Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 07 phần 1

Chương 7: Trong lòng dậy sóng.

(Tâm ba trứu)

[7.1]

Sau khi Mạnh Giác từ biệt Vân Ca,
dọc theo ngõ nhỏ đi đến đường cái, nhìn thấy một bóng người lẻ loi đứng trong bóng
đêm.

“Hứa cô nương, đã trễ thế này, tại
sao cô vẫn còn ở bên ngoài?”

“Tôi cố ý ở chỗ này chờ Mạnh đại
ca. Vân Ca ngủ rồi sao?”

Mạnh Giác mỉm cười, “Vốn định lẳng
lặng quay lại, không ngờ vẫn quấy rầy giấc ngủ của mọi người.”

Hứa Bình Quân nói: “Cảnh tượng đẹp
như thế, may mắn không bỏ lỡ. Hơn nữa việc này cũng không có liên quan gì tới
Mạnh đại ca, chỉ là do chính bản thân tôi mấy ngày nay ngủ không ngon. Đêm
khuya mấy ngày trước đây còn nhìn thấy Vân Ca và Bệnh Dĩ cũng đã khuya mới từ
bên ngoài cười cười nói nói trở về, hai người dĩ nhiên là ở nơi hoang giao dã
ngoại chơi đùa đến nửa đêm, cũng không biết cỏ dại đó có gì đẹp.”

Mạnh Giác ý cười không thay đổi,
dường như căn bản không hề nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của Hứa Bình Quân,
“Bình Quân, ta và Bệnh Dĩ xưng hô với cô cũng như nhau. Cô tìm ta là có chuyện
gì?”

Hứa Bình Quân lặng lẽ đứng đó,
trong gió thu lạnh lẽo, thân thể gầy yếu có vài phần lạnh run. Mạnh Giác cũng
không thúc giục nàng, ngược lại bước thêm vài bước, đứng ở phía đầu gió, thay
nàng chặn lại gió thu.

“Mạnh đại ca, tôi biết huynh là
người sẽ có biện pháp. Tôi muốn xin huynh giúp tôi, tôi không muốn xuất giá tới
Âu Hậu gia, tôi không muốn…” Hứa Bình Quân nói đến đoạn sau, giọng nói chậm rãi
nghẹn ngào, sợ mình khóc lên, chỉ có thể cắn chặt môi.

“Bình Quân, nếu điều cô muốn chính
là giúp chồng dạy con, cuộc sống vững vàng yên ổn, thì gả cho Âu Hậu gia là lựa
chọn tốt nhất.”

“Tôi chỉ muốn gả...tôi đồng ý chịu
khổ, cũng không sợ vất vả.”

Theo Lưu Bệnh Dĩ cũng không phải
đơn giản là chịu khổ như vậy, Mạnh Giác trầm mặc trong giây lát, “Nếu cô xác
định đây là mong muốn của cô, ta có thể giúp cô.”

Lần này Hứa Bình Quân muốn lấy Vân
Ca ra đánh cược, vừa rồi thấy rằng Mạnh Giác không hề để ý chút nào, vốn đã là
lòng tràn đầy thất vọng, không ngờ lại thấy hi vọng, mừng rỡ không khỏi túm
cánh tay Mạnh Giác, “Mạnh đại ca, huynh thực sự chịu giúp tôi?”

Mạnh Giác ôn hòa cười, “Nếu cô tin
tưởng ta, trở về nhà ngủ cho ngon, cũng không tranh chấp với mẫu thân cô nữa,
làm nữ nhi ngoan, ta khẳng định sẽ không để cho cô gả tới Âu Hậu gia.”

Hứa Bình Quân ra sức gật gật đầu,
vừa định hành lễ nói lời cảm tạ, một giọng nói trầm trầm mang theo ý cười vang
lên: “Đêm tối thừa dịp gặp mỹ nhân, hiền đệ hảo ý thú vị”

Người tới quấn trong một tấm áo
choàng lớn, Hứa Bình Quân không thấy rõ diện mạo, nhưng nhìn thấy vài hộ vệ
đồng hành, biết người tới không phải giàu có cũng là cao quý, vừa định mở miệng
giải thích, Mạnh Giác đã nói với nàng: “Bình Quân, cô đi về trước.”

Hứa Bình Quân vội bước nhanh rời
đi. Mạnh Giác xoay người hành lễ với người vừa tới: “Vương gia là vì tìm
tại hạ nên đến sao?”

Người vừa tới cười đi đến bên người
Mạnh Giác, “Trải qua một chuyện Vệ thái tử ở Bắc môn thành, văn võ cả triều đều
là lòng người bối rối, dân gian cũng bàn tán xôn xao. Vị trí tiểu hoàng đế chỉ
sợ ngồi thật sự không thoải mái, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang chỉ sợ cũng ngủ
không yên. Không cần tốn nhiều sức, đã có này kết quả, hiền đệ thật sự là hảo
kế sách! Bổn vương hiện tại đối với hiền đệ là lòng tràn đầy bội phục, cho nên
đêm tối cố ý tới tìm hiền đệ cùng trò chuyện. Nhưng không ngờ đụng phải nhã sự
của hiền đệ, thậm chí có người dám đoạt nữ nhân của hiền đệ? Chuyện Âu Hậu gia
bổn vương sẽ đảm bảo cho ngươi, cũng coi như biểu thị cho tâm ý cuộc nói chuyện
này của bổn vương.”

Mạnh Giác cười hành lễ, “Đa tạ
Vương gia ưu ái, vậy Mạnh Giác cung kính không bằng tuân mệnh.”

Người tới ha ha cười vỗ vỗ bả vai
Mạnh Giác, “Hôm nay muộn rồi, bổn vương đi về trước, nhớ rõ ngày mai đến chỗ
bổn vương uống chén rượu.”

Mạnh Giác nhìn theo đoàn người ẩn
vào trong bóng đêm, ý cười bên môi chậm rãi nhạt đi. Cũng không phải vì người
mới tới, mà là vì chính mình. Vì sao lại khẩn trương? Vì sao không cho Hứa Bình
Quân giải thích? Vì sao đã sai lại cứ sai theo?

………………………

Trời không đoán trước được gió mưa,
người một sớm một chiều có họa phúc. Mắt thấy ngày đại hỉ của Hứa Bình Quân gần
ngay trước mắt, vị hôn phu lại đột nhiên bạo bệnh bỏ mình.

Vân Ca chưa từng gặp Âu Hậu công tử
kia, đối cái chết của hắn lại càng thêm kinh ngạc. Hứa Bình Quân bỗng chốc trở
nên tiều tụy, thái rau cũng thái phải tay, nhóm lửa có thể làm cháy váy, ủ rượu
có thể đem nước trong thay rượu phong kín trong ống trúc.

Mẫu thân Hứa Bình Quân, cả ngày
mắng trời rủa đất, mỗi ngày mắng Hứa Bình Quân mệnh xấu, khắc làm cho nhà mình
lụn bại, còn khắc cả gia đình nhà chồng, Hứa Bình Quân vốn tính tình cởi mở trở
nên cả ngày không nói nổi một câu.

Hai người Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ
nghĩ cách đùa giỡn để Hứa Bình Quân vui vẻ, nhưng Hứa Bình Quân cũng chỉ nụ
cười khó nở, chẳng qua thường thường nhìn Lưu Bệnh Dĩ tới ngẩn người, có khi
nhìn chăm chú tới mức Lưu Bệnh Dĩ đứng ngồi không yên, nàng vẫn không hề có cảm
giác.

Vân Ca nghe nói trong thành Trường
An có Trương tiên nhân đoán số mệnh rất chuẩn xác, nên nghĩ ra một cách, nếu
như mẫu thân của Hứa Bình Quân mỗi ngày đều nhắc tới số mệnh, vậy thì sẽ dựa
vào mệnh mà nói.

Không ngờ Trương tiên nhân là một
người cứng mềm đều không lay chuyển được, vô luận Vân Ca nói như thế nào, cũng
không chịu giúp Vân Ca đoán số mệnh, lại càng không chịu nói lời giả mạo. Ông
ta nói mỗi ngày chỉ xem ba quẻ, lịch đã sớm sắp xếp tới sang năm, chỉ có thể
hẹn trước, chỉ đoán cho người hữu duyên, kể cả công chúa gì đó cũng đều phải
chờ.

Lưu Bệnh Dĩ nghe Vân Ca oán giận
than phiền xong, cười nói hắn sẽ giúp Vân Ca tìm Trương tiên nhân nói chuyện.
Trương tiên nhân vừa thấy Lưu Bệnh Dĩ, thái độ đại chuyển biến, tôn sùng Vân Ca
như thượng khách, Vân Ca nói cái gì ông ta cũng đều hoàn toàn đáp ứng, hoàn
toàn không giống lúc trước cao cao tại thượng đúng khí phách tiên nhân.

Vân Ca lòng tràn đầy tò mò, truy
vấn Lưu Bệnh Dĩ.

Lưu Bệnh Dĩ cười nói cho nàng,
“Trương tiên nhân đoán tướng số cho người khác là dựa vào cái gì? Bất quá là
trước hết tính toán đúng số mệnh người đó, đưa ra được những chuyện riêng tư
kín đáo của họ trong quá khứ và hiện tại, người tới tự nhiên lòng tràn đầy tin
tưởng, còn chuyện tương lai cùng lời phán thì nói cho họ theo quy tắc ba phải,
cái nào cũng được, giải thích ra có thể là tốt, cũng có thể là xấu, tùy ý người
tới cân nhắc. Đến xem tướng mọi người đầu tiên phải hẹn trước, lại đều là người
không giàu sang cũng cao quý trong thành Trường An, cái gọi là người hữu
duyên...”

Lưu Bệnh Dĩ lời còn chưa dứt, Vân
Ca đã lớn tiếng cười rộ lên, “Cái gọi là người hữu duyên chính là đại ca có thể
tra được chuyện riêng tư của bọn họ, hóa ra vị tiên nhân này tiên khí là do đại
ca cấp cho. Thành Trường An trong ngoài, trên mặt đất, ăn mày, kẻ trộm, lưu
manh, đám người hành tẩu giang hồ đều là người của đại ca. Người ngoài nhìn vào
chỉ thấy một đám cát bùn rời rạc, mà lại không ngờ phía dưới còn có hồ sâu
khác, thành Trường An nếu có chút gió thổi cỏ lay*, có muốn hoàn toàn giấu được
đại ca, chỉ sợ không quá dễ dàng.”

*Gió thổi cỏ lay: thành ngữ, ý
chỉ những biến động nhỏ.

Lưu Bệnh Dĩ nghe được lời nói của
Vân Ca, sắc mặt khẽ biến.

Hắn vốn chỉ tính toán nói tới ba
phần, nhưng thật không ngờ Vân Ca từ nhỏ đều có tiếp xúc với đủ hạng người,
kiến thức rộng rãi, bản thân lại tâm tư nhạy bén, lời tuy là vô tâm, nhưng lại
làm người khác kinh ngạc.

“Vân Ca, chuyện này, muội phải thay
ta giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ người nào.”

Vân Ca cười gật gật đầu, “Muội biết
rồi!”

………………………….

Trương tiên nhân vừa xem chỉ tay,
vừa xem ngũ quan, vừa rút quẻ, cuối cùng trịnh trọng nói với Hứa Bình Quân, “Cô
nương mệnh cách cao quý không sao nói hết được, bởi vì vô cùng cao quý, ngược
lại lộ ra khắc tướng. Việc hôn nhân của cô nương không thể thành, chỉ vì đối
phương khó có thể tiếp nhận được số mệnh cao quý của cô nương, cho nên tương
trùng mà chết.”

Bởi vì Trương tiên nhân tính toán
cho Hứa Bình Quân về quá khứ, hiện tại đều hoàn toàn chính xác, trong lòng Hứa
Bình Quân đang cảm thấy kinh ngạc khó tin, lúc này nghe được lời nói của Trương
tiên nhân, mặc dù trong lòng khó tin, nhưng lại ngóng trông tất cả đều là số
mệnh, “Hắn thực sự không phải do tôi hại chết sao?”

Trương tiên nhân vuốt râu bạc
trắng, khép hờ hai mắt, từ từ nói: “Nói là do cô nương hại chết cũng không sai,
bởi vì thật sự mệnh của cô nương ngăn cản hại chết đối phương. Nhưng cũng không
phải cô nương hại chết, bởi vì đây đều là số mệnh, là ông trời đã sớm định đoạt
rồi, cũng không có quan hệ gì với cô nương, đối phương cũng không nên cưỡng ép
người cao quý như cô nương.”

Mẫu thân Hứa Bình Quân vui vẻ ra
mặt, vội vàng hỏi: “Trương tiên nhân, mệnh Bình Quân nhà ta rốt cuộc cao quý thế
nào? Sẽ gả cho đại quan sao? Chức quan thế nào?”

Trương tiên nhân xem xét một hồi
tướng mạo Hứa mẫu, “Phu nhân ngày sau là người được hưởng phúc của con gái.”

Ông ta thản nhiên nói xong một câu,
đã đứng lên, chậm rãi ra đại sảnh, tiếng nói từ trong làn khói nhẹ mịt mù
truyền đến, “Thiên địa tạo hóa, chuyện gì cũng đều có tiền duyên. Cô nương tự
có duyên phận của cô nương, tới thời điểm, hết thảy tự nhiên sẽ hiểu.”

Vân Ca cắn chặt môi mới có thể
không bật cười. Tuy là hết sức buồn cười, nhưng cũng thực bội phục lão già râu
bạc này.

Đừng nói công phu giả thần giả quỷ,
trong bụng đích xác cũng có chút công phu. Giống thật nhưng là giả, thăm dò ý
tứ qua lời nói và sắc mặt, những lời ông ta nói ra cũng không phải người khác
có thể tùy tiện nói ra được.

Khi Hứa Bình Quân ra khỏi dinh thự
của Trương tiên nhân, thần thái đã thoải mái hơn rất nhiều. Hứa mẫu cũng có nét
mặt đỏ hồng, ánh mắt nhìn Hứa Bình Quân có thể nói là thoả thuê mãn nguyện. Nói
chuyện đối với con gái, ngữ khí vô cùng êm ái trước đây chưa từng thấy.

Vân Ca trong lòng tràn đầy vui
sướng, cảm thấy rằng số mệnh tính được này thật sự là giá trị. Hóa giải khúc
mắc, dịu đi mâu thuẫn gia đình, tăng thêm tình cảm mẹ con. Có thể nói gia đình
hòa thuận, tâm tình vui mừng chính là thuốc tốt. Về sau cần phải cổ vũ mọi
người đến tính toán số mệnh thế này nhiều hơn.

Đúng lúc Vân Ca liếc nhìn, thấy một
nam tử đội nón rộng vành che mặt, thân hình nhìn giống Mạnh Giác, nghĩ tới kể
từ sau đêm đó, Mạnh Giác đúng là đi không có tin tức gì, cũng không biết huynh
ấy bận bịu những việc gì.

Vân Ca do dự một hồi, rồi tìm một
cái cớ, sau khi từ biệt Hứa Bình Quân và Hứa mẫu, đuổi theo Mạnh Giác.

Mạnh Giác bảy rẽ tám ngoặt, thân
pháp mau lẹ, tựa hồ hết sức giấu kín hành tung. May mắn Vân Ca đối với thân
hình hắn cực kỳ quen thuộc, lại có vài phần kỹ năng theo dõi con mồi của sói,
nếu không thật đúng là rất khó đuổi theo.

Vân Ca lòng tràn đầy vui thích, vốn
định làm thế nào dọa hắn nhảy dựng, lại nhìn thấy hắn vào cửa sau của một xướng
kỹ phường*, nàng có chút bĩu môi. Vốn định lập tức xoay người rời đi, nhưng
trong lòng lại có vài phần không cam chịu. Cân nhắc một lúc, hay là lén lút
chạy vào xướng kỹ phường.

*Xướng kỹ phường: phường ca múa.

Mạnh Giác cũng đã không thấy, nàng
chỉ có thể phải trốn trái nấp mà tìm kiếm xung quanh. May mắn trong vườn cô
nương lui tới nhiều, Vân Ca lại hết sức che dấu bản thân, nên thật ra không ai
chú ý đến nàng. Tìm tới tìm lui, càng tìm càng không thấy, trong lúc bất tri
bất giác, sắc trời đã tối đen.

Khi nàng đang muốn buông xuôi, đột
nhiên nhìn thấy một người ngồi yên lặng trong tiểu viện rất giống Mạnh Giác.
Vân Ca vừa đi vừa nấp, lặng lẽ chạy tới sau hòn giả sơn.

Cách xa một khoảng, nhìn qua song
cửa sổ ngăn cách, chỉ thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trang phục
sang trọng ngồi ở phía trên, Mạnh Giác ngồi bên cạnh phía dưới.

Không biết đang nói đến chuyện gì,
người đàn ông ăn mặc sang trọng đó cười ha hả, Mạnh Giác chỉ khẽ mím môi, hơi
khom người lại. Một động tác rất là đơn giản, hắn lại làm với một phong thái
xuất thần, khiến cho người ta thấy như cây cối đang đón gió xuân.

Đại khái bọn họ đã nói xong chuyện,
lần lượt có cô nương bưng rượu và thức ăn vào phòng. Vân Ca đang cân nhắc làm
thế nào tránh đi khi hộ vệ đang tiến gần tới trước cửa gian phòng, bỗng nhiên
bị một người nắm tóc kéo lại.

Một cô gái xinh đẹp trang điểm rất
đậm thấp giọng mắng: “Khó trách đếm đi đếm lại đều thiếu người, vậy mà còn chạy
tới nơi này trốn việc. Đừng tưởng rằng ma ma hôm nay bị bệnh, thì đám đê tiện
các ngươi có thể khi dễ ta đây là người mới tới, lão nương năm đó cũng một thời
danh tiếng đỉnh cao, mấy thủ đoạn bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ người trên này của
các ngươi, ta đều biết rõ hơn nhiều so với người khác.”

Vân Ca vừa kêu đau, vừa bị cô gái
đó kéo tới phòng bên cạnh. Trong lòng vui mừng là đối phương nhận sai người,
cũng không phải là bắt được nàng, nàng chỉ cần chờ một cơ hội thích hợp trốn đi
là được.

Cô gái liếc mắt một cái đánh giá
Vân Ca, tiện tay lấy hộp trang điểm vẽ loạn lên mặt nàng vài cái, lại nhìn nhìn
y phục của nàng, kéo vạt áo của nàng, muốn áo của nàng hở ra một chút, Vân Ca
gắt gao túm y phục, không chịu buông tay. Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn nàng,
“Ngươi mong muốn trang điểm thanh tú, vậy đi trang điểm đi! Dùng thân thể hầu
hạ chu đáo cho ta là được. Nam nhân đến xướng kĩ phường là muốn làm gì, chúng
ta và bọn họ đều một hai rõ ràng, nhưng để đám nam nhân thối tha đó hết lần này
tới lần khác tới ưu ái các ngươi thì lời nói, giọng điệu, tư thế phải như thế
nào, ngươi biết rõ rồi chứ?”

Cô gái vừa nói thầm, vừa kéo Vân Ca
nhanh chóng đi dọc theo hành lang dài, đợi tới khi Vân Ca thấy rằng hiện tình
thế không đúng, muốn tránh thoát khỏi tay nàng ta thì đã muộn.

Hộ vệ canh giữ trước cửa phòng nhìn
trên người nàng đánh giá một lượt rồi mở cửa. Cô gái đẩy mạnh Vân Ca vào phòng,
bản thân cũng không dám bước vào, chỉ đứng ở, cửa nét mặt tươi cười nói: “Lưu
gia, trang điểm có chút chậm trễ, mong ngài có chút bỏ quá cho, nhưng mà đây là
người đẹp nhất.”

Vân Ca đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn
hướng Mạnh Giác, vẻ mặt xin lỗi, ngây ngô cười.

Đúng lúc nhìn thấy bên cạnh Mạnh
Giác là một cô nương đang quỳ gối hầu hạ, nàng ngay cả ngây ngô cười cũng đều
keo kiệt cấp Mạnh Giác, chỉ mở to mắt quan sát, trừng mắt với hắn.

Mạnh Giác có hơi giật mình một
chút, lại lập tức khôi phục như thường.

Lưu gia đưa mắt nhìn Vân Ca, lạnh
lùng nói: “Khó trách ngươi dám tự cao tự đại tới muộn, thật đích xác là có “vốn
liếng” để tới muộn.”, rồi vẫy vẫy tay ý bảo Vân Ca tới ngồi vào bên cạnh hắn.

Vân Ca lúc này đã tức giận tới mức
muốn ngắt đầu mình xuống để tự mắng mình là đồ đầu heo, từng bước từng bước
chậm rãi đi tới cạnh Lưu gia, trong lòng rất nhanh tính toán đường thoát.

Mạnh Giác bỗng nhiên lên tiếng cười
nói: “Vị cô nương này đích thực là dung mạo hơn người, xinh đẹp nhất trong
những cô nương tối nay.”

Lưu gia cười rộ lên, “Hiếm thấy
được Mạnh hiền đệ để mắt, còn không đi rót chén rượu cho Mạnh hiền đệ?”

Vân Ca như được đại xá, lập tức đến
bên cạnh Mạnh Giác, quỳ gối rót chén rượu, hai tay bưng lên đưa Mạnh Giác, Lưu
gia cười lạnh hỏi: “Ngươi là ngày đầu tiên hầu hạ người khác sao? Ngươi rót
rượu như vậy cũng gọi là rót sao?”

Vân Ca nghiêng đầu nhìn cô nương
trong lòng Lưu gia uống một ngụm rượu, sau đó níu lấy bả vai Lưu gia, dùng
miệng mang rượu, đưa rượu vào trong miệng Lưu gia, xong xuôi, cái lưỡi đinh
hương còn nhẹ nhàng lướt qua bên môi Lưu gia.

Vân Ca chưa bao giờ tận mắt thấy
qua tình cảnh như thế này.

Nếu như là người xa lạ còn được,
nhưng người ngồi bên cạnh lại là Mạnh Giác, Vân Ca vốn thực rất trong sáng,
ngay cả chính bản thân mình cũng đang bị đốt nóng, tay cầm chén rượu cũng trở
nên run rẩy.

Nàng âm thầm đánh giá vòng hộ vệ
trong bốn góc phòng, đều là tinh quang ám liễm, tư thế đứng cũng không giống
thị vệ phú hào bình thường chút nào, ngược lại càng giống quân nhân, ẩn có sát
khí.

Vân Ca vừa cân nhắc nếu gặp chuyện
không may cuối cùng sẽ vướng vào tai họa, vừa chậm rãi uống một hớp rượu. Không
phải là miệng chạm vào miệng một chút sao? Mỗi ngày ăn cơm miệng phải chạm vào
bát, uống nước miệng phải chạm cốc. Không sợ! Không sợ! Tưởng tượng hắn thành
cái chén là được, Vân Ca làm đủ loại củng cố tâm lý cho mình, nhưng vẫn chậm
chạp không hề cử động.

Báo cáo nội dung xấu