Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 10 phần 2

[10.2]

“Hứa tỷ tỷ.”

Vân Ca hét lớn, nghĩ cũng không
nghĩ nhiều, lập tức bổ nhào về phía Hứa Bình Quân, thầm muốn kéo Hứa Bình Quân
lại. Trước dùng Phi yến điểm thủy (chim yến lướt nước), sau dùng Hằng Nga lãm
nguyệt, cuối cùng dùng một chiêu Đảo quải kim chung (chuông vàng treo ngược).

Lúc này, Vân Ca lần đầu tiên vận
dụng chiêu thức võ công tốt như vậy. Cuối cùng cũng không chậm bước nào, khó
khăn lắm hai tay mới nắm được hai tay của Hứa Bình Quân, hai chân treo ngược
trên lan can bên phải của đài băng.

Lan can này chỉ là mấy cột băng,
lúc trước khi nam tử kia dùng một chưởng đánh nát lan can bên trái, lan can
phía bên phải cũng đã có vết nứt, lúc này lại bị Vân Ca đụng phải và treo chân
lên, đã nghe thấy rõ ràng tiếng cột băng gãy.

Trên có địch nhân, dưới là tử địa,
không có đường sống nào có thể đi, trong phút chốc Vân Ca vô cùng hận bản thân,
tại sao lại nhớ tới mà tạo ra một thứ thế này. Nam tử nghe được tiếng cột băng
vỡ, giống như đang nhìn thấy một con cá mắc lưới, không hề sốt ruột, cười nói:
“Quả nhiên là một bông hồng có gai. Nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ kéo
ngươi lên.”

Vân Ca lúc này bởi vì thân thể đang
treo ngược, cho nên có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng ở dưới đài băng. Thế nhưng
khi nhìn tới đài băng, khe trượt đầy những vết nứt, thậm chí nứt rất lớn, hơn
nữa ở giữa còn nứt rất to. Thang mây đặt ở một bên đài băng lúc trước cũng
không thấy. Tuy rằng toàn bộ “Băng long” do vừa rồi bọn họ có đánh nhau nên bị
nứt, nhưng tuyệt đối không có khả năng nứt nhanh như vậy. Chỉ có một khả năng,
đó là vừa rồi khi bọn họ ở trên đầu rồng đánh nhau, có người ở dưới đã phá hủy
toàn bộ băng long.

Vân Ca cười lạnh: “Sắp gặp Diêm
Vương tới nơi rồi, vậy mà sắc tâm còn không giảm, thực sự là ý chí rất đáng khen,
cũng đáng khen là thực dũng cảm, nhưng đáng tiếc là thực ngu ngốc.”

Nàng đưa mắt đánh giá đường trượt
sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào kia, định ném Hứa Bình Quân sang đó. Thân thể Hứa
Bình Quân sẽ rơi xuống đường trượt, cho dù đường trượt bắt đầu sập, tỷ ấy cũng
sẽ nương theo đường trượt mà xuống phía dưới, tỷ ấy rơi xuống như vậy lực đạo
tác động sẽ giảm bớt phần nào, cơ hội giữ được mạng sống có lẽ còn một nửa.

Nhưng mà, lúc này toàn thân Vân Ca
đều dồn sức vào chân, nếu nàng muốn dùng lực ném Hứa Bình Quân sang bên kia,
nhất định khiến cho lực dồn lên đôi chân cũng tăng theo, như vậy lan can mà
nàng đang treo ngược liệu có thể chịu được lực mà không vỡ vụn hay không?

Vân Ca nhìn mặt băng phía dưới, có
chút quáng mắt, ngã chết sẽ có cảm giác thế nào? Khẳng định là không dễ nhìn
đi! Chỉ là…

Nàng không muốn chết, nàng muốn
sống, nàng còn có rất nhiều chuyện…

Nghe được tiếng băng gẫy từng đoạn
càng lúc càng dồn dập, nàng mạnh mẽ hạ quyết tâm, ít nhất một người có thể
sống.

Huống chi việc này là do nàng làm
liên lụy tới Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân phải chịu tai bay vạ gió. Nàng đang
muốn dùng lực, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc đang từ trên
mặt băng bay nhanh tới. Phía sau hắn còn có khoảng mười cấm quân thị vệ ra sức
ngăn cản, muốn bắt hắn lại.

Khi nhìn tới y bào vốn chỉnh tề của
hắn, trên đó loang lổ vết máu, Vân Ca có chút hoảng hốt, khuôn mặt mà nàng nhìn
thấy cuối cùng lại là hắn sao? Nàng thật có chút không phân biệt rõ ràng là cảm
giác bi thương hay vui mừng.

Mạnh Giác nhìn thấy Vân Ca và Hứa
Bình Quân đang treo ngược trên đài băng, lung lay sắp ngã, trái tim giống như
bị than nóng đốt cháy, hét lên: “Vân Ca, chờ ta, ta lập tức tới đó.”

Chờ hắn?

Có thể đợi được tới lúc đó sao? Lúc
này đài băng đã nghiêng, không ai có khả năng cứu vãn được.

Vân Ca cảm giác được cột băng trên
chân vỡ vụn, nhìn về phía Mạnh Giác đang ở đằng xa, hai tay nàng dùng sức, thân
thể nàng giống như đu lên, đợi tới khi đu tới điểm cao nhất, nàng ném mạnh Hứa
Bình Quân sang đường trượt phía bên cạnh.

Cùng với thân thể Hứa Bình Quân bay
ra, cột băng Vân Ca móc chân gãy, thân thể Vân Ca đột nhiên rơi xuống phía
dưới. Mạnh Giác vẫn đang nhìn chằm chằm về phía nàng, thân hình tức thì cứng
đờ, vẻ mặt đau thương trắng bệch, bỗng nhiên hét lớn một tiếng “Vân Ca”, mũi
kiếm trong tay hắn lướt qua, máu tươi đầy trời, những bông tuyết đẫm máu bay lả
tả. Mạnh Giác giống như một mũi tên lao tới đài băng.

Chiếc váy Vân Ca đang mặc, vạt dưới
rộng thùng thình, làn váy theo gió tung bay, khi Vân Ca đu tới điểm cao nhất
rồi đột nhiên rơi xuống, lan can còn sót lại trên đài băng mắc vào vạt váy
nàng, do đó khi thân thể nàng rơi xuống tốc độ có chậm lại. Chỉ là lan can bị
gãy, dài ngắn không đồng đều, có chỗ thì bén nhọn như lưỡi đao, vải lụa dưới
lực kéo, chỉ chốc lát là xé rách. Trong tiếng lụa bị xé rách, thân thể Vân Ca
dần dần rơi xuống.

Đúng lúc này, giống như từ một nơi
rất xa, truyền đến tiếng hô của một người khác, “Vân Ca –”

Vân Ca thở dài, Lăng ca ca, huynh
không nên tới! Ta không muốn huynh thấy bộ dạng xấu xí thế này của ta. Mạnh
Giác ở phía dưới Vân Ca, nét mặt bình tĩnh, trong đôi mắt vốn tối đen như mực
có từng đợt sóng xoay chuyển, hắn thậm chí còn mỉm cười, nhìn về phía Vân Ca,
cao giọng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để nàng chết.”

Giờ khắc này, Vân Ca cảm thấy nàng
không hề oán hận Mạnh Giác. Tuy rằng Mạnh Giác đã gây cho nàng rất nhiều đau
khổ, nhưng hắn cũng đã khiến nàng rất hạnh phúc. Những vui vẻ mà nàng đã trải
qua, không thể bởi vì có đau khổ mà sau đó lại phủ nhận và gạt bỏ. Cuộc sống
của nàng dù sao cũng vì có hắn mà thêm sáng lạn.

Vân Ca nhìn Mạnh Giác, mỉm cười với
hắn. Nụ cười nhẹ nhàng, giống như thủa ban đầu mới gặp.

Mạnh Giác gọi: “Vân Ca.”

Nhưng lúc này Vân Ca không nhìn
hắn, mà nhìn tới bóng người phía đằng xa kia, trong nhớ nhung có đau lòng. Vào
giờ khắc này, trong lòng nàng đã hết sức rõ ràng, khi sinh mệnh cuối cùng chỉ
còn trong chớp mắt, nàng muốn nhìn thấy hắn, tất cả tiếc nuối của nàng đều là
vì hắn.

Lăng ca ca, không cần đêm khuya một
mình đứng trên hành lang, không cần ngắm bầu trời sao, không cần nhớ tới thiếp
nữa…

Hóa ra điều bản thân mình luyến
tiếc là như vậy, nước mắt của nàng từ trong lòng đã lan tới khóe mắt. Một giọt,
một giọt, lại một giọt…

Nhớ nhung, không muốn, hối hận,
tiếc nuối.

Hóa ra mình lại phí hoài thời gian
như vậy. Thế gian này thực sự có kiếp sau sao? Nếu thực sự có kiếp sau, nàng
nhất định sẽ thêm vài phần quyết không chùn bước…

Đúng lúc này, “Ầm ầm” mấy tiếng
vang lên, cả khối “băng long” bắt đầu đổ sụp xuống từ đỉnh, những khối băng bốn
phía nứt ra, lớn thì như một chiếc cối xay, nhỏ thì như mưa tuyết, giống như
một trận tuyết lở, long trời lở đất mà rơi xuống.

Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng, chậm rãi
nhắm hai mắt lại, nước mắt tuôn rơi, để mặc cho sinh mệnh dùng một cách xa xỉ
nhất mang nàng rời đi.

…………………………….

Tuy rằng Vân Ca đã ném Hứa Bình
Quân tới đường trượt, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Khi thân rồng sập, sẽ gãy
thành các khối băng có hình dạng khác nhau rơi xuống. Hứa Bình Quân do có thân
rồng đỡ, tốc độ rơi xuống sẽ chậm hơn so với tốc độ rơi xuống của những khối
băng quanh đó. Đây chính là nguyên nhân Vân Ca nghĩ rằng có thể cứu được tính
mạng Hứa Bình Quân, nhưng lúc này cũng trở thành nguyên nhân lấy mạng Hứa Bình
Quân. Những khối băng rơi xuống, có khối bén nhọn như đao kiếm, có khối to bằng
phiến cối xay, nếu chẳng may bị một khối như thế đập trúng, Hứa Bình Quân đã bị
thương sẽ chết là không thể nghi ngờ.

Bên trái:

Vân Ca tựa như một chiếc lá phong
mùa thu rời cành, nàng một thân váy đỏ giống như một ngọn lửa đang vờn vũ trong
tuyết trắng, nhưng kết thúc điệu múa này chính là cái chết.

Bên phải:

Hứa Bình Quân mặc một bộ váy màu
vàng nhạt mềm mại, giống như một đóa hoa mùa xuân trong tuyết trắng, nhưng đóa
hoa yếu ớt đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị một khối băng đâm xuyên cơ thể,
nhuộm thành một màu đỏ thắm.

Mà Lưu Bệnh Dĩ và Lưu Phất Lăng còn
đang ở phía xa. Nói thì chậm, nhưng thực ra lại rất nhanh, chỉ thấy Mạnh Giác
ngửa đầu dùng ánh nhìn thắm thiết nhìn Vân Ca, sau giây lát phán đoán, tầm mắt
lại lập tức quét về phía Hứa Bình Quân.

Ánh mắt hắn dao động, nhưng đôi tay
thì một khắc cũng không nhàn rỗi, chưởng thế tay trái vũ bão, đường kiếm tay
phải như sấm sét, kẻ nào chạm phải lập tức sẽ chết. Đồng thời, mũi chân Mạnh
Giác dùng sức, đá vào một thi thể phía dưới hướng về phía Hứa Bình Quân, một
khối băng nhọn như mũi kiếm thiếu chút nữa là đâm trúng Hứa Bình Quân đã đâm
trúng thi thể đó, nên góc độ rơi xuống của nó thay đổi, từ từ rơi xuống bên
cạnh người Hứa Bình Quân.

Lại xác của một thị vệ khác, động
tác không giống vừa rồi, nhưng máu tươi phun ra thì giống hệt. Khối thi thể hết
sức chuẩn xác đụng vào một khối băng sắp đâm phải Hứa Bình Quân.

Lại một thị vệ nữa, một lần nữa máu
tươi lại phun ra tung toé...

Giữa những đường kiếm vung tới tấp,
Mạnh Giác hướng mắt nhìn về phía Vân Ca. Tư thế Vân Ca rơi xuống rất ư là uyển
chuyển, tay áo tung bay, tóc đen bay múa, giống như một con bướm xinh đẹp. Nhìn
thấy hình ảnh con bướm xinh đẹp rơi xuống, trước mắt Mạnh Giác hiện lên hình
ảnh đệ đệ khóc than trước khi bị đưa đi, mẫu thân lúc chết mà không thể nhắm
mắt, kinh hoàng, đau đớn, trái tim như bị dao cắt khi nghe tin Nhị ca chết…

Hắn tuyệt đối không muốn chịu đựng
thêm một lần nữa cảnh một người thân thiết lại mất đi sinh mạng trước mắt hắn.
Cho dù có hóa thân thành Diêm La, hắn cũng muốn giữ bọn họ lại.

Mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, máu
tươi bay tới nhiều hơn…

Lúc này, Vân Ca đã rơi xuống hơn
phân nửa khoảng cách, Mạnh Giác đánh giá tốc độ Vân Ca rơi xuống, tay nắm lấy
một khối thi thể, khéo léo chọn lấy một góc độ để tránh đi thương tổn nhiều
nhất cho Vân Ca, rồi ném thi thể trong tay về phía nàng, đồng thời dưới chân
dùng sức, đá một cỗ thi thể khác tới hướng Hứa Bình Quân.

“Ầm!” Một tiếng va chạm mãnh liệt
vang lên.

Vân Ca hét lớn “A” một tiếng thảm
thiết, khóe miệng xuất hiện vệt máu, nhưng tốc độ rơi xuống rõ ràng chậm lại.
Tay Mạnh Giác có chút run rẩy, lại nhếch môi, không chút do dự lại nắm một khối
thi thể, thay đổi góc độ, ném về phía Vân Ca. Vân Ca có lẽ là đã ngất đi, chỉ
thấy bên khóe môi nàng càng nhiều vết máu, nhưng lại không phát ra một âm thanh
gì.

Hứa Bình Quân đã rơi xuống mặt đất,
trượt dọc theo mặt băng ra một khoảng khá xa rồi ngừng lại. Tốc độ rơi xuống
của Vân Ca dường như cũng giảm nhiều, chỉ từ từ rơi xuống.

Vu An võ công thâm hậu đã đuổi tới
nơi, Mạnh Giác hét lớn: “Ném ta lên!”

Vu An nhìn thấy những gì Mạnh Giác
vừa làm, đoán được dụng ý của Mạnh Giác, nắm lấy hắn, dùng chưởng lực vừa đủ
ném hắn lên. Mạnh Giác đón được Vân Ca trên không trung, lấy cơ thể của mình
làm tấm đệm, ôm chặt lấy nàng đổi hướng rơi xuống đất.

Vu An lại tiện tay nắm lấy Thất Hỉ
vừa đuổi tới, ném tới hướng Mạnh Giác. Thất Hỉ đánh một chưởng vào Mạnh Giác
đang trên không trung, Mạnh Giác nương vào chưởng lực của Thất Hỉ hóa giải phản
lực khi rơi xuống, lông tóc không tổn hao gì ôm Vân Ca đáp xuống mặt băng.

Mạnh Giác vừa đứng vững, lập tức
kiểm tra vết thương của Vân Ca. Tuy rằng đã tránh đi những chỗ hiểm yếu, nhưng
cũng nhiều lần va chạm rất mạnh, xung lực rất lớn, lục phủ ngũ tạng của Vân Ca
đều bị thương. Bình thường nàng vốn khỏe mạnh, nhưng lần trước do kiếm làm bị
thương, phổi của Vân Ca bị thương tổn vẫn chưa trị khỏi hoàn toàn, lần này lại…

Mạnh Giác nhíu mày, chỉ có thể chờ
tới sau này chậm rãi tìm phương pháp chữa trị, may mà cuối cùng cũng giữ được
tính mạng. Mạnh Giác dùng một ống tay áo lau đi vết máu bên môi Vân Ca, cúi
xuống một bên tai của nàng thấp giọng lẩm bẩm, “Ta nhất định không để cho nàng
chết, nàng nhất định sẽ sống khỏe mạnh.”

Khi Lưu Bệnh Dĩ cầm trường kiếm
chạy tới, trên y bào cũng có nhiều vết máu. Trên mặt tuy rằng không hiện rõ hỉ
giận, nhưng khi hắn ôm Hứa Bình Quân từ đống vụn băng lên, gân xanh trên tay
nổi lên rất rõ.

Xương cánh tay, xương đùi của Hứa
Bình Quân đều đã gãy, may mà vẫn còn duy trì hơi thở yếu ớt, Lưu Bệnh Dĩ hét
lớn: “Thái y.”

Sau khi Trương thái y kiểm tra mạch
xong, vội nói: “Lưu đại nhân xin yên tâm. Mặc dù ngũ tạng có tổn hại, xương gãy
nhiều chỗ, nhưng tính mạng không đáng lo.”

Lưu Phất Lăng sắc mặt trắng bệch
nhìn Vân Ca đang nằm trong lòng Mạnh Giác, tới một câu cũng không nói được.
Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn hắn, cười ôn hòa mà châm chọc, “Hoàng thượng giữ nàng
lại, nhưng không có khả năng bảo vệ được nàng sao?”

Vu An trách mắng: “Mạnh đại nhân,
ngươi hoảng sợ quá độ, e là thần trí có chút mơ hồ, nên sớm hồi phủ tĩnh dưỡng
đi!”

Mạnh Giác khẽ mỉm cười, cúi đầu,
thật cẩn thận đặt Vân Ca xuống chiếc giường trúc nhỏ vừa mới được chuẩn bị, dập
đầu với Lưu Phất Lăng rồi đứng dậy rời đi. Vu An nhìn chằm chằm vào bóng dáng
Mạnh Giác, trong lòng ớn lạnh, người này khả năng ứng biến khi hành sự, tàn
nhẫn đều là hiếm thấy. Một người như vậy, nếu có thể tận trung vì hoàng thượng,
thì sẽ là thanh kiếm sắc bén trong tay hoàng thượng, nhưng nếu không thể dùng
thì sao?

Lưu Bệnh Dĩ tới trước Lưu Phất Lăng
xin lui, Vu An vội phân phó Thất Hỉ đi chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, ít xóc nảy
nhất đưa Lưu Bệnh Dĩ cùng Hứa Bình Quân trở về. Lưu Bệnh Dĩ lo lắng cho vết
thương của Hứa Bình Quân, cũng không chối từ, dập đầu tạ ơn Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng đưa tay cho hắn đứng
lên: “Phu nhân bị thương là bởi vì trẫm sơ sẩy và…”

Lưu Bệnh Dĩ nói: “Lúc này hoàng
thượng thấy tự trách và bất lực, thần có thể hiểu được phần nào. Cho phép thần
lớn gan nói một câu, hoàng thượng chỉ là người, mà không phải là thần. Thế cục
hiện giờ vốn được tích lũy từ mấy chục năm lại mà thành, hiển nhiên cũng không
thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn có thể xoay chuyển được, những gì hoàng
thượng đã làm là tốt nhất rồi, không nên tự trách cứ mình nữa.”

Lưu Bệnh Dĩ nói xong, lại dập đầu
với Lưu Phất Lăng, ôm Hứa Bình Quân theo tiểu thái giám rời đi.

Báo cáo nội dung xấu