Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 064 - 065

Chương 64: Gặp
lại Lý Quân Hiên

Ngày hôm sau, đoàn người ngựa sớm đã ra kinh thành, ngồi trên xe ngựa Lục
Tiểu Thanh liên tục nhìn xung quanh, Thiên Vũ mỉm cười nói: “Vô Diễm sẽ không
ra tiễn chúng ta, huynh ấy nói dù sao cũng phải về nên không cần phải đưa tiễn
gì, huynh ấy sẽ không đến đây.”

Cái tên Vô Diễm chết tiệt, sao không nói sớm, làm hại ta còn luôn ngóng
hắn, Lục Tiểu Thanh bất mãn lầm bầm, trong lòng tức giận không ngừng, thôi quên
đi, dù sao cũng sẽ trở về, đến lúc đó tính sổ với hắn sau. Ánh mắt lập tức lóe
sáng hô to: “Giang Nam, ta lại tới đây.”

Mười ngày nhanh chóng đi qua, Giang Nam, Dương Châu, trong hậu viện của
Ngô gia tiếng người nói ồn ào, cả trai lẫn gái tụ tập lại thật nhiều, một nam
một nữ thấy thế bước nhanh tới, nàng kia thật xa đã hô: “Lệ Hoa, là Tiểu Thanh
tỷ tỷ gửi thư sao?”

Ngô Lệ Hoa hưng phấn cầm thư, nghe vậy giơ lên đáp: “Đúng vậy, vừa mới
nhận được, hai người mau đến xem.”

Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh vẻ mặt kinh ngạc vui mừng bước càng thêm
nhanh, Lý Quỳnh vội hỏi: “Thư đâu? Mau cho ta xem với.” Vừa nói vừa đoạt lấy
thư xem, Ngô Lệ Hoa cười nhẹ cũng không cùng nàng tranh đoạt.

Lý Quân Hiên vừa nghe có tin tức của Tiểu Thanh, trong lòng cũng khoái
trá, thấy thế mỉm cười lắc đầu nói: “Quỳnh Nhi, không thể không có lễ phép như
thế.”

Ngô Lệ Hoa cao hứng nói: “Không có việc gì, mọi người đều cao hứng thôi
mà, quận chúa sao người không đọc cho ca ca của người nghe một chút.”

Lý Quỳnh vừa gật đầu vừa nói: “Gửi Ngô Lệ Hoa tỷ, tiểu muội Hồng Ngọc và
đại tỷ tỷ Lục Tiểu Thanh mong tỷ vẫn khỏe, chúng tôi đang ở kinh thành, hiện
sống trong Tấn vương phủ, tất cả đều mạnh khỏe, Lệ Hoa tỷ chớ lo. Vốn muốn đưa
Lệ Hoa tỷ vào kinh cùng tỷ muội đoàn tụ, nhưng vì thời tiết nóng bức, đi đường
lại không tiện, mong Lệ Hoa tỷ thứ lỗi, chờ nóng bức qua đi, Tấn vương phủ sẽ
phái người tới đón Lệ Hoa tỷ vào kinh cùng tỷ muội gặp lại. Muội muội Hồng Ngọc
cùng đại tỷ tỷ tái bút.”

Lý Quỳnh một hơi đọc xong, thở hổn hển, vui vẻ nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ
thật là có bản lĩnh, phủ Tấn vương gia cũng có thể đi vào, ta thật sự nể nàng
nha.”

Lý Quân Hiên khẽ cười cười nói: “Xem ra nàng cùng Tấn vương giao tình
cũng không tệ lắm, nếu không như thế nào có thể làm cho Tấn vương phái người
đến đón Ngô tiểu thư, Tiểu Thanh này thật đúng đi đến đâu cũng làm cho người ta
bất ngờ, chuyện lạ nào cũng có thể phát sinh trên người nàng, thật không hiểu
là do nàng là người có phúc hay là gặp vận cứt chó nữa”

Lý Quỳnh nghe Lý Quân Hiên nói như thế, xì một tiếng cười nói: “Ca ca,
nghe huynh nói, xem ra Tiểu Thanh tỷ tỷ đã lâu không có đánh huynh. Được rồi,
được rồi, ca ca, chúng ta quay trở về phủ chuẩn bị thuyền, ngày mai chúng ta
phải đi kinh thành tìm Tiểu Thanh tỷ tỷ, muội thật muốn nhanh nhanh gặp nàng.”

Ngô Lệ Hoa vừa nghe Lý Quỳnh muốn lập tức vào kinh, ngẩng đầu nhìn Lý
Quân Hiên, Lý Quân Hiên trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Không cần, theo ta
phỏng đoán không bao lâu nữa, Tiểu Thanh sẽ đến Giang Nam.”

Ngô Lệ Hoa khó hiểu nói: “Tề quận vương nói thế là sao ạ?” Lý Quỳnh cũng
mở to mắt, buồn bực nhìn Lý Quân Hiên.

Lý Quân Hiên cười nói: “Năm nay quanh kinh thành đều bị khô hạn nghiêm
trọng, lương thực khan hiếm, triều đình phái khâm sai xuống Giang Nam thu thập
lương thực, lại đúng là Tấn vương, nếu ta đoán không lầm, với tính tình của
Tiểu Thanh, phần lớn là sẽ đi theo Tấn vương cùng xuống đây, trở về diễu võ
dương oai để người ta run sợ, để tiêu đi uất khí ngày đó Ngô phủ truy nàng chạy
trối chết.”

Ngô Lệ Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Đúng vậy, theo tính tình
tỷ ấy, thật có thể làm ra chuyện như vậy. Tề quận vương thật đúng là hiểu tỷ
tỷ.”

Lý Quỳnh lúc này cũng cười ha ha nói: “Nói rất đúng, trở về ra oai, đây
đúng là tác phong của Tiểu Thanh tỷ tỷ, chuyện ở tửu lâu ngày đó ta còn nhớ rõ,
Tiểu Thanh tỷ tỷ thế mà lại là một người thù dai. Vậy cũng tốt, chờ Tiểu Thanh
tỷ tỷ đến đây, những người trong Ngô phủ cần phải cẩn thận, xem ra Tiểu Thanh
tỷ tỷ không chỉnh các ngươi chết đi sống lại sẽ không vừa lòng.”

Lý Quân Hiên thấy Ngô Chi Hạo cùng Ngô Uy cười khổ, không khỏi lắc đầu
cười nói: “Đừng lo lắng, đến lúc đó để cho Ngô tiểu thư nói giúp một chút, Tiểu
Thanh cho dù đến kinh thành vào vương phủ, cũng nhớ tới Ngô tiểu thư, thì tức
là nàng đã nhận thức vị muội muội này.” Vừa nghe được tin tức của Lục Tiểu
Thanh, Lý Quân Hiên cũng trầm tĩnh lại, có tâm tình nói nói cười cười.

Ngô Lệ Hoa cười nói: “Muốn nói giúp cũng khó, nếu tỷ tỷ không nghe Lệ Hoa
nói, Lệ Hoa cũng không thể đem tỷ tỷ ăn.” Cảm tình này Ngô Lệ Hoa thật giống
như là người nắm luật pháp không thể nể vì người thân mà nhẹ tay.

Có lẽ là vì chờ đợi nên thời gian trôi qua thật sự quá chậm, hơn mười
ngày sau, ở bến tàu Dương Châu, mới có một con thuyền quan chậm rãi cập bến,
trên bến tàu có thật nhiều quan viên xếp hàng chờ, vừa thấy thuyền quan dừng
lại, vốn đang ồn ào tiếng nói chuyện, lúc này lập tức tươi cười sửa sang lại
quần áo, cung kính nghênh đón.

Lục Tiểu Thanh một thân nam trang vênh váo tự đắc đi theo sau Thiên Vũ,
ba người chậm rãi từ trên thuyền đi lên, các quan địa phương tiến đến nghênh
đón, khom người nhất tề hô: “Thỉnh an Tấn vương gia.” Mỉm cười thân thiết,
Thiên Vũ chậm rãi nâng tay nói: “Các vị không cần đa lễ.” Lục Tiểu Thanh ở phía
sau nghiêm trang liên tiếp gật đầu, cười tươi như hoa định tiến lên chỗ Thiên
Vũ, nếu không phải do Hồng Ngọc bên cạnh dùng sức kéo nàng lại, thì thêm một
bước nữa nàng đã đứng sóng vai cùng Thiên Vũ.

Đã lâu Lục Tiểu Thanh chưa thấy qua trường hợp như vậy, thấy hơn trăm
người khom người hướng mình hành lễ, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Thiên Vũ,
cái loại cảm giác này chỉ có thể dùng một chữ mà nói, chính là “Tuyệt”.

Nghênh ngang đi theo Thiên Vũ rời thuyền, nghiêm trang nhìn không chớp
mắt, cố gắng ra vẻ uy nghiêm, so với Thiên Vũ còn giống Thân vương hơn. Quan
viên các cấp từ mọi nơi nghênh đón, chỉ dẫn đường đi, nịnh hót tới tấp, Lục
Tiểu Thanh nghe vào còn hưởng thụ hơn Thiên Vũ, mỉm cười gật đầu. Hồng Ngọc
cũng một thân nam trang nhìn Lục Tiểu Thanh muốn cười mà chẳng dám, chỉ lẳng
lặng đi theo bên cạnh, lâu lâu ra tay đem Lục Tiểu Thanh đang muốn vượt lên Tấn
vương gia kéo trở về.

Lục Tiểu Thanh cũng không muốn giành đi lên trước, chính là hai chân của
nàng không nghe lời, nhất thời hưng phấn không khỏi vượt qua khống chế, nhưng
lại không nghĩ rằng nàng chỉ còn kém một chút nữa thôi là đã vượt qua Thiên Vũ
cùng các quan viên chào hỏi, không có cách nào khác, không có cách nào khác,
nếu giờ là hiện đại, chỉ cần lãnh đạo các cấp: tỉnh, thị, huyện đối với mình
khúm núm như vậy hẳn là trong lòng đã hung hăng  một phen.

Chính đang lúc thần khí tiêu sái theo sau Thiên Vũ, ở bên cạnh không biết
khi nào thì đã có hơn một người đi cùng, tà tà kéo nàng lại, Lục Tiểu Thanh bất
mãn quắc mắt nhìn lại, thấy vẻ mặt người nọ trêu tức cười cười nhìn mình, còn
có ai khác nữa, chính là tên Lý Quân Hiên chết tiệt.

Lục Tiểu Thanh ngẩn người nói: “Lý Quân Hiên.”

Lý Quân Hiên hướng nàng nháy mắt mấy cái nhỏ giọng nói: “Đã lâu không
thấy.”

Lục Tiểu Thanh nhất thời cả giận nói: “Còn dám nói lâu không thấy, ngày
đó nếu không phải huynh tránh đi, ta có chật vật như vậy không? Bây giờ còn dám
tỏ ra không có việc gì nữa chứ, để xem ta cho huynh cười thế nào.” Gian tà tiến
lên từng bước, nhắm chân Lý Quân Hiên đá một cước, thuận tiện dùng sức di di
vài cái.

Lý Quân Hiên không khỏi khóe môi giật giật, khẽ cười nói: “Vẫn là tính
tình ngang ngạnh như vậy, một chút cũng không thay đổi.” Vừa nói vừa dùng một
tay kéo Tiểu Thanh tránh sang một bên.

Lục Tiểu Thanh bất mãn nói: “Làm gì vậy? Sao lại kéo ta như vậy?”

Lý Quân Hiên vẻ mặt vô tội nâng chân nói: “Đi không được.”

Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đen lại trừng mắt nhìn chàng, một đại nam nhân chỉ
bị giẫm một cước như thế mà dám nói đi không được, ta đây bị con kiến cắn một
cái, còn chưa nói mình bị sư tử cắn nữa là, ta khinh. Lý Quân Hiên chết tiệt
nói dối mặt cũng không đổi sắc.

***********

Chương
65:  Mù đường

Mấy người bên này dừng lại, mà Thiên Vũ bị đám người vây quanh lập tức đi
xa, quan viên lớn nhỏ bên cạnh cũng vội vàng theo sau, Tiểu Thanh bỗng bị bỏ
cách một quãng khá xa. Còn chưa kịp theo sau, trong đám đông liền thò ra một
bàn tay nhanh nhẹn kéo nàng lại.

Tiểu Thanh đang muốn mắng người thì nghe thấy âm thanh ngọt ngào: “Tiểu
Thanh tỷ tỷ, tỷ đã tới, Quỳnh Nhi nhớ tỷ muốn chết”. Tập trung quay lại thì
đúng là Lý Quỳnh đang mặc nam trang, Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi: “Sao muội cũng
chạy tới đây? Đây là đoàn nghênh đón quan khâm sai, mọi người cũng trà trộn
được vào đây sao?”

Lý Quỳnh cười xùy một tiếng: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ còn được phép đi cùng
khâm sai, nên bọn muội mới trà trộn vào đón tỷ. Mà muội cùng ca ca nghênh ngang
đến chứ không phải là lén lút trà trộn nha”

Tiểu Thanh đánh giá Lý Quỳnh từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Muội như
vậy còn không phải là trà trộn vào hay sao, mà trà trộn là trà trộn, đâu phải
là chuyện gì mất mặt chứ.”

Lý Quỳnh thấy Tiểu Thanh không tin, quay sang Quân Hiên nói : “Ca ca,
Tiểu Thanh tỷ tỷ coi thường người khác.”

Lý Quân Hiên cười nói: “Đầu của nàng khác người thường, nói thật với nàng
mà nàng lại không tin, nếu muội nói láo, chắc chắn nàng sẽ tin.” Vừa nói vừa
sáng suốt di chuyển, tránh được một chưởng của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh hung hăng dứ dứ nắm đấm về phía Quân Hiên, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Ngày xưa và bây giờ khác nhau, huynh nhớ cho kỹ, chờ ta chơi chán ở
chỗ khâm sai sẽ tìm huynh tính sổ, hừ” Vừa nói vừa quay sang hướng khác.

“A, người đâu? Thiên Vũ đâu? Đi đâu rồi?”  Trước mắt nơi nơi đều là
xe ngựa, tiếng nghênh đón to nhỏ của quan viên lúc này đều đã phân tán, vội
vàng lên xe vào thành, Thiên Vũ không biết đã lên xe nào.

Hồng Ngọc vẫn đi bên cạnh Tiểu Thanh luôn giữ yên lặng, nhẹ nhàng nói:
“Vừa rồi chúng ta dừng lại, Tấn Vương đã bị người ta đưa đi, bây giờ đang ở
trong xe ngựa dẫn đầu, tỷ tỷ, chúng ta không đuổi theo kịp.”

Tiểu Thanh dõi mắt về phía đầu đoàn, xe ngựa đầu đoàn bắt đầu chậm rãi đi
trước, các xe ngựa theo sau cũng bắt đầu khởi hành, Tiểu Thanh trong lòng quýnh
lên mắng: “Thiên Vũ chết tiệt, dám không đợi ta”. Thiên Vũ vén rèm che nhìn ra
xung quanh, một người chạy đến bên cạnh nói gì đó, Thiên Vũ bèn buông rèm yên
tâm rời đi.

Tiểu Thanh không dám tin nói: “Không phải chứ, huynh ấy thật sự mặc kệ ta
sao?”

Lý Quân Hiên thấy Tiểu Thanh giật mình lấp liếm cười, thì lắc đầu nói:
“Nàng không phải khâm sai thì đi theo họ làm gì? Quy định của Đại Đường không
cho phép mang theo gia quyến khi phụng chỉ làm việc. Ta không biết nàng là gì
của Tấn Vương, nhưng lát nữa thượng yến, cho dù nàng giả dạng nam nhân có giống
đến đâu đi chăng nữa, thì bao nhiêu hỏa nhãn kim tinh của mấy lão hồ ly sao lại
không nhìn ra nàng là nữ chứ? Đừng gây thêm chuyện cho Tấn Vương Gia, ta đã
phái người nói cho Tấn Vương Gia biết nàng đi cùng ta, nên nàng cố mà theo ta
đi.”

Tiểu Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Lý Quân Hiên, biết Lý Quân Hiên không
nói sai, nhưng không muốn cho chàng chiếm thượng phong nên nói: “Lý Quân Hiên,
ta với huynh có cừu oán phải không? Lần trước huynh mặc kệ ta ở Ngô Phủ, lần
này lại phá hỏng giấc mộng khâm sai của ta, huynh cố ý đối đầu với ta đúng
không?”

Lý Quân Hiên nghiêm mặt nói: “Bây giờ nàng mới biết sao?”

Mắt thấy Tiểu Thanh muốn phát hỏa, Hồng Ngọc và Lý Quỳnh mỗi người một
bên giữ chặt tay Tiểu Thanh lại. Lý Quỳnh cười tủm tỉm: “Muốn tính sổ với ca ca
thì còn nhiều thời gian. Trước tiên chúng ta đi Ngô gia tìm Lệ Hoa, rồi xử lý
ca ca cũng không muộn.”

Lý Quân Hiên ngạc nhiên nói: “Quỳnh Nhi, muội không thể bán đứng ta nha,
ta là ca ca của muội đó. Muội liên hợp với Tiểu Thanh đối phó ta thật là không
có thiên lý.” Vẻ cười thản nhiên một chút cũng không thấy để ý.

Tiểu Thanh có thêm người hỗ trợ thì liên tục gật đầu, rồi trừng mắt nói
với Quân Hiên: “Thấy không, dám bắt nạt ta, huynh đúng là chán sống rồi.” Rồi
lôi kéo Lý Quỳnh và Hồng Ngọc về phía trước. Lý Quỳnh bị Tiểu Thanh lôi kéo thì
vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía sau, rồi cố gắng bước nhanh theo kịp Tiểu Thanh.
Lý Quân Hiên từ đầu đến cuối đều mang vẻ tươi cười, nhìn Tiểu Thanh đi trước
dẫn đường rồi nhíu mày, nhẹ phe phẩy quạt rồi cũng đi theo ba người. Bốn người
đi được một lúc lâu, Lý Quỳnh càng ngày càng nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu
Thanh tỷ tỷ, tỷ đưa bọn muội đi đâu đây?”

Tiểu Thanh đáp không cần suy nghĩ: “Đi Ngô gia tìm Lệ Hoa, không phải là
muội nói lúc trước sao giờ còn hỏi ta.”

Lý Quỳnh a một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía nói: “Nhưng đường này
hình như không phải đường tới Ngô gia” Tiểu Thanh dừng bước nghi hoặc nói: “Sao
có thể? Lần trước chúng ta ngồi xe ngựa không phải đi đường này sao? Chẳng lẽ
ta nhớ nhầm?”

Lý Quỳnh toát mồ hôi nói: “Tỷ tỷ à, tỷ đưa chúng ta đi hơn một vòng quanh
bến tàu rồi, bây giờ xem thời gian còn lại mà muốn tới Ngô gia nghe chừng khó
nha.”

Tiểu Thanh quay đầu nhìn xung quanh, trước mắt vẫn thấy bến tàu, không
thể nào, tại đây lạc đường thật mất mặt!

Lý Quỳnh cẩn thận quan sát sắc hồng trên mặt Tiểu Thanh nói: “Tiểu Thanh
tỷ tỷ, tỷ không phải là mù đường đó chứ?”

Nha đầu tinh quái nói cái gì vậy chứ! Ta chỉ bất ngờ không để ý đến đường
đi thôi mà, rồi nổi giận nói: “Muội thì biết cái gì? Đi bộ nhiều mới tốt cho
sức khỏe.” Hồng Ngọc và Lý Quỳnh đều một điệu bộ bừng tỉnh, nín cười mặt đỏ
bừng nhìn Tiểu Thanh, được, thái độ như thế mới đúng, để lại mặt mũi cho ta,
rất đáng khen ngợi.

Lý Quân Hiên phía sau nghiêm túc nói: “Đúng vậy, rất có lý”

A, Lý Quân Hiên này từ khi nào lại cùng phe với mình vậy, Lý Quỳnh cũng
nghi hoặc nói: “Ca ca, huynh thật là, biết rõ Thanh tỷ không biết đường, vậy mà
không nói gì, cứ đi sau. Nếu không phải do Quỳnh Nhi phát hiện lại quay về chỗ
cũ, thì chúng ta còn vòng đi vòng lại bao nhiêu lượt nữa đây.”

Lý Quân Hiên ho khan một tiếng cười tủm tỉm nói: “Dương Châu lớn như vậy,
vòng đi vòng lại cũng đã đi được một nửa, ta không ngại tản bộ cùng mọi người.”

Lý Quân Hiên chết tiệt, hóa ra hắn vẫn đi sau cười ta, tên chết tiệt làm
ta tức chết. Còn chưa đợi Tiểu Thanh nổi đóa, Quân Hiên mỉm cười nói: “Tuy
nhiên, nếu mọi người không muốn đi bộ nữa, thì chúng ta còn có xe ngựa ở phía
sau sẵn sàng, chỉ cần một nén hương là có thể đưa chúng ta đến Ngô phủ. Nhưng
nếu tản bộ xa quá, thì ta cũng không cam đoan có thể đúng giờ.” Vừa nói vừa chỉ
xe ngựa phía sau.

Tiểu Thanh choáng váng, Lý Quân Hiên chết tiệt đúng là muốn đối đầu với
mình, rõ ràng còn có xe ngựa để ngồi, vậy mà còn nghiêm túc đi theo phía sau.
Không nói một lời, tiến lên tặng cho Quân Hiên một cước, mà Quân Hiên chẳng
những không khóc mà miệng cười còn rộng hơn. Tiểu Thanh buồn bực kéo Lý Quỳnh
và Hồng Ngọc nói: “Đi Ngô phủ”

Rồi còn không cam lòng quay lại quát Quân Hiên: “Huynh tự đi bộ”, rồi
cướp lấy roi ngựa, hừ, ta tự đi xe. Phía sau còn truyền đến tiếng cười ha ha
của Quân Hiên. Bên trong xe ngựa, Lý Quỳnh và Hồng Ngọc cũng thích thú nhìn
Tiểu Thanh. Còn Tiểu Thanh, trong lòng cực kỳ buồn bực, vốn tưởng tới Giang Nam
ra oai, không ngờ khởi đầu đã mất mặt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3