Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 032 - 033
Chương 32: Ngày mùa hè đi chung đường
Lúc này Vô Diễm
gương mặt lãnh khốc còn hơn cả so với lúc ban đầu gặp mặt, nguyên nhân khỏi
phải nói, chính là Lục Tiểu Thanh chết tiệt không muốn ngồi thuyền, nhất định
phải ngồi xe ngựa này, còn bắt chàng một người cả đời chỉ biết chỉ huy người
khác phải đánh xe ngựa cho nàng, nhớ tới lại càng cảm thấy thật bực mình, không
nghĩ rằng nàng cũng đang một bộ dạng bực mình.
Vén rèm xe ngựa sang
một bên, Lục Tiểu Thanh mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng hướng về phía Vô
Diễm nói: “Vô Diễm, ngồi trong xe ngựa thật buồn a..., hơn nữa xe ngựa chết
tiệt này không ngừng xóc nảy, làm cả mông ta đều đau, ôi..., sớm biết rằng sẽ
như thế này, ta đã ngồi thuyền cho nhàn hạ rồi. Vô Diễm, huynh nói hiện tại
chúng ta còn có thể thay đổi lại đi bằng thuyền được hay không?”
Vô Diễm thấy Lục
Tiểu Thanh đi đến bên cạnh mình, nhìn mình, nghe Lục Tiểu Thanh oán giận, vốn
một bụng đầy cơn tức nhất thời cũng giảm đi một chút, ho khan một tiếng nói:
“Ngồi thuyền không có cảm giác hứng thú, tốt nhất vẫn là ngồi xe ngựa, ven
đường phong cảnh vô hạn muốn dừng lại liền dừng lại, muốn đi thì đi. Có thể
trực tiếp được ngắm cảnh sông nước, núi non hùng vĩ, mới có thể hiểu biết phong
thổ, mới có thể cùng thiên nhiên dung hợp. Ngồi thuyền không thể nghi ngờ chỉ
là cưỡi ngựa xem hoa, không thật, rất không có cảm giác chân thật.”
Lục Tiểu Thanh thấy
Vô Diễm lấy lời của nàng để trả lại nàng, không khỏi tức giận trừng mắt, nhưng
những lời này lại đúng là do mình nói ra, chính là lúc ấy không biết đường xá ở
nơi này lại tệ như vậy, bất quá chính là đường đi thì chật hẹp, ngoằn ngoèo
không đủ cho một vài người đi bộ, đừng nói so với thời đại khai phá đường ở
hiện đại, chính là so với đường xá xuất hiện ở trong TV đều thật chật hẹp vô
cùng, đi một bước phải nhìn trước ngó sau thật cẩn thận, Lục Tiểu Thanh không
chút nghi ngờ, nếu đi vài ngày, chắc chắn xương cốt của nàng sẽ bị vỡ vụn hoàn
toàn, còn hơn bị trúng hóa cốt miên chưởng ấy chứ.
Cũng may Lục Tiểu
Thanh là người có thể lên, có thể xuống, có thể chịu cúi đầu trước người, nhưng
không thể nhẫn, lúc này chính là vẻ mặt lấy lòng, tươi cười nhìn Vô Diễm nói:
“Vô Diễm, ta biết mình sai lầm rồi, xe ngựa này quả thật không phải để cho
người ngồi, ta nghĩ nếu ngồi bằng xe ngựa mà đi đến kinh thành, cái mạng nhỏ
này của ta chắc sẽ không còn, chúng ta đổi thành ngồi thuyền được không?” Vừa
nói mắt vừa nhìn thẳng Vô Diễm chớp chớp phóng ra điện.
Vô Diễm căn bản
không để ý tới nàng, vẫn làm một bộ dạng lạnh lùng nói: “Đã quá trễ rồi, hiện
tại nghĩ ngồi thuyền là không có khả năng, nàng nếu thật sự không muốn ngồi xe
ngựa, ta cũng không ngăn cản nàng, nếu muốn không xóc nảy, ta đã có biện pháp.”
Lục Tiểu Thanh vui
vẻ nói: “Biện pháp gì?”
Vô Diễm nghiêm trang
nói: “Nàng xuống xe ngựa để đi bộ, ta cam đoan nàng không điên, mông cũng không
đau.” =))))))
Lục Tiểu Thanh mắt ngọc
nhíu lại, bắn ra vô số ánh mắt có thể giết người không cần đao, giọng căm hận
nói: “Lý Vô Diễm, huynh chờ đó cho ta, sẽ có ngày ta thu thập huynh.” Nói xong
phựt một tiếng, lỗ mãng giật rèm che của xe ngựa lại, sau đó lại ngồi vào trong
xe ngựa mặt phụng phịu hờn dỗi. Nhất thời bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cười
ha ha thập phần đắc ý, cùng vui vẻ của nam nhân.
Đi được một đoạn,
Lục Tiểu Thanh thật sự là không thể chịu được lộ trình cô tịch này, vén rèm che
lên, đáng thương hề hề nói: “Vô Diễm, nói chuyện, ta thật sự là rất buồn.” Vô
Diễm vốn đã khôi phục lại như bình thường, nghe vậy khóe miệng lại giật giật.
Nửa ngày sau, Vô
Diễm hít sâu một hơi, đình chỉ xúc động muốn cười, lên tiếng hỏi: “Muốn nói
gì?”
Lục Tiểu Thanh hì hì
cười nói: “Nói cái gì đều được, được rồi, huynh liền nói cho ta nghe một chút,
nhà huynh ở kinh thành làm nghề gì? Ta xem huynh cùng Thiên Vũ, hai người giống
như trong nhà đều có rất nhiều tiền, lại nói, ta đi theo huynh lên kinh thành
xa lạ, ta cuối cùng phải biết rằng núi mà ta dựa vào có được vững chắc hay
không, nếu nhà hai người không có thế lực gì, ta thật sự rất lo lắng có phải
hay không sau khi bước vào cửa nhà hai người, ta thật sự phải mang theo gia
cảnh đó vào mình.” Sau khi nói xong, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa nghiêm túc
nhìn Vô Diễm.
Vô Diễm nhìn Lục
Tiểu Thanh liếc mắt một cái, khinh thường nói: “Chỉ bằng gia cảnh của nàng,
muốn nói tại đây làm một nô tài nho nhỏ là còn tạm được, phải biết rằng nàng
hiện tại đang đi là kinh thành, ra khỏi cửa đụng phải một người đều có thể là
người ít hay nhiều đều có quan hệ với hoàng gia, vung tay rất hào phóng,
nàng nếu muốn coi trọng việc bước vào cửa phải là nơi sang trọng, hừ, không
phải ta xem thường nàng, về điểm này nàng trước tiên phải cắn chặt hai hàm răng
lại đã”
Lục Tiểu Thanh nháy
mắt mấy cái nói: “Thật là mạnh mẽ, vậy tiểu đệ về sau liền đi theo đại ca lăn
lộn, huynh cần phải làm gì cứ sai bảo tiểu đệ, nếu về sau huynh cần chém ai,
phóng hỏa chỗ nào, huynh cần giúp đỡ cứ giao cho tiểu đệ chùi đít.”
Vô Diễm vừa nghe
thấy Lục Tiểu Thanh nói từ chùi đít, trên gương mặt vạn năm không thay đổi sắc
mặt, cũng nổi lên một tia đỏ ửng, tức giận nói: “Ăn nói lung tung, một nữ hài
tử như thế nào lại có thể miệng lúc nào cũng nói hươu nói vượn như thế cơ chứ,
ta cảnh cáo nàng, kinh thành cũng không phải là nơi để cho nàng trêu vào, nàng
nếu sửa không được tật xấu này, sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải rắc rối, đến lúc
đó cũng đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc, nhất định phải thu
thập nàng thật tốt.”
Lục Tiểu Thanh làm
một bộ biểu tình tiểu sinh hơi hơi sợ hãi nói: “Huynh làm ta sợ quá.” Vô Diễm
thấy Lục Tiểu Thanh một bộ dáng không tiếp thu giáo huấn, cười như không cười
nhìn chàng, không khỏi mặt tưởng banh lại banh không nổi, đối với tính tình này
của Lục Tiểu Thanh, chính mình hoàn toàn không chịu được khống chế, có đôi khi
thật sự là nghiến răng nghiến lợi nghĩ muốn đánh cho nàng mấy cái vào mông,
nhưng đánh nàng trong lòng chàng cũng cảm thấy đau, thật sự là cảm xúc khó
hiểu.
Lục Tiểu Thanh bĩu
môi cười nói với Vô Diễm: “Ta đến kinh thành phải đi tìm Thiên Vũ, hừ, có Thiên
Vũ ở bên, ta mới không sợ huynh, cũng phải nói, nếu không phải do Thiên Vũ muốn
huynh dẫn ta đến kinh thành để đi tìm huynh ấy, phỏng chừng huynh khẳng định
cũng sẽ không quay lại tìm ta đâu, làm hại ta còn nghĩ lầm tưởng huynh tốt bụng
quay lại tìm ta, làm ta thấy rất cảm động.”
Vô Diễm nghe Lục
Tiểu Thanh nói chuyện trong lòng có cảm giác buồn vô cớ, roi ngựa trên tay vung
lên, đánh lên lưng ngựa, làm con ngựa nhảy dựng đứng lên. Lục Tiểu Thanh không
dự đoán được ngựa đột nhiên nhảy dựng lên, lăn lông lốc một cái ngã trở lại vào
trong xe, ngã chổng vó ở dưới sàn xe.
“Vô Diễm, huynh muốn
hại chết ta sao, tại sao không báo trước một tiếng cho ta, ôi, cái mông của ta
bị ngã đau quá, Vô Diễm, mông của ta với huynh có cừu oán gì hay sao? Huynh
thật là quá đáng, trời ạ, trên tay bắt đầu chảy máu rồi.” Thanh âm tru lên
không ngừng, xe ngựa cạch một tiếng dừng lại, rèm che được người vạch ra, Vô
Diễm âm thanh lạnh lùng nói: “Đem bàn tay nàng lại đây.”
Nhìn trên mảnh lụa
trắng ẩn ẩn lộ ra vết máu, Vô Diễm không khỏi mặt nhăn mày nhíu, nhẹ nhàng cởi
bỏ vải băng bó miệng vết thương, nhìn thấy vết thương vốn đã bắt đầu đóng vảy,
lại gặp phải cú va chạm vừa rồi kết quả lại nứt ra không ít, cắn chặt răng, vẻ
mặt lạnh như băng giúp Lục Tiểu Thanh thay vải băng bó khác, trong ánh mắt lộ
ra một tia hối hận, động tác mềm nhẹ chậm rãi băng bó lại vết thương.
Lục Tiểu Thanh một
bên chịu đựng đau, một bên bất mãn nói: “Làm gì vạy chứ, bị thương là ta chứ có
phải huynh đâu, huynh tại sao lại phải thể hiện cái bộ mặt này ra? Ta lại cũng
không thiếu nợ gì huynh.”
Vô Diễm không nói
gì, tinh tế băng bó sau nói: “Về sau không cần nói lung tung nữa.”
Lục Tiểu Thanh ngẩn
người cả giận nói: “Huynh có ý gì? Ta khi nào thì nói lung tung, huynh......”
Nói còn chưa nói hết, Vô Diễm xoay người buông rèm che xuống, nhẹ giọng nói:
“Thật xin lỗi.” Sau đó khống chế xe ngựa tiếp tục chạy, bất quá lần này xe ngựa
chạy vừa ổn trọng vừa chậm.
Lục Tiểu Thanh lại
bị câu nói của chàng dọa cho ngây người, trong ấn tượng của nàng, Vô Diễm cũng
chưa bao giờ chịu nhún nhường trước bất kì ai, nàng luôn luôn cảm nhận thấy Vô
Diễm chính là nam nhân đổ máu không đổ lệ, cho dù trời có sập xuống cũng vẫn là
một nam tử lãnh khốc, đừng nói là xin lỗi ai, chính là nếu sắc mặt nhu hòa một
chút đều đã là xảy ra một vấn đề thực nghiêm trọng. Nói tiếp, từ trước đến giờ
hắn vẫn cùng chính mình đối chọi gay gắt, chưa cho nàng một chút sắc mặt nhu
hòa, cho dù đem chính nàng đánh thảm như vậy, cũng chưa từng bao giờ nghe thấy hắn
nói được nửa câu dễ nghe, vừa nãy sẽ không phải là chính mình nghe lầm đó chứ,
hay là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Nhẹ nhàng vạch rèm
che của xe ngựa lên, Lục Tiểu Thanh trước ngẩng đầu nhìn xem ánh thái dương ở
trên đỉnh đầu, chính giữa, nhìn không ra nó mọc từ hướng nào. Cúi đầu nhìn
thoáng qua Vô Diễm ở bên cạnh, Lục Tiểu Thanh nhẹ giọng gọi một tiếng: “Vô
Diễm.” Vô Diễm hừ một tiếng xem như đã trả lời, nhưng không quay đầu lại.
Vươn tay, Lục Tiểu
Thanh sờ sờ lên cái trán của Vô Diễm, sau đó sờ sờ lên trán của mình, không
phát sốt a ..., đây căn bản thật sự không giống như Vô Diễm. Còn đang nghi
hoặc, thì Vô Diễm duỗi tay ra, một phen ôm thắt lưng Lục Tiểu Thanh, mang nàng
ngồi vào trong lòng mình. Lục Tiểu Thanh ngẩn người thấy Vô Diễm vẻ mặt lãnh
khốc nhìn nàng, một tay lôi kéo dây cương, một tay ôm lấy nàng, nhất thời không
biết nói cái gì.
Vô Diễm chuyên tâm
khống chế xe ngựa cũng không nói chuyện, Lục Tiểu Thanh đầu trống rỗng khó
hiểu, phát không ra tiếng. Trên đường một chiếc xe ngựa cũ cứ thế chầm chậm
chuyển động, hai người ngồi trên càng xe cực kỳ ăn ý, không có phá tan bầu
không khí trong lành của giữa trưa ngày mùa hè.
“Đứng lại.”
Lục Tiểu Thanh đang
thất thần nhìn chằm chằm vào hai má cương nghị tuấn lãng của Vô Diễm, bị một
tiếng rít gào này làm cho hoảng sợ, xe ngựa dừng lại, chỉ thấy đứng giữa đường
cái là một đứa nhỏ độ mười lăm, mười sáu tuổi vẻ mặt ngăm đen, tóc tai bù xù
ngắn cũn, toàn thân quần áo từ trên xuống dưới rách tung toé không còn một chỗ
nguyên vẹn, đi chân trần, trong tay cầm một cái rìu đốn củi, nhìn kỹ thì thấy
toàn thân nó đang không ngừng run run.
************
Chương 33: Vị huynh đệ gặp trên đường
“Các ngươi nghe cho
rõ đây… Núi này ta là đại vương … Các ngươi mau móc toàn bộ tiền bạc của nải trên
người … giao ra đây… Ta liền… để các ngươi an toàn đi qua… Nếu không…. Nếu
không…” Cứ “nếu không” hết nửa ngày, mà nếu không cái gì nữa hắn cũng chẳng nói
cho trọn vẹn, ngược lại gương mặt vốn đen đúa bẩn thỉu của hắn lại xuất hiện
một tầng mây đỏ.
Vô Diễm lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt mình, vừa nhìn liền biết đây là lần
đầu tiên đi chặn đường cướp bóc của thằng nhóc choai choai này, ánh mắt hiện
lên vẻ chán ghét và mệt nhọc, vỗ nhẹ nhẹ vai Lục Tiểu Thanh, ý bảo nàng không
phải sợ, đang định mở miệng nói gì đó.
Ai biết được Lục Tiểu Thanh lăn lông lốc một vòng từ trong lòng Vô Diễm
bò ra ngoài, nhảy xuống xe, bước ba bước tới vỗ vai thằng nhóc đang có ý định
chặn đường cướp của nàng, rất nghiêm trang nàng nói: “Người anh em này? Dám đến
địa bàn của ta giành giật lợi lộc với ta hả? Tiểu tử, mau mở to mắt ra, căng
tai ra mà nghe cho rõ lời vàng ý ngọc bổn đại gia đây sắp sửa truyền thụ cho
ngươi, ngươi thật to gan dám đến địa bàn của ta hoạt động bừa bãi, phí bảo hộ
đã nộp đủ chưa? Họ gì tên gì mau khai ra cho đại gia ta biết dễ bề xử trí!”
Tên tiểu tử kia nghe Lục Tiểu Thanh “bắn” một tràng, nhất thời ngơ ngẩn
đứng đờ ra, thì thào nói không ra lời, vẻ mặt hoang mang, hoảng sợ cùng bất an.
Lục Tiểu Thanh quay sang Vô Diễm nháy mắt tinh nghịch với chàng một cái, sau đó
quay lại nhìn tên cướp rõ ràng đã bị mình hù dọa đến hồn vía lên mây: “Ngươi ở
sơn trại nào? Quả thực khiến chúng ta vô cùng mất mặt, cướp bóc cũng được coi
là một nghề nghiệp, mà đã là nghề nghiệp thì tất nhiên phải có đạo đức nghề
nghiệp rồi, tại sao khẩu hiệu lại có thể ỉu xìu như bánh mì nhúng nước thế hả?
Sao lại qua loa đại khái thế được! Nghe đây, tiền bối ta hôm nay sẽ dạy cho
ngươi hai chiêu.” Lục Tiểu Thanh hắng giọng rồi trịnh trọng nói: “Núi này do ta
mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn từ đây qua, phải để lại lộ phí. Nghe rõ rồi
chứ? Làm chuyện gì thì việc tất yếu nhất vẫn là khẩu hiệu phải rõ ràng vang
dội, ngươi nghe ta nói có bao nhiêu văn nhã, bao nhiêu thuyết phục, bao nhiêu…”
Lời còn chưa dứt đã bị Vô Diễm từ phía sau tiến lên cốc cho một cái đau
điếng, Lục Tiểu Thanh ôm đầu tức giận xoay người trừng mắt nhìn Vô Diễm gào
lên: “Huynh làm cái quái gì vậy?”
Vô Diễm mặt đen sì lườm lườm Lục Tiểu Thanh, chàng nghiến răng nghiến lợi
nói: “Ta còn không biết nàng cũng có bản lĩnh đi làm thổ phỉ cơ đấy? Nàng cái
gì chả hay ho tốt đẹp thì học nhanh lắm, khăng khăng đi học mấy thứ nhố nhăng
này, cái đầu của nàng như thế nào lớn lên được?”
Lục Tiểu Thanh thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vô Diễm từ từ chuyển sang
màu tím tái, tức giận ngập tràn, cực hiểu không nên dứt lông trên đầu lão hổ,
hắc hắc cười trừ hai tiếng: “Thiên tài thì ba trăm sáu mươi ngành nghề đều tinh
thông am hiểu, đặc biệt không khéo ta chính là đại diện tiêu biểu cho lớp thế
hệ thiên tài siêu việt kia, ối a..., đừng đánh, ta không nói nữa là được chứ
gì!” Mắt thấy Vô Diễm xắn tay áo chuẩn bị động thủ, nàng vội ba chân bốn cẳng
chạy tới núp sau lưng tên tiểu thổ phỉ còn đứng đờ ra, chẳng biết có phải đầu
óc nàng có vấn đề hay không?
Vô Diễm mặt tím đen dữ tợn trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, rồi lại quay
sang nhìn thằng nhóc đen đúa vẫn đứng đơ ra như khúc gỗ trước mặt mình, quát:
“Còn không mau cút cho khuất mắt ta!”
Thằng nhóc vừa mới bị Lục Tiểu Thanh ăn bậy nói bạ hù dọa, cho rằng bản
thân mình hôm nay xui xẻo thực sự đụng ngay tổ tông nhà cường đạo, đã sớm hồn
lìa khỏi xác. Lại nói, người tên Vô Diễm này toàn thân tản ra khí chất cương
ngạnh, không nói lời nào, nhưng cũng toát ra khí lạnh có thể hù chết người,
chàng mới chỉ tức giận gầm lên một câu đã khiến thằng nhóc hai chân mềm nhũn,
nửa chữ cũng không dám “bật” run rẩy xoay người bắt đầu chạy trốn.
Lục Tiểu Thanh lúc này còn đang đứng sau thằng nhóc loáng một cái đã túm
chặt lấy cánh tay nó: “Chậm đã!” Thằng nhóc vẻ mặt sợ hãi, cố gắng đè nén sự sợ
hãi mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Vô Diễm vẻ mặt chán ghét nhìn Lục Tiểu
Thanh túm chặt lấy cánh tay gầy nhẳng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của thằng
nhóc, quát: “Buông ra mau!”
Lục Tiểu Thanh không thèm để ý tới Vô Diễm nữa, dùng sức giật ngược thằng
nhóc trở lại: “Hắn thả ngươi đi, nhưng ta chưa nói muốn thả ngươi đi. Nói, nhà
ngươi ở đâu? Ta muốn đến nhà của ngươi.”
Thằng nhóc cả kinh cố giãy giụa không cho Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay
nó, vùng lên muốn chạy trốn. Lục Tiểu Thanh sớm đã nghĩ tới nó sẽ phản ứng như
vậy, một tay nắm cực chắc cánh tay của nó, thằng nhóc cho dù giãy giụa, vùng
vằng, cố thế nào đi nữa cũng không dứt tay ra nổi, nóng lòng sốt ruột quẫn bách
dùng cánh tay còn lại chưa bị kìm kẹp để tìm đường thoát, trong tay kia còn cầm
một cái rìu, mà trong lúc này thằng nhóc ngu ngốc này quýnh lên đã hoàn toàn
quên béng đi chuyện đó, vung tay giáng một rìu vào đầu Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh kinh hãi còn chưa kịp buông tay, Vô Diễm ở bên cạnh phản
ứng nhanh như cắt, chớp mắt đã che trước mặt Lục Tiểu Thanh, tay chàng kìm chặt
cán rìu của thằng nhóc, tay kia nắm lấy cẳng tay của thằng nhóc định gập ngược
nó lại. Lục Tiểu Thanh sớm biết Vô Diễm có võ công, vội nói: “Đừng làm tổn
thương nó!”
Vô Diễm hừ lạnh một cái, giật lấy cái rìu, đạp cho nó một cước khiến
thằng bé lộn mấy vòng trên mặt đất, nhưng cũng không ra tay nặng lắm. Bị đạp
nằm bẹp dí dưới đất, miệng thằng nhóc cũng rớm máu, có lẽ lúc này giành giật
cái rìu với Vô Diễm nên bị chấn thương, trên đùi cũng tí tách máu chảy không
ít, thằng nhóc đầu đau như búa bổ, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên
cường không rên lên tiếng nào, chỉ hướng về phía Lục Tiểu Thanh nói: “Mới vừa
rồi ta… Ta không phải cố ý, ta quên mất trên tay cầm rìu!”
Lục Tiểu Thanh thấy thằng nhóc mặc dù bị thương, nhưng cũng may toàn là
vết thương ngoài da, nhiều lắm thì đau nhức một lát mà thôi, nghĩ đến Vô Diễm
tuy rằng không ra tay quá tàn nhẫn, thế nhưng cũng không thể không dạy cho
thằng nhãi lỗ mãng này một bài học thích đáng được, như thế mới phù hợp với
tính cách có thù tất trả của nàng chứ. Nghĩ sao làm vậy, nàng lập tức chạy tới
trước mặt thằng nhóc, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết nhà
ngươi ở đâu? Ta nói ta muốn tới nhà ngươi!”
Thằng nhóc khó khăn xé rách một phần tấm áo vốn đã rách tả tơi đến mức
không thể chịu nổi, để băng bó vết thương trên đùi mình, khập khiễng đứng lên,
ánh mắt van cầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh nhíu mày, nói: “Mau dẫn
đường!” Vẻ mặt của thằng nhóc không ngừng biến hóa, cuối cùng đành cam chịu cắn
răng đi về phía trước.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh nhảy lên xe ngựa thì cau mày hỏi: “Nàng làm
cái gì vậy? Nhà của những kẻ như thế này thì có gì hay ho, đừng làm bẩn thân
phận chính mình.”
Lục Tiểu Thanh dữ tợn trợn ngược mắt nhìn Vô Diễm: “Từ trước tới nay chưa
bao giờ ta nói qua ta là người có thân phận, huynh có đi hay không? Không đi,
ta tự mình đi, hừ!” Vô Diễm vẻ mặt tức giận, nhưng cuối cùng vẫn vì lo lắng Lục
Tiểu Thanh đi một mình gặp bất trắc, tâm không cam tình, không muốn đành phải
đi theo.
Nhà của thằng nhóc thật đúng là không phải xa bình thường, đi vài dặm
đường mà vẫn chỉ thấy rừng rú, càng ngày càng hiểm trở, xe ngựa cũng không thể
đi lên được nữa, đem ngựa cột vào một bụi cây góc khuất, mấy người đành cuốc bộ
mà lên. Đi thêm bảy tám dặm, trèo qua một ngọn núi, băng qua mấy con suối nhỏ,
thế mà thằng nhóc này còn dám nói chỉ cần trèo qua một ngọn núi nữa thôi là tới
ngay rồi.
[Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km]
Lúc này Lục Tiểu Thanh đã xúc động muốn giết người, hít sâu một hơi rồi
chỉ thẳng vào mặt thằng nhóc quát: “Liễu Đại Ngưu, nếu ta phát hiện ngươi muốn
gạt ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đâu đấy. Nghỉ ngơi,
nghỉ ngơi, ta cần nghỉ ngơi một lát.” Nói xong đặt phịch mông xuống phiến đá,
hồng hộc thở phì phò.
Vô Diễm cau mày nói: “Đứng lên đi, còn ra bộ dạng gì nữa, không có một
chút rụt rè vốn có của nữ tử gì cả.”
“Rụt rè, ăn được sao? Nếu không phải còn có huynh ở đây thì ta đã sớm nằm
thẳng cẳng ngay tại đây rồi, ôi trời ơi, đói bụng quá đi mất.” Lục Tiểu Thanh
đầu cũng không thèm ngẩng lên vô cùng khinh bỉ thuyết rụt rè của Vô Diễm, kéo
xuống một bao tải nặng trịch trên lưng mình xuống, rút ra một cái đùi gà hương
thơm ngào ngạt. Vô Diễm này thực sự không phải người tốt, chuyện đầu tiên chàng
làm khi bắt đầu lên đường là hùng hồn tuyên bố, đồ của ai người nấy cầm, nghĩ đến
thật là lợi cho chàng, trên người chàng một bao quần áo cũng không có, còn Lục
Tiểu Thanh trên người lại có đến hai bao to vĩ đại, một bao không cần nói cũng
biết là vàng bạc trang sức, bao còn lại tất nhiên là lương thực đi đường rồi.
Liễu Đại Ngưu nhìn thấy Lục Tiểu Thanh miệng nhồm nhàm dính đầy dầu mỡ,
lại ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được nuốt nước miếng, hai mắt nhìn
chằm chằm vào thứ trên tay Lục Tiểu Thanh, hồi lâu cũng chưa chớp mắt.
“Đại Ngưu, tại sao ngươi lại đi ăn cướp? Cho ta một lý do, chỉ cần ta cảm
thấy được, ta liền cho ngươi một cái đùi gà.”
Liễu Đại Ngưu suy nghĩ một chút như thể vắt óc tìm cho ra lý do làm hài
lòng Lục Tiểu Thanh, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cúi đầu ủ rũ đáp: “Trong nhà
không có đồ ăn.”
Lục Tiểu Thanh thấy Đại Ngưu vẻ mặt buồn bã không giống nói dối, lại xem
cử chỉ lúc ban đầu của nó cũng đúng với những gì nàng đã suy đoán, liền gật đầu
mở cái bao thứ hai chỉ còn lại một cái đùi gà ra, rút cái chân gà quăng cho Đại
Ngưu rồi vứt cái bao rỗng ấy xuống đất.
Đại Ngưu hai tay đón lấy đùi gà, đặt ở chóp mũi ngửi rồi lại ngửi, sau đó
nhẹ nhàng cắn một miếng, bộ dạng hưởng thụ kia không thể dùng từ ngữ để diễn tả
đầy đủ được. Nuốt xuống, một lúc lâu sau, không nhìn, không ngửi nữa, Đại Ngưu
đứng dậy nhặt cái bao rỗng Lục Tiểu Thanh vừa vứt lên, động tác cẩn thận nhẹ
nhàng dùng cái bao bọc đùi gà lại, bọc lại kỹ càng rồi cầm chặt trong tay,
không ngừng liếm dầu mỡ đầy miệng.
Lục Tiểu Thanh khó hiểu, hỏi: “Đại Ngưu, tại sao không ăn nữa? Có phải ăn
không ngon không?”
Đại Ngưu vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, rất ngon, thực sự rất ngon,
ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, cho tới ngày hôm nay ta mới biết đùi gà
trong truyền thuyết nó như thế nào, thì ra nó có hương vị như thế này, ta muốn
mang về cho cha mẹ, và đệ đệ muội muội ở nhà cùng ăn, bọn họ nhất định vui mừng
lắm.” Vẻ mặt Đại Ngưu chợt lộ ra chút ấm áp cùng hạnh phúc, ngay sau đó lại ảm
đạm buồn bã.