Cây bách buồn - Chương 07 phần 1

CHƯƠNG
7

Sáng
thứ ba, ngày 27 tháng Bảy, Elinor Carlisle bước ra ngoài lữ quán King’s Arms, dừng
lại một lát, nhìn lượt con đường phố chính của Maidensford. Bỗng nàng mừng rỡ
kêu lên, rồi băng qua đường.

Chẳng
thể nào lầm được cái hình dáng bệ vệ, đồ sộ đó, cái dáng đi thanh thản đó, giống
như một con thuyền buồm lộng gió.

-
Bà Bishop!

-
À, ra là cô Elinor! Thật bất ngờ quá. Tôi không nghĩ là cô đang ở đây. Nếu tôi
biết là cô đến Hunterbury, thì tôi đã ở đó. Ai làm cho cô ở đó thế? Cô có đem
theo ai từ London
xuống không?

Elinor
lắc đầu nói.

-
Tôi không ở nhà đó, tôi ở King’s Arms.


Bishop nhìn qua đường, rồi khịt khịt mũi nghi ngờ:

- Ở
đó được lắm, tôi nghe nói thế - bà thừa nhận. Sạch sẽ lắm, tôi biết. Còn về nấu
ăn thì người ta nói cũng khá, nhưng khó lòng mà cô quen được, cô Elinor ạ.

Elinor
mỉm cười nói:

-
Tôi thực rất thoải mái dễ chịu. Mà chỉ ở có một hay hai ngày thôi mà. Tôi phải
dọn đồ ra khỏi nhà ấy. Tất cả các vật riêng của cô tôi, lại còn một vài thứ gia
dụng mà tôi muốn có ở London.

- Vậy
ra cô bán nhà thực sao?

-
Đúng thế. Bán cho thiếu tá Somervell. Ông dân biểu mới của chúng ta ấy mà. Bà
biết đấy. Ngài George Kerr mất đi, thì đã có cuộc bầu cử phụ.

- Bầu
cử ứng viên duy nhất - bà Bishop trang trọng nói. Vùng Maidensford chúng ta bao
giờ cũng chỉ có dân biểu thuộc Đảng bảo thủ thôi.

Elinor
nói:

-
Tôi rất mừng có được người mua khu nhà mà thật sự muốn ở đó. Tôi chắc sẽ rất tiếc
nếu nhà đó bị biến thành khách sạn hay xây cất thêm.


Bishop nhắm mắt lại, cả cái thân hình phì nộn, quý phái rung lên.

-
Vâng, thực tế, nếu như thế thì quả là khủng khiếp - khủng khiếp quá. Cứ nghĩ đến
Hunterbury mà vào tay người lạ, thì cũng đủ tệ hại rồi.

Elinor
nói.

-
Đúng thế đấy, nhưng khu nhà này quá lớn đối với tôi, tôi sống có một mình.


Bishop khịt mũi.

Elinor
nói mau:

-
Tôi định hỏi bà xem có một thứ đồ gì mà bà đặc biệt quan tâm đến không? Nếu có
thì tôi rất vui lòng biếu bà.


Bishop mặt rạng rỡ, nói một cách thanh lịch:

-
Thế à, cô Elinor, cô thực rất ân cần chu đáo - thực quá tốt bụng. Nếu không phải
là quá đáng thì…


ngưng lại. Elinor nói:

- Ồ,
không đâu.

-
Tôi thường rất thích cái bàn viết ở trong phòng khách. Nó thực là bảnh.

Elinor
nhớ lại cái bàn viết này, một cái bàn khảm sặc sỡ. Nàng nói mau:

- Cố
nhiên là bà sẽ có nó, bà Bishop ạ. Còn cái gì nữa không?

-
Thưa không ạ, cô Elinor. Như thế này là cô đã quá rộng rãi rồi.

Elinor
nói:

-
Còn mấy cái ghế cùng kiểu với bàn viết ấy, bà có thích không?


Bishop nhận ghế với mấy lời cám ơn hợp cách. Bà nói giải bày:

-
Lúc này tôi ở với em gái tôi. Có điều gì tôi có thể làm được cho cô ở nhà đó
không, cô Elinor? Tôi sẽ lên đó với cô, nếu cô muốn.

-
Không, cám ơn bà.

Elinor
nói nhanh, hơi cộc lốc.


Bishop nói:

-
Không có chi phiền nhiễu cả, mà là một thú vui. Tôi quả quyết với cô như thế.
Thu dọn đồ vật của bà Welman kính mến thì thực là một phận sự buồn rầu.

Elinor
nói:

-
Cám ơn bà Bishop, nhưng tôi muốn giải quyết việc đó một mình. Có những việc làm
một mình lại hơn…


Bishop nói giọng cứng cỏi:

-
Xin tùy ý cô, cố nhiên là thế rồi.


nói tiếp:

-
Con gái ông Gerrard đã xuống đây. Hôm qua tang lễ đã cừ hành. Hiện giờ cô ta
đang ở nhà bà Hopkins. Tôi nghe nói sáng nay họ đã lên nhà săn.

Elinor
gật đầu nói:

-
Đúng rồi, tôi yêu cầu Mary xuống đây để lo liệu việc đó. Thiếu tá Somervell muốn
dọn đến ở càng sớm càng tốt.

-
Tôi hiểu ra rồi.

Elinor
nói:

-
À, bây giờ tôi phải đi. Rất mừng được gặp bà, bà Bishop. Tôi sẽ nhớ về cái bàn
viết và ghế.

Nàng
bắt tay chào rồi đi.

Elinor
bước vào tiệm bánh, mua một ổ bánh mì. Sau đó nàng đi sang cửa hàng khác mua một
ít bơ và sữa. Cuối cùng nàng vào hàng tạp hóa.

-
Tôi muốn mua bột nhồi để ăn với bánh xăng-uých.

-
Có đây, thưa cô Carlisle. - Ông Abbott hích chú nhỏ tập sự sang một bên, rối
rít bước tới. Cô thích thứ gì? Cá hồi với tôm nhé? Gà tây với lưỡi nhé? Cá hồi
với cá sardine nhé? Giăm-bông với lưỡi nhé?

Ông
ta lấy hết hũ nọ đến hũ kia xuống, bày lên trên quầy hàng.

Elinor
hơi mỉm cười nói.

-
Dù có tên là gì đi nữa, tôi nghĩ chúng có vị giống nhau cả.

Ông
Abbott lập tức tán thành:

-
Vâng, có lẽ chúng giống nhau cả, giống nhau cả. Nhưng chúng rất ngon, rất là
ngon - cố nhiên rồi.

Elinor
nói:

-
Người ta thường rất sợ ăn bột cá hồi. Đã có những vụ đầu độc bằng bột cá hồi,
phải thế không ông?

Ông
Abbott tỏ vẻ khiếp sợ nói:

-
Tôi có thể cam đoan với cô đây là một loại thượng hảo hạng - đáng tin cậy nhất
- chưa có ai phải phàn nàn bao giờ cả.

Elinor
nói:

-
Tôi muốn mua một hủ cá hồi với cá trồng và một hũ cá hồi với tôm. Cám ơn ông.

Elinor
Carlisle theo cổng sau đi vào khu Hunterbury.

Hôm
ấy là một ngày hè trong sáng, nóng bức. Có những cây hương đậu đang trổ bông.
Elinor đi qua một rặng cây này. Người phụ vườn, Horlick, còn ở lại trông nom
khu nhà, kính cẩn chào nàng:

-
Kính chào cô. Tôi đã nhận được thư cô. Cô sẽ thấy cửa bên hông mở. Tối đã tháo
chốt cửa chớp và mở nhiều cửa sổ.

Elinor
nói:

-
Cám ơn, Horlick.

Nàng
tiếp tục bước đi, anh ta trái họng giật giật nhấp nhô, cuống quýt nói:

-
Xin cô thứ lỗi, thưa cô…

Elinor
ngoảnh lại.

-
Có gì thế?

-
Thưa cô, có thực là nhà bán không? Tôi muốn nói là đã thực bán xong chưa?

- Ồ,
bán xong rồi.

Horlick
bồn chồn nói:

-
Thưa cô, xin cô vui lòng giúp tôi nói một lời với - với thiếu tá Somevell. Chắc
ông ta sẽ cần người coi sóc vườn. Có thể ông ta nghĩ rằng tôi còn quá ít tuổi để
làm phụ vườn chính, nhưng tôi nghĩ tôi cũng biết nghề chút ít, từ khi ở đây, một
tay tôi đã quán xuyến công việc khá tốt.

Elinor
nói mau:

- Cố
nhiên tôi sẽ hết sức nói với ông ta, Horlick à. Thực sự là tôi đã có ý định đề
cập với ông ta về anh, và nói anh là phụ vườn giỏi.

Horlick
sạm đỏ mặt lên, nói:

-
Xin cảm ơn cô. Cô thực rất tốt. Thưa cô, đúng là một cú choáng người: bà Welman
tạ thế, rồi nhà bán quá mau - mà tôi, tôi lại sắp cưới vợ vào mùa thu này, tôi
cần phải chắc chắn là…

Chàng
ngừng lại.

Elinor
ôn tồn nói:

-
Tôi hy vọng rằng thiếu tá Somewell sẽ dùng anh. Anh hãy tin cậy tôi, tôi sẽ làm
hết sức mình.

Horlick
lại nói:

-
Xin cám ơn cô. Tất cả chúng tôi đều đã mong sao khu nhà sẽ được gia đình giữ lại.
Xin cám ơn cô.

Elinor
bước đi.

Bỗng
nhiên, giống như luồng nước từ cái đập vỡ tung đổ xuống, một làn sóng phẫn uất
dữ dội lướt tràn lên nàng.

“Tất
cả chúng tôi đều đã mong sao khu nhà sẽ được gia đình giữ lại”.

Lẽ
ra thì nàng và Roddy đã sống ở đây. Nàng và Roddy… Roddy chắc hẳn muốn thế. Đó
là điều chính nàng cũng muốn. Trước đây cả hai người lúc nào cũng yêu thích
Hunterbury. Hunterbury thân thương… Trong những năm trước khi cha mẹ nàng chết,
khi cha mẹ nàng sống ở Ấn Độ, nàng thường đến đây trong những dịp nghỉ. Nàng đã
chơi nghịch trong rừng, đi dạo bên suối, đã ngắt hoa hương đậu buộc thành thành
bó, đã ăn những trái lý gai xanh mướt mập tròn, những trái mâm xôi ngọt ngào đỏ
thắm. Về sau, lại có những trái táo nữa. Có những nơi chốn, những hang hốc kín
đáo, ở đấy nàng thu tròn mình đọc sách hàng giờ.

Nàng
đã yêu Hunterbury. Từ tận đáy lòng mình, nàng đã có cảm tưởng là một ngày nào
đó sẽ mãi mãi sống ở đây. Cô Laura đã nuôi dưỡng ý tưởng này bằng những tiếng,
những câu ngắn gọn: “Elinor ạ, rồi đây có thể là cháu sẽ thích đốn những cây thủy
tùng kia xuống. Có lẽ chúng hơi u ám quá”. “Ở đây nên có một khu vườn có nước.
Rồi đây có lẽ cháu sẽ có”.

Còn
Roddy? Roddy cũng thế, cũng đã mong đợi Hunterbury là nhà của mình. Có lẽ khu
nhà này đã nằm sau tình cảm của chàng đối với nàng, Elinor. Do đó chàng đã cảm
thấy rằng họ phải cùng ở Hunterbury thế mới là hợp, mới là đúng.

Lẽ
ra họ đã cùng ở với nhau tại đây rồi. Lẽ ra họ đã cùng ở đây - lúc này - không
thu dọn nhà để bán, mà trang hoàng lại nó, trù tính làm thêm những cái đẹp mới
trong nhà, trong vườn, rồi bước đi cạnh nhau trong thú vui tổ ấm uyên ương, hạnh
phúc - đúng rồi, hạnh phúc cùng nhau - nếu không có cái tai họa gây ra do nhan
sắc như bông hồng hoang dã của người con gái kia.

Roddy
đã biết gì về Mary Gerrard kia nhỉ? Chẳng biết gì - chẳng biết gì hết. Chàng đã
để ý đến cô ta - đến Mary thật kia. Rất có thể là cô ta có những đức tính đáng
khâm phục, thế nhưng Roddy có biết gì về chúng không? Đó thực là câu chuyện cũ
xưa, cái trò đùa xưa cũ của thiên nhiên.

Chính
Roddy đã chẳng từng bào đó là “Bùa mê cháo lú” đó sao?

Chính
Roddy đã chẳng từng thực hiện muốn vùng thoát khỏi nó đó sao?

Chẳng
hạn như nếu Mary Gerrard chết đi thì Roddy rồi đây có không thừa nhận như thế
này sao? “Thế là hay hơn nhất. Bây giờ mình hiểu ra rồi. Chúng ta chẳng có gì
là tâm đầu ý hợp cả”.


lẽ chàng rồi sẽ buồn hiu mà nói thêm rằng, “Cô ta thật là một con người khả
ái”.

Cứ
để cho cô ta là như thế đối với chàng - đúng rồi - là một hoài niệm tuyệt vời,
một vật báu đẹp đẽ, một thú vui lâu dài.

Nếu
có sự gì xảy đến với Mary Gerrard, thì Roddy sẽ trở lại với nàng - Elinor. Nàng
hoàn toàn chắc chắn như vậy.

Nếu
có sự gì xảy đến với Mary Gerrard…

Elinor
xoay nắm cửa hông. Nàng đi từ chỗ nắng ấm vào trong bóng mát của khu nhà. nàng
rùng mình.


đây thật là lạnh lẽo, âm u, ảm đạm. Dường như có cái gì đó đang ở tại đây, chờ
đợi nàng, trong nhà…

Nàng
bước dọc theo phòng đợi, rồi đẩy cái cửa bọc vải len dẫn vào căn phòng kho của
người quản gia.

Mùi
ẩm mốc xông lên ngai ngái. Nàng đẩy cửa sổ lên, mở toang ra.

Nàng
đặt cái gói đồ xuống - bơ, ổ bánh mì, cái chai thủy tinh nhỏ đựng sữa. Nàng
nghĩ. “Thực ngu quá. Mình muốn có cà phê”.

Nàng
nhìn vào trong những cái hộp đặt trên kệ. Trong một cái hộp có một chút ít trà,
nhưng không có cà phê.

Nàng
nghĩ. “Ồ, được rồi. Cũng chẳng sao”.

Nàng
mở gói, bày ra hai cái hũ thủy tinh đựng bột cá nhồi.

Nàng
đứng ngắm các hũ đó trong giây lát, rồi rời khỏi phòng kho, đi lên lầu. Nàng bước
thẳng tới phòng bà Welman. Nàng bắt đầu từ cái tủ đứng cao, mở các ngăn kéo, lấy
ra, xếp đặt, gấp quần áo thành từng chồng nhỏ.

Báo cáo nội dung xấu