Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 074

Chương 74: Khởi hành đế quốc buôn bán

Lý Quân Hiên buồn
cười khi thấy bộ dáng kinh ngạc của Lục Tiểu Thanh, quay đầu phân phó đám người
Thạch Đầu đi gặp người phụ trách để lên trên thuyền nhận hàng hóa, đám người
Thạch Đầu liền chia ra từng tốp đem hàng hóa trên thuyền khiêng đến những nơi
Lý Quân Hiên chỉ định, hàng hóa khác nhau đặt ở những nơi đã được quy định sẵn,
để lúc mang hàng hóa đến những nơi khác nhau sẽ tiện hơn, Lý Quân Hiên và
vài chưởng quầy đứng ở một bên, chỉ rõ nơi cần phải đặt hàng hóa, miễn cho đám
người Thạch Đầu không rõ mà đặt nhầm chỗ.

Chỉ thấy trên bến
tàu sau khi xuất hiện thêm mấy chục người bọn Thạch Đầu, nhất thời bận rộn lên,
từng đống lớn hàng hóa không ngừng lên lên xuống xuống, đang lúc mọi người
không ngừng đi đi lại lại, tiếng huyên náo nổi lên bốn phía, cảnh tượng cực kỳ
bận rộn, náo nhiệt hơn rất nhiều so với ngày thường.

Lục Tiểu Thanh đắc ý
lôi kéo Tiểu Lục nói với Lý Quân Hiên: “Thế nào, người ta tìm đến không tồi
chứ?”

Lý Quân Hiên thấy
đám người Thạch Đầu đều là những người giỏi chịu đựng gian khổ, là người sinh
trưởng từ nông thôn nên rất cần cù và thật thà, thật sự rất tốt, so với người
dưới trướng của mình đúng là mạnh hơn chứ không kém, không khỏi cười nói: “Cũng
không phụ lòng nàng đã nghĩ đến bọn họ như vậy, vừa đồng thời giải quyết được
khó khăn của ta, lại vừa có ích cho bọn họ, khó mà có được người nào suy nghĩ
xoay chuyển nhanh như nàng .”

Lục Tiểu Thanh ha ha
cười nói: “Đừng khen ta, dù có thổi phồng ta thì với ta huynh đệ và bạc vẫn là
hai phạm trù khác nhau, huynh đệ thuộc về huynh đệ, bạc thuộc về bạc, ta đã
tính rồi phí trả công cho bọn họ hôm nay tổng cộng là một ngàn lượng, huynh mau
lấy ra đây.” Vừa nói vừa chìa tay ra trước mặt Lý Quân Hiên. Hồng Ngọc đứng bên
cạnh âm thầm cứng lưỡi, có lầm hay không a..., không phải nói nhiều nhất một
người là ba mươi đồng sao? Năm đến sáu mươi người này tính ra cũng chỉ mất có
hơn hai lượng bạc mà thôi, cư nhiên tỷ tỷ lại sử dụng công phu sư tử ngoạm cướp
những một ngàn lượng, đúng là cường đạo mà.

Lý Quân Hiên cười ha
ha nói: “Nàng cũng dám mở miệng ra sao, được, cho nàng.”

Lục Tiểu Thanh thấy
Lý Quân Hiên cũng không mặc cả giá cả, trực tiếp trả thù lao, không khỏi cười
thầm nói: “Khá lắm đồ ngốc, ta rao giá trên trời, huynh nhưng lại không biết
ngay tại chỗ trả luôn tiền, ha ha, dù sao huynh cũng nhiều tiền, số tiền này
với huynh cũng không đáng là gì, ta hôm nay là buôn bán có lời rồi, xem ra vào
thời này ngành sản xuất buôn bán thu được lợi nhuận cũng không tệ a....” nàng
cũng không biết được rằng hàng hóa trên hai thuyền kia của Lý Quân Hiên lợi
nhuận khẳng định không nhỏ, cái gọi là không gian không phải thương nhân, chính
là không biết mình nên trả giá bao nhiêu mới được tính là thích hợp, bất quá chỉ
là vì chàng muốn thấy nàng được vui vẻ mà thôi.

Đến giữa trưa, Lục
Tiểu Thanh bụng đói vang lên tiếng kêu biểu tình, từ xa nhìn lại hai thuyền,
tuy rằng đồng thời cùng dỡ hàng hóa ở hai thuyền xuống, nhưng đến giờ này vẫn
chưa làm xong, thấy đám người Thạch Đầu người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại
thấm ướt cả quần áo, sắc mặt đỏ bừng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, cắn răng
kiên cường chống đỡ khuân vác. Không khỏi xoay người phân phó Hồng Ngọc hai
câu, Hồng Ngọc gật đầu, tự mình đi về phía xe ngựa, Hồng Ngọc ở Tấn vương phủ
đã được Lục Tiểu Thanh dạy dỗ là không cần phải sợ nam tử, hiện tại nàng càng
không giống với một tiểu thư không bước ra khỏi cửa nửa bước như trước kia nữa,
ngược lại năng lực ứng biến của nàng chỉ sợ ngay đến cả nam nhân cũng không
sánh được.

Không đầy một lát
sau, Hồng Ngọc dẫn theo xe ngựa chở chén bát, cùng với mấy thùng gỗ lớn lại
đây, phía sau còn có mấy người đi theo, Lục Tiểu Thanh vốn đang cùng Tiểu Lục
ngồi ở một bên chơi đùa, Lý Quân Hiên thì ở trên thuyền xem xét hàng hóa, lúc
này thấy Hồng Ngọc lại đây, liền tiến lên từng bước, rống lớn: “Ăn cơm, ăn cơm
thôi, mọi người đều tạm dừng tay lại, ăn cơm xong lại làm tiếp, mài đao sợ gì
không đốn được củi, nhanh lên một chút, lại đây ăn cơm đi.” Vừa nói vừa lôi kéo
Tiểu Lục đi về phía Hồng Ngọc đang đi đến.

 Thạch Đầu sửng
sốt ngẩng đầu lên thấy Lục Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh Hồng Ngọc, quơ môi cơm gõ
vào thùng gỗ, sau đó làm một động tác ăn cơm nhìn mình chờ đợi. Vân Thiên thốt
lên: “Bảo chúng ta sao?” Vô đại thúc ở bên cạnh đang lau lau mồi hôi nói: “Ân
nhân là đang bảo chúng ta, ân nhân thật sự rất quan tâm đến chúng ta, lại còn
vì chúng ta mà chuẩn bị cả cơm nước.” Vừa nói vừa bước về phía Lục Tiểu Thanh,
hôm nay cũng không được tính là nóng lắm, tuy thân thể cũng đã khá hơn, nhưng
bụng lại đói, vừa rồi đầu cũng có choáng váng vài lần, vẫn muốn nghỉ tạm một
lúc, nhưng lại cảm thấy làm như thế là có lỗi với ân nhân, hiếm khi mới kiếm
được nhiều tiền như vậy, nên vẫn cắn răng chịu đựng, hiện tại thấy Lục Tiểu
Thanh kêu mọi người nghỉ tay ăn cơm, trong lòng rất là kích động, đây mới là
chủ tử biết quan tâm tới hạ nhân.

Thạch Đầu cắn chặt
răng, đi theo Vô đại thúc, thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bình thản nhìn hắn chờ
đợi, trên mặt đã không còn vẻ kì thị, cùng vẻ cay nghiệt nữa, thuần túy chính
là biểu tình thực tự nhiên, duỗi tay ra tiếp nhận một chén cơm tẻ mà đầu bếp
đưa qua, mọi người đi theo phía sau, ngồi xổm xuống mặt đất uống chút nước
trước khi ăn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bốn phía bày đặt năm sáu chiếc thùng
đựng cơm tẻ, đoàn người cũng tự động ngồi xuống cầm lấy bát đũa đã được bày sẵn
lên, nhưng không ai và cơm hay gắp thức ăn, mà tất cả hai mắt đều hồng hồng
nhìn Lục Tiểu Thanh, không hề động đũa.

Thạch Đầu hít sâu
một hơi lớn tiếng nói: “Ăn đi, ăn xong rồi làm việc tiếp.” Vừa nói vừa dùng đũa
gắp thức ăn, bắt đầu ăn cơm. Thấy có người đi đầu, có vài người đưa tay lên xoa
xoa hai mắt, không nói được một lời bắt đầu ăn cơm, lại có người ngửi được mùi
thơm của thức ăn, vừa động đũa vừa sụt sùi rơi mấy giọt lệ vào bên trong bát
cơm.

Mọi người đều yên
lặng ăn, đã lâu rồi không được ăn một bữa no như thế này, thật sự là đã rất lâu
rồi, không có được ăn lấy một miếng thịt, hôm nay tất cả đều có, đều là do ân
nhân cấp cho, đều là do ân nhân ban cho bọn họ, đều nói nam nhi không dễ dàng
rơi lệ, chính là bởi vì chưa chạm tới chỗ thương tâm nhất mà thôi. Một đường
chạy nạn, nhân tình lạnh ngắt, bụng ăn không no, giờ đây khiến cho nam nhi đối
mặt với một phần quan tâm nồng đậm thế này, làm cho một đám lã chã rơi lệ.

Lục Tiểu Thanh thật
không ngờ một bữa cơm chi đức ngày hôm nay, để đổi lại ngày sau những người này
lại liều chết đi theo nàng, vì nàng hạ gục bao nhiêu đế quốc buôn bán, sáng lập
ra tổ chức buôn bán thần bí nhất, khủng bố nhất Đường triều, vì nàng mà tạo lên
một mảnh trời rộng lớn cho riêng mình.

Thạch Đầu đang cúi
đầu nhai phần cơm hương cùng tình ý, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Ngồi dịch sang bên cạnh một chút, cho chúng ta ngồi với.” Ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy Lục Tiểu Thanh đang lôi kéo Tiểu Lục cùng Hồng Ngọc chen lại đây,
người bên cạnh vội dịch chuyển một chút nhường chỗ, Lục Tiểu Thanh trực tiếp
ngồi phệt xuống đất, bưng một bát cơm nhìn thoáng qua thức ăn, nói: “Mọi người
động tác cũng thật là mau, Tiểu Lục, Hồng Ngọc mau cướp, bằng không chúng ta không
còn gì để ăn bây giờ.” Vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Tiểu Lục, lại
gắp thức ăn bỏ vào bát Hồng Ngọc, hết cách, dù sao Hồng Ngọc cũng lớn lên từ
vương phủ, hiện tại có thể đi theo nàng ngồi bên cạnh một đám hán tử thô lỗ như
thế này, tuy rằng đã bỏ xuống tính rụt rè của nữ nhi, nhưng nàng ta làm sao có
thể động thủ cùng những người này tranh giành đồ ăn được đây.

Duyên dáng ăn vài
miếng, Lục Tiểu Thanh thở dài một tiếng: “Đã lâu không có cảm giác huấn luyện
quân sự, còn nhớ năm đó ta học cao trung, hội huấn luyện quân sự cũng là dùng
cơm như thế này, mười người quây thành một vòng tròn, ngồi xổm trên mặt đất,
cảm giác thật tốt, hiện tại thật sự là rất hoài niệm tuổi 17 thanh xuân a....”
Khi nói chuyện trên gương mặt nàng hiện lên một tia tịch mịch, nhưng chỉ trong
giây lát liền biến mất không còn bóng dáng, giống như là chưa từng xuất hiện
vậy.

Thạch Đầu lại nhìn
ra tia tịch mịch chợt lóe đó của Lục Tiểu Thanh, trầm mặc một chút nói: “Cám
ơn.” Lục Tiểu Thanh đang đút một ngụm cơm vào miệng, nghe vậy trừng mắt nhìn
Thạch Đầu mơ hồ không rõ, nói: “Có lầm hay không, ngươi cư nhiên lại nói cảm ơn
ta? Không phải là ta nghe nhầm đó chứ? Tiểu Lục, vừa rồi đệ có nghe thấy Thạch
Đầu ca ca của đệ nói gì không?” Thạch Đầu nhất thời quay đầu đi tiếp tục ăn
cơm, là mình vừa rồi nhìn lầm rồi, làm sao hắn có thể là người mất mát cái gì
đó được cơ chứ, hắn rõ ràng là một kẻ ăn chơi trác táng.

Không có nghe thấy
trả lời, Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy, Tiểu Lục đang ăn như hổ đói vồ mồi
vậy, quay đầu nhìn thoáng qua bát của mình, không phải chứ, tiểu gia hỏa này
thật là lợi hại, mình mới ăn được có một phần mười, nó cư nhiên lại ăn sắp xong
rồi, có lầm hay không, quỷ chết đói đầu thai cũng không ăn nhanh như vậy nha....
Thế là nàng đoạt lấy bát cơm của Tiểu Lục, nói: “Tiểu Lục, đừng ăn nhiều như
vậy, sau khi bị đói lâu chỉ nên ăn nửa bát thôi, nếu không dạ dày sẽ bị thủng
thì phải làm sao bây giờ ?”

Tiểu Lục thấy đồng
hương đoạt lấy bát cơm của nó, nhất thời đáng thương hề hề, mở to mắt nhìn Lục
Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh trừng nó, nói: “Nhìn ta cũng chẳng có ích gì, đệ nếu
muốn ăn ta sẽ bảo bọn họ gói phần lại cho đệ, nhưng là hiện tại không được ăn
nữa, ăn nhiều như vậy sẽ vỡ bụng mất.”

Tiểu Lục mếu máo:
“Ca ca.” một giọng nói từ phía sau vang lên: “Ca ca đệ nói rất đúng, khi đói
lâu một lần ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể, đệ vẫn chỉ là một đứa bé, làm
sao có thể ăn nhiều được như vậy.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng
đầu lên liền nhìn thấy Lý Quân Hiên, thấy Lý Quân Hiên ngồi xuống bên cạnh
mình, trong tay cũng cầm bát đũa, không khỏi nói: “Ta không phải là đã đem đồ
ăn lên trên thuyền cho huynh rồi hay sao, huynh như thế nào lại xuống đây?”
nàng nghĩ Lý Quân Hiên là hoàng thân quốc thích, là Quận vương, làm sao có thể
ngồi dưới đất cùng ăn cơm với những người này được, cho nên đã sớm phân phó
người đưa cơm lên trên thuyền cho chàng rồi.

Lý Quân Hiên mỉm
cười nói: “Vì nàng ở chỗ này.” Dứt lời, vươn chiếc đũa gắp thức ăn đặt vào
trong bát của Lục Tiểu Thanh, khẽ cười nói: “Mau ăn đi, đừng để đói bụng.” Lục
Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên không nề hà cùng những người này ngồi xổm ăn cơm,
nàng thấy bản thân mình ngồi ở đây là không có gì khó xử, bởi vì nàng có quan
niệm mọi người đều ngang hàng nhau, nhưng Lý Quân Hiên lại là Quận vương a...,
chàng chịu bỏ dáng vẻ để ngồi cùng một chỗ với bọn họ, không khỏi làm cho trong
lòng nàng cảm thấy vui vẻ, nói: “Huynh đệ tốt.” Lý Quân Hiên mỉm cười, thay
nàng gạt sợi tóc rơi bên má ra đằng sau tai.

Lục Tiểu Thanh sửng
sốt, động tác sao mà ôn nhu đến thế, nhìn Lý Quân Hiên trong mắt chợt lóe tia
ôn nhu, Lục Tiểu Thanh vội vàng cúi đầu làm bộ như ăn cơm, bản thân không muốn
mình bị rơi vào bên trong tình cảm quá sớm như vậy, chỉ cần một sự thay đổi nho
nhỏ của người ta, cũng sẽ khiến cho mình không còn là chính mình nữa, điều này
thật sự là nàng không muốn.

Ăn xong cơm trưa,
sau khi nghỉ ngơi một lát, Thạch Đầu liền mang theo người tiếp tục làm việc,
nếu không phải do Lục Tiểu Thanh nói cơm nước xong phải nghỉ ngơi một lát,
không được lập tức đi làm việc nặng ngay được, thì những người thật thà chất
phác này đã lập tức đi làm việc ngay rồi. Lý Quân Hiên cũng đi lên thuyền,
chàng nói có vài món đồ quan trọng, chàng phải tận mắt giám hộ.

Lục Tiểu Thanh cùng
Hồng Ngọc và Tiểu Lục trêu đùa, Hồng Ngọc nhìn Lục Tiểu Thanh vô hạn kính trọng
nói: “Đại ca, Hồng Ngọc lấy người làm kiêu ngạo, có người làm đại ca của Hồng
Ngọc, là phúc khí đời này của Hồng Ngọc.”

Lục Tiểu Thanh nghi
hoặc hỏi: “Sao đột nhiên lại nói những lời như vậy?” Hồng Ngọc thấy Lục Tiểu
Thanh lơ đễnh, mỉm cười lắc lắc đầu không nói gì, hôm nay ngồi xổm ở chỗ này,
cùng ăn chung một nồi cơm, nếu là người bình thường có thể làm được như vậy
không? Có thể ngồi cùng với những người giống như ăn mày như thế này không? Có
thể thật sự nhìn bọn họ như người ngang hàng, không phân biệt địa vị cao thấp
hay không? Sợ rằng chỉ có người trước mắt này mới có thể làm được như thế, từ
hôm nay trở đi, chỉ sợ mấy vị hán tử này cũng giống như mình sẽ vô cùng tôn
kính cùng kính yêu đại ca cho mà xem.

Lục Tiểu Thanh thấy
Hồng Ngọc không nói cũng không truy vấn nữa, nâng tay lôi kéo Tiểu Lục chơi
đùa, có vài người đi qua đến đứng trước mặt Lục Tiểu Thanh, nói : “Xin chào
tiểu ca.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng
đầu lên liền nhìn thấy một người mập mạp đang đứng trước mặt mình, ước chừng
bốn mươi, năm mươi tuổi, phía sau hắn đi theo hai người bộ dáng giống như người
hầu, vì thế gật đầu nói: “Xin chào.”

Gã mập mạp kia lau
mồ hôi, nhìn thoáng qua đám người Thạch Đầu đang bận rộn làm việc ở phía xa xa,
quay đầu mỉm cười nói: “Tiểu ca, ta nghe chưởng quầy nói, những người này đều
là người của ngươi, cho nên ta muốn thương lượng với tiểu ca một chuyện, hàng
hóa của ta lập tức cũng sẽ cập bến, ta không muốn đem tất cả mọi người trong
cửa hàng ra vận chuyển hàng hóa, chạy hai đầu như vậy quả thật là rất bất tiện,
cho nên ta muốn mời người của tiểu ca đến giúp ta khuân vác, tiểu ca thấy thế
nào?”

Lục Tiểu Thanh giật
mình: “Nhưng là bây giờ ta cũng không còn nhân công, mà hàng hóa ở trên hai
chiếc thuyền này nhất định phải nhanh bốc dỡ xuống.”

Gã mập mạp kia cười
hơ hớ nói: “Điều này thì ta biết, ta sao có thể có lá gan lớn cướp người của
Quận Vương được, lại nói, thuyền chở hàng hóa của ta còn chưa có nhập bến tàu,
là do ta tính toán thời điểm bên này kết thúc hẳn là thuyền chở hàng hóa của ta
sẽ đến, ta đến là để dự định trước với tiểu ca mà thôi.”

Lục Tiểu Thanh tròng
mắt xoay chuyển nhất thời nở nụ cười, nói: “Nói như vậy thì không thành vấn đề,
nhưng là mọi người đều là những người hiểu biết, đều biết được quy củ này.” Vừa
nói vừa làm động tác ngón cái chà xát hai ngón tay.

Gã mập mạp cười nói:
“Mọi người đều là người làm ăn sao lại không hiểu đạo lý này được, thiên hạ
không có bữa cơm nào là miễn phí, tiểu ca cứ ra giá, nếu thích hợp, chúng ta
liền quyết định, về sau có thể chúng ta còn hợp tác lâu dài.”

Lục Tiểu Thanh nhìn
thoáng qua xa xa bao lớn bao nhỏ được khuân vác từ trên thuyền xuống, biết hàng
hóa đều được đóng gói cẩn thận, suy nghĩ một chút mới nói: “Chúng ta cứ dựa vào
hàng hóa của ngươi mà tính giá, ta tính theo bao hàng hóa kia đi, một bao ba
đồng, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, hàng hóa nặng hơn thì sẽ tính giá khác.”

Gã mập mạp kia nhìn
thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang chỉ vào bao hàng hóa, nặng chừng năm mươi cân,
nhíu nhíu mày nói: “Ấn theo hàng hóa tính toán là có thể, nhưng là ba đồng có
vẻ hơi đắt, ta xem như thế này đi, ta cũng không muốn nhiều lời với tiểu ca, ta
ra giá hai đồng một bao, nếu tiểu ca cảm thấy giá cả vừa phải, chúng ta liền cứ
như vậy mà quyết định, thuyền chở hàng hóa của ta cũng sắp đến rồi.”

Thấy Lục Tiểu Thanh
cúi đầu trầm tư, gã mập mạp lại nói: “Tiểu ca, ta ở giới này cũng coi như có
chút tiếng tăm, nếu lần này hai ta hợp tác thành công, sau này ta sẽ giới thiệu
cho tiểu ca thêm nhiều ông chủ lớn nữa, ngươi cũng biết Dương Châu là một bến
tàu lớn, mỗi ngày có rất nhiều thương gia bốc dỡ hàng hóa, nếu có được nhiều
nguồn hàng tất nhiên tiền kiếm được sẽ không ít. Tiểu ca, ngươi cũng không nên
vì lợi trước mắt mà chặt đứt đường sống lâu dài a..., lại nói trên bến tàu này
vốn cũng có người hỗ trợ khuân vác, bất quá vẫn là không đủ nguồn cung ứng, trong
tay ngươi lại có nhiều người, vả lại chúng ta cũng không muốn hàng hóa của mình
bị mất mát, mà ta thấy Quận Vương lại tìm người của ngươi khuân vác, đủ để thấy
Tiểu ca là người đáng tin cậy, cho nên......”

Gã mập mạp nghĩ rằng
Lục Tiểu Thanh chê hai đồng ít, liền không ngừng thuyết phục, hắn thế nào cũng
không thể nghĩ được Lục Tiểu Thanh cúi đầu trong lòng đang bấm đốt ngón tay
tính toán: “Mối làm ăn đã tìm tới cửa, một bao hai đồng, cứ chiếu theo hàng hóa
mỗi ngày khuân lên dỡ xuống trên bến tàu, tính dài lâu mà nói, chẳng phải là
mối làm ăn lớn đưa tới tận cửa hay sao, nếu một ngày là vài nghìn bao, một trăm
đồng là một lượng, hai vạn đồng không phải là hai trăm lượng hay sao, lợi nhuận
cũng không nhỏ nha, cứ như vậy mà tính, một tháng cũng được sáu ngàn lượng, trả
cho bọn Thạch Đầu một nửa, mình thu một nửa, cứ như vậy chẳng bao lâu nữa mình
sẽ trở thành người có tiền nhất Dương Châu này, oa ha ha, giàu có nhất Dương
Châu nha....

Nếu mình đem địa bàn
kéo dài khắp Tô Châu, Hàng Châu, Tống Châu, Minh Châu, Biện Châu, Lạc
Dương...... Tóm lấy tất cả các bến tàu, ha ha ha ha, ngày thu được tính bằng
vàng ý chứ, oa ha ha, cái danh người giàu có nhất thế giới sắp nằm trong tay
mình rồi, tỷ phú Bill Gates cũng phải đứng sang bên cạnh nhường đường cho mình,
mình chính là ngân hàng Thụy Sĩ của Đường triều, mình chính là Hoa Kỳ của Trung
Quốc, ha ha ha ha, mình là người giàu có nhất thế giới.”

Gã mập mạp kia không
biết mình đã nói gì mà người trước mặt lại cười như điên vậy, vẻ mặt buồn bực
ngậm miệng lại không nói tiếp nữa, chỉ trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, Hồng Ngọc
ở bên cạnh vội vàng giật giật ống tay áo của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cả
kinh hoàn hồn, thấy gã mập mạp cùng hai hạ nhân phía sau hắn đang nhìn mình như
nhìn quái vật, liền giả ho khan một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm trang cộng thêm vẻ
mặt đau lòng nói: “Quên đi, lúc này coi như tính toán với bằng hữu vậy, ta đành
nhường ngươi một bước vậy, bất quá, lão ca về sau cần phải giới thiệu nhiều mối
làm ăn cho ta nha.”

Gã mập mạp kia nghe
Lục Tiểu Thanh đáp ứng, nhất thời cười nói: “Không thành vấn đề, Tiểu ca cứ yên
tâm, khi nào nơi này khuân vác xong, ngươi hãy đem người đến chỗ ta, ta họ Cổ,
chiếc thuyền phía trước đang cập bến tàu chính là chiếc thuyền chở hàng hóa của
ta, tiểu ca động tác cần phải mau nha.”

Lục Tiểu Thanh ha ha
cười nói: “Ta họ Lục, về sau cần phải chiếu cố nhiều hơn a.”

Ông chủ Cổ ha ha
cười nói: “Ông chủ Lục nói đùa, về sau mọi người cần phải chiếu cố nhau mới
đúng.” cùng Lục Tiểu Thanh vô nghĩa vài câu, liền vội vội vàng vàng đi về phía
con tàu đang cập bến. Ông chủ Cổ này cũng là một thương nhân danh tiếng ở Dương
Châu, tuy rằng nhiều của, bất quá chữ nghĩa lại biết không được là bao, cho nên
cũng không có đi xem cuộc thi đệ nhất tài tử Giang Nam, cho rằng kiếm tiền quan
trọng hơn vụ tài tử kia nhiều, cho nên mới không biết hiện nay Lục đại tài tử
là người nổi tiếng khắp Giang Nam.

Tìm đến Thạch Đầu
nói cho hắn vụ làm ăn mới này, Thạch Đầu hiển nhiên là không có ý kiến gì, mọi
người sau khi biết được lại càng phấn khích, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liền
càng thêm tôn kính cùng cảm kích.

Ở trên bến tàu đợi
một ngày, ông chủ Cổ lại giúp bọn họ tiếp thêm mấy vụ làm ăn lớn nữa, Thạch Đầu
vô cùng vui mừng, Lục Tiểu Thanh càng không phải nói, vui mừng hiện cả ra mặt.
Ai da, chỉ một ngày mà cư nhiên kiếm được hơn bảy mươi lượng, không tính đến
chỗ tiền của Lý Quân Hiên, vụ làm ăn này quả là tuyệt, một vốn bốn lời.

Buổi tối, Lý Quân
Hiên, Lý Quỳnh, Ngô Lệ Hoa, Lục Tiểu Thanh cùng Hồng Ngọc tụ tập lại một chỗ
nói chuyện, Lục Tiểu Thanh thong dong kể chuyện vui ngày hôm nay, Ngô Lệ Hoa
nghe nói hôm nay Lục Tiểu Thanh cư nhiên lại kiếm được lời, không khỏi lên
tiếng hỏi: “Tỷ tỷ, muội xem ra việc buôn bán này thật sự có thể làm được, trên
bến tàu  tuy rằng cũng có nhiều người làm công việc này, nhưng nói gì
thì nói nhân công vẫn không đủ cung cấp, có nhiều thương gia sợ bọn họ không
thành thật sẽ trộm hàng của họ, cho nên bình thường đại đa số thương gia đều
dẫn theo người của mình đến bốc dỡ hàng hóa, nhưng dù sao làm thế cũng có nhiều
phiền toái, hôm nay tỷ tỷ chó ngáp phải ruồi, đã giúp Quận vương gia, lại dựng
được danh tiếng tốt cho mình, chỉ cần thanh danh được truyền miệng, sẽ có rất
nhiều người tìm đến tỷ tỷ bàn việc làm ăn này, bến tàu Dương Châu chính là một
bến tàu lớn, thuyền đến đây cơ bản đều phải dừng lại để bốc dỡ, vận chuyển hàng
hóa, muội thấy vụ làm ăn này thật sự là rất tốt.”

Lý Quân Hiên gật gật
đầu nói: “Ngô tiểu thư không hổ là sinh ra trong gia đình thương gia, mắt nhìn
rất chuẩn, ta cũng hiểu được việc làm ăn này thật sự là có thể làm, chỉ
là......” Dừng lại một chút nhìn Lục Tiểu Thanh cười khẽ, Lý Quỳnh truy vấn
hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Lý Quân Hiên thấy
Lục Tiểu Thanh cũng đang nhìn mình, không khỏi cười nói: “Cũng không biết là
nàng nhất thời tâm huyết dâng trào có thể duy trì được mấy ngày, hơn phân nửa
là mở đầu cực kỳ nhiệt tình, nhưng chỉ qua vài ngày là lại ngại phiền toái mà
bỏ mặc.”

Ngô Lệ Hoa nghe
xong, cảm thấy lời này không sai, cứ dựa theo tính cách nôn nóng của Lục Tiểu
Thanh mà nói, hơn phân nửa sẽ giống như những gì Lý Quân Hiên đã nói, không
khỏi mỉm cười khi thấy Lục Tiểu Thanh lên tiếng phản kháng, Ngô Lệ Hoa vốn sinh
ra trong gia đình thương nhân, từ nhỏ tai mắt đã bị nhiễm lối buôn bán, gặp
được vụ làm ăn tốt, liền muốn giúp đỡ Lục Tiểu Thanh trù hoạch, bất kể tỷ tỷ
chỉ có nhiệt tình được mấy ngày, nhưng có tiền không kiếm chính là đồ ngốc.

Sáng sớm ngày hôm
sau, Lục Tiểu Thanh liền lôi kéo Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa đi xem ngôi nhà mới
để cho bọn Thạch Đầu đến ở. Chẳng là tối hôm qua nàng đã nhờ Lý Quân Hiên thuê
cho bọn họ một căn nhà để ở. Đến nơi chỉ thấy đó là một tòa nhà lớn đến vài
trăm gian chứ chẳng ít, tọa lạc ở vùng yên tĩnh nhất trong thành Dương Châu,
tòa nhà này vốn là do Lý Quân Hiên nhiều năm trước mua được, hiện tại cũng
không có người ở, nên vừa nghe Lục Tiểu Thanh muốn bố trí nơi ăn chốn ở cho đám
Thạch Đầu, cho nên đã cho nàng mượn.

Ở bên trong nhìn ngó
một phen, ngoài cửa vang lên tiếng rì rầm của đám người Thạch Đầu đang tiến
vào, Ngô Lệ Hoa mỉm cười nói: “Xem ra Quận vương gia động tác thật là mau.” Ba
người vừa nói chuyện vừa đi ra nghênh đón, gặp mọi người ai cũng là vẻ mặt kích
động, chỉ kém lệ tung hoành nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh trong lòng tràn
ngập cảm giác thành tựu, vung tay lên trả lời: “Chính mình đi chọn phòng đi.” Vừa
nói vừa mở đường đi.

Ngô Lệ Hoa vừa buồn
cười lại vừa buồn bực, nào có đạo lý để bọn họ chọn phòng, vì thế nàng lên
tiếng phân phó, nam ở gian ngoài, nữ ở phòng trong, mấy gian phòng ở tận bên
trong để dự trữ cho bọn họ, về sau những lúc họ tùy thời đến xem, cũng phải có
chỗ để cho họ đặt chân chứ, nói tiếp về sau tỷ tỷ chính là chủ nơi này, nói như
thế nào cũng phải ra dáng trưởng quầy một chút.

Lục Tiểu Thanh chỉ
một lòng một dạ muốn kiếm tiền, những vấn đề khác nàng đúng là hờ hững không
quan tâm đến, tất cả đều giao cho Ngô Lệ Hoa thu xếp, chính mình mỗi ngày chạy
khắp nơi kiếm mối làm ăn, mọi việc rườm rà đều giao toàn quyền cho Ngô Lệ Hoa,
cũng may Ngô Lệ Hoa là người tài giỏi, làm việc quyết không nhăn nhăn nhó nhó,
mặc một thân nam trang so với Thạch Đầu còn lanh lẹ hơn, đặt ra quy định, sắp
xếp nhân công, thay phiên điều hành, tiền bạc chi phí đều xử lý gọn gàng ngăn
nắp, một đám người dốt đặc cán mai càng ngày càng biết cân nhắc.

Vội vội vàng vàng
mấy ngày đã đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, cũng đã đặt biển hiệu cũng như ghi
giá cả treo ở trên bến tàu, quả thật là có tác dụng, người tìm đến càng ngày
càng nhiều, tuy rằng giá cả cũng được coi là  phải chăng, nhưng đúng
là so với nhân công tự phát ở xung quanh bến tàu vẫn đắt hơn một chút, bất quá
những thương gia lớn vẫn nguyện ý tìm đến người mà ngay cả Quận Vương gia cũng
tin tưởng để làm việc.

Sau vài ngày, cả đám
vẻ mặt vui vẻ, luôn mồm nói là mình may mắn, gặp được lão bản tốt như vậy, mọi
người vừa có chỗ để ở, có quần áo để mặc, có cái để ăn, cũng có việc để làm,
không khỏi cười trêu đùa nói nếu không phải Thạch Đầu đi ăn trộm tiền của lão
bản, thì bọn họ sao có thể gặp được một lão bản tốt như vậy được, làm cho Thạch
Đầu rất buồn bực, thấy bọn Lục Tiểu Thanh sắc mặt cũng không thân thiện cho lắm.

Bất quá là ở chỗ,
những người này thân thể không được tốt cho lắm,  không thể làm việc
nặng nhọc với cường độ cao được, cư nhiên ở ngay trước mặt Lục Tiểu Thanh đã có
vài người lăn ra hôn mê bất tỉnh, quả thật là mất mặt mà, do đó Lục Tiểu Thanh
hạ quyết tâm phải nhanh chóng nâng cao thể lực cho những người này, chỉ trong
một phút xúc động đã quyết định ở lại chỗ bọn Thạch Đầu, lập lời thề chính mình
sẽ huấn luyện bọn họ, làm hại Ngô Lệ Hoa, Hồng Ngọc, cùng Lý Quân Hiên đều phải
ở lại đây, chỉ sợ nàng gây ra  rắc rối nào đó.

Đối với việc Lục
Tiểu Thanh tự mình huấn luyện bọn họ, trừ Thạch Đầu ra, còn lại tất cả đều giơ
cao hai tay tán thành. Bọn họ không thể ngờ được rằng từ giây phút đó ác mộng
của bọn họ mới bắt đầu, từ nay về sau giấc mộng hàng đêm sẽ làm bọn họ khắc sâu
sợ hãi, chính mình vì sao lúc trước lại đáp ứng muốn lão bản đích thân huấn
luyện mình cơ chứ? Thật sự là......

Sáng sớm sau hôm
chuyển đến ở chỗ này, Lục Tiểu Thanh cố ý dậy thật sớm, tinh thần sáng láng
chạy vọt vào trong viện hét lớn: “Rời giường, tất cả rời giường. Hôm nay sẽ bắt
đầu cuộc huấn luyện ma quỷ của mọi người, ta muốn cho các ngươi biết sắt thép
được luyện ra như thế nào, đá bị bào mòn ra sao, hoa nở như thế nào, mặt trời
lặn ra sao...... ừm, ta muốn đem mọi người huấn luyện thành quân dã chiến ở
Đường triều, là tổ chức lính đánh thuê đệ nhất, là FBI của Trung Quốc, ồ, có vẻ
không được thực tế cho lắm, tóm lại ta sẽ dùng phương thức huấn luyện ma quỷ,
ta muốn các ngươi biết được người nếm trải trong đau khổ mới là người trưởng
thành, nếu muốn có một thân thể khỏe mạnh, chỉ ăn thôi là không đủ, chúng ta
cần phải vận động, phải vận động, mọi người nghe có hiểu không ? Trả lời ta,
nghe có hiểu không?”

Sau khi rống liền
một hơi, Lục Tiểu Thanh thở hổn hển một hơi, cúi đầu nhìn mọi người trước mắt,
một đám đại thẩm, cô nương, tiểu muội đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào nàng,
trong tay không phải là đang giặt quần áo, thì chính là múc nước, rửa rau. Nhìn
khắp nơi chỉ thấy trừ bỏ mấy nam tử bệnh chưa khỏi đang dựa người vào cửa nhìn nàng
ra, cũng không thấy đám Thạch Đầu đâu cả.

Lục Tiểu Thanh nhất
thời cả giận nói: “Tốt lắm, cư nhiên vẫn còn đang ngủ, hiện tại là giờ nào rồi,
cư nhiên còn đang ngủ, còn dậy muộn hơn cả ta.” Nhất thời nổi giận đùng đùng đi
về phía phòng của Thạch Đầu.

Phía sau có một
người kéo lấy quần áo của nàng, ngăn cản cước bộ của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu
Thanh nhất thời quay đầu lại quát: “Làm gì vậy?”

Chỉ thấy hai tay
Hồng Ngọc đang túm chặt lấy quần áo của mình, mặt đỏ bừng nói: “Đại ca, giờ là
giờ nào rồi? Bọn Thạch Đầu đã sớm đi đến bến tàu rồi, người......người còn ở
đây gào thét.” Nói xong thật sự cũng không nhịn được nữa, phì một tiếng bật
cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3