị lại và
né ra xa.
– Hoàn toàn không có gì đâu em.
Edward áp hai tay lên mặt tôi.
– Chúng mình chỉ mất một phút thôi, vậy nên em đừng
sợ, nha em? Anh đã nói với em rằng không có lý do gì phải sợ hết. Em
hãy tin anh, được không?
Tôi gật đầu, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi bất ngờ.
Tôi còn có thể chịu đựng được bao nhiêu nữa trước khi gục ngã đây?
– Không có lý do gì phải sợ cả. Đi nào, anh.
Edward mím môi lại trong một tíc tắc, quyết định sẽ
lên tiếng. Nhưng rồi anh liếc nhìn Seth, cơ hồ như con sói vừa gọi anh.
– Cô ấy đang làm gì thế? – Edward hỏi.
Seth rên ư ử; đó là tiếng nói của lo lắng, của bất
an. Âm thanh ấy khiến tôi dựng cả tóc gáy.
Không gian rơi vào im lặng trong một tíc tắc vĩnh
hằng. Hốt nhiên Edward há hốc miệng ra vì sững sờ.
– Không! – Anh giơ phắt một tay lên như để chụp một
vật nào đó mà tôi không thể nhìn thấy được – Đừng…!
Toàn thân Seth co thắt lại, rồi một tiếng tru đầy thống
khổ cất lên từ mồm con sói đã xé toạc cả không gian.
Đúng ngay vào thời khắc ấy, Edward khuỵu gối xuống,
đưa tay lên bịt tai, gương mặt rúm lại vì đau đớn.
Tôi thét to một tiếng duy nhất trong kinh hoàng, rồi
đổ phịch người xuống bên cạnh anh. Sau đó, một cách rất ngớ ngẩn,
tôi cố kéo hai tay anh ra khỏi mặt; lòng bàn tay tôi – đầy những mồ
hôi – vần vò khắp mặt anh.
– Edward! Edward!
Đôi mắt anh chú mục vào tôi; với một nổ lực rõ
ràng, anh cố gắng tách hai hàm răng đang nghiến chặt vào nhau của
mình để lên tiếng:
– Được rồi. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Chỉ là… –
Edward ngừng lời, tiếp tục nhăn nhó.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi thét lên khi Seth lại tru
lên một cách khốn khổ.
– Chúng ta không sao. Rồi mọi chuyện sẽ ổn – Edward
há hốc miệng ra vì ngạc nhiên – Sam… giúp cậu ấy đi.
Và tôi hiểu ra ngay lập tức, khi anh gọi ra tên của
thủ lĩnh sói. Tôi hiểu rằng nãy giờ, anh không hề để cập đến bản
thân anh hay Seth. Không phải là có một thế lực vô hình nào đó đang
tấn công cả hai người. Lần này, sự bất trắc đó không hề có mặt ở
đây.
Anh đang đề cập đến đội sói.
Cả người tôi như bùng cháy trước chất ađrênalin. Tôi
có cảm giác như toàn bộ cơ thể mình vừa bị cháy trụi không còn chỗ
nào lành. Tôi gục xuống, và Edward đỡ lấy tôi trước khi tôi va người
vào đá. Đoạn anh đứng bật dậy, với thân mình tôi nằm gọn trong tay
anh.
– Seth! – Edward hét vang.
Seth đang thu mình lấy đá, vẫn còn căng thẳng vì đau
đớn; trông con sói có vẻ như đã sẵn sàng để phóng vào rừng.
– Không! – Edward quyết định – Cậu về thẳng nhà đi.
Ngay lập tức. Càng nhanh càng tốt.
Seth thút thít, lắc đầu nguầy nguậy.
– Seth. Cậu hãy tin ở tôi.
Coi sói có thân hình to lớn nhìn sâu vào đôi mắt đầy
khắc khoải của Edward trong một khoảnh khắc kéo dài, rồi đứng thẳng
dậy, lao về phía những thân cây, mau chóng mất hút hệt như một bóng
ma.
Edward ôm chặt tôi vào lồng ngực, chúng tôi cũng
phóng thẳng vào khu rừng mờ tối, ở một lối khác với lối vừa phóng
đi của con sói.
– Edward – Tôi buộc cái cổ họng đang nghẹn cứng của
mình phải thốt ra cho được lời nói – Có chuyện gì, Edward? Sam gặp
chuyện gì vậy? Chúng mình đang đi đâu đây? Đang xảy ra chuyện gì thế?
– Chúng mình phải đến bãi đất trống – Anh khẽ trả
lời tôi – Bọn anh đã tiên liệu trước chuyện này có thể xảy ra rồi.
Hồi sáng sớm hôm nay, Alice đã tiên thị và nhờ Sam truyền đạt cho
Seth. Nhà Volturi đã quyết định sẽ đứng ra lo vụ này.
Nhà Volturi.
Thật quá thể. Thần trí tôi từ chối không muốn hiểu
những lời đó, làm như chúng không thể hiểu được.
Những thân cây vùn vụt lướt qua chúng tôi. Edward lao
xuống dốc nhanh đến mức tôi có cảm giác như cả hai đang rơi mất kiểm
soát vậy.
– Em đừng sợ. Họ không đến vì chúng ta đâu. Chỉ là
một nhóm nhỏ chuyên đi giải quyết những vụ lộn xộn kiểu này thôi.
Chẳng có gì quan trọng cả, họ đơn thuần chỉ làm công việc của mình.
Tất nhiên, có vẻ như họ rất tính toán về thời điểm đến. Nó khiến
anh nghĩ rằng giả như lũ ma-cà-rồng mới sinh kia có làm hao hụt nhân
mạng của gia đình Cullen đi chăng nữa, thì ở Ý cũng chẳng có ai động
lòng trắc ẩn đâu – Những lời lẽ thoát ra từ miệng anh vô cùng khắc
nghiệt và ảm đạm – Rồi anh sẽ biết họ đã nghĩ gì khi có mặt ở khu
đất trống.
– Đây là lý do chúng mình quay trở lại sao anh? – Tôi
thều thào. Liệu tôi có thể chịu đựng nổi không? Hình ảnh những
chiếc áo choàng đen phất phơ bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi một
cách bất đắc dĩ, và tôi không khỏi rùng mình. Không, tôi đang sắp sửa
không thể chịu đựng được nữa rồi.
– Ừ, cũng có lý do đó. Thật ra thì nếu chúng ta có
mặt đông đủ theo kiểu một khối thống nhất sẽ an toàn hơn. Họ không có
lý do khiến chúng ta phải lo lắng, ở bên gia đình, cô ta sẽ bị điều
đó kích thích. Cũng giống như Victoria, Jane sẽ đoán rằng anh đang ở
bên em. Ông Demetri, dĩ nhiên, cũng tháp tùng con người đó. Ông ta sẽ
tìm ra anh, một khi Jane yêu cầu.
Tôi không muốn nghĩ đến cái tên ấy. Tôi không muốn
nhìn thấy gương mặt trông rất ngây thơ, trang nhã và rạng ngời ấy
trong đầu. Một âm thanh lạ lùng bắt đầu thoát ra khỏi cổ họng tôi.
– Suỵt, Bella, suỵt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi em. Alice
nhìn thấy như vậy mà.
Alice nhìn thấy ư? Thế thì… người sói đâu? Đội sói
ở chỗ nào?
– Còn đội sói?
– Họ đã phải nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Nhà
Volturi không hề có giao ước với người sói.
Tôi nghe thấy hơi thở của mình chuyển động nhanh hơn,
nhưng tôi không sao kiểm soát được. Tôi bắt đầu thở hổn hển.
– Anh thề với em rằng họ sẽ không sao hết – Edward
quả quyết với tôi – Nhà Volturi sẽ không nhận ra thứ mùi đó đâu, họ
sẽ không nhận ra sự có mặt của đàn sói; họ không quen với mùi này.
Đội sói sẽ an toàn, em ạ.

