White lies - Chương 05 phần 1

Chương 5

Khi
nàng mở cửa phòng Steve vào sáng hôm sau, anh quay đầu lại trên chiếc gối và cất
tiếng, “Jay”. Giọng anh thật khàn, gần như phát ra từ yết hầu, và nàng tự hỏi
có phải anh vừa thức dậy.

Rồi
nàng khựng lại, đổ dồn sự chú ý khi nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt bị băng của
anh. “Làm sao anh biết?” Những y tá vào ra khá nhiều, vậy thì sao anh có thể
đoán ra đó là nàng.

“Anh
cũng không biết”, anh chậm rãi nói. “Có lẽ là do mùi hương của em, hoặc chỉ là
cảm giác về em trong căn phòng. Có lẽ anh nhận ra nhịp bước chân em.”

“Mùi
hương của em?” nàng ngây ra. “Em không dùng nước hoa, vì vậy nếu anh ngửi thấy
em từ khoảng cách đó thì chắc chắn có gì đó không ổn rồi !”

Môi
anh cong lên thành một nụ cười. “Nó là một mùi hương tươi mát, phơn phớt ngọt
ngào. Anh thích nó. Thế anh có được nhận một nụ hôn chào buổi sáng không?”

Tim
nàng lỡ một nhịp dài, giống hệt ngày hôm trước khi anh đòi nàng hôn anh. Nàng
đã tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng, âu yếm, đôi môi nàng lướt nhẹ lên môi anh,
trong khi Frank, đứng kín đáo ở phía sau, cố tỏ ra là mình vô hình ; nhưng nụ
hôn đó đã khiến cho nhịp đập trong nàng mất gần mười phút để ổn định lại sau
đó. Giờ đây, ngay cả trong khi tâm trí nàng đang hét lên cảnh báo nàng nên cẩn
thận, nàng vẫn bước xuyên qua căn phòng, đến với anh và cúi xuống tặng cho anh
một nụ hôn nhẹ khác, cho phép đôi môi nàng nấn ná chỉ trong một giây. Nhưng khi
nàng bắt đầu rút ra, anh tăng thêm sức ép, miệng anh dán vào môi nàng, và tim
nàng đập điên cuồng đòi được giải thoát khỏi chiếc lồng giam trong khi một cơn
rùng mình thích thú chạy xuyên suốt cơ thể.

“Anh
có vị cà phê”, nàng cố xoay xở để nói nên lời khi cuối cùng cũng đã buộc được bản
thân đứng thẳng dậy được, phá vỡ sự tiếp xúc.

Môi
anh vốn đã tách ra, với một khoái lạc đầy rung động, nhưng với những lời của
nàng chúng mang một vẻ tự mãn. “Họ muốn anh uống trà hay nước táo gì đó”, anh
làm những thứ nước ấy nghe như chất độc vậy, “nhưng anh bảo họ phải cho anh uống
cà phê.”

“Oh?”
nàng lạnh nhạt hỏi. “Bằng cách nào? Từ chối không uống bất kỳ thứ gì cho đến
khi anh có được cốc cà phê của mình?”

“Nó
có hiệu quả mà”, anh nói, chẳng có vẻ gì là ăn năn cả. Nàng có thể tưởng tượng
ra cảnh các y tá vô vọng đến thế nào khi chống lại cái ý chí sắt đá của anh.

Trái
ngược với thực tế rằng nàng không còn cần giao tiếp với anh theo cách cũ của họ
nữa, bàn tay nàng vẫn đến với cánh tay anh theo thói quen, và nàng đã quá quen
với sự tiếp xúc đó đến nỗi nàng còn không chú ý đến điều đó. “Anh thấy thế nào?”
nàng hỏi, rồi nhăn nhó với sự sáo mòn của câu hỏi, nhưng nàng vẫn nói huyên
thuyên vì ảnh hưởng của nụ hôn.

“Khó
chịu chết lên được.”

“Ồ.”

“Anh
đã ở đây bao lâu rồi?”

Ngạc
nhiên, nàng phải dừng lại và tính lại số ngày. Nàng đã dồn hết tâm trí vào anh
đến nỗi thời gian dường như không còn có nghĩa lý gì với nàng cả, và nó thật
khó để nhớ lại. “Ba tuần.”

“Vậy
thì anh đã sống với đống khuôn này nhiều hơn ba tuần?”

“Em
nghĩ vậy…vâng, đúng thế.”

“Được
rồi.” Anh nói như thể đang cho phép vậy, và nàng cảm thấy rằng anh sẽ cho chúng
thêm ba tuần và không hơn một ngày nào nữa cả, hoặc là anh sẽ tự mình tháo những
khuôn thạch cao đó ra. Anh nâng cánh tay trái của mình lên. “Hôm nay anh mất đi
một ít kim truyền. Họ lấy những mũi IV ra khoảng một giờ trước.”

“Em
thậm chí còn không chú ý !” nàng la lên, cười tủm tỉm trước vẻ tự hào trong chất
giọng không còn như trước đây của anh. Nàng tự hỏi liệu nàng có bao giờ quen được
với chất khàn khàn trong nó không, nhưng cùng lúc nàng có thể cảm nhận cơn rùng
mình nhẹ trên xương sống mình mỗi khi nàng nghe thấy nó.

“Và
anh đã từ chối dùng thuốc giảm đau. Anh muốn cái đầu mình được tỉnh táo. Có quá
nhiều câu hỏi anh muốn đặt ra trước đây, nhưng nó tốn rất nhiều thời gian và
công sức, và não anh thì quá mập mờ do tác dụng của thuốc, quá nhiều vấn đề.
Bây giờ anh muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là đâu? Anh nghe em gọi bác sĩ
là thiếu tá, vì vậy anh biết anh đang ở trong một bệnh viện quân sự. Câu hỏi
là, tại sao?”

“Anh
đang ở Bethesda”, nàng nói.

“Một
bệnh viện hải quân?” Sự ngạc nhiên làm giọng anh càng trở nên thô rám hơn nữa.

“Frank
nói anh được đem đến đây vì lý do an ninh. Có những bảo vệ canh gác tại mọi lối
vào đến khu vực này. Và đây là một khu vực trung tâm cho mọi bác sĩ phẫu thuật
họ lôi về cho anh.”

“Thiếu
tá Lunning không thuộc hải quân”, anh nói rõ ràng.

“Không”.
Thật đáng ngạc nhiên rằng anh có thể mất đi hầu hết ký ức cơ bản, về bản thân
mình, nhưng lại vẫn ghi nhớ kiến thức rằng Bethesda là một bệnh việc hải quân
và thiếu tá không phải là một cấp bậc hải quân. Nàng quan sát sự tĩnh lặng của
miệng anh khi anh nghiên cứu những gợi ý mà nàng vừa kể cho anh.

“Vậy
thì ai đó với tầm ảnh hưởng mạnh đã muốn anh ở đây. Langley, có lẽ thế.”

“Ai
cơ?”

“Chỉ
huy sở tình báo, bé yêu. CIA”. Nàng có thể cảm nhận được một cơn ớn lạnh kinh sợ
khi anh tiếp tục, “Có lẽ là Nhà trắng, nhưng Langley là khớp nhất. Thế còn
Frank Payne?”

“Anh
ấy là một FBI. Em tin anh ấy”, nàng nói một cách chắc chắn.

“Chết
tiệt, chuyện này càng ngày càng phức tạp”, anh càu nhàu. “Tất cả những bộ và
ngành quân sự khác nhau kết hợp lại như thế này thì không bình thường chút nào.
Chuyện gì đang xảy ra? Kể cho anh về vụ nổ đi.”

“Frank
không kể cho anh nghe?”

“Anh
không hỏi hay tự động đưa ra bất kỳ thông tin nào. Anh không biết rõ về hắn.”

Đúng
thế, đúng là Steve. Anh luôn luôn kìm lại, thận trọng quan sát mọi thứ, dù nàng
đã kết hôn với anh trước khi nàng bắt đầu chú ý đến đặc điểm đó của anh. Anh sử
dụng sự quyến rũ của mình như một cái khiên, bởi vậy hầu hết mọi người miêu tả
anh như một người thoải mái và đầy ngẫu hứng, trong khi thực tế anh hoàn toàn
ngược lại. Anh giữ người khác ra xa khỏi anh, không hề tin tưởng họ và không
cho phép bất cứ ai tiến gần đến anh, nhưng họ chưa bao giờ chú ý, bởi vì anh là
một diễn viên giỏi. Giờ đây nàng nhận thấy chiếc khiên đó đã biến mất. Người
khác có thể chấp nhận anh như bản chất con người anh hoặc rời bỏ anh, anh không
quan tâm. Đó là một quan điểm khó chịu, nhưng nàng thấy rằng mình lại thích thế
hơn. Nó là thật, không giả dối hay lẩn tránh. Và lần đầu tiên, anh để nàng đến
gần anh. Anh cần nàng, tin tưởng nàng. Có lẽ chỉ bởi vì hoàn cảnh, nhưng điều
đó đã xảy ra, và nó làm nàng sửng sốt.

“Jay?”
anh thúc giục.

“Em
không biết chắc chuyện gì đã xảy ra”, nàng giải thích. “Em không biết tại sao anh
lại ở đây. Họ cũng không biết.”

“Họ
là ai?”

“Frank.
FBI.”

“Và
bất kể ai gã đó làm việc cho ai”, anh lãnh đạm thêm vào. “Tiếp đi.”

“Frank
nói với em rằng anh không hề làm bất cứ thứ gì bất hợp pháp, đó là những gì họ
biết. Có lẽ anh chỉ là một người ngoài cuộc vô tội, nhưng anh có tiếng tăm về
việc đánh hơi thấy rắc rối, và họ nghĩ anh có lẽ biết điều gì đó về chuyện gì
đã xảy ra với hoạt động của họ. Họ dựng lên một cái ngòi, hay bất kỳ cái gì mà
anh gọi nó, nhưng ai đó đã gài một quả bom vào địa điểm cuộc họp diễn ra. Anh
là người sống sót duy nhất.”

“Loại
ngòi gì?”

“Em
không biết. Tất cả những gì Frank nói là nó liên quan đến an ninh quốc gia.”

“Và
họ sợ rằng vỏ bọc của người của họ bị lộ ra, nhưng họ không biết chắc, bởi vì
những người chơi ở phía kia cũng bị nghiền nát rồi”, anh nói, gần như với chính
mình. “Nó có thể là nước đôi trong trò chơi hai mặt, và quả bom được dành cho
những kẻ kia. Chết tiệt thật ! Thảo nào họ muốn anh lấy lại được trí nhớ !
Nhưng tất cả những thứ này không hề giải thích cho một điều. Tại sao em lại bị
liên đới?”

“Họ
đưa em tới đây để nhận dạng anh”, nàng nói, thờ ơ vuốt ve cánh tay anh như nàng
vẫn làm hàng giờ qua.

“Nhận
dạng anh? Họ không biết sao?”

“Không
chắc chắn lắm. Một phần bằng lái xe của anh được tìm thấy, nhưng họ vẫn không
chắc chắn rằng anh là…anh, hay là điệp vụ của họ. Hiển nhiên rằng anh và người
mật vụ đó có cùng chiều cao và cân nặng, và bàn tay anh thì bị bỏng, nên họ
không có khả năng lấy dấu vân tay của anh để nhận dạng”. Nàng dừng lại khi có
gì đó lướt qua trong ký ức, nhưng nàng không thể đem những chi tiết khó nắm bắt
đó tập trung lại. Trong một khoảnh khắc nó thật gần kề, rồi câu hỏi tiếp theo của
Steve làm sự tập trung trong nàng vỡ tan.

“Tại
sao họ lại đề nghị em? Không có ai khác có thể nhận dạng anh à? Hay chúng ta vẫn
thân thiết với nhau kể cả sau vụ ly hôn của chúng ta?”

“Không
đâu. Đây là lần đầu tiên em gặp lại anh sau năm năm. Anh luôn là một kẻ đơn độc.
Anh không phải loại người có thể là bạn thân của ai đó. Và anh không có bất kỳ
gia đình nào, chỉ còn lại em.”

Anh
bồn chồn di chuyển, miệng anh mím lại thành một đường khi anh thốt ra một câu rủa
ngắn và rõ ràng. “Anh đang cố xử lý những chuyện này”, anh nói ngắn gọn. “Và
anh lại cứ đâm thẳng vào một bức tường rỗng chết tiệt. Một vài điều em kể cho
anh có vẻ quen, và anh nghĩ, yeah, đó là mình. Rồi một phần của nó như thể em
đang kể cho anh nghe về một thằng lạ hoắc nào đó, và anh băn khoăn liệu mình có
thực sự biết. Khốn kiếp, làm sao anh có thể biết?” anh kết thúc với sự thất vọng
sống sượng.

Những
ngón tay nàng lướt qua cánh tay anh, tặng cho anh sự an ủi mà nàng có thể. Nàng
không phí hơi vào những lời an ủi vô vị vì nàng nhận thấy chúng chỉ làm anh giận
thêm mà thôi. Và đúng thế, anh vốn đã sự dụng hết quĩ năng lượng của mình với
những câu hỏi mà anh đặt ra với nàng, rồi anh nằm đó im lìm trong vài phút, ngực
anh nâng lên rồi lại hạ xuống nhanh chóng. Cuối cùng khi nhịp thở của anh chậm
lại, và anh càu nhàu, “Anh mệt.”

“Anh
đã đẩy bản thân quá xa. Nó mới chỉ khoảng ba tuần thôi, anh biết đấy.”

“Jay.”

“Sao
ạ?”

“Ở
lại cạnh anh.”

“Vâng.
Anh biết là em sẽ ở lại mà.”

“Nó
thật…xa lạ. Anh thậm trí còn không hình dung được khuôn mặt em trong tâm trí
anh, nhưng phần nào đó trong anh lại biết rõ em. Có lẽ ý Chúa còn mạnh hơn cả
những ký ức thuần túy.”

Chất
giọng khản đặc của anh khiến cho những từ ngữ càng trở nên thô nhám sắc cạnh,
nhưng Jay cảm thấy như thể một luồng điện đã đánh vào cơ thể nàng, khiến cho
làn da nàng ngứa râm ran. Tâm trí nàng choán đầy với những hình ảnh tưởng tượng,
nhưng không phải những ký ức đã qua ; trí tưởng tượng của nàng sản sinh ra những
ký ức mới, của người đàn ông này với linh hồn thô cứng và chất giọng bị tàn
phá, cúi xuống nàng, chiếm lấy nàng trong vòng tay anh, di chuyển giữa hai chân
nàng trong vị trí còn trọn vẹn hơn cả những gì nàng từng biết. Hơi thở nàng ngắn
lại trong khi bầu ngực nàng trở nên săn lại và nhức nhối, và bên trong nàng bắt
đầu ẩm ướt. Một cảm giác ngứa râm ran khác làm nàng nảy lên, khiến nàng cảm thấy
như thể mình đang ở bên bờ đê mê, chỉ đơn thuần bởi những lời nói của anh, giọng
nói của anh. Sự phản ứng dữ dội của nàng khiến nàng choáng váng, sợ hãi, và
nàng vội giật ra xa khỏi giường anh trước khi nàng có thể kiềm soát hành động của
mình.

“Jay?”
Anh lo lắng, thậm chí là một chút hoảng sợ khi anh thấy nàng dịch chuyển ra xa
anh.

“Ngủ
đi anh”, nàng kiềm chế để nói, giọng nàng gần như dưới mức kiểm soát. “Anh cần
nghỉ ngơi. Em sẽ ở đây khi anh thức giấc.”

Anh
giương bàn tay bị băng chặt của mình lên. “Nắm bàn tay anh thì thế nào?”

“Em
không thể làm thế. Nó sẽ làm đau anh.”

“Nó
sẽ chỉ trộn lẫn với tất cả những cơn đau khác thôi”, anh chuyếnh choáng nói.
Anh đang dần mất sức một cách nhanh chóng. “Chỉ cần chạm vào anh cho đến khi
anh ngủ thôi mà, được không?”

Jay
cảm thấy yêu cầu của anh dường như xuyên thẳng vào tim nàng. Bởi dù anh yêu cầu
bất kỳ thứ gì từ nàng cũng làm nàng vẫn bối rối, nhưng nhu cầu được đụng chạm của
anh hầu như hơn cả những gì nàng có thể chịu đựng. Nàng bước lại về phía chiếc
giường, cuộn tay mình vào tay anh. Ngay khi chạm vào anh nàng đã cảm thấy anh bắt
đầu buông lỏng mình, và chỉ trong vòng hai phút anh đã chìm sâu vào trong giấc
ngủ.

Nàng
bước ra ngoài, cần được trốn thoát, dù nàng không biết chính xác mình muốn trốn
khỏi thứ gì. Nó là Steve, nhưng nó cũng là một thứ gì đó khác nữa, có gì đó bên
trong nàng đang lớn dần và trở nên mạnh mẽ hơn. Nó làm nàng kinh hãi ; nàng
không muốn nó, ấy vậy mà nàng không thể ngăn cản nó. Nàng chưa từng phản ứng với
anh như thế này trước đây, thậm chí ngay cả trong những ngày đầu điên dại, dữ dội
của cuộc hôn nhân của họ. Nó chỉ là do tình huống hiện tại mà thôi, nàng nói với
bản thân mình, cố tìm cách dỗ dành mình trong suy nghĩ. Nó chỉ là do khuynh hướng
ném bản thân hoàn toàn vào một cái gì đó của nàng, tập trung vào nó quá nhiều,
chính điều đó đã khiến nàng cảm thấy như thế. Nhưng tự dỗ dành và trốn tránh bản
thân đến đâu thì sự thất vọng vẫn tuôn ra khỏi tim nàng, bởi vì phân tích những
tình cảm trong nàng không thay đổi được gì cả. Chúa giúp nàng, nàng lại phải
lòng anh lần nữa, thậm chí lần này còn có ít lý do để nàng yêu anh hơn lần đầu
tiên. Trong suốt ba tuần qua anh chỉ hơn một cái xác ướp một tý thôi, không có
khả năng di chuyển hay nói chuyện, vậy mà nàng vẫn bị cuốn vào anh, trói chặt với
anh ; và việc yêu anh bây giờ còn nguy hiểm hơn cả trước đây rất nhiều. Anh đã
khác nhiều, mạnh mẽ hơn, khắc nghiệt hơn. Thậm chí ngay cả khi anh không có ý
thức, nàng đã cảm thấy sức mạnh tinh thần sôi sục của anh, và nàng cần biết điều
gì đã xảy ra với anh để đến nỗi làm anh thay đổi quá nhiều đến gần như tổn
thương như thế.

Một
y tá, người đầu tiên chú ý đến phản ứng của Steve khi anh còn hôn mê với sự hiện
diện của Jay, đã dừng lại bên cạnh nàng. “Anh ta thế nào rồi? Anh ta từ chối
dùng thuốc giảm đau sáng nay.”

“Anh
ấy đang ngủ rồi. Anh ấy rất dễ mệt mỏi.”


y tá gật đầu, đôi mắt xanh sáng bắt gặp đôi mắt sậm màu hơn của Jay. “Anh ta có
một thể chất mạnh đến không thể tin được, hơn bất cứ ai mà tôi từng gặp. Anh ta
vẫn còn phải chịu đau nhiều, nhưng anh ta dường như lờ nó đi. Bình thường phải
mất ít nhất một tuần nữa trước khi chúng tôi ngừng cho dùng thuốc giảm đau”. Sự
cảm phục choán hết giọng cô ta. “Thế cốc cà phê có làm bụng anh ta sôi lên
không?”

Jay
phải phá lên cười. “Không. Anh ấy khá tự mãn về nó đấy.”

“Anh
ta vô cùng kiên quyết để đòi được cốc cà phê đó đấy. Có lẽ chúng tôi có thể bắt
đầu cho anh ta ăn kiêng nhẹ từ ngày mai, để anh ta có thể bắt đầu phục hồi lại
sức lực.”

“Liệu
chị có biết khi nào thì anh ấy sẽ được thuyên chuyển khỏi khu chăm sóc đặc biệt
này không?”

“Tôi
thực sự không rõ. Thiếu tá Lunning là người ra quyết định”. Người y tá mỉm cười
trong khi cô ta rời đi, quay trở lại với khu trung tâm.

Jay
bước đến phòng chờ dành cho khách để mua nước uống, rồi nàng lợi dụng sự trống
trải của căn phòng để dành cho mình một chút riêng tư. Choán đầy trong nàng là
cảm giác bứt rứt mơ hồ, và nàng lại không thể xác định một cách chính xác lý
do. Hoặc những lý do, nàng nghĩ. Một phần của nó là do Steve, tất nhiên, và cả
những phản ứng xúc cảm bất trị của chính nàng với anh nữa. Nàng không hề muốn
yêu anh lần nữa, nhưng nàng không biết làm thế nào để chống lại nó, chỉ biết rằng
nàng phải làm thế. Nàng không thể lại yêu anh lần nữa. Nó quá mạo hiểm. Nàng biết
thế, nhất quyết bảo bản thân hết lần này đến lần khác rằng nàng không cho phép
điều đó xảy ra, thậm chí ngay cả khi nàng nhận biết được rằng có lẽ đã quá trễ
rồi.

Một
phần khác của cảm giác bứt dứt trong nàng cũng dính líu tới Steve, nhưng nàng
không chắc chắn lý do. Cái cảm giác bực mình vì có thứ gì đó thiêu thiếu cứ quấy
rầy nàng, có gì đó đáng lẽ nàng phải nhìn ra nhưng lại không thể. Có lẽ Steve
cũng cảm thấy nó như nàng, dựa vào tất cả những câu hỏi mà anh đặt ra ; thì anh
cũng không tin tưởng Frank cho lắm, dù nàng cho rằng điều đó cũng đúng thôi,
theo như hoàn cảnh của Steve. Vậy thì tại sao nàng cứ có cảm giác rằng nàng nên
biết nhiều hơn những gì nàng đã biết? Có phải Steve đang ở trong tình trạng
nguy hiểm bởi vì những gì anh đã chứng kiến? Liệu Steve có thực sự liên quan đến
vụ giao dịch không? Nàng sẽ là kẻ khờ nếu không nhận ra rằng họ giấu nàng nhiều
việc, nhưng nàng không mong chờ Frank phun ra tất cả những gì anh ta biết.
Không, không phải thế. Nó cái gì đó đáng lẽ ra nàng phải nhận thấy, cái gì đó
vô cùng hiển nhiên, vậy mà nàng vẫn bỏ lỡ nó hoàn toàn. Nó là một ít chi tiết
nào đó không khớp lắm, và cho đến khi nàng xác định được nó là gì, nàng sẽ
không thể loại bỏ được cái cảm giác day dứt khó chịu này.

Steve
được đưa ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt hai ngày sau đó và được chuyển đến một
phòng riêng, và cả những bảo vệ cũng thay đổi vị trí của họ. Căn phòng mới có một
chiếc TV, thứ mà phòng ICU thiếu, và Steve cứ nhất định đòi nghe mọi chương
trình tin tức mà anh có thể, như thể anh đang tìm kiếm đầu mối có thể buộc tất
cả những mảnh bị mất lại cho anh. Vấn đề là anh dường như có hứng thú với tình
hình trên toàn thế giới và có thể thảo luận chính trị của những quốc gia khác dễ
dàng như với những vấn đề trong nước vậy. Điều này làm Jay bối rối, Steve chưa
bao giờ quan tâm đến chính trị, và mức độ hiểu biết sâu sắc của anh hiện tại để
lộ ra rằng anh đã trở nên vô cùng phức tạp. Nhắc đến đây, điều này càng cho thấy
anh đã liên đới vào cái tình huống đã gần như giết chết anh có lẽ còn hơn cả những
gì Frank biết. Hoặc có lẽ Frank đã biết. Xét cho cùng thì, anh ta đã có vài cuộc
trao đổi dài và riêng tư với Steve, dù Steve vẫn ở trạng thái cảnh giác. Chỉ với
Jay anh mới bỏ đi tính thận trọng của mình.

Những
vết thương khác nhau của anh giữ anh lại giường lâu hơn, và không có khả năng
dàn xếp với mấy cây nạng thông qua bàn tay bị bỏng của anh được. Tình trạng thiếu
hoạt động này ăn dần lấy anh, ăn mòn tính kiên nhẫn và tâm trạng vui vẻ của
anh. Anh nhanh chóng quyết định kênh truyền hình nào anh thích, loại bỏ tất cả
những kênh giải trí hay truyền hình nhiều tập, nhưng ngay cả những kênh anh thích
cũng thiếu cái gì đó, khi mà rất nhiều pha hành động đều thuộc thị giác. Chỉ có
thể nghe khiến anh thất vọng, rồi nhanh chóng anh chỉ bật những kênh tin tức.
Jay làm mọi thứ nàng có thể nghĩ ra để giải trí cho anh, anh thích nàng đọc báo
cho anh, nhưng hầu hết anh chỉ muốn ngồi chuyện trò.

“Kể
cho anh nghe em trông thế nào”, một buổi sáng anh nói.

Yêu
cầu đó làm nàng bối rối. Thật là xấu hổ đến kỳ quặc khi bị yêu cầu mô tả chính
mình. “Ừ thì, em có mái tóc màu nâu”, nàng bắt đầu một cách lưỡng lự.

“Dạng
nâu nào? Đo đỏ? Vàng?”

“Vàng,
em đoán thế, nhưng ở phía tối màu. Màu mật ong.”

“Nó
có dài không?”

“Không.
Nó gần đến vai em, và cực kỳ thẳng.”

“Mắt
em màu gì?”

“Xanh”

“Tiếp
đi mà”, anh rầy la sau một phút khi nàng chẳng bổ xung thêm chi tiết nào. “Chiều
cao của em?”

“Trung
bình thôi. 5 feet 6.”

“Thế
còn chiều cao của anh? Chúng ta có vừa vặn với nhau không?”

Ý
nghĩ đó làm cổ họng nàng thắt lại. “Anh cao 6 feet, và có, chúng ta khiêu vũ
cùng nhau khá hợp”

Báo cáo nội dung xấu