Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 022

Chương 22: Đại
Ngọc - Bảo Thoa

Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: “Trách không được, luôn cảm thấy bắt huynh
không có biện pháp bình thường, ừm, đối với huynh ta cần phải cẩn thận hơn một
chút mới được, không khéo khi bị huynh bán, còn muốn giúp huynh đếm tiền cũng
nên.”

Lý Quân Hiên nhất thời cười to nói: “Ai bảo nàng không có tâm cơ, có cảm
xúc gì toàn bộ đều lộ ra ngoài, nàng nha, vẫn là không nên khen nàng thông
minh, yên tâm, ta sẽ không đem bán nàng, ta nghĩ, phỏng chừng bán nàng cũng
chẳng được bao nhiêu” Vừa nói, vừa trưng vẻ mặt cười xấu xa đánh giá Lục Tiểu
Thanh  từ rên xuống dưới.

Lục Tiểu Thanh nhất thời cả giận nói: “Huynh nói cái gì? Lại còn nói ta
không đáng tiền, huynh mới không đáng  tiền ý.” Lý Quân Hiên nghe Lục Tiểu
Thanh không đi truy cứu việc đem bán nàng nữa, ngược lại lại tức giận mình nói
nàng bán không đáng tiền, không khỏi cảm thấy đầu đầy quạ đen bay qua, vừa tức
giận, vừa buồn cười.

“Ca ca, hai người đang nói chuyện gì vậy? Ở thật xa còn nghe thấy tiếng
huynh cười” Cách đó không xa, Lý Quỳnh cùng Bạch Mạc, Trương Nhất Chi ba người
đi tới, cũng không thấy Ngô Chi Hạo.

Lục Tiểu Thanh bĩu môi nhỏ giọng nói: “Huynh thật đúng là lợi hại, đem
muội muội của mình ném cho nhóm sắc lang, còn mình thì chạy mất”

Lý Quân Hiên nhẹ cười nói: “Chỉ bằng bọn họ thì không dám bắt nạt Quỳnh
Nhi đâu.” Lục Tiểu Thanh lắc đầu không nói gì.

Lý Quỳnh bước nhanh tới, tùy ý lôi kéo tay Lục Tiểu Thanh nói “Hai người
đang nói chuyện gì vậy?” Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy Bạch Mạc cùng Trương Nhất
Chi, ánh mắt trầm vài phần, lập tức ha ha cười, kéo tay Lý Quỳnh nói: “Ta với
ca ca của muội nói chuyện trước đây của muội, ừm, xem ra muội còn rất nghịch
ngợm.”

Lý Quỳnh nhất thời kinh ngạc nói: “Ca ca thật là xấu, lại còn nói chuyện
trước đây của muội, muội đâu có nghịch ngợm, trước đây muội rất ngoan mà”

Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh chỉ cần một câu là đã chèn ép Bạch Mạc
cùng Trương Nhất Chi, lại đề cao địa vị quan hệ thân thiết của mình với hai
huynh đệ bọn họ, còn ngầm châm ngòi làm cho Lý Quỳnh muốn tính sổ với mình, thì
không khỏi tán dương Lục Tiểu Thanh tâm tư linh mẫn, nhưng vẫn tức giận, lấy
quạt gõ nhẹ vào đầu Lục Tiểu Thanh nói: “Lanh mồm lanh miệng”

Mấy người vừa nói mấy câu, Ngô Chi Hạo đi tới cười nói: “Tiệc rượu đã
chuẩn bị xong, mời các vị vào trong sảnh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”

Lục Tiểu Thanh vừa nghe, chưa nói dứt lời, thật đúng lúc đói bụng, lôi
kéo Lý Quỳnh cùng Lý Quân Hiên nói: “Đi, đi, đi, đời người quan trọng nhất là
việc ăn cơm, một chút không ăn là đã thấy đói, mà đói bụng là phải ăn cơm.” Lý
Quân Hiên cùng Lý Quỳnh nghe Lục Tiểu Thanh nói thú vị, liền cười đi theo Lục
Tiểu Thanh.

Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi ở phía sau khinh bỉ trừng mắt nhìn theo
bóng dáng Lục Tiểu Thanh, lời lẽ thô tục như vậy mà cũng nói ra, quả nhiên là
dân thường không có giáo dưỡng, nhìn thấy Lục Tiểu Thanh đi xa, bọn họ mới theo
phía sau.

Ăn xong cơm, trời cũng tối rồi, nhà Ngô Chi Hạo không hổ là Dương Châu
thủ phủ, lầu trên thuyền cần cái gì là có cái đó, bố trí tráng lệ, tinh xảo, có
rất nhiều phòng. Sắc trời đã tối đen, Ngô Chi Hạo vì chạy đi lo hành trình, ban
đêm đi thuyền, mỗi người đều tự tìm một gian phòng làm nơi nghỉ tạm.

Lục Tiểu Thanh nhìn xung đánh giá từ trên xuống dưới một phen, thấy phòng
ngủ bố trí thoải mái, tiện dụng. Đẩy cửa sổ ra nhìn, thấy bóng trăng sáng dưới
nước, bèo trôi theo dòng, bốn phía một mảnh im lặng, chỉ có tiếng nước ào ào
truyền vào tai, không gian hôm nay giống như một ngày nào đó đã qua, ngẩng đầu
nhìn trăng sáng trên cao, Lục Tiểu Thanh cúi đầu nói “Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương. Cố
hương? Cố hương? Cố hương ở nơi nào?” Một tia ưu sầu dần dần hiện ra trên gương
mặt Lục Tiểu Thanh.

“Thơ hay, Tiểu Thanh tỷ, tỷ đang nhớ tới người nhà của mình sao?” Lý
Quỳnh cũng không quản quy củ, đang lúc tiến về phía cửa khép hờ cửa phòng của
Lục Tiểu Thanh, thì vừa vặn nghe thấy Lục Tiểu Thanh thì thào tự nói.

Lục Tiểu Thanh cả kinh, thần sắc ưu thương trên mặt trong nháy mắt không
còn thấy nữa, quay đầu lại trưng ra vẻ mặt tức giận, trừng mắt nói: “Vào cửa
trước tiên phải gõ cửa chứ.”

“Hắc hắc, muội quên mất, Tiểu Thanh tỷ hãy bỏ qua cho Quỳnh nhi lần này
nha” Lý Quỳnh vẻ mặt lấy lòng, tiến lên nhẹ nhàng lay lay cánh tay Lục Tiểu
Thanh.

Thấy cô bé trưng ra khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, Lục Tiểu Thanh đành phải
đè nén cơn giận mới phát sinh lại, ở nhà mình là con gái duy nhất, không có chị
em, hiện tại lại có một Lý Quỳnh xinh đẹp, hoạt bát, ngoan ngoãn cứ một câu lại
nói tỷ tỷ xấu lắm, nên có tức giận mấy cũng tiêu tan hết, lập tức bĩu môi hỏi:
“Muội tới tìm ta làm gì?”

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh không tức giận, nhất thời cao hứng nói; “Tỷ
tỷ, tỷ kể chuyện cho muội nghe đi, ở nhà muội ngủ đều có nha hoàn kể chuyện
muội mới ngủ được, đi theo ca ca mấy ngày nay, huynh ấy không kể cho muội nghe,
muội sắp chết rồi, tỷ xem ngủ không đủ, mắt đều thâm xì rồi nè. Hiện tại có tỷ
tỷ, tỷ tỷ kể chuyện cho Quỳnh Nhi nghe đi”

Lục Tiểu Thanh nhất thời té xỉu, nửa ngày mới run run, theo kẽ răng nghẹn
ra một câu hỏi: “Năm nay muội mấy tuổi rồi?”

“Quỳnh Nhi năm nay mười ba, tỷ tỷ, kể chuyện với tuổi tác của Quỳnh Nhi
có liên quan gì đến nhau sao?” Lý Quỳnh vẻ mặt khó hiểu chớp mắt nhìn Tiểu
Thanh.

Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới đánh giá Lý Quỳnh vài lần, Lý Quỳnh bị
Lục Tiểu Thanh nhìn đến bất an, Lục Tiểu Thanh thu hồi lại ánh mắt nói: “Mười
ba, thật đúng là tiểu nha đầu lừa đảo, lại đây ngồi xuống, muội muốn nghe chuyện
gì?” Vừa nói vừa lôi kéo Lý Quỳnh đến bên giường, cho nàng ngồi ở trên giường,
còn mình ngồi ở cạnh giường.

Lý Quỳnh cực kỳ cao hứng, mắt mở to, vẻ mặt khát khao nói: “Muội muốn
nghe chuyện tình yêu ngày xưa, ngày thường toàn nghe nha hoàn nói chuyện yêu
hận tình cừu, muội rất hâm mộ, nhưng các nàng kể đi kể lại ngày này qua ngày
khác, muội nghe mãi cũng ngấy, muội biết tỷ tỷ nhất định có nhiều chuyện hay”

Lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lục Tiểu Thanh chau mày nói: “Ai trễ
như vậy còn chạy đến chỗ ta đây?” rồi nói: “Mời vào”. Một người đẩy cửa đi vào,
là Lý Quân Hiên.

Lý Quân Hiên nhìn thấy Lý Quỳnh trên giường Lục Tiểu Thanh, sủng ái lắc
đầu nói: “Muội biết Lục Tiểu là nữ tử, nhưng người ngoài không biết, đêm hôm
khuya khoắt chạy tới phòng của nàng, không sợ thanh danh của muội bị hủy hay
sao, thật là đứa nhỏ bốc đồng.” Vừa nói vừa đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế
bên cửa sổ.

Lý Quỳnh le le lưỡi, hướng Lý Quân Hiên làm mặt quỷ nói: “Ca ca đến vừa
đúng lúc, Tiểu Thanh tỷ chuẩn bị kể chuyện cho muội nghe, huynh cũng nghe nha.”

Lý Quân Hiên nói: “Phải không? Ta đây cũng muốn nghe” Lục Tiểu Thanh ở
cái nơi này không khỏi buồn chết, hai huynh muội này đúng là không coi mình là
người ngoài, một chút tự giác cũng không có.

Nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta kể cho hai người nghe một chuyện nổi danh ở chỗ
ta, tên là Hồng Lâu Mộng, là Hồng Lâu Mộng nha, chuyện kể rằng...”

Thuyền vững vàng lưu hành ở giữa sông, trên mặt sông gió nhẹ nhàng thổi,
tiếng sóng rì rầm va vào mạn thuyền, vầng trăng trên cao sáng tỏ, mặt nước sóng
sánh ánh trăng, không gian yên bình, tĩnh lặng, ôn nhu.

“Ô, ô, tỷ tỷ, số phận Đại Ngọc thật là bi thảm, một cô gái thông minh
lanh lợi hiền lương như vậy mà lại không được hạnh phúc, ông trời thật sự là
không công bằng.” Lý Quỳnh hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện nên thương tâm
khóc, trước ngực nước mắt đã làm ướt đẫm một mảng.

Lục Tiểu Thanh đưa cho Lý Quỳnh một cái khăn lụa rồi nói: “Đừng khóc,
đừng khóc, chỉ là một câu chuyện thôi mà, cho dù nghe rồi, cũng đừng giữ nỗi
buồn lại trong lòng, đừng học Đại Ngọc kia lãng phí chính bản thân mình.”

Lý Quỳnh nói: “Muội muốn khóc, muội thích Đại Ngọc, nên muội vì nàng mà
bất bình.”

Lục Tiểu Thanh cười khẽ nói: “Tỷ cũng thích Đại Ngọc, nhưng ở nơi tỷ ở,
rất nhiều người thích Bảo Thoa, họ cho rằng nàng xinh đẹp, hào phóng, khéo léo,
lại có tấm lòng độ lượng, là đệ nhất thê tử mà nam nhân mong lấy được. Còn Đại
Ngọc thì đa số cho rằng nàng lòng dạ hẹp hòi, tính tình khó đoán, thêm thân thể
nhiều bệnh, nên không thích nàng.” Vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Lý Quân Hiên
đang xuất thần ngồi ở ghế dựa.

Lý Quỳnh cả giận nói: “Bọn họ biết cái gì, muội rất thích Đại Ngọc, muội
thích lòng dạ hẹp hòi của nàng, thích tài hoa của nàng, thích tất cả về nàng.
Ca ca, huynh thích ai?” Lục Tiểu Thanh nghe vậy quay đầu nhìn về phía Lý Quân
Hiên.

Lý Quân Hiên giương mắt nhìn Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh, trầm tư một
lát mới nói: “Bảo Thoa hào phóng, khéo léo, thủ đoạn cao minh, tâm tư tài tình
cũng không kém Đại Ngọc, làm người như nàng là rất thành công, lấy nàng làm thê
tử cũng không phải chuyện xấu.”

Lý Quỳnh cả giận nói: “Ca ca, huynh nói cái gì?”

“Quỳnh Nhi, đừng cắt ngang, để nghe ca ca muội nói xong đã”

Lý Quân Hiên cười nhẹ nói: “Về phần Đại Ngọc, thể chất nhu nhược, tính
tình cổ quái, ngay cả tài tình tài trí hơn người, nhưng nếu nói đối nhân xử thế
thì không thể theo kịp Bảo Thoa. Nếu chỉ ấn nói đến khía cạnh này, Bảo Thoa
được mọi người hoan nghênh, còn Đại Ngọc không được người khác yêu thích cũng
là đạo lý.”

Dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng là, tuy rằng tất cả các phương diện Bảo
Thoa đều tốt, chỉ có một điểm nàng không tốt, cũng là điểm trí mạng, nàng không
phải là chính nàng.”

Lục Tiểu Thanh nghe thế khẽ gật đầu nhíu mày hỏi: “Là sao?”

Lý Quân Hiên nhẹ nhàng lấy quạt lại gõ gõ vào tay, thầm nghĩ: “Nàng khéo
léo đưa đẩy khắp nơi, làm người cẩn thận, chu đáo, hiếu thuận đối với trưởng
bối, thân thiết đối với trục lí, phúc hậu đối với nha hoàn, ngay cả đối với Bảo
Ngọc cũng là nhẫn nhịn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cực có chừng
mực. Nên khiêm tốn liền khiêm tốn, nên có cái giá còn có cái giá, nên phát giận
thì phát giận, một người như vậy rất hoàn mỹ, hoàn mỹ như không phải chính
mình, biểu hiện ra bên ngoài ở khắp nơi chính là để cho người khác để ý đến
biểu hiện của mình, chứ không phải là thấy con người chân thực của nàng. Nếu
chỉ đánh giá làm một đương gia chủ mẫu, nàng thành công. Nếu coi là thê tử của
Bảo Ngọc, nàng thất bại. Vợ chồng mà không thân cận bằng người ngoài, ở bên
ngoài thì che giấu cảm xúc, đến lúc đóng cửa mới bộc lộ, nên là chính mình, nên
khóc hay cười, nên đánh nên nháo, nàng vẫn chịu đựng như trước, bưng bít hết ở
trong lòng, ngược lại lại không bằng Vương Hy Phượng kia, tính tình đến là thật
thà.”

Lục Tiểu Thanh tựa vào khung giường phía sau, nhìn chăm chú vào Lý Quân
Hiên hỏi: “Vậy Đại Ngọc thì sao?”

Lý Quân Hiên nói: “Nhắc tới Đại Ngọc thì cách xử sự là không thành công,
nàng chỉ thành công một chút, là do ta thưởng thức, nàng là một nữ tử thật
tình, thấy Bảo Ngọc bị đánh thì lo lắng, thấy Bảo Ngọc mất tích cũng lo lắng,
thấy Bảo Ngọc đối xử tốt với mình thì vui vẻ... Trong lòng của nàng luôn luôn
có Bảo Ngọc, hỉ nộ ái ố, tính tình quái dị, tất cả đều bởi vì Bảo Ngọc. Nàng
không muốn thể hiện với người khác, chỉ để Bảo Ngọc ở trong lòng, nên không
quan tâm việc khác, không có phong phạm và lòng dạ của một đương gia chủ mẫu,
nhưng đối với người trong lòng thì lại chân thật. Nàng không có Bảo Ngọc thì
không sống nổi, nhưng Bảo Thoa không có Bảo Ngọc thì vẫn có thể sống, ta nghĩ
trong lòng nam nhân, trong lòng thê tử của mình chỉ có phu quân như vậy, tuy sẽ
là một gánh nặng nhưng vẫn hạnh phúc”

Thoáng thấy Lục Tiểu Thanh đang chăm chú nhìn mình, Lý Quân Hiên mỉm cười
cười nói: “Thật ra Hồng Lâu Mộng như là một thông điệp, mục đích không phải là
chuyện của Bảo Ngọc và Đại Ngọc, Bảo Thoa, mà là nói đến toàn cảnh xã hội lúc
đó, Bảo Thoa và Đại Ngọc là hai dòng nghịch lưu, Bảo Thoa là con đường thênh
thang, Đại Ngọc là đường núi đá lởm chởm, Bảo Thoa là những gì người ta thường
thấy và yêu thích. Mà Bảo Ngọc với Đại Ngọc hợp ý, Bảo Ngọc và Bảo Thoa hợp mặt,
Bảo Ngọc và Đại Ngọc thích hợp hơn vì họ cùng lập dị, không giống bình thường”

Lục Tiểu Thanh lúc này mới đánh giá Lý Quân Hiên, nửa ngày mới nói: “Khó
có được người suy nghĩ như huynh, nói chuyện với huynh làm ta có cái nhìn khác
về huynh, huynh có thể thấy được sự khác nhau giữa Bảo Ngọc và Đại Ngọc, mới
thấy huynh cũng là người không câu nệ lễ tiết, coi rẻ quy tắc, hiếm thấy, hiếm
thấy”. Lý Quân Hiên tốt xấu gì cũng là người ở thời cổ đại phong kiến, lại cổ
vũ Bảo Ngọc và Đại Ngọc phản lại lễ pháp, quy tắc đương thời, lời nói kinh
người, không giống với những người khác. Trong lòng nghĩ vậy nên trong mắt nhìn
Lý Quân Hiên toát ra tia thân thiết với nhận thức tương đồng.

Lý Quân Hiên mang ý cười, con ngươi bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh
mắt sáng ngời làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, nghe Lục Tiểu Thanh
nói như vậy, trong mắt ý cười càng đậm, nồng ấm, ấm áp như làm cho người ta
nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong ánh mắt kia. Lục Tiểu Thanh say mê, ngơ ngác
nhìn Lý Quân Hiên, cặp con ngươi kia làm cho người ta an tâm, làm cho người ta
như gặp gió cuối xuân ấm áp, như nước ôn nhu cùng sủng nịch. Trong nháy mắt Lục
Tiểu Thanh có cảm giác đôi mắt đó nhìn thấu bản thân mình, tất cả đều bao dung
mình, bảo toàn mình, chẳng sợ trời sập, chủ nhân của đôi mắt này sẽ đỡ cho mình
không chút do dự.

Ở bên cạnh, Lý Quỳnh kinh ngạc nghe Lý Quân Hiên nói chuyện với Lục Tiểu
Thanh, lúc này ngắt lời nói: “Ca ca vốn là một người không coi trọng lễ pháp,
trong nhà mọi người nói ca ca không biết bao nhiêu lần rồi, vốn gia đình là
quan lại, xuất thân của ca ca như thế, muốn làm quan sớm đã là quan to rồi,
nhưng ca ca lại không quan tâm, nói muốn ra ngoài làm việc kiếm tiền. Còn nữa,
tuổi tác đã lớn như vậy nên lấy vợ từ lâu rồi, ca ca lại nói muốn tìm người mà
mình vừa ý, kết quả là thấy tiểu thư hào môn nào ca ca cũng chê, cho đến nay
vẫn không thành thân, làm phụ thân và mẫu thân lo lắng con cái bất hiếu. Aiz,
Tiểu Thanh tỷ tỷ, muội thấy tỷ và ca ca thật giống nhau, đều là quái vật, lúc
nào cũng làm việc theo ý của mình, lộn xộn, bát nháo.”

Lục Tiểu Thanh cả kinh phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc thấy vừa rồi tự
nhiên mình lại nhìn Lý Quân Hiên đến thất thần, lại cẩn thận nhìn lại, Lý Quân
Hiên như trước thản nhiên cười, con ngươi kia cũng không thấy có tình cảm nồng
đậm tồn tại, không khỏi lắc đầu, hóa ra là chính mình nhìn lầm, cả giận nói:
“Ta đâu có lộn xộn báo nháo, muội mới lộn xộn bát nháo, một nữ tử tuổi còn nhỏ
như vậy đã chạy theo ở cùng phòng với nam tử, mà còn không sợ người ta chê
cười”

Vốn Lý Quỳnh thần sắc còn trầm tư trong Đại Ngọc và bi kịch của Bảo Ngọc,
nghe Lục Tiểu Thanh vừa nới như thế, nhất thời cười nói: “Muội sẽ không sợ
người khác chê cười, nếu chuyện truyền ra ngoài, tỷ lấy muội cũng tốt lắm.”

Lục Tiểu Thanh đứng lên đi đến bên cạnh Lý Quân Hiên ngồi xuống, chỉ vào
Lý Quỳnh quay sang Lý Quân Hiên nói: “Muội muội của huynh có vấn đề, nhanh đi
tìm đại phu xem bệnh cho nàng.”

Lý Quỳnh nghe vậy cười ha ha, Lý Quân Hiên cũng là lắc đầu cười khổ, nửa
ngày Lý Quỳnh mới dừng lại, cười nói “Aiz, cười lên một chút tâm tình cũng đỡ
hơn rất nhiều, bất quá, muội còn tưởng là Đại Ngọc mệnh khổ, như vậy cũng thấy
nhân gian không ai trường thọ.”

Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Không, thực ra Đại Ngọc mệnh không khổ, ta
thấy Bảo Thoa mới mệnh khổ. Đại Ngọc nghĩ nàng không có được Bảo Ngọc, thực ra
là nàng có Bảo Ngọc, Bảo Thoa nghĩ nàng có được Bảo Ngọc, sự thực lại không như
vậy. Đại Ngọc chết, trái tim của Bảo Ngọc cũng chết, cho dù có kết hôn với Bảo
Thoa nhưng cuối cùng vẫn bỏ Bảo Thoa mà đi. Bảo Thoa trẻ trung như vậy lại
thành quả phụ, như thế so với Đại Ngọc, nàng đã thua xa ngàn dặm.”

Lý Quân Hiên thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, Đại Ngọc chết là hết, xong
hết mọi chuyện, người còn sống mới là người phải chịu đựng, mà Bảo Ngọc cũng
thật quyết tâm.”

Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Lý Quân Hiên cười nói: “Ta biết, nếu huynh
có thê tử xinh đẹp như Bảo Thoa, khẳng định sẽ rất luyến tiếc.”

Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh cười ngả ngớn, liền nhìn chăm chú vào
Lục Tiểu Thanh, hai mắt khẽ cười nói: “Nếu là ta, ta căn bản là sẽ không cưới
Bảo Thoa. Dù Đại Ngọc cái gì cũng không tốt, nhưng chỉ cần ta thích nàng, tất
cả khuyết điểm của nàng trong mắt ta đều là ưu điểm, ta không cần nàng xinh đẹp
nhất, cũng không cần nàng làm đương gia tác chủ, ta chỉ muốn nàng hạnh phúc, vui
vẻ làm thê tử của ta. Tính tình của nàng nóng nảy, xấu tính đều là do nàng thật
tình đối đãi với ta, là do trong lòng nàng một lòng quan tâm đến ta, nếu thật
sự là như thế, ta lấy được thê tử như thế, làm phu quân còn cầu mong gì nữa.
Bảo Thoa dù có muôn ngàn điểm tốt, nhưng trong lòng ta đã có người khác, nên ta
cũng không thể yêu nàng.”

Lục Tiểu Thanh thấy con ngươi đen nhánh của Lý Quân Hiên bình tĩnh nhìn
mình, phùng má cười, trong lời nói còn rất thận trọng, làm nàng ngẩn người, lại
nhìn lại, lúc này Lý Quân Hiên đã khôi phục dáng vẻ nho nhã tươi cười, không
chút để ý nhìn mình, giống như vừa rồi không hề có ánh nhìn bất thường vậy.

Cả nửa ngày Lục Tiểu Thanh mới nhún nhún vai nói: “Nói đến vấn đề này, kỳ
thật chúng ta thích Đại Ngọc hoặc Bảo Thoa cũng không quan trọng, quan trọng là
Bảo Ngọc thích ai cơ.” Vừa nói vừa đứng lên vặn vẹo lưng nói: “Trên đời mọi
việc vô sự, lo sợ không đâu làm chi.”

“Tuyệt cho một câu trên đời mọi việc vô sự, lo sợ không đâu làm chi” Lý
Quân Hiên nhíu mày nhìn thân ảnh Lục Tiểu Thanh, thấp giọng nói: “Nàng rốt cuộc
là hạng người gì? Đến từ nơi nào? Và định đi đến đâu?”

Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: “Ta vốn là người điên nước Sở.

Hát Phượng ca mà cười ông Khổng Khâu. Tay chống cái gậy ngọc xanh biếc. Buổi
sớm rời lầu Hoàng Hạc
. (1) Muốn hỏi ta từ nơi nào đến? Ha ha, ta đến chỗ
ta đến, hướng nơi nào ta muốn đi mà đi”

[1] Nằm trong bài thơ “Lư Sơn dao
ký Lư thị ngự Hư Chu” (Bài
hát Lư Sơn gửi thị ngự Lư Hư Chu của
Lý Bạch)

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh xuất thần, bĩu môi cười nói: “Rượu mừng thì
không uống, sao lại khởi xướng muốn uống rượu phạt rồi?” Lý Quân Hiên có chút
đăm chiêu nhìn Lục Tiểu Thanh, trong mắt lóe sáng, lần đầu tiên trên mặt không
mỉm cười, ngược lại là một mảnh trầm tư.

“Được rồi, được rồi, chuyện xưa nói xong rồi, ta muốn đi ngủ, hai người
cũng đi ngủ đi”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ, đầu tỷ bị choáng rồi sao, mặt trời đang lên rồi kìa,
còn ngủ cái gì nữa?” Lý Quỳnh nhìn trời ngoài cửa sổ chuyển sang màu trắng, vui
cười quay sang nói với Lục Tiểu Thanh.

Báo cáo nội dung xấu