Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 095

Chương 95: Đạo văn chính là vương đạo

Gì, ngươi muốn biểu
diễn thì cứ biểu diễn, cần gì phải kéo theo ta? Đâu có chuyện gì liên quan tới
ta? Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hờn giận trừng Tề Nhã Chỉ, còn chưa kịp mở
miệng phản bác, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng của Gia Luật Giá Huyên:
“Được, bổn vương chuẩn tấu.”

Không phải chứ, ta
hiện tại nhưng là một nam tử nha, như thế nào lại có thể cùng hậu phi gì đó lôi
kéo ở một chỗ như thế được, nàng lại không biết nếu nói thân phận hiện tại là
nam sủng của Xuất Trần, như vậy chính là vị trí của hậu phi rồi, tất nhiên là
phải cùng chiến tuyến với đám nữ nhân đó, nghe vậy liền trừng Gia Luật Giá
Huyên, đang muốn lên tiếng, thì Xuất Trần ở bên cạnh khẽ kéo thắt lưng Lục Tiểu
Thanh, mỉm cười khẽ nói ở bên tai nàng: “Nghênh chiến, hương liệu không cần
phải bồi thường, thắng, quần áo bị làm hỏng cũng sẽ được miễn.”

“Được.” Tiểu Thanh
lập tức xoay người lại, mặt tỏa sáng nhìn Tề Nhã Chỉ, Tề Nhã Chỉ thấy Lục Tiểu
Thanh một lời đáp ứng, sắc mặt không khỏi cười lạnh đầy ý châm biếm, Lục Tiểu
Thanh nhìn thấy mà nhíu mày, cho dù mưu kế của ngươi được thực hiện, cũng không
cần phải lộ ra tươi cười rõ rệt như vậy chứ, đúng là không cùng cấp bậc với
mình.

Tề Nhã Chỉ nói tiếp:
“Nếu Lục phu nhân đã đáp ứng, ta xem tân tẩu tử vẫn như trước tấu một khúc tỳ
bà, Nhã Chỉ liền phối hợp một điệu Kiếm Vũ với khúc nhạc đó của tân tẩu tử,
không biết Lục phu nhân có tài nghệ đặc biệt gì để thể hiện đây?”

Lục Tiểu Thanh vừa
nghe là Kiếm Vũ, lại còn muốn phối hợp với khúc tỳ bà, lập tức trên mặt vẫn duy
trì nét cười tự tin, nhưng trong lòng lại rất nhanh xoay chuyển, từ xưa đến nay
chưa từng có nghe qua múa vũ theo khúc tỳ bà bao giờ cả, Kiếm Vũ này yêu cầu kỹ
thuật cũng rất cao, rõ ràng là muốn cho mình thấy núi cao chỉ lên ngước nhìn,
mình cũng chỉ biết một chút thơ ca, nhưng những người này nghe có hiểu không
đây? Hay là múa cột? Trong đại sảnh này lại toàn là cây cột to như vậy, mình
không có bản lĩnh lớn đến mức ôm loại cột đó múa đâu, đàn cổ, đàn
tranh,  cũng không được, vậy phải chọn cái gì mới không bị mất mặt
mũi đây.

Lục Tiểu Thanh còn
chưa có trả lời, Xuất Trần đột nhiên mở miệng hỏi: “Không biết tân tẩu tử muốn
đàn khúc gì?”

Mỹ nhân tử y kia mỉm
cười nói: “Hồi Dật Bắc Vương, ta đàn chính là phổ khúc [Quy lai], nhạc khúc có
vẻ ổn trọng.”

Xuất Trần gật gật
đầu, không nói một tiếng nào nhìn thoáng qua Lục Tiểu một cái, biết tên ca khúc
sẽ biết luận điệu, tự nhiên là sẽ biết lựa chọn mình tinh thông cái gì nhất để
mà phối hợp, hắn nào biết Lục Tiểu Thanh ở trước mắt này là người cái gì cũng
không biết.

Lục Tiểu Thanh
giương mắt thấy Tề Nhã Chỉ vẻ mặt khinh miệt nhìn mình, ánh mắt đảo qua đảo lại
khắp đại điện, thấy phía sau Gia Luật Giá Huyên có một cái trống to, lập tức chỉ
ngón tay về phía đó nói: “Vậy ta sẽ dùng cái này để giúp vui với mọi người.”
mọi người trong đại sảnh vừa thấy Lục Tiểu Thanh muốn dùng cái trống bài trí đó
để phối hợp với khúc tỳ bà, không khỏi đều vẻ mặt mới lạ nhìn nàng, chiếc trống
này bình thường nhưng là để làm vật trang trí, phải có tài năng thiên phú mới
có thể điều khiển được chiếc trống này, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Gia Luật
Xuất Trần đã từng gõ được một lần, hiện tại nam sủng của hắn cư nhiên cũng muốn
đập, xem ra nam phi này không chỉ có diện mạo tuyệt mỹ thôi đâu.

Gia Luật Giá Huyên
cũng có chút kinh ngạc, nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái nói: “Được, bổn vương
chuẩn.”

Tề Nhã Chỉ thấy Lục
Tiểu Thanh cư nhiên lại chọn đập trống, lập tức thu hồi lại sắc mặt khinh miệt,
tiếp nhận trường kiếm từ tay thị vệ, đứng ở giữa đại điện, tự nhiên tản mát ra
một cỗ hương vị nữ kiệt, tân phi tử thối lui đến một bên đại điện, mỉm cười
nhìn Lục Tiểu Thanh, chỉ còn chờ Lục Tiểu Thanh đứng ở trước chiếc trống, hai
người liền có thể bắt đầu.

Xuất Trần vỗ vỗ bả
vai Lục Tiểu Thanh, trong mắt là nụ cười ôn nhu, Lục Tiểu Thanh đứng dậy nói
khẽ vào tai Xuất Trần: “Đừng quên, nợ hương liệu đã thanh toán xong.” Xuất Trần
không khỏi mỉm cười, ở trong mắt người bên ngoài lại thấy hai người này tình
cảm thật đúng là thắm thiết.

Tiếp nhận dùi trống
từ tay thị quan đưa qua, Lục Tiểu Thanh phi thường có phong độ, gật gật đầu với
hai người ở phía dưới, ý bảo có thể bắt đầu.

Tân phi tử kia lập
tức hai tay ở trên tỳ bà vung lên, tiếng nhạc uyển chuyển du dương lại mang vài
phần mạnh mẽ vang lên, Tề Nhã Chỉ lẳng lặng đứng ở tại chỗ giữa đại điện,
nghiêng tai nghe vài tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên múa may
trên không trung theo điệu tỳ bà, người đi theo kiếm, lực đến thần đến.

Chỉ thấy nàng phối
hợp với âm nhạc của tân phi tử, trường kiếm trong tay khi uốn vào khi vung ra,
thân pháp như rồng uốn lượn, như sóng đánh bờ cát, một cái vẫy tay một cái quay
đầu, trước một khắc khẽ nâng chân dài, ngay sau đó thân pháp như điện, vũ bước
đoan trang lại không mất đi sự ngả ngớn, kiếm pháp cực mạnh lại không mất đi sự
linh động, thần sắc trên mặt thỉnh thoảng biến hóa theo tiết tấu của bản nhạc,
khi là bộ dạng phục tùng, khi là cười yếu ớt, khi trầm tư khi lại vui mừng, vô
cùng mê người.

Hai người phối hợp
không chê vào đâu được, giống như khúc nhạc này cùng Kiếm Vũ đã được luyện tập
qua rất nhiều lần rồi vậy, khéo đưa đẩy như ý, hồn không giống như lúc mới bắt
đầu phối hợp bình thường. Trên đại điện có không ít người âm thầm gật đầu tán
thưởng, Tề Nhã Chỉ vốn là nữ tử đa tài đa nghệ của Mạt Hạt, cưỡi ngựa, bắn tên,
múa kiếm mọi thứ đều tinh thông. Lớn lên lại xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả
nhiên là một nữ tử xuất sắc.

Còn có không ít
người âm thầm chú ý Lục Tiểu Thanh hai tay vẫn đang cầm dùi trống, vẫn đứng ở
nơi đó cười rất bình thản, nhìn hai người phía dưới biểu diễn, không biết người
có thể làm cho Dật Bắc Vương thích nam sủng sẽ mang lại kinh hỉ như thế nào
đây.

Lục Tiểu Thanh trên
mặt cười tao nhã, trong lòng lại đang ngẩn người, khúc nhạc này khi thì trầm
thấp khi thì trào dâng, nghe mà không thể biết được bước tiếp theo nàng muốn
gẩy lên giai điệu như thế nào, thế này mà muốn cùng nàng phối hợp chẳng phải là
đang muốn làm khó dễ người ta hay sao, nhìn lướt qua thấy Xuất Trần đang nhìn
mình, trên mặt hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cũng tại hắn làm
cho mình đi lên đây để bêu xấu, nếu như theo không kịp, hôm nay đừng nói là mặt
mũi, lớp vỏ bọc bên ngoài cũng đều mất hết luôn.

Trong tai lắng nghe
khúc nhạc, trong mắt nhìn Tề Nhã Chỉ đang tung bay múa kiếm, khóe mắt thấy Gia
Luật Cuồng Sở nhìn mình cười lạnh, hừ, xem ta là bình hoa phải không, hôm nay
ta sẽ để cho các ngươi được chứng kiến bản lãnh của Lục Tiểu
Thanh  ta.

Xắn ống tay áo lên,
xoay người không nhìn đám người ở phía dưới đại điện nữa, cắn răng một cái, nếu
không phối hợp được với khúc nhạc của các nàng, vậy thì tự tạo ra khúc nhạc của
riêng mình vậy, ngươi nếu sử dụng kiếm, ta đây sẽ dùng côn, học theo cách Quách
Tĩnh đối phó với Hoàng Dược Sư, dù sao hương liệu đã không cần phải bồi thường,
quần áo thì để tính sau.

Thùng thùng thùng,
ba tiếng trống đột nhiên truyền đến, tất cả mọi người ở trên đại điện lập tức
nhất tề nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, lúc này Lục Tiểu Thanh hai tay cầm lấy dùi
trống, sử dụng thủ pháp khom lưng đánh trống, sau khi gõ một mạch mười hai
tiếng trống, lại đứng thẳng người, đi vờn quanh chiếc trống một vòng, hai tay
dùng sức gõ xuống mặt trống, ánh mắt cũng không thèm nhìn tới người phía dưới,
cao giọng quát: “Ta sử dụng song tiệt côn, hừ hừ ha ha, ta sử dụng song tiệt
côn, nhân giả vô địch......”

Ở trên đại điện, nhị
vương phi đang lúc nâng ly uống một ngụm rượu, nhất thời toàn bộ ngụm rượu phun
hết ra ngoài, mặt đỏ bừng chết nghẹn nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, mọi người vốn
rung đùi đắc ý thưởng thức biểu diễn, nhất thời tĩnh lặng không một tiếng động,
tân phi tử tâm thần bất ổn, trực tiếp gẩy sai vài nốt nhạc, kiếm khí của Tề Nhã
Chỉ bị kiềm hãm, dừng ở giữa không trung, trừng lớn mắt nhìn Lục Tiểu Thanh hai
tay đang không ngừng cầm dùi trống nện trái nện phải, đây là khúc nhạc gì vậy,
thật là khó nghe.

“Hừ hừ ha ha......
Nhân giả vô địch......” trong đại điện tràn ngập hai từ đơn này, Lục Tiểu Thanh
hát rất nhanh, âm điệu lại không chuẩn, ca từ cũng không nhớ nổi, trong lúc
nhất thời chỉ nghe thấy lăn qua lộn lại hừ hừ với lại ha ha.

Xuất Trần sắc mặt
bất động, trong mắt tràn ngập ý cười, ho nhẹ hai tiếng bưng chén rượu lên chậm
rãi uống một ngụm, Gia Luật Giá Huyên giật mình quay đầu nhìn thoáng qua Lục
Tiểu Thanh vẻ mặt say mê hai tay không ngừng vung lên hạ xuống, vẻ mặt quái dị
quay đầu sang nhìn Xuất Trần, nửa ngày vẻ mặt đồng tình bưng lên chén rượu
hướng về Xuất Trần ý bảo uống một ngụm.

Bên kia Gia Luật
Cuồng Sở ánh mắt nhíu lại, khóe miệng cong cong lại mạnh mẽ nhịn xuống, một
ngụm uống cạn chén rượu, lại tự rót cho mình một chén khác, nâng chén hướng về
phía Xuất Trần ý bảo cùng uống.

Khuynh Tường cùng
Lục Tiểu Lam đứng ở phía sau Xuất Trần, thấy ánh mắt ở bốn xung quanh đều tập
trung lên trên người Xuất Trần, Xuất Trần vẫn là vẻ mặt bình thản giống như
đang hưởng thụ lắng nghe vậy, thật là mạnh mẽ, có thể ở dưới âm nhạc cường hãn
như vậy mà vẫn không thay đổi sắc mặt, không hổ là Dật Bắc Vương. Lục Tiểu Lam
rất bình tĩnh đầu hơi lệch, tóc rủ xuống hai bên tai vừa vặn che khuất lỗ tai,
tuy rằng không thể ngăn được hết ma âm lọt vào tai, nhưng tốt xấu gì cũng có
thể ngăn cản được một chút.

“Ngươi, ngươi đang
làm cái gì vậy? Đây mà gọi là âm nhạc sao?” Tề Nhã Chỉ đứng ở giữa đại điện vẻ
mặt tức giận, hung hăng trừng Lục Tiểu Thanh đang dạt dào biểu đạt tình cảm,
chuyện gì đang xảy ra thế này.

Lục Tiểu Thanh
nghiêng đầu nhìn mọi người ở trong đại điện, tất cả đều vẻ mặt hắc tuyến nhìn
mình, chỉ có ba người bọn Gia Luật Giá Huyên, Gia Luật Cuồng Sở cùng Xuất Trần,
coi như là vẫn giữ được bình tĩnh đang uống rượu, những người khác đều là hai
tay nắm chặt thành quyền, không thể nhịn được nữa trừng mình.

Khó nghe như vậy
sao? Nhớ năm đó đây chính là bài hát cực lưu hành nha, nhìn quét qua mọi người
ở trên đại điện, lại nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần vẻ mặt mỉm cười nhìn mình,
trong mắt cư nhiên vẫn là sự cổ vũ, Lục Tiểu Thanh nhất thời có loại cảm giác
đúng là tri kỷ a..., nhiều người như vậy cũng chỉ có một mình ngươi là biết
thưởng thức, đây chính là bản nhạc dẫn đầu trào lưu âm nhạc khắp thế giới đó
nha, mấy ngàn năm sau đây chính là giai điệu kinh điển.

Thấy Xuất Trần ủng
hộ, Lục Tiểu Thanh như được tiếp thêm sức mạnh, dù sao vì số tiền hương liệu,
chỉ cần Xuất Trần xóa nợ thì cần gì phải quản những thứ khác làm gì, lại vung
tay lên, hừ hừ ha ha vang khắp đại điện, tân phi tử kia cư nhiên vẫn còn ương
ngạnh ngăn cản, sau khi bị đứt quãng bởi gẩy sai vài âm điệu, sắc mặt đỏ lên
tiếp tục gẩy tỳ bà.

Lục Tiểu Thanh mắt
ngọc chuyển động theo nhịp tay gõ trống, ánh mắt đảo qua hai tay dừng ở trên
không trung, mười hai nhịp trống nhất thời được gõ có quy luật vang lên: “Mưa
phùn làm ướt đẫm hoàng hôn ngã tư đường, lau đi những giọt lệ vô cớ trên đôi
mắt đang ngước nhìn về phía ánh đèn khuya cô đơn ở hai bên đường, nhớ lại từng
đoạn hồi ức thương cảm, vô số tưởng niệm lại một lần nữa nổi lên ở trong lòng,
khoảng khắc cười vui trong dĩ vãng vẫn đọng ở trên khuôn mặt, nguyện vì ngươi
giờ phút này nói lên tiếng lòng chân thành của ta, thích ngươi, thích nhất cặp
mắt động lòng người cùng tiếng cười mê người của ngươi, nguyện lần nữa có thể vì
ngươi mà khẽ vuốt lên dung nhan đáng yêu kia......” (1)

[1]: Bài hát “Thích em” – Beyond: là ban
nhạc rock nổi tiếng của Hồng Kông thập niên 80

Link
nghe  http://mp3.zing.vn/bai-hat/-beyond/IW8F0EF0.html

Tiếng ca trầm thấp
phối hợp với nhịp trống cực có ý nhị, phiêu lãng khắp đại điện, mọi người đang
ngồi ở phía dưới đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo khi nghe đến vài câu, đột
nhiên nghe thấy câu thích ngươi, nhất thời vẻ mặt tươi cười đều nhìn về phía
Xuất Trần, không ít người trực tiếp nâng chén rượu lên hướng Xuất Trần kính
rượu, Xuất Trần mặt tràn ngập ý cười đáp lại, tuy rằng không uống cạn nhưng
hiếm khi ai kính cũng đều không cự tuyệt như lúc này.

Tất cả đều tiến hành
ở trong im lặng, Gia Luật Giá Huyên gật đầu nói với Xuất Trần: “Chúc mừng đệ,
Xuất Trần.” Xuất Trần mỉm cười nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang ra sức đánh,
sau đó hướng Gia Luật Giá Huyên khẽ gật đầu, nâng chén rượu lên uống một hơi
cạn sạch, Khuynh Tường phía sau hiếm khi cũng không đi lên ngăn cản như lúc
này, trước kia Vương gia chưa từng ở một bữa tiệc nào mà uống cạn một chén rượu
như bây giờ.

Thùng thùng thùng, ở
một trận nhịp trống chặt chẽ, Lục Tiểu Thanh đã kết thúc bản nhạc của mình, bởi
vì nghe thấy tiếng tỳ bà kia không biết đã đình chỉ từ lúc nào, cho nên nàng
cũng kết thúc bản nhạc của mình, xoa nhẹ cổ tay, đã lâu không có đánh trống,
dùi trống hôm nay cũng không được tiện tay cho lắm, mệt chết mình mà.

Chậm rãi đi xuống
đài, ngồi xuống bên cạnh Xuất Trần, tự giác lấy chén rượu của mình uống một hớp
lớn, sau khi kịch liệt vận động cùng phổi phải vận động mạnh, thật sự là rất
khát nước. Chén rượu còn chưa có để xuống, khóe mắt chỉ thấy tất cả mọi người ở
trên đại điện đều đang nhìn mình, chau mày nhìn lại Tề Nhã Chỉ cùng tân phi tử
đang đứng ở giữa đại điện, một người căm tức nhìn mình, một người mỉm cười nhìn
mình, không khỏi quay đầu nhìn về phía Xuất Trần, những người này có ý gì.

Sau khi cực ngượng
ngùng đứng lên chắp tay cúi đầu thi lễ với Gia Luật Giá Huyên một cái, sau đó
lại ngồi xuống, chỉ nghe Gia Luật Giá Huyên nói: “Khúc này hát rất hay, có
quyết đoán, nào, bổn vương ban thưởng cho ngươi một chén rượu.” vung tay lên
người phía sau đi theo hầu hạ, lập tức đưa lên một chén rượu cho Lục Tiểu
Thanh.

Lục Tiểu Thanh mở to
hai mắt, nhỏ giọng nói với Xuất Trần: “Có ý gì vậy? Có phải là màn biểu diễn
của các nàng không bằng màn biểu diễn của ta hay không, có phải là ta đã thắng
hay không?” thấy ở phía đối diện Tề Nhã Chỉ cũng đã ngồi xuống, vẻ mặt không
cam lòng trừng mình, Lục Tiểu Thanh đắc ý dào dạt trái lại dựa vào trên đầu gối
Xuất Trần, khiêu khích nhìn Tề Nhã Chỉ ở phía đối diện.

“Ngươi nói thử xem,
giọng hát của ngươi có thể so với các nàng hay sao?” Xuất Trần cũng không trả
lời thẳng câu hỏi mà nhẹ nhàng ở bên tai Lục Tiểu Thanh hỏi ngược lại nàng.

Đối với giọng hát của
mình, Lục Tiểu Thanh đương nhiên là biết rõ, đích thực là không thể sánh được
với chim hoàng oanh, Bách Linh, bất quá Gia Luật Giá Huyên có ý gì? Hát hay, có
quyết đoán? Hai cái này đâu có liên quan gì đến nhau? Ca hát từ khi nào thì lại
cần quyết đoán vậy?

Lục Tiểu Thanh đang
lúc nghĩ hoài không ra, thì tân phi tử kia chậm rãi đi tới, hướng Lục Tiểu
Thanh mỉm cười nói: “Khen cho một câu thích ngươi, ta rất bội phục người có cam
đảm lớn như vậy, nghĩ cái gì là nói cái đó, yêu chính là yêu, hận chính là hận,
không cần phải che giấu, yêu chính là yêu, mặc kệ đối mặt là người nào, cũng
không quản là thân phận gì, cũng không phân biệt giới tính, không uổng công là
người mà Dật Bắc Vương coi trọng, làm việc quả nhiên có một phong cách riêng.
Nào, vì một màn thổ lộ này của ngươi, phế vật xin kính ngươi một ly, về sau
ngươi cần phải chiếu cố cho Dật Bắc Vương thật cẩn thẩn, đừng có quên những lời
hôm nay đã nói.”

Lục Tiểu Thanh mơ
màng ngây ngô uống rượu, thấy tân thi tử cũng đã tiến lên ngồi ở bên cạnh Gia
Luật Giá Huyên, trong đại điện cũng bắt đầu biểu diễn ca múa, không khỏi quay
đầu kéo thấp đầu Xuất Trần xuống nói: “Những lời này của nàng là có ý gì, ta
thổ lộ lúc nào?”

Xuất Trần nhìn
thoáng qua Lục Tiểu Thanh vẻ mặt mơ hồ, khẽ cười nói: “Không phải là do ca từ
của bài hát đó sao? Ngươi nếu dám hát, chắc đã đoán trước được hậu quả.”

“Tìm ca khúc có thể
phối hợp với nhịp trống, ta liền nhớ tới bài này, ngoài nó ra ta chả tìm thấy
bài nào thích hợp hơn, chuyện này là sao chứ, không phải chỉ là sao chép một
bài hát thôi sao?”

Xuất Trần nhìn Lục
Tiểu Thanh vẻ mặt khó hiểu, trêu tức ở bên tai nàng nói: “Ngươi ở trước mặt mọi
người hát khúc tình ca, ngươi thử nói xem sẽ có hậu quả gì đây,  ta
nhưng là rất vui vẻ, tuy rằng nhiều năm qua có vô số người vì ta mà hát tình
ca, nhưng ngươi lại vẫn là người đầu tiên ở trên đại điện, ở trước mặt Đại
Vương cùng nhiều quan viên như vậy hát tặng ta tình ca, ngươi nói xem ta có
phải hay không nên lấy thân báo đáp?”

“Chết đi, cư nhiên
lại biến thành ta vì ngươi hát tình ca, có lầm hay không a..., ta hát chính là
bài hát phổ biến mà, chỉ thế thôi mà đã lấy thân báo đáp, vậy những ngôi sao ca
nhạc của chúng ta phải ứng phó sao đây? Shit, khó trách một đám nhìn ta quái dị
như vậy, còn có Nhã Chỉ kia của ngươi nữa chứ, như muốn ăn tươi nuốt sống ta
vậy, ta còn tưởng rằng mình đã thắng, hóa ra làm nửa ngày lại đều biến thành
mình đang thổ lộ, chuyện quái gì thế này?” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tức giận trừng
Xuất Trần.

Xuất Trần tà mị cười
nói: “Đây chính là do ngươi hát, không phải do ta bức ngươi, cho nên chính
ngươi phải gánh vác hậu quả, không có quan hệ gì đến ta.”

Lục Tiểu Thanh một
phen túm chặt lấy ống tay áo của Xuất Trần, vẻ mặt dữ tợn trừng Xuất Trần, hung
tợn nói: “Bọn họ ta mặc kệ, nghĩ thế nào là việc của bọn họ, nếu có phát sinh
tác dụng phụ nào đó, ngươi nếu không giúp ta giải quyết, hừ, ta sẽ đi tìm Nhã
Chỉ kia đến giải quyết ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt,
liền cảm thấy cánh tay Xuất Trần đang ôm eo mình căng thẳng, Lục Tiểu Thanh lập
tức quay đầu lại, vẻ mặt mỉm cười mê người cùng người đến kính rượu uống một
chén, người ngoài vừa đi lập tức lại quay đầu lại, căm tức nhìn Xuất Trần, mới
há mồm muốn nói chuyện, Xuất Trần lại hất hàm về phía trước, Lục Tiểu Thanh lập
tức vẻ mặt thẹn thùng quay đầu đi, lại cùng người tới uống cạn một chén, quay
đầu còn chưa kịp mở miệng, lại phải tươi cười sáng lạn quay đầu lại.

Tay Xuất Trần ôm eo
Lục Tiểu Thanh không khỏi gia tăng thêm lực, vẻ mặt tươi cười ai cũng phải nhận
ra, hắn hiện tại tâm tình rất tốt, Gia Luật Giá Huyên ngồi ở phía trên cười như
không cười nhìn Xuất Trần, vị trí của hắn vừa vặn có thể thấy được động tác của
Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần, hai người này thật đúng là thú vị.

“Lục phu nhân, ta
nhớ rõ ngươi từ Đại Đường tới đây, lâu nay luôn nghe nói Đại Đường có nền văn
hóa rất lớn mạnh, nhân tài lớp lớp xuất hiện, Lục phu nhân tuy rằng vừa rồi mới
tấu qua một khúc, bất quá có lẽ vẫn còn kém khá xa văn nhân Đại Đường mà ta
được biết, hôm nay nếu như đã mở màn, không bằng nhân tiện để cho chúng ta tâm
phục khẩu phục, được chứ?”

Lục Tiểu Thanh còn
chưa có tính toán xong với Xuất Trần, chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng
của Gia Luật Cuồng Sở truyền đến, trong đại điện ca múa nhất thời đều ngừng
lại, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía nàng.

Lục Tiểu Thanh nhìn
khắp đại điện một lượt, đột nhiên mỉm cười nói: “Ngươi tâm phục khẩu phục hay
không có quan hệ gì với ta sao? Ta làm sao biết ngươi tâm phục khẩu phục như
thế nào?” từng câu hỏi đều không để cho Gia Luật Cuồng Sở một chút mặt mũi nào,
câu hỏi lại rất xảo quyệt, những người có mặt ở đại điện lập tức hút một ngụm
khí lạnh, dám nói chuyện như vậy với Khuynh Nam Vương, nàng chính là người đầu
tiên.

Gia Luật Cuồng Sở
ánh mắt càng lạnh thêm, quanh người tản ra một cỗ hàn khí tạt thẳng vào mặt,
những người ngồi ở chung quanh hắn không khỏi rùng mình một cái, Lục Tiểu Thanh
cũng mặc kệ hắn, quay người tựa vào đầu gối Xuất Trần, trên đại điện trong
khoảnh khắc này trở nên vô cùng yên tĩnh, lúc này Gia Luật Giá Huyên đột nhiên
lên tiếng : “Cuồng Sở nói cũng đúng, lâu nay nghe danh Đại Đường dùng lễ nghĩa
đối đãi với các nước, chuyện phiếm cũng đều được xuất khẩu thành thơ, buột
miệng lại giống như đã thuộc lòng, bổn vương gia muốn biết một chút về phong
thái văn nhân Đại Đường, Xuất Trần?”

Lục Tiểu Thanh liếc
mắt thấy bộ dáng Gia Luật Giá Huyên mười phần là đang muốn xem kịch vui, hơn
nữa không hỏi mình, lại trực tiếp hỏi Xuất Trần, người này đúng là giảo hoạt.
Mỉm cười quay đầu nhìn về phía Xuất Trần, trên mặt đúng là lộ ý hỏi, trong mắt
lại là cảnh cáo, dám đáp ứng ta sẽ cho ngươi biết tay.

Xuất Trần mỉm cười
không nói gì, chỉ ôm lấy Lục Tiểu Thanh, vén vài sợi tóc ra sau tai cho nàng,
thuận tiện thấp giọng khẽ nói ở bên tai nàng: “Năm trăm lượng.”

“Một ngàn lượng.”

“Đồng ý.”

“Được, nếu Đại Vương
muốn Tiểu Thanh làm, Tiểu Thanh tự nhiên là không thể chối từ, vì Đại Vương mà
làm thơ, thật sự là phúc ba đời của Tiểu Thanh.” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tự hào,
ngồi thẳng lưng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt cùng cảm động đến rơi nước mắt.

Gia Luật Giá Huyên
trong mắt hiện lên ý cười nói: “Như thế, bổn vương liền chăm chú lắng nghe.”

Lục Tiểu Thanh chậm
rãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, từng bước một thong thả đi đến giữa đại
điện, trên mặt mang theo tươi cười nho nhã ôn hòa, lơ đãng vung tay lên, thật
sự là phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong nói không nên lời, trong lúc nhất
thời cùng với mọi người cao to cường tráng ở trong đại điện thật giống như mây
với bùn.

Lục Tiểu Thanh chậm
rãi đi đến cửa đại điện, ngẩng đầu lên nhìn mây trắng đang trôi bồng bềnh trên
bầu trời, đột nhiên tay phải khẽ vung về phía sau, một tay chống tại trên cửa
đại điện, chân phải cùng chân trái đan chéo vào nhau mà đứng, tay trái thong
thả làm điệu bộ lan hoa chỉ (2) chỉ lên trời xanh, đầu giống như lơ đãng lại
giống như đã tính tốt góc độ, hơi hơi ngước lên, hai mắt giống như nhắm mà
không phải nhắm, làm bộ hít sâu một hơi.

[2] Lan Hoa Chỉ: động tác ngón cái chắp với
ngón giữa như hoa lan

“A, trời xanh, trời
xanh thật là đẹp, mây trắng thật là bồng bềnh, trời xanh mây trắng, đều sờ
không được.” đọc xong bài thơ thể Lê Hoa của hiện đại, Lục Tiểu Thanh chậm rãi
lắc lắc đầu, coi như thật sự là mình đã chìm vào trong tức cảnh làm thơ vậy.

Không có tiếng vỗ
tay như trong dự liệu, cũng không có tiếng trầm trồ khen ngợi, khắp đất trời là
một mảnh yên tĩnh, chậm rãi xoay người lại, ách, mọi người trong đại điện đều
đang nhìn mình như nhìn quái vật, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mình, Lục
Tiểu Thanh không khỏi thể hiện vẻ mặt mỉm cười đầy tự tin, hơi hơi hướng mọi
người gật đầu thay cho lời thăm hỏi, sau đó tao nhã bước về phía Xuất Trần.

Xuất Trần trong tay
đang cầm chén rượu, trong con ngươi ý cười thật sự là nhịn không nổi nữa, đứng
dậy vỗ tay nói: “Thơ hay, thơ hay, thật sự là có phong cách riêng.” Lục Tiểu
Thanh lập tức vẻ mặt hổ thẹn nói: “Sao có thể, sao có thể, bêu xấu rồi.” Hai
người kẻ xướng người hoạ làm cho Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam nghẹn vì bất
hạnh.

Gia Luật Giá Huyên
lấy lại bình tĩnh, thấy Xuất Trần lôi kéo Lục Tiểu Thanh ngồi xuống, bả đầu
chôn ở trong cổ áo Lục Tiểu Thanh, cười vô cùng thống khoái, nhìn thoáng qua
hai người làm ra vẻ thổi phồng nhau, cả triều văn võ bá quan ai cũng phải tự
hỏi, bài thơ này rốt cuộc là hay ở chỗ nào, không khỏi ho nhẹ hai tiếng nói:
“Lục Tiểu Thanh, lấy tình cảnh vào đông làm đề tài, phong cách tùy ý, nhưng là
ta không thích phong cách đó cho lắm.”

Lục Tiểu Thanh trừng
Gia Luật Giá Huyên liếc mắt một cái, ngươi thì biết cái gì, đây chính là thể lê
hoa lưu hành rộng rãi ở thời hiện đại, lại nói bài vừa rồi là do chính mình
sáng tác, ngộ nhỡ đòi hỏi mình làm bài thơ khác thì phải làm sao bây giờ?

Xuất Trần ở phía sau
vùi đầu vào cổ áo Lục Tiểu Thanh, thanh âm vừa vặn đủ để cho hai người nghe
thấy “Ta không ngại ngươi đùa giỡn, bất quá bài tiếp theo, phiền ngươi làm ra
bài có chiều sâu một chút, bằng không sẽ trừ tiền.”

Lục Tiểu Thanh nghe
ra ý cười vui vẻ trong lời của Xuất Trần, Gia Luật Cuồng Sở ở phía đối diện lại
lạnh như băng trừng mình, những người khác sắc mặt phức tạp nhìn mình, chủ yếu
là do một câu khen thơ hay kia của Xuất Trần, thơ hay, Xuất Trần có tiếng uyên
bác, hắn nói thơ hay thì nhất định là hay rồi, chính là thật sự không nhìn ra
bài thơ đó hay ở chỗ nào.

Những lời khác Lục
Tiểu Thanh là không thèm để ý, bất quá một câu trừ tiền của Xuất Trần, Lục Tiểu
Thanh là tuyệt đối để ý, tuy rằng ta không muốn đạo văn, tuy rằng ta muốn tự
mình sáng tác, nhưng là xem ra ở dưới tình huống này đạo văn mới là vương đạo.
Chỉ chớp mắt đã nhớ ra được một bài thơ, nhất thời ho khan hai tiếng nói: “Nếu
Đại Vương muốn nghe bài đại chúng, vậy Tiểu Thanh ngay tại đây làm luôn một
bài.”

“Bắc quốc phong
quang. Nghìn dặm băng ngưng. Vạn dặm tuyết rơi. Ngắm Trường thành sau trước.
Duy màu trắng xoá. Trên dưới sông lớn, Ngừng bặt dòng khơi. Non uốn phau phau.
Đồng vươn bàng bạc. Tựa muốn đua cao tới lớp trời. Xem ngày tạnh. Ngắm muôn
hồng ngàn tía. Lộng lẫy nơi nơi. Giang sơn biết mấy xinh tươi, Kẻ hào kiệt
tranh hươu kể bao người. Nhớ Tần Hoàng Hán Võ, Thanh tao kém vẻ; ĐườngTông Tống
Tổ, Nho nhã vài mươi. Nức tiếng một thời, Thành Cát Tư Hãn, Chỉ biết giương
cung bắn điêu chơi. Còn đâu nữa? Điểm mặt phong lưu thử. Đương thời xem sao.”
(3)

[3] Thẩm Viên Xuân – Mao Trạch Đông

Đại điện vốn đã yên
tĩnh, bài thơ này vừa ra, nhất thời lại càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh
âm một cây châm rơi trên mặt đất đều nghe thấy, nửa ngày Gia Luật Cuồng Sở đột
nhiên vỗ tay nói: “Khen cho câu ‘Còn đâu nữa? Điểm mặt phong lưu thử. Đương
thời xem sao’. Có khí thế, xem ra ngươi cũng là người có tài, bằng không nhất
định sẽ không làm ra được một bài thơ hay như thế.”

Lục Tiểu Thanh nhất
thời cười tủm tỉm nhìn Gia Luật Cuồng Sở, khó có được lại được hắn khen ngợi
như thế, tuy rằng không phải là do mình làm, bất quá tính theo thời điểm này
thì đúng là do mình làm rồi còn gì.

“Vậy, Tần Hoàng Hán
Vũ, Đường Tông Tống Tổ là loại người nào?” Gia Luật Giá Huyên ánh mắt đảo qua
Lục Tiểu Thanh hỏi.

Lục Tiểu Thanh đầu
tiên là sửng sốt, xong rồi, lệ thuộc vào sách vở không có cải biến, cứ bê trực
tiếp cả nguyên tác mà đọc, phải giải thích như thế nào mới tốt đây, đây chính
là những nhân vật nổi tiếng nha.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3