Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 11 phần 2

[11.2]

Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca căng
thẳng, sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của nàng, ngón tay hắn đan chặt với ngón
tay của Vân Ca, trêu nàng nói: “Chờ nàng hết bệnh rồi, ta nhất định chăm chú
lắng nghe nàng hát tình ca, tránh cho có người trước mặt bao nhiêu người oán
giận, tiếng khuê nữ oán hận này đã truyền tới nước ngoài rồi.”

Khi Vân Ca và A Lệ Nhã nói chuyện,
chỉ thấy thản nhiên, lúc này nàng nghĩ đến Lưu Phất Lăng nghe được nàng trước
mặt mọi người nói bừa, không biết lúc ấy trong lòng hắn nghĩ thế nào, liền đỏ
bừng mặt.

“Chàng còn dám cười nhạo thiếp?
Thiếp đây là vì muốn giúp chàng thắng! Thiếp nói những lời đó là có chút phóng
đại, nhưng không phải nói lung tung. Ở Khương tộc, lúc cô gái mười ba tuổi thì
được cha hay anh của họ chuẩn bị một thanh loan đao, để làm lễ trưởng thành,
chờ tới khi cô gái đó tìm được ý trung nhân, sẽ tặng loan đao cho đối phương,
làm tín vật đính ước. Loan đao của A Lệ Nhã còn chưa được trao tặng, chứng tỏ
nàng ấy còn chưa đính ước. Màu sắc khăn trùm đầu của cô gái Khương tộc cũng rất
được xem trọng, màu xanh biếc, hồng nhạt, màu vàng, màu lam đều biểu thị có nam
tử đang theo đuổi các nàng. Khăn trùm đầu của A Lệ Nhã lại là màu đỏ, màu đỏ
biểu thị nàng không muốn nghe tới bản tình ca của nam tử khác, không chào đón
nam tử khác làm phiền nàng. A Lệ Nhã chưa hề có đính ước, tại sao lại dùng màu
đỏ? Giải thích duy nhất chính là nàng đã có ý trung nhân, nhưng nàng ấy còn
chưa nói cho đối phương biết. Lúc ấy thiếp muốn dụ nàng ấy đồng ý đấu văn,
trước hết cần làm cho nàng sợ hãi với đấu võ, nhưng nữ nhân thảo nguyên rất ít
khi khiếp đảm sợ hãi, cho nên thiếp chỉ có thể cố gắng làm cho nàng ấy cảm thấy
tiếc nuối việc chưa thực hiện được. Với công chúa chí tôn của A Lệ Nhã mà cũng
không dám đưa tặng loan đao, lại càng chứng tỏ ý trung nhân trong lòng nàng vô
cùng đặc biệt, tình cảm của A Lệ Nhã càng sâu đậm, càng tăng thêm khả năng nàng
ấy đồng ý đấu văn.”

Lưu Phất Lăng lúc này mới thực sự
hiểu rõ, hóa ra lúc ấy Vân Ca không nói câu nào vô nghĩa, từng động tác, từng
câu nói của nàng đều làm nhiễu loạn tâm trí A Lệ Nhã, tới khi Vân Ca đưa ra đấu
văn, A Lệ Nhã mới có thể rất dễ dàng mà chấp nhận.

Lưu Phất Lăng nhéo nhéo mũi Vân Ca,
trong động tác có cưng chiều, có tự hào, “Xem ra ta nên cám ơn ý trung nhân của
công chúa A Lệ Nhã, trong lúc vô tình hắn đã giúp người Hán một đại ân.”

Nụ cười của Vân Ca có chút cứng
ngắc, ha ha cười gượng hai tiếng, “Việc này, chỉ có thiếp và chàng biết thôi,
ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết. Nếu để cho Tam ca của thiếp
biết thiếp gây sự với nữ tử theo đuổi huynh ấy, chắc chắn sẽ đem thiếp…” Vân Ca
làm một vẻ mặt sợ hãi.

Lưu Phất Lăng có vài phần kinh
ngạc, vài phần buồn cười, “Ý trung nhân của A Lệ Nhã là Tam ca nàng sao? Hóa ra
nàng đã sớm biết nàng ấy.”

“Không phải, không phải, lúc thiếp
tới gần chỗ A Lệ Nhã mới biết được, chàng có thấy vòng tay nàng ấy đeo trên cổ
tay không? Trên đó có đeo một chiếc mặt nạ ngân lang*, giống hệt với mặt nạ mà
Tam ca của thiếp dùng. Chàng nói xem một cô nương mang theo bên mình mặt nạ mà
Tam ca thiếp dùng, có thể có ý nghĩa gì?”. Vân Ca hết sức vui mừng, cười thành
tiếng, “Tam ca sẽ phiền não rồi…ôi chao!”

*Mặt
nạ ngân lang này theo mình đoán là mặt nạ hình sói bằng bạc, mình đọc rồi mà
không nhớ, hoặc là do đọc convert không hiểu nên không ấn tượng. Mặt nạ này còn
xuất hiện khi Tam ca của Vân Ca xuất hiện, chắc lúc đó sẽ có miêu tả cụ thể
hơn.

Nàng cười lại động tới miệng vết
thương, Vân Ca đau đến mức cả mắt, mũi đều nhăn cả lại.

Quả nhiên là người ta không thể quá
đắc ý vênh váo được!

Lưu Phất Lăng vội nói: “Không được
cười nữa.”

Vân Ca nhe răng cong môi nói:
“Trong lòng thiếp vui vẻ, nhịn không được thôi! Chàng mau kể chuyện gì mất hứng
cho thiếp nghe đi. Khi nào thì chúng ta rời khỏi Trường An? Càng nhanh càng
tốt! Thiếp rất muốn khi vết thương khỏi, liền cùng chàng rời khỏi Trường An.”

Lưu Phất Lăng làm vẻ mặt nghiêm
túc, muốn nghiêm túc một chút, thế nhưng bên trong đôi mắt vẫn chứa đựng những
ngôi sao nhỏ đầy vẻ vui sướng, “Không nhanh tới như vậy, nhưng mà ta ước tính
là trong vòng một năm nhất định có thể rời đi.”

“Thiếp thấy đại ca tốt lắm, à…Đại
công tử ngoại trừ có chút háo sắc, dường như cũng không tệ, truyền cho ai trong
hai người họ cũng tốt. Vì sao cần thời gian dài như vậy để lựa chọn chứ? Sợ quan
viên trong triều đình phản đối sao? Hay là sợ phiên vương không phục?”

“Vân Ca, ta cũng muốn nhanh chóng
rời khỏi Trường An, chỉ là…”, vẻ mặt Lưu Phất Lăng trở nên nghiêm túc, “Nàng
còn nhớ những người ca hát cùng Lưu Bệnh Dĩ trên đại điện không? Ta không để ý
tới bách quan triều đình phản ứng như thế nào, lại càng không quan tâm tới ý
kiến của phiên vương, nhưng ta quan tâm tới họ.”

Vân Ca gật gật đầu, “Ừ.”

“Khiến cho Khắc Nhĩ Tháp Tháp sợ
hãi không phải Lưu Bệnh Dĩ, lại càng không phải quan văn võ tướng trên đại
điện, mà là dân chúng Đại Hán phía sau Lưu Bệnh Dĩ hùng hồn hát vang. Bọn họ
lao động vất vả cần cù, giao nộp thuế khóa nuôi sống bách quan và quân đội, bọn
họ tòng quân đánh giặc, dùng tánh mạng của mình đánh lui di tộc, nhưng những gì
họ mong muốn cũng chỉ là ấm no và bình an. Ta tại vị một ngày, sẽ bảo vệ bọn họ
bình an một ngày. Hiện tại ta ích kỷ muốn chạy trốn trách nhiệm của mình, nhưng
ta nhất định phải bảo đảm đem vị trí này yên yên ổn ổn truyền cho một người có
thể bảo vệ tất cả những người như họ. Nếu bởi vì ta sơ suất, khiến cho tranh
đoạt hoàng vị dẫn đến binh qua, gây tai họa cho dân gian bách tính, ta vĩnh
viễn không thể tha thứ cho bản thân.”

Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng,
“Thiếp hiểu mà, thiếp sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Chàng yên tâm, thiếp cảm thấy dù là
đại ca, hay là Đại công tử, đều nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bọn họ.”

Lưu Phất Lăng cười nói: “Lưu Hạ, ta
dường như có hiểu rõ một chút, chí hướng tài học của hắn đều không có vấn đề
gì, nhưng hắn trước giờ đều giả bộ hồ đồ, hắn giả bộ như thế khiến cho ta thật
sự đoán không ra được thủ đoạn hành sự và tác phong của hắn, cần phải cẩn thận
quan sát thêm. Tâm tính Lưu Bệnh Dĩ càng phức tạp, cũng cần cẩn thận quan sát
một thời gian ngắn.”

…………………………..

Tuy rằng yến hội tân niên có chút
ngoài ý muốn, nhưng Lưu Phất Lăng và Hoắc Quang đều chỉ trong lòng biết rõ mà
không nói ra, khiến cho người biết rõ thực không nhiều. Chỉ có một đám cấm quân
lặng yên không một tiếng động biến mất.

Chuyện ngoài ý muốn của Vân Ca
dường như giống với vô số âm mưu chốn cung đình, phát sinh trong bóng tối, biến
mất trong bóng tối, ngay cả tia nắng mặt trời đầu tiên vào buổi sáng tinh mơ
cũng chưa được nhìn thấy, chỉ như một giấc mộng của mọi người ngấm ngầm tan
biến.

Nhưng trên thực tế, khắp nơi đều
nhân chuyện ngoài ý muốn này bắt đầu đặt lại thế cờ. Khắp nơi đều có kế hoạch
mới, nhưng chưa dám kinh suất mà hành động, điều này ngược lại làm cho mọi
người được đón chào năm mới cực kỳ an ổn.

Vân Ca ngủ trưa thức dậy, nhìn thấy
Lưu Phất Lăng đang ở bên cạnh giường xem thứ gì đó, chân mày khẽ nhíu lại. Nghe
thấy tiếng động, Lưu Phất Lăng đầu mày giãn ra, để vật đang cầm trong tay sang
một bên, đỡ Vân Ca đứng lên.

Vân Ca tiện tay cầm lấy thứ Lưu
Phất Lăng vừa mới xem, là thánh chỉ đại diện cho mong muốn của quan viên muốn tuyên
Xương Ấp vương Lưu Hạ tiến đến Trường An yết kiến, đều là những lời đường đường
chính chính nói thay nguyện vọng của quan viên.

Vân Ca cười hỏi: “Chàng dự tính cho
đòi Lưu Hạ đến kinh thành để cẩn thận quan sát?”

“Không chỉ quan sát, mà còn một số
thứ khác nữa, từ giờ trở đi cần phải từ từ dạy cho bọn họ làm. Thời điểm ta ba
bốn tuổi, phụ hoàng đã dạy ta xem tấu chương như thế nào, làm thế nào để lĩnh
hội ý tứ phía sau câu chữ.”

Mạt Trà ở ngoài mành nhẹ bẩm một
tiếng, bê thuốc tiến vào, động tác cực kỳ cẩn thận, Vân Ca biết nàng ấy còn
đang áy náy tự trách, trong lúc nhất thời khó mà hết được, chỉ có thể cười bất
đắc dĩ.

Lưu Phất Lăng lấy thánh chỉ để sang
một bên, nhận chén thuốc trong tay Mạt Trà, tự mình săn sóc Vân Ca uống thuốc.
Lưu Phất Lăng cho Vân Ca uống thuốc xong, cầm chén nước để nàng súc miệng,
“Nhưng mà còn không biết hắn có chịu đến hay không. Quan hệ giữa hoàng đế và
phiên vương vốn vô cùng vi diệu. Phương diện thứ nhất, phiên vương là họ hàng
thân thuộc cùng chung lợi ích với hoàng thượng, thiên hạ là thiên hạ của hoàng
thượng, cũng là thiên hạ của Lưu thị. Nếu ngôi vị hoàng đế bị người khác đoạt
lấy, chính là mất đi toàn bộ thiên hạ của họ Lưu. Tồn tại dòng họ của phiên
vương khiến cho văn thần võ tướng trong triều kinh sợ, để cho mọi người hiểu
được, hoàng thất nhân tài đông đúc, cho dù không còn hoàng thượng, cũng không
tới phiên bọn họ thay thế. Về phương diện thứ hai, giờ nào khắc nào hoàng đế
cũng phải đề phòng phiên vương có dã tâm, đề phòng bọn họ cấu kết với đại thần
trong triều. Đương nhiên, phiên vương cũng phải từng giờ từng khắc đề phòng
hoàng đế, có dã tâm cũng phải đề phòng, không có dã tâm cũng phải đề phòng, bởi
vì có dã tâm hay không có dã tâm không phải do tự mình định đoạt, mà là hoàng
đế có tin tưởng mình hay không. Sử sách ghi lại không ít những ví dụ khi sự
trung thành của phiên vương bị hoàng đế nghi ngờ, sẽ bị sát hại hoặc bức phản.”

Một đạo chiếu thư lại chứa đựng
nhiều thứ như vậy sao?

Vân Ca buồn bực: “Chàng cảm thấy
Lưu Hạ sẽ không tin tưởng chàng? Hắn sẽ tìm lý do từ chối không tiếp thánh chỉ,
không tới Trường An? Thậm chí bị chiếu thư này của chàng làm cho sợ tới mức có
mưu tính khác?”

Lưu Phất Lăng gật đầu, “Không ai
tin tưởng hoàng đế, huống chi là ở vị trí của hắn. Nhưng trong lúc này, hắn
cũng đành phải tin ta.”

“Chúng ta sẽ làm thế nào?”

Lưu Phất Lăng cười nói: “Những việc
này không cần nàng quan tâm. Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Việc
nàng phải quan tâm chính là làm thế nào bồi dưỡng thân thể cho tốt.”

Lưu Phất Lăng không muốn bàn tới
chính sự nữa, nói với Vân Ca về ngày hội Thượng Nguyên* sắp tới, trong cung và
dân gian đều tổ chức lễ mừng, hỏi nàng thích đèn trông như thế nào.

*Thượng
Nguyên: rằm tháng giêng.

Vân Ca đột nhiên nói: “Thiếp muốn
ngày hội Thượng Nguyên xuất cung một chuyến, thứ nhất ngắm đèn, thứ hai...Thứ
hai, nếu chàng không ngại, thiếp muốn đi gặp mặt Mạnh Giác một lần, cám ơn ân
cứu mạng của hắn.”

“Ta chưa bao giờ để ý chuyện nàng
gặp hắn, chẳng qua chỉ có chút khẩn trương.” tay của Lưu Phất Lăng xoa nhẹ bên
tóc mai Vân Ca, ôn hòa nói: “Có người có tuệ nhãn giống ta đều nhận ra ngọc
quý, hơn nữa đại khái là người thông minh quý trọng người thông minh*, huống
chi hắn còn là một người đáng kính trọng.”

*Câu
này nguyên văn phiên âm Hán việt là “tinh tinh tích tinh tinh”, trích từ câu
đầy đủ là: “Tinh tinh tích tinh tinh, hảo hán thức hảo hán” xuất hiện khá nhiều
trong các tác phẩm văn học, có cả trong Thủy Hử và Hồng Lâu Mộng, đại ý là:
“Người thông minh quý trọng người thông minh, hảo hán nhận thức hảo hán”. Vì tớ
thấy mình chuyển ngữ chưa đủ tầm hay như câu trên nên giải thích cụ thể.

Vân Ca bị lời nói của Lưu Phất Lăng
khiến cho ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, trong lòng có cả vui mừng, chua xót đan
xen. Lăng ca ca coi nàng như bảo bối, nâng niu trân trọng còn thấy không đủ,
nên tưởng là người khác cũng giống chàng. Nhưng Mạnh Giác chưa từng xem nàng
như trân châu ngọc quý gì cả, nhiều lắm là có thể được hắn ưu ái coi là một
trong rất nhiều viên ngọc mà thôi.

Lưu Phất Lăng nói: “Vân Ca, Mạnh
Giác là một người khôn khéo, khi nói chuyện cùng hắn, nên giữ lại một chút ở
trong lòng. Việc nhường lại hoàng vị, sự việc trọng đại, một ngày chưa có quyết
định cuối cùng, một chút ẩn ý cũng không thể để lộ, nếu không hoạ từ trong nhà
sẽ dẫn tới hậu họa vô cùng.”

Vân Ca gật đầu, “Thiếp hiểu rồi.”

Cục diện hiện tại là một sự cân đối
vi diệu, có lẽ chỉ cần sức nặng của một giọt nước là có thể phá vỡ, huống chi
ngôi vị hoàng đế này nắm sức mạnh của muôn dân trăm họ trong tay.

Không nói tới thần tử triều đình,
chỉ nói tới Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ, bọn họ hiện tại cũng đang toan tính như hắn
đoán, mới có thể một người làm một phiên vương hồ đồ, một người muốn tận tâm
phụ tá hoàng thượng, toan tính một ngày kia khôi phục lại thanh danh tông thất.
Nếu một khi biết được có cơ hội danh chính ngôn thuận giành được đế vị, bọn họ
còn có thể yên lặng hay sao? Có lẽ tranh đấu lẫn nhau còn kịch liệt hơn so với
hoàng tử đoạt vị.

Nếu cuối cùng chuyện đó xảy ra
trong thành Trường An, có lẽ sẽ trở thành một đoạn đường khó đi nhất trong cuộc
đời rất nhiều người.

Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca, “Vân Ca,
không bằng nàng về nhà trước, chờ sau khi mọi sự ổn định, ta tới tìm nàng.”

Vân Ca nhíu mày trừng mắt, “Dù
chàng muốn hay không muốn, thiếp cũng sẽ sống ở chỗ này!”

Lưu Phất Lăng kiên nhẫn giải thích:
“Không phải là ta không muốn nàng ở cùng ta, nhưng chỉ sợ về sau phong ba nổi
lên...”

Vân Ca cong môi, “Lăng ca ca, lần
đầu tiên chúng ta ly biệt, mất bao nhiêu năm mới gặp lại? Thiếp không muốn đếm
những ngày chờ đợi nữa, mặc kệ là phong ba hay thủy ba, dù sao thiếp cũng không
muốn phải xa cách. Chàng nếu dám đuổi thiếp đi, thiếp nhất định sẽ không để ý
tới chàng!”

Lưu Phất Lăng trầm mặc.

Vân Ca kéo cánh tay hắn lắc tới lắc
lui, mím môi, vẻ mặt đáng thương, trong đôi mắt đen láy đều là ngoan cố.

Lưu Phất Lăng thở dài, “Nàng sao mà
vẫn cứng đầu như vậy? Nàng còn đang bị thương, đừng có cử động nhiều thế, ta
đồng ý với nàng.”

Vân Ca trở mặt nhanh như lật sách,
tức thì đã vui vẻ ra mặt, “May mà bây giờ chàng đối với thiếp tốt hơn một chút
so với lúc nhỏ, nếu không thì thiếp thật đáng thương.”

“Chỉ tốt hơn một chút?” Lưu Phất
Lăng vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt hỏi.

Vân Ca hì hì cười tiến đến trước
mắt hắn, “Đây là khích lệ chàng phải tiếp tục cố gắng, để chứng minh Lưu Phất
Lăng đối tốt với Vân Ca xinh đẹp, khả ái lại thông minh, trên đường đi còn có
rất nhiều, rất nhiều cơ hội mà. Chàng mỗi ngày đều phải đối tốt với thiếp hơn
ngày hôm trước một chút, mỗi ngày đều phải ngẫm lại ngày hôm qua có chỗ nào
tốt, chỗ nào không tốt hay không, có làm cho Vân Ca đáng yêu vui vẻ hay không? Mỗi
ngày...”

Lưu Phất Lăng không nói lời nào,
cầm lấy thánh chỉ, xoay người tự rời đi, để lại Vân Ca đang gọi lớn, “Này,
thiếp còn chưa nói hết mà!”

Hết chương 11.

Báo cáo nội dung xấu