Phù thủy xứ Ejinbara - Chương 10 (Hết)
CHƯƠNG X: Lời nguyền bị phá vỡ
Ngày chủ nhật sau đó,
Ejinbara bị bao phủ bởi làn sương dày đặc từ sáng sớm đến giữa trưa. Làn sương
ôm lấy khu nghĩa trang của người nước ngoài trên đồi.
Sáng hôm đó, tại nhà tang lễ
Ejinbara đã diễn ra đám tang của Toda Jirou, Motomachi Seizou, Isezaki Riki và
Isezaki Mashu. Họ được chôn cất tại nghĩa trang dành cho người nước ngoài vào
buổi chiều.
Ông Kogoro, Ran, tiến sĩ
Agasa, Conan và Đội thám tử nhí cũng có mặt.
Nhưng người đã mất được chôn
cất tại nghĩa trang dành cho người nước ngoài vì những đóng góp của họ trong
việc biến Ejinbara thành nơi ở cho những người ở nhiều nước khác nhau. Nhưng
đám tang của họ lại không có một người ngoại quốc nào.
Tại cổng nghĩa địa, thanh tra
Megure và trung sĩ Takagi đứng chờ, có vẻ bối rối khi thấy mình lạc lõng.
- Vụ án lần này phức tạp
thật. Không ngờ kẻ sát nhân là con trai bà Sophia, lại còn lợi dụng hệ thống
khí đốt từ xa xưa để gây án nữa chứ.
- Có những việc hiển hiện
ngay trước mắt, nhưng nếu không chú ý, ta rất dễ dàng bỏ qua.
- Vâng. – Anh Takagi đồng
tình.
- Ngoài căn nhà đã cháy ra,
bà Elizabeth còn có một khoản tiền nữa. Cô Tsurumi đã quyên góp hết số tiền đó
cho trường học, bảo tàng đồ chơi và bệnh viên của ba nạn nhân rồi.
- Vậy ạ. – Anh Takagi có vẻ
tươi hơn.
Conan đứng trước mộ bốn nạn
nhân, nhìn quanh.
- Những người nước ngoài
chẳng ai đến viếng họ, cũng không ai tới nghĩa trang dự lễ chôn cất…
Luật sư Miura đứng cạnh nói:
- Ông Motomachi đã kể lại
chuyện họ đứng nhìn bà Elizabeth tự tử trong di chúc của mình. Di chúc được
công bố rộng rãi, nên những người nước ngoài giờ đã biết sự thật. – Ông nhìn
những vòng hoa một cách buồn bã.
- Thế ạ…
- Nhưng coi như họ đã đền
tội… - Ông luật sư đưa tay sờ phiến đá đầu mộ, khẽ nói.
Trời đột nhiên mưa to.
- Hừm, trước thì sương mù,
giờ thì mưa… - Ông Kogoro cáu kỉnh, mở ô.
Conan và mọi người cùng bật ô
lên. Chỉ ông Miura là vẫn đứng dưới cơn mưa rào, tiếp tục nói:
- Trước khi mất, ông Isezaki
Riki có gọi tôi tới, kể câu chuyện về đêm bà Sophia tự sát.
- Thế ạ? – Conan tò mò.
- Ông ấy nói cả ba người họ
không ngủ suốt đêm. Nhưng đó không phải vì họ vui mừng khi trả thù được cho
bạn, mà vì cảm thấy tội lỗi khi đã để chuyện khủng khiếp ấy xảy ra như vậy.
Ngày hôm sau, họ đã tìm đến bà Elizabeth để nói ra sự thật.
- Dạ? – Conan ngạc nhiên. Mọi
người xung quanh cũng lắng nghe.
- Bà Elizabeth nghe câu
chuyện xong thì kinh hoàng rồi bật khóc như mưa. Tiếng khóc của bà mang nỗi đau
mà không ai có thể làm dịu được. Ba người kia đã nhận ra nỗi đau mất đi người
thân yêu nhất của mình trong tiếng khóc than đó. Họ đã căm hận bản thân vì
không ngăn bà
Sophia lại. Ba năm sau, khi
xác cậu bé Minata Takeshi được phát hiện, ba người họ càng sốc hơn.
- Họ cứ nghĩ bà Sophia đã
giết cậu bé kia mà. – Conan nheo mày.
- Ừ. Khi đó họ đã lập một lời
thề.
- Lời thề ạ?
- Họ thề sẽ cống hiến hết
mình để giúp đỡ những người nước ngoài tới Ejinbara như bà Elizabeth và bà
Sophia.
- Chà… - Mọi người đồng
thanh.
- Ông Motomachi xây bảo tàng
đồ chơi, vì ông nghĩ trẻ con dù ở quốc gia nào cũng sẽ trở thành bạn sau khi
cùng chơi ở đó. Tình yêu với đồ chơi không phân biệt quốc tịch mà.
- Vâng. – Conan nhớ lại cảnh
những đứa trẻ đủ màu da cùng chơi đùa trong bảo tàng.
- Vì bảo tàng mở cửa miễn
phí, nên rất nhiều trẻ con ở các nước khác nhau đến đó chơi. Con trai tôi hồi
nhỏ cũng chơi ở đó. Nó và những người bạn khi ấy giờ vẫn còn giữ liên lạc với
nhau. – Ông luật sư nheo mắt cười.
- Ông Motomachi đã thành
công.
- Đúng thế. Ông Toda thì xây
trường tiểu học. Ông ấy đưa chúng đi khắp nơi trên biển bằng con tàu của mình,
để cho bọn trẻ thấy, dù là người Nhật hay người nước ngoài, thì vẫn có thể cùng
nhau vượt qua khó khăn, để từ đó thấu hiểu hơn về nhau, thân thiết hơn với
nhau.
- Bằng việc ăn cùng nhau, ngủ
cùng nhau, người ta có thể tin nhau hơn. Ejinbara gần cảng biển, càng thuận
tiện hơn cho việc dạy học của ông ấy. – Ông Kogoro gật gù.
- Vâng. Bọn trẻ sau khi cùng
nhau đi trên biển đã trở thành bạn thân cho đến khi lớn lên.
- Tuyệt quá. – Ran khen.
- Ông Isezaki xây bệnh viện
cho người nước ngoài đúng không ạ? – Conan nhắc.
- Ừ. Ông ấy là thành viên của
hội đồng quận, nên biết rõ người nước ngoài mong muốn có một bệnh viện với giá
rẻ.
- Việc khám chữa bệnh cho
người ngoại quốc còn nhiều vấn đề lắm. – Ông Kogoro khoanh tay đồng tình.
- Có vài người dân Ejinbara
cho rằng ông Isezaki xây bệnh viện để tạo dựng hình ảnh với mong muốn được thêm
phiếu bầu vào hội đồng quận. Nhưng người nước ngoài ở đây không có quyền bầu
cử, nên dù ông Isezaki có làm gì cho họ, thì cũng không ảnh hưởng đến số phiếu.
- Thế à… - Ông thám tử có vẻ
tiếc nuối.
- Vậy mà ông ấy vẫn quên mình
giúp đỡ những người nước ngoài, tới mức họ đặt cho ông ấy cái tên “ông thị
trưởng” một cách trìu mến. Nếu có quyền bầu cử, tôi chắc chắn tất cả bọn họ sẽ
bầu cho ông ấy thôi.
- Ông ấy được mọi người tin
tưởng quá! – Ran khâm phục.
- Có lẽ ông Isezaki nghĩ bệnh
viện của mình có thể giúp đỡ những người bị tổn thương về mặt tinh thần, để
tránh tấn thảm kịch như bà Sophia năm xưa. – Ai nói.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Nhưng biết được rằng tất cả
những việc làm đó là để chuộc lỗi cho sai lầm năm xưa, người dân ở đây đã xa
lánh họ… - Ông Kogoro tiếc nuối nhìn hàng người. Trong số họ không có lấy một
người ngoại quốc.
- Họ không thể tha thứ cho
tội lỗi ngày xưa sao… - Ran buồn bã.
- Tại sao hả Conan? – Ayumi
cũng cúi đầu.
Conan không biết nói gì. Cậu
nhìn ra phía cổng nghĩa trang.
- Không phải đâu. Mọi người
nhìn kìa.
Những chiếc xe khách to lớn
nối đuôi nhau đỗ ngoài cổng. Cửa xe vừa mở, những người nước ngoài đã nối nhau
bước xuống, kéo vào trong nghĩa trang. Trên tay mỗi người là một bó hoa. Trời
mưa như trút nước, nhưng họ không ai cầm ô, mà kéo nhau tới trước mộ, chắp tay
bật
khóc. Số người kéo đến ngày
càng nhiều. Cả khu nghĩa trang chẳng mấy chốc đầy những người nước ngoài. Họ
đến muộn vì con đường dẫn lên đồi chật hẹp, dưới đồi lại không có chỗ đỗ xe. Họ
còn hẹn nhau trước cổng tòa thị chính rồi mới đi, mà số người muốn đi ngày càng
nhiều, nên mất thời gian hơn dự định.
- Tốt quá, họ đã tha thứ cho
tội lỗi của ba người kia rồi. – Ayumi nói. Mọi người cùng gật đầu.
Khuôn mặt vốn đã nhiều nếp
nhăn của ông Miura nhăn nhúm lại. Ông bật khóc. Đội thám tử nhí thấy vậy cũng
khóc theo.
Khi mọi người đứng dậy, thì
mưa cũng đã tạnh từ lúc nào.
- Conan, thế là lời thề
nguyền của phù thủy bị phá vỡ rồi nhỉ? – Genta vui vẻ nói.
- Ừ. – Conan cười đáp lại.
Mưa tạnh, sương mù bị gió
thổi bay, mặt trời xuất hiện, và trên bầu trời của Ejinbara vắt ngang một dải
cầu vồng lộng lẫy.
Thực hiện bởi:
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
freezeheart_6200 – yenioe11 – Lana Benet
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

